Trường Nhất Trung Nam Thành nổi tiếng nhất với môn bóng chuyền và bóng rổ, luôn giành được thứ hạng tốt trong thành phố, thậm chí là tỉnh.

Đối với những môn thể thao có thể mang đến vinh dự cho trường, giáo viên trong trường vẫn luôn rất xem trọng.

Tống Đào tính tình mặc dù thối, thành tích cũng không hề tốt đẹp gì, nhưng có sao nói vậy, có thể vào được đội bóng chuyền của trường thực lực đều không cần bàn cãi.

Chính vì huấn luyện mỗi ngày nên thân thể khỏe mạnh như trâu. Nếu cô không thức tỉnh Tống Đào trước, đập cho hắn một cái, Tề Diệp có khả năng bị đánh cho tàn phế lúc nào không hay.

Theo như lời hệ thống, Tề Diệp về sau sở dĩ tính cách vặn vẹo, đơn giản là bởi vì thuở thiếu niên nhận hết khinh khi nhục nhã.

Bởi vậy mỗi một lần ức hϊế͙p͙ đả kϊƈɦ, đều sẽ tăng thêm độ hắc hóa của Tề Diệp.

Điều Đường Lê phải làm là từ những manh mối này ngăn chặn khả năng hắc hóa ngay từ đầu.

Lấy lần này làm ví dụ, Tề Diệp bị đánh là chuyện nhỏ.

Nhỡ đâu trực tiếp bạo phát hắc hóa đột ngột, về sau đem thù báo đến người cô, vậy là ở không rồi.

Cũng bởi vì việc này, hôm nay Đường Lê rất hiếm khi không gục lên bàn mà ngủ, một tay chống cằm, chịu đựng cơn buồn ngủ cố gắng giữ vững tinh thần.

Cẩu Tìm nhìn thấy vậy thì thở dài, thấy giáo viên trêи bục giảng không để ý phía dưới, cậu ngả người ra sau nói với Đường Lê.

“Đại ca, đội bóng chuyền của bọn họ phải tập hợp trước mười phút. Cho dù lát nữa tan học đi đến cửa lớp năm chặn đường cũng không chặn được cậu ta.”

“Còn không bằng dứt khoát ngủ một giấc, bọn họ bắt đầu luyện lúc năm giờ rưỡi, khoảng sáu giờ sẽ có mười phút nghỉ ngơi, anh canh đến lúc sáu giờ chạy đi tìm người là được.”

Đường Lê thật sự không biết chuyện này, sợ ngủ quên lỡ mất thời gian.

Bây giờ nghe được lời này của Cẩu Tìm, trái tim mới thả lỏng xuống.

Cô đưa tay lên che miệng ngáp dài.

“Vậy được, tôi đặt điện thoại báo thức lúc sáu giờ.Tan học các cậu không cần đợi tôi, trực tiếp đến phố Đông chỗ cũ giữ cho tôi một chỗ. Khi nào xong việc, tôi đến tìm các cậu lập team.”

(Editor: tác giả viết là mở discord, là mở giọng nói trong lúc đang chơi game để tương tác dễ dàng với đồng đội. Thôi tui edit thành lập team cho nó hợp câu:>>)

Tống Đào ở Nhất Trung Nam Thành cũng không có mấy người có thể đánh được cậu ta, nhưng đối với Đường Lê mà nói thì mặt mũi vẫn chưa đủ lớn.

Cẩu Tìm một chút cũng không lo lắng Đường Lê đối đầu với ai xảy ra chuyện, nhưng nghĩ đến Đường Lê nâng niu Tề Diệp như bảo bối, sợ ra tay không chú ý nặng nhẹ, đến lúc đó sẽ khó thu dọn.

Đường Lê tối hôm qua ngủ muộn, mí mắt đều đang đánh nhau.

Cô lười biếng liếc nhìn Cẩu Tìm, thấy cậu ta lại trưng bộ mặt muốn nói lại thôi thì nhíu mày.

“Còn có việc?”

“Cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là đội bóng chuyền đông người lắm, anh lúc đi tìm Tống Đào, tốt nhất nên kéo cậu ta vào một góc hẻo lánh, cho cậu ta một bài học là được, đừng nặng tay quá.”

“Cũng không phải em xin tha cho nó. Mấy ngày trước anh vừa mới đánh nhau với trường nam sinh bên cạnh. Nếu lại làm lớn chuyện, không biết chừng anh phải về nhà mời phụ huynh tới.”

Cẩu Tìm không đề cập đến vấn đề này Đường Lê cũng quên mất.

Tháng trước, mấy người bọn họ tan học đi đến quán net chuẩn bị quẩy game. Phố Đông bên kia là địa bàn của trường nam sinh.

Trường nam sinh bên đó không biết là do không khí không tốt hay là do dương thịnh âm suy làm nghẹn từ lâu, bên trong có ít người nam nữ không kị. Chỉ cần ưa nhìn một chút, nhìn thấy là sẽ đi đến bắt chuyện, thậm chí có người còn động tay động chân.

Đường Lê ngày thường đẹp mắt, cho dù là đứng trong đám nam sinh hay nữ sinh thì đều rất thu hút.

Lúc đó, cô cũng bị người chặn lại muốn lôi vào ngõ, cô thuận thế đi theo vào đem bọn hắn mấy tên đều đánh cho mặt mũi bầm dập.

Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bởi vì cô là bên chiếm lý.

Nhà trường biết chuyện cũng chỉ gọi cô đến cảnh cáo miệng vài câu, nhưng dù sao thì cô đã từng động thủ nên vẫn còn nhớ được.

Nếu vào thời điểm này lại có chuyện gì xảy ra, xác định phải mời phụ huynh là cái chắc.

Đường Lê cũng không ngại mời phụ huynh, chính là sợ Từng Quế Lan biết nàng ở trường học gây chuyện không biết có tức đến sinh bệnh gì không.

“Tôi biết, tôi có chừng mực.”

Đợi đến tan học, sau khi Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tìm đã rời khỏi, phòng học trống rỗng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi trêи mặt đất.

Trong lúc nhất thời, cô ngược lại không ngủ được nữa.

Không phải không buồn ngủ, nhưng mà đói bụng quá.

Buổi trưa cô không ăn nhiều, thấy vẫn còn một chút thời gian, cô rời lớp học đi đến quầy bán quà vặt.

Quầy bán rất gần khu dạy học.

Đường Lê mua một cái bánh mì, vừa mới cắn một miếng, trong lúc vô tình vừa nhấc mắt lên liền thấy bóng dáng Tề Diệp ở đối diện.

Cậu giống như đang kiểm tra xem có ai trong lớp học ở tầng 1 không. Bắt đầu từ lớp năm bên kia, cậu kiểm tra từng phòng một.

Sau khi xác định không có ai, quay lưng bước thẳng vào trong.

Đường Lê nhìn thấy Tề Diệp phản xạ có điều kiện nghiêng người trốn sang một bên, cho nên cậu không phát hiện ra.

Sau khi Tề Diệp rời đi, lúc này cô mới bước ra khỏi ngã rẽ.

Đã trễ như vậy cậu ta vẫn làm cái gì?

Đường Lê cắn mấy miếng ăn bánh mì trong tay, vứt rác, đi theo hướng cậu rời đi.

Tề Diệp không biết Đường Lê đi theo tới, đi thẳng vào nhà vệ sinh nam bên cạnh góc máy bán hàng tự động.

Lúc trước Tề Diệp đã lưu ý đến thời gian nghỉ ngơi của đội bóng chuyền, cũng để ý thấy Tống Đào hôm nay đi tập quên mang theo bình nước.

Đội bóng chuyền có rất nhiều người, hắn huấn luyện xong nhất định rất khát nước.

Máy bán hàng tự động ở đây gần chỗ tập nhất, Tống Đào nhất định sẽ đi qua đây mua nước.

Lại thêm mùa hè nóng nực, hắn mua nước xong khả năng rất cao sẽ đi vào để tắm.

Tề Diệp không phải là quả hồng mềm để cho người khác muốn bóp thế nào thì bóp.

Tương phản, cậu thù rất dai, mà lại có thù tất báo.

Tề Diệp đi vào nhà vệ sinh, tìm phòng vệ sinh gần bồn rửa chờ đợi.

Cũng không lâu lắm, Tống Đào cũng tiến vào.

Đúng như Tề Diệp dự đoán, hắn nóng đến lợi hại, đang cúi đầu dưới vòi nước tắm.

Chỗ này là điểm mù, Tống Đào quay lưng về hướng của Tề Diệp, mất cảnh giác bị một sức mạnh hung hăng đẩy vào bên trong gian phòng.

Tống Đào chưa kịp phản ứng thì cửa phòng bị người bên ngoài đóng lại “rầm” một tiếng.

Trêи mặt đất có nước, hắn suýt trượt ngã, loạng choạng dựa vào tường một lúc mới đứng vững.

“Đậu mé! Thằng nào cmn ở bên ngoài dám đánh lén ông đây hả!”

Tống Đào vô thức đẩy cửa, phát hiện bên ngoài bị chống đỡ, tức hổn hển hung hăng đá một cước.

“Mẹ nó mở cửa! Không muốn chết mở cửa ngay cho ông! Có nghe thấy không!”

Tề Diệp không chút nào để ý tới đối phương gào thét.

Cậu đã chặn cánh cửa từ bên ngoài, nếu như không lấy thanh chắn ra thì dù làm cách nào cũng không mở được.

Hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi, chỉ là đem Tống Đào giam giữ như thế cũng không khiến cậu bớt căng thẳng.

Tề Diệp nhìn xuống, xắn tay áo lên một chút, bởi vì trước đó trong lớp học không tiện, không ai nhìn thấy cẳng tay bị trúng bóng chuyền lúc trước.

Dù biết thể chất của mình như thế này nhất định sẽ để lại vết tích, nhưng khi nhìn thấy một mảng xanh tím trêи tay, sắc mặt khó tránh khỏi u ám.

Ánh mắt cậu ảm đạm, cầm chiếc xô nhựa đựng cây lau nhà ở cửa lên đổ đầy một xô nước.

May mà cái thùng không quá lớn, Tề Diệp tuy rằng sức lực không mạnh, nhưng xách lên cũng không tốn bao nhiêu sức.

Tề Diệp bình tĩnh, mím chặt môi, trực tiếp đổ xô nước vào trong gian phòng.

Người bên trong một giây trước còn đang chửi bới hùng hổ, một giây sau không kịp chuẩn bị bị giội cho một thân nước lạnh.

Bất quá chỉ đứng hình một giây, Tống Đào lửa giận bốc cao càng dùng sức đạp mạnh vào cửa toilet.

“Cái đậu mé. Đisme mày! Oắt con! Mày nhất định phải chết! Ông đây hôm nay nếu không đập đầu mày liền đem tên viết ngược lại! CMN!”

Tề Diệp vốn tưởng rằng bị chặn cửa từ bên ngoài sẽ không thể nào thoát ra, nhưng Tống Đào dường như có sức lực vô tận.

Cước sau so với cước trước đạp còn mạnh hơn, cánh cửa kia bị chấn động mạnh đến mức suýt nữa thì rơi xuống đất.

Tiếp tục như thế không bao lâu cánh cửa này sẽ bị Tống Đào đá văng.

Khi Tề Diệp đến đặc biệt chọn điểm mù để không bị camera theo dõi, lúc này chỉ cần đi theo đường cũ trở về, cho dù Tống Đào có nghi ngờ mình cũng không thể đào ra được bằng chứng.

Cậu nhìn nắm cửa lung lay sắp rớt, ánh mắt lóe lên, không chút do dự đặt cái thùng rỗng trước cửa, trực tiếp bước ra ngoài không nán lại.

Tống Đào mặc dù không nhìn thấy người bên ngoài là ai, nhưng có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân đang rời đi.

Hắn cảm thấy được Tề Diệp chuẩn bị rời đi, sức lực đạp cửa mạnh hơn, “rầm rầm rầm” cánh cửa như thể trong giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Tề Diệp nghe thấy tiếng đạp cửa sau lưng càng lúc càng nặng, đôi môi mỏng mím chặt, tăng tốc muốn mau chóng rời đi.

Cậu vốn nghĩ hết thảy đều không có sai sót, lại không ngờ tới một lúc người phẫn nộ có thể bộc phát sức lực lớn đến như vậy.

Tề Diệp có chút ảo não nghĩ mình đã đánh giá thấp trình độ tứ chi phát triển của Tống Đào.

Nếu ngay từ đầu lấy thêm vài thứ chống đỡ tại cửa ra vào, coi như cửa bị đạp ra, cũng có thể ngăn cản thêm một lát nữa.

Tề Diệp đang nghĩ như vậy thì bị một tiếng “rầm” trong nhà vệ sinh đánh gãy.

Trong lòng cậu cả kinh, hiếm có lúc hoảng loạn đến vậy.

Chỗ này là một đầu hành lang rất dài, tất cả phòng học lúc này đều đã đóng cửa.

Coi như tìm được nơi trốn trong lối đi nhỏ chỗ cầu thang, chỉ cần cậu vẫn còn ở đây, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Tề Diệp cắn răng, cũng không định chạy.

Nghĩ đến cùng lắm thì chết không thừa nhận, cũng không có bị camera ghi lại được. Nếu là đối phương động thủ, mặc dù cậu đánh không lại, nhưng kẻ nào đánh trước kẻ đó sai.

Chỉ cần Tống Đào động thủ, cho dù đối phương có lý cũng như không, chuyện thế nào cũng không liên lụy đến cậu.

Tề Diệp bước chân vừa dừng lại, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Tống Đào bước ra từ toilet.

Ở đầu cầu thang xuất hiện một bàn tay vươn ra túm cậu vào.

Thiếu niên bất ngờ bị lôi kéo, chân không đứng vững ngã về phía sau.

Nỗi đau trong dự liệu không ập đến, lại va vào một vòng tay ấm áp.

Ánh sáng mờ nhạt trong không gian chật hẹp, mơ hồ ngửi được thoang thoảng mùi hoa nhài.

Cơ thể Tề Diệp trở nên cứng đờ, hô hấp không kìm được thả nhẹ một chút.

Cổ tay cậu lúc này bị người nắm lấy, lưng cách lớp vải áo áp vào da thịt của người đứng phía sau.

Không biết là do mùa hè chói chang hay là bởi vì cái gì khác, Tề Diệp chỉ cảm thấy toàn thân trêи dưới như lửa cháy nóng rực.

Đây là tư thế ôm từ phía sau, mập mờ lại thân mật.

Tề Diệp chưa bao giờ gần sát với ai như vậy.

Cậu đè nén sự xa lạ trong lòng, trong tiềm thức muốn thoát ra khỏi trói buộc của đối phương.

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, tận lực đè ép. Lại thấp lại nhẹ, trong giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

“Ngoan một chút, đừng lộn xộn.”

Lúc này chính là chạng vạng, sắc trời đã tối xuống. Mà ở cửa thang lầu này, ánh sáng cũng chiếu vào không được bao nhiêu lại càng chẳng có gì soi sáng.

Hết thảy đều không rõ ràng.

Đồng tử của Tề Diệp co rút, đột ngột quay đầu nhìn lại.

Trong bóng tối ảm đạm, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu trà sáng long lanh trêи mặt người.

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy —

Mặt trời mọc mặt trăng lặn, ngân hà lộng lẫy, dường như tất cả đều đang chảy trong đôi mắt này.

————————-

Editor: Cmn ai đó chỉ tui chỗ mua lens màu trà này đi pls!!! Ákkkkkkk.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương