Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3
-
C125: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (4)
Nhóm người này của Lục Tử Trình, nói khó nghe một chút chính là bắt nạt kẻ yếu.
Ai có thể nghĩ đến, một con phố đầy người ngốc bẩn thỉu, sẽ có một người là em ruột của Như phi nương nương.
Trong đó một công tử nhìn về phía người dẫn đầu bọn họ: "Tử Trình huynh, làm sao bây giờ..."
Bị phát hiện bọn họ nhất định phải chết.
Lục Tử Trình nào biết phải làm sao bây giờ, trên mặt biểu tình đều có vẻ ngốc lăng.
"Tử Trình huynh, huynh nói một câu đi..."
Lục Tử Trình: "..."
Hắn có thể nói cái gì?
Người cũng đã đánh...
Hoa Vụ nhìn Lục Tử Trình như vậy, quả thực lo lắng cho vị ca ca một lần nữa làm người.
Mắt thấy nhóm người này hoảng đến lục thần vô chủ, Hoa Vụ chỉ có thể lên tiếng: "Hoảng cái gì, lại không có ai nhìn thấy."
Lời này đã đánh thức bọn họ.
"Đúng vậy, vừa rồi lại không bị ai phát hiện."
"Vừa rồi thời điểm chúng ta kéo hắn lại đây có người không?"
"Không phải ở ngõ nhỏ bên kia có người sao, hẳn là không ai chú ý tới đi?"
Vài người nhiệt liệt thảo luận một phen, cảm thấy hẳn là không có ai nhìn thấy, lại thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Vụ chủ động nói: "Ta có thể giúp các ngươi giải quyết cái phiền toái này."
"Muội điên rồi!" Lục Tử Trình khiếp sợ, cô làm sao lại ôm phiền toái cho mình.
Hoa Vụ không phản ứng Lục Tử Trình, nhìn bọn họ, tiếp tục nói: "Nhưng mà chư vị phải trả một chút phí lao động."
Nữ chính giải quyết tốt hậu quả cho các ngươi, lấy chút tiền không quá phận đi?
Đây chính là cơ hội được phục vụ mà bao nhiêu người không có đâu.
Mọi người nhìn về phía Lục Tử Trình.
Lục Tử Trình: "..."
Nhìn hắn làm gì!!!
Lục Tử Trình là lão đại trong đội ngũ bọn họ, bọn họ đương nhiên là nghe hắn.
Nhưng Lục Tử Trình cảm thấy Hoa Vụ tự tìm phiền toái, hắn túm Hoa Vụ đi sang bên cạnh, sắc mặt không tốt: "Muội muốn làm gì?"
Hoa Vụ ngữ khí nghiêm túc: "Giúp bọn huynh nha."
"Chuyện này cùng muội có quan hệ gì?" Người là bọn họ kéo tới, cũng là do bọn họ đánh.
Cô tới trộn lẫn làm cái gì?
"Huynh có thể giải quyết chuyện này không?"
"...Huynh có chuyện gì không thể làm chứ!" Lục Tử Trình giống như bị xem thường, thẳng lưng ưỡn ngực: "Muội xem thường ai đây?"
Hoa Vụ gật đầu, tính tình tốt hỏi: "Vậy huynh nói một câu, huynh tính toán giải quyết như thế nào?"
Giải quyết như thế nào...
Lục Tử Trình đột nhiên nhảy ra mấy chữ: "Giết hắn?"
Hoa Vụ kinh ngạc cảm thán vỗ tay: "Chủ ý tốt, ai động thủ?"
Lục Tử Trình: "..."
Lục Tử Trình nghẹn nửa ngày, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Ai cần muội quản, muội lăn nhanh cho huynh!"
Hoa Vụ cười như không cười mà liếc hắn một cái: "Hắn nếu chết rồi, chính là liên lụy đến toàn bộ gia tộc chúng ta. Đại ca, huynh cũng không nên làm điều sai trái nha."
"..."
Hoa Vụ nhìn xung quanh, tiếp tục nói: "Bọn huynh nhiều người như vậy, làm sao bảo đảm tất cả mọi người giữ kín như bưng đây? Đánh vài cái cùng với giết người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Bọn họ mang theo cả bầy chó săn, có lẽ bí mật đánh đệ đệ của Như phi sẽ được giữ kín.
Nhưng mà một khi thăng lên đến giết người...
Lục Tử Trình trên trán đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
...
Lục Tử Trình ngày thường có thể là một tên ác bá, có lẽ sẽ có chuyện đem người đánh đến mức tàn phế gì đó, nhưng hắn thật đúng là không giết người.
Nhưng chuyện hôm nay...
Thằng ngốc kia đã nhìn thấy bọn họ trông như thế nào.
Chỉ cần hắn có thể nói ra một ít manh mối, bọn họ sẽ rất có khả năng bị người ta chỉ ra và xác nhận.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là giết người diệt khẩu.
Nhưng giết người, hắn không dám làm nha.
Lục Tử Trình cuối cùng vẫn là nghe lời Hoa Vụ, lấy tiền của bọn họ, đuổi người đi, cũng ước thúc bọn họ chuyện hôm nay thật tốt, bất luận kẻ nào để lộ tiếng gió, thì bọn họ đều phải cùng nhau xong đời.
Ngõ nhỏ rất nhanh yên tĩnh lại.
Hoa Vụ đếm ngân phiếu trong tay, cảm giác tiền thuốc men hẳn là đủ rồi.
"Huynh lật hắn lật qua đây." Hoa Vụ cất ngân phiếu xong, bắt đầu chỉ huy Lục Tử Trình.
"Huynh?"
Hoa Vụ liếc mắt một cái: "Bằng không thì sao?"
"Muội dám sai khiến huynh?"
Hoa Vụ suy nghĩ, đưa tay làm một ký hiệu "mời", cực kỳ lễ phép: "Đại ca, mời huynh."
Lục Tử Trình một hơi không lên được, trừng mắt nhìn Hoa Vụ, một lúc lâu không nói một tiếng nào.
Cuối cùng hắn nghiến răng, ánh mắt kia phảng phất muốn đem Hoa Vụ ăn sống nuốt tươi.
Lục Tử Trình nhìn hai tên chó săn đứng ở góc tường, rống lên: "Các ngươi đứng xa như vậy làm gì, đem hắn qua đây!"
Hai tên chó săn nào dám không nghe, chạy nhanh tiến lên.
Hiện tại biết được người này là đệ đệ của Như phi nương nương, bọn họ cũng không dám dùng sức, rất cẩn thận mà đem người kéo qua đây.
Người kia hiện tại vẫn còn đang hôn mê.
Hoa Vụ cũng không cho bọn họ làm gì, chỉ để cho bọn họ đem người đỡ đến vị trí sạch sẽ bên cạnh, để hắn dựa vào.
Sau đó Hoa Vụ bảo bọn họ đi trước.
Lục Tử Trình nhíu mày: "Muội định làm gì hắn?"
"Dù sao cũng sẽ không giết hắn."
"..."
Bản thân Lục Tử Trình cũng không có chủ ý gì, hắn mang người đi ra ngoài ngõ nhỏ.
"Đại thiếu gia, cứ đi như thế sao?"
Lục Tử Trình bước ra ngoài, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
Hai tên tuỳ tùng hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiếp tục hỏi Lục Tử Trình nữa, vùi đầu đi theo hắn ra khỏi ngõ nhỏ.
Bên ngoài ngõ nhỏ không náo nhiệt lắm, Lục Tử Trình sai một người đi lấy xe ngựa, sau đó đứng ở đầu ngõ đi qua đi lại.
...
Lục Tử Trình đi đi lại lại đầu ngõ đến sắp tróc màu gạch, Hoa Vụ mới đỡ một người từ bên trong đi ra.
Thấy hắn đứng ở đầu ngõ, bước chân cô dừng lại, cúi đầu nói với đối phương cái gì đó, sau đó đi nhanh gọi hắn lại đây.
Hoa Vụ túm Lục Tử Trình, đem hắn đẩy đến góc tối bên cạnh: "Huynh đứng ở nơi này làm gì? Sợ hắn nhìn không thấy huynh hả?"
Lục Tử Trình hoảng hốt nhớ tới, sợ mặt hắn bị đối phương nhìn thấy.
Hắn lập tức trốn lại vào bên trong.
"Muội hiện tại sẽ đưa hắn trở về, huynh không cần gây chuyện cho muội... Đây là xe ngựa của huynh à?"
Lục Tử Trình nhìn Hoa Vụ đem tiểu ngốc tử kia lên xe, nghênh ngang mà đi.
Hoa Vụ đương nhiên không thể cứ như vậy ném hắn ở trên đường cái, lỡ Vương Khương Hoa lại nhặt đi làm sao bây giờ.
Như phi nương nương không chỉ được sủng ái ở hiện tại, tương lai nàng ta sẽ vẫn luôn được sủng ái.
Vương Khương Hoa chính là dựa vào việc cứu đệ đệ của Như phi nương nương, lên thuyền của Như phi nương nương.
Hoa Vụ trực tiếp đem người đưa đến nha phủ, nha phủ bên này cũng đã nhận được tin tức, nói đệ đệ của Như phi nương nương bị lạc đường, đang tìm khắp nơi.
Hoa Vụ cùng đối phương chờ người nhà của hắn đến.
"Tiểu thiếu gia..."
"Cuối cùng cũng tìm được rồi, tạ ơn trời đất."
"Sao lại biến thành cái dạng này? Có phải có người khi dễ ngài hay không?"
Trên người tiểu ngốc tử bẩn hề hề, còn có thương tích, nhìn thế nào cũng giống như là bị người ta bắt nạt
"Không..." Tiểu ngốc tử lắc đầu, lại chỉ chỉ Hoa Vụ: "Cứu... Tỷ tỷ."
Hắn nói chuyện không rõ lắm.
Nhưng vị này ma ma này hẳn là vẫn luôn hầu hạ hắn, cẩn thận dò hỏi thêm vài câu, từ đôi câu trả lời của hắn phỏng đoán ra chân tướng đại khái.
"Đây là tỷ tỷ cứu ngài phải không?" Ma ma đỡ tiểu ngốc tử nhìn về phía Hoa Vụ.
Hoa Vụ hơi hơi gật đầu, lại nhìn sang vị đại nhân bên cạnh nói: "Nếu người nhà của hắn đã đến, vậy ta đây liền đi về trước."
"Cô nương xin chờ một chút." Ma ma ôn nhu kêu lên: "Không biết đã xảy ra chuyện gì, cô nương có biết chút nào hay không?"
"Ta không biết, ta chỉ là thấy hắn nằm ở ngõ nhỏ này, thời điểm ta thấy hắn đã là bộ dạng này."
"Ta hỏi hắn, hắn cũng nói không rõ ràng, ta xem cách hắn ăn mặc lại không giống công tử nhà bình thường, cho nên liền thuận đường đưa đến nha phủ."
Vị đại nhân bên cạnh đi theo cũng nói: "Nơi mà vị cô nương này nói, thường xuyên có một ít lưu dân khất cái lui tới, có lẽ là thấy công tử quần áo không tồi, nổi lên lòng xấu xa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook