Beta: Spring (●◡●)

Miêu Tứ đưa cho Bách Tân một nhóm chiến hạm Nữ Thần Tự Liệt, nhóm chiến hạm Nữ Thần Tự Liệt này quân đoàn đều phải cẩn thận, lúc này những người kia nguyện ý cùng bọn họ chống đỡ trùng tộc, Bách Tân đương nhiên rất cao hứng.

Hơn nữa điều này vừa vặn giải quyết, vấn đề bọn họ rốt cuộc có muốn rút lui hay không.

Có chiến hạm của Sinh Mệnh Nữ Thần gia nhập, bọn họ còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian cho đến khi những người bình thường phía sau rút lui hết.

Miêu Tứ gia nhập, mặc dù giảm bớt áp lực cho bọn họ, nhưng số lượng trùng tộc còn nhiều hơn bọn họ tưởng, chiến đấu trong một thời gian dài bọn họ vẫn không chịu nổi, bắt đầu rút lui về phía sau.

"Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng không giữ được."

"Còn có trợ giúp hay không?"

"Còn trợ giúp cái gì, tất cả binh lực mọi người có thể sử dụng đều ở tiền tuyến hết rồi."

"Quân đoàn 7 bên kia tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cũng đã lui đến Tư Minh Tinh rồi."

"Nếu chúng ta không có Sinh Mệnh Nữ Thần trợ giúp, hiện tại chỉ sợ cũng..."

Trong hội nghị, tất cả mọi người đều thần sắc ngưng trọng, tin xấu càng ngày càng nhiều, đem lòng tin không nhiều của bọn họ lại ép xuống.

Đúng lúc này, có người từ phòng bên cạnh đi ra, thanh âm mơ hồ kích động: "Tướng quân, các vị sĩ quan, các ngài mau đến xem."

Bách Tân đứng dậy trước, đi vào phòng bên trong.

Trùng tộc ở bên ngoài chỗ bọn họ đang lui lại.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Không biết, đột nhiên liền bắt đầu rút lui."

"Chúng nó nhìn qua... Giống như rất bối rối."

Trùng tộc rút lui không có trật tự, càng giống như xảy ra chuyện gì đó, cả đội ngũ đều rối loạn.

Trong phòng yên tĩnh vài giây, có người nói ra suy đoán của mình: "Có phải nữ vương trùng tộc hay không..."


...

Ầm ầm ——

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp không gian, kiến trúc xung quanh bắt đầu sụp đổ.

Hoa Vụ chật vật đỡ Ân Phùng, ở trong thông đạo nhỏ hẹp nhanh chóng đi qua.

Phía sau bọn họ đi theo mấy con trùng tộc, căn bản không quan tâm hoàn cảnh sụp đổ, hung ác muốn bắt lấy bọn họ.

"Ngươi đừng để ý đến ta, tự mình đi trước đi." Ân Phùng muốn Hoa Vụ buông mình ra, hắn bị thương sẽ làm chậm tốc độ di chuyển của cô.

Lúc trước bọn họ mất không ít thời gian mới tìm được Nữ vương trùng tộc. May mắn thay, đội ngũ phân tán với bọn họ lúc trước cũng có một bộ phận sờ được tới phụ cận.

Sau khi tụ hợp, bọn họ bắt đầu chấp hành kế hoạch cuối cùng.

Lúc đầu, bọn họ có ý định sử dụng thuốc để làm tê liệt nữ vương trùng tộc.

Nhưng mà hiệu quả không tốt lắm, còn bị nữ vương trùng tộc phát hiện.

Cho nên chỉ có thể tạm thời điều chỉnh chiến lược, trực tiếp cho nổ nơi ở của nữ vương trùng tộc.

Nữ vương trùng tộc thân thể khổng lồ, đi đứng không tiện, nhưng bên cạnh nó có rất nhiều trùng tộc có thể sử dụng.

Bọn họ phí không ít sức lực mới có thể đem thuốc nổ đặt bên cạnh nữ vương trùng tộc.

Cuối cùng vẫn phải cần đến các chiến sĩ mô phỏng người tự mình hi sinh tập kích mới có thể kích hoạt thuốc nổ.

Nhưng mà nữ vương trùng tộc không chết ngay tại chỗ, cho nên những người sống sót như bọn họ lại khiến thù hận của nữ vương trùng tộc tăng thêm.

Lúc chạy trốn, Ân Phùng không cẩn thận bị thương.

Nếu không phải Hoa Vụ trở về túm lấy hắn, hiện tại xem chừng hắn còn kẹt lại bên trong.

Vụ nổ phía sau vẫn đang tiếp tục, nữ vương trùng tộc còn chưa chết, nhưng chờ tất cả thuốc nổ bọn bọn họ bố trí lúc trước hoạt động hẳn là nó cũng không sống nổi.

Hiện tại quan trọng nhất bây giờ là —— thoát khỏi đây.


Nếu không bọn họ cũng sẽ được chôn cất ở đây.

"Đừng lộn xộn." Hoa Vụ tức giận: "Chúng ta cùng tới, phải cùng đi ra."

Tất cả mọi người đều ở đây, cùng nhau suy nghĩ tất nhiên sẽ có cách đi ra ngoài!!!

Trời sắp bị hắn chọc thủng rồi!

"Ngươi..."

"Câm miệng!"

Hoa Vụ không kiên nhẫn rống hắn một tiếng.

Phía sau là trùng tộc đuổi theo, Hoa Vụ đặt hắn ở bên cạnh, một tay cầm vũ khí bắn về phía sau một vòng, lúc sau lại kéo hắn đi vào một thông đạo khác.

Mặt đất chấn động, cả thế giới đều đang sụp đổ, trùng tộc hung ác ngang ngược đuổi theo, tiếng gầm chói tai xẹt qua thân thể bọn họ lại từ phía trước trở về.

Tiếng nổ vang bên tai đột nhiên trở nên có chút xa xôi.

...

Ân Phùng không nhớ rõ lúc đó bọn họ trốn thoát như thế nào, chờ hắn tỉnh lại thì đã ở trên một chiếc phi thuyền —— phi thuyền trùng tộc.

Có một chiến sĩ mô phỏng người canh giữ bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại, không nói một tiếng quét toàn thân hắn một lần.

Quét xong cũng mặc kệ đến hắn, trực tiếp đi ra ngoài.

Ân Phùng: "..."

Ân Phùng đi theo chiến sĩ mô phỏng người đi ra ngoài, lối đi phi thuyền của trùng tộc có hình dạng kỳ lạ, màu sắc không phải đen thì là xám.

Hắn đi theo chiến sĩ mô phỏng người đi qua 2 lối đi, rất nhanh liền nhìn thấy Hoa Vụ cùng những người khác.

Người may mắn còn sống sót không tính là nhiều, chiến sĩ mô phỏng người cũng tổn thất không kém bao nhiêu, chỉ còn lại có ba cái.


"Ân tiên sinh tỉnh rồi." Có người thấy hắn tới, lập tức chào hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

"Không có gì đáng ngại."

"Vậy mau đến đây ngồi, chúng ta đang ăn trưa..." Mặc dù là chất dinh dưỡng, nhưng mọi người ngồi vây quanh ăn, càng có cảm giác như thức ăn thật.

"Nữ vương đã chết rồi sao?"

"Không chết." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Không phải ta đang sống tốt sao? Ngươi vừa dậy liền rủa ta chết, tình cách mạng hữu nghị của chúng ta không kiên cố như thế à?"

Da mặt Ân Phùng hơi co giật, bổ sung: "...Nữ vương trùng tộc."

Người bên cạnh cười: "Đã chết rồi, nhờ sự trợ giúp của nữ vương điện hạ, bằng không cũng sẽ không thuận lợi như vậy."

Ân Phùng: "..."

Phía sau còn xảy ra chuyện gì?

Ân Phùng đi qua, chỉ còn chỗ Hoa Vụ là còn vị trí trống, hắn đành phải ngồi bên cạnh cô.

Hoa Vụ ném qua hai chất lỏng dinh dưỡng.

Ân Phùng cũng không ghét bỏ, khoảng thời gian hắn chạy trốn, đồ ăn khó nuốt đều đã ăn qua.

Ân Phùng nghe loáng thoáng từ trong miệng những người này hỏi thăm chuyện xảy ra phía sau.

Sau khi hắn ngất đi, có mấy điểm thuốc nổ được bố trí nhưng lại không nổ, nữ vương trùng tộc bị nổ nhưng còn chưa chết.

Thân hình khổng lồ của nó giống như một con quái thú nhỏ, nó không ngừng thôn phệ lực lượng khôi phục đồng loại.

Là Hoa Vụ quyết định nhanh chóng, để cho bọn họ đi trước, còn cô trở lại nơi bố trí thuốc nổ lúc trước.

Nếu như không phải là Hoa Vụ, hiện tại bọn họ đã trở thành bữa ăn trong bụng nữ vương trùng tộc.

Ân Phùng chờ những người này rời đi, chỉ còn lại hắn và Hoa Vụ, mới mở miệng hỏi cô: "Ngươi không sợ mình chết ở nơi đó sao?"

Hoa Vụ đối mặt với hắn, chỉ vào mặt mình, đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Ngươi xem ta giống như người đoản mệnh sao?"

Ân Phùng: "..."

Loại chuyện này là xem tướng mạo có thể giải quyết sao?


"Ta chính là người được chọn."

"Ai chọn?"

Hoa Vụ vươn ra một ngón tay, chỉ vào phía trên.

"Thượng đế?" Ân Phùng ha hả một tiếng: "Thượng Đế phỏng chừng là đầu óc bị cửa kẹp."

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ trợn mắt trừng một cái, thu tay lại cất trước người: "Loại người phàm phu tục tử như ngươi làm sao có thể hiểu được sự tồn tại của ta vĩ đại cỡ nào."

Ân Phùng: "..."

Ân Phùng không biết lấy ra hai viên thuốc từ đâu, đặt ở trước mặt cô: "Uống thuốc."

Hoa Vụ: "..."

Ân Phùng: "..."

Hai người nhìn nhau không nói gì, nhao nhao cảm thấy đối phương có bệnh.

Được một lúc, Hoa Vụ đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn: "Ta cứu được ngươi, không phải ngươi nên nói lời cảm ơn với ta hay sao?"

"..."

Ân Phùng hít sâu một hơi, không thể phủ nhận việc cô cứu mình ra.

Hắn vẫn rất thức thời, thành khẩn cảm tạ: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Hoa Vụ cảm thấy mỹ mãn ngồi trở lại: "Ngươi có biết nguyện vọng lớn nhất của ta là cái gì không?"

"Vũ trụ được hòa bình?"

Hoa Vụ u oán liếc hắn một cái.

Ân Phùng nặn ra một nụ cười giả dối.

Đầu óc cô không quá bình thường, cũng chỉ có đáp án này phù hợp nhất với khí chất của cô.

Đối với nguyện vọng chân chính của cô ...

Ân Phùng cảm thấy hẳn cũng không phải là nguyện vọng bình thường gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương