Trong phòng thí nghiệm sinh học, Tô Ngọc Kiệu bắt lấy đuôi của con hamster, tránh cho nó chạy trốn, nhưng chính hắn lại đi lượn loanh quanh.

Bạn cùng phòng không chịu được tiếng hamster kêu chít chít, đụng cánh tay hắn: “Đừng làm khổ nó nữa, để cho nó yên đi.”
Tô Ngọc Kiệu lúc này mới lấy lại tinh thần, giơ tay chém xuống, kết thúc cuộc đời lúc nào cũng ở trong sợ hãi của một con hamster.

Hắn cầm xác của nó, biểu tình nghiêm túc ngay thẳng, trong lòng lại suy nghĩ đến Triệu Sở Chu.

Ngày hôm qua đụng vào eo anh ấy, anh còn nói ở bên cạnh Alpha cũng không phải là không thể, anh còn chủ động dựa lên vai mình, trông vừa mỏng manh vừa xinh đẹp.

Tô Ngọc Kiệu không nhịn được nhìn bàn giải phẫu cười ngây ngô.

Cả lớp mọi người đều nghe được tiếng cười quỷ dị của hắn, thầy hướng dẫn cũng ngừng nói, đỡ lấy mắt kính, cúi đầu nhìn cậu sinh viên lần đầu tiên giải phẫu hamster mà còn cười được.

Như một kẻ điên nằm ngoài vòng pháp luật.

…..

Lúc chuông điện thoại vang lên, Triệu Sở Chu đang chuẩn bị ăn tối.


Anh nhìn món ăn mới đi đặt từ ngoài về, tách đũa ra gẩy cơm sang một bên, chán ghét gắp một cọng rau xanh cho vào miệng.

Những thứ bán take-away như này cũng chẳng khác nhau là bao.

Triệu Sở Chu cho vào miệng nhai, sau đó nhanh chóng nuốt xuống, tránh cho bản thân ăn phải thứ có mùi vị kì lạ nào rồi khiến anh mất khẩu vị.

Nhưng khi nghe được chuông điện thoại vang lên, Triệu Sở Chu liền dứt khoát ném đũa sang một bên.

Tiếng chuông đặc biệt dành riêng cho Tô Ngọc Kiệu vang lên, giờ anh có thể được ăn một chút những món người thường hay ăn rồi.

Nghĩ đến đây, Triệu Sở Chu nhịn không được kiễng mũi chân linh hoạt xoay ghế quay một vòng.

Lúc nhận điện thoại, giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường ba phần.

“Alo…… Sở Chu, anh có ở công ty không?”
Xưng hô xa lạ, âm thanh thông qua điện thoại di động bị xử lí nên có chút sai sai, với cả giọng nói của Tô Ngọc Kiệu giờ đã trầm hơn rất nhiều, khiến cho Triệu Sở Chu nhất thời bị sửng sốt một phen, khó có thể xác định được mình đang nói chuyện điện thoại với ai.

Tiếc là không đợi anh hỏi, Tô Ngọc Kiệu liền chột dạ sửa lại xưng hô: “Anh, nghe thấy không? Em mang đồ ăn cho anh nhé.”
Cuối câu hắn còn cao giọng, nghe như tiếng cười khẽ.

Triệu Sở Chu hạ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh ở văn phòng, em có thể trực tiếp lên tìm anh.”
Sau khi cúp máy, Tô Ngọc Kiệu chỉ tiếc bản thân mình rèn sắt không thành thép.

Sao lại gọi là anh, không được lại gọi là anh nữa! Không thể không thể không thể! Quên cái xưng hô này đi cho tao!
Hắn có chút nản lòng gục đầu xuống, lúc ngồi thẳng dậy thì có người đi vào.

Chân mày khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng, tín tức tố Alpha cũng chưa kịp thu lại hoàn toàn.

Alpha trẻ tuổi sạch sẽ ngây ngô, đẹp trai đến động lòng người.

Văn phòng của Triệu Sở Chu ở tầng mười sáu, Tô Ngọc Kiệu đã sớm quen đường từ lâu, sau khi lễ phép gõ cửa tiến vào, vẻ lạnh lùng bên ngoài mà Tô Ngọc Kiệu cố bày ra liền lập thức hóa thành xuân thủy, nhịn không được gọi: “Anh……”
Thật sự là trận chưa thắng mà người đã chết.

[*]

[*] Nguyên văn: 师未捷身先死.

T search thì ra trận đánh của Gia Cát Lượng các thứ các thứ nhưng không biết dịch như thế nào cho xuôi.

Tô Ngọc Kiệu ngậm miệng nghĩ, hắn thật không ngờ thói quen lại là một chuyện đáng sợ như vậy, mười mấy năm nay hắn đều gọi là ‘anh’, xem Triệu Sở Chu như một anh trai, một bậc đàn anh không thể không tôn trọng.

Hắn không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh nữa.

Không ai đề cập đến chuyện uống say đêm đó, nhưng cả hai người bọn họ đề hiểu rõ mọi chuyện đều đã phát sinh, nhất là Tô Ngọc Kiệu.

Hắn ít tuổi nhưng lại mang một thân cô dũng [*], người trẻ tuổi lại dễ bồng bột mất kiểm soát, dính đến cái gì là nghiện cái đó, nhất là sắc đẹp.

[*] Cô độc + dũng cảm, gan dạ.

Nghĩa của từ ‘anh trai’ này đã sớm bị nhiễm bởi tình yêu và tình dục từ lâu, thậm chí còn có sự thân mật không muốn người khác biết.

Dù vậy, Tô Ngọc Kiệu cũng không muốn dùng từ ‘anh trai’ này để gọi Triệu Sở Chu nữa.

Đó là gông xiềng, cũng là giam cầm.

Không thể gọi là anh nữa, mặc kệ có ra sao, cũng không thể là anh trai được nữa.

Triệu Sở Chu uống một ngụm canh nấm hương, hơi nóng làm mũi anh đỏ bừng.

Tô Ngọc Kiệu ngồi xổm bên cạnh, chống cằm lên đùi anh, thấp giọng gọi: “Ninh Ninh”.


Thìa trực tiếp rơi vào trong bát, Triệu Sở Chu gần như không dám ngẩng đầu.

Anh hiếm khi nào xảy ra tình huống luống cuống như này, sau khi mẹ mất, không có ai… gọi anh như vậy nữa.

Nghe lại sau nhiều năm, dường như anh bỗng trở về những ngày thơ bé, trở lại mảnh sân trong đêm hè chạng vạng, còn có sao, có đom đóm.

“Có thể gọi anh như vậy không?”
Tô Ngọc Kiệu vẫn tỏ ra bộ dáng bé con ngoan ngoãn, hắn căn bản không nhận ra khi gọi cái tên xưng hô thân cận gần gũi như vậy đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào.

Triệu Sở Chu cắn môi dưới lấy lại cảm xúc, bấu chặt góc bàn suy nghĩ, còn cmn hỏi anh là có được không, nếu em ở trên giường gọi anh như thế, anh có thể ngay tại trận gả cho em luôn, lễ phép như vậy làm gì.

Chỉ có điều anh không thể biểu lộ ra mặt, lấy lui làm tiến là thủ đoạn anh hay xài.

Khi anh ngước mắt lên lại lần nữa, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng nói một câu ‘Ừ’ không thể nghe được.

Lời tác giả:
Vốn dĩ chương này định hôn, hên là tôi tay mắt lanh lẹ dừng cương trước vực thẳm, sửa lại, không hôn nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương