Giang Mỹ Lệ nằm viện một tuần lễ, tiêu tốn hết năm trăm đồng viện phí, còn Giang Dao thì hết tiền hết cả thức ăn, trong túi không còn một đồng nào.
Cậu và Tứ Mao tính toán một chút, quyết định đưa Giang Mỹ Lệ về nhà chăm sóc.
Sau đó, Giang Dao xin phép nghỉ học thêm vài ngày để giải quyết vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của Giang Mỹ Lệ.
Sau khi Giang Mỹ Lệ bị đột quỵ và liệt toàn thân, nàng không thể nói được, não nàng hoạt động cũng không tốt, nàng chỉ luôn nhìn chằm chằm vào Giang Dao.
Mối quan hệ giữa Giang Dao và Giang Mỹ Lệ không tốt, và cậu hẳn là có lý khi nghi ngờ rằng Giang Mỹ Lệ đang đề phòng việc cậu sẽ giết mẹ để cướp của.
Giang Mỹ Lệ không có bất kỳ nhận thức nào về tình hình tài chính của nàng – cũng không thử nghĩ lại xem nhà họ nghèo rớt mùng tơi, cậu có cơ sở để giết mẹ cướp của hay sao?
Giang Mỹ Lệ được cậu thu xếp ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Giang Dao đút em trai uống sữa, rồi thu dọn cặp sách, dự tính đi bộ đến trung tâm y tế quận cách đó hai dãy nhà.
Khi cậu bước xuống cầu thang, cậu lại nhìn thấy Tiểu Từ bên cạnh bãi rác.
Quần áo bẩn hơn mấy ngày trước, dính nước mưa và bùn đất, lem luốc trông giống như một tấm bản đồ.
Sau khi Tiểu Từ bị cậu ném ra khỏi nhà vẫn luôn không chịu rời đi, nó lang thang dưới lầu, khi đói bụng thì nhặt một số thức ăn thừa mà chủ nhà đổ đi, và ngủ trong hố xi măng chất đống ở nhà đối diện khi buồn ngủ.
Khi nhìn thấy Giang Dao, nó nhe răng trợn mắt và nhìn chằm chằm vào cậu như một con chó dữ nhìn thấy người.
Giang Dao cười khẩy một tiếng, nhặt một hòn đá nhỏ từ trên mặt đất, dùng sức ném mạnh về phía Tiểu Từ.
Mặc dù cậu ném không trúng Tiểu Từ, nhưng nó vẫn hét lên rồi ôm đầu bỏ chạy với đôi chân ngắn của mình.
"Đệt, mẹ kiếp mày chứ, tao mà sợ mày sao?" Cậu hướng về phía Tiểu Từ đang chạy đi, to giọng cảnh cáo: "Con mẹ nó đừng để tao nhìn thấy mày! Nếu không tao báo cảnh sát bắt mày lại đó!"
Giang Dao thu hồi tầm mắt lại, thấy hai đứa nhỏ con chủ nhà đang co rúm lại nhìn cậu.
"Nhìn cái rắm, ông đánh chúng bây luôn bây giờ!"
Hai đứa nhỏ sợ đến mức sắc mặt thoắt cái tái nhợt, gấp gáp đóng sầm cửa lại.
Con trai của giám đốc trung tâm y tế là bạn thân của cậu, thường gọi là lão Hồ, cả hai mặc cùng một chiếc quần đũng mà lớn lên, và trở thành những kẻ bắt nạt trong con hẻm nhỏ.
Nếu Giang Dao là kẻ tồi tệ nhất, thì lão Hồ là kẻ tồi tệ thứ nhỉ, hai đứa chính là những tên khốn đáng sợ nhất đối với những đứa trẻ sống ở ba con phố lân cận.
Sau khi nghe tin về sự việc của Giang Mỹ Lệ, giọt nước mắt đàn ông của lão Hồ đã rơi xuống, Giang Dao vừa bước vào trung tâm y tế, lão Hồ bắt lấy tay cậu và khóc lóc rằng: "Đồng chí ơi, ông trời đã giáng cho cậu trọng trách lớn lao biết bao..."
Giang Dao hất tay hắn ra: "Cút."
Lão Hồ bật cười một tiếng: "Tâm trạng cậu không tốt hả?"
Giang Dao dễ dàng tìm thấy cốc nước dùng một lần, nhấn vòi nước tự rót cho mình một cốc.
"Nhìn ra rồi thì còn không mau cút đi.

Thuốc kêu cậu chuẩn bị cho tôi đâu?"

Trung tâm y tế là một tòa nhà "Hoài Hưng" kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, phần trên là mái hiên Hàng Châu, phần dưới là tường gạch trắng, đan xen là màu xanh lá cây, trông rất rẻ tiền.
Vào cửa sẽ thấy cái cửa sổ, ngay ngã rẻ là phòng truyền dịch.
Lão Hồ ngồi bên cửa sổ giúp cha trông nhà, nhân tiện lấy hai gói thuốc bắc từ trong ngăn kéo ném cho Giang Dao: "Thuốc sắc của trung tâm y tế, tôi không lấy tiền thuốc của cậu."
Giang Dao uống nước xong, cũng không thèm để ý đến hắn: "Đi đây."
Lão Hồ nằm nhoài trước quầy: "Không phải mẹ cậu ôm về một đứa nhỏ sao, nó đâu rồi?"
Bước chân của Giang Dao dừng một chút.
Lão Hồ nói: "Lần trước dì Giang dẫn nó đến đây tiêm vắc-xin phòng bệnh."
Giang Dao quay đầu lại nhìn hắn: "Tứ Mao đến đây nhờ cậu làm thuyết khách à?"
Lão Hồ ném cho cậu một viên kẹo trái cây vị nho: "Không, thấy nó đáng thương thôi, không ấy cậu đem nó đến đồn cảnh sát đi?"
Giang Dao: "Cậu có tấm lòng cao cả, cậu đưa đi, tôi không rảnh.

Mà này, tên chó con đó là kẹo dẻo đấy, cậu coi chừng nó dính vào người, gỡ không ra nổi đâu."
Giang Dao đã được lĩnh hội sâu sắc, Tiểu Từ là một thằng nhóc cực kì hung hãn, không sợ nó là miếng cao da chó, chỉ sợ nó là miếng da chó đẹp trai còn biết nịnh hót.
Tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã lắm mưu nhiều kế, vừa đến nhà bọn họ đã chiếm lấy vị trí của Giang Dao, trở thành người được đối xử tốt thứ hai trong gia đình chỉ sau Giang Mỹ Lệ.
Giang Mỹ Lệ ngủ trên giường, còn Tiểu Từ thì ngủ ngay bên cạnh nàng, loại đối xử này ngay cả Giang Ngạn cũng không có, đều là dựa vào Tiểu Từ nịnh nọt đấm vai đấm lưng mà chiếm được sự yêu thích.
Nếu đây là cung đấu, nó chắc chắn sẽ là Nữu Hỗ Lộc Chân Hoàn.
Nói về đánh nhau thì Giang Dao chưa từng biết sợ bố con thằng nào, cậu lăn lộn trong xã hội này dưới gậy của người ta.

Điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và những tên lưu manh trên phố, đó là cậu lớn lên trông xinh đẹp, hơn nữa còn đang học cấp hai, trình độ văn hóa hơi cao, địa vị chính trị cũng tương đối cao, là đoàn viên đoàn thanh niên Cộng sản duy nhất ở nơi này.
Nhưng khi so với Tiểu Từ, người chuyên gia giở trò tâm cơ, thủ đoạn của Giang Dao có chút đấu không lại.
May mắn thay, Tiểu Từ không có cuộc sống tốt đẹp như vậy nữa.

Giang Mỹ Lệ cưng chiều nó vừa được nửa tháng thì bị trúng gió, còn người ghét nó thì giờ đã là ông chủ của gia đình.
Khi về đến trước nhà, Giang Dao nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy Tiểu Từ đâu.
Tiểu Từ giống như mấy con chó mèo hoang sống gần đó, ban ngày chẳng ai tìm được nó, nó chỉ xuất hiện trên đường vào ban đêm để nhặt một ít thức ăn thừa.
Cùng với Tiểu Từ còn có một người đàn ông vô gia cư, quanh năm chỉ ngủ gần phòng xông hơi, ông là một người mất trí, độ khoảng 40 – 50 tuổi.


Trên người ông treo lủng lẳng đủ thứ đồ đạc, bao gồm chai nhựa rỗng lẫn những thứ linh tinh khác mà ông nhặt được, còn có chiếc gối bông gòn bị hỏng mà ông thường dùng để gối đầu ngủ vào ban đêm.
Người đàn ông mất trí này thích trẻ con, nhưng luôn bị những đứa trẻ gần đó cười cợt bắt nạt, chúng thường ném những viên đá nhỏ hoặc hạt gai vào người ông, loại mà dính vào người thì không thể lấy ra được.
Giang Dao đi vào nhà và lấy bốn chiếc ấm rỗng, rồi lấy ra vài đồng xu từ lọ đường.
Ấm lớn giá hai mươi xu, còn ấm nhỏ giá mười xu.
Liếc nhìn Giang Ngạn đang ngủ bên giường, cậu lấy thêm ba mươi tệ để mua một hộp sữa bột.
Giang Ngạn vừa tròn một tuổi, bé đã cai sữa mẹ được một tháng, nhưng vẫn đang uống sữa bột, uống cả ngày không ngừng, giống như cái hang hút vàng, sau này khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một người to béo.
Một người như cậu thậm chí còn không được xem là cỏ đuôi chó, cùng lắm chỉ có thể gọi là rong rêu của xã hội, chết cũng chết không được, gió xuân thổi đến lại hồi sinh.
So với những người vô gia cư ở trên đường, cậu chỉ có thêm một sổ hộ khẩu, một số chứng minh nhân dân, thêm một căn gác nhỏ để ở, ngoài ra không có khác biệt gì mấy.
Giang Dao vặn chặt lọ đường, khi đặt nó xuống, có một tiếng "cạch" vang lên, âm thanh này giống như âm thanh của lọ được khi được đặt xuống, cũng giống như âm thanh phát ra từ cửa sổ.
Cậu quay người mở cửa sổ, cái móc khóa gắn bên trên đã rơi hẳn xuống dưới.
Giang Dao bạo lực giật mạnh một cái, ném tất cả những thứ còn lại xuống đất.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất phiền phức.
Loại phiền phức này bắt đầu từ vài ngày trước khi cậu biết Giang Mỹ Lệ bị liệt, cơn tức giận không thể giải thích được trong lòng cậu không có nơi nào để phát tiết.
Cậu phát tiết với ai bây giờ?
Với đứa em trai vừa tròn một tuổi, với người mẹ bị bại liệt, hay với đứa nhỏ không biết sống chết ra sao ngoài kia?
Giang Dao dùng búa đập vào tường, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó bị ho khan dữ dội.
Cậu bị viêm phế quản, không thể quá tức giận, nếu tức giận sẽ ho khan, ho đến khi nôn khan thì thôi.
Cách trút giận của người nghèo thật sự rất hạn chế, Giang Dao thậm chí còn không dám ném một cái ấm.
Cái gen nghèo khó gần như đã khắc sâu vào trong xương tủy của cậu, dù cho bây giờ cậu có tức giận đến thế nào thì cũng không dám đập phá đồ đạc trong nhà, nếu hỏng rồi thì cậu phải bỏ tiền ra mua.
"Tiền với chả bạc..."
Giang Dao ho đủ rồi, ngồi ở mép giường và thở dài đầy chán nản.
"Móc tiền ở đâu ra bây giờ?"
Giang Mỹ Lệ bị liệt, cần phải uống thuốc hàng ngày, chi phí hàng tháng cho thuốc y học cổ truyền Trung Quốc là ba trăm tệ.


Giang Ngạn muốn uống sữa bột, mỗi tháng phải tốn hơn một trăm.
Học phí của cậu và các khoảng phí linh tinh cho học kì tiếp theo sẽ là sáu trăm tệ, cậu cũng cần tiền sinh hoạt phí.

Sau khi cậu đi học, ai sẽ là người chăm sóc cho Giang Mỹ Lệ và Giang Ngạn?
Cậu năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn những chiếc lông gà vương vãi khắp nơi.
Giang Dao sững sờ ngồi ở mép giường, nghĩ: Nếu không thì mình sẽ thừa kế công việc kinh doanh, bán cái mông của mình như Giang Mỹ Lệ.
Nghĩ đến đây, cuộc sống nhàm chán của cậu cuối cùng cũng có điểm buồn cười, Giang Dao tự chọc cười chính mình rồi cười ra tiếng.
Cậu được sinh ra với vẻ ngoài mê hoặc lòng người, lông mày thanh mảnh, chóp mũi cao cao, khuôn mặt và bàn tay trắng đến mức gần như phát sáng, trắng hơn cả những ngôi sao nữ được treo trong phòng ngủ lão Hồ, giống như một bức tượng sứ được chạm khắc tinh xảo.

Đôi mắt của cậu rất dài, cứ tựa như hồ ly, khi nhìn người khác trông rất lạnh lùng, vì xuất thân nên khắp người toát ra vẻ thối nát trưởng thành sớm.

Nếu dùng những lời lẽ khốn kiếp của lão Hồ để hình dung thì chính là cậu lớn lên trông rất dụ người nhào lại chơi đùa làm một nháy với cậu.
Nếu không phải cậu quá hung dữ lại còn lạnh lùng, cả ngày nghiêm mặt cứ như có người nợ cậu hai triệu, cậu bán mông nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, người muốn ngủ cùng cậu sẽ xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố.
Giang Dao chơi chán rồi thì cúi người nhặt ấm nước lăn lốc dưới đất lên, đi xuống dưới lầu lấy nước.
Cậu gặp người đàn ông vô gia cư trên trường, ông đang mỉm cười, khi nhìn thấy Giang Dao, ông đã giơ tay lên vẫy chào cậu.
Giang Dao không thèm nói chuyện với kẻ điên này, nhắm mắt làm bộ như không thấy, lấy nước về nhà pha sữa bột trước.

Cậu dùng tay đo nhiệt độ, sau khi xác định không quá nóng, cậu nhét núm vú giả vào miệng Giang Ngạn.

Bé còn quá nhỏ, cầm bình sữa không chắc lắm, Giang Ngạn ôm lấy bé, kiên nhẫn cho bé uống sữa.

Uống xong rồi thì bé vẫn còn thèm sữa, vì vậy bé nắm lấy áo khoác của Giang Dao bằng cả hai tay, cố gắng banh áo khoác của cậu ra.
Giang Dao kéo tay bé ra: "Không có sữa cho em đâu, ngủ đi, đừng khóc."
Sau khi chăm sóc cho Giang Ngạn, cậu quay sang nhìn Giang Mỹ Lệ.
Giang Mỹ Lệ yên bình chìm vào giấc ngủ, nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì sẽ không biết là nàng bị liệt.
Điều mà Giang Dao phải làm mỗi ngày là lau mặt và tay, Giang Mỹ Lệ là một người phụ nữ xinh đẹp, nàng sẽ không bao giờ cho phép bản thân không tắm trong một ngày.
Cậu đổ nước nóng vào chậu rửa mặt bằng sứ trắng nền đỏ, với lấy chiếc khăn tấm treo trên lan can, ngơ ngác nhìn rồi đặt chậu xuống.
Có người đã chạm vào chiếc khăn trên lan can.
Giang Dao rất để ý đến những vấn đề bình thường như vậy, nói trắng ra là cậu thích so đo ai động đến đồ của cậu, hoặc là ai di chuyển đồ của cậu, cậu đều phải tìm ra người đó ngay lập tức.

Khi cậu ra ngoài, khăn tắm trên lan can được xếp chồng lên nhau hai lớp, khi cậu quay lại là ba lớp.
Nhà họ không có cửa, chỉ cần kéo rèm vào là được.

Giang Dao đặt chậu rửa mặt xuống đất, nhẹ nhàng tìm kiếm khắp nhà, nhưng cũng không phát hiện ra tên trộm nào.
Giang Dao mở rèm hướng bắc, nơi này đối diện với máy nước nóng bên ngoài, vén rèm đi ra sân thượng là một khoảng sân khá rộng, thông với nhà nông dân bên cạnh.
Đây là tầng năm, cách tầng một khá cao, trên sân thượng trống trải, Giang Dao phát hiện Tiểu Từ đang chạy về phía sau sân thượng.
Cậu mắng mẹ nó một tiếng, túm lấy Tiểu Từ chỉ với hai ba bước chân.
Sức lực của Tiểu Từ yếu đi rất nhiều, mặt đỏ bừng lạ thường, bị Giang Dao quẳng xuống đất.
"Tao đã bảo mày không được quay lại, mày không nghe thấy hả?"
Tiểu Từ từ dưới đất bò dậy, trên mặt dính đầy bụi đất, ánh mắt mông lung: "Mẹ bị sao vậy?"
Giang Dao lạnh lùng nói: "Mẹ mày là ai? Tao chưa từng thấy người không biết xấu hổ như mày, lại còn gọi người phụ nữ khác là mẹ.

Muốn đến nhà tao làm nàng tiên ốc hả? Ai bảo mày lau mặt cho bà thế?
Tiểu Từ không nhe nanh múa vuốt như trước, nuốt nước bọt rồi đứng bên mép sân thượng một cách đáng thương.
Nó đi chân đất, đôi bàn chân gầy guộc và mềm mại vương đầy vết máu, nó đã mất một chiếc giày, chiếc còn lại chỉ còn lại một lớp vải vụn.
Giang Dao nhìn chằm chằm nó rồi nói: "Trẻ con thật rắc rối.

Cút khỏi đây đi.

Nếu mày còn đến đây, tao sẽ đến đồn cảnh sát kiện mày tội xâm phạm.

Mày có biết tội xâm phạm là gì không? Cảnh sát sẽ bắt mày đi tù."
Tiểu Từ ngã lăn đùng ra đất và trở nên im lặng.
Nó cảm thấy rất chóng mặt, mắt nó mờ đi, cơn sốt cao đã lấy đi chút tỉnh táo cuối cùng của nó.
Tiểu Từ không thể chống đỡ cơ thể mình nổi nữa, té cắm mặt xuống đất, mũi bị va đập lập tức chảy ra hai dòng máu nóng hổi.
Nó tự nghĩ: mình sắp chết rồi sao?
Hết chương 2.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Không chết được đâu, lớn lên rồi còn có thể uống sữa của anh trai nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương