Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
-
Chương 87: Trấn Sơn Hà
Ôn Thanh Lan tất nhiên không biết Tiêu Cảnh cãi nhau với Đại Yêu Cốt ở trong đầu, hắn ngẩng đầu nhìn bên trong tháp, vẫy tay với Tiêu Cảnh.
“Sư tôn, sao vậy?” Đang cùng Đại Yêu Cốt cãi nhau Tiêu Cảnh lạnh mặt, vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần.
Bị nhốt trong Cửu thiên thập địa luyện thần đại trận, Tiêu Cảnh kỳ thật cũng không có cảm giác quá mức sợ hãi, chỉ cần có thể ở bên sư tôn, ở nơi nào cũng được.
Đương nhiên nếu có thể rời khỏi nơi này, tiêu dao bên ngoài, đương nhiên là càng tốt.
Cho nên, sau khi Tiêu Cảnh lấy lại tinh thần, thì không phản ứng với Đại Yêu Cốt nữa, mà đi đến bên người Ôn Thanh Lan, nhìn Ôn Thanh Lan dò hỏi.
Ôn Thanh Lan giương tay, Nguyệt Linh Nhi biến thành Liệt Thiên Cung xuất hiện ở trong tay hắn.
Tiêu Cảnh nghi hoặc nhìn Liệt Thiên Cung, nói: “Sư tôn, chúng ta là muốn phá vỡ đại trận rời đi sao?”
Ôn Thanh Lan gật đầu: “Cửu thiên thập địa đại trận ra đời là để khốn tiên, tất nhiên không có cách giải, đại trận không có cách giải, nhưng sẽ có nhược điểm, chúng ta không giải được trận, nhưng có thể phá trận.”
Dừng một chút, Ôn Thanh Lan giơ cây cung tinh xảo trong tay nói: “Liệt Thiên Cung có thể trực tiếp xé trời, cắt lá chắn Thiên Vũ Đại Lục, tất nhiên cũng có thể phá vỡ luyện thần đại trận, Tiểu Cảnh, ngươi và ta có cùng nguồn gốc, cùng dùng Liệt Thiên Cung, uy lực nhất định càng tăng.”
“Được, chúng ta phá vỡ đại trận chết tiệt này, giáo huấn những tu sĩ ngu xuẩn bên ngoài.” Trong mắt Tiêu Cảnh lóe lên một tia âm lãnh gật đầu đáp.
Không ngờ Ôn Thanh Lan lại phủ nhận ý tưởng của y: “Không, chúng ta không xung đột với những kẻ bên ngoài, sau khi phá vỡ đại trận, thì trực tiếp khởi động Trấn Sơn Hà trở lại Đạo Tông.”
Tuy không rõ vì sao sư tôn phải hồi tông, nhưng mặc kệ sư tôn muốn làm cái gì, Tiêu Cảnh đều sẽ toàn lực ủng hộ.
Bởi vậy sau khi nghe xong, không đợi Ôn Thanh Lan ra hiệu, Tiêu Cảnh đã tiến lên cầm Liệt Thiên Cung.
Được Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh cầm, thân cung Liệt Thiên Cung lóe lên một tia sáng xanh, tay trái hai người đồng thời nắm lại, hơi kéo.
Sau đó một cổ linh lực cực đại đáng sợ xuất hiện từ mặt đất, trong thời gian ngắn lấp đầy toàn bộ Thúc Nguyệt Tháp.
Hai cổ linh lực quấn quít với nhau tạo thành gió lốc mắt thường không thể thấy, rít gào trong Thúc Nguyệt Tháp tạo thành linh lực khủng bố, tiếp theo hai cổ linh lực càng chuyển càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một mũi tên thon dài bóng loáng.
Tuy cổ linh lực gió lốc đáng sợ biến mất, nhưng hai cổ linh lực ngưng tụ thành một mũi tên, tuy mặt ngoài nhìn qua bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, thậm chí không cần tới gần, cũng sẽ cảm thấy tâm thần không yên, thậm chí toát ra sợ hãi không thể ức chế.
Mũi tên hình thành, hai người cũng không dông dài, trực tiếp buông tay.
Thúc Nguyệt Tháp nháy mắt yên tĩnh vô cùng, ngay cả ở bên ngoài Thúc Nguyệt Tháp, có chút tiếng nói chuyện tiếng đánh nhau cũng biến mất.
Yên tĩnh chỉ trong thời gian ngắn, giây tiếp theo trước mặt Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh đột nhiên xuất hiện một xoáy lốc đen ngòm.
Vòng xoáy càng chuyển càng lớn, chỉ trong thời gian ngắn đã vây toàn bộ Thúc Nguyệt Tháp và viện tử bên ngoài vào bên trong, sau đó trong vòng xoáy xuất hiện một tiếng kêu thảm thiết.
Người bên ngoài có chút loạn cả lên.
Chợt nghe có người nôn nóng kêu: “Lam Linh, ngươi làm sao vậy?”
“Không tốt, trong Thúc Nguyệt Tháp có dị biến, chỉ sợ ma đầu kia sắp ra tới!”
“Rốt cuộc có chuyện gì, cư nhiên đáng sợ như vậy!”
Thầy trò hai người trong nháy mắt bị rút cạn linh lực, Ôn Thanh Lan sắc mặt tái nhợt lắc lư hai cái, cảm nhận được luyện thần đại trận thật sự bị xé ra một lỗ hổng, hắn không dừng lại, ném ra Trấn Sơn Hà.
“Mau, khởi động Trấn Sơn Hà, chúng ta hồi tông.”
Thân thể Tiêu Cảnh dù sao cũng là tân sinh yêu thần, khôi phục nhanh hơn một chút, nghe sư tôn phân phó, Tiêu Cảnh không ngừng lại, trực tiếp khởi động Trấn Sơn Hà.
Trấn Sơn Hà dù sao cũng là thần khí, cần nhiều linh lực vô cùng, Tiêu Cảnh chỉ khởi động Trấn Sơn Hà, đã không còn sức lực lựa chọn phương hướng.
Ôn Thanh Lan thấy thế, cắn chặt răng, kéo tay đồ đệ nhảy xuống Trấn Sơn Hà được phóng đại vô số lần, trong nháy mắt nhảy vào Trấn Sơn Hà, hắn nhanh tay lẹ mắt ném ra Cô Phong Kiếm.
Cô Phong Kiếm là bảo vật hắn đoạt được ở Vô Vi Đạo Tông, trừ bỏ dính hơi thở của chủ nhân là hắn, thì cũng lưu lại vết tích của Đạo Tông.
Qủa nhiên Trấn Sơn Hà phát ra một luồng kim quang chói mắt, nháy mắt đỉnh núi Đạo Tông sáng lên, hút Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh vào trong.
Kim quang tiêu tán, Thúc Nguyệt Tháp trống không, ngay cả Trấn Sơn Hà cũng mất bóng.
Chờ Ôn Thanh Lan tỉnh táo lại, đã ở Đạo Tông, nhìn nhìn chung quanh, Tiêu Cảnh cũng vừa hồi phục tinh thần.
Đạo Tông cũng không khác gì so với lúc hắn rời đi, chỉ là Tĩnh Bình Phong không còn thanh lãnh cô tịch, thành chủ phong Đạo Tông có vẻ túc mục uy nghi.
Mười một phong chủ còn lại đã tuyển chọn xong, đang ngồi trong đại điện, trong đại điện một khoảng im lặng, cũng không biết mười một phong chủ đang làm gì, thế nhưng không một người nói chuyện.
Thấy Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mười một phong chủ trong mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chỉ thấy một phong chủ trong đó đứng dậy nói: “Đạo tôn, tông chủ, các ngài rốt cuộc đã trở lại.”
Ôn Thanh Lan giương mắt nhìn lại, người đứng dậy đúng là Lận Bạch người lúc trước đi theo cạnh Tiêu Cảnh.
Lận Bạch nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng và tha thiết, cậu hạ người nói: “Cung nghênh đạo tôn, tông chủ hồi tông.”
Thấy hành động của Lận Bạch, mười phong chủ còn lại nhìn thoáng qua nhau, cũng đứng dậy nghênh đón.
Ôn Thanh Lan bây giờ không muốn những chuyện vặt này trì hoãn thời gian, hắn nháy mắt ra dấu cho đồ đệ, rồi ra khỏi Tĩnh Bình Phong.
Một người trong mười một phong chủ thấy thế, cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Hậu sơn Đạo Tông, Ôn Thanh Lan yên lặng nhìn ranh giới cuối cùng của Thiên Vũ Đại Lục.
Bảo vật năm xưa Nữ Oa đại thần dùng phân cách hai giới hắn đã tìm tới, giới bích ngay hậu sơn Đạo Tông, chỉ cần khởi động pháp trận phân cách của Nữ Oa, là có thể tách rời Tu Chân Giới và nhân gian.
Bất tiện duy nhất, chính là Thiên Đạo giám thị bài xích hai người, hiện giờ Tu Giới hẳn đều coi hai người là kẻ thù, nếu bày trận, chỉ sợ sẽ gặp không ít phiền phức.
Đến lúc đó chỉ có thể để Tiêu Cảnh và Văn Uyên ở bên ngoài canh chừng.
Ngay lúc Ôn Thanh Lan đang tự hỏi, người lặng lẽ đi theo hắn, thần sắc phức tạp nhìn Ôn Thanh Lan.
“A Ngọc, ngươi thực sự muốn làm như vậy, lúc trước nghe Thiên Cơ lão tổ nói, ta còn không tin, ai ngờ, sau lại không thể không tin.” Nhạc Uyên nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Ánh mắt của hắn chân thành: “A Ngọc, thu tay lại đi, tu vi hiện giờ của ngươi đã là đỉnh của Tu Giới, tùy thời đều có thể độ kiếp hóa tiên, cần gì phải như thế.”
Ôn Thanh Lan nhìn Nhạc Uyên, ánh mắt hắn lạnh lẽo như nước, cũng không ẩn chứa một chút cảm tình: “Sao vậy, muốn vì Tu Chân Giới diệt trừ bản tôn?”
“A Ngọc!” Nhạc Uyên thống khổ nói: “Ngươi biết rõ ta không có ý này, vì sao nhất định phải nói như vậy, ngươi biết rõ đi tới nước này, ta và ngươi đều đau khổ như nhau.”
“Đem đau khổ và thương hại của ngươi thu lại đi, Nhạc Uyên, bản tôn không cần.” Ánh mắt Ôn Thanh Lan không một tia gợn sóng, chỉ là nhàn nhạt nói.
“Ta đối với ngươi thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết sao, A Ngọc, tỉnh tỉnh đi”! Nhạc Uyên đi về phía trước nửa bước: “Ôn gia đã vong mấy trăm năm, Càn Khôn sơn trang cũng đã biến mất, những thù hận đó của ngươi sớm nên buông bỏ, đường tu đạo dài lâu, huống chi ngươi có đại danh và tiền đồ, hà tất rơi vào ma đạo, để tâm ma khống chế, A Ngọc, một người thông minh như ngươi, chẳng lẽ không hiểu ư?”
Ôn Thanh Lan nở nụ cười: “Nhạc Tứ Lang, ngươi biết trong lòng bản tôn có chấp niệm, thì bản tôn sao lại không biết.”
“A Ngọc?” Nhạc Uyên sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh, liên tục lui về phía sau.
“Không sai, lúc bản tôn bước chân vào Tu Giới, lòng đã mang chấp niệm, chấp niệm hóa ma.” Ôn Thanh Lan cười nhàn nhạt: “Bản tôn đã định trước độ không được kiếp, thành không được tiên, bản tôn có thể tu luyện nhanh như thế, chính là vì chấp niệm thành đạo tâm, bản tôn ngay từ đầu, đã không muốn thành tiên.”
“A Ngọc….” Nhạc Uyên ngập ngừng, chẳng biết nói cái gì, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, vội vàng giải thích: “A Ngọc, lúc trước, không phải ta…..”
Nhạc Uyên chưa nói ra, Ôn Thanh Lan đã biết đối phương muốn nói gì.
Hắn lắc đầu, nở nụ cười: “Tứ Lang, ngươi cho là, ta không rõ sao, chỉ là mặc kệ ngươi vì cái gì hay có ý gì, Ôn Nguyên và Tố Khanh cuối cùng ….. đã đi rồi.”
Nhạc Uyên há miệng, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói không nên lời.
Cuối cùng hắn mới gian nan nói: “A Ngọc, mặc kệ thế nào, nếu ngươi thật sự muốn làm như vậy, mặc kệ nguyên nhân gì, ta đều sẽ ngăn cản ngươi, dù cho dùng hết toàn lực.”
“A!” Ôn Thanh Lan khinh thường nở nụ cười: “Nhạc Uyên, ngươi cho là ngươi có thể ngăn cản bản tôn sao?”
Đúng lúc này, Tiêu Cảnh giải quyết xong chuyện đuổi tới đây, nghe sư tôn nhắc tới Tố Khanh và Ôn Nguyên, lòng Tiêu Cảnh nhịn không được trầm xuống, nhưng thấy sư tôn tựa như muốn ra tay, lại vội vàng chạy qua.
Nhạc Uyên nhìn Tiêu Cảnh lại nhìn Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh đã đến trước người Ôn Thanh Lan, ngăn cản Nhạc Uyên.
Tuy Nhạc Uyên là sư bá của Tiêu Cảnh, nhưng tu vi hiện giờ của Tiêu Cảnh, Nhạc Uyên đã hoàn toàn không theo kịp, dù hắn dùng hết toàn lực, còn không ngăn được Tiêu Cảnh, nói chi đến ngăn cản Ôn Thanh Lan.
Chọn ngày không bằng nhằm ngày, hiện giờ Thiên Đạo nhìn bọn họ chằm chằm, kéo dài một khắc thì thêm một phần biến đổi, bây giờ các môn phái còn chưa tấn công Đạo Tông, người ngăn cản trong Đạo Tông Tiêu Cảnh đều có thể giải quyết được.
Ôn Thanh Lan dứt khoát trước mặt Nhạc Uyên và Tiêu Cảnh, bày ra Thần khí.
Lúc trước hắn chính là vì đọc được điển tịch phân cách hai giới của Nữ Oa mới có ý tưởng như vậy, sau lại càng lưu ý tin tức ở phương diện này.
Bởi vậy đại trận Nữ Oa sử dụng sớm đã tới tay hắn, tuy nhiều ít có chút sai sót, nhưng nhiều năm như vậy, Ôn Thanh Lan thành tâm sửa chữa trận pháp, cũng sửa chữa không sai biệt lắm.
Cho dù có một chút không trọn vẹn, cũng có Trấn Sơn Hà bù vào, đủ để lấp đầy thiếu sót.
Bởi vậy hắn hoàn toàn vứt bỏ những chuyện vặt vãnh ra ngoài, bày Như Ý Xử, Cửu Tiêu Ngọc Bội, Trấn Sơn Hà và Liệt Thiên Cung theo bốn hướng, ngồi ở chính giữa, vận chuyển linh lực.
“Sư tôn, sao vậy?” Đang cùng Đại Yêu Cốt cãi nhau Tiêu Cảnh lạnh mặt, vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần.
Bị nhốt trong Cửu thiên thập địa luyện thần đại trận, Tiêu Cảnh kỳ thật cũng không có cảm giác quá mức sợ hãi, chỉ cần có thể ở bên sư tôn, ở nơi nào cũng được.
Đương nhiên nếu có thể rời khỏi nơi này, tiêu dao bên ngoài, đương nhiên là càng tốt.
Cho nên, sau khi Tiêu Cảnh lấy lại tinh thần, thì không phản ứng với Đại Yêu Cốt nữa, mà đi đến bên người Ôn Thanh Lan, nhìn Ôn Thanh Lan dò hỏi.
Ôn Thanh Lan giương tay, Nguyệt Linh Nhi biến thành Liệt Thiên Cung xuất hiện ở trong tay hắn.
Tiêu Cảnh nghi hoặc nhìn Liệt Thiên Cung, nói: “Sư tôn, chúng ta là muốn phá vỡ đại trận rời đi sao?”
Ôn Thanh Lan gật đầu: “Cửu thiên thập địa đại trận ra đời là để khốn tiên, tất nhiên không có cách giải, đại trận không có cách giải, nhưng sẽ có nhược điểm, chúng ta không giải được trận, nhưng có thể phá trận.”
Dừng một chút, Ôn Thanh Lan giơ cây cung tinh xảo trong tay nói: “Liệt Thiên Cung có thể trực tiếp xé trời, cắt lá chắn Thiên Vũ Đại Lục, tất nhiên cũng có thể phá vỡ luyện thần đại trận, Tiểu Cảnh, ngươi và ta có cùng nguồn gốc, cùng dùng Liệt Thiên Cung, uy lực nhất định càng tăng.”
“Được, chúng ta phá vỡ đại trận chết tiệt này, giáo huấn những tu sĩ ngu xuẩn bên ngoài.” Trong mắt Tiêu Cảnh lóe lên một tia âm lãnh gật đầu đáp.
Không ngờ Ôn Thanh Lan lại phủ nhận ý tưởng của y: “Không, chúng ta không xung đột với những kẻ bên ngoài, sau khi phá vỡ đại trận, thì trực tiếp khởi động Trấn Sơn Hà trở lại Đạo Tông.”
Tuy không rõ vì sao sư tôn phải hồi tông, nhưng mặc kệ sư tôn muốn làm cái gì, Tiêu Cảnh đều sẽ toàn lực ủng hộ.
Bởi vậy sau khi nghe xong, không đợi Ôn Thanh Lan ra hiệu, Tiêu Cảnh đã tiến lên cầm Liệt Thiên Cung.
Được Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh cầm, thân cung Liệt Thiên Cung lóe lên một tia sáng xanh, tay trái hai người đồng thời nắm lại, hơi kéo.
Sau đó một cổ linh lực cực đại đáng sợ xuất hiện từ mặt đất, trong thời gian ngắn lấp đầy toàn bộ Thúc Nguyệt Tháp.
Hai cổ linh lực quấn quít với nhau tạo thành gió lốc mắt thường không thể thấy, rít gào trong Thúc Nguyệt Tháp tạo thành linh lực khủng bố, tiếp theo hai cổ linh lực càng chuyển càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một mũi tên thon dài bóng loáng.
Tuy cổ linh lực gió lốc đáng sợ biến mất, nhưng hai cổ linh lực ngưng tụ thành một mũi tên, tuy mặt ngoài nhìn qua bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, thậm chí không cần tới gần, cũng sẽ cảm thấy tâm thần không yên, thậm chí toát ra sợ hãi không thể ức chế.
Mũi tên hình thành, hai người cũng không dông dài, trực tiếp buông tay.
Thúc Nguyệt Tháp nháy mắt yên tĩnh vô cùng, ngay cả ở bên ngoài Thúc Nguyệt Tháp, có chút tiếng nói chuyện tiếng đánh nhau cũng biến mất.
Yên tĩnh chỉ trong thời gian ngắn, giây tiếp theo trước mặt Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh đột nhiên xuất hiện một xoáy lốc đen ngòm.
Vòng xoáy càng chuyển càng lớn, chỉ trong thời gian ngắn đã vây toàn bộ Thúc Nguyệt Tháp và viện tử bên ngoài vào bên trong, sau đó trong vòng xoáy xuất hiện một tiếng kêu thảm thiết.
Người bên ngoài có chút loạn cả lên.
Chợt nghe có người nôn nóng kêu: “Lam Linh, ngươi làm sao vậy?”
“Không tốt, trong Thúc Nguyệt Tháp có dị biến, chỉ sợ ma đầu kia sắp ra tới!”
“Rốt cuộc có chuyện gì, cư nhiên đáng sợ như vậy!”
Thầy trò hai người trong nháy mắt bị rút cạn linh lực, Ôn Thanh Lan sắc mặt tái nhợt lắc lư hai cái, cảm nhận được luyện thần đại trận thật sự bị xé ra một lỗ hổng, hắn không dừng lại, ném ra Trấn Sơn Hà.
“Mau, khởi động Trấn Sơn Hà, chúng ta hồi tông.”
Thân thể Tiêu Cảnh dù sao cũng là tân sinh yêu thần, khôi phục nhanh hơn một chút, nghe sư tôn phân phó, Tiêu Cảnh không ngừng lại, trực tiếp khởi động Trấn Sơn Hà.
Trấn Sơn Hà dù sao cũng là thần khí, cần nhiều linh lực vô cùng, Tiêu Cảnh chỉ khởi động Trấn Sơn Hà, đã không còn sức lực lựa chọn phương hướng.
Ôn Thanh Lan thấy thế, cắn chặt răng, kéo tay đồ đệ nhảy xuống Trấn Sơn Hà được phóng đại vô số lần, trong nháy mắt nhảy vào Trấn Sơn Hà, hắn nhanh tay lẹ mắt ném ra Cô Phong Kiếm.
Cô Phong Kiếm là bảo vật hắn đoạt được ở Vô Vi Đạo Tông, trừ bỏ dính hơi thở của chủ nhân là hắn, thì cũng lưu lại vết tích của Đạo Tông.
Qủa nhiên Trấn Sơn Hà phát ra một luồng kim quang chói mắt, nháy mắt đỉnh núi Đạo Tông sáng lên, hút Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh vào trong.
Kim quang tiêu tán, Thúc Nguyệt Tháp trống không, ngay cả Trấn Sơn Hà cũng mất bóng.
Chờ Ôn Thanh Lan tỉnh táo lại, đã ở Đạo Tông, nhìn nhìn chung quanh, Tiêu Cảnh cũng vừa hồi phục tinh thần.
Đạo Tông cũng không khác gì so với lúc hắn rời đi, chỉ là Tĩnh Bình Phong không còn thanh lãnh cô tịch, thành chủ phong Đạo Tông có vẻ túc mục uy nghi.
Mười một phong chủ còn lại đã tuyển chọn xong, đang ngồi trong đại điện, trong đại điện một khoảng im lặng, cũng không biết mười một phong chủ đang làm gì, thế nhưng không một người nói chuyện.
Thấy Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mười một phong chủ trong mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chỉ thấy một phong chủ trong đó đứng dậy nói: “Đạo tôn, tông chủ, các ngài rốt cuộc đã trở lại.”
Ôn Thanh Lan giương mắt nhìn lại, người đứng dậy đúng là Lận Bạch người lúc trước đi theo cạnh Tiêu Cảnh.
Lận Bạch nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng và tha thiết, cậu hạ người nói: “Cung nghênh đạo tôn, tông chủ hồi tông.”
Thấy hành động của Lận Bạch, mười phong chủ còn lại nhìn thoáng qua nhau, cũng đứng dậy nghênh đón.
Ôn Thanh Lan bây giờ không muốn những chuyện vặt này trì hoãn thời gian, hắn nháy mắt ra dấu cho đồ đệ, rồi ra khỏi Tĩnh Bình Phong.
Một người trong mười một phong chủ thấy thế, cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Hậu sơn Đạo Tông, Ôn Thanh Lan yên lặng nhìn ranh giới cuối cùng của Thiên Vũ Đại Lục.
Bảo vật năm xưa Nữ Oa đại thần dùng phân cách hai giới hắn đã tìm tới, giới bích ngay hậu sơn Đạo Tông, chỉ cần khởi động pháp trận phân cách của Nữ Oa, là có thể tách rời Tu Chân Giới và nhân gian.
Bất tiện duy nhất, chính là Thiên Đạo giám thị bài xích hai người, hiện giờ Tu Giới hẳn đều coi hai người là kẻ thù, nếu bày trận, chỉ sợ sẽ gặp không ít phiền phức.
Đến lúc đó chỉ có thể để Tiêu Cảnh và Văn Uyên ở bên ngoài canh chừng.
Ngay lúc Ôn Thanh Lan đang tự hỏi, người lặng lẽ đi theo hắn, thần sắc phức tạp nhìn Ôn Thanh Lan.
“A Ngọc, ngươi thực sự muốn làm như vậy, lúc trước nghe Thiên Cơ lão tổ nói, ta còn không tin, ai ngờ, sau lại không thể không tin.” Nhạc Uyên nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Ánh mắt của hắn chân thành: “A Ngọc, thu tay lại đi, tu vi hiện giờ của ngươi đã là đỉnh của Tu Giới, tùy thời đều có thể độ kiếp hóa tiên, cần gì phải như thế.”
Ôn Thanh Lan nhìn Nhạc Uyên, ánh mắt hắn lạnh lẽo như nước, cũng không ẩn chứa một chút cảm tình: “Sao vậy, muốn vì Tu Chân Giới diệt trừ bản tôn?”
“A Ngọc!” Nhạc Uyên thống khổ nói: “Ngươi biết rõ ta không có ý này, vì sao nhất định phải nói như vậy, ngươi biết rõ đi tới nước này, ta và ngươi đều đau khổ như nhau.”
“Đem đau khổ và thương hại của ngươi thu lại đi, Nhạc Uyên, bản tôn không cần.” Ánh mắt Ôn Thanh Lan không một tia gợn sóng, chỉ là nhàn nhạt nói.
“Ta đối với ngươi thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết sao, A Ngọc, tỉnh tỉnh đi”! Nhạc Uyên đi về phía trước nửa bước: “Ôn gia đã vong mấy trăm năm, Càn Khôn sơn trang cũng đã biến mất, những thù hận đó của ngươi sớm nên buông bỏ, đường tu đạo dài lâu, huống chi ngươi có đại danh và tiền đồ, hà tất rơi vào ma đạo, để tâm ma khống chế, A Ngọc, một người thông minh như ngươi, chẳng lẽ không hiểu ư?”
Ôn Thanh Lan nở nụ cười: “Nhạc Tứ Lang, ngươi biết trong lòng bản tôn có chấp niệm, thì bản tôn sao lại không biết.”
“A Ngọc?” Nhạc Uyên sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh, liên tục lui về phía sau.
“Không sai, lúc bản tôn bước chân vào Tu Giới, lòng đã mang chấp niệm, chấp niệm hóa ma.” Ôn Thanh Lan cười nhàn nhạt: “Bản tôn đã định trước độ không được kiếp, thành không được tiên, bản tôn có thể tu luyện nhanh như thế, chính là vì chấp niệm thành đạo tâm, bản tôn ngay từ đầu, đã không muốn thành tiên.”
“A Ngọc….” Nhạc Uyên ngập ngừng, chẳng biết nói cái gì, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, vội vàng giải thích: “A Ngọc, lúc trước, không phải ta…..”
Nhạc Uyên chưa nói ra, Ôn Thanh Lan đã biết đối phương muốn nói gì.
Hắn lắc đầu, nở nụ cười: “Tứ Lang, ngươi cho là, ta không rõ sao, chỉ là mặc kệ ngươi vì cái gì hay có ý gì, Ôn Nguyên và Tố Khanh cuối cùng ….. đã đi rồi.”
Nhạc Uyên há miệng, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói không nên lời.
Cuối cùng hắn mới gian nan nói: “A Ngọc, mặc kệ thế nào, nếu ngươi thật sự muốn làm như vậy, mặc kệ nguyên nhân gì, ta đều sẽ ngăn cản ngươi, dù cho dùng hết toàn lực.”
“A!” Ôn Thanh Lan khinh thường nở nụ cười: “Nhạc Uyên, ngươi cho là ngươi có thể ngăn cản bản tôn sao?”
Đúng lúc này, Tiêu Cảnh giải quyết xong chuyện đuổi tới đây, nghe sư tôn nhắc tới Tố Khanh và Ôn Nguyên, lòng Tiêu Cảnh nhịn không được trầm xuống, nhưng thấy sư tôn tựa như muốn ra tay, lại vội vàng chạy qua.
Nhạc Uyên nhìn Tiêu Cảnh lại nhìn Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh đã đến trước người Ôn Thanh Lan, ngăn cản Nhạc Uyên.
Tuy Nhạc Uyên là sư bá của Tiêu Cảnh, nhưng tu vi hiện giờ của Tiêu Cảnh, Nhạc Uyên đã hoàn toàn không theo kịp, dù hắn dùng hết toàn lực, còn không ngăn được Tiêu Cảnh, nói chi đến ngăn cản Ôn Thanh Lan.
Chọn ngày không bằng nhằm ngày, hiện giờ Thiên Đạo nhìn bọn họ chằm chằm, kéo dài một khắc thì thêm một phần biến đổi, bây giờ các môn phái còn chưa tấn công Đạo Tông, người ngăn cản trong Đạo Tông Tiêu Cảnh đều có thể giải quyết được.
Ôn Thanh Lan dứt khoát trước mặt Nhạc Uyên và Tiêu Cảnh, bày ra Thần khí.
Lúc trước hắn chính là vì đọc được điển tịch phân cách hai giới của Nữ Oa mới có ý tưởng như vậy, sau lại càng lưu ý tin tức ở phương diện này.
Bởi vậy đại trận Nữ Oa sử dụng sớm đã tới tay hắn, tuy nhiều ít có chút sai sót, nhưng nhiều năm như vậy, Ôn Thanh Lan thành tâm sửa chữa trận pháp, cũng sửa chữa không sai biệt lắm.
Cho dù có một chút không trọn vẹn, cũng có Trấn Sơn Hà bù vào, đủ để lấp đầy thiếu sót.
Bởi vậy hắn hoàn toàn vứt bỏ những chuyện vặt vãnh ra ngoài, bày Như Ý Xử, Cửu Tiêu Ngọc Bội, Trấn Sơn Hà và Liệt Thiên Cung theo bốn hướng, ngồi ở chính giữa, vận chuyển linh lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook