Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3
C154: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (33)




Ngày hôm sau.

Lúc Sư Dư tỉnh lại, Hoa Vụ đã không còn ở trong phòng, hắn đem đầu hắn vùi đầu về phía Hoa Vụ ngủ bên kia, lại đến khi đồ tể đưa bữa sáng tới cho hắn mới đứng lên.

Đồ tể cũng rất kỳ quái, vì sao Sư Dư ngủ trong phòng Hoa Vụ.

Nhưng mà những chuyện này, hắn không nên tò mò, cho nên đồ tể rất thức thời, làm bộ cái gì cũng không biết.

Biết được càng ít, sống được càng lâu.

"Lục cô nương đâu?"

"Cô nương sáng sớm đã đi ra ngoài." Tên đồ tể thành thật trả lời: "Lúc đi, cô nương dặn dò ta, chờ ngài tỉnh lại phải nhìn ngài uống thuốc."

"..." Hắn cũng không phải tiểu hài tử, sao còn muốn nhìn hắn uống thuốc? "Nàng đi làm cái gì?"

Đồ tể khó xử gãi đầu, không thể trả lời câu hỏi này.

Lục cô nương làm chuyện gì, lại không cần báo cáo với hắn, làm sao hắn có thể biết cô đi làm gì chứ?

Cũng may Sư Dư không làm khó hắn, uống thuốc, ăn sáng xong, để đồ tể mở cửa sổ ra một chút.

"Công tử, bên ngoài còn có tuyết rơi, nhưng lạnh rồi..."

"Không có việc gì, ta lại không xuống đất." Sư Dư nói.

"...Vậy được rồi."

Cửa sổ bị mở ra, tuyết trắng tinh khiết tràn ngập sân, xông vào đáy mắt Sư Dư, trắng nõn không tỳ vết.

Hắn nhìn bông tuyết rơi xuống, tâm tình bình tĩnh an hòa.

Trưa nay Hoa Vụ không trở về, đồ tể tới thay thuốc cho hắn.


Sư Dư ít nhiều có chút ngượng ngùng, nhưng mà lúc trước Hoa Vụ đều giúp hắn thay đổi, hắn vẫn miễn cưỡng vượt qua.

"Cô ấy còn chưa về sao?"

"Không có, công tử có chuyện gì không?"

"...Không."

Buổi chiều vẫn không thấy Hoa Vụ, Sư Dư bắt đầu suy nghĩ, có phải tối hôm qua hành vi của hắn, chọc đến cô tức giận hay không?

Thời gian trôi qua lặng lẽ, bầu trời mùa đông tối rất sớm.

Mây đen âm trầm đè lên đỉnh đầu, tuyết rơi dày từ bầu trời màu xám chì nhao nhao rơi xuống, đem tòa thành trì này bọc thành màu trắng bạc.

Trái tim Sư Dư từng chút từng chút chìm xuống, thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, đèn đuốc nhà nào cũng sáng lên, Hoa Vụ mới vội vàng mang theo cả người phong tuyết trở về.

Cô đẩy cửa vào, hàn khí theo cô cũng chui vào.

Sư Dư dựa vào bên giường đọc sách, nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Một giây sau, hắn buông quyển sách trong tay còn chưa lật được mấy trang, ánh nến ở đáy mắt hắn nhảy lấp lánh: "Ngươi đã trở lại."

"Ừm." Hoa Vụ sẽ lấy áo choàng dính tuyết ra.

"Hôm nay ngươi đi làm gì vậy?"

"Làm chút việc."

"À..." Sư Dư nhìn ra Hoa Vụ không muốn nói cô làm cái gì, hắn rất thức thời không hỏi nữa.

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa, chờ ngươi cùng ăn."

"Chờ ta làm cái gì, ta vạn nhất không trở về thì sao?" Hoa Vụ xoay người mở cửa, bảo đồ tể mang thức ăn tới.

Đồ tể nhìn cao lướn thô kệch thế thôi, nhưng nấu ăn rất ngon.

Hoa Vụ cho hắn nhiều tiền, làm việc lại không nhiều, cho nên đồ tể rất vui vẻ ở chỗ này hầu hạ.

Hắn đã sớm làm xong đồ ăn, hỏi Sư Dư nhiều lần, hắn đều nói còn chưa đói, cho nên hắn vẫn dùng bếp nhỏ hầm.

Lúc này Hoa Vụ vừa gọi hắn, hắn lập tức đem đồ ăn đưa vào trong phòng.

Lúc hai người ăn cơm, Hoa Vụ thuận miệng hỏi hắn: "Hôm nay có thay thuốc không?"

"Có."

"Cảm giác thế nào? Còn đau không?"

"Còn tốt, không dụng vào sẽ không đau."

"Ừm, chờ miệng vết thương khép lại là được rồi, nhịn một chút."

"..."

Sư Dư vốn tưởng rằng ăn cơm xong, Hoa Vụ sẽ bảo đồ tể đưa hắn về phòng, ai biết cô chỉ là chỉ huy đồ tể giúp hắn rửa mặt, không có ý muốn đưa hắn trở về.

Hoa Vụ không nói, Sư Dư cũng không đề cập tới, yên lặng nằm vào bên trong.

Hoa Vụ lăn qua lăn lại trong chốc lát, chuẩn bị đi ngủ.


Hoa Vụ xốc chăn lên, đồ tể lại gõ cửa ở bên ngoài: "Cô nương, ca ca ngài tới rồi."

"Hơn nửa đêm tìm ta làm gì?"

Đồ tể ở bên ngoài trả lời: "Nói là có việc gấp..."

Hoa Vụ thở dài, chán nản xốc chăn lên: "Ta chính là một cái mệnh lao động bi thương."

Sau khi đứng dậy, cô lại nhìn về phía Sư Dư đang mở to mắt: "Ngươi ngủ trước đi."

"...Ồ."

Sư Dư nhìn cô không chớp mắt, cô cũng không lập tức xoay người đi ra ngoài, lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt hắn.

"Như thế nào..."

Bóng người nơi đáy mắt Sư Dư đột nhiên phóng đại, chăn trên người có cảm giác nặng hơn.

Cả người hắn giống như bị trói buộc trong kén tằm, oxy trong lồng ngực bị cướp đi từng chút một, ánh sáng màu sắc ấm áp dần dần trở nên mê ly.

Hắn dựa vào bản năng, vươn tay từ trong chăn, ôm lấy cổ thiếu nữ, hơi ngẩng đầu lên, thanh âm rất nhỏ lưu động giữa môi và răng hai người, cả phòng đều là ái muội.

Thẳng đến khi hơi thở của hai người dần dần dồn dập, cô chợt dừng lại, nhẹ nhàng chống lên trán hắn, trấn an mở miệng: "Ngủ đi."

Cửa phòng mở ra lại khép lại, một luồng gió lạnh nhỏ ở trong phòng dạo một vòng, cuối cùng không thấy đâu nữa.

Sư Dư kéo chăn, che nửa khuôn mặt, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm vài phần vui sướng.

...

Lục Tử Trình tìm Hoa Vụ là vì chuyện làm ăn, hắn không quyết định được chủ ý, cũng chỉ có thể chạy tới hỏi Hoa Vụ.

Ban ngày hắn đã tới một chuyến, nhưng mà Hoa Vụ không có ở đây.

Đồ tể nói buổi tối cô có thể trở về, cho nên Lục Tử Trình chỉ có thể hơn nửa đêm chạy tới đây.

Chờ Hoa Vụ cùng Lục Tử Trình tán gẫu xong trở lại phòng, Sư Dư mặt hướng ra ngoài, hai tròng mắt khẽ nhắm, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.

Ánh nến yếu ớt ở trong bóng tối chiếu xuống gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Hắn đắp chăn của cô, chen vào bên trong nửa giường kia của cô, chỉ có một nửa chăn đặt ở chân bên kia.

"..."


Hoa Vụ muốn kéo chăn bên trong ra, kết quả vừa đi lên, Sư Dư liền mở mắt ra.

"Sao còn chưa ngủ?"

"Chờ ngươi..." Sư Dư nói xong lại bĩu môi, hắn nhìn lướt qua tư thế của Hoa Vụ: "Ta không thể đắp một cái chăn với ngươi sao?"

"Ngươi muốn?"

Sư Dư không biết Hoa Vụ là có ý gì, do dự gật đầu.

"Được rồi." Ai sẽ cự tuyệt được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ chứ.

Hoa Vụ trở về, đi xuống dập tắt ngọn nến, xốc chăn lên nằm xuống, Sư Dư lập tức dựa vào bên cạnh cô, đầu đặt ở cổ cô, tay cũng khoác lên eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy.

Sư Dư hôm nay vẫn một mực ở trong phòng, nhiệt độ trên người không tính là cao, có chút lạnh.

Hoa Vụ mò mẫm cầm tay hắn, Sư Dư được một tấc tiến một thước, đem tư thế nắm giữ đổi thành mười ngón đan xen.

Hắn thấy Hoa Vụ không phản đối, lại ngẩng đầu thăm dò hôn cô.

Hoa Vụ ngay từ đầu không có phản ứng gì, tùy ý hắn dán lên, ngẫu nhiên còn đáp lại hắn một chút.

Nhưng Sư Dư giống như chó con gặm xương, liếm xong còn muốn cắn.

Hắn không kịch liệt, tinh tế ngây ngô, ngược lại câu đến lòng người ngứa ngáy.

Hoa Vụ tức giận đẩy hắn ra: "Ngươi không buồn ngủ sao?"

"Buổi chiều ta đã ngủ rất lâu." Thanh âm Sư Dư rất thấp.

Hắn nghe thấy người bên cạnh trong bóng tối cười khẽ một tiếng, sau đó hô hấp của hắn đã bị cướp đi, tuyết nhỏ tinh tế kéo dài, bị cuồng phong bao trùm, sau đó bị nhiệt ý nóng bỏng như nham thạch nóng chảy hòa tan.

Tia nước nhỏ từ trái tim chảy qua, rót vào trái tim khô cạn.

Chồi non phá đất mà ra, đón gió sinh trưởng, cành lá tươi tốt dây dưa leo lên trên, phá tan sương mù bao phủ phía trên, nở ra từng đóa hoa kiều diễm ướt át.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương