Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm
-
3: Phục Thiên Lâm 3
Không giống nhau chính là thiên mệnh chi tử hiện giờ vẫn chỉ là một tiểu tử mới ra đời, Giang Thính Huyền lại đã là thần tử Thiên Cực tông, được công nhận là thiên kiêu đứng đầu mười tông tiên môn.
Đây sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn.
Ánh mắt Phục Thiên Lâm hơi ám, nghe thấy hệ thống bình tĩnh nói: “Hôm nay là đại bỉ của đệ tử ngoại môn Thiên Cực tông, thiên mệnh chi tử xếp hạng thứ hai từ dưới lên, vô duyên với nội môn.
”
Thân phận của đệ tử Thiên Cực tông từ thấp đến cao phân biệt là: tạp dịch, ngoại môn, nội môn, bí truyền, thần tử.
Trong đó, đệ tử tạp dịch phụ trách toàn bộ cuộc sống áo cơm hàng ngày của tông môn, từ trình độ nào đó đi lên nói, càng giống nô bộc mà không phải đệ tử, ở ngoại môn chính là cấp thấp kém nhất.
Xếp thứ hai đếm ngược trong đệ tử ngoại môn, có thể nói thiên mệnh chi tử cách ngày bị giáng cấp thành đệ tử tạp dịch đã không xa.
Nhưng Phục Thiên Lâm đối với việc này thực vừa lòng.
“Thực tốt, như vậy ta đi mời chào hắn, hắn mới có thể tâm sinh cảm kích.
”
Thiên mệnh chi tử còn chưa có trưởng thành lên, lúc này mời chào hắn làm tiểu đệ, một công đôi việc.
Trong lúc suy nghĩ, lễ sinh nhật của Tịch Linh U rất nhanh tới kết thúc, Giang Thính Huyền ngồi ở bên người hắn chợt đứng dậy, biến mất ở trước mắt, mấy vị bí truyền nhanh chóng đi theo.
Phục Thiên Lâm nhìn phương hướng hắn rời đi, lại thấy Tịch Linh U có chút buồn bã mất mát, hơi hơi nhấp môi, ở trước khi vị thiên chi kiều nữ kia hồi phục lại tinh thần đi tìm hắn cũng đứng dậy biến mất ở trên đài xem lễ.
Trở lại Thiên Cực tông, Phục Thiên Lâm một bên đi ra khu vực đệ tử ngoại môn, một bên ở trong đầu phun trào cùng hệ thống: “Ngươi nói độ hảo cảm của Tịch Linh U đối với ta chỉ có 45? Nam nhân tốt như ta, chẳng lẽ còn không bằng tên Giang Thính Huyền khối băng ngàn năm kia?”
Hệ thống trầm mặc một giây, mới bình tĩnh nhắc nhở hắn: “Ký chủ, không cần quá mức trầm mê vào sắm vai thân phận, dễ tạo thành chướng ngại trong nhận tri giới tính.
”
“Phục Thiên Lâm ta chẳng lẽ không phải nam nhân soái nhất trên đời này hay sao?”
Cùng hệ thống cãi cọ vài câu, Phục Thiên Lâm dần dần đi đến khu vực ngoại môn.
Tới gần Trầm Hiên viện mà đệ tử cư trú, hắn liền nghe thấy tiếng nhục mạ càn rỡ thô lỗ vang lên.
“Trần Đình Vũ, ngươi cho rằng ngươi vẫn là thủ tịch ngoại môn được giải nhất kia? Ta nói cho ngươi, ngươi hiện tại chính là một phế nhân, giống tên phế vật Mạc Thanh Lệnh kia, một tên là đệ nhất một tên là đệ nhị, chẳng qua đều là đếm ngược, phế vật trong phế vật!”
“Ha ha ha ha ha phế vật, mau liếm sạch sẽ giày cho ta.
”
“Lâm sư huynh nói không nghe thấy sao?”
“Đến đây liếm sạch sẽ đi! Bằng không hôm nay ta sẽ đi đánh gãy chân tên phế vật Mạc Thanh Lệnh kia.
”
Trong âm thanh nhục mạ không ngừng, còn có âm thanh quyền cước đánh lên thân thể.
Người bị khinh nhục một chút âm thanh cũng không phát ra, hắn ôm đầu cuộn tròn gắt gao trên mặt đất, cực lực nhẫn nại.
Phục Thiên Lâm đứng ở nơi xa nhìn trong chốc lát, khóe môi hơi nhếch lên, đi ra ngoài.
Quần áo màu xanh thêu hoa văn đám mây thập phần nổi bật, toàn bộ tông môn chỉ có quần áo của thần tử và thủ tịch bí truyền là khác với đệ tử bình thường.
Kẻ cầm đầu nhóm đánh người rất nhanh nhìn thấy một mảnh màu xanh lam này.
Phục Thiên Lâm cũng không phải đi về hướng bọn họ, chỉ là đi ngang qua bên cạnh.
Lâm sư huynh lại không dám bỏ qua, không giống những người khác, hắn đã từng ở trên đại điển tông môn xa xa gặp qua vị thủ tịch bí truyền này, nhớ rõ góc áo màu xanh lam thêu hoa văn mây, đó là pháp y của Phục Thiên sư huynh.
Hắn hoảng loạn cong eo xuống, đưa ánh mắt cho những người khác, sau đó mới vẫn duy trì tư thế khom lưng, cung kính lấy lòng nói: “Phục Thiên sư huynh.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook