Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
-
Chương 28: Em gái thúi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì trước đó Ninh Lệ gọi điện đến nói là phải mở họp, sẽ đến trễ.
Nhưng lúc này vừa mới hết tiết thứ ba, còn sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn ban đầu là năm giờ.
Đường Lê nâng mắt nhìn người anh trai trước mặt, có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
“Không phải nói đến tối mới tới được sao? Sao lại còn sớm hơn nửa tiếng?”
Ninh Lệ bề ngoài dịu dàng tao nhã, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa cười mà như không cười, chỉ cần hắn thả lỏng cảm xúc một chút là ai nhìn cũng giống như có ẩn tình.
Nét mặt anh tuấn, đường nét mềm mại, dù chỉ đứng yên một chỗ cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh ở hành lang, dù là mơ hồ hay bộc trực.
Bất quá từ nhỏ đến lớn anh đã quá quen thuộc với ánh mắt kiểu này, cũng không để ý đến.
Đôi khi gặp một hai nữ sinh, sẽ vô thức mỉm cười, khẽ gật đầu chào hỏi.
“Làm sao? Anh đến sớm một chút làm em mất hứng?”
Ninh Lệ thực sự có một cuộc họp cần tổ chức, nhưng cũng không đặc biệt gấp.
Lại thêm trong lòng hắn có việc, làm sao bình tĩnh mở họp nổi nữa, nên lặng lẽ dời cuộc họp đến sáng mai.
“Không có, hạnh phúc chết được, làm sao lại không vui chứ. Là em sợ anh một lát nữa có khả năng sẽ mất hứng.”
Đường Lê vừa nói chuyện vừa mở hộp sữa bò Vượng tử mà Ninh Lệ mua cho mình nhấp một ngụm, vị sữa nồng đậm khiến cô bất giác nhíu mày.
“Là anh không biết, trường của em có một cái Địa Trung Hải sức lực lải nhải rất ghê, giáo ɖu͙ƈ học sinh mà cứ như Đường Tăng niệm kinh, nói mãi không dứt. Mỗi lần nghe đến não cũng đau. Anh tới muộn có thể bớt nghe một chút, đến sớm thế này thì thời gian nghe tụng kinh càng dài hơn, em sợ anh chịu không nổi. “
“Không sao, cũng không phải một mình anh nghe thầy tụng.”
Anh cong môi cười, đưa tay lên thân mật xoa xoa mái tóc mềm mại của Đường Lê.
“Không phải có em ngồi nghe cùng anh đây sao?”
Chậc, cũng đúng.
Cô cũng chịu tội chung.
“Được thôi, bây giờ em dẫn anh tới chỗ thầy nghe đọc kinh. Dù sao cũng chỉ cần một tiếng, nhẫn nhìn một lát sẽ qua.”
Đường Lê nói xong, định đưa người đến văn phòng thầy chủ nhiệm, nhưng cô vừa bước được một bước đã bị người phía sau kéo cổ áo túm trở lại.
“Làm sao? Hối hận rồi? Em nói cho anh biết, bây giờ anh hối hận cũng đã muộn.”
Cô nhíu nhíu mày, trở tay chụp lấy cổ tay Ninh Lệ không cho anh rời đi.
“Bà ngoại mới đi bệnh viện kiểm tra cách đây không lâu, bác sĩ nói không thể bị kϊƈɦ thích, nếu anh bỏ đi chính là bất hiếu.”
“Sao nhất định phải gọi bà ngoại? Chẳng lẽ anh không thể gọi cho cha của em à?”
“…Ninh ca, em với anh có thâm cừu đại hận gì hả? Anh ước em chết đến vậy à?”
Nam nhân nhìn Đường Lê bị nghẹn họng, nhịn không được cong môi cười thành tiếng.
“Được, anh không trêu em nữa, Đường Tăng tụng kinh này anh sẽ nghe. Nhưng trước đó em không muốn giải thích gì với anh sao?”
Thấy Đường Lê sốt ruột, anh cũng không hỏi nhiều.
Thật ra chuyện này cũng không phải Ninh Lệ nghĩ nhiều, mà hoàn toàn là do từ nhỏ đã xảy ra quá nhiều lần.
Mặc dù Đường Lê luôn bị xem như con trai mà nuôi lớn, hành vi cử chỉ của giống hệt đàn ông, nhưng cô sinh ra quá đẹp.
Từ khi học tiểu học đã có trẻ con tranh giành nhau để được ngồi cùng bàn với cô, đến khi học trung học cơ sở, mọi người bắt đầu có nhận thức về giới tính, cô cũng nhận được nhiều thư tình hơn.
Nam Thành văn hóa cởi mở, đồng tính luyến ái không phải hiếm thấy. Vì vậy, trong đám người theo đuổi này, dưới tình huống không biết giới tính thật của Đường Lê cũng có không ít nam sinh có hảo cảm với cô.
Nhìn thấy bóng dáng của Đường Lê thì dừng lại động tác, ngước mắt lên nhìn thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục giày da đứng bên cạnh cô.
“À, anh là anh trai của Đường Lê phải không? Chào anh, tôi họ Tiếu, tên Kiện, xin hỏi xưng hô như thế nào?”
Bởi vì biết rằng anh trai này của Đường Lê là anh họ, thầy chủ nhiệm hỏi thăm trước tên họ cái đã.
“Xin chào, thầy chủ nhiệm Tiêu, em là Ninh Lệ. Thầy cứ gọi tên em là được.”
Sau khi hai người hàn thuyên vài câu, lúc này mới quay lại chủ đề của hôm nay.
“Trước tiên ngồi đi, tôi cho anh xem một thứ.”
Thầy chủ nhiệm vừa nói vừa lấy tập tài liệu kỷ luật ra đưa cho Ninh Lệ.
“Đây là ghi chép xử lý vi phạm của Đường Lê trong hai tháng qua, to to nhỏ nhỏ gộp lại không nhiều không ít, vừa vặn 13 lần. Anh cứ xem từ trêи xuống, có cái gì không hiểu có thể hỏi người trong cuộc, dù sao hôm nay người trong cuộc cũng có mặt. Sau đó chờ anh xem hết những thứ này, chúng ta lại nói về việc Đường Lê đánh người ngày hôm nay. “
Đường Lê vốn tưởng rằng lần này mời phụ huynh chỉ vì chuyện hôm qua đánh Tống Đào. Kết quả là đối phương đưa hết sổ ghi phạt cho Ninh Lệ xem. Cô cắn răng, tức giận đến siết chặt nắm đấm.
“Cmn Địa Trung Hải, lôi chuyện cũ ra nói có vui không?”
Thanh niên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái.
Đường Lê dừng lại, tự biết đuối lý, rầu rĩ đứng ở một bên không còn lên tiếng.
Giỏi nhỉ, mười ba lần.
Sổ này bên trong ghi lại mấy cái xử lý, Đường Lê một mình chiếm hơn phân nửa.
Ninh Lệ nhíu nhíu mày, cẩn thận lật xem từng cái vi phạm của Đường Lê.
Trong lúc nhất thời bên trong văn phòng yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Mùng 5 tháng 8, thi tháng, gian lận thi toán.”
Gian lận?
Đầu ngón tay anh khẽ động, nhìn vào dòng chữ được ghi phía trêи thì bỗng nhiên trầm mặc.
Hiển nhiên có chút không tin tưởng vào hai mắt của mình.
Mặc dù quanh năm suốt tháng không có thời gian, nhưng lúc ăn tết Từng Quế Lan thấy anh rảnh rỗi thường nhờ anh giúp Đường Lê làm bài tập.
Ninh Lệ mới đầu cũng coi là Đường Lê học tập rất kém cỏi, anh đã chuẩn bị tinh thần hoàn thành tốt nhiệm vụ bắt đầu dạy từ những điều cơ bản nhất.
Kết quả, những câu hỏi mà anh đưa ra về cơ bản cô sẽ đọc một lần là giải được, thậm chí độ khó tăng lên cô cũng có thể nhanh chóng đáp đúng.
Với trình độ của cô, cho dù không lấy được hạng nhất cả khối, nhưng lọt vào top mười là không thành vấn đề.
Chỗ nào cần gian lận?
“Thầy chủ nhiệm, đây có phải là nhầm lẫn không?”
“Nhầm lẫn cái gì?”
Thầy chủ nhiệm nghe anh hỏi mà mơ màng, cúi đầu nhìn xuống ghi chép xử phạt.
“Ý của anh là nói, anh thấy xử phạt này có vấn đề?”
“Mặc dù nói thế này không được tốt, nhưng em nghĩ xử phạt này có thể bên trong có xảy ra hiểu lầm gì đó. Như là giám khảo nhìn lầm, hoặc là chuyện này không đủ rõ ràng?”
“Là vậy à.”
” Vậy anh lật qua mặt sau đi.”
Ninh Lệ làm sao biết được Đường Lê là bởi vì vấn đề nhân thiết mà cố ý gian lận bị bắt.
Anh không hiểu lắm lời của thầy chủ nhiệm có ý gì, nhưng anh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thầy.
Dù hơi phân vân nhưng cũng không hỏi thêm.
Đường Lê thấy thanh niên tiếp tục lật giấy, nhưng càng lật thì sắc mặt càng trầm xuống.
Không vì cái gì khác, xử phạt được ghi chép thể hiện.
—— Đường Lê trong hầu hết các kỳ thi đều bị bắt vì gian lận.
“Bây giờ thế nào? Đã đủ toàn diện chưa?”
Thầy chủ nhiệm bình tĩnh nhấp một ngụm trà nóng rồi nói tiếp.
“Lý do hôm nay tôi tìm anh đến trường không chỉ vì bạn học Đường Lê đả thương bạn học khác, mà còn vì thành tích của em ấy.”
“Hiện tại đã là lớp mười một, kỳ thi tuyển sinh đại học một năm nữa sẽ tới. Với điểm số hiện tại của em ấy, chưa nói đến đại học, tôi nghĩ là trường nghề cũng có thể không thi được.”
“Tôi biết các anh bình bận rộn nhiều việc, có thể không có nhiều thời gian quan tâm đến việc học của em ấy. Nhưng tôi vẫn mong anh có thể dành nhiều thời gian nhất có thể trong một năm này để giúp đỡ em ấy học tập. Tất nhiên, không phải là vì thi đại học danh tiếng gì cả. Tôi hy vọng em ấy cố gắng hết sức là được, đừng để sau này hối tiếc.”
“… Em đã hiểu, làm thầy nhọc lòng rồi.”
Đường Lê không chen vào được nên chỉ cứ như vậy đợi ở trong văn phòng.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, chờ đến lúc họ nói chuyện xong, cô thở phào nhẹ nhõm đi theo anh trai ra khỏi văn phòng.
Lúc này đã tan học lâu rồi, trong trường học cũng không có người nào.
Ninh Lệ dẫn cô ra ngoài hành lang, vẻ mặt u ám, hiếm thấy anh tức giận như bây giờ.
“Em đây là có chuyện gì? Một môn bị bắt thì cũng thôi đi, làm sao mà mỗi môn đều bị bắt? Em cố tình đối đầu với giáo viên à? Sợ giáo viên không phát hiện ra em gian lận hả?”
“…”
Đây là trọng điểm hả?
Trọng điểm không nên là em gian lận sao?
Người đàn ông tức giận không nhẹ, giơ tay kéo cà vạt ra một chút, sau khi dịu đi một chút mới tiếp tục nói.
“Còn nữa, thành tích kia của em là thế nào?”
“Lớp mười một bài hơi khó, em không theo kịp”.
Đường Lê cũng không thể nói cô cố tình thi trượt, đành phải tìm một lý do lấp ɭϊếʍ cho qua.
“Không theo kịp?”
Giọng nói của anh đột ngột trầm xuống, gương mặt lạnh lẽo như phủ băng tuyết.
“Được lắm, em gái thúi, em chơi bời còn cởi mở hơn cả anh trai đấy nhỉ.”
Editor: Ôi thôi ôn rồi >.<
Bởi vì trước đó Ninh Lệ gọi điện đến nói là phải mở họp, sẽ đến trễ.
Nhưng lúc này vừa mới hết tiết thứ ba, còn sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn ban đầu là năm giờ.
Đường Lê nâng mắt nhìn người anh trai trước mặt, có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
“Không phải nói đến tối mới tới được sao? Sao lại còn sớm hơn nửa tiếng?”
Ninh Lệ bề ngoài dịu dàng tao nhã, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa cười mà như không cười, chỉ cần hắn thả lỏng cảm xúc một chút là ai nhìn cũng giống như có ẩn tình.
Nét mặt anh tuấn, đường nét mềm mại, dù chỉ đứng yên một chỗ cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh ở hành lang, dù là mơ hồ hay bộc trực.
Bất quá từ nhỏ đến lớn anh đã quá quen thuộc với ánh mắt kiểu này, cũng không để ý đến.
Đôi khi gặp một hai nữ sinh, sẽ vô thức mỉm cười, khẽ gật đầu chào hỏi.
“Làm sao? Anh đến sớm một chút làm em mất hứng?”
Ninh Lệ thực sự có một cuộc họp cần tổ chức, nhưng cũng không đặc biệt gấp.
Lại thêm trong lòng hắn có việc, làm sao bình tĩnh mở họp nổi nữa, nên lặng lẽ dời cuộc họp đến sáng mai.
“Không có, hạnh phúc chết được, làm sao lại không vui chứ. Là em sợ anh một lát nữa có khả năng sẽ mất hứng.”
Đường Lê vừa nói chuyện vừa mở hộp sữa bò Vượng tử mà Ninh Lệ mua cho mình nhấp một ngụm, vị sữa nồng đậm khiến cô bất giác nhíu mày.
“Là anh không biết, trường của em có một cái Địa Trung Hải sức lực lải nhải rất ghê, giáo ɖu͙ƈ học sinh mà cứ như Đường Tăng niệm kinh, nói mãi không dứt. Mỗi lần nghe đến não cũng đau. Anh tới muộn có thể bớt nghe một chút, đến sớm thế này thì thời gian nghe tụng kinh càng dài hơn, em sợ anh chịu không nổi. “
“Không sao, cũng không phải một mình anh nghe thầy tụng.”
Anh cong môi cười, đưa tay lên thân mật xoa xoa mái tóc mềm mại của Đường Lê.
“Không phải có em ngồi nghe cùng anh đây sao?”
Chậc, cũng đúng.
Cô cũng chịu tội chung.
“Được thôi, bây giờ em dẫn anh tới chỗ thầy nghe đọc kinh. Dù sao cũng chỉ cần một tiếng, nhẫn nhìn một lát sẽ qua.”
Đường Lê nói xong, định đưa người đến văn phòng thầy chủ nhiệm, nhưng cô vừa bước được một bước đã bị người phía sau kéo cổ áo túm trở lại.
“Làm sao? Hối hận rồi? Em nói cho anh biết, bây giờ anh hối hận cũng đã muộn.”
Cô nhíu nhíu mày, trở tay chụp lấy cổ tay Ninh Lệ không cho anh rời đi.
“Bà ngoại mới đi bệnh viện kiểm tra cách đây không lâu, bác sĩ nói không thể bị kϊƈɦ thích, nếu anh bỏ đi chính là bất hiếu.”
“Sao nhất định phải gọi bà ngoại? Chẳng lẽ anh không thể gọi cho cha của em à?”
“…Ninh ca, em với anh có thâm cừu đại hận gì hả? Anh ước em chết đến vậy à?”
Nam nhân nhìn Đường Lê bị nghẹn họng, nhịn không được cong môi cười thành tiếng.
“Được, anh không trêu em nữa, Đường Tăng tụng kinh này anh sẽ nghe. Nhưng trước đó em không muốn giải thích gì với anh sao?”
Thấy Đường Lê sốt ruột, anh cũng không hỏi nhiều.
Thật ra chuyện này cũng không phải Ninh Lệ nghĩ nhiều, mà hoàn toàn là do từ nhỏ đã xảy ra quá nhiều lần.
Mặc dù Đường Lê luôn bị xem như con trai mà nuôi lớn, hành vi cử chỉ của giống hệt đàn ông, nhưng cô sinh ra quá đẹp.
Từ khi học tiểu học đã có trẻ con tranh giành nhau để được ngồi cùng bàn với cô, đến khi học trung học cơ sở, mọi người bắt đầu có nhận thức về giới tính, cô cũng nhận được nhiều thư tình hơn.
Nam Thành văn hóa cởi mở, đồng tính luyến ái không phải hiếm thấy. Vì vậy, trong đám người theo đuổi này, dưới tình huống không biết giới tính thật của Đường Lê cũng có không ít nam sinh có hảo cảm với cô.
Nhìn thấy bóng dáng của Đường Lê thì dừng lại động tác, ngước mắt lên nhìn thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục giày da đứng bên cạnh cô.
“À, anh là anh trai của Đường Lê phải không? Chào anh, tôi họ Tiếu, tên Kiện, xin hỏi xưng hô như thế nào?”
Bởi vì biết rằng anh trai này của Đường Lê là anh họ, thầy chủ nhiệm hỏi thăm trước tên họ cái đã.
“Xin chào, thầy chủ nhiệm Tiêu, em là Ninh Lệ. Thầy cứ gọi tên em là được.”
Sau khi hai người hàn thuyên vài câu, lúc này mới quay lại chủ đề của hôm nay.
“Trước tiên ngồi đi, tôi cho anh xem một thứ.”
Thầy chủ nhiệm vừa nói vừa lấy tập tài liệu kỷ luật ra đưa cho Ninh Lệ.
“Đây là ghi chép xử lý vi phạm của Đường Lê trong hai tháng qua, to to nhỏ nhỏ gộp lại không nhiều không ít, vừa vặn 13 lần. Anh cứ xem từ trêи xuống, có cái gì không hiểu có thể hỏi người trong cuộc, dù sao hôm nay người trong cuộc cũng có mặt. Sau đó chờ anh xem hết những thứ này, chúng ta lại nói về việc Đường Lê đánh người ngày hôm nay. “
Đường Lê vốn tưởng rằng lần này mời phụ huynh chỉ vì chuyện hôm qua đánh Tống Đào. Kết quả là đối phương đưa hết sổ ghi phạt cho Ninh Lệ xem. Cô cắn răng, tức giận đến siết chặt nắm đấm.
“Cmn Địa Trung Hải, lôi chuyện cũ ra nói có vui không?”
Thanh niên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái.
Đường Lê dừng lại, tự biết đuối lý, rầu rĩ đứng ở một bên không còn lên tiếng.
Giỏi nhỉ, mười ba lần.
Sổ này bên trong ghi lại mấy cái xử lý, Đường Lê một mình chiếm hơn phân nửa.
Ninh Lệ nhíu nhíu mày, cẩn thận lật xem từng cái vi phạm của Đường Lê.
Trong lúc nhất thời bên trong văn phòng yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Mùng 5 tháng 8, thi tháng, gian lận thi toán.”
Gian lận?
Đầu ngón tay anh khẽ động, nhìn vào dòng chữ được ghi phía trêи thì bỗng nhiên trầm mặc.
Hiển nhiên có chút không tin tưởng vào hai mắt của mình.
Mặc dù quanh năm suốt tháng không có thời gian, nhưng lúc ăn tết Từng Quế Lan thấy anh rảnh rỗi thường nhờ anh giúp Đường Lê làm bài tập.
Ninh Lệ mới đầu cũng coi là Đường Lê học tập rất kém cỏi, anh đã chuẩn bị tinh thần hoàn thành tốt nhiệm vụ bắt đầu dạy từ những điều cơ bản nhất.
Kết quả, những câu hỏi mà anh đưa ra về cơ bản cô sẽ đọc một lần là giải được, thậm chí độ khó tăng lên cô cũng có thể nhanh chóng đáp đúng.
Với trình độ của cô, cho dù không lấy được hạng nhất cả khối, nhưng lọt vào top mười là không thành vấn đề.
Chỗ nào cần gian lận?
“Thầy chủ nhiệm, đây có phải là nhầm lẫn không?”
“Nhầm lẫn cái gì?”
Thầy chủ nhiệm nghe anh hỏi mà mơ màng, cúi đầu nhìn xuống ghi chép xử phạt.
“Ý của anh là nói, anh thấy xử phạt này có vấn đề?”
“Mặc dù nói thế này không được tốt, nhưng em nghĩ xử phạt này có thể bên trong có xảy ra hiểu lầm gì đó. Như là giám khảo nhìn lầm, hoặc là chuyện này không đủ rõ ràng?”
“Là vậy à.”
” Vậy anh lật qua mặt sau đi.”
Ninh Lệ làm sao biết được Đường Lê là bởi vì vấn đề nhân thiết mà cố ý gian lận bị bắt.
Anh không hiểu lắm lời của thầy chủ nhiệm có ý gì, nhưng anh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thầy.
Dù hơi phân vân nhưng cũng không hỏi thêm.
Đường Lê thấy thanh niên tiếp tục lật giấy, nhưng càng lật thì sắc mặt càng trầm xuống.
Không vì cái gì khác, xử phạt được ghi chép thể hiện.
—— Đường Lê trong hầu hết các kỳ thi đều bị bắt vì gian lận.
“Bây giờ thế nào? Đã đủ toàn diện chưa?”
Thầy chủ nhiệm bình tĩnh nhấp một ngụm trà nóng rồi nói tiếp.
“Lý do hôm nay tôi tìm anh đến trường không chỉ vì bạn học Đường Lê đả thương bạn học khác, mà còn vì thành tích của em ấy.”
“Hiện tại đã là lớp mười một, kỳ thi tuyển sinh đại học một năm nữa sẽ tới. Với điểm số hiện tại của em ấy, chưa nói đến đại học, tôi nghĩ là trường nghề cũng có thể không thi được.”
“Tôi biết các anh bình bận rộn nhiều việc, có thể không có nhiều thời gian quan tâm đến việc học của em ấy. Nhưng tôi vẫn mong anh có thể dành nhiều thời gian nhất có thể trong một năm này để giúp đỡ em ấy học tập. Tất nhiên, không phải là vì thi đại học danh tiếng gì cả. Tôi hy vọng em ấy cố gắng hết sức là được, đừng để sau này hối tiếc.”
“… Em đã hiểu, làm thầy nhọc lòng rồi.”
Đường Lê không chen vào được nên chỉ cứ như vậy đợi ở trong văn phòng.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, chờ đến lúc họ nói chuyện xong, cô thở phào nhẹ nhõm đi theo anh trai ra khỏi văn phòng.
Lúc này đã tan học lâu rồi, trong trường học cũng không có người nào.
Ninh Lệ dẫn cô ra ngoài hành lang, vẻ mặt u ám, hiếm thấy anh tức giận như bây giờ.
“Em đây là có chuyện gì? Một môn bị bắt thì cũng thôi đi, làm sao mà mỗi môn đều bị bắt? Em cố tình đối đầu với giáo viên à? Sợ giáo viên không phát hiện ra em gian lận hả?”
“…”
Đây là trọng điểm hả?
Trọng điểm không nên là em gian lận sao?
Người đàn ông tức giận không nhẹ, giơ tay kéo cà vạt ra một chút, sau khi dịu đi một chút mới tiếp tục nói.
“Còn nữa, thành tích kia của em là thế nào?”
“Lớp mười một bài hơi khó, em không theo kịp”.
Đường Lê cũng không thể nói cô cố tình thi trượt, đành phải tìm một lý do lấp ɭϊếʍ cho qua.
“Không theo kịp?”
Giọng nói của anh đột ngột trầm xuống, gương mặt lạnh lẽo như phủ băng tuyết.
“Được lắm, em gái thúi, em chơi bời còn cởi mở hơn cả anh trai đấy nhỉ.”
Editor: Ôi thôi ôn rồi >.<
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook