Wed 01Mar23
Chương 2: Tiểu bạch kiểm của anh ôn nhu hiền huệ
Đến khi mặt trời lặn hẳn, đồng hồ điểm giờ tan tầm đã qua một lúc thật lâu, Kỷ Niên lúc này mới chậm rì rì bước ra khỏi công ty.
Văn Thù tiểu mập liền nhắm mắt làm cái đuôi lớn đi theo phía sau mà không dám lên tiếng.
Người sáng suốt đều có thể nhận ra, tâm trạng hôm nay của ông chủ đặc biệt không tốt.

Trong lúc họp liên tục bác bỏ các kế hoạch đã không nói, còn có thái độ phi thường khác thường, vẻ mặt âm trầm.

Đặc biệt việc anh ở lại công ty sau giờ làm là điều đã lâu không xảy ra.
Từ lúc Kỷ Niên cưới "Mỹ kiều phu", thì chưa bao giờ ở lại tăng ca nữa.

Nhiều lúc vừa đồng hồ vừa điểm đã thấy xe anh được lái đi.

Nhân viên trong công ty nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh sáng dần biến mất phía chân trời.

Trên mặt đều là một dạng biểu tình, chính mình đã bao lâu rồi chưa thấy cảnh mặt trời lặn từ trong văn phòng.
mỹ kiều phu = chồng đẹp
Ông chủ ở lại tăng ca, bọn họ là nhân viên đương nhiên làm sao có thể về trước.
Có nhiều người thắc mắc, liền chạy đến hỏi thư ký thân cận – Văn Thù.

Có phải hay không ông chủ cùng chồng cãi nhau, tâm tình hôm nay cũng xấu như vậy, hiện tại đến nhà cũng không trở về.
Văn Thù đang đau khổ ôm tài liệu, mặt lại không chút biểu tình tự nói: "Thân là thư ký tổng tài, làm tốt công việc của bản thân mới là chính!"
Về phía Kỷ Niên, tâm hình hôm nay đặc biệt khó chịu.

Đương nhiên thân là thư ký thân cận, Văn Thù cũng đại khái có thể hiểu được lý do.
Hơn nửa là vì buổi tối cần đi xã giao cùng bên công ty của ông chủ Vệ.
Công ty của ông chủ về là về mảng Y tế, đã có từ rất lâu.

Nghe nói công ty mẹ được thành lập ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới mở rộng vào trong nước.

Ở thành phố Nhạc Minh, công ty con này được xem như một chi nhánh, chủ tịch Vệ đích thân đưa con trai là Vệ Sĩ về nước để quản lý.

Mặc dù chỉ chi nhánh nhỏ, nhưng dựa vào sau lưng là tòa núi Vệ thị to đùng, công ty ở đây cũng rất nhanh ở nên vững chắc.

Ít nhất so với Tinh Thần lúc này thì khác xa nhau.
Sáng hôm trước Văn Thù theo ý Kỷ Niên từ chối lời mời của Vệ Sĩ, tuy nhiên Vệ Sĩ lại chưa từ bỏ ý định.

Ngược lại hỏi rằng: "Ban ngày không được, vậy tối mai ông chủ Kỷ có thể đi dự tiệc đúng chứ?"
Kèm theo đó là các loại mời gọi như sẽ có khách đến đông đảo, chủ yếu là các người đứng đầu trong thành phố Nhạc Minh.

Trong đó đương nhiên là không thể thiếu người có thể hỗ trợ Tinh Thần.
Văn Thù nhất thời lưỡng lự, lại không dám chậm trễ.

Thế nên mới có cuộc gọi vào đêm qua, nhằm hỏi ý của Kỷ Niên.
Mà bên kia điện thoại, Kỷ Niên im lặng thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Văn Thù nhìn xuyên qua cửa kính, thấy trước công ty có một chiếc Maybach xám bạc đang chờ.

Lúc này mặt trời còn chưa tắt nắng, mới có bốn rưỡi chiều.

Nhìn Kỷ Niên một cái, Kỷ Niên thầm mắng một câu: "Đen đủi."
Chiếc Maybach loại này vừa đúng là loại anh định mua cho Khúc Lê, tên Vệ Sĩ này lại mua trước anh.
Nguyên nhân cũng do phía công ty xảy ra chuyện, đành phải dời ngày mua cho Khúc Lê, thành ra Vệ Sĩ đã mua trước anh.
Kỷ Niên hừ nhẹ một tiếng, đáng lí năm giờ đã hết giờ làm việc.

Nhưng anh chậm chạm, đến khi xuống tới cổng công ty đã là sáu rưỡi tối.
Từ chối đi chung xe với Vệ Sĩ, ấn thang máy một đường xuống hầm lấy xe, tự mình lái xe đến bên cạnh chiếc Maybach.
Kỷ Niên ấn cửa sổ xuống, huýt sáo một tiếng.
Chủ nhân chiếc xe xám bạc cũng bấm cửa sổ xuống, mắt hoa đào cong cong, không hề có chút tức giận, Vệ Sĩ nhếch khóe môi cười, nói: "Tiểu Niên, đã lâu không gặp."
Hốc mắt Vệ Sĩ rất sâu, thời điểm hắn nhìn thẳng vào, liền có cảm giác đây là ánh mắt tràn đầy tình yêu.

Tạo một cảm giác rằng hắn cực kỳ yêu thích bạn.

Mà chính vì cảm giác đó làm cho bạn không tự chủ được lập tức bị chìm vào hắn.

Nhưng hiện tại Kỷ Niên bị nhìn như vậy cũng không quá thoải mái, còn có chút khó chịu muốn ói.
Anh lạnh lùng hất cằm nói: "Không cần nói nhiều, dẫn đường đi."
"Chỉ sợ không được." Vệ Sĩ nhẹ nhàng nói.
Văn Thù ngồi trong xe, trong lòng liền lộp độp nhìn về phía Kỷ Niên, người đang căng thẳng mà nhéo nhéo ngón tay đặt trên bánh lái.
Vệ Sĩ giơ tay lên làm tư thế mời, ôn tồn giải thích: "Là tiệc tư nhân, có bảo vệ nghiêm ngặt.

Mỗi thư mời chỉ có thể đến bằng 1 chiếc xe.

Tiểu Niên, cậu vẫn là đi chung xe với tôi đi."
Vệ Sĩ xuống xe, tri kỷ mà vì Kỷ Niên mở cửa xe, nói: "Ông chủ Kỷ, mời."
Kỷ Niên nhẹ nhàng gõ trên bánh lái vài nhịp, sau một lúc lâu, khẽ cười một tiếng, đem chìa khóa ném về phía Văn Thù, bước xuống xe.
"Văn Thù, lái xe theo ở phía sau, chờ khi kết thúc cậu chở tôi về."
Văn Thù vội vàng gật đầu.
Kỷ Niên tiếp tục nói:"Nếu giữa chừng tôi có liên lạc, có bị cản cũng phải xông vào biết không?"
Văn Thù cảm thấy mồ hôi lạnh hơi tuôn, đáp: "Vâng ạ."
Kỷ Niên cố tình không hạ giọng, Vệ Sĩ đương nhiên cũng nghe thấy, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Niên, tôi cũng không phải đem cậu đi bán.

Không cần phải như vậy."
"Ha ha."
Kỷ Niên cười lạnh hai tiếng, trực tiếp vòng qua Vệ Sĩ, kéo cửa ngồi vào ghế sau.

Bộ dạng là đem Vệ Sĩ trở thành tài xế chuyên dụng mà dùng.
Vệ Sĩ cũng biết do lúc trước bản thân hắn không đúng, hiện tại Kỷ Niên có thái độ như vậy cũng là do hắn gieo gió gặp bão.
Cười khổ một tiếng, đóng cánh cửa vừa mở, quay trở lại ghế lái, nhìn kính chiếu hậu, định nói chuyện với Kỷ Niên, liền nghe di động của cậu vang lên.
Kỷ Niên lấy ra liền thấy là Khúc Lê.
Khúc Lê gọi video đến, Kỷ Niên sợ Khúc Lê thấy hắn ngồi trong xe lạ, không muốn giải thích, cũng không muốn Vệ Sĩ nghe được anh cùng Khúc Lê nói chuyện.

Vì thế từ chối cuộc gọi, gửi tin nhắn qua WeChat.
Kỷ Niên: [Hiện tại không nghe điện thoại được, làm sao vậy?]

Khúc Lê: [ảnh động] lại là chú cún nhỏ ôm tim
Khúc Lê: [Niên Niên anh ăn cơm chưa?]
Kỷ Niên: [Còn chưa có, em ăn chưa?]
Khúc Lê: [Vừa mới ăn.]
Kỷ Niên nhìn nhìn, thời gian đã hơn 7 giờ tối, hơi khó hiểu hỏi: [Sao lại ăn trễ như vậy?]
Khúc Lê: [Shipper không tìm thấy địa chỉ, nên đến hơi trễ.]
Khúc Lê: [hình ảnh]
Kỷ Niên nhìn ảnh chụp thức ăn nhanh trong hộp, như là bún xào.

Thịt lại không có mấy miếng, nhìn vào cũng không có cảm giác muốn ăn là mấy.
Kỷ Niên nhăn mày lại: [Sao lại là cơm hộp?]
Kỷ Niên: [Cái này ăn ngon sao? Em ăn bấy nhiêu mà no sao?]
Khúc Lê gửi kèm một icon khóc, nói: [Hông ăn được.]
Khúc Lê tiếp tục: [Cũng không ăn no.]
Kỷ Niên vừa định trả lời, liền thấy thêm một tin nhắn nữa.
Khúc Lê: [Niên Niên, anh không ở nhà ăn cơm, em cũng không muốn nấu cơm...]
Sau đó Khúc Lê lại gửi thêm một cái hình động, một chú cún lẻ loi đáng thương.
Đây cũng coi như trả lời tất cả vấn đề Kỷ Niên vừa hỏi.
Trước khi Kỷ Niên cùng Khúc Lê kết hôn, anh cũng không khác mấy người đàn ông độc thân kia là bao.

Ngày cơm ba bữa ăn không đủ, khi bận rộn một ngày chỉ ăn một bữa cũng có.
Ăn uống không hề có quy luật, thẳng đến cùng Khúc Lê kết hôn mới tốt lên một chút.
Sau khi kết hôn, mỗi ngày Khúc Lê đều biến đổi đa dạng các bữa ăn cho Kỷ Niên.
Không những chay mặn đều có, mà còn có các món ở cả miền nam và bắc.

Cơm một ngày liền đủ cả ba bữa.
Kỷ Niên từng hoài nghi không biết trước kia Khúc Lê làm đầu bếp hay không.

Nếu không sao lại có thể làm được nhiều món ngon như vậy.
Kỷ Niên mỗi khi nhìn thấy Khúc Lê vất vả làm cơm, cũng ngượng ngùng không thể không ăn.
Từ đó về nhà cũng đúng giờ hơn.

Mà hiện tại thói quen đã có, quá giờ cơm còn chưa ăn liền có chút không quen.
Đồ ăn Khúc Lê nấu luôn là một loại hương vị mà Kỷ Niên vô cùng quen thuộc và yêu thích.
Kỷ Niên trong lòng mềm nhũn: [Em muốn ăn cái gì? Anh liền trở về sớm một chút, về đem theo bữa khuya ăn với em.]
Kỷ Niên tự đánh giá ở buổi tiệc chưa chắc anh đã ăn được gì, liền quyết định về cùng Khúc Lê ăn đi.

Khúc Lê thật sự là một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, dễ nuôi, nghe Kỷ Niên nói muốn mang đồ ăn về, liền nói muốn một chén hoành thánh.
Lý do trên đường về nhà có một tiệm hoành thánh, liền tiện đường cho anh.
Khúc Lê: [Niên Niên về sớm một chút nha.]
Khúc Lê: [Nhớ anh.]
Kỷ Niên nhìn hai câu đáng thương này một chút, phụt cười một tiếng.
Mới không gặp bao lâu liền bảo nhớ anh.
Kỷ Niên cười, ánh mắt đều cong cong theo, trả lời Khúc Lê.
Kỷ Niên: [Anh cũng nhớ em.]
Vệ Sĩ nhìn kính chiếu hậu, thấy Kỷ Niên đang nhìn di động mà cười, cũng không biết cùng ai nói chuyện.

Lại nghĩ tới khi gặp hắn liền bày ra một dạng lạnh lùng xa cách, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
"Tiểu Niên, tôi..."
Vệ Sĩ có quá nhiều thứ muốn nói, nhưng vừa mới bắt đầu, liền bị Kỷ Niên lạnh lùng đánh gãy lời muốn nói.
Kỷ Niên nâng mắt, trong mắt hoàn toàn không còn ý cười vừa nãy, nói: "Ông chủ Vệ, thời điểm lái xe vẫn nên tập trung đúng chứ? Nhìn đường."
Vệ Sĩ chua xót, cười nói: "Cậu nói đúng."
Nơi tổ chức tiệc tối là một sơn trang tư nhân.

Ước chừng khoảng một tiếng đi xe, bất quá Khúc Lê đôi lúc cũng gửi tin nhắn đến, khiến Kỷ Niên cảm thấy thời gian ngồi xe cũng không quá lâu.
Nhưng lúc vừa đến địa điểm, Kỷ Niên vẫn nhanh chóng bước ra khỏi xe, cau mày vỗ vỗ quần áo trên người, giống như vội vã đánh bay cái gì đó dơ bẩn.
Kỷ Niên quay đầu lại, vừa lúc phát hiện Văn Thù thật sự bị bảo vệ không cho vào.
Văn Thù hướng Kỷ Niên chào, Kỷ Niên cũng gật đầu ý bảo đã biết.
Nói tóm lại, Văn Thù mặc dù ở ngoài nhưng vẫn làm Kỷ Niên an tâm không ít.
Bởi vì thật sự tiểu mập này lúc trước từng có đánh quyền.
Văn Thù thoạt nhìn rất béo, nhưng mà phía dưới quần áo vẫn có không ít cơ bắp.

Có thể nói dáng người của Văn Thù thật ra rất cường tráng.

Nhưng mà bởi vì mặt tròn, thịt cũng mum múp liền làm cho người ta có cảm giác hắn béo.
Văn Thù mặc dù không vào được bên trong, nhưng dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ đem xe vào bãi giữ xe bên dưới.
Có lẽ phải đợi khá lâu, nên trong lúc buồn chán Văn Thù liền xuống xe, dựa vào cửa sổ, từ trong túi lấy ra gói thuốc lá định hút cho đỡ buồn miệng.
Bật lửa đánh một cái, trong bóng đêm lóe lên một ánh lửa mỏng.
"Đừng đứng ở gần xe mà hút thuốc, anh ấy không thích mùi thuốc lá."
Đi đến trước mặt Văn Thù là một thân ảnh màu đen, lấy đi túi thuốc lá trong tay Văn Thù đem đi, ánh lửa hắt lên mặt người nọ, Văn Thù giật mình mở to mắt.
Trong không gian thổi đến một trận gió lạnh, thổi tắt ánh lửa trong tay.
Người nọ lại một lần nữa biến mất trong bóng tối..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương