Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
-
11: Địa Phủ Không Có Môn Tiếng Anh
Anh vừa nghĩ, vừa nhận đôi đũa từ tay cô rồi nhanh chóng động đũa một cách tao nhã.Dù thế nào thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp đồng nghiệp, không thể không nói đạo lý mà đổi ý được.Lục Kiến Thanh uể oải cầm lấy chiếc thìa dự phòng để dùng bữa, thấy Thích Yến đặt đũa xuống, dáng vẻ vô cùng hài lòng, còn không quên lấy chiếc bánh bí đỏ mà cô đặt trong bát nhỏ, từ từ ăn từng miếng một.Lại ăn thêm một cái nữa! Tất cả! Không chừa cho cô! Một chút nào!“……”Đây phải chăng là chuyện bắt nạt chốn công sở trong truyền thuyết mà người ta hay nói đến?Lục Kiến Thanh hoài nghi mới ngày đầu tiên đi làm, cô đã bị đồng nghiệp trấn lột.Để làm bánh bí ngô, cô đã hấp bí ngô, sau đó trộn với bơ, sữa tươi, đường và bột bắp cùng một số nguyên liệu khác thành hỗn hợp nhuyễn mịn, rồi lại tiếp tục cẩn thận lọc qua rây, cuối cùng mới đem chúng bỏ vào phần đế bánh đã chuẩn bị.
Sau khi ra lò, bánh có vị ngọt dịu mà không ngấy, hơn nữa còn thơm nồng hương vị đặc trưng của bí ngô.Ăn xong bánh bí ngô, trên tay khó tránh khỏi bị dính một ít vụn bánh, Lục Kiến Thanh vốn định tìm khăn giấy đưa cho vị quỷ tiên sinh này, nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy anh ta lấy ra một chiếc khăn tay trong túi áo, nhàn nhã lau tay.“……” Quả là một con quỷ tinh tế.Hiếm khi gặp được người….
Quỷ nam nào mang theo khăn tay bên người, Lục Kiến Thanh nhịn không được nhìn anh ta thêm vài lần.Chiếc khăn tay của anh ta có chất lượng không tệ, bên góc được thêu một cây trúc xanh, hai chữ “ngày” (日) và “tự” (字) được thêu rất gần nhau, nhìn như một……Chữ “Yến” (晏).Lục Kiến Thanh: “! ”Trong chớp mắt, cô chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo!Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu đã nói cho cô biết lão đại nơi này có tên gọi là gì nhỉ??!Trong đầu Lục Kiến Thanh như có âm thanh ong ong vang lên, cô cố giữ giọng nói bình tĩnh, ngập ngừng gọi: “Thích tiên sinh?”Thích Yến gom những chiếc khăn giấy đã dùng, vo chúng trong lòng bàn tay, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa xanh nhạt đốt cháy đống khăn giấy một cách sạch sẽ, không để lại chút tàn dư nào.Anh không để ý mà đáp lại cô một tiếng: “Hả?”Lục Kiến Thanh: “……”Giờ cô đã thông suốt, người vừa tập kích mình trong giờ làm việc căn bản không phải là đồng nghiệp mà chính là vị hiệu trưởng của bọn họ, Quỷ Đế bệ hạ.Lục Kiến Thanh nhanh chóng nhớ lại thái độ của bản thân từ lúc anh ta bước vào, sau khi xác định không có sai lầm nào thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô bình tĩnh thẳng lưng, thiếu điều đem hai chữ “ngoan ngoãn” khắc lên trán.Sau khi đốt khăn giấy, một chùm lửa nhỏ màu xanh nhạt nhảy lên vài cái trong lòng bàn tay của Thích Yến, sau đó ngoan ngoãn rút lui.Thích Yến như đang suy nghĩ, anh nhướn mắt về phía cô, chuẩn bị làm vài thủ tục sau tuyển dụng: “Cô có ý kiến gì sau nửa ngày làm việc ở trường của chúng tôi không?”Lục Kiến Thanh dựa theo lời anh nói, liền nhớ tới lịch học mà mình xem qua trước đó, đúng là có một chuyện muốn hỏi anh: “Tôi muốn hỏi, sao tôi không thấy môn Tiếng Anh trong thời khoá biểu?”Từ tiểu học đến đại học, tiếng Anh luôn là một trong những môn học bắt buộc ở trường, nhưng tại đây, nó thậm chí còn không phải là môn tự chọn, Lục Kiến Thanh đem thời khoá biểu lăn qua lộn lại tìm kiếm cũng không thấy dấu vết nào của môn học này.Thích Yến trả lời một cách tự nhiên: “À, địa phủ của chúng ta đã ký hiệp ước dẫn độ với địa phủ phương Tây rồi.
Người từ quốc gia khác chết ở đây sẽ có uỷ viên từ quốc gia của họ đến đưa họ trở về.
Thông thường thì quỷ không cần học tiếng Anh đâu.”“Tuy nhiên, vẫn có những con quỷ dưới Địa phủ có hứng thú với việc mở lớp để giết thời gian.
Nếu sau khi chết mà muốn học, cô cũng có thể đăng ký lớp này đấy.” Thích Yến nói thêm, “Tất cả các loại ngôn ngữ đều có.”Lục Kiến Thanh: “……”Đều là chuyện của mấy chục năm nữa, hay là để mấy chục năm nữa rồi nói tiếp nhé?Lục Kiến Thanh cố gắng mỉm cười: “Không ngờ đời sống văn hoá sau khi chết lại phong phú như vậy ——”“Đúng thế đấy.” Thích Yến đan tay, bình tĩnh nói, “Kỳ thật, Địa phủ trước đây không được như vậy , những cải cách này là được lấy cảm hứng từ các chương trình thời sự trên dương gian.”Lục Kiến Thanh: “……”“Tôi thấy nội dung trong các Bản Tin Thời Sự rất thú vị,” Thích Yến nói, ngữ khí có chút bất mãn, “Nhưng ratings thực sự quá thấp.”“……”“Ngày nay người ta hình như không thích xem thể loại chương trình này lắm.” Lời của Thích Yến mang chút hàm ý tiếc nuối với viên ngọc cổ minh châu bị phủ đầy tro bụi này: “Đáng tiếc là lượng người xem dưới địa phủ không được tính vào ratings.”“……”Nếu có thể tính, vậy ngài dự định kêu gọi toàn bộ ma quỷ dưới đấy cùng ngài xem Bản Tin Thời Sự để tăng ratings sao?“Là do tư tưởng giác ngộ của chúng tôi vẫn chưa đủ, chúng tôi quá nóng vội rồi.” Trước mặt anh ta, Lục Kiến Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo, tự khiển trách chính mình: “Đợi tới khi về nhà, tôi nhất định sẽ nhớ xem Bản Tin Thời Sự.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook