*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần cơm gạo nếp mang đến để hối lộ Liêu Tinh Thần kết quả lại chui hết vào bụng mình, Triều Dương cảm thấy rất là ngượng ngùng, cậu thò tay vào túi lấy ra một thanh sô cô la đưa qua.

Ngửi thấy mùi khói thuốc, Liêu Tinh Thần nhíu mày lui về phía sau kéo giãn khoảng cách, giọng nói lạnh lùng: “Dập.”

Mỗi lần về nhà cậu đều hận không thể đi đường vòng tránh thật xa, làm sao lại muốn đi làm thầy thuốc chứ?

Đây là đồ ăn vặt mà cậu thích nhất đấy, hiện tại lấy ra chia sẻ cho bạn tốt mới có để biểu đạt tâm ý.

Thiếu mất lăng kính bộ lọc yêu thích, bây giờ ở trong mắt của cậu Tô Tần cũng chỉ là một người qua đường rất đỗi bình thường, ngây thơ, cuồng vọng tự đại, không nói đạo lý.

Còn nữa, tại sao anh phải từ chối chứ?

Liêu Tinh Thần không có thói quen ăn đồ ngọt, thanh sô cô la được anh mang về lớp đặt lên trên bàn học, kế bên còn có tờ giấy nhớ dính đầy dầu mỡ dán ở đó.

Triều Dương liếc mắt xem thường ở trong lòng, hoàn toàn không có tí kiên nhẫn, cậu hất tay Tô Tần ra, đứng lên nói: “Không có hứng thú, tôi không có ý định yêu đương.”

Hai món đồ khác nhau được để chung một chỗ đều là của Triều Dương khác thường đưa cho trong khoảng thời gian này.

Tên hàng này bình thường cứ cà lơ phất phơ, người khác học thì cậu chỉ lo ngủ, người ta ngủ rồi thì mình lại bận theo đuổi người.

Mà Triều Dương thì hoàn toàn không có ý nghĩ muốn làm bác sĩ.

“Qua hai tuần nữa sẽ chính thức phân ban, mọi người mang theo tờ khai này về nhà nghiêm túc điền cho kỹ vào, chọn ban xã hội hay ban tự nhiên, hoặc có thể chọn đến ban thực nghiệm.”

Không đúng, nói chính xác hơn thì khác thường không phải là Triều Dương, hành vi cử chỉ từ trước tới nay cùa người này vẫn luôn khiến người khác không tài nào hiểu nổi.

Đây là đồ ăn vặt mà cậu thích nhất đấy, hiện tại lấy ra chia sẻ cho bạn tốt mới có để biểu đạt tâm ý.

“Đặc biệt nếu chọn ban thực nghiệm thì nhất định phải cùng người nhà thương lượng cho thật kỹ. Sau khi điền đầy đủ thông tin thì đến thứ hai nộp lại cho lớp trưởng.”

Không bình thường phải là anh đây nè, anh vậy mà lại bắt đầu để ý xem trong hồ lô của Triều Dương rốt cuộc giấu thuốc gì.

Nhanh đến mức Từ Lỗi chẳng kịp nhìn rõ là ai đã làm.

“Triều Dương là của tao, mày tránh xa cậu ấy một chút.”

Từ Lỗi đâu có nghe lọt lời nói khích lệ lòng người này của Triều Dương..

Tiếng nhạc của bài tập thể dục giữa giờ vang vọng khắp sân trường, trong tòa nhà dạy học vắng lặng chẳng còn ai, Liêu Tinh Thần vẫn giống như thường ngày xin phép ở lại lớp làm đề thi, anh không thích cảm giác chảy mồ hôi, dinh dính nhơn nhớt làm cả người rất khó chịu.

Sau tiết tự học buổi sáng chính là tiết toán, Vi Quốc Học cầm theo một xấp giấy kê khai đưa cho lớp trưởng phát cho cả lớp.

“Tôi thừa nhận trước đây là tôi thích cậu nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi.”

“Qua hai tuần nữa sẽ chính thức phân ban, mọi người mang theo tờ khai này về nhà nghiêm túc điền cho kỹ vào, chọn ban xã hội hay ban tự nhiên, hoặc có thể chọn đến ban thực nghiệm.”

Trên cả nước ngôi trường có thể gọi là “Đại học y” có tận mấy chục cái nhưng đối với người của khu Tân Giang mà nói, bảo thi vào đại học y thì chỉ có một nơi mà thôi.

“Đặc biệt nếu chọn ban thực nghiệm thì nhất định phải cùng người nhà thương lượng cho thật kỹ. Sau khi điền đầy đủ thông tin thì đến thứ hai nộp lại cho lớp trưởng.”

Sau tiết tự học buổi sáng chính là tiết toán, Vi Quốc Học cầm theo một xấp giấy kê khai đưa cho lớp trưởng phát cho cả lớp.

“Tôi đưa bữa sáng cho Liêu Tinh Thần cũng không liên quan gì đến cậu.”

Chọn ban xã hội hay là ban tự nhiên là chuyện lớn trong đời người, liên quan đến phương hướng cố gắng suốt hai năm tiếp theo trong tương lai, phần lớn số học sinh nhận được tờ khai xong cũng chưa thể lập tức đưa ra quyết định được.

Ở Thế Ninh ngoại trừ hai ban tự nhiên và xã hội còn có thêm một ban thực nghiệm, mà ban thực nghiệm cũng là độc quyền của Thế Ninh.

Triều Dương không một chút suy nghĩ đã điền ngay vào dòng đầu tiên một câu [Ban tự nhiên], Từ Lỗi vừa hay quay đầu lại thấy ngay một màn như vậy, cậu ta có hơi ngoài ý muốn: “Nè anh trai à, toán học của anh kém như vậy mà chọn tự nhiên á?”

Nếu bạn hỏi cậu ta có ước mơ gì trong tương lai, tên hàng này sẽ đáp ngay một câu: “Sống đến đầu bạc răng long với Tô Tần.”

Tô Tần nhớ lại khoảng thời gian Triều Dương lẽo đẽo theo bên cạnh mình không một lời oán trách, hắn bỗng thấy bực bội chẳng rõ lý do, còn có chút hoảng hốt.

“Đúng vậy.”

Triều Dương cụp mắt: “Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, việc trước tiên là nâng thành tích lên đã rồi tính sau.”

Triều Dương viết xong liền đứng dậy nộp lại tờ khai cho lớp trưởng, cậu đã từng trải qua một lần ban xã hội địa ngục nên không muốn lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Triều Dương im lặng, trực tiếp bật cười.

Quan trọng hơn là cậu phải tránh Tô Tần.

Nhưng Tô Tần chẳng có tâm trạng thưởng thức, hắn nắm một tay của Triều Dương đè lên trên ghế dài, một tay khác chống trên thành ghế cúi người xuống, trong mắt hiện đầy tơ máu đỏ rực.

—— Đây là vào kiếp trước, khi ở trên vũ đài ngôi sao Tô Tần đã nói những lời này để cự tuyệt Triều Dương, hiện tại Triều Dương liền mang nguyên văn tất cả trả ngược lại cho hắn.

Từ Lỗi chỉ cảm thấy Triều Dương đầu sắt, trong khoa học tự nhiên thì kiến thức toán học là chiếm tỉ lệ nhiều nhất, sinh hay hóa cũng liên quan phần lớn đến tính toán, toán kém thì về lý thuyết là xong đời rồi.

Tô Tần cho đến nay vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, chẳng qua là Triều Dương bị hắn vắng vẻ quá nhiều quá lâu nên nản lòng thoái chí rồi đi vớ đại một tên làm thế thân mà thôi. Chỉ cần hắn chủ động lấy lòng, ngoắc ngoắc ngón tay một cái, đối phương sẽ giống hệt như con chó nhỏ vẫy vẫy cái đuôi của mình vui vẻ chạy về bên cạnh hắn ngay.

Vì sao lại chia ban muộn hơn một tháng so với các trường trung học phổ thông khác, thật ra là vì để cho học sinh toàn trường có thể sớm làm quen với chương trình học của ban thực nghiệm.

Ha, khí thế của học bá yếu như gà giả vờ cũng giống lắm.

Mà môn toán Triều Dương mới vừa thi xong cmn chỉ được có 26 điểm!

Trong phòng học không còn những người khác nhưng ở các góc phòng luôn có camera theo dõi nên không tiện ra tay, Liêu Tinh Thần cảm thấy không cần thiết phải nhiều lời với kẻ lưu manh làm gì.

“Mặc kệ kết quả có ra sao, phải thử một lần mới biết được! Vì tương lai, vì giấc mơ mà phấn đấu! Xông lên đi!”

“Có nhiều lúc, tớ thật sự rất hâm mộ dũng khí của cậu đấy.” Từ Lỗi nhìn cột nguyện vọng, do dự nói: “Tớ không biết nên chọn cái gì.”

Chuyên ngành khoa lâm sàng nổi tiếng nhất của đại học y ấy chính là sự tồn tại thần thánh, điều kiện để trúng tuyển cực kỳ khắc nghiệt, có là con cháu trong đại viện Tân Giang thì mấy năm liền cũng chỉ có một hai người có thể trúng tuyển. Ngay cả chuyên ngành điều dưỡng có điểm chuẩn thấp nhất cũng phải đạt hơn 100 điểm mới có hy vọng.

Quan trọng hơn là cậu phải tránh Tô Tần.

Ở Thế Ninh ngoại trừ hai ban tự nhiên và xã hội còn có thêm một ban thực nghiệm, mà ban thực nghiệm cũng là độc quyền của Thế Ninh.

(ở bên Trung điểm thi đại học cao nhất là 750 ý, nên 300 điểm thì cũng thuộc loại điểm khoảng trung bình rồi)

Vì sao lại chia ban muộn hơn một tháng so với các trường trung học phổ thông khác, thật ra là vì để cho học sinh toàn trường có thể sớm làm quen với chương trình học của ban thực nghiệm.

Người ngoài đều nói khuyên người học y sẽ bị thiên lôi đánh chết, ở Thế Ninh thì vừa hay ngược lại, trên mặt tường chính của tòa nhà dạy học ở Thế Ninh vẽ một lọ thuốc bự chảng, bên cạnh khắc hai dòng khẩu hiệu trường theo lối viết của chữ thảo —— [Diệu thủ hồi xuân hạnh lâm ấm, hành y tế thế vì thương sinh.] Trước tòa nhà thí nghiệm có một vườn hoa nhỏ, ở giữa là đài phun nước được bao quanh bởi những đóa tường vi, trên hành lang bò đầy những dãy hoa Khiên Ngưu[1], nơi đây là địa điểm đẹp nhất của trường Thế Ninh, cũng là thánh địa hẹn hò bí mật của các cặp tình nhân.“Mặc kệ kết quả có ra sao, phải thử một lần mới biết được! Vì tương lai, vì giấc mơ mà phấn đấu! Xông lên đi!”Triều Dương lật sách toán ra, tặng cho Từ Lỗi một nụ cười thản nhiên: “Xin ngài hãy mơ mộng một mình đi!”Tô Tần quả nhiên vừa kiêu căng lại ngạo mạn, hắn ngay cả hành động cúi đầu cười khổ của Triều Dương cũng không xem hiểu, thậm chí còn coi là đối phương đang len lén mừng thầm.(Bàn tay thần diệu sưởi ấm rừng hạnh, hành y cứu đời vì muôn dân trăm họ)

Triều Dương ở trong lòng đắc ý sờ sờ mũi, khụ, cũng xem như không uổng phí một đời đọc sách khoa xã hội.

Ban thực nghiệm là mục đích đào tạo chính của Thế Ninh, lựa chọn vào ban này thì xác định là học sinh chuẩn hệ y học. Ngoại trừ chương trình cấp ba bắt buộc ra thì còn phải học thêm chương trình học năm nhất của đại học y khoa.

Tô Tần không cam lòng yếu thế: “Rất nhanh thôi.”

Tô Tần nhảy phắt dậy: “Đ**c**m* mày chửi ai đó hả?”

Giống như Từ Lỗi là đứa trẻ sinh ra ở đại viện Tân Giang, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, ước mơ đầu tiên khi lớn lên đều là trở thành bác sĩ… Tất nhiên, Triều Dương vẫn là ngoại lệ.

Triều Dương ngẩng đầu lên với khuôn mặt kinh hoàng, trong lòng tự nói một câu đờ mờ, có giết cậu đi tế trời cũng méo có đổi được sự thiên phú y học cho cậu đâu.

Triều Dương làm “người từng trải”, biết rằng trong tương lai Từ Lỗi nhất định có thể trở thành bác sĩ nên liền không chút kiêng nể gì cổ vũ cho cậu ta: “Thạch Đầu, hãy tin vào bản thân, cậu nhất định có thể làm được!”

Từ nhỏ Từ Lỗi đã muốn thi đại học y, muốn vào ban thực nghiệm nhưng cậu ta lại sợ mình không chịu nổi mệt mỏi.

Vì vậy nên cứ do dự mãi.

Đời này thật vất vả quyết định buông tay, ấy vậy mà đối phương lại chủ động tìm tới cửa nói với cậu rằng, hắn có thể làm bạn trai của cậu.

Vì vậy nên cứ do dự mãi.

Người ngoài đều nói khuyên người học y sẽ bị thiên lôi đánh chết, ở Thế Ninh thì vừa hay ngược lại, trên mặt tường chính của tòa nhà dạy học ở Thế Ninh vẽ một lọ thuốc bự chảng, bên cạnh khắc hai dòng khẩu hiệu trường theo lối viết của chữ thảo —— [Diệu thủ hồi xuân hạnh lâm ấm, hành y tế thế vì thương sinh.] (Bàn tay thần diệu sưởi ấm rừng hạnh, hành y cứu đời vì muôn dân trăm họ)

Triều Dương làm “người từng trải”, biết rằng trong tương lai Từ Lỗi nhất định có thể trở thành bác sĩ nên liền không chút kiêng nể gì cổ vũ cho cậu ta: “Thạch Đầu, hãy tin vào bản thân, cậu nhất định có thể làm được!”

Giống như Từ Lỗi là đứa trẻ sinh ra ở đại viện Tân Giang, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, ước mơ đầu tiên khi lớn lên đều là trở thành bác sĩ… Tất nhiên, Triều Dương vẫn là ngoại lệ.

“Mặc kệ kết quả có ra sao, phải thử một lần mới biết được! Vì tương lai, vì giấc mơ mà phấn đấu! Xông lên đi!”

Từ Lỗi đâu có nghe lọt lời nói khích lệ lòng người này của Triều Dương.

Từ Lỗi đâu có nghe lọt lời nói khích lệ lòng người này của Triều Dương.

Hắn đứng dậy châm một điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống Triều Dương, nói: “Tôi có thể làm bạn trai cậu.”

Hôm nay Chu Khải có việc phải ra ngoài nên không có ở trường học, hắn có quậy đến lật trời cũng sẽ không có ai đến cản, còn sau đó xử lý như thế nào thì hắn không quan tâm, trước mắt cứ đánh người xong đã rồi lại nói.

Tên hàng này bình thường cứ cà lơ phất phơ, người khác học thì cậu chỉ lo ngủ, người ta ngủ rồi thì mình lại bận theo đuổi người.

“Cậu cảm thấy làm như vậy rất thú vị sao hả?”

Nếu bạn hỏi cậu ta có ước mơ gì trong tương lai, tên hàng này sẽ đáp ngay một câu: “Sống đến đầu bạc răng long với Tô Tần.”

Hai món đồ khác nhau được để chung một chỗ đều là của Triều Dương khác thường đưa cho trong khoảng thời gian này.

So với kẻ cuồng kết hôn còn điên cuồng kết hôn hơn.

Tô Tần nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ ấy, hơi ngây người. Trước kia vào những lúc người này nhìn hắn, trong mắt đong đầy ánh sáng tình yêu nồng nhiệt đầy gợn sóng, nóng bỏng đến chói mắt.

“Đúng vậy.”

Từ Lỗi vô cùng cảm động, ôm chầm lấy Triều Dương khóc rống: “Oa anh em tốt, sao dạo này tao cứ có cảm giác mày càng lúc càng đáng tin hơn thế này?”

Nhưng lúc này, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự thản nhiên.

“Lời nói đạo lý cứ tuôn hết câu này đến câu khác, sắp thành nhà triết học được luôn rồi ý!”

Trước tòa nhà thí nghiệm có một vườn hoa nhỏ, ở giữa là đài phun nước được bao quanh bởi những đóa tường vi, trên hành lang bò đầy những dãy hoa Khiên Ngưu[1], nơi đây là địa điểm đẹp nhất của trường Thế Ninh, cũng là thánh địa hẹn hò bí mật của các cặp tình nhân.

Triều Dương ở trong lòng đắc ý sờ sờ mũi, khụ, cũng xem như không uổng phí một đời đọc sách khoa xã hội.

Không bình thường phải là anh đây nè, anh vậy mà lại bắt đầu để ý xem trong hồ lô của Triều Dương rốt cuộc giấu thuốc gì.

Từ Lỗi cảm động xong thì lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của người anh em: “Còn cậu, có ý định thi vào trường đại học nào chưa?”

Triều Dương cụp mắt: “Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, việc trước tiên là nâng thành tích lên đã rồi tính sau.”

Triều Dương cho rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi, trợn tròn mắt hỏi: “Cậu cậu nói cái gì?”

Tô Tấn gần như nghiến răng hỏi ra câu này.

Từ Lỗi vừa mới được rót cho một bát canh gà chứa độc, đầu óc không được tỉnh táo lắm, cậu ta vẽ cho Triều Dương một cái bánh nướng lớn: “Anh em nâng đỡ nhau cùng đi lên, bằng không cậu với tớ cùng nhau thi vào đại học y đi!”

Triều Dương không một chút suy nghĩ đã điền ngay vào dòng đầu tiên một câu [Ban tự nhiên], Từ Lỗi vừa hay quay đầu lại thấy ngay một màn như vậy, cậu ta có hơi ngoài ý muốn: “Nè anh trai à, toán học của anh kém như vậy mà chọn tự nhiên á?”

Cha mẹ đều là tiến sĩ bác sĩ của đại học y,, gen thể nào cũng được di truyền sang, Từ Lỗi nói khoác mà không biết ngượng: “Tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú!”

Triều Dương ngẩng đầu lên với khuôn mặt kinh hoàng, trong lòng tự nói một câu đờ mờ, có giết cậu đi tế trời cũng méo có đổi được sự thiên phú y học cho cậu đâu.

(ở bên Trung điểm thi đại học cao nhất là 750 ý, nên 300 điểm thì cũng thuộc loại điểm khoảng trung bình rồi)

Liêu Tinh Thần khoanh tay, cảm thấy buồn cười lại có chút tức giận: “Triều Dương khi nào là của cậu?”

Trên cả nước ngôi trường có thể gọi là “Đại học y” có tận mấy chục cái nhưng đối với người của khu Tân Giang mà nói, bảo thi vào đại học y thì chỉ có một nơi mà thôi.

Chuyên ngành khoa lâm sàng nổi tiếng nhất của đại học y ấy chính là sự tồn tại thần thánh, điều kiện để trúng tuyển cực kỳ khắc nghiệt, có là con cháu trong đại viện Tân Giang thì mấy năm liền cũng chỉ có một hai người có thể trúng tuyển. Ngay cả chuyên ngành điều dưỡng có điểm chuẩn thấp nhất cũng phải đạt hơn 100 điểm mới có hy vọng.

Đối với tên học sinh dốt mà nói muốn thi được trên 300 điểm cũng đã khó lắm rồi, cái này không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể thi được điểm cao đâu, cái này ấy à cmn phải nói là thành thần mới làm nổi.

Đời này thật vất vả quyết định buông tay, ấy vậy mà đối phương lại chủ động tìm tới cửa nói với cậu rằng, hắn có thể làm bạn trai của cậu.Phần cơm gạo nếp mang đến để hối lộ Liêu Tinh Thần kết quả lại chui hết vào bụng mình, Triều Dương cảm thấy rất là ngượng ngùng, cậu thò tay vào túi lấy ra một thanh sô cô la đưa qua.Vì vậy nên cứ do dự mãi.(ở bên Trung điểm thi đại học cao nhất là 750 ý, nên 300 điểm thì cũng thuộc loại điểm khoảng trung bình rồi)

Từ Lỗi vừa mới được rót cho một bát canh gà chứa độc, đầu óc không được tỉnh táo lắm, cậu ta vẽ cho Triều Dương một cái bánh nướng lớn: “Anh em nâng đỡ nhau cùng đi lên, bằng không cậu với tớ cùng nhau thi vào đại học y đi!”

Mà Triều Dương thì hoàn toàn không có ý nghĩ muốn làm bác sĩ.

Tôi vui vẻ cái mọe nhà cậu.

Mỗi lần về nhà cậu đều hận không thể đi đường vòng tránh thật xa, làm sao lại muốn đi làm thầy thuốc chứ?

(ở bên Trung điểm thi đại học cao nhất là 750 ý, nên 300 điểm thì cũng thuộc loại điểm khoảng trung bình rồi)

Triều Dương lật sách toán ra, tặng cho Từ Lỗi một nụ cười thản nhiên: “Xin ngài hãy mơ mộng một mình đi!”

Không ai có thể cướp Triều Dương từ bên người hắn đi được, hắn muốn loại bỏ tất cả vật cản.

Từ Lỗi cúi đầu ngó qua trang bìa in mấy chữ [Sách toán lớp mười] to đùng, ngay lập tức tắt tiếng luôn, chậc… vừa nãy vẽ cái bánh đúng là to quá trớn rồi.

Đối với tên học sinh dốt mà nói muốn thi được trên 300 điểm cũng đã khó lắm rồi, cái này không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể thi được điểm cao đâu, cái này ấy à cmn phải nói là thành thần mới làm nổi.

Nghỉ giữa giờ, âm nhạc của bài tập thể dục giữa giờ vang lên, học sinh từ bốn phương tám hướng chạy ùa ra khắp nơi hướng về phía sân tập.

Triều Dương và Từ Lỗi sóng vai đi lẫn trong đám người, bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra lôi phắt Triều Dương đi mất hút.

Nhanh đến mức Từ Lỗi chẳng kịp nhìn rõ là ai đã làm.

Liêu Tinh Thần tháo mắt kính xuống, chậm rãi cởi bỏ cúc áo, liếc mắt nhìn Tô Tần, giọng nói lạnh lẽo sắc bén như mũi kiếm trong hầm băng vạn năm: “Chỗ này không tiện cho cậu ra tay, không bằng chúng ta đổi sang nơi khác?”

Triều Dương cảm thấy có lẽ kiếp trước cậu mang tội chướng nặng nề quá mức nên bây giờ được sống lại rồi còn cùng Tô Tần dây dưa lằng nhằng.

Trước tòa nhà thí nghiệm có một vườn hoa nhỏ, ở giữa là đài phun nước được bao quanh bởi những đóa tường vi, trên hành lang bò đầy những dãy hoa Khiên Ngưu[1], nơi đây là địa điểm đẹp nhất của trường Thế Ninh, cũng là thánh địa hẹn hò bí mật của các cặp tình nhân.

[1].Hoa Khiên Ngưu nè, loài hoa này còn có rất nhiều màu sắc khác nhau nữa. Ý nghĩ của loài hoa này là: tình yêu không được đáp lại, tỷ lệ tử vong của cuộc sống, tình yêu vô ích, tình yêu bị cấm đoán. =))) Rồi đó, Tô cặn bã dẫn Dương Dương của chúng ta đến đây là do vũ trụ gửi tín hiệu sẵn rồi đó (¬‿¬)

y-nghia-khien-nguu-hoa-1

Đúng là mỉa mai mà.

Tô Tần căn bản chả sợ, cũng không có tâm trạng mà sợ. Hắn vừa mới ăn quả đắng từ chỗ Triều Dương trở về, cả người toàn lửa giận.

Nhưng Tô Tần chẳng có tâm trạng thưởng thức, hắn nắm một tay của Triều Dương đè lên trên ghế dài, một tay khác chống trên thành ghế cúi người xuống, trong mắt hiện đầy tơ máu đỏ rực.

(Bàn tay thần diệu sưởi ấm rừng hạnh, hành y cứu đời vì muôn dân trăm họ)

“Tại sao lại trốn tôi?”

Tô Tấn gần như nghiến răng hỏi ra câu này.

“Cậu cố ý phải không? Cố ý đưa bữa sáng cho Liêu Tinh Thần để kích thích tôi?”

Triều Dương sẽ không phủ nhận tình cảm của mình trong quá khứ, dù sao đó cũng là những gì mà cậu đã thực sự phải trả giá, nhưng buông tay chính là buông tay, tất cả đã trở thành dĩ vãng rồi.

Triều Dương viết xong liền đứng dậy nộp lại tờ khai cho lớp trưởng, cậu đã từng trải qua một lần ban xã hội địa ngục nên không muốn lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

“Cậu cảm thấy làm như vậy rất thú vị sao hả?”

Phần lưng Triều Dương nặng nề va vào thành ghế đá, đau đến mức làm cậu suýt bật khóc, cậu cắn chặt môi trừng mắt nhìn lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tô Tần.

“Tôi trốn cậu đơn giản chỉ vì không muốn gặp cậu nữa.”

Một bóng đen bỗng đổ ập xuống từ phía trước, chiếc ghế ở bàn trên bị kéo ra, Tô Tần xoay người ngồi xuống, bên miệng còn ngậm một điếu thuốc đang cháy.

(Bàn tay thần diệu sưởi ấm rừng hạnh, hành y cứu đời vì muôn dân trăm họ)

“Tôi đưa bữa sáng cho Liêu Tinh Thần cũng không liên quan gì đến cậu.”

Phần lưng Triều Dương nặng nề va vào thành ghế đá, đau đến mức làm cậu suýt bật khóc, cậu cắn chặt môi trừng mắt nhìn lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tô Tần.

“Tôi thừa nhận trước đây là tôi thích cậu nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi.”

Triều Dương sẽ không phủ nhận tình cảm của mình trong quá khứ, dù sao đó cũng là những gì mà cậu đã thực sự phải trả giá, nhưng buông tay chính là buông tay, tất cả đã trở thành dĩ vãng rồi.

Thiếu mất lăng kính bộ lọc yêu thích, bây giờ ở trong mắt của cậu Tô Tần cũng chỉ là một người qua đường rất đỗi bình thường, ngây thơ, cuồng vọng tự đại, không nói đạo lý.

Chọn ban xã hội hay là ban tự nhiên là chuyện lớn trong đời người, liên quan đến phương hướng cố gắng suốt hai năm tiếp theo trong tương lai, phần lớn số học sinh nhận được tờ khai xong cũng chưa thể lập tức đưa ra quyết định được.

Đôi mắt của Triều Dương rất đẹp, lông mi thon dài khẽ rung động, phảng phất như biết nói.

Hắn nâng cằm Triều Dương lên, cong môi, hỏi với vẻ rất tự tin, vẻ mặt và tư thế đó đều giống hệt với mấy tên tổng tài bá đạo trong mấy bộ sảng văn: “Tại sao không nói gì? Mừng đến phát điên rồi?”

Tô Tần nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ ấy, hơi ngây người. Trước kia vào những lúc người này nhìn hắn, trong mắt đong đầy ánh sáng tình yêu nồng nhiệt đầy gợn sóng, nóng bỏng đến chói mắt.

Nhưng lúc này, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự thản nhiên.

Tô Tần nhớ lại khoảng thời gian Triều Dương lẽo đẽo theo bên cạnh mình không một lời oán trách, hắn bỗng thấy bực bội chẳng rõ lý do, còn có chút hoảng hốt.

Hắn đứng dậy châm một điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống Triều Dương, nói: “Tôi có thể làm bạn trai cậu.”

Triều Dương cho rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi, trợn tròn mắt hỏi: “Cậu cậu nói cái gì?”

Tô Tần nghĩ đến phiền lòng lại quay về phía Liêu Tinh Thần nhả ra một vòng khói thuốc, dùng đúng cái giọng như đang đe dọa một đứa con nít mà nói: “Tên mọt sách thì nên học hành cho giỏi vào, đừng có học đòi người khác đi yêu đương, phí công vô ích thôi.”

Tô Tần coi vẻ sợ sệt của Triều Dương trở thành vui mừng, trong lòng hắn thoải mái, cảm thấy địa vị của mình vẫn còn đó: “Tôi biết cậu vẫn luôn thích tôi, tôi có thể làm bạn trai của cậu, sau này cậu cũng không cần trốn tôi nữa.”

Từ Lỗi vô cùng cảm động, ôm chầm lấy Triều Dương khóc rống: “Oa anh em tốt, sao dạo này tao cứ có cảm giác mày càng lúc càng đáng tin hơn thế này?”

Triều Dương im lặng, trực tiếp bật cười.

Từ Lỗi chỉ cảm thấy Triều Dương đầu sắt, trong khoa học tự nhiên thì kiến thức toán học là chiếm tỉ lệ nhiều nhất, sinh hay hóa cũng liên quan phần lớn đến tính toán, toán kém thì về lý thuyết là xong đời rồi.

Đúng là nực cười mà, đời trước cậu vì chờ câu nói này của Tô Tần mà không cần cả thể diện chạy đi làm cái lốp dự phòng, cuối cùng chờ mãi chờ mãi chỉ chờ được một khung cảnh hắn cùng một tên con trai khác hôn môi với nhau.

Triều Dương và Từ Lỗi sóng vai đi lẫn trong đám người, bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra lôi phắt Triều Dương đi mất hút.

Đời này thật vất vả quyết định buông tay, ấy vậy mà đối phương lại chủ động tìm tới cửa nói với cậu rằng, hắn có thể làm bạn trai của cậu.

Ban thực nghiệm là mục đích đào tạo chính của Thế Ninh, lựa chọn vào ban này thì xác định là học sinh chuẩn hệ y học. Ngoại trừ chương trình cấp ba bắt buộc ra thì còn phải học thêm chương trình học năm nhất của đại học y khoa.

Đúng là mỉa mai mà.

Liêu Tinh Thần không có thói quen ăn đồ ngọt, thanh sô cô la được anh mang về lớp đặt lên trên bàn học, kế bên còn có tờ giấy nhớ dính đầy dầu mỡ dán ở đó.

Tô Tần quả nhiên vừa kiêu căng lại ngạo mạn, hắn ngay cả hành động cúi đầu cười khổ của Triều Dương cũng không xem hiểu, thậm chí còn coi là đối phương đang len lén mừng thầm.

Không đúng, nói chính xác hơn thì khác thường không phải là Triều Dương, hành vi cử chỉ từ trước tới nay cùa người này vẫn luôn khiến người khác không tài nào hiểu nổi.

Hắn nâng cằm Triều Dương lên, cong môi, hỏi với vẻ rất tự tin, vẻ mặt và tư thế đó đều giống hệt với mấy tên tổng tài bá đạo trong mấy bộ sảng văn: “Tại sao không nói gì? Mừng đến phát điên rồi?”

Tôi vui vẻ cái mọe nhà cậu.

Triều Dương liếc mắt xem thường ở trong lòng, hoàn toàn không có tí kiên nhẫn, cậu hất tay Tô Tần ra, đứng lên nói: “Không có hứng thú, tôi không có ý định yêu đương.”

—— Đây là vào kiếp trước, khi ở trên vũ đài ngôi sao Tô Tần đã nói những lời này để cự tuyệt Triều Dương, hiện tại Triều Dương liền mang nguyên văn tất cả trả ngược lại cho hắn.

Mà anh cũng lười vận động.

Tiếng nhạc của bài tập thể dục giữa giờ vang vọng khắp sân trường, trong tòa nhà dạy học vắng lặng chẳng còn ai, Liêu Tinh Thần vẫn giống như thường ngày xin phép ở lại lớp làm đề thi, anh không thích cảm giác chảy mồ hôi, dinh dính nhơn nhớt làm cả người rất khó chịu.

“Lần sau cậu ấy còn đưa đồ ăn đến cho mày thì nhớ từ chối lấy.”

Mà anh cũng lười vận động.

Một bóng đen bỗng đổ ập xuống từ phía trước, chiếc ghế ở bàn trên bị kéo ra, Tô Tần xoay người ngồi xuống, bên miệng còn ngậm một điếu thuốc đang cháy.

Ngửi thấy mùi khói thuốc, Liêu Tinh Thần nhíu mày lui về phía sau kéo giãn khoảng cách, giọng nói lạnh lùng: “Dập.”

Tô Tần coi vẻ sợ sệt của Triều Dương trở thành vui mừng, trong lòng hắn thoải mái, cảm thấy địa vị của mình vẫn còn đó: “Tôi biết cậu vẫn luôn thích tôi, tôi có thể làm bạn trai của cậu, sau này cậu cũng không cần trốn tôi nữa.”

Ha, khí thế của học bá yếu như gà giả vờ cũng giống lắm.

Tô Tần căn bản chả sợ, cũng không có tâm trạng mà sợ. Hắn vừa mới ăn quả đắng từ chỗ Triều Dương trở về, cả người toàn lửa giận.

Hắn cười lạnh, ngón tay cầm lấy điếu thuốc xuống, quay về phía Liêu Tinh Thần nhả ra một vòng khói lớn, giọng điệu khiêu khích: “Ông đây không dập đấy, mày làm gì được tao?”

Bắt đầu từ phần cơm gạo nếp lúc sáng, hắn liền nhìn Liêu Tinh Thần không vừa mắt.

Hôm nay Chu Khải có việc phải ra ngoài nên không có ở trường học, hắn có quậy đến lật trời cũng sẽ không có ai đến cản, còn sau đó xử lý như thế nào thì hắn không quan tâm, trước mắt cứ đánh người xong đã rồi lại nói.

Tô Tần chọn khung giờ này để tìm Liêu Tinh Thần là cố ý muốn đến gây sự, hắn cầm lấy thanh sô cô la để trên bàn rồi xé bao bên ngoài ra, cắn một phát hơn nửa thanh, vụn kẹo rơi lả tả phía trên mặt bài thi.

“Triều Dương là của tao, mày tránh xa cậu ấy một chút.”

“Lần sau cậu ấy còn đưa đồ ăn đến cho mày thì nhớ từ chối lấy.”

Liêu Tinh Thần khoanh tay, cảm thấy buồn cười lại có chút tức giận: “Triều Dương khi nào là của cậu?”

Còn nữa, tại sao anh phải từ chối chứ?

Sắc mặt anh không thay đổi đứng dậy, đưa tay quét sạch khói bụi và vụn kẹo hất hết xuống đất, đôi môi mỏng khẽ giương lên, nhẹ giọng nhả ra hai chữ: “Rác rưởi.”

Tô Tần không cam lòng yếu thế: “Rất nhanh thôi.”

Hắn cười lạnh, ngón tay cầm lấy điếu thuốc xuống, quay về phía Liêu Tinh Thần nhả ra một vòng khói lớn, giọng điệu khiêu khích: “Ông đây không dập đấy, mày làm gì được tao?”

Tô Tần cho đến nay vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, chẳng qua là Triều Dương bị hắn vắng vẻ quá nhiều quá lâu nên nản lòng thoái chí rồi đi vớ đại một tên làm thế thân mà thôi. Chỉ cần hắn chủ động lấy lòng, ngoắc ngoắc ngón tay một cái, đối phương sẽ giống hệt như con chó nhỏ vẫy vẫy cái đuôi của mình vui vẻ chạy về bên cạnh hắn ngay.

Đôi mắt của Triều Dương rất đẹp, lông mi thon dài khẽ rung động, phảng phất như biết nói.

Không ai có thể cướp Triều Dương từ bên người hắn đi được, hắn muốn loại bỏ tất cả vật cản.

“Tôi trốn cậu đơn giản chỉ vì không muốn gặp cậu nữa.”

Tô Tần nghĩ đến phiền lòng lại quay về phía Liêu Tinh Thần nhả ra một vòng khói thuốc, dùng đúng cái giọng như đang đe dọa một đứa con nít mà nói: “Tên mọt sách thì nên học hành cho giỏi vào, đừng có học đòi người khác đi yêu đương, phí công vô ích thôi.”

“Về nhà sẽ bị mẹ tét mông đấy, biết không?”

Trong phòng học không còn những người khác nhưng ở các góc phòng luôn có camera theo dõi nên không tiện ra tay, Liêu Tinh Thần cảm thấy không cần thiết phải nhiều lời với kẻ lưu manh làm gì.

Sắc mặt anh không thay đổi đứng dậy, đưa tay quét sạch khói bụi và vụn kẹo hất hết xuống đất, đôi môi mỏng khẽ giương lên, nhẹ giọng nhả ra hai chữ: “Rác rưởi.”

“Lời nói đạo lý cứ tuôn hết câu này đến câu khác, sắp thành nhà triết học được luôn rồi ý!”

Tô Tần nhảy phắt dậy: “Đ**c**m* mày chửi ai đó hả?”

“Về nhà sẽ bị mẹ tét mông đấy, biết không?”

Lưu manh mãi là lưu manh, trí thông minh chỉ bằng 250 (đồ ngốc) mà thôi. Liêu Tinh Thần cười đầy khinh miệt: “Ở đây còn người nào khác sao?”

Tô Tần quả nhiên vừa kiêu căng lại ngạo mạn, hắn ngay cả hành động cúi đầu cười khổ của Triều Dương cũng không xem hiểu, thậm chí còn coi là đối phương đang len lén mừng thầm.

Mày cũng biết là không có ai khác hả? Tô Tần nheo mắt: “Chờ lát nữa bị tao đánh cho thì đừng có quỳ xuống gào khóc kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ.”

Liêu Tinh Thần tháo mắt kính xuống, chậm rãi cởi bỏ cúc áo, liếc mắt nhìn Tô Tần, giọng nói lạnh lẽo sắc bén như mũi kiếm trong hầm băng vạn năm: “Chỗ này không tiện cho cậu ra tay, không bằng chúng ta đổi sang nơi khác?”

===

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương