Căng-tin số hai nằm gần khu D của họ.
Từ tầng sáu xuống tầng một, quẹt thẻ ra khỏi cổng khu nhà, đi dọc theo con đường lớn, chưa đầy một trăm mét là có thể nhìn thấy.
Đi bộ khoảng năm phút là đến nơi.
Cô rửa mặt xong, nhìn vào khuôn mặt tràn đầy collagen trong gương, cười ha ha rồi giơ tay làm dấu chữ V: "Lại là một ngày sống sót sau tai nạn!"
Thực ra hôm qua cô không phải là do chơi game, mà là do soạn bài cho việc đi làm thêm, dẫn đến việc nghỉ ngơi muộn, sáng nay không thể dậy được.
Hoàn cảnh gia đình của Mạc Hiểu khá bình thường, học phí và sinh hoạt phí hằng ngày đều tự cô kiếm.
Vì vậy, mỗi tuần cô đều có vài ngày phải chuyển xe buýt, tàu điện ngầm và đi bộ không ít quãng đường, băng qua thành phố Đông Hồ để đến một căn biệt thự ở ngoại ô làm gia sư.
Cô gái trong gương có mái tóc ngắn xoăn tự nhiên chấm cổ, trông rất đẹp, tràn đầy sức sống, chỉ có quầng thâm dưới mắt lộ ra chút mệt mỏi.
Sau khi rửa mặt và mặc đồ xong, cô đeo ba lô lên vai, chuẩn bị ra ngoài nhưng vô tình liếc nhìn điện thoại.
Cô nghĩ đến việc nhắn tin cho các bạn cùng phòng, thông báo rằng mình sẽ đến căng-tin trước và sẽ gặp họ ở đó.
Ngay khi nhìn vào điện thoại, cô đột nhiên phát hiện ra cảm giác không đúng là gì.
Yên tĩnh!
Các nhóm lớn đều rất yên tĩnh!
Từ lúc cô thức dậy đến giờ, không có một âm thanh rung nào phát ra.
Trong thời đại bùng nổ thông tin như hiện nay, điều này rõ ràng là không bình thường.
Dù chỉ là tin nhắn từ 10086, điện thoại vẫn phải rung lên.
Đến lúc này, Mạc Hiểu mới nhận ra, hóa ra điện thoại của cô bị mất kết nối mạng, không có tín hiệu.
Cô khởi động lại điện thoại.
Cô rút tay khỏi nắm cửa, đặt ba lô xuống, chuẩn bị tìm chỗ có tín hiệu tốt hơn để thử lại.
Bình nước ở ngăn bên của ba lô khi đặt xuống vô tình va vào cửa, phát ra tiếng động lớn.
Mạc Hiểu không để ý, chuẩn bị quay lại tìm chỗ có tín hiệu tốt.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng "bang bang bang" vang lên ngay trước mặt mình, bên ngoài có tiếng đập cửa dữ dội!
Tình huống bất ngờ này khiến Mạc Hiểu giật mình.
"Ai đấy?" Cô nhíu mày, "Có phép lịch sự không vậy? Ai lại đập cửa như vậy?"
Nhưng không ngờ sau khi nghe thấy cô quát, tiếng động bên ngoài không những không giảm mà còn tăng lên, người bên ngoài đập cửa như muốn phá hỏng nhà.
Thậm chí, bụi bám phía trên khung cửa cũng bắt đầu “đổ rào rào” rơi xuống.
Lúc này Mạc Hiểu thật sự bị làm cho hoảng sợ.
Với tình thế này, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những điều không hay, như kẻ điên hay tên sát nhân biến thái gì đó.
Bàn tay cô đang định mở cửa cũng khựng lại giữa chừng.
Sư im ắng duy trì trong chốc lát.
Có vẻ như kẻ bên ngoài cảm thấy việc đập cửa một cách điên cuồng như thế chẳng có ý nghĩa gì, dần dần cũng im lặng trở lại.
Mạc Hiểu áp sát vào cửa, lắng nghe một lúc nhưng không nghe thấy tiếng động gì.
Tất cả là tại cái phòng chết tiệt này cách âm tốt quá.
Cô thở dài, do dự không biết có nên mở cửa nhìn thử hay không.
Dù gì cửa phòng ký túc xá là loại cửa gỗ cũ, lại không có mắt mèo, cô cũng không thể nhìn qua mắt mèo để quan sát.
Sau khi khởi động lại điện thoại, cô đi quanh phòng thử mọi ngóc ngách để kiểm tra, nhưng hoàn toàn không có tín hiệu.
Cô đã lướt qua hết tất cả các tin nhắn trong điện thoại.
Ban đầu, đều là những tin nhắn nói về việc cô ngủ quên và sắp trễ giờ, sau đó được Khúc Văn Trạch và Khương Hi giúp đỡ trả lời qua loa, có lẽ mọi người đã bắt đầu làm bài kiểm tra nên không còn ai nhắn tin riêng cho cô nữa.
Chỉ là có một điều kỳ lạ, vào khoảng chín giờ.
Theo lý, lúc đó đúng ra là thời điểm mọi người đang chăm chú làm bài kiểm tra.
Nhưng nhóm lớp lại đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook