Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
-
Chương 78: Đồ Nhi ngốc đáng yêu
Hắn hành động như vậy, lại làm máu tanh trong đáy mắt Tiêu Cảnh tản đi, thậm chí trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Ôn Thanh Lan, vẻ mặt hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Dáng vẻ đáng yêu này, chọc Ôn Thanh Lan cười ra tiếng, hắn lần nữa hôn tiểu đồ đệ, lần này là cánh môi đỏ thắm của đối phương.
“Sau này sẽ không bao giờ thế nữa, Tiểu Cảnh.” Ôn Thanh Lan nhẹ nhàng nói một câu bảo đảm, hoàn toàn mặc kệ vẻ kinh ngạc ngày càng sâu trên mặt Tiêu Cảnh.
“Ảo ảnh này quả thực ngoài dự liệu của ta.” Tiêu Cảnh sắc mặt kỳ quái lầm bầm một câu.
“Là tâm ma sao, thế nhưng tại sao tâm ma của ta lại hóa thành bộ dáng sư tôn hôn môi ta?”
Tiêu Cảnh mê mẩn sờ môi, trong con ngươi lóe quang mang.
Cảm tình y đối với sư tôn vẫn luôn là ngưỡng mộ và thống khổ, ngưỡng mộ sư tôn cường đại phong hoa, thống khổ mình bất luận làm như thế nào, cũng không chiếm được một chút ưu ái và tươi cười của sư tôn.
Khát vọng thân cận với sư tôn, nhưng lại sợ làm bẩn mắt sư tôn.
Nhưng mà hiện giờ hành động của tâm ma lại làm Tiêu Cảnh mê muội, chẳng lẽ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng y, tình cảm đối với sư tôn, lại là ý tưởng không an phận như thế?
Ôn Thanh Lan làm sao không nghe ra hàm nghĩa kín đáo trong lời nói của Tiêu Cảnh, sờ đầu tiểu đồ đệ: “Đứa nhỏ ngốc, bản tôn thật sự là sư tôn ngươi.”
Lời tâm ma nói, Tiêu Cảnh thế nào cho là thật, chỉ coi đối phương là đang dụ dỗ mình.
Nhưng sư tôn như vậy, dù Tiêu Cảnh biết rõ là giả, cũng nhịn không được tham luyến mà si ngốc nhìn chằm chằm đối phương, muốn nghe được nhiều lời ngọt ngào hơn.
Nhưng vào lúc này, bóng tối dưới chân hai người đột nhiên biến đổi, một chút sắc màu dần dần xuất hiện, rút đi một chút bóng tối, như một bàn tay khổng lồ vô hình vẩy mực (*) bức tranh sơn thủy của Thiên Vũ Đại Lục, từng chút từng chút hiển lộ ra dáng hình.
(*) một cách vẽ tranh thủy mặc.
Hoàn thành một bút sơn thủy cuối cùng, vốn bức họa vẩy mực vô cùng yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng người ồn ào huyên náo vui cười ầm ĩ, mọi thứ nguyên vẹn đúng là Tĩnh Bình Phong trước những năm tháng gặp chuyện không may.
Tiêu Cảnh nghịch chuyển thời không huyết tế thành công.
Mà lúc này thân ảnh của Tiêu Cảnh cũng dần phai nhạt, y lại lần nữa trở thành xấu đồ đệ trầm mặc ít nói trên Tĩnh Bình Phong.
Nhìn thấy tất cả, Ôn Thanh Lan cũng có dự cảm trong lòng, hắn có thể rời khỏi ký ức của đồ đệ.
Quả nhiên, một giây sau, lần nữa xuất hiện trọng lực quen thuộc, cùng lúc đó một ít ký ức vốn không nên có xuất hiện ở trong đầu hắn, làm Ôn Thanh Lan giật mình một chút, rồi lại nhịn không được nở nụ cười.
Đồ đệ ngốc này, thật đúng là…..
Nhưng không ngại hắn lại có một chút ngọt ngào.
Trước mắt tối sầm lại sáng lên, tiểu đồ đệ quen thuộc lần nữa xuất hiện trước mặt Ôn Thanh Lan.
Hắn nhìn tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ cũng nhìn hắn, hai người đồng thời nhìn nhau nở nụ cười.
“Sư tôn.” Tiêu Cảnh đi nhanh tới, đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, lời còn chưa nói, mặt đã đỏ ửng.
Tiểu đồ đệ lớn lên quá tuấn mỹ, dáng vẻ mặt ửng đỏ ngượng ngùng quá đẹp, Ôn Thanh Lan không nói hai lời kéo Tiêu Cảnh qua hôn lên.
Mặt Tiêu Cảnh ngày càng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng, nhưng tay y lại càng ôm càng chặt, hận không thể khảm sư tôn vào lòng, môi lưỡi của y một chút cũng không phòng bị, còn quyến rũ quấn lấy đầu lưỡi của sư tôn.
Cho đến khi có chút thở hồng hộc, hai người mới lưu luyến tách ra.
Nếu như không phải địa điểm không đúng, giây tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng không biết được.
Nhưng dù gì cũng là cao giai tu sĩ đã trải qua không ít chuyện.
Tình cảm bùng nổ mất khống chế cũng chỉ trong nháy mắt, đợi sau khi tách ra, đã hổn hển bình tĩnh lại.
“Nơi này là nơi nào, vì sao đồ nhi và sư tôn lại đi vào trong hồi ức của nhau, thậm chí làm chuyện gì trong đó, cũng đều để lại dấu vết?”
Tiêu Cảnh vừa nói, vừa cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Tâm thần của Ôn Thanh Lan cũng rời khỏi người đồ đệ, cùng Tiêu Cảnh quan sát chung quanh.
Ở đây không còn là rừng rậm xanh biếc vị trí trước kia của họ, mà là một thế giới hết sức kỳ lạ.
Bọn họ lăng không trôi nổi giữa không trung, này cũng không phải dựa vào linh lực hai người vận chuyển mới bay bổng được, mà là sau khi bọn họ xuất hiện ở nơi này, thì trực tiếp lơ lửng giữa không trung.
Phía dưới là một vùng đầm lầy màu đỏ thẫm không nhìn thấy cuối, đầm lầy vô cùng quái dị, còn sùng sục bốc lên độc khí.
Không cần mở linh thức kiểm tra, cũng có thể cảm nhận được ác ý kiềm nén trong vùng đất này, còn có áp lực cường đại xông thẳng vào trong óc người.
“Tích__
Chúc mừng kí chủ mở ra chương cuối
Nội dung vở kịch: Trầm Miên Địa
Nhiệm vụ: Tu bổ toàn bộ thế giới 《 Chí Thần Truyện 》
Đạo cụ cốt truyện: Tiêu Cảnh
Chuẩn bị mở ra …….”
Nghe hệ thống nói, trong lòng Ôn Thanh Lan tức khắc reo lên hồi chuông cảnh báo, muốn kéo Tiêu Cảnh qua.
Nhưng đã chậm, đầm lầy đỏ đột nhiên sinh ra lực hút rất lớn, chậm rãi xoay thành lốc xoáy mở ra một cái miệng khổng lồ, tối om như vực sâu không đáy.
Tiêu Cảnh chưa kịp kinh ngạc, đã bị hút vào.
Chợt nghe đầm lầy đỏ phát ra một tiếng thở dài: “Rốt cuộc đã tới, huyết mạch của ta, con của ta.”
Ôn Thanh Lan sắc mặt rét lạnh, hiện giờ thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí vượt qua tu vi vốn có, trực tiếp tới Đại Thừa Kỳ, cách Độ Kiếp Kỳ có thể đánh hạ lôi kiếp lên trời thành tiên, chỉ còn nửa bước.
Có thể nói, cảnh giới hiện giờ của hắn, có thể cứng đối cứng đánh với lão tổ Độ Kiếp Kỳ cũng chưa chắc sẽ thua.
Lập tức, hắn rút Cô Phong Kiếm.
Lạnh lẽo, quyết tuyệt, kiếm ý cô tịch lạnh lẽo trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đầm lầy đỏ, uy thế của đại năng Đại Thừa Kỳ trong nháy mắt tới khủng bố như trời phạt.
Chẳng qua chỉ là một đường kiếm băng lãnh quyết tuyệt, đầm lầy đỏ đã lắc lư phân nửa.
Đại khái là biết sư tôn ở trên có ý đồ cứu mình ra, Tiêu Cảnh ở dưới đầm lầy cũng không nhàn rỗi, ngay lúc đợt kiếm ý thứ hai tấn công tới, đầm lầy cũng sục sôi như nồi nước đun sôi, ục ục không ngừng bốc lên bọt khí, trở nên sôi trào.
Khi đợt sóng kiếm thứ hai bắt đầu đánh vào đầm lầy, Tiêu Cảnh ở dưới nhân cơ hội một bước bay khỏi đầm lầy.
Lúc này quần áo toàn thân y đều bị rớt hết.
Lộ ra cơ thể trần truồng thon dài, thân thể cơ bắp rõ ràng, mái tóc dài điên cuồng sinh trưởng đến mắt cá chân, dù trước đó rơi vào đầm lầy, nhưng kỳ lạ là lại không bị nhiễm bẩn, ngược lại vô cùng trơn bóng, trút xuống giống như thác nước, không gió mà tự động bay bay.
Nhưng mà kỳ lạ chính là, bắt đầu từ dưới chân trái của y, một đồ đằng vừa quyến rũ vừa ẩn chứa dã tính, dọc theo mắt cá chân y bò lên, cho đến khóe mắt.
Khiến y vốn tuấn mỹ bức người nhiều thêm vài phần yêu nhân hoặc nhân, yêu dị đẹp đẽ đủ làm người kinh hồn táng đảm, đến nỗi khi đối diện đối phương, cũng bị loại yêu dị này, gây ảo giác ép thở không thông.
Mà màu đen trong đôi mắt Tiêu Cảnh đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một đôi hồng ngọc trong suốt, vừa băng lãnh vừa nguy hiểm nhìn xuống đầm lầy.
Thanh âm lại thở dài một tiếng: “Thật là thân thể trẻ tuổi cường tráng, con của ta, ngươi vốn chính là huyết mạch của ta, tại sao phải kháng cự ta như thế, là bởi vì nhân loại nhỏ bé như con kiến kia sao?”
Tiêu Cảnh mắt điếc tai ngơ, cũng không quay đầu lại nói: “Sư tôn, phía dưới đầm lầy có chôn thứ gì đó, chúng ta có phải đã đi vào địa phận của nó rồi không?”
Thanh âm y hiện giờ khàn khàn gợi cảm, mang theo nhịp điệu liêu nhân, giọng trầm thấp như muốn biến thành sâu chui vào tai người ta, mê hoặc lòng người.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Ôn Thanh Lan đột nhiên nghĩ tới cuộc đại chiến mà Khuất Minh Dương nhắc tới.
Một trận chiến với yêu thần tiêu hao hơn phân nửa chiến lực của Tu Chân Giới, nghe nói không có cách nào giết chết triệt để, chỉ có thể phong ấn chôn giấu Đại Yêu Cốt, táng thân ở một góc không biết tên ở Thiên Vũ Đại Lục.
Mấy trăm năm qua, Tu Giới vẫn luôn không quên gia trì phong ấn, để tránh thi cốt của Đại Yêu Cốt ô nhiễm càng nhiều đất đai và sinh vật.
Không ngờ chỗ táng thân chân chính của Đại Yêu Cốt là Bắc cảnh sa mạc ở Ma Đạo Giới.
Hoặc là nói gió xoáy đưa bọn họ tới đây, chính là bút tích của Đại Yêu Cốt.
Nghĩ đến đây, Ôn Thanh Lan vẻ mặt trầm tĩnh: “Phía dưới chôn chính là thi thể của Đại Yêu Cốt, lúc trước Tu Giới xuất động vài lão tổ Độ Kiếp mới giết được và phong ấn, hiện giờ tuy nó chỉ còn lại hài cốt trên đời, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận, Khuất Minh Dương nhập ma cũng chưa chắc không có công lao của thi thể Đại Yêu Cốt.”
“Kẻ trộm nhân loại ngu xuẩn, bản tôn thần sao có thể với những yêu vật thấp hèn đó.” Đầm lầy bốc hơi lợi hại hơn, Đại Yêu Cốt dường như bị chọc giận, nó dùng miệng lưỡi ngạo mạn lạnh như băng đáp lễ Ôn Thanh Lan.
Sau đó nổi lên mấy trận gió có thể xé rách thần hồn, cắt vào Ôn Thanh Lan: “Kẻ trộm ăn cắp tài bảo của ta, cùng với huyết mạch của ta, nếu đã tới đầm lầy này, ta muốn thu hồi vật nọ.”
“Huyết mạch của ta, ngươi vì sao phải cùng kẻ trộm nhân loại kia đứng cùng một chỗ, còn không mau tới đầm lầy của ta!”
Thanh âm kia nói xong, liền nhấc lên một cơn xoáy lốc nước bùn dưới đầm lầy cuốn về phía Tiêu Cảnh, giống như muốn nuốt Tiêu Cảnh vào đầm lầy lần nữa.
“Đừng hòng bôi nhọ sư tôn ta, ta với ngươi không chút quan hệ, ngươi chết mấy trăm năm, ta chỉ có trăm năm nhân sinh, làm sao có quan hệ với ngươi!” Vẻ mặt Tiêu Cảnh cũng băng lãnh, hai tay y đẩy ra, chống lại xoáy lốc sinh sôi.
Mà bên kia, Ôn Thanh Lan cũng tránh được một trận gió đoạt mạng.
Mấy đường kiếm khí đánh tới đầm lầy, giọng hắn lạnh lùng nói: “Bản tôn thành trộm khi nào, sao bản tôn không biết.”
“Còn dám giảo biện, phàm nhân, ngươi rõ ràng tuổi thọ đã tận, còn là thân thể phàm thai, nếu không đoạt chí bảo của bản tôn thần, thì sao có thể trọng hoạch tân sinh, còn tu đến lợi hại như thế, ngươi nếu không phải là kẻ trộm, thì còn có thể là cái gì!”
Đại Yêu Cốt trong đầm lầy càng thêm phẫn nộ, tiếng bọt khí ục ục không ngừng vang lên, sau đó đầm lầy đỏ ngưng tụ ra một hình người, ấy vậy mà vô cùng giống Tiêu Cảnh.
Khác biệt chính là, Đại Yêu Cốt khí thế càng thêm cường ngạnh bá đạo, tà tứ phóng đãng, trong mắt không có một chút tình cảm của nhân loại, chỉ có lạnh lẽo không sự sống, ánh mắt nhìn Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan, cũng không có giống giọng nói thể hiện tình cảm của gã, từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng mà nhìn xuống.
Dáng vẻ đáng yêu này, chọc Ôn Thanh Lan cười ra tiếng, hắn lần nữa hôn tiểu đồ đệ, lần này là cánh môi đỏ thắm của đối phương.
“Sau này sẽ không bao giờ thế nữa, Tiểu Cảnh.” Ôn Thanh Lan nhẹ nhàng nói một câu bảo đảm, hoàn toàn mặc kệ vẻ kinh ngạc ngày càng sâu trên mặt Tiêu Cảnh.
“Ảo ảnh này quả thực ngoài dự liệu của ta.” Tiêu Cảnh sắc mặt kỳ quái lầm bầm một câu.
“Là tâm ma sao, thế nhưng tại sao tâm ma của ta lại hóa thành bộ dáng sư tôn hôn môi ta?”
Tiêu Cảnh mê mẩn sờ môi, trong con ngươi lóe quang mang.
Cảm tình y đối với sư tôn vẫn luôn là ngưỡng mộ và thống khổ, ngưỡng mộ sư tôn cường đại phong hoa, thống khổ mình bất luận làm như thế nào, cũng không chiếm được một chút ưu ái và tươi cười của sư tôn.
Khát vọng thân cận với sư tôn, nhưng lại sợ làm bẩn mắt sư tôn.
Nhưng mà hiện giờ hành động của tâm ma lại làm Tiêu Cảnh mê muội, chẳng lẽ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng y, tình cảm đối với sư tôn, lại là ý tưởng không an phận như thế?
Ôn Thanh Lan làm sao không nghe ra hàm nghĩa kín đáo trong lời nói của Tiêu Cảnh, sờ đầu tiểu đồ đệ: “Đứa nhỏ ngốc, bản tôn thật sự là sư tôn ngươi.”
Lời tâm ma nói, Tiêu Cảnh thế nào cho là thật, chỉ coi đối phương là đang dụ dỗ mình.
Nhưng sư tôn như vậy, dù Tiêu Cảnh biết rõ là giả, cũng nhịn không được tham luyến mà si ngốc nhìn chằm chằm đối phương, muốn nghe được nhiều lời ngọt ngào hơn.
Nhưng vào lúc này, bóng tối dưới chân hai người đột nhiên biến đổi, một chút sắc màu dần dần xuất hiện, rút đi một chút bóng tối, như một bàn tay khổng lồ vô hình vẩy mực (*) bức tranh sơn thủy của Thiên Vũ Đại Lục, từng chút từng chút hiển lộ ra dáng hình.
(*) một cách vẽ tranh thủy mặc.
Hoàn thành một bút sơn thủy cuối cùng, vốn bức họa vẩy mực vô cùng yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng người ồn ào huyên náo vui cười ầm ĩ, mọi thứ nguyên vẹn đúng là Tĩnh Bình Phong trước những năm tháng gặp chuyện không may.
Tiêu Cảnh nghịch chuyển thời không huyết tế thành công.
Mà lúc này thân ảnh của Tiêu Cảnh cũng dần phai nhạt, y lại lần nữa trở thành xấu đồ đệ trầm mặc ít nói trên Tĩnh Bình Phong.
Nhìn thấy tất cả, Ôn Thanh Lan cũng có dự cảm trong lòng, hắn có thể rời khỏi ký ức của đồ đệ.
Quả nhiên, một giây sau, lần nữa xuất hiện trọng lực quen thuộc, cùng lúc đó một ít ký ức vốn không nên có xuất hiện ở trong đầu hắn, làm Ôn Thanh Lan giật mình một chút, rồi lại nhịn không được nở nụ cười.
Đồ đệ ngốc này, thật đúng là…..
Nhưng không ngại hắn lại có một chút ngọt ngào.
Trước mắt tối sầm lại sáng lên, tiểu đồ đệ quen thuộc lần nữa xuất hiện trước mặt Ôn Thanh Lan.
Hắn nhìn tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ cũng nhìn hắn, hai người đồng thời nhìn nhau nở nụ cười.
“Sư tôn.” Tiêu Cảnh đi nhanh tới, đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, lời còn chưa nói, mặt đã đỏ ửng.
Tiểu đồ đệ lớn lên quá tuấn mỹ, dáng vẻ mặt ửng đỏ ngượng ngùng quá đẹp, Ôn Thanh Lan không nói hai lời kéo Tiêu Cảnh qua hôn lên.
Mặt Tiêu Cảnh ngày càng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng, nhưng tay y lại càng ôm càng chặt, hận không thể khảm sư tôn vào lòng, môi lưỡi của y một chút cũng không phòng bị, còn quyến rũ quấn lấy đầu lưỡi của sư tôn.
Cho đến khi có chút thở hồng hộc, hai người mới lưu luyến tách ra.
Nếu như không phải địa điểm không đúng, giây tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng không biết được.
Nhưng dù gì cũng là cao giai tu sĩ đã trải qua không ít chuyện.
Tình cảm bùng nổ mất khống chế cũng chỉ trong nháy mắt, đợi sau khi tách ra, đã hổn hển bình tĩnh lại.
“Nơi này là nơi nào, vì sao đồ nhi và sư tôn lại đi vào trong hồi ức của nhau, thậm chí làm chuyện gì trong đó, cũng đều để lại dấu vết?”
Tiêu Cảnh vừa nói, vừa cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Tâm thần của Ôn Thanh Lan cũng rời khỏi người đồ đệ, cùng Tiêu Cảnh quan sát chung quanh.
Ở đây không còn là rừng rậm xanh biếc vị trí trước kia của họ, mà là một thế giới hết sức kỳ lạ.
Bọn họ lăng không trôi nổi giữa không trung, này cũng không phải dựa vào linh lực hai người vận chuyển mới bay bổng được, mà là sau khi bọn họ xuất hiện ở nơi này, thì trực tiếp lơ lửng giữa không trung.
Phía dưới là một vùng đầm lầy màu đỏ thẫm không nhìn thấy cuối, đầm lầy vô cùng quái dị, còn sùng sục bốc lên độc khí.
Không cần mở linh thức kiểm tra, cũng có thể cảm nhận được ác ý kiềm nén trong vùng đất này, còn có áp lực cường đại xông thẳng vào trong óc người.
“Tích__
Chúc mừng kí chủ mở ra chương cuối
Nội dung vở kịch: Trầm Miên Địa
Nhiệm vụ: Tu bổ toàn bộ thế giới 《 Chí Thần Truyện 》
Đạo cụ cốt truyện: Tiêu Cảnh
Chuẩn bị mở ra …….”
Nghe hệ thống nói, trong lòng Ôn Thanh Lan tức khắc reo lên hồi chuông cảnh báo, muốn kéo Tiêu Cảnh qua.
Nhưng đã chậm, đầm lầy đỏ đột nhiên sinh ra lực hút rất lớn, chậm rãi xoay thành lốc xoáy mở ra một cái miệng khổng lồ, tối om như vực sâu không đáy.
Tiêu Cảnh chưa kịp kinh ngạc, đã bị hút vào.
Chợt nghe đầm lầy đỏ phát ra một tiếng thở dài: “Rốt cuộc đã tới, huyết mạch của ta, con của ta.”
Ôn Thanh Lan sắc mặt rét lạnh, hiện giờ thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí vượt qua tu vi vốn có, trực tiếp tới Đại Thừa Kỳ, cách Độ Kiếp Kỳ có thể đánh hạ lôi kiếp lên trời thành tiên, chỉ còn nửa bước.
Có thể nói, cảnh giới hiện giờ của hắn, có thể cứng đối cứng đánh với lão tổ Độ Kiếp Kỳ cũng chưa chắc sẽ thua.
Lập tức, hắn rút Cô Phong Kiếm.
Lạnh lẽo, quyết tuyệt, kiếm ý cô tịch lạnh lẽo trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đầm lầy đỏ, uy thế của đại năng Đại Thừa Kỳ trong nháy mắt tới khủng bố như trời phạt.
Chẳng qua chỉ là một đường kiếm băng lãnh quyết tuyệt, đầm lầy đỏ đã lắc lư phân nửa.
Đại khái là biết sư tôn ở trên có ý đồ cứu mình ra, Tiêu Cảnh ở dưới đầm lầy cũng không nhàn rỗi, ngay lúc đợt kiếm ý thứ hai tấn công tới, đầm lầy cũng sục sôi như nồi nước đun sôi, ục ục không ngừng bốc lên bọt khí, trở nên sôi trào.
Khi đợt sóng kiếm thứ hai bắt đầu đánh vào đầm lầy, Tiêu Cảnh ở dưới nhân cơ hội một bước bay khỏi đầm lầy.
Lúc này quần áo toàn thân y đều bị rớt hết.
Lộ ra cơ thể trần truồng thon dài, thân thể cơ bắp rõ ràng, mái tóc dài điên cuồng sinh trưởng đến mắt cá chân, dù trước đó rơi vào đầm lầy, nhưng kỳ lạ là lại không bị nhiễm bẩn, ngược lại vô cùng trơn bóng, trút xuống giống như thác nước, không gió mà tự động bay bay.
Nhưng mà kỳ lạ chính là, bắt đầu từ dưới chân trái của y, một đồ đằng vừa quyến rũ vừa ẩn chứa dã tính, dọc theo mắt cá chân y bò lên, cho đến khóe mắt.
Khiến y vốn tuấn mỹ bức người nhiều thêm vài phần yêu nhân hoặc nhân, yêu dị đẹp đẽ đủ làm người kinh hồn táng đảm, đến nỗi khi đối diện đối phương, cũng bị loại yêu dị này, gây ảo giác ép thở không thông.
Mà màu đen trong đôi mắt Tiêu Cảnh đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một đôi hồng ngọc trong suốt, vừa băng lãnh vừa nguy hiểm nhìn xuống đầm lầy.
Thanh âm lại thở dài một tiếng: “Thật là thân thể trẻ tuổi cường tráng, con của ta, ngươi vốn chính là huyết mạch của ta, tại sao phải kháng cự ta như thế, là bởi vì nhân loại nhỏ bé như con kiến kia sao?”
Tiêu Cảnh mắt điếc tai ngơ, cũng không quay đầu lại nói: “Sư tôn, phía dưới đầm lầy có chôn thứ gì đó, chúng ta có phải đã đi vào địa phận của nó rồi không?”
Thanh âm y hiện giờ khàn khàn gợi cảm, mang theo nhịp điệu liêu nhân, giọng trầm thấp như muốn biến thành sâu chui vào tai người ta, mê hoặc lòng người.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Ôn Thanh Lan đột nhiên nghĩ tới cuộc đại chiến mà Khuất Minh Dương nhắc tới.
Một trận chiến với yêu thần tiêu hao hơn phân nửa chiến lực của Tu Chân Giới, nghe nói không có cách nào giết chết triệt để, chỉ có thể phong ấn chôn giấu Đại Yêu Cốt, táng thân ở một góc không biết tên ở Thiên Vũ Đại Lục.
Mấy trăm năm qua, Tu Giới vẫn luôn không quên gia trì phong ấn, để tránh thi cốt của Đại Yêu Cốt ô nhiễm càng nhiều đất đai và sinh vật.
Không ngờ chỗ táng thân chân chính của Đại Yêu Cốt là Bắc cảnh sa mạc ở Ma Đạo Giới.
Hoặc là nói gió xoáy đưa bọn họ tới đây, chính là bút tích của Đại Yêu Cốt.
Nghĩ đến đây, Ôn Thanh Lan vẻ mặt trầm tĩnh: “Phía dưới chôn chính là thi thể của Đại Yêu Cốt, lúc trước Tu Giới xuất động vài lão tổ Độ Kiếp mới giết được và phong ấn, hiện giờ tuy nó chỉ còn lại hài cốt trên đời, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận, Khuất Minh Dương nhập ma cũng chưa chắc không có công lao của thi thể Đại Yêu Cốt.”
“Kẻ trộm nhân loại ngu xuẩn, bản tôn thần sao có thể với những yêu vật thấp hèn đó.” Đầm lầy bốc hơi lợi hại hơn, Đại Yêu Cốt dường như bị chọc giận, nó dùng miệng lưỡi ngạo mạn lạnh như băng đáp lễ Ôn Thanh Lan.
Sau đó nổi lên mấy trận gió có thể xé rách thần hồn, cắt vào Ôn Thanh Lan: “Kẻ trộm ăn cắp tài bảo của ta, cùng với huyết mạch của ta, nếu đã tới đầm lầy này, ta muốn thu hồi vật nọ.”
“Huyết mạch của ta, ngươi vì sao phải cùng kẻ trộm nhân loại kia đứng cùng một chỗ, còn không mau tới đầm lầy của ta!”
Thanh âm kia nói xong, liền nhấc lên một cơn xoáy lốc nước bùn dưới đầm lầy cuốn về phía Tiêu Cảnh, giống như muốn nuốt Tiêu Cảnh vào đầm lầy lần nữa.
“Đừng hòng bôi nhọ sư tôn ta, ta với ngươi không chút quan hệ, ngươi chết mấy trăm năm, ta chỉ có trăm năm nhân sinh, làm sao có quan hệ với ngươi!” Vẻ mặt Tiêu Cảnh cũng băng lãnh, hai tay y đẩy ra, chống lại xoáy lốc sinh sôi.
Mà bên kia, Ôn Thanh Lan cũng tránh được một trận gió đoạt mạng.
Mấy đường kiếm khí đánh tới đầm lầy, giọng hắn lạnh lùng nói: “Bản tôn thành trộm khi nào, sao bản tôn không biết.”
“Còn dám giảo biện, phàm nhân, ngươi rõ ràng tuổi thọ đã tận, còn là thân thể phàm thai, nếu không đoạt chí bảo của bản tôn thần, thì sao có thể trọng hoạch tân sinh, còn tu đến lợi hại như thế, ngươi nếu không phải là kẻ trộm, thì còn có thể là cái gì!”
Đại Yêu Cốt trong đầm lầy càng thêm phẫn nộ, tiếng bọt khí ục ục không ngừng vang lên, sau đó đầm lầy đỏ ngưng tụ ra một hình người, ấy vậy mà vô cùng giống Tiêu Cảnh.
Khác biệt chính là, Đại Yêu Cốt khí thế càng thêm cường ngạnh bá đạo, tà tứ phóng đãng, trong mắt không có một chút tình cảm của nhân loại, chỉ có lạnh lẽo không sự sống, ánh mắt nhìn Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan, cũng không có giống giọng nói thể hiện tình cảm của gã, từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng mà nhìn xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook