Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài
-
Chương 11
Tạ Phi Triết thường xuyên làm việc và nghỉ ngơi trong trường, bên trong môi trường như vậy ít nhất có thể duy trì thể diện và lịch thiệp ở mặt ngoài. Mà Diệp Thu Đồng ở trước mặt hắn vẫn luôn tỏ ra dịu dàng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một mặt đáng sợ khác của cậu.
Cho nên, hắn còn tưởng rằng cho dù bị phát hiện, chỉ cần giải thích vài câu là Diệp Thu Đồng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Phi Triết ngớ người, giống như không nhận ra người trước mặt là Diệp Thu Đồng vậy.
Diệp Thu Đồng thả hắn lại chỗ ngồi, Tạ Phi Triết té mạnh xuống ghế, có chút chật vật.
Diệp Thu Đồng từ trên cao nhìn xuống Tạ Phi Triết, trong ánh mắt chỉ có khinh miệt: “Rác rưởi.”
Bây giờ cậu mới thấu hiểu được thói ở sạch của Tần Dịch, đụng tới thứ dơ bẩn thật sự là bị ghê tởm từ đầu tới chân.
Cậu nói xong, mở cửa phòng bao, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Diệp Thu Đồng chắc chắn sẽ cắt đứt liên lạc với Tạ Phi Triết, bọn họ ở chung không lâu, tặng quà đều là lễ thượng vãng lai, không có gì cần phải trả lại.
Diệp Thu Đồng đem tất cả những thứ có liên quan đến Tạ Phi Triết đóng gói ném vào thùng rác, rồi kéo đen mọi phương thức liên hệ của hắn.
Cậu nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không cam lòng, mở máy tính, tìm tới hòm thư liên lạc của đại học S, gửi cho bọn họ một cái email. Tố cáo giáo sư Tạ Phi Triết có vấn đề về tác phong trong đời sống riêng, kèm theo là hình ảnh chứng cứ.
Cậu không bỏ được sĩ diện để lên mạng làm to chuyện, chỉ có thể gửi qua hộp thư điện tử, Diệp Thu Đồng cũng chỉ muốn xả giận một phen, chứ cậu cũng không trông cậy vào tấm ảnh này có tác dụng bao nhiêu.
Trong thế giới của người trưởng thành, đối với chuyện của người khác đại đa số đều là thờ ơ, cùng lắm thì cũng là có thêm đề tài để tám chuyện sau bữa cơm mà thôi.
Diệp Thu Đồng làm xong mấy chuyện này rồi quyết định không quan tâm đến nữa, để nhân tra với nhân tra hành hạ nhau đi, cậu không rảnh.
Trong tâm lý thì nói tạm biệt quá khứ, nhưng cơ thể thì lại không.
Cũng không phải là vì tình cũ khó quên, đau lòng đau tim gì đó, đơn giản chính là hôm đó đánh Tạ Phi Triết quá dùng sức, làm sưng cả bàn tay.
Cậu dán một miếng thuốc dán lên cổ tay.
Tay của Diệp Thu Đồng rất trắng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay đầy đặn, móng tay mượt mà sạch sẽ, dù sao cũng rất xứng với diện mạo của cậu, vì thế dấu vết sưng đỏ từ khớp ngón tay đến mu bàn tay cũng trở nên đặc biệt rõ ràng, hơn nữa đã hai ngày rồi mà vẫn chưa hết sưng.
Lúc đầu thì có chút đau, nhưng qua hôm sau, chỉ cần không chạm vào thì không có cảm giác gì, Diệp Thu Đồng cũng không để trong lòng.
Chỉ là mỗi khi có người đi ngang qua, nhìn thấy tay cậu như vậy đều sẽ hỏi một câu, Diệp Thu Đồng mỉm cười tìm đại cái lý do, nói là ở nhà không cẩn thận đập trúng.
Những người khác cũng không để ý, dù sao thư ký Diệp không bày mặt lạnh, mà còn tươi cười trả lời lại, thật sự là quá tốt.
Ngược lại là Tần Dịch nhìn thấy tay của cậu, nhíu mày, nói: “Thoa thuốc đi.”
Diệp Thu Đồng thầm thấy ngạc nhiên, đang định cảm khái nhà tư bản còn có chút lương tâm, đã biết săn sóc cấp dưới, thì lại nghe thấy Tần Dịch nói: “Nhìn chướng mắt.”
Diệp Thu Đồng chợt khựng lại, cười tủm tỉm đáp: “Vâng, tôi sẽ đi thoa thuốc, cảm ơn tổng tài quan tâm.” Nói xong, thu xếp công việc rồi đi ra ngoài.
Tần Dịch nhìn chằm chằm cửa văn phòng.
Lại gọi hắn là tổng tài.
Diệp Thu Đồng nghe theo lời Tần Dịch căn dặn, đi mua một ống thuốc, thoa lên mu bàn tay, rất nhanh liền bớt sưng.
Làn da khôi phục vẻ trắng nõn, trơn mịn mượt mà, cũng không để lại dấu vết gì.
Diệp Thu Đồng cho rằng mọi thứ đều đã trở lại quỹ đạo, cậu muốn dành hết nghị lực cho sự nghiệp, dù sao thì cậu vẫn còn đang trong thời kỳ hoãn bị phạt, phải nên làm việc cho tốt, yêu đương cái gì.
Đúng lúc này, một dãy số lạ gọi đến cho cậu.
“Chào anh, tôi là Nhan Phái, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Diệp Thu Đồng chậm nửa giây mới nhớ ra cái tên Nhan Phái này.
Nói thật, cậu không có ấn tượng tốt với chàng trai này, nhu nhược yếu đuối trông giống như tiểu bạch liên vậy, Tạ Phi Triết nói Nhan Phái là chủ động dâng lên, Diệp Thu Đồng không biết có đáng tin hay không.
Cậu cũng không biết mục đích mà Nhan Phái gọi điện thoại tới là gì, nhưng Diệp Thu Đồng nghĩ Nhan Phái còn trẻ tuổi, có khả năng là bị Tạ Phi Triết lừa gạt, cho nên không có trực tiếp cúp máy, mà là nói: “Có chuyện gì cứ nói qua điện thoại đi, không cần thiết gặp mặt.”
Nhan Phái trầm ngâm một lát, nói: “Vậy được, vốn dĩ muốn tìm anh sớm hơn, nhưng tại dạo này tôi bận chăm sóc cho thầy Tạ.”
Giọng nói của Nhan Phái mềm mại, mang theo chút giọng mũi, nghe thấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, chỉ là ngữ điệu lúc nói chuyện mang theo vẻ khiêu khích, không có yếu đuối như lần gặp mặt trước.
Diệp Thu Đồng bắt lấy trọng điểm: “Thầy Tạ?” Cậu nâng giọng cao tới quãng tám: “Cậu là học sinh của hắn thật sao?”
Khốn nạn! Dám ra tay với cả học sinh!
Nhan Phái vội vàng nói: “Không phải, tôi 22 tuổi rồi, ở nước ngoài học đại học, mới vừa tốt nghiệp về nước, gọi thầy Tạ là do thói quen thôi.”
Vậy mà chỉ nhỏ hơn cậu hai tuổi.
Diệp Thu Đồng kinh ngạc, đồng thời cũng ý thức được, hôm đó Nhan Phái đáng thương nhu nhược, chỉ sợ là giả vờ.
Như vậy xem ra Tạ Phi Triết cũng không có nói dối, cậu Nhan Phái này biết là tiểu tam nhưng vẫn làm, vậy thì chẳng có gì để nói cả.
Diệp Thu Đồng muốn cúp điện thoại, Nhan Phái như biết cậu đang suy nghĩ gì, vội nói: “Khoan đã, anh không muốn hỏi tôi thầy Tạ thế nào sao?”
Hai chữ “Thầy Tạ” nghe thật chói tai, làm người ta muốn ói, Diệp Thu Đồng không kiên nhẫn đáp lại: “Hắn có chết cũng không liên quan tới tôi, đừng hy vọng tôi đốt tiền giấy cho hắn.”
Cảm tạ Tần tổng, dưới sự hun đúc của Tần tổng, phong cách nói chuyện khắc nghiệt của cậu cũng được nâng cao một bậc.
Nhan Phái mang theo ý chỉ trích, nói: “Anh đấm gãy mũi của thầy Tạ.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt, lập tức cười to.
Bây giờ còn diễn lãng tử si tình cái gì chứ? Cậu cười muốn tắt thở: “Bảo hắn đừng diễn nữa, dù sao ngoài cậu ra cũng không có ai thấy đâu.”
Nhan Phái nói: “Thầy Tạ không cho tôi tới tìm anh.”
Tạ Phi Triết tốt xấu còn biết giữ sĩ diện.
“Nếu đã vậy thì cậu đừng tới làm phiền tôi.” Diệp Thu Đồng đã sắp hết kiên nhẫn.
“Còn có chuyện này.” Nhan Phái giở giọng trách móc: “Anh không cần bày trò sau lưng đâu, vô dụng thôi.”
Diệp Thu Đồng không rõ, cậu bày trò cái gì.
Nhan Phái nói: “Bố tôi là hiệu trưởng đại học S.”
Từ giọng nói đầy kiêu ngạo tự hào đó của Nhan Phái, Diệp Thu Đồng lập tức hiểu được ý của cậu ta.
Email mà Diệp Thu Đồng gửi tới hòm thư của đại học S, e là đã bị Nhan Phái sử dụng đặc quyền xoá bỏ rồi.
Khó trách, Tạ Phi Triết lại thuê nhà lớn như vậy, khó trách Tạ Phi Triết lại đột nhiên ra tay hào phóng như vậy, hoá ra là ôm được đùi, có hạng mục, chức vụ cũng dễ như trở bàn tay, tương lai rộng mở như thế, thản nhiên cũng đúng thôi.
Diệp Thu Đồng nhắm mắt, bây giờ cậu đã hiểu Tần Dịch nói huyệt Thái Dương đau thình thịch là cảm giác gì.
Bên kia điện thoại, Nhan Phái vẫn tiếp tục nói: “Dù sao anh không cần bày trò nữa đâu, cũng không cần quấn lấy——”
Diệp Thu Đồng không đợi cậu ta nói hết lời, liền cúp điện thoại, rồi kéo đen số điện thoại luôn.
Nhan Phái nói cậu ta 22 tuổi, nhưng cho dù là vẻ ngoài hay hành động đều chẳng khác nào trẻ con.
Giọng điệu lúc nói chuyện giống như đứa trẻ bị cướp kẹo vậy, nếu cậu ta đã thích, vậy thì cứ lấy đi.
Xem rác rưởi như bảo bối, ai mà thèm.
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên.
Thành phố S phồn hoa vào đêm mang theo một dáng vẻ khác, cao ốc san sát lấp lánh ánh đèn nê ông, tựa như cái liếc mắt đưa tình, nhắc nhở những người sống về đêm, hiện tại đã đến lúc vui chơi hoặc là nghỉ ngơi rồi.
Nhưng bên trong thành phố lớn luôn có một nhóm người, chẳng sợ đã vào đêm cũng vẫn cắm rễ bên bàn làm việc.
Tần Dịch ngồi trên xe, hai chân bắt chéo, một tay đặt trên đầu gối, không kiên nhẫn mà gõ nhẹ, một cái tay khác thì cầm điện thoại.
“Con đừng có chống đối lại chú Uông, cứ nghe theo là được rồi.”
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói có vẻ đã đứng tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ vang dội, có lẽ là đến tuổi này rồi, nên dạo gần đây Tần Bang Ngôn rất thích làm người hoà giải.
Tần Dịch nhẫn nhịn tính tình, đáp: “Con đã cho ông ta thể diện lắm rồi.”
Tần Bang Ngôn không vui: “Vậy lần trước ông ấy đi tìm con, sao con lại làm ông ấy tức giận bỏ về hả.”
Tần Dịch nói: “Bố có biết ông ta tới làm gì không? Ông ta muốn con hợp tác cùng nhau nghiên cứu phát minh điện thoại, ông ta bán pin số 5 mà lại muốn đi bán điện thoại kiểu mới, con nói một câu thiên phương dạ đàm, chính ông ta tự quăng cửa bỏ về đấy chứ.”
“Con cũng biết, gần đây Thời Hâm không mang lại lợi nhuận tốt, chú Uông của con cũng là gấp gáp trong lòng, muốn tìm đường khác để mưu sinh mà thôi.”
Tần Dịch hừ một tiếng: “Mưu sinh thì cũng phải nhìn xem bản thân có năng lực hay không, chắc không phải ông ta nghĩ điện thoại dùng pin số 5 đấy chứ.”
Tần Bang Ngôn cũng chịu không nổi tính cách khắc nghiệt của thằng con trai út, nói: “Dù sao con cũng đừng khích ông ấy, nói thế nào thì cũng là trưởng bối của con, lần sau con lại làm mất mặt ông ấy thì bố cũng không để yên nữa đâu.”
Ánh mắt Tần Dịch trở nên âm trầm, giọng điệu cũng trở nên không tốt, trầm giọng đáp: “Con không có loại trưởng bối thích động tay động chân với thư ký của con.”
Tần Bang Ngôn làm lãnh đạo đã quen, không cho phép người khác ngỗ nghịch với mình, cho dù đó là con trai ruột.
Mà tính cách của Tần Dịch cũng là một lời khó nói hết, hai người thường xuyên đang lúc nói chuyện liền bắt đầu cãi nhau.
Dù sao cũng là bố của mình, Tần Dịch chịu đựng nghe xong Tần Bang Ngôn phê bình, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Hắn ném điện thoại sang một bên, dựa lên lưng ghế, giơ tay nhéo nhéo giữa mày.
Xe đã chạy đến ngã rẽ, tài xế lên tiếng hỏi: “Tần tổng, là trực tiếp trở về Vân Đình công quán ạ?”
Vân Đình công quán là nơi ở của Tần Dịch, hiện tại hắn không muốn về nhà, liền nói với tài xế: “Đi công ty.”
Thời gian đã không còn sớm, cho dù là nhân viên tăng ca thì cũng đã ra về gần hết.
Tần Dịch trở về công ty cũng không phải là vì hắn yêu việc đến nông nỗi ấy, mà là mới vừa cãi nhau với bố nên hắn có chút phiền muộn, hắn có thói ở sạch, những lúc phiền lòng đều không muốn đi nơi khác, đến công ty xử lý công việc cũng là để phân tán lực chú ý.
Hắn biết, Diệp Thu Đồng sẽ bảo đảm văn phòng được dọn dẹp sạch sẽ.
Ở phương diện công việc, Diệp Thu Đồng thật sự rất nghiêm túc, có trách nhiệm, làm người cũng khá linh hoạt, chỉ điểm một chút là hiểu ngay, sử dụng rất thuận tay, Tần Dịch muốn làm khó cậu cũng chỉ có thể chọn ra mấy lỗi nhỏ nhặt.
Chỉ có điều, cậu rất hay bận tâm.
Mà bận tâm thì thôi, cậu còn dám nói ra, mà nói ra thì cũng thôi, lại còn để hắn nghe thấy được.
Tần Dịch ngăn cản chính mình tiếp tục hồi ức chuyện ở nhà hàng, nếu không ngày mai lại không nhịn được đi chỉnh Diệp Thu Đồng.
Đêm khuya, bên trong công ty yên tĩnh vắng lặng. Trong văn phòng tổng tài, các trợ lý và thư ký đều đã tan tầm, toàn bộ đèn đã tắt, chỉ để mở đèn khẩn cấp.
Ánh đèn màu xanh lục yên lặng toả sáng trên lối đi, có một loại bình thản quỷ dị.
Vương quốc của hắn đang ngủ say, Tần Dịch dẫm lên mặt thảm mềm mại, bước từng bước vào bên trong.
Lúc sắp đi đến cửa văn phòng, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
Tiếng nức nở trầm thấp xen lẫn với tiếng nói chuyện mơ hồ, vang vọng giữa đêm tối yên tĩnh, khẽ khàng lướt qua vành tai, làm người ta thấy lạnh cả sống lưng.
Tần Dịch dừng chân lại, nhíu mày.
***
Cho nên, hắn còn tưởng rằng cho dù bị phát hiện, chỉ cần giải thích vài câu là Diệp Thu Đồng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Phi Triết ngớ người, giống như không nhận ra người trước mặt là Diệp Thu Đồng vậy.
Diệp Thu Đồng thả hắn lại chỗ ngồi, Tạ Phi Triết té mạnh xuống ghế, có chút chật vật.
Diệp Thu Đồng từ trên cao nhìn xuống Tạ Phi Triết, trong ánh mắt chỉ có khinh miệt: “Rác rưởi.”
Bây giờ cậu mới thấu hiểu được thói ở sạch của Tần Dịch, đụng tới thứ dơ bẩn thật sự là bị ghê tởm từ đầu tới chân.
Cậu nói xong, mở cửa phòng bao, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Diệp Thu Đồng chắc chắn sẽ cắt đứt liên lạc với Tạ Phi Triết, bọn họ ở chung không lâu, tặng quà đều là lễ thượng vãng lai, không có gì cần phải trả lại.
Diệp Thu Đồng đem tất cả những thứ có liên quan đến Tạ Phi Triết đóng gói ném vào thùng rác, rồi kéo đen mọi phương thức liên hệ của hắn.
Cậu nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không cam lòng, mở máy tính, tìm tới hòm thư liên lạc của đại học S, gửi cho bọn họ một cái email. Tố cáo giáo sư Tạ Phi Triết có vấn đề về tác phong trong đời sống riêng, kèm theo là hình ảnh chứng cứ.
Cậu không bỏ được sĩ diện để lên mạng làm to chuyện, chỉ có thể gửi qua hộp thư điện tử, Diệp Thu Đồng cũng chỉ muốn xả giận một phen, chứ cậu cũng không trông cậy vào tấm ảnh này có tác dụng bao nhiêu.
Trong thế giới của người trưởng thành, đối với chuyện của người khác đại đa số đều là thờ ơ, cùng lắm thì cũng là có thêm đề tài để tám chuyện sau bữa cơm mà thôi.
Diệp Thu Đồng làm xong mấy chuyện này rồi quyết định không quan tâm đến nữa, để nhân tra với nhân tra hành hạ nhau đi, cậu không rảnh.
Trong tâm lý thì nói tạm biệt quá khứ, nhưng cơ thể thì lại không.
Cũng không phải là vì tình cũ khó quên, đau lòng đau tim gì đó, đơn giản chính là hôm đó đánh Tạ Phi Triết quá dùng sức, làm sưng cả bàn tay.
Cậu dán một miếng thuốc dán lên cổ tay.
Tay của Diệp Thu Đồng rất trắng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay đầy đặn, móng tay mượt mà sạch sẽ, dù sao cũng rất xứng với diện mạo của cậu, vì thế dấu vết sưng đỏ từ khớp ngón tay đến mu bàn tay cũng trở nên đặc biệt rõ ràng, hơn nữa đã hai ngày rồi mà vẫn chưa hết sưng.
Lúc đầu thì có chút đau, nhưng qua hôm sau, chỉ cần không chạm vào thì không có cảm giác gì, Diệp Thu Đồng cũng không để trong lòng.
Chỉ là mỗi khi có người đi ngang qua, nhìn thấy tay cậu như vậy đều sẽ hỏi một câu, Diệp Thu Đồng mỉm cười tìm đại cái lý do, nói là ở nhà không cẩn thận đập trúng.
Những người khác cũng không để ý, dù sao thư ký Diệp không bày mặt lạnh, mà còn tươi cười trả lời lại, thật sự là quá tốt.
Ngược lại là Tần Dịch nhìn thấy tay của cậu, nhíu mày, nói: “Thoa thuốc đi.”
Diệp Thu Đồng thầm thấy ngạc nhiên, đang định cảm khái nhà tư bản còn có chút lương tâm, đã biết săn sóc cấp dưới, thì lại nghe thấy Tần Dịch nói: “Nhìn chướng mắt.”
Diệp Thu Đồng chợt khựng lại, cười tủm tỉm đáp: “Vâng, tôi sẽ đi thoa thuốc, cảm ơn tổng tài quan tâm.” Nói xong, thu xếp công việc rồi đi ra ngoài.
Tần Dịch nhìn chằm chằm cửa văn phòng.
Lại gọi hắn là tổng tài.
Diệp Thu Đồng nghe theo lời Tần Dịch căn dặn, đi mua một ống thuốc, thoa lên mu bàn tay, rất nhanh liền bớt sưng.
Làn da khôi phục vẻ trắng nõn, trơn mịn mượt mà, cũng không để lại dấu vết gì.
Diệp Thu Đồng cho rằng mọi thứ đều đã trở lại quỹ đạo, cậu muốn dành hết nghị lực cho sự nghiệp, dù sao thì cậu vẫn còn đang trong thời kỳ hoãn bị phạt, phải nên làm việc cho tốt, yêu đương cái gì.
Đúng lúc này, một dãy số lạ gọi đến cho cậu.
“Chào anh, tôi là Nhan Phái, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Diệp Thu Đồng chậm nửa giây mới nhớ ra cái tên Nhan Phái này.
Nói thật, cậu không có ấn tượng tốt với chàng trai này, nhu nhược yếu đuối trông giống như tiểu bạch liên vậy, Tạ Phi Triết nói Nhan Phái là chủ động dâng lên, Diệp Thu Đồng không biết có đáng tin hay không.
Cậu cũng không biết mục đích mà Nhan Phái gọi điện thoại tới là gì, nhưng Diệp Thu Đồng nghĩ Nhan Phái còn trẻ tuổi, có khả năng là bị Tạ Phi Triết lừa gạt, cho nên không có trực tiếp cúp máy, mà là nói: “Có chuyện gì cứ nói qua điện thoại đi, không cần thiết gặp mặt.”
Nhan Phái trầm ngâm một lát, nói: “Vậy được, vốn dĩ muốn tìm anh sớm hơn, nhưng tại dạo này tôi bận chăm sóc cho thầy Tạ.”
Giọng nói của Nhan Phái mềm mại, mang theo chút giọng mũi, nghe thấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, chỉ là ngữ điệu lúc nói chuyện mang theo vẻ khiêu khích, không có yếu đuối như lần gặp mặt trước.
Diệp Thu Đồng bắt lấy trọng điểm: “Thầy Tạ?” Cậu nâng giọng cao tới quãng tám: “Cậu là học sinh của hắn thật sao?”
Khốn nạn! Dám ra tay với cả học sinh!
Nhan Phái vội vàng nói: “Không phải, tôi 22 tuổi rồi, ở nước ngoài học đại học, mới vừa tốt nghiệp về nước, gọi thầy Tạ là do thói quen thôi.”
Vậy mà chỉ nhỏ hơn cậu hai tuổi.
Diệp Thu Đồng kinh ngạc, đồng thời cũng ý thức được, hôm đó Nhan Phái đáng thương nhu nhược, chỉ sợ là giả vờ.
Như vậy xem ra Tạ Phi Triết cũng không có nói dối, cậu Nhan Phái này biết là tiểu tam nhưng vẫn làm, vậy thì chẳng có gì để nói cả.
Diệp Thu Đồng muốn cúp điện thoại, Nhan Phái như biết cậu đang suy nghĩ gì, vội nói: “Khoan đã, anh không muốn hỏi tôi thầy Tạ thế nào sao?”
Hai chữ “Thầy Tạ” nghe thật chói tai, làm người ta muốn ói, Diệp Thu Đồng không kiên nhẫn đáp lại: “Hắn có chết cũng không liên quan tới tôi, đừng hy vọng tôi đốt tiền giấy cho hắn.”
Cảm tạ Tần tổng, dưới sự hun đúc của Tần tổng, phong cách nói chuyện khắc nghiệt của cậu cũng được nâng cao một bậc.
Nhan Phái mang theo ý chỉ trích, nói: “Anh đấm gãy mũi của thầy Tạ.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt, lập tức cười to.
Bây giờ còn diễn lãng tử si tình cái gì chứ? Cậu cười muốn tắt thở: “Bảo hắn đừng diễn nữa, dù sao ngoài cậu ra cũng không có ai thấy đâu.”
Nhan Phái nói: “Thầy Tạ không cho tôi tới tìm anh.”
Tạ Phi Triết tốt xấu còn biết giữ sĩ diện.
“Nếu đã vậy thì cậu đừng tới làm phiền tôi.” Diệp Thu Đồng đã sắp hết kiên nhẫn.
“Còn có chuyện này.” Nhan Phái giở giọng trách móc: “Anh không cần bày trò sau lưng đâu, vô dụng thôi.”
Diệp Thu Đồng không rõ, cậu bày trò cái gì.
Nhan Phái nói: “Bố tôi là hiệu trưởng đại học S.”
Từ giọng nói đầy kiêu ngạo tự hào đó của Nhan Phái, Diệp Thu Đồng lập tức hiểu được ý của cậu ta.
Email mà Diệp Thu Đồng gửi tới hòm thư của đại học S, e là đã bị Nhan Phái sử dụng đặc quyền xoá bỏ rồi.
Khó trách, Tạ Phi Triết lại thuê nhà lớn như vậy, khó trách Tạ Phi Triết lại đột nhiên ra tay hào phóng như vậy, hoá ra là ôm được đùi, có hạng mục, chức vụ cũng dễ như trở bàn tay, tương lai rộng mở như thế, thản nhiên cũng đúng thôi.
Diệp Thu Đồng nhắm mắt, bây giờ cậu đã hiểu Tần Dịch nói huyệt Thái Dương đau thình thịch là cảm giác gì.
Bên kia điện thoại, Nhan Phái vẫn tiếp tục nói: “Dù sao anh không cần bày trò nữa đâu, cũng không cần quấn lấy——”
Diệp Thu Đồng không đợi cậu ta nói hết lời, liền cúp điện thoại, rồi kéo đen số điện thoại luôn.
Nhan Phái nói cậu ta 22 tuổi, nhưng cho dù là vẻ ngoài hay hành động đều chẳng khác nào trẻ con.
Giọng điệu lúc nói chuyện giống như đứa trẻ bị cướp kẹo vậy, nếu cậu ta đã thích, vậy thì cứ lấy đi.
Xem rác rưởi như bảo bối, ai mà thèm.
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên.
Thành phố S phồn hoa vào đêm mang theo một dáng vẻ khác, cao ốc san sát lấp lánh ánh đèn nê ông, tựa như cái liếc mắt đưa tình, nhắc nhở những người sống về đêm, hiện tại đã đến lúc vui chơi hoặc là nghỉ ngơi rồi.
Nhưng bên trong thành phố lớn luôn có một nhóm người, chẳng sợ đã vào đêm cũng vẫn cắm rễ bên bàn làm việc.
Tần Dịch ngồi trên xe, hai chân bắt chéo, một tay đặt trên đầu gối, không kiên nhẫn mà gõ nhẹ, một cái tay khác thì cầm điện thoại.
“Con đừng có chống đối lại chú Uông, cứ nghe theo là được rồi.”
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói có vẻ đã đứng tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ vang dội, có lẽ là đến tuổi này rồi, nên dạo gần đây Tần Bang Ngôn rất thích làm người hoà giải.
Tần Dịch nhẫn nhịn tính tình, đáp: “Con đã cho ông ta thể diện lắm rồi.”
Tần Bang Ngôn không vui: “Vậy lần trước ông ấy đi tìm con, sao con lại làm ông ấy tức giận bỏ về hả.”
Tần Dịch nói: “Bố có biết ông ta tới làm gì không? Ông ta muốn con hợp tác cùng nhau nghiên cứu phát minh điện thoại, ông ta bán pin số 5 mà lại muốn đi bán điện thoại kiểu mới, con nói một câu thiên phương dạ đàm, chính ông ta tự quăng cửa bỏ về đấy chứ.”
“Con cũng biết, gần đây Thời Hâm không mang lại lợi nhuận tốt, chú Uông của con cũng là gấp gáp trong lòng, muốn tìm đường khác để mưu sinh mà thôi.”
Tần Dịch hừ một tiếng: “Mưu sinh thì cũng phải nhìn xem bản thân có năng lực hay không, chắc không phải ông ta nghĩ điện thoại dùng pin số 5 đấy chứ.”
Tần Bang Ngôn cũng chịu không nổi tính cách khắc nghiệt của thằng con trai út, nói: “Dù sao con cũng đừng khích ông ấy, nói thế nào thì cũng là trưởng bối của con, lần sau con lại làm mất mặt ông ấy thì bố cũng không để yên nữa đâu.”
Ánh mắt Tần Dịch trở nên âm trầm, giọng điệu cũng trở nên không tốt, trầm giọng đáp: “Con không có loại trưởng bối thích động tay động chân với thư ký của con.”
Tần Bang Ngôn làm lãnh đạo đã quen, không cho phép người khác ngỗ nghịch với mình, cho dù đó là con trai ruột.
Mà tính cách của Tần Dịch cũng là một lời khó nói hết, hai người thường xuyên đang lúc nói chuyện liền bắt đầu cãi nhau.
Dù sao cũng là bố của mình, Tần Dịch chịu đựng nghe xong Tần Bang Ngôn phê bình, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Hắn ném điện thoại sang một bên, dựa lên lưng ghế, giơ tay nhéo nhéo giữa mày.
Xe đã chạy đến ngã rẽ, tài xế lên tiếng hỏi: “Tần tổng, là trực tiếp trở về Vân Đình công quán ạ?”
Vân Đình công quán là nơi ở của Tần Dịch, hiện tại hắn không muốn về nhà, liền nói với tài xế: “Đi công ty.”
Thời gian đã không còn sớm, cho dù là nhân viên tăng ca thì cũng đã ra về gần hết.
Tần Dịch trở về công ty cũng không phải là vì hắn yêu việc đến nông nỗi ấy, mà là mới vừa cãi nhau với bố nên hắn có chút phiền muộn, hắn có thói ở sạch, những lúc phiền lòng đều không muốn đi nơi khác, đến công ty xử lý công việc cũng là để phân tán lực chú ý.
Hắn biết, Diệp Thu Đồng sẽ bảo đảm văn phòng được dọn dẹp sạch sẽ.
Ở phương diện công việc, Diệp Thu Đồng thật sự rất nghiêm túc, có trách nhiệm, làm người cũng khá linh hoạt, chỉ điểm một chút là hiểu ngay, sử dụng rất thuận tay, Tần Dịch muốn làm khó cậu cũng chỉ có thể chọn ra mấy lỗi nhỏ nhặt.
Chỉ có điều, cậu rất hay bận tâm.
Mà bận tâm thì thôi, cậu còn dám nói ra, mà nói ra thì cũng thôi, lại còn để hắn nghe thấy được.
Tần Dịch ngăn cản chính mình tiếp tục hồi ức chuyện ở nhà hàng, nếu không ngày mai lại không nhịn được đi chỉnh Diệp Thu Đồng.
Đêm khuya, bên trong công ty yên tĩnh vắng lặng. Trong văn phòng tổng tài, các trợ lý và thư ký đều đã tan tầm, toàn bộ đèn đã tắt, chỉ để mở đèn khẩn cấp.
Ánh đèn màu xanh lục yên lặng toả sáng trên lối đi, có một loại bình thản quỷ dị.
Vương quốc của hắn đang ngủ say, Tần Dịch dẫm lên mặt thảm mềm mại, bước từng bước vào bên trong.
Lúc sắp đi đến cửa văn phòng, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
Tiếng nức nở trầm thấp xen lẫn với tiếng nói chuyện mơ hồ, vang vọng giữa đêm tối yên tĩnh, khẽ khàng lướt qua vành tai, làm người ta thấy lạnh cả sống lưng.
Tần Dịch dừng chân lại, nhíu mày.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook