Vương Phu đi ngang qua, nâng cằm nàng lên hôn một cái: "Tối nay ta hầu hạ nàng."

Lưu Ninh Hoan ném tấu chương: ". . . Có gì khác đâu chứ? !"

8

Lưu Ninh Hoan luôn rất muốn có con.

Nhưng Thái y khuyên nàng không nên.

Lưu Ninh Hoan: "Bá Ước, ta thực sự muốn sinh cho chàng một nhi tử hoặc một nữ nhi. . ."

Vương Phu nói: "Lấy tính mạng của phu nhân đổi lấy một nhi tử hoặc một nữ nhi, ta không đổi."

9

Có quan viên trong một bữa tiệc rượu hỏi Vương Phu có thể nạp thiếp không.

Vương Phu: "Không nạp."

Đồng liêu liếc mắt nhìn người đặt câu hỏi: "Đúng vậy, Bá Ước là Vương Phu, biết Vương Phu là gì không? Còn nhớ Hiến Vương c.h.ế.t như thế nào không?"

Vương Phu nói: "Ta không phải vì sợ Hoàng thượng mà không dám vui vẻ với những nữ tử khác. Chỉ là ta tuy bất tài, nhưng có chút danh tiếng, bởi vì suốt đời ta chưa từng làm một việc nào phản bội Hoàng thượng. Nếu ta không còn trung thành, không giữ lời hứa, thì có gì khác với tên Đàm tặc kia? Hoàng thượng vì sao lại bỏ hắn mà yêu ta?

Các vị ngồi đây, khi động phòng hoa chúc đều đã thề non hẹn biển một đời một kiếp một đôi lứa, sao lại quay đầu đi nạp tam thê tứ thiếp mà không thấy xấu hổ. Lẽ nào lời thề với nữ tử thì không cần phải tuân thủ nữa sao?

Trong mắt ta, thê tử là người thân thiết nhất mà còn thất hứa, thì còn nói gì đến trung thành tiết liệt? Tam thê tứ thiếp thực sự không phải là việc đại trượng phu nên làm."

Những lời này truyền đến tai Lưu Ninh Hoan: "Nói hay lắm!"



Lập tức hạ chỉ cho nam nhân toàn thiên hạ giải tán cơ thiếp, chỉ được cưới một người.

Chính thất của Hình bộ Thượng thư chạy đến trước mặt Lưu Ninh Hoan, vội vàng nói không được: "Hoàng thượng, thần phụ không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi. Nếu lão gia không nạp thiếp sinh con, đến khi ông ấy qua đời, thần phụ và ba nữ nhi sẽ phải uống gió Tây Bắc mất. Chúng thần là nữ tử không thể kế thừa sản nghiệp gia đình được!"

"Nói nhăng nói cuội." Lưu Ninh Hoan nói.

Nàng lập tức hạ thêm một đạo chỉ dụ, chia nữ tử thiên hạ thành tại thất nữ, xuất giá nữ, quy ninh nữ.

Tóm lại, đều có thể kế thừa gia nghiệp.

10

Từ mỗ ở Đông thành: "Vệ Bá Ước chỉ là sợ thê tử. Không ngờ hắn một đời chinh chiến, không ngờ lại là kẻ sợ thê tử."

Vương Phu: "Nói như thể ngươi không sợ thê tử của ta vậy."

11

Ngày hôm sau, Lưu Ninh Hoan triệu Từ mỗ vào điện.

Lưu Ninh Hoan: "Nghe nói ngươi không sợ ta?"

Từ mỗ run rẩy cả hai chân.


12

Từ mỗ sau khi trở về nói: "Không ngờ Vệ Tướng quân một đời chinh chiến, lại đi thổi gió bên gối."



Lưu Ninh Hoan: "Hắn không có!"

13

Có quan viên nói: "Vị trí Vương Phu tuy tôn quý, nhưng ta không muốn hầu hạ Hoàng thượng."

Vương Phu: "Sao thế, ta đã c.h.ế.t rồi sao? Thê tử của ta cần ngươi nuôi à?"

Lại có người nói: "Ta nhớ Hoàng thượng lớn hơn Vệ Tướng quân vài tuổi."

Vương Phu: "Thê tử nhà ta mỹ mạo, phu nhân của các ngươi dù ở tuổi đôi mươi tươi trẻ cũng không bằng."

Có một quan viên cưới được mỹ nữ, cố ý đến hỏi Vương Phu: "Thê tử ta có đẹp không?"

Vương Phu: "Thê tử của ta là thiên tử, phu nhân của ngươi làm chức quan gì?"

Lưu Ninh Hoan nghe xong cười ha hả, và nhờ người biên tập thành sách, thường đặt đầu giường để đọc. Thế nhân cho rằng Vương Phu ít nói, nhưng một đòn đã hạ gục đối thủ.

14

Khi Vương Phu Đông chinh, từng có thuyết khách yết kiến: "Binh mã thiên hạ đều trong tay tướng quân, sao không tự lập?"

Vương Phu nói: "Hành quân đánh trận dễ lắm, xử lý nội chính mới khó."

Thuyết khách nói: "Tướng quân quá khiêm tốn rồi, hành quân đánh trận sao có thể dễ dàng. . ."

Vương Phu nói: "Ta đánh thiên hạ hay ngươi đánh thiên hạ?"

Lưu Ninh Hoan nghe xong cười ha hả: "Trẫm thích nhất là khi họ không ưa Bá Ước nhưng lại không làm gì được hắn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương