Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
-
Chương 173: C173: Chương 173
Edit + beta: Iris
Vì để kịp tiến độ quay, đạo diễn Từ đã quay từ sáng đến tối, cho đến khi suất diễn của mọi người kết thúc, cuối cùng mới không thể không quay cảnh của Thẩm Dục.
Chính là cảnh Nghiêm Ngự và đồng nghiệp tuần tra trên phố, thấy trên TV LCD trong trung tâm thương mại đưa tin về vụ ẩu đả của hắc bang ở Vịnh Đồng La, Nghiêm Ngự vô tình nhìn thấy thi thể của A Trạch trên màn hình, tức khắc sững sờ.
Hắn nhớ đây là đàn em của hắc bang, vì ẩu đả với người khác nên bị bọn họ nhốt vào cục cảnh sát, mới thả ra hồi trưa nay, nhưng chỉ mới vài tiếng đồng hồ, người này lại chết trong ngõ nhỏ Vịnh Đồng La. A Trạch và Chu Viễn Đình rời đi cùng nhau, A Trạch chết, vậy Chu Viễn Đình thì sao?
Nghiêm Ngự nhìn tin tức, lần đầu tiên nhận ra hoàn cảnh của Chu Viễn Đình, không chỉ đơn giản là đắm mình trong trụy lạc như hắn đã nghĩ trước đó. Ngoại trừ đánh nhau, chơi bời, tán gái, còn có thật sự mất mạng.
Đoạn cốt truyện này sẽ phản ánh sự đồng cảm của Nghiêm Ngự đồng, khiến Nghiêm Ngự khiếp sợ nhận ra sinh mệnh thật sự có thể biến mất một cách dễ dàng. Phản ánh sự quan tâm và lo lắng của Nghiêm Ngự đối với Chu Viễn Đình, tạo tiền đề cho sau này khi Nghiêm Ngự biết được sự thật vì sao Chu Viễn Đình lại vào hắc bang, sinh ra áy náy, cuối cùng dứt khoát chết thay Chu Viễn Đình.
Có thể nói cảnh này là bước ngoặt quan trọng trong tâm lý của Nghiêm Ngự, nếu là diễn viên có kỹ năng diễn xuất vô cùng tinh tế và tinh vi, chỉ bằng một biểu cảm một ánh mắt là có thể xử lý cực kỳ tốt.
Ví dụ như lúc quay phim hồi trưa nay, ánh mắt mà Chu Viễn Đình đã nhìn A Trạch, đây chính là sức hấp dẫn của diễn viên, có rất nhiều thứ không cần phải nói bằng lời, chỉ cần một ánh mắt một động tác là có thể truyền tải đến khán giả.
Nhưng với kỹ năng diễn xuất hiện giờ của Thẩm Dục... Cho dù có khiếp sợ cũng đâu cần phải thái quá đến mức trợn to mắt, há to miệng, liên tục hít sâu, mém khóc như vậy đúng không? Nghiêm Ngự là cảnh sát, không phải nữ chính phim thần tượng chưa hiểu việc đời!
Đạo diễn Từ mặt không cảm xúc ngồi trước màn hình theo dõi, lắc đầu. Hắn cũng lười để ý đến khúc gỗ mục không có tài năng không chịu cố gắng này, tùy tiện hô "Qua" rồi kêu mọi người kết thúc công việc.
Người quay phim, các ánh sáng sư và đạo cụ sư chán nản bơ phờ đã chuẩn bị sẵn tinh thần NG trăm tám mươi lần, nhưng không ngờ đạo diễn Từ lại một lần là qua —— trong cảnh quay vừa rồi, người có mắt đều nhìn ra Thẩm Dục đang diễn cái quái gì. Đạo diễn Từ trước giờ luôn đặt tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe lại cho qua?
Không thể nào? Ảo giác sao?
Tất cả những người quay phim hai mặt nhìn nhau, ngay cả ánh sáng sư đang giơ tấm phản quang cũng dại ra.
"Ngây ra đó làm gì, kết thúc công việc đi!" Đạo diễn Từ mất kiên nhẫn đứng dậy khỏi ghế đạo diễn, kêu mọi người kết thúc công việc.
Đến cả bản thân Thẩm Dục cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lo sợ hỏi: "Đạo diễn Từ, nhưng tôi cảm thấy vừa rồi mình biểu hiện không tốt ——"
"Cậu cũng biết mình biểu hiện không tốt?" Từ Mục Sâm hừ lạnh một tiếng, không chút khách sáo ngắt lời Thẩm Dục: "Cậu và Đào Mộ cùng đến học viện cảnh sát trải nghiệm vài tháng đúng không? Lúc cảnh sát đối mặt với tình huống khẩn cấp nên có biểu hiện thế nào? Nếu cậu chưa thấy người khác làm thì cũng nên thấy huấn luyện viên làm chứ, chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy chứ? Vừa rồi cậu diễn cái thứ gì vậy?"
Thẩm Dục không ngờ đạo diễn Từ lại khắc nghiệt như vậy, tức khắc bị dọa cho khóc: "Thật sự xin lỗi, tôi biết kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt làm liên lụy đến mọi người ——"
"Đây là vấn đề kỹ năng diễn xuất không tốt sao?" Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi cả ngày trời, mông ngồi đến tê rần. Bây giờ thấy Thẩm Dục khóc, tức khắc nổi đóa: "Cậu có thể chú tâm một chút được không, mọi người quay suốt một ngày, cậu thì đứng đó không làm gì hết, người chú tâm thì tốt xấu gì cũng nên suy nghĩ một chút mình sẽ diễn như thế nào đúng không?"
"Nhưng cũng dễ hiểu thôi, cậu là công tử Thẩm gia mà, kỹ năng diễn xuất không tốt thì thế nào? Dù sao cậu cũng không dựa vào kỹ năng diễn xuất để nuôi sống gia đình, chỉ tùy tiện diễn một chút thôi, cậu chơi vui vẻ là được."
Đáng tiếc cậu chơi vui vẻ, đám người chúng tôi không dư hơi chơi với cậu. Đạo diễn Từ cười nhạo một tiếng, cao giọng nói: "Còn ngây ra đó làm gì. Kết thúc công việc, về nhà!"
Những lời tức giận mà đạo diễn Từ nói với Thẩm Dục chính là lời mà nhân viên đoàn phim rất muốn nói nhưng lại không dám sau khi nghe những lời của Thẩm Nghiên, bây giờ đạo diễn Từ nói ra trước mặt mọi người, ngay cả người nghe cũng thấy nở mày nở mặt.
Cả đoàn phim hưởng ứng một cách nhiệt tình, ngay cả động tác kết thúc công việc cũng phấn chấn hơn.
Chỉ có Thẩm Dục xấu hổ đứng tại chỗ, tủi thân khóc thành tiếng.
Lương Thu Sinh dẫn con trai Lương Thư Văn và đám anh em bước ra từ quán trà, vô tình thấy Thẩm Dục ở phố đối diện khóc dữ dội thì cũng có chút ấn tượng: "Kia chẳng phải là công tử Thẩm gia mà con đụng trúng sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như là diễn không tốt bị đạo diễn mắng." Lương Thư Văn trả lời.
Sau khi quay xong suất diễn hắc bang đàm phán, bởi vì cha con Lương gia muốn mời Đào Mộ dùng cơm nên ở lại quán trà, chờ Đào Mộ tháo trang sức thay quần áo.
Cả người Đào Mộ toàn huyết tương với mồ hôi do đóng phim, vừa tanh vừa thúi, tắm rửa trong nhà tắm hơn nửa tiếng. Đến khi thay quần áo xong, bước ra từ phòng thay đồ thì thấy đoàn phim đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Tức khắc thấy hơi khó hiểu, kéo đại một thư ký trường quay lại hỏi thăm thì biết đạo diễn Từ không nhịn được mà nổi bão.
Đào Mộ không muốn bình luận những chuyện liên quan đến Thẩm Dục, cậu đi đến trước mặt cha con Lương Thu Sinh, hòa nhã cười nói: "Tôi gọi cho Lệ tổng rồi, Lệ tổng nói tối nay rảnh, không biết chúng ta đi ăn ở đâu."
Lương Thu Sinh lập tức cười nói: "Tôi đã đặt chỗ rồi, được Đào tổng và Lệ tổng ưu ái là vinh hạnh của tôi."
"Lương tiên sinh đừng nói như vậy." Đào Mộ khách sáo nói: "Bên cơ quan quản lý y tế và truyền thông, ít nhiều cũng nhờ Lương tiên sinh ra tay trượng nghĩa, nếu không web Phi Tấn đã gặp rắc rối rồi."
"Đào tổng khách sáo, dù tôi không ra tay thì với địa vị và lực ảnh hưởng của web Phi Tấn cũng sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào trước những lời lên án đó, suy cho cùng, tin tức truyền thông có quyền đưa tin sự thật đến với dân chúng." Lương Thu Sinh cũng rất khiêm tốn, vì hắn biết, ân tình hắn bán vốn dĩ chỉ là thuận nước giong thuyền.
Bởi vì bọn họ đều biết, chút khiếu nại này căn bản không thể nào làm lung lay địa vị của web Phi Tấn trong giới tin tức truyền thông, nếu chuyện này làm to ra, cùng lắm thì đăng báo xin lỗi. Dù sao cũng không đau không ngứa, rất nhiều báo chí Hương Thành đều làm như vậy.
Nhưng Lương Thu Sinh đoán, với tính tình của Đào Mộ, dù thật sự bị lên án cũng sẽ không xin lỗi, nói thế nào thì web Phi Tấn cũng là tiêu tiền mua chuộc bác sĩ và hộ sĩ để lấy tin tức, không phải lén lẻn vào phòng của bác sĩ để chụp trộm.
Vì vậy cha con Lương gia thật sự không để chuyện này trong lòng, tất nhiên cũng không có ý định muốn nhận báo đáp, chỉ muốn mượn việc này để tạo mối quan hệ tốt với Đào Mộ, thậm chí là với Lệ Khiếu Hằng, vô cùng có lời.
Biết Đào Mộ thích dùng bữa ở quán trà, Lương Thu Sinh đã đặt bữa trong quán trà mang phong cách cổ kính nổi tiếng nhất Hương Thành. Bây giờ đang là giờ cơm, trong quán rất náo nhiệt. Lương Thu Sinh đặt một phòng riêng ở lầu hai, căn phòng được trang trí rất lịch sự tao nhã, có cả nghệ nhân đánh đàn tranh.
Khi ba người đến nơi, Lệ Khiếu Hằng vẫn chưa tới.
Lương Thu Sinh đoán Đào Mộ quay cả ngày, chắc chắn rất đói bụng nên gọi vài trà bánh trước. Trong đó có cả tôm sủi cảo mà Đào Mộ thích nhất.
Đào Mộ cũng không khách sáo, một mình ăn hết năm lồng, ăn thế nào cũng không thấy ngán.
Đến khi Đào Mộ ăn xong năm lồng tôm sủi cảo, Lệ Khiếu Hằng cũng đã tới. Vừa vào cửa đã thấy Đào Mộ ngồi trước bàn ăn, hai má tròn vo, nhích tới nhích lui như hamster.
Lệ Khiếu Hằng nhoẻn miệng cười: "Em ăn nhiều tôm sủi cảo như vậy, lát nữa còn ăn bữa chính nổi không?"
Đào Mộ tỏ vẻ không sợ: "Lượng cơm của người tập võ như chúng em rất lớn, hơn nữa em mới 19 tuổi." Có hiểu câu con trai mới lớn ăn nghèo cha già hay không.
Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, đưa tay ra cười nói: "Chào Lương tiên sinh, tôi là Lệ Khiếu Hằng."
"Nghe danh đã lâu." Cha con Lương gia đứng dậy. Lương Thu Sinh đưa tay ra, bàn tay nắm lấy tay Lệ Khiếu Hằng hơi dùng sức, câu này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, dù không nhắc tới thân phận con trai trưởng Lệ gia của Lệ Khiếu Hằng, chỉ dựa vào khoản lợi nhuận kếch xù mà Tư Bản Khiếu Hằng kiếm được từ việc bán khống trên thị trường chứng khoán Hương Thành năm ngoái cũng đủ khiến mọi người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hai bên gặp nhau, sau khi chào hỏi vài câu, Lệ Khiếu Hằng ngồi xuống bên cạnh Đào Mộ.
Lương Thư Văn chủ động rót trà cho Lệ Khiếu Hằng, lại bị Đào Mộ ngăn lại. Đào Mộ rót một ly nước ấm cho Lệ Khiếu Hằng rồi giải thích: "Dạ dày Lệ tổng không khỏe, buổi tối không uống trà."
Lệ Khiếu Hằng bật cười, vừa cười vừa nhìn Đào Mộ. Đào Mộ cũng nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn Lệ Khiếu Hằng. Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, cha con Lương gia ngồi ở bàn đối diện tức khắc cảm nhận được bầu không khí.
Cha con Lương gia bình tĩnh liếc nhìn nhau, Lệ Khiếu Hằng quay đầu tới, nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy, buổi tối tôi không uống trà."
Hiển nhiên là dáng vẻ nói gì nghe nấy.
Lương Thu Sinh lén nói một câu "Sợ vợ", rồi cười nói tiếp: "Không ngờ Lệ tổng còn trẻ mà đã bắt đầu chú ý dưỡng sinh."
Lệ Khiếu Hằng hơi mỉm cười, giơ ly trà lên: "Tuy không uống trà, nhưng tôi có thể dùng nước thay trà, cảm ơn Lương tiên sinh cho lời khuyên, giúp web Phi Tấn giải quyết hậu quả."
Lương Thu Sinh cũng mỉm cười uống cạn trà trong ly, Lệ Khiếu Hằng nói lời này, nói rõ anh và Đào Mộ cùng một chiến tuyến. Lương Thu Sinh cũng hiểu, nếu không phải Lương gia hỗ trợ giải quyết hậu quả giúp web Phi Tấn, với thân phận của Lệ Khiếu Hằng, anh chắc chắn sẽ không đồng ý đến bữa tiệc chiêu đãi của Lương Thu Sinh.
Trong thời gian dùng bữa, Lệ Khiếu Hằng trò chuyện vui vẻ, nói chuyện khiêm tốn, trên bàn cơm kính rượu lẫn nhau, thái độ nhìn như thân thiện lễ phép, kỳ thật rất xa cách, Lương Thu Sinh cũng không để bụng. Ngay cả thế gia Hương Thành cũng không đánh giá cao xuất thân của hắn, nói chi là Lệ Khiếu Hằng xuất thân ở nội địa. Lương Thu Sinh biết rõ nhà giàu ở nội địa rất thích trở thành doanh nhân hành đầu, không thích dính líu quá nhiều với những người như bọn họ, chỉ là bây giờ hắn cũng là doanh nhân nghiêm túc.
Trong bữa ăn này, mọi người không đàm luận chuyện kinh doanh, chỉ trò chuyện về phong tục Hương Thành và những thay đổi trong nội địa, sau đó Lương Thu Sinh và Đào Mộ thảo luận về kỹ năng diễn xuất, trò chuyện rất tận hứng.
Sau bữa ăn, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng trở về khách sạn. Trên xe, Đào Mộ áy náy nói: "Thật ra anh không cần tới đây."
Cậu chỉ là lo lắng cha con Lương gia sẽ nhân cơ hội này leo lên Lệ Khiếu Hằng nên mới không muốn để Lệ Khiếu Hằng ra mặt, kết quả trên bàn ăn, Lệ Khiếu Hằng nhiệt tình chào hỏi, đẩy nhân vật chính là cậu ra phía sau.
Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì cười nói: "Vì sao anh lại không cần tới? Cha con Lương gia mời cả hai chúng ta, tức là xem hai chúng ta là một thể. Nếu không tới đã không biết, đồ ăn trong quán trà này rất ngon, ngon hơn quán cơm cafe chúng ta đi ăn lần trước nhiều. Ngày mai dẫn chú Diệu, chú Tiểu Tề và lão gia tử đến đây nhé."
"Cũng được." Đào Mộ gật đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế phụ.
Lệ Khiếu Hằng thấy vậy, không khỏi cho xe chạy chậm lại: "Hôm nay quay cảnh đánh diễn rất mệt đúng không? Em ngủ một lát trước đi, đến nơi anh gọi em dậy."
Đào Mộ trả lời một tiếng, trực tiếp nằm xuống ghế.
Đêm đó, sau khi Lệ Khiếu Hằng đưa Đào Mộ về phòng thì đến phòng sách gọi điện cho trợ lý Khương: "Tôi nhớ công ty hậu cần của Lương gia luôn muốn tiến vào thị trường, trước đó còn đấu thầu kênh hậu cần của nền tảng mua sắm trực tuyến."
"Đúng là có chuyện này." Trợ lý Khương đưa ra câu trả lời khẳng định: "Nhưng trước kia Lệ tổng ngài có nói, chúng ta tự thiết lập kênh hậu cần của nền tảng mua sắm trực tuyến nên định tạm thời ký thỏa thuận hợp tác với các công ty hậu cần khác, căn cơ công ty hậu cần của Lương gia đều ở Hương Thành và tỉnh vùng Quảng Đông, không đáp ứng được yêu cầu đấu thầu của chúng ta."
Công ty có thể hợp tác với Lệ Khiếu Hằng, dù là con đường cung ứng hay phân phối cũng phải có thực lực thành lập cơ sở kinh doanh trên cả nước. Một công ty hậu cần cấp tỉnh, đã vậy còn không phải là công ty hậu cần mạnh nhất tỉnh, thật sự không cần phải hợp tác.
"Vậy thì cho bên đó một cơ hội." Lệ Khiếu Hằng ra lệnh: "Cậu trực tiếp liên hệ với bên đó, trước tiên cứ ký hợp đồng một năm, kêu người của chúng ta để mắt tới, nếu làm tốt thì thôi, nếu thật sự làm không tốt, không cần phải tiếp tục hợp tác."
Anh đã cho cơ hội, có nắm bắt được hay không thì phải xem Lương gia làm thế nào.
"Tôi biết rồi." Trợ lý Khương hơi khựng lại, cười hì hì hỏi: "Là vì chuyện web Phi Tấn của Đào tổng sao?"
"Có vấn đề gì không?" Lệ Khiếu Hằng trầm giọng nói: "Đào tổng của cậu vốn dĩ là cổ đông lớn nhất của nền tảng mua sắm trực tuyến."
Đúng là thế thật, chỉ là trợ lý Khương hơi tò mò, cái xưng hô Đào tổng của cậu là cái gì?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Nói chứ ai đọc chương này thấy Thẩm Dục khóc rồi thấy tội nghiệp được thì mình cũng phục. Mình không ghét mấy bé thụ thích khóc, thậm chí có mấy bé thụ khóc dễ thương lắm, nhưng Thẩm Dục khóc thì mình không thích nổi vì mình không chấp nhận lý do Thẩm Dục khóc. Như đạo diễn Từ đã nói, bản thân không cố gắng, biết mình dở nhưng chỉ toàn ngồi than, nghĩ vẩn vơ vì sao mọi người không thích mình mà không chịu cố gắng, chờ người ta đến an ủi thì thích kiểu gì. Với lại kiếp trước khi Mộ nói lý nói đúng, nhưng chỉ vì Thẩm Dục khóc mà Mộ thành người sai:)))
🍑🍑🍑🍑🍑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook