"Điện hạ, sao ngài lại tới đây?"

"Ta đến xem Liễu Ti Niệu."

Người phụ trách không dám lười biếng, vội vàng mang theo Hoa Vụ đi vào bên trong.

Liễu Ti Niệu bị nhốt một mình một phòng, Hoa Vụ có thể thông qua giám sát nhìn thấy tình huống của cô ta ở bên trong.

"Sau khi cô ta tiến vào, vẫn như thế này, cũng không ăn gì." Người phụ trách báo cáo tận tâm.

"Ngươi đi mở cửa ra."

"Cái này..." Người phụ trách lo lắng: "Điện hạ, nếu ngài xảy ra chuyện gì, ta không đảm đương nổi."

"Có thể xảy ra chuyện gì." Hoa Vụ tự tin nói: "Bên trong không phải còn có một tầng điện tử giam cầm sao, đi mở cửa đi."

"..."

Người phụ trách làm sao có thể vượt qua vị công chúa điện hạ Hoa Vụ này, cuối cùng chỉ có thể mang Hoa Vụ đi qua.

...

Liễu Ti Niệu còn mặc váy cưới, chỉ là váy cưới bị rách, còn dính bẩn.

Cô ta vòng quanh đầu gối ngồi dưới đất, mặt chôn ở trong khuỷu tay.

Nghe thấy tiếng cửa mở ra, cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vốn định cúi đầu tiếp, nhưng một giây sau lại dịch trở về, nhìn chằm chằm người ở cửa.

Người phụ trách gọi hai quân phòng bị đi theo Hoa Vụ tiến vào, một trái một phải cầm vũ khí, giống như hai vị thần bảo hộ.

Cô đứng ở chính giữa, trong ánh sáng lạnh lẽo, cũng lộ ra chói mắt.

Liễu Ti Niệu kiếp trước đã biết, vị tiểu công chúa này rất xinh đẹp.

Cái loại này không chỉ là dung mạo, còn có bản thân cô là công chúa kiêu căng tự tin.


Ban đầu Niên Dương sau khi cô chết, coi cô là nốt ruồi chu sa duy nhất trong lòng, cũng không phải khó lý giải như vậy.

Liễu Ti Niệu vô ý thức thẳng lưng, đón ánh mắt của Hoa Vụ: "Ngươi tới làm cái gì?"

"Đến xem ngươi một chút."

Sự tình đã lộ, đáy lòng Liễu Ti Niệu ngược lại rất bình tĩnh, không còn bối rối lúc trước.

Liễu Ti Niệu kéo kéo khóe miệng, trang điểm trên mặt cô ta cũng chưa tẩy đi, lúc này có chút tiều tụy, nhìn xem hơi có vẻ chật vật.

Có thể là sau khi đi vào chưa nói câu nào, thanh âm Liễu Ti Niệu mang theo một chút khàn khàn: "Xem ta chê cười?"

Hoa Vụ hai tay chắp sau lưng, hỏi một đề tài không liên quan: "Ngươi cảm thấy ngươi ở đáy lòng Niên Dương, chiếm vị trí nhiều như thế nào?"

Liễu Ti Niệu vốn tưởng rằng vấn đề đầu tiên của cô, sẽ hỏi cô ta vì sao lại làm như vậy.

Ai biết được cô ấy sẽ nói điều này...

Ngón tay Liễu Ti Niệu vòng quanh đầu gối hơi cuộn tròn run rẩy một chút, tận lực làm cho ngữ điệu bình tĩnh bình thường: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Hoa Vụ vươn tay, trong lòng bàn tay mở ra có một con chip.

"Lâu ngày gặp lại, tặng ngươi một món quà nhỏ." Hoa Vụ phát huy đến mức tối đa phẩm chất tốt đẹp của nữ chính biết lễ phép.

Liễu Ti Niệu: "..."

Hoa Vụ đem con chip giao cho người phụ trách, đợi lát nữa cô đi rồi, người phụ trách sẽ đưa cho cô ta.

Liễu Ti Niệu thấy Hoa Vụ không định nói cái gì khác, cô ta nhịn không được lên tiếng: "Ngươi tới... Chính là vì chuyện này?"

Trên mặt Hoa Vụ nở nụ cười nhẹ nhàng: "Bằng không thì sao?"

"Ngươi không hỏi ta, vì sao phải làm như vậy?"


"Vì người đàn ông đi." Hoa Vụ lắc đầu, rất có một bộ phẫn nộ hận sắt không thành thép: "Thanh xuân tốt đẹp vì một người đàn ông hoang phế, không đáng, về sau không cần yêu đương não tàn nữa."

"???"

Bản thân cô trước kia chẳng lẽ không phải là yêu đương não tàn sao?

Kiếp trước, vì Niên Dương, ngay cả quyền thừa kế của cô cũng buông tha.

Hoa Vụ cùng Liễu Ti Niệu tán gẫu xong, đi về phía cửa hai bước, lại quay đầu lại nhìn cô ta.

Liễu Ti Niệu còn đang suy nghĩ lời nói không giải thích được của Hoa Vụ, đột nhiên đối diện với tầm mắt của cô, không hiểu sao run lên.

Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, dùng tay che miệng, hỏi người phụ trách: "Ta có thể cắt đứt chân cô ta không?"

Người phụ trách thiếu chút nữa đứng không vững, run rẩy trả lời: "Cái này... Chuyện này không tốt đâu?"

Vẫn chưa đi theo quy trình xét xử đâu.

Nói như thế nào bên ngoài cô ta còn có cha ruột ở quân đoàn 6, lúc này đem chân người ta cắt đứt, bọn họ những tiểu lâu la này dễ dàng đắc tội người khác nha.

Con ngươi Hoa Vụ híp lại, hung dữ hỏi: "Chỗ nào không tốt?"

Trán người phụ trách bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng bịa ra một lý do:

"Cô ta còn phải trải qua phiên tòa công khai... Nếu để cho dân chúng nhìn thấy, chẳng phải là sẽ có suy đoán lung tung rằng chúng ta tra tấn bức cung sao."

Người phụ trách khuyên can mãi, khuyên nhủ Hoa Vụ, vì Liễu Ti Niệu tạm thời bảo vệ chân.

Hoa Vụ không hoàn thành được kế hoạch A hoàn mỹ của mình, tâm tình không tốt lắm, trên đường trở về không nói một lời.

Mau trở lại phòng, cô mới quay đầu lại, vẫy tay gọi người mà hoàng thất phái tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của cô: "Ngươi đi giúp ta làm một chuyện."


"Điện hạ mời nói."

...

Sau khi Hoa Vụ rời đi, người phụ trách đem con chip Hoa Vụ lưu lại đưa cho Liễu Ti Niệu.

Liễu Ti Niệu cầm con chip, hồi lâu cũng không có động tác.

Cô ta không muốn xem nội dung trong con chip, nhưng lại nhịn không được suy nghĩ, cô đặt cái gì ở bên trong, đáng giá cố ý chạy một chuyến.

Liễu Ti Niệu rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định xem.

—— Ta không phải tới cầu tình cho cô ta.

—— Cô ấy đã làm tổn thương ngươi.

—— Tiểu Khởi ta biết ngươi tức giận, nhưng ta thật sự cho rằng ngươi đã... Sau này ta mới ở bên cô ấy, kết hôn với cô ấy cũng có suy tính những phương diện khác.

Hình ảnh được lặp đi lặp lại.

Những lời này không ngừng vang vọng bên tai Liễu Ti Niệu.

Thái độ của hắn ngày hôm qua, Liễu Ti Niệu liền biết mình vẫn không thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn.

Nhưng lúc này nghe thấy chính miệng hắn nói...

Liễu Ti Niệu long đau như đao cắt.

Cô ta vì hắn làm nhiều chuyện như vậy.

Vì cái gì...

Vì cái gì cuối cùng nhận được vẫn là kết cục như vậy.

...

Phương Lang run run rẩy rẩy theo người đi về phía trước, tầm mắt cũng không dám nhìn lung tung, nhưng lại nhịn không được...


Trước khi hắn rời khỏi Hoang Tinh, nơi tốt nhất từng gặp, chính là văn phòng của các quản sự, rộng rãi sáng sủa, có đủ loại ghế sofa thoải mái...

Nhưng bây giờ, thế mà hắn lại đang đi ở trong vương cung.

Đây là chuyện trước kia hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

"Nơi này thật lớn..." Phương Lang thật sự là nhịn không được, quay đầu nói chuyện với Bách Tân bên cạnh, nhìn trên mặt hắn một chút kinh ngạc cũng không có, lại tò mò: "Sao ngươi lại không kinh ngạc?"

Bách Tân sinh ra ở Đế Đô Tinh, hắn từng vào vương cung vô số lần, đương nhiên sẽ không không có kiến thức như Phương Lang.

"Hai vị chờ một chút."

Người dẫn đường bảo Phương Lang cùng Bách Tân chờ một lát, hắn đi vào thông báo, sau đó lại gọi bọn họ đi vào.

Chờ khoảng hai phút, những người khác đi ra và đưa họ vào bên trong.

Phương Lang câu nệ tiến vào bên trong, bị trang phục xa hoa trong phòng kinh hãi, nhìn thẳng mắt.

Khi hắn lấy lại tinh thần, chỉ còn lại bọn hắn và Hoa Vụ ở trong phòng.

Nhìn thấy Hoa Vụ trang phục lộng lẫy, Phương Lang còn có chút hoảng hốt.

Giờ này khắc này, hắn mới chân chính ý thức được, cô là công chúa điện hạ.

Phương Lang luống cuống tay chân, không biết có nên hành lễ hay không, hành lễ như thế nào thích hợp...

Trong đầu hắn một đoàn bột nhão, còn chưa suy nghĩ cẩn thận có nên hành lễ hay không, Hoa Vụ đã mở miệng.

"Tùy tiện ngồi đi."

"Vâng... Vâng."

Phương Lang vốn định ngồi xuống, ai biết lại làm cho ghế dựa loảng xoảng vang lên, còn thiếu chút nữa tự ngã mình.

Hoa Vụ che trán: "Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ nhất mãnh tướng của ta, chú ý một chút hình tượng có được hay không."

Phương · Đệ Nhất Mãnh Tướng · Lang: "..."

Hắn chỉ là một tiểu nhân vật không có kiến thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương