Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
Chương 184: C184: Chương 184

Edit + beta: Iris

“Người vừa rồi chẳng ra làm sao, sau này con có gặp cậu ta thì cẩn thận một chút.”

Sau khi rời đi, Lưu Diệu mới cau mày dặn dò Đào Mộ. Hắn là một người cẩu thả, chỉ để ý đến chuyện Lâm Dung An bụng dạ hẹp hòi đánh phụ nữ, hiểu lầm Lâm Dung An đang ghen ghét Đào Mộ đẹp trai hơn hắn, có năng lực hơn hắn, được phụ nữ yêu thích hơn hắn, cho nên mới khiêu khích cậu khắp nơi, căn bản không nghĩ theo hướng khác.

Dù sao ở Dạ Sắc, bọn họ cũng thường gặp loại phú nhị đại ăn no rửng mỡ, thích đi gây chuyện.

Đào Mộ mỉm cười, nói: “Chỉ là một tên ăn chơi trác táng mà thôi, ỷ vào thế lực của Lâm gia để chơi đùa ở Hương Thành. Chúng ta sắp về Yến Kinh. Không cần phải để ý đến anh ta.”

Lưu Diệu nghe vậy cũng mỉm cười: “Nói vậy cũng đúng.”

Tống lão gia tử im lặng nãy giờ cũng giãn lông mày ra.

Cả nhà bốn người đi dạo ở trung tâm mua sắm rất lâu, mua một đống mặt hàng xa xỉ, đồ trang điểm, điện thoại, laptop, thậm chí còn mua không ít trang sức bằng vàng. Tính sơ qua, chỉ riêng Đào Mộ thôi đã chi gần ngàn vạn. Cô hướng dẫn viên mua sắm nhìn mà líu lưỡi, biết mình đã gặp vụ buôn bán lớn, thái độ phục vụ ít nhất cũng hai điểm cộng.

Sau khi mua sắm xong, cả nhà bốn người trở về khách sạn vào khoảng 6 giờ tối. Lệ Khiếu Hằng cũng vừa trở về. Lúc thấy bốn người xách túi lớn túi nhỏ, thậm chí còn có cả nhân viên của trung tâm mua sắm được cử đến xách tiếp thì bất giác mỉm cười.

“Xem ra mọi người chơi rất vui vẻ.” Lệ Khiếu Hằng cười hỏi: “Mọi người mua gì vậy?”

“Mua nhiều thứ lắm, nhưng đều là để tặng người khác.” Đào Mộ lục lọi trong đống quà, lấy ra vòng tay phỉ thúy trị giá gần trăm vạn, một chiếc đồng hồ Patek Philippe cùng với hai gaming notebook* và một chiếc váy dài hiệu Valentino đưa cho Lệ Khiếu Hằng: “Mua giúp anh rồi đấy.”

*Gaming notebook, nguyên văn là “游戏本”, là một máy tính xách tay chơi game, chỉ tập trung vào hiệu suất chơi game.

“Hả?” Lệ Khiếu Hằng nhất thời không hiểu.

Đào Mộ kiên nhẫn lặp lại: “Mua giúp anh để mang về cho cha mẹ và em trai em gái.”

Lệ Khiếu Hằng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm bỗng dâng lên từ sâu trong lòng, cuồn cuộn như dung nham, trong nháy mắt thiêu đốt toàn thân.

Anh mỉm cười nhận món quà Đào Mộ đưa cho người nhà của anh, nhiệt tình hỏi: “Người nhà anh đều có, chẳng lẽ anh không có sao?”


“Có chứ!” Đào Mộ lại lục lọi trong đống quà, tìm một chiếc đồng hồ rồi đưa cho Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng phát hiện lúc Đào Mộ chọn quà rất đặc biệt, chỉ cần là con trai, bất kể có quen thân hay không và bối phận lớn nhỏ ra sao, đều tặng đồng hồ và gaming notebook, chẳng hạn như quà cậu tặng cho Lưu Diệu và Mạnh Tề là đồng hồ tình nhân dành cho đôi nam nam. Quà cho Vân Dật cũng là đồng hồ. Quà cho đám người Đại Mao Tiểu Béo Phùng Viễn Ôn Bảo Đỗ Khang Chử Toại An và Cẩu Nhật Tân đều là gaming notebook. Chỉ có quà của Tống lão gia tử là một gói bánh xanh Phổ Nhĩ.

Còn quà cho con gái thì có rất nhiều loại. Quà của mẹ Lệ là vòng tay phỉ thúy, quà của em gái Lệ là một bộ váy dạ hội sang trọng, quà của viện trưởng Đào là một bộ trang sức bằng vàng, bởi vì viện trưởng Đào làm việc ở cô nhi viện, thường xuyên tiếp xúc với mấy đứa trẻ nghịch ngợm, nếu tặng quà vòng ngọc thì rất dễ vỡ, hơn nữa viện trưởng Đào cũng không nỡ đeo. Quà của Tần Diệu Như và những cô gái khác đều là các loại mỹ phẩm, phụ kiện cao cấp và túi xách, có rất nhiều kiểu dáng mẫu mã, vừa nhìn đã thấy rất bất công.

“Hết cách rồi, quà cho con gái rất dễ mua. Còn phạm vi chọn quà cho con trai hẹp hơn rất nhiều.” Đào Mộ nhún vai, trả lời rất thẳng thắn.

Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, dịu dàng nói: “Cảm ơn món quà của em. Ngày mai kết thúc lễ ký kết hợp đồng, chúng ta sẽ về Yến Kinh.”

Đào Mộ gật đầu: “Vậy tối nay anh nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai nhất định phải có tinh thần gấp trăm lần những boss lớn khác.”

Lần này Lệ Khiếu Hằng thật sự cười ra tiếng.

Tuy nhiên, đêm đó Lệ Khiếu Hằng không nghỉ ngơi sớm theo lời khuyên của Đào Mộ. Mà là dẫn theo trợ lý Khương, lén chạy đi mua quà. Chủ yếu là quà cho Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử. Đào Mộ đối xử cẩn thận với gia đình anh như vậy, ngay cả mua quà cũng không quên mua cho bọn họ, Lệ Khiếu Hằng cảm thấy mình không thể bị tụt lại phía sau.

Tuy nhiên đến phân đoạn chọn quà, Lệ Khiếu Hằng vẫn sầu não. Bởi vì anh thật sự không biết nên tặng quà gì cho đàn ông. Lựa chọn tốt nhất —— đồng hồ, đã bị Đào Mộ chiếm trước. Lệ Khiếu Hằng cũng đâu thể mua đồng hồ như Đào Mộ. Vì vậy sau khi nghĩ trước nghĩ sau, Lệ Khiếu Hằng vẫn rầu muốn chết.

Cuối cùng phải đi hỏi ý kiến của trợ lý Khương.

Khương Triết là trợ lý của Lệ Khiếu Hằng, bình thường mấy chuyện quà tặng đều do hắn xử lý. Ngay khi Lệ Khiếu Hằng kéo hắn đến trung tâm mua sắm, trợ lý Khương cực kỳ thông minh, gửi một tin nhắn tới group làm việc của thư ký trên Phi Tấn. Sau khi tham khảo ý kiến của mọi người, hắn đưa điện thoại cho Lệ tổng.

Lệ tổng ở trong group Phi Tấn một lúc lâu, cuối cùng quyết định tặng cho hai vợ chồng Lưu Diệu Mạnh Tề một chiếc xe RV, sau này đi du lịch có thể tự lái; tặng cho lão gia tử và viện trưởng Đào ghế mát xa, hai cụ già có thể xoa bóp thư giãn nhân lúc nghỉ ngơi; còn về quà cho Đào Mộ, Lệ tổng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại tặng một xấp quần lót.

Lúc Đào Mộ nhận được quà, quả thực không nói nên lời.

Cậu ném thẳng quần lót lên người Lệ Khiếu Hằng, tự chui vào ổ chăn đi ngủ.

Lệ Khiếu Hằng vẫy vẫy cái đuôi lớn, lon ton đi rửa mặt, sau đó lon ton chui vào ổ chăn. Sau một hồi chăm chỉ luyện tập kỹ năng hôn, hai người ôm nhau ngủ.


Một đêm im ắng.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lệ Khiếu Hằng ăn mặc đẹp trai lai láng, còn đặc biệt đeo chiếc đồng hồ Đào Mộ tặng để đến lễ ký kết hợp đồng. Trước khi đi còn dặn Đào Mộ cũng phải thay quần lót anh tặng.

Đào Mộ tức giận trừng mắt, cứng ngắc trả lời: “Không mặc!” Đào Mộ không có thói quen mặc quần lót chưa giặt.

Lệ Khiếu Hằng cũng không để bụng. Nghe được câu này, lập tức đi giặt sạch quần lót của người bên gối. Vẫy vẫy cái đuôi to đi làm.

Chỉ còn lại Đào Mộ nằm trong ổ chăn thầm mắng: Đúng là lãng phí tiền của.

Việc chuẩn bị cho lễ ký kết mất rất nhiều thời gian, nhưng đến hôm nay, tính cả việc tương tác với giới truyền thông cũng chỉ chưa đầy hai tiếng đã kết thúc.

Chuyến bay theo lịch trình của Lệ Khiếu Hằng từ Hương Thành về Yến Kinh là giữa trưa 12 giờ 30, lúc đến Yến Kinh là chiều 3 giờ 40. Không hề trễ chút nào!

Đoàn người trực tiếp đi từ cửa VIP đến bãi đỗ xe, lúc ra ngoài, mọi người vui vẻ phát hiện bầu trời hôm nay màu xanh lam.

“Đúng là hiếm thấy!”

Đang là tháng 8, Yến Kinh đã vào cuối thu, nhưng thời tiết vẫn vô cùng khó chịu. Gió cát thổi từ Mông Cổ qua luôn đầy bụi bặm, thỉnh thoảng sẽ có bão cát.

Dưới tình huống như vậy mà lại có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, tỷ lệ quả thực nhỏ hơn cả trúng vé số.

Xét thấy Tống lão gia tử đã lớn tuổi, đoàn người trở về tứ hợp viện trước. Xe vừa mới đến đầu hẻm, hàng xóm gần đó đều hay tin.

Đến khi xe chạy đến cửa tứ hợp viện, viện trưởng Đào và đám Phùng Viễn đã đứng chờ ở cửa.

Mọi người vừa xuống xe, bé nói lắp Phùng Viễn đã mắt trông mong nhào tớinôm Đào Mộ, lớn tiếng nói: “Anh Mộ, Mộ, em nhớ, nhớ anh.”


Đào Mộ xoa cái đầu húi cua của Phùng Viễn, cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa: “Anh cũng nhớ em. Có mua quà cho em, lát nữa vào nhà rồi xem.”

Bên trong tứ hợp viện, đám Tần Diệu Như và Cẩu Nhật Tân ào ạt chạy ra, bảy hét tám gào giúp khiêng đồ vào trong, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Đào Mộ đi đến trước mặt viện trưởng Đào, mỉm cười chào hỏi: “Viện trưởng, con về rồi.”

“Được, được, về thì tốt, về thì tốt rồi.” Viện trưởng Đào nhìn cậu nhóc đã lớn thêm một tuổi, trông càng tuấn tú cởi mở hơn, hốc mắt nóng lên.

“Trước sinh nhật của con, Lệ tổng có trở về đón người, vốn dĩ bà cũng muốn đi theo. Nhưng bà không yên tâm đám nhỏ trong viện nên không đi. Con không trách bà chứ?”

“Con sao có thể trách bà được!” Đào Mộ nhoẻn miệng cười: “Con biết bà rất thương con.”

Đào Mộ nói tới đây, bỗng nhớ ra: “Con có mua quà cho bọn nhỏ trong viện.” Lúc trước đi Disney, tiện tay mua một đống đồ lưu niệm Disney, đúng lúc đưa cho bọn nhỏ chơi.

Viện trưởng Đào hơi mỉm cười. Bà biết tuy ngoài miệng Đào Mộ nói không thích con nít, ghét nhất là mấy đứa con nít nghịch ngợm, nhưng thật ra trong lòng cũng rất thương bọn nhỏ cô nhi viện. Ngay cả khi ra ngoài đóng phim cũng nhớ mua quà cho bọn nhỏ.

Bọn nhỏ đi theo viện trưởng Đào và Phùng Viễn đứng trước cửa tứ hợp viện để đón người tức khắc kêu lên vui mừng.

Giọng nói non nớt của mấy đứa nhỏ, khi hưng phấn reo lên sẽ cực kỳ chói tai. Ồn ào đến mức khiến Đào Mộ đau đầu, cậu vội nói: “Đừng có ồn nữa, lát nữa viện trưởng chia quà cho các em.”

Đang nói chuyện, cậu đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi vóc dáng gầy gò thấp lùn đi ra từ phía sau, cười chào hỏi với Đào Mộ: “Anh Mộ, đã lâu không gặp.”

Nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc kia, nụ cười trên mặt Đào Mộ tức khắc nhạt đi.

Đào Mộ vốn không phải người bình dị gần gũi ôn hòa hiền lành. Ngay cả khi cậu kiềm chế tính cách thật của mình, trở nên khéo léo giỏi ăn nói cũng có thể khiến nhiều người kiêng kỵ cậu. Vậy mới thấy rốt cuộc tính cách Đào Mộ không tốt đến cỡ nào.

Giờ phút này, cậu vừa ngừng cười, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn người khác, một áp lực vô hình trào ra từ cơ thể, người nọ hơi do dự một chút, cẩn thận mỉm cười làm lành: “Anh Mộ không nhận ra em sao, em là Tào Miểu đây.”

Đào Mộ đương nhiên nhận ra. Chẳng những nhận ra, Đào Mộ còn nhớ rõ năm đó hắn lén trộm nhật ký của cậu, sau đó đăng lên mạng như thế nào. Quả thực nhớ đến khắc cốt ghi tâm!

Đào Mộ cong khóe môi, cười lạnh như băng: “Đương nhiên nhớ rồi. Đây không phải là anh Tào sao! Không phải ngài nói ngài đã rời khỏi cô nhi viện rồi sao? Kêu chúng tôi đừng quấn lấy ngài, đừng liên lụy ngài. Sao thế, làm ăn nhiều năm không thăng chức được nên muốn trở về ôm đùi?”

Kỳ thật Tào Miểu lớn hơn Đào Mộ hai tuổi. Nhưng do từ nhỏ Đào Mộ đã có tính cách như Diêm Vương gia, đánh nhau rất hung dữ nên đám nhỏ trong cô nhi viện đều quen gọi Đào Mộ một tiếng anh. Tào Miểu cũng không ngoại lệ. Vì để có được đồ ăn ngon và quần áo đẹp, từ nhỏ đến lớn đều tung tăng đi theo sau làm tùy tùng của Đào Mộ.

Sau đó Tào Miểu tốt nghiệp cấp hai, không học cấp ba mà trực tiếp đi làm công. Từ đó về sau cắt đứt liên hệ với cô nhi viện. Thật ra sau khi Tào Miểu rời khỏi cô nhi viện, Đào Mộ rất lo cho hắn, sợ hắn mới ra đời bị người ta bắt nạt, từng dẫn Phùng Viễn đi tìm hắn. Kết quả, có lẽ Tào Miểu cảm thấy mình có thể kiếm tiền thì chính là người lớn, tỏ ra rất ngạo mạn trước mặt Đào Mộ. Mời Đào Mộ và Phùng Viễn ăn xiên nướng bên đường, lời trong lời ngoài đều có ý muốn xoay người làm lão đại. Còn nói với Đào Mộ là hắn không muốn bị người khác biết hắn xuất thân từ cô nhi viện, kêu Đào Mộ sau này đừng đến tìm hắn.


Với cái nết của Đào Mộ, đương nhiên hất bàn ngay tại chỗ rồi Phùng Viễn rời đi.

Kiếp trước, sau khi Đào Mộ đến Thẩm gia, Tào Miểu từng đến tìm cậu. Khóc lóc nói hắn không bằng cấp, không bối cảnh, rất khó hòa nhập vào xã hội. Đào Mộ tuy tính cách thô bạo nhưng luôn nhớ tình cũ. Nhớ đến tình cảnh của hai người khi ở cô nhi viện, nên để Tào Miểu làm trợ lý cho mình.

Đào Mộ chưa từng phòng bị người một nhà. Kết quả, Tào Miểu lợi dụng sự tin tưởng của Đào Mộ đối với hắn, trộm notebook của Đào Mộ, còn bôi nhọ Đào Mộ trước kia làm MB ở Dạ Sắc. Hành vi của cậu là học theo thẻ đỏ trong hộp đêm.

Tin nóng thật thật giả giả, sau khi truyền lên mạng, Đào Mộ căn bản không thể giải thích rõ được. Khoảng thời gian đó, cậu bị cư dân mạng bôi đen rất thảm. Tào Miểu lại vì giúp Thẩm Dục, được kẻ ái mộ Thẩm Dục dùng mười vạn đuổi đi.

Gần mười vạn, còn chưa bằng số tiền Tào Miểu kiếm được trong một năm khi ở bên Đào Mộ. Nhưng hắn lại vì mười vạn này mà phản bội cậu.

Lúc ấy Đào Mộ bận đến sứt đầu mẻ trán để xóa bỏ lịch sử đen trên mạng, không rảnh chú ý đến Tào Miểu. Đến khi cậu rảnh rồi, mới biết Phùng Viễn lén tìm Tào Miểu, đánh hắn tàn phế.

Kẻ ái mộ Thẩm Dục biết được chuyện này, giúp Tào Miểu thưa kiện, nói thế nào cũng không chấp nhận lời hòa giải của Đào Mộ. Cuối cùng Phùng Viễn bị phán bảy năm.

Thấy Đào Mộ đằng đằng sát khí, Tào Miểu sợ tới mức chân mềm nhũn. Lúc trước hắn còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Không biết làm người phải chừa lại một đường lui để sau này còn gặp lại. Chủ yếu là do không ngờ Đào Mộ lại lăn lộn tốt như vậy. Bây giờ muốn quay lại ôm đùi, chỉ sợ Đào Mộ còn ghi hận hắn chuyện năm đó hắn đuổi Đào Mộ đi.

Quả nhiên, Đào Mộ vừa nhìn thấy hắn, không cho hắn nói thêm lời nào đã đi lên vỗ vai hắn, mỉa mai cực kỳ chanh chua: “Muộn rồi. Năm đó anh phớt lờ tôi, hôm nay anh không trèo cao nổi tôi. Đùi vàng thì có đó, nhưng không cho anh ôm. Kiếm chỗ khác đi.”

Trong lòng Tào Miểu quýnh lên, chỉ có thể cười làm lành: “Anh Mộ, tôi ——”

“Cút!”

Đào Mộ vẫy tay với đám Phùng Viễn, nói: “Ngây ra đó làm gì. Dọn đồ đi. Không muốn quà nữa sao?”

Đám nhỏ cô nhi viện hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn ùa lên dọn đồ. Bọn nó mới không thèm phản ứng Tào Miểu đâu. Lúc trước ở cô nhi viện, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt lấy lòng anh Mộ, giành đồ ăn đồ chơi với bọn nó. Bây giờ lại muốn về giành đồ với bọn nó? Nhổ vào!

Viện trưởng Đào nhìn phản ứng của bọn nhỏ. Cũng yên lặng lắc đầu.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ô, nhân vật mới, vậy là chắc sắp có drama vả mặt nữa rồi.

Đăng: 20/1/2024

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương