Buổi tối 10 giờ, ngày 11 tháng 11.
Thế mà lại không có ai mắng Triều Dương như vậy.
Chú Lý vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người đến là ai, ông ló đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu Thần đó hả, tới đúng lúc lắm, mau mau giúp chú đưa Tiểu Dương về nhà với.”
Bầu trời nổi gió mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào, toàn bộ khu Thạch Giang hiu quạnh vắng vẻ, chỉ có bệnh viện tổng hợp Tân Giang vẫn còn sáng đèn, người đến người đi rất tấp nập.
Bầu trời nổi gió mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào, toàn bộ khu Thạch Giang hiu quạnh vắng vẻ, chỉ có bệnh viện tổng hợp Tân Giang vẫn còn sáng đèn, người đến người đi rất tấp nập.
Ngoài ra còn có một nơi cũng náo nhiệt chẳng kém chỉ cách đó một bức tường chính là ký túc xá dành cho nhân viên, đại viện Tân Giang.
Bên ngoài mưa to tầm tã vẫn chưa ngừng rơi, không biết có phải vì đang say rượu lại còn khóc lớn một trận không hay là bởi vì Liêu Tinh Thần đã tri kỷ đắp cho cậu một cái chăn lông dày, tóm lại một giấc ngủ này của Triều Dương hoàn toàn không yên ổn, trong lúc mơ màng cậu đã mơ thấy một giấc mộng…
Liêu Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng bất đắc sĩ mang người đến phòng ngủ, ném lên trên giường của mình.
Miệng cũng rất ngọt, có tài ăn nói, dỗ cho tất cả ông bà cụ trong đại viện này mặt mày đều hớn hở tươi rói.
Vào khoảng thời gian thay ca trực buổi đêm, chú Lý chạy đến giao ca vừa đẩy cánh cửa phòng an ninh ra, lập tức bị mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt, trên mặt đất toàn là vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt khắp nơi.
Nghĩ đến một khả năng như vậy, chú Lý bỗng có chút tức giận.
Từ khi nào mà Triều Dương có đối tượng yêu đương vậy chứ?
Mà ở giữa đống chai lọ ngổn ngang ấy có một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú đang cuộn mình ngủ say, hai má đỏ bừng cùng ánh mắt ngập hơi nước, xem ra là đã say không nhẹ.
Sau khi làm xong hết mọi việc anh mới nhanh chóng rời đi.
Chẳng lẽ là người bên ngoài đại viện?
“Ôi trời ơi, Tiểu Dương Dương à, sao cháu lại uống nhiều như thế hả?”
Cậu cảm giác được bản thân được người ta cõng trên lưng bước lên lầu, trong lúc mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt với góc nghiêng cực đẹp gần trong gang tấc.
Bên ngoài phòng bảo vệ xuất hiện một bóng người mơ hồ, giữa làn mưa rơi có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người của người nọ rất cao, tay cầm chiếc ô màu đen bước đi không nhanh không chậm, trên người anh mặc một cái áo khoác màu xám gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Chú Lý vội mở cửa sổ cho thoáng mùi, đi qua đẩy đẩy cái người đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Gặp phải chuyện gì mà thành ra thế này chứ?”
“Ôi trời ơi, Tiểu Dương Dương à, sao cháu lại uống nhiều như thế hả?”
Triều Dương đột nhiên bị gió lạnh thổi vào khiến cậu tỉnh lại, cậu tự mình uống một ngụm rượu lớn, nghiêng đầu cợt nhả nói: “Chú Lý à… Cháu, cháu rốt cuộc thất tình rồi.”
Tất nhiên cũng biết Liêu Tinh Thần mắc bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn cực kỳ ghét những người say rượu.
Lý do cứu vớt được cậu là bởi vì Triều Dương có một gương mặt nhu thuận, trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ có lực sát thương cực cao.
Chú Lý chẳng hiểu mô tê gì.
Ông Lý vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người đến là ai, ông ló đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu Thần đó hả, tới đúng lúc lắm, mau mau giúp chú đưa Tiểu Dương về nhà với.”
Ông Lý đã sớm biết rõ tính nết của từng người sống ở đây như lòng bàn tay, ngay cả khu vườn phía Tây bên kia có bao nhiêu con mèo hoang, con nào dính người con nào lạnh lùng, ông cũng biết rõ hết.
Triều Dương lắc lắc đầu, muốn xua tan cái ảo giác này đi.
Chú Lý trông coi ở cánh cổng ra vào đại viện này mấy chục năm rồi, bên trong cho dù là có chuyện to chuyện bé gì của nhà ai xảy ra cũng đều không thoát khỏi tai mắt ông.
Đi đường cũng liêu xa liêu xiêu, cứ như nếu có một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ thổi bay anh đi luôn vậy. Trầm tĩnh lại ít nói, cho dù là đối xử với ai cũng luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt…
Đây là lần đầu tiên Triều Dương nhìn rõ bộ dáng Liêu Tinh Thần trong khoảng cách gần như vậy mà không có bất cứ thứ gì ngăn che.
Từ khi nào mà Triều Dương có đối tượng yêu đương vậy chứ?
Khi Liêu Tinh Thần ở trong bệnh viện đã từng thấy qua rất nhiều loại nước mắt, có người bị bệnh tật hành hạ đến khóc, có người thấy chi phí đắt đỏ trên giấy viện phí mà khóc, cũng có người không chịu nổi áp lực từ phía gia đình mà sụp đổ…
Liêu Tinh Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Vì sao đến ông cũng không phát hiện ra một chút tiếng gió nào?
“Ôi trời ơi, Tiểu Dương Dương à, sao cháu lại uống nhiều như thế hả?”
Chẳng lẽ là người bên ngoài đại viện?
Gió Bắc rét lạnh kèm theo mưa to, lúc này đang gào thét men theo khe hở nơi cửa sổ chui vào trong phòng, giống hệt với âm thanh khe khẽ khóc nức nở của người nào đó.
Đẹp đến mức làm trái tim cậu ngừng đập.
Nghĩ đến một khả năng như vậy, chú Lý bỗng có chút tức giận.
Nhớ lại một màn vừa xảy ra không lâu lúc trước, Triều Dương vẫn không nhịn được cảm giác khổ sở và ghê tởm, cậu rất ít khi nào ở trước mặt ai đó lộ ra bộ dạng yếu đuối, đêm nay lại phá lệ.
Ông ném ra con bài lớn: “Tiểu Dương hình như là thất tình, thật sự đau lòng. Tiểu Thần nè, cháu chịu ấm ức một chút, mang nó trở về đi.”
Phải biết rằng, ở trong đại viện Tân Giang này tùy tiện túm lấy một người qua đường cũng đều là người tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, là nhân tài được quốc qua bồi dưỡng…
Nhớ lại một màn vừa xảy ra không lâu lúc trước, Triều Dương vẫn không nhịn được cảm giác khổ sở và ghê tởm, cậu rất ít khi nào ở trước mặt ai đó lộ ra bộ dạng yếu đuối, đêm nay lại phá lệ.
Cơ mà cũng không phải là tất cả, tên nhóc đang nằm trên mặt đất này là một ngoại lệ —— Triều Dương là người duy nhất trong đại viện mà đã qua nhiều năm rồi vẫn không thi đậu được trường đại học trọng điểm.
Chứ đừng nói đến việc có chỗ cho một người nằm đó.
Tên nhóc này ngay cả trường hạng ba còn chưa đậu nữa là, sau khi tùy tiện lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học nào đó, tuổi còn trẻ thế mà lại chui rúc ở đại viện này làm một nhân viên bảo an.
Ông Lý cũng không phải là ngoại lệ.
Liêu Tinh Thần dừng chân lại, ánh mắt mệt mỏi lộ ra phía sau mắt kính, mặt mày anh hờ hững, không chút để ý hỏi: “Ai ạ?”
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc theo gió rét mạnh mẽ xộc thẳng vào xoang mũi, Triều Dương rùng mình một cái, hơi men đã tan bớt vài phần.
Không phải nói là công việc này có gì không tốt nhưng ở nơi nhân tài đông đúc, tranh đua nhau đã trở thành phong trào như ở Tân Giang này thì sẽ bị coi là rất nhục nhã, sẽ bị người khác ở sau lưng châm chọc mắng là một tên ăn hại.
Tuy là Triều Dương đã tỉnh nhưng men say thì vẫn còn, cậu nắm chặt lấy bả vai Liêu Tinh Thần bắt đầu chơi xấu, sống chết cũng không chịu leo xuống: “Máy nhận dạng hư rồi, vân tay không mở được cửa.”
Huống chi so sánh với tên họ Vu kia cậu cũng chẳng kém hơn tí nào.
Thế mà lại không có ai mắng Triều Dương như vậy.
Triều Dương từng khờ dại suy nghĩ rằng, lòng người có lạnh lẽo thế nào, qua một thời gian dài cũng sẽ được ủ ấm. Chỉ cần cậu đủ kiên trì, một ngày nào đó Tô Tần nhất định sẽ phát hiện ra cậu là một người tốt.
Lý do cứu vớt được cậu là bởi vì Triều Dương có một gương mặt nhu thuận, trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ có lực sát thương cực cao.
Miệng cũng rất ngọt, có tài ăn nói, dỗ cho tất cả ông bà cụ trong đại viện này mặt mày đều hớn hở tươi rói.
Bả vai Liêu Tinh Thần bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn, anh há miệng thở dốc, dường như muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người đi xuống lầu dưới.
Vành mắt cậu đỏ hồng, lẩm bẩm vài tiếng ồm ồm, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Hôm nay Vu Tiểu Lạc trở về rồi.”
Đẹp đến mức làm trái tim cậu ngừng đập.
Là một người có tính cách thú vị ngàn dặm mới tìm được một, cũng bởi vậy mà Triều Dương trở thành người được chào đón nhất trong đại viện, ai ai cũng muốn tranh dành giới thiệu cháu gái nhà mình cho cậu cả.
Triều Dương cậu đây thật sự là có phần chẳng ra làm sao, dùng chính lời nói của cậu mà nói á, ngay cả trộn lẫn chung một chỗ với đám quỷ cũng còn được, nhưng duy chỉ cái loại người trong trẻo lạnh lùng giống Liêu Tinh Thần này thì cậu chẳng thể nào xuống tay nổi.
Liêu Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng bất đắc sĩ mang người đến phòng ngủ, ném lên trên giường của mình.
Chú Lý cũng không phải là ngoại lệ.
Ông Lý vội mở cửa sổ cho thoáng mùi, đi qua đẩy đẩy cái người đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Gặp phải chuyện gì mà thành ra thế này chứ?”
Bởi vì trên mặt người nọ đeo một chiếc kính, tròng kính ngẫu nhiên sẽ lóe lên tia sáng nên cho dù đi giữa màn mưa mịt mù vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Cho nên rốt cuộc là cái đứa khốn nạn nào, dám bắt mất con rể mà ông luôn muốn yêu thương hết lòng này đi còn làm cho cậu đau khổ vì thất tình hả?
Cũng giống như nhà của Triều Dương, trong nhà Liêu Tinh Thần cũng chẳng có bóng người.
Bởi vì trên mặt người nọ đeo một chiếc kính, tròng kính ngẫu nhiên sẽ lóe lên tia sáng nên cho dù đi giữa màn mưa mịt mù vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Quả thực là có mắt không tròng! Phung phí của trời!
Liêu Tinh Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Nhưng tình cảm chung quy không thể dùng cách hèn mọn để dành lấy một điều gì đó, tiếc rằng Triều Dương hiểu ra đạo lý ấy quá muộn, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất đều đã vứt hết cho chó ăn rồi.
Tháng mười một vào ban đêm trời rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhiệt độ trên sàn nhà xuống rất thấp. Chú Lý đã lớn tuổi nên khiêng không nổi Triều Dương, chỉ đành phải dọn dẹp sạch sẽ hết đống chai lọ trước rồi lại tìm cho cậu một cái áo khoác tạm lên người.
Tháng mười một vào ban đêm trời rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhiệt độ trên sàn nhà xuống rất thấp. Ông Lý đã lớn tuổi nên khiêng không nổi Triều Dương, chỉ đành phải dọn dẹp sạch sẽ hết đống chai lọ trước rồi lại tìm cho cậu một cái áo khoác tạm lên người.
Chú Lý chẳng hiểu mô tê gì.
Bên ngoài phòng bảo vệ xuất hiện một bóng người mơ hồ, giữa làn mưa rơi có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người của người nọ rất cao, tay cầm chiếc ô màu đen bước đi không nhanh không chậm, trên người anh mặc một cái áo khoác màu xám gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Cơ mà cũng không phải là tất cả, tên nhóc đang nằm trên mặt đất này là một ngoại lệ —— Triều Dương là người duy nhất trong đại viện mà đã qua nhiều năm rồi vẫn không thi đậu được trường đại học trọng điểm.
Có ai đời nào đến mật mã nhà mình mà cũng không biết không?
Bởi vì trên mặt người nọ đeo một chiếc kính, tròng kính ngẫu nhiên sẽ lóe lên tia sáng nên cho dù đi giữa màn mưa mịt mù vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Không phải nói là công việc này có gì không tốt nhưng ở nơi nhân tài đông đúc, tranh đua nhau đã trở thành phong trào như ở Tân Giang này thì sẽ bị coi là rất nhục nhã, sẽ bị người khác ở sau lưng châm chọc mắng là một tên ăn hại.
Chú Lý vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người đến là ai, ông ló đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu Thần đó hả, tới đúng lúc lắm, mau mau giúp chú đưa Tiểu Dương về nhà với.”
Mà ở giữa đống chai lọ ngổn ngang ấy có một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú đang cuộn mình ngủ say, hai má đỏ bừng cùng ánh mắt ngập hơi nước, xem ra là đã say không nhẹ.
Nều đời người có thể quay lại một lần nữa thì tốt quá rồi.
Liêu Tinh Thần dừng chân lại, ánh mắt mệt mỏi lộ ra phía sau mắt kính, mặt mày anh hờ hững, không chút để ý hỏi: “Ai ạ?”
Tô Tần là người Triều Dương thích nhất từ trước đến giờ, là người cậu đặt ở đầu quả tim, yêu một cách mù quáng suốt mười năm qua.
Giọng nói so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn vài phần.
Bóng đèn trong cầu thang khá tối, đôi mắt hẹp dài của Liêu Tinh Thần hơi rũ xuống, con ngươi đen bóng, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng khẽ mím, đường cong sóng mũi và khuôn cằm cương nghị mạnh mẽ, dáng người cường tráng anh tuấn.
Chú Lý đã sớm quen với kiểu nói chuyện này của anh rồi nên cũng chẳng so đo, ông quay đầu lại chỉ vào người nằm trên đất nói: “Triều Dương đó, uống say quá nên nằm trên sàn nhà cả buổi rồi. Cháu tiện đường thì đưa nó trở về đi.”
Nhưng lúc này lại chỉ có mỗi mình anh có thể đưa Triều Dương trở về nhà được thôi, chú Lý đau lòng cho con rể tương lai, cố gắng thuyết phục nói: “Hôm nay mưa to đất lạnh, ngủ thêm nữa không khéo sẽ ngủ thành bệnh mất. Hơn nữa…”
Bàn trà trong phòng khách bị các loại thuốc thử chiếm chỗ, trên mặt đất hay trên ghế sô pha đều chất đầy các loại sách liên quan đến y học, toàn bộ căn nhà gần như chẳng có chỗ nào để đặt chân.
Triều Dương và Liêu Tinh Thần sống ở chung một tòa nhà, hai người là hàng xóm tầng trên tầng dưới, mẹ của cả hai lại làm bác sĩ chung một văn phòng nên thường xuyên qua lại với nhau.
Cho nên ở trong mắt của mọi người trong đại viện, Triều Dương và Liêu Tinh Thần chính là bạn bè tốt lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cho dù có đổi thành người khác cũng sẽ cảm thấy không còn ai thuận đường hơn anh nữa cả.
Bả vai Liêu Tinh Thần bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn, anh há miệng thở dốc, dường như muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người đi xuống lầu dưới.
Nhưng người đứng trong làn mưa lại dường như căng cứng cả người nửa bước cũng không nhúc nhích, toàn thân như viết rõ hai chữ ‘cự tuyệt’ to đùng.
Bên ngoài mưa to tầm tã vẫn chưa ngừng rơi, không biết có phải vì đang say rượu lại còn khóc lớn một trận không hay là bởi vì Liêu Tinh Thần đã tri kỷ đắp cho cậu một cái chăn lông dày, tóm lại một giấc ngủ này của Triều Dương hoàn toàn không yên ổn, trong lúc mơ màng cậu đã mơ thấy một giấc mộng…
Chú Lý đã sớm biết rõ tính nết của từng người sống ở đây như lòng bàn tay, ngay cả khu vườn phía Tây bên kia có bao nhiêu con mèo hoang, con nào dính người con nào lạnh lùng, ông cũng biết rõ hết.
Tất nhiên cũng biết Liêu Tinh Thần mắc bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn cực kỳ ghét những người say rượu.
Cơ mà cũng không phải là tất cả, tên nhóc đang nằm trên mặt đất này là một ngoại lệ —— Triều Dương là người duy nhất trong đại viện mà đã qua nhiều năm rồi vẫn không thi đậu được trường đại học trọng điểm.
Nhưng lúc này lại chỉ có mỗi mình anh có thể đưa Triều Dương trở về nhà được thôi, chú Lý đau lòng cho con rể tương lai, cố gắng thuyết phục nói: “Hôm nay mưa to đất lạnh, ngủ thêm nữa không khéo sẽ ngủ thành bệnh mất. Hơn nữa…”
Ông ném ra con bài lớn: “Tiểu Dương hình như là thất tình, thật sự đau lòng. Tiểu Thần nè, cháu chịu ấm ức một chút, mang nó trở về đi.”
Thất tình?
“Toàn bộ bạn bè ở Thế Ninh đều nhìn tôi như một thằng hề.”
Nghe thấy hai chữ này, lông mày của Liêu Tinh Thần nhẹ nhíu lại, anh nhìn lướt qua chú Lý thấy rõ một người đang nằm cuộn tròn trên mặt đất. Triều Dương người cao chân dài, cái áo bành tô màu xanh quân đội đắp ở trên người cậu vẫn làm cho một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, nhìn qua thật sự rất lạnh.
Lý do cứu vớt được cậu là bởi vì Triều Dương có một gương mặt nhu thuận, trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ có lực sát thương cực cao.
Liêu Tinh Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Hơn một nửa gia đình trong đại viện Tân Giang đều như thế này, đời sống thời gian mãi mãi chẳng có chút quy luật nào, tăng ca suốt đêm là một chuyện rất bình thường.
Cho nên ở trong mắt của mọi người trong đại viện, Triều Dương và Liêu Tinh Thần chính là bạn bè tốt lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cho dù có đổi thành người khác cũng sẽ cảm thấy không còn ai thuận đường hơn anh nữa cả.
“Tô Tần đồng ý nguyện vọng ở bên nhau của cậu ta rồi.”
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc theo gió rét mạnh mẽ xộc thẳng vào xoang mũi, Triều Dương rùng mình một cái, hơi men đã tan bớt vài phần.
Bởi vì khi đặt ở trước mặt một sinh mệnh yếu ớt, cái loại tình cảm nhỏ nhoi này căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Triều Dương quơ tay chộp lấy một cái gối ôm vào người, khóc một trận xong liền lăn ra ngủ. Trên lông mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Cậu cảm giác được bản thân được người ta cõng trên lưng bước lên lầu, trong lúc mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt với góc nghiêng cực đẹp gần trong gang tấc.
Tất nhiên cũng biết Liêu Tinh Thần mắc bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn cực kỳ ghét những người say rượu.
Đẹp đến mức làm trái tim cậu ngừng đập.
Bóng đèn trong cầu thang khá tối, đôi mắt hẹp dài của Liêu Tinh Thần hơi rũ xuống, con ngươi đen bóng, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng khẽ mím, đường cong sóng mũi và khuôn cằm cương nghị mạnh mẽ, dáng người cường tráng anh tuấn.
Đây là lần đầu tiên Triều Dương nhìn rõ bộ dáng Liêu Tinh Thần trong khoảng cách gần như vậy mà không có bất cứ thứ gì ngăn che.
Triều Dương cảm thấy bản thân mình đã say đến mức sinh ra ảo giác mất rồi…
Triều Dương và Liêu Tinh Thần sống ở chung một tòa nhà, hai người là hàng xóm tầng trên tầng dưới, mẹ của cả hai lại làm bác sĩ chung một văn phòng nên thường xuyên qua lại với nhau.
Bởi vì trong trí nhớ suốt mười mấy năm qua của cậu, tên hàng xóm lầu dưới này lúc nào cũng mang một cặp kính đen dày cộm, tóc mái dài màu nâu nhạt lòa xòa rơi trước trán che mất cả nửa khuôn mặt, làn da lại trắng đến mức giống như bị bệnh.
Liêu Tinh Thần nhận một cuộc điện thoại khám gấp, cũng đã bước ra tới cửa nhưng bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của chú Lý lúc nãy “Ngủ thành bệnh mất” lại ma xui quỷ khiến mà vòng trở lại.
Quả thực là có mắt không tròng! Phung phí của trời!
Tên nhóc này ngay cả trường hạng ba còn chưa đậu nữa là, sau khi tùy tiện lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học nào đó, tuổi còn trẻ thế mà lại chui rúc ở đại viện này làm một nhân viên bảo an.
Đi đường cũng liêu xa liêu xiêu, cứ như nếu có một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ thổi bay anh đi luôn vậy. Trầm tĩnh lại ít nói, cho dù là đối xử với ai cũng luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt…
Triều Dương ấp úng cả nửa ngày, mới lẩm bẩm mở miệng: “Tôi, không biết.”
Mặc kệ là khí chất hay diện mạo đều thực sự quá mức âm nhu, là loại hình mà Triều Dương không ưa nổi nhất.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tần, gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, ba người là cậu cùng Tô Tần và Vu Tiểu Lạc có quan hệ xích mích.
Chứ đừng nói đến việc có chỗ cho một người nằm đó.
Bởi vì trong trí nhớ suốt mười mấy năm qua của cậu, tên hàng xóm lầu dưới này lúc nào cũng mang một cặp kính đen dày cộm, tóc mái dài màu nâu nhạt lòa xòa rơi trước trán che mất cả nửa khuôn mặt, làn da lại trắng đến mức giống như bị bệnh.
Triều Dương cậu đây thật sự là có phần chẳng ra làm sao, dùng chính lời nói của cậu mà nói á, ngay cả trộn lẫn chung một chỗ với đám quỷ cũng còn được, nhưng duy chỉ cái loại người trong trẻo lạnh lùng giống Liêu Tinh Thần này thì cậu chẳng thể nào xuống tay nổi.
Nghe thấy hai chữ này, lông mày của Liêu Tinh Thần nhẹ nhíu lại, anh nhìn lướt qua chú Lý thấy rõ một người đang nằm cuộn tròn trên mặt đất. Triều Dương người cao chân dài, cái áo bành tô màu xanh quân đội đắp ở trên người cậu vẫn làm cho một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, nhìn qua thật sự rất lạnh.
Cho nên rốt cuộc là cái đứa khốn nạn nào, dám bắt mất con rể mà ông luôn muốn yêu thương hết lòng này đi còn làm cho cậu đau khổ vì thất tình hả?
Cậu chẳng biết nên ở chung với Liêu Tinh Thần như thế nào, mà đối phương cũng không chủ động đến tìm cậu.
Ngoài ra còn có một nơi cũng náo nhiệt chẳng kém chỉ cách đó một bức tường chính là ký túc xá dành cho nhân viên, đại viện Tân Giang.
Ông Lý chẳng hiểu mô tê gì.
Cho nên mặc dù cả hai cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng thường xuyên đi theo người lớn trong nhà cùng nhau ngồi ăn chung một bàn tiệc liên hoan các thứ, nhìn bề ngoài thì quan hệ rất tốt. Nhưng trên thực tế lúc ở riêng chưa từng có lần nào trao đổi khơi thông được với nhau, giống như hai người xa lạ vậy.
Nhớ tới những năm tháng quý giá đã đánh mất ấy, trong lòng Triều Dương giống như bị dao cắt qua, cậu thất thanh khóc rống lên, cảm thấy bản thân mình sao lại ngu ngốc như thế chứ.
Cho nên ở trong mắt của mọi người trong đại viện, Triều Dương và Liêu Tinh Thần chính là bạn bè tốt lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cho dù có đổi thành người khác cũng sẽ cảm thấy không còn ai thuận đường hơn anh nữa cả.
Triều Dương lắc lắc đầu, muốn xua tan cái ảo giác này đi.
Nhưng lúc này lại chỉ có mỗi mình anh có thể đưa Triều Dương trở về nhà được thôi, ông Lý đau lòng cho con rể tương lai, cố gắng thuyết phục nói: “Hôm nay mưa to đất lạnh, ngủ thêm nữa không khéo sẽ ngủ thành bệnh mất. Hơn nữa…”
Là một người có tính cách thú vị ngàn dặm mới tìm được một, cũng bởi vậy mà Triều Dương trở thành người được chào đón nhất trong đại viện, ai ai cũng muốn tranh dành giới thiệu cháu gái nhà mình cho cậu cả.
Nhận ra người nằm trên lưng đã tỉnh, Liêu Tinh Thần dừng lại trước cửa 601, nói: “Đi xuống mở cửa.”
Triều Dương cúi đầu chôn mặt vào hõm vai Liêu Tinh Thần, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào: “Mật mã… là sinh nhật của Tô Tần, không muốn nói cho cậu.”
Tuy là Triều Dương đã tỉnh nhưng men say thì vẫn còn, cậu nắm chặt lấy bả vai Liêu Tinh Thần bắt đầu chơi xấu, sống chết cũng không chịu leo xuống: “Máy nhận dạng hư rồi, vân tay không mở được cửa.”
Ông Lý trông coi ở cánh cổng ra vào đại viện này mấy chục năm rồi, bên trong cho dù là có chuyện to chuyện bé gì của nhà ai xảy ra cũng đều không thoát khỏi tai mắt ông.
Liêu Tinh Thần nhìn những con số trên bàn phím số trí tuệ, chịu đựng xúc động muốn ném bay người trên lưng xuống mặt đất, khó có được mà kiên nhẫn hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Triều Dương ấp úng cả nửa ngày, mới lẩm bẩm mở miệng: “Tôi, không biết.”
Chỉ mỗi chưa từng thấy qua ai bị thất tình mà khóc cả.
Triều Dương quơ tay chộp lấy một cái gối ôm vào người, khóc một trận xong liền lăn ra ngủ. Trên lông mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Liêu Tinh Thần quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn tên đần mà liếc cậu một cái.
Là một người có tính cách thú vị ngàn dặm mới tìm được một, cũng bởi vậy mà Triều Dương trở thành người được chào đón nhất trong đại viện, ai ai cũng muốn tranh dành giới thiệu cháu gái nhà mình cho cậu cả.
Sau khi làm xong hết mọi việc anh mới nhanh chóng rời đi.
Có ai đời nào đến mật mã nhà mình mà cũng không biết không?
Quả thực là có mắt không tròng! Phung phí của trời!
Triều Dương cúi đầu chôn mặt vào hõm vai Liêu Tinh Thần, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào: “Mật mã… là sinh nhật của Tô Tần, không muốn nói cho cậu.”
“Toàn bộ bạn bè ở Thế Ninh đều nhìn tôi như một thằng hề.”
“Tô Tần đồng ý nguyện vọng ở bên nhau của cậu ta rồi.”
Nhớ lại một màn vừa xảy ra không lâu lúc trước, Triều Dương vẫn không nhịn được cảm giác khổ sở và ghê tởm, cậu rất ít khi nào ở trước mặt ai đó lộ ra bộ dạng yếu đuối, đêm nay lại phá lệ.
Mà ở giữa đống chai lọ ngổn ngang ấy có một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú đang cuộn mình ngủ say, hai má đỏ bừng cùng ánh mắt ngập hơi nước, xem ra là đã say không nhẹ.
Hơn một nửa gia đình trong đại viện Tân Giang đều như thế này, đời sống thời gian mãi mãi chẳng có chút quy luật nào, tăng ca suốt đêm là một chuyện rất bình thường.
Vành mắt cậu đỏ hồng, lẩm bẩm vài tiếng ồm ồm, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Hôm nay Vu Tiểu Lạc trở về rồi.”
Triều Dương cậu đây thật sự là có phần chẳng ra làm sao, dùng chính lời nói của cậu mà nói á, ngay cả trộn lẫn chung một chỗ với đám quỷ cũng còn được, nhưng duy chỉ cái loại người trong trẻo lạnh lùng giống Liêu Tinh Thần này thì cậu chẳng thể nào xuống tay nổi.
“Tô Tần đồng ý nguyện vọng ở bên nhau của cậu ta rồi.”
Triều Dương đột nhiên bị gió lạnh thổi vào khiến cậu tỉnh lại, cậu tự mình uống một ngụm rượu lớn, nghiêng đầu cợt nhả nói: “Chú Lý à… Cháu, cháu rốt cuộc thất tình rồi.”
Vì sao đến ông cũng không phát hiện ra một chút tiếng gió nào?
“Toàn bộ bạn bè ở Thế Ninh đều nhìn tôi như một thằng hề.”
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tần, gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, ba người là cậu cùng Tô Tần và Vu Tiểu Lạc có quan hệ xích mích.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tần, gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, ba người là cậu cùng Tô Tần và Vu Tiểu Lạc có quan hệ xích mích.
Tô Tần là người Triều Dương thích nhất từ trước đến giờ, là người cậu đặt ở đầu quả tim, yêu một cách mù quáng suốt mười năm qua.
Tuy là Triều Dương đã tỉnh nhưng men say thì vẫn còn, cậu nắm chặt lấy bả vai Liêu Tinh Thần bắt đầu chơi xấu, sống chết cũng không chịu leo xuống: “Máy nhận dạng hư rồi, vân tay không mở được cửa.”
Cậu vì hắn ta, ngay cả làm một cái lốp xe dự phòng cũng cam tâm tình nguyện.
Vào khoảng thời gian thay ca trực buổi đêm, chú Lý chạy đến giao ca vừa đẩy cánh cửa phòng an ninh ra, lập tức bị mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt, trên mặt đất toàn là vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt khắp nơi.
Bởi vì khi đặt ở trước mặt một sinh mệnh yếu ớt, cái loại tình cảm nhỏ nhoi này căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Triều Dương từng khờ dại suy nghĩ rằng, lòng người có lạnh lẽo thế nào, qua một thời gian dài cũng sẽ được ủ ấm. Chỉ cần cậu đủ kiên trì, một ngày nào đó Tô Tần nhất định sẽ phát hiện ra cậu là một người tốt.
Huống chi so sánh với tên họ Vu kia cậu cũng chẳng kém hơn tí nào.
Vì sao đến ông cũng không phát hiện ra một chút tiếng gió nào?
Căn cứ vào nguyên tắc “tấm lòng thầy thuốc”, Liêu Tinh Thần bèn bật điều hòa đặt ở chế độ nóng ra, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một cái chăn lông dày, cẩn thận quấn chặt lấy cả người Triêu Dương.
Nhưng tình cảm chung quy không thể dùng cách hèn mọn để dành lấy một điều gì đó, tiếc rằng Triều Dương hiểu ra đạo lý ấy quá muộn, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất đều đã vứt hết cho chó ăn rồi.
Triều Dương cảm thấy bản thân mình đã say đến mức sinh ra ảo giác mất rồi…
Nhớ tới những năm tháng quý giá đã đánh mất ấy, trong lòng Triều Dương giống như bị dao cắt qua, cậu thất thanh khóc rống lên, cảm thấy bản thân mình sao lại ngu ngốc như thế chứ.
Chú Lý đã sớm biết rõ tính nết của từng người sống ở đây như lòng bàn tay, ngay cả khu vườn phía Tây bên kia có bao nhiêu con mèo hoang, con nào dính người con nào lạnh lùng, ông cũng biết rõ hết.
Nều đời người có thể quay lại một lần nữa thì tốt quá rồi.
Liêu Tinh Thần nhìn những con số trên bàn phím số trí tuệ, chịu đựng xúc động muốn ném bay người trên lưng xuống mặt đất, khó có được mà kiên nhẫn hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Triều Dương vừa khóc vừa hối hận ở trong lòng, nếu thời gian có thể đảo ngược, cậu tuyệt đối sẽ không mang thời gian lãng phí trên người Tô Tần nữa đâu.
Ngoài ra còn có một nơi cũng náo nhiệt chẳng kém chỉ cách đó một bức tường chính là ký túc xá dành cho nhân viên, đại viện Tân Giang.
Nhận ra người nằm trên lưng đã tỉnh, Liêu Tinh Thần dừng lại trước cửa 601, nói: “Đi xuống mở cửa.”
Khi Liêu Tinh Thần ở trong bệnh viện đã từng thấy qua rất nhiều loại nước mắt, có người bị bệnh tật hành hạ đến khóc, có người thấy chi phí đắt đỏ trên giấy viện phí mà khóc, cũng có người không chịu nổi áp lực từ phía gia đình mà sụp đổ…
Chỉ mỗi chưa từng thấy qua ai bị thất tình mà khóc cả.
Bởi vì khi đặt ở trước mặt một sinh mệnh yếu ớt, cái loại tình cảm nhỏ nhoi này căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Bóng đèn trong cầu thang khá tối, đôi mắt hẹp dài của Liêu Tinh Thần hơi rũ xuống, con ngươi đen bóng, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng khẽ mím, đường cong sóng mũi và khuôn cằm cương nghị mạnh mẽ, dáng người cường tráng anh tuấn.
Vành mắt cậu đỏ hồng, lẩm bẩm vài tiếng ồm ồm, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Hôm nay Vu Tiểu Lạc trở về rồi.”
Bả vai Liêu Tinh Thần bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn, anh há miệng thở dốc, dường như muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người đi xuống lầu dưới.
Cũng giống như nhà của Triều Dương, trong nhà Liêu Tinh Thần cũng chẳng có bóng người.
Hơn một nửa gia đình trong đại viện Tân Giang đều như thế này, đời sống thời gian mãi mãi chẳng có chút quy luật nào, tăng ca suốt đêm là một chuyện rất bình thường.
Không phải nói là công việc này có gì không tốt nhưng ở nơi nhân tài đông đúc, tranh đua nhau đã trở thành phong trào như ở Tân Giang này thì sẽ bị coi là rất nhục nhã, sẽ bị người khác ở sau lưng châm chọc mắng là một tên ăn hại.
Bàn trà trong phòng khách bị các loại thuốc thử chiếm chỗ, trên mặt đất hay trên ghế sô pha đều chất đầy các loại sách liên quan đến y học, toàn bộ căn nhà gần như chẳng có chỗ nào để đặt chân.
Tháng mười một vào ban đêm trời rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhiệt độ trên sàn nhà xuống rất thấp. Chú Lý đã lớn tuổi nên khiêng không nổi Triều Dương, chỉ đành phải dọn dẹp sạch sẽ hết đống chai lọ trước rồi lại tìm cho cậu một cái áo khoác tạm lên người.
Cũng giống như nhà của Triều Dương, trong nhà Liêu Tinh Thần cũng chẳng có bóng người.
Chứ đừng nói đến việc có chỗ cho một người nằm đó.
Liêu Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng bất đắc sĩ mang người đến phòng ngủ, ném lên trên giường của mình.
Triều Dương quơ tay chộp lấy một cái gối ôm vào người, khóc một trận xong liền lăn ra ngủ. Trên lông mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Nều đời người có thể quay lại một lần nữa thì tốt quá rồi.
Liêu Tinh Thần nhận một cuộc điện thoại khám gấp, cũng đã bước ra tới cửa nhưng bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của chú Lý lúc nãy “Ngủ thành bệnh mất” lại ma xui quỷ khiến mà vòng trở lại.
Gió Bắc rét lạnh kèm theo mưa to, lúc này đang gào thét men theo khe hở nơi cửa sổ chui vào trong phòng, giống hệt với âm thanh khe khẽ khóc nức nở của người nào đó.
Phải biết rằng, ở trong đại viện Tân Giang này tùy tiện túm lấy một người qua đường cũng đều là người tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, là nhân tài được quốc qua bồi dưỡng…
Căn cứ vào nguyên tắc “tấm lòng thầy thuốc”, Liêu Tinh Thần bèn bật điều hòa đặt ở chế độ nóng ra, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một cái chăn lông dày, cẩn thận quấn chặt lấy cả người Triêu Dương.
Sau khi làm xong hết mọi việc anh mới nhanh chóng rời đi.
Mặc kệ là khí chất hay diện mạo đều thực sự quá mức âm nhu, là loại hình mà Triều Dương không ưa nổi nhất.
Bên ngoài mưa to tầm tã vẫn chưa ngừng rơi, không biết có phải vì đang say rượu lại còn khóc lớn một trận không hay là bởi vì Liêu Tinh Thần đã tri kỷ đắp cho cậu một cái chăn lông dày, tóm lại một giấc ngủ này của Triều Dương hoàn toàn không yên ổn, trong lúc mơ màng cậu đã mơ thấy một giấc mộng…
Thế mà lại không có ai mắng Triều Dương như vậy.
Chú Lý vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người đến là ai, ông ló đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu Thần đó hả, tới đúng lúc lắm, mau mau giúp chú đưa Tiểu Dương về nhà với.”
Bầu trời nổi gió mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào, toàn bộ khu Thạch Giang hiu quạnh vắng vẻ, chỉ có bệnh viện tổng hợp Tân Giang vẫn còn sáng đèn, người đến người đi rất tấp nập.
Bầu trời nổi gió mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào, toàn bộ khu Thạch Giang hiu quạnh vắng vẻ, chỉ có bệnh viện tổng hợp Tân Giang vẫn còn sáng đèn, người đến người đi rất tấp nập.
Ngoài ra còn có một nơi cũng náo nhiệt chẳng kém chỉ cách đó một bức tường chính là ký túc xá dành cho nhân viên, đại viện Tân Giang.
Bên ngoài mưa to tầm tã vẫn chưa ngừng rơi, không biết có phải vì đang say rượu lại còn khóc lớn một trận không hay là bởi vì Liêu Tinh Thần đã tri kỷ đắp cho cậu một cái chăn lông dày, tóm lại một giấc ngủ này của Triều Dương hoàn toàn không yên ổn, trong lúc mơ màng cậu đã mơ thấy một giấc mộng…
Liêu Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng bất đắc sĩ mang người đến phòng ngủ, ném lên trên giường của mình.
Miệng cũng rất ngọt, có tài ăn nói, dỗ cho tất cả ông bà cụ trong đại viện này mặt mày đều hớn hở tươi rói.
Vào khoảng thời gian thay ca trực buổi đêm, chú Lý chạy đến giao ca vừa đẩy cánh cửa phòng an ninh ra, lập tức bị mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt, trên mặt đất toàn là vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt khắp nơi.
Nghĩ đến một khả năng như vậy, chú Lý bỗng có chút tức giận.
Từ khi nào mà Triều Dương có đối tượng yêu đương vậy chứ?
Mà ở giữa đống chai lọ ngổn ngang ấy có một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú đang cuộn mình ngủ say, hai má đỏ bừng cùng ánh mắt ngập hơi nước, xem ra là đã say không nhẹ.
Sau khi làm xong hết mọi việc anh mới nhanh chóng rời đi.
Chẳng lẽ là người bên ngoài đại viện?
“Ôi trời ơi, Tiểu Dương Dương à, sao cháu lại uống nhiều như thế hả?”
Cậu cảm giác được bản thân được người ta cõng trên lưng bước lên lầu, trong lúc mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt với góc nghiêng cực đẹp gần trong gang tấc.
Bên ngoài phòng bảo vệ xuất hiện một bóng người mơ hồ, giữa làn mưa rơi có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người của người nọ rất cao, tay cầm chiếc ô màu đen bước đi không nhanh không chậm, trên người anh mặc một cái áo khoác màu xám gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Chú Lý vội mở cửa sổ cho thoáng mùi, đi qua đẩy đẩy cái người đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Gặp phải chuyện gì mà thành ra thế này chứ?”
“Ôi trời ơi, Tiểu Dương Dương à, sao cháu lại uống nhiều như thế hả?”
Triều Dương đột nhiên bị gió lạnh thổi vào khiến cậu tỉnh lại, cậu tự mình uống một ngụm rượu lớn, nghiêng đầu cợt nhả nói: “Chú Lý à… Cháu, cháu rốt cuộc thất tình rồi.”
Tất nhiên cũng biết Liêu Tinh Thần mắc bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn cực kỳ ghét những người say rượu.
Lý do cứu vớt được cậu là bởi vì Triều Dương có một gương mặt nhu thuận, trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ có lực sát thương cực cao.
Chú Lý chẳng hiểu mô tê gì.
Ông Lý vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người đến là ai, ông ló đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu Thần đó hả, tới đúng lúc lắm, mau mau giúp chú đưa Tiểu Dương về nhà với.”
Ông Lý đã sớm biết rõ tính nết của từng người sống ở đây như lòng bàn tay, ngay cả khu vườn phía Tây bên kia có bao nhiêu con mèo hoang, con nào dính người con nào lạnh lùng, ông cũng biết rõ hết.
Triều Dương lắc lắc đầu, muốn xua tan cái ảo giác này đi.
Chú Lý trông coi ở cánh cổng ra vào đại viện này mấy chục năm rồi, bên trong cho dù là có chuyện to chuyện bé gì của nhà ai xảy ra cũng đều không thoát khỏi tai mắt ông.
Đi đường cũng liêu xa liêu xiêu, cứ như nếu có một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ thổi bay anh đi luôn vậy. Trầm tĩnh lại ít nói, cho dù là đối xử với ai cũng luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt…
Đây là lần đầu tiên Triều Dương nhìn rõ bộ dáng Liêu Tinh Thần trong khoảng cách gần như vậy mà không có bất cứ thứ gì ngăn che.
Từ khi nào mà Triều Dương có đối tượng yêu đương vậy chứ?
Khi Liêu Tinh Thần ở trong bệnh viện đã từng thấy qua rất nhiều loại nước mắt, có người bị bệnh tật hành hạ đến khóc, có người thấy chi phí đắt đỏ trên giấy viện phí mà khóc, cũng có người không chịu nổi áp lực từ phía gia đình mà sụp đổ…
Liêu Tinh Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Vì sao đến ông cũng không phát hiện ra một chút tiếng gió nào?
“Ôi trời ơi, Tiểu Dương Dương à, sao cháu lại uống nhiều như thế hả?”
Chẳng lẽ là người bên ngoài đại viện?
Gió Bắc rét lạnh kèm theo mưa to, lúc này đang gào thét men theo khe hở nơi cửa sổ chui vào trong phòng, giống hệt với âm thanh khe khẽ khóc nức nở của người nào đó.
Đẹp đến mức làm trái tim cậu ngừng đập.
Nghĩ đến một khả năng như vậy, chú Lý bỗng có chút tức giận.
Nhớ lại một màn vừa xảy ra không lâu lúc trước, Triều Dương vẫn không nhịn được cảm giác khổ sở và ghê tởm, cậu rất ít khi nào ở trước mặt ai đó lộ ra bộ dạng yếu đuối, đêm nay lại phá lệ.
Ông ném ra con bài lớn: “Tiểu Dương hình như là thất tình, thật sự đau lòng. Tiểu Thần nè, cháu chịu ấm ức một chút, mang nó trở về đi.”
Phải biết rằng, ở trong đại viện Tân Giang này tùy tiện túm lấy một người qua đường cũng đều là người tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, là nhân tài được quốc qua bồi dưỡng…
Nhớ lại một màn vừa xảy ra không lâu lúc trước, Triều Dương vẫn không nhịn được cảm giác khổ sở và ghê tởm, cậu rất ít khi nào ở trước mặt ai đó lộ ra bộ dạng yếu đuối, đêm nay lại phá lệ.
Cơ mà cũng không phải là tất cả, tên nhóc đang nằm trên mặt đất này là một ngoại lệ —— Triều Dương là người duy nhất trong đại viện mà đã qua nhiều năm rồi vẫn không thi đậu được trường đại học trọng điểm.
Chứ đừng nói đến việc có chỗ cho một người nằm đó.
Tên nhóc này ngay cả trường hạng ba còn chưa đậu nữa là, sau khi tùy tiện lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học nào đó, tuổi còn trẻ thế mà lại chui rúc ở đại viện này làm một nhân viên bảo an.
Ông Lý cũng không phải là ngoại lệ.
Liêu Tinh Thần dừng chân lại, ánh mắt mệt mỏi lộ ra phía sau mắt kính, mặt mày anh hờ hững, không chút để ý hỏi: “Ai ạ?”
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc theo gió rét mạnh mẽ xộc thẳng vào xoang mũi, Triều Dương rùng mình một cái, hơi men đã tan bớt vài phần.
Không phải nói là công việc này có gì không tốt nhưng ở nơi nhân tài đông đúc, tranh đua nhau đã trở thành phong trào như ở Tân Giang này thì sẽ bị coi là rất nhục nhã, sẽ bị người khác ở sau lưng châm chọc mắng là một tên ăn hại.
Tuy là Triều Dương đã tỉnh nhưng men say thì vẫn còn, cậu nắm chặt lấy bả vai Liêu Tinh Thần bắt đầu chơi xấu, sống chết cũng không chịu leo xuống: “Máy nhận dạng hư rồi, vân tay không mở được cửa.”
Huống chi so sánh với tên họ Vu kia cậu cũng chẳng kém hơn tí nào.
Thế mà lại không có ai mắng Triều Dương như vậy.
Triều Dương từng khờ dại suy nghĩ rằng, lòng người có lạnh lẽo thế nào, qua một thời gian dài cũng sẽ được ủ ấm. Chỉ cần cậu đủ kiên trì, một ngày nào đó Tô Tần nhất định sẽ phát hiện ra cậu là một người tốt.
Lý do cứu vớt được cậu là bởi vì Triều Dương có một gương mặt nhu thuận, trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ có lực sát thương cực cao.
Miệng cũng rất ngọt, có tài ăn nói, dỗ cho tất cả ông bà cụ trong đại viện này mặt mày đều hớn hở tươi rói.
Bả vai Liêu Tinh Thần bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn, anh há miệng thở dốc, dường như muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người đi xuống lầu dưới.
Vành mắt cậu đỏ hồng, lẩm bẩm vài tiếng ồm ồm, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Hôm nay Vu Tiểu Lạc trở về rồi.”
Đẹp đến mức làm trái tim cậu ngừng đập.
Là một người có tính cách thú vị ngàn dặm mới tìm được một, cũng bởi vậy mà Triều Dương trở thành người được chào đón nhất trong đại viện, ai ai cũng muốn tranh dành giới thiệu cháu gái nhà mình cho cậu cả.
Triều Dương cậu đây thật sự là có phần chẳng ra làm sao, dùng chính lời nói của cậu mà nói á, ngay cả trộn lẫn chung một chỗ với đám quỷ cũng còn được, nhưng duy chỉ cái loại người trong trẻo lạnh lùng giống Liêu Tinh Thần này thì cậu chẳng thể nào xuống tay nổi.
Liêu Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng bất đắc sĩ mang người đến phòng ngủ, ném lên trên giường của mình.
Chú Lý cũng không phải là ngoại lệ.
Ông Lý vội mở cửa sổ cho thoáng mùi, đi qua đẩy đẩy cái người đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Gặp phải chuyện gì mà thành ra thế này chứ?”
Bởi vì trên mặt người nọ đeo một chiếc kính, tròng kính ngẫu nhiên sẽ lóe lên tia sáng nên cho dù đi giữa màn mưa mịt mù vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Cho nên rốt cuộc là cái đứa khốn nạn nào, dám bắt mất con rể mà ông luôn muốn yêu thương hết lòng này đi còn làm cho cậu đau khổ vì thất tình hả?
Cũng giống như nhà của Triều Dương, trong nhà Liêu Tinh Thần cũng chẳng có bóng người.
Bởi vì trên mặt người nọ đeo một chiếc kính, tròng kính ngẫu nhiên sẽ lóe lên tia sáng nên cho dù đi giữa màn mưa mịt mù vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Quả thực là có mắt không tròng! Phung phí của trời!
Liêu Tinh Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Nhưng tình cảm chung quy không thể dùng cách hèn mọn để dành lấy một điều gì đó, tiếc rằng Triều Dương hiểu ra đạo lý ấy quá muộn, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất đều đã vứt hết cho chó ăn rồi.
Tháng mười một vào ban đêm trời rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhiệt độ trên sàn nhà xuống rất thấp. Chú Lý đã lớn tuổi nên khiêng không nổi Triều Dương, chỉ đành phải dọn dẹp sạch sẽ hết đống chai lọ trước rồi lại tìm cho cậu một cái áo khoác tạm lên người.
Tháng mười một vào ban đêm trời rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhiệt độ trên sàn nhà xuống rất thấp. Ông Lý đã lớn tuổi nên khiêng không nổi Triều Dương, chỉ đành phải dọn dẹp sạch sẽ hết đống chai lọ trước rồi lại tìm cho cậu một cái áo khoác tạm lên người.
Chú Lý chẳng hiểu mô tê gì.
Bên ngoài phòng bảo vệ xuất hiện một bóng người mơ hồ, giữa làn mưa rơi có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người của người nọ rất cao, tay cầm chiếc ô màu đen bước đi không nhanh không chậm, trên người anh mặc một cái áo khoác màu xám gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Cơ mà cũng không phải là tất cả, tên nhóc đang nằm trên mặt đất này là một ngoại lệ —— Triều Dương là người duy nhất trong đại viện mà đã qua nhiều năm rồi vẫn không thi đậu được trường đại học trọng điểm.
Có ai đời nào đến mật mã nhà mình mà cũng không biết không?
Bởi vì trên mặt người nọ đeo một chiếc kính, tròng kính ngẫu nhiên sẽ lóe lên tia sáng nên cho dù đi giữa màn mưa mịt mù vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Không phải nói là công việc này có gì không tốt nhưng ở nơi nhân tài đông đúc, tranh đua nhau đã trở thành phong trào như ở Tân Giang này thì sẽ bị coi là rất nhục nhã, sẽ bị người khác ở sau lưng châm chọc mắng là một tên ăn hại.
Chú Lý vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người đến là ai, ông ló đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu Thần đó hả, tới đúng lúc lắm, mau mau giúp chú đưa Tiểu Dương về nhà với.”
Mà ở giữa đống chai lọ ngổn ngang ấy có một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú đang cuộn mình ngủ say, hai má đỏ bừng cùng ánh mắt ngập hơi nước, xem ra là đã say không nhẹ.
Nều đời người có thể quay lại một lần nữa thì tốt quá rồi.
Liêu Tinh Thần dừng chân lại, ánh mắt mệt mỏi lộ ra phía sau mắt kính, mặt mày anh hờ hững, không chút để ý hỏi: “Ai ạ?”
Tô Tần là người Triều Dương thích nhất từ trước đến giờ, là người cậu đặt ở đầu quả tim, yêu một cách mù quáng suốt mười năm qua.
Giọng nói so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn vài phần.
Bóng đèn trong cầu thang khá tối, đôi mắt hẹp dài của Liêu Tinh Thần hơi rũ xuống, con ngươi đen bóng, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng khẽ mím, đường cong sóng mũi và khuôn cằm cương nghị mạnh mẽ, dáng người cường tráng anh tuấn.
Chú Lý đã sớm quen với kiểu nói chuyện này của anh rồi nên cũng chẳng so đo, ông quay đầu lại chỉ vào người nằm trên đất nói: “Triều Dương đó, uống say quá nên nằm trên sàn nhà cả buổi rồi. Cháu tiện đường thì đưa nó trở về đi.”
Nhưng lúc này lại chỉ có mỗi mình anh có thể đưa Triều Dương trở về nhà được thôi, chú Lý đau lòng cho con rể tương lai, cố gắng thuyết phục nói: “Hôm nay mưa to đất lạnh, ngủ thêm nữa không khéo sẽ ngủ thành bệnh mất. Hơn nữa…”
Bàn trà trong phòng khách bị các loại thuốc thử chiếm chỗ, trên mặt đất hay trên ghế sô pha đều chất đầy các loại sách liên quan đến y học, toàn bộ căn nhà gần như chẳng có chỗ nào để đặt chân.
Triều Dương và Liêu Tinh Thần sống ở chung một tòa nhà, hai người là hàng xóm tầng trên tầng dưới, mẹ của cả hai lại làm bác sĩ chung một văn phòng nên thường xuyên qua lại với nhau.
Cho nên ở trong mắt của mọi người trong đại viện, Triều Dương và Liêu Tinh Thần chính là bạn bè tốt lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cho dù có đổi thành người khác cũng sẽ cảm thấy không còn ai thuận đường hơn anh nữa cả.
Bả vai Liêu Tinh Thần bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn, anh há miệng thở dốc, dường như muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người đi xuống lầu dưới.
Nhưng người đứng trong làn mưa lại dường như căng cứng cả người nửa bước cũng không nhúc nhích, toàn thân như viết rõ hai chữ ‘cự tuyệt’ to đùng.
Bên ngoài mưa to tầm tã vẫn chưa ngừng rơi, không biết có phải vì đang say rượu lại còn khóc lớn một trận không hay là bởi vì Liêu Tinh Thần đã tri kỷ đắp cho cậu một cái chăn lông dày, tóm lại một giấc ngủ này của Triều Dương hoàn toàn không yên ổn, trong lúc mơ màng cậu đã mơ thấy một giấc mộng…
Chú Lý đã sớm biết rõ tính nết của từng người sống ở đây như lòng bàn tay, ngay cả khu vườn phía Tây bên kia có bao nhiêu con mèo hoang, con nào dính người con nào lạnh lùng, ông cũng biết rõ hết.
Tất nhiên cũng biết Liêu Tinh Thần mắc bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn cực kỳ ghét những người say rượu.
Cơ mà cũng không phải là tất cả, tên nhóc đang nằm trên mặt đất này là một ngoại lệ —— Triều Dương là người duy nhất trong đại viện mà đã qua nhiều năm rồi vẫn không thi đậu được trường đại học trọng điểm.
Nhưng lúc này lại chỉ có mỗi mình anh có thể đưa Triều Dương trở về nhà được thôi, chú Lý đau lòng cho con rể tương lai, cố gắng thuyết phục nói: “Hôm nay mưa to đất lạnh, ngủ thêm nữa không khéo sẽ ngủ thành bệnh mất. Hơn nữa…”
Ông ném ra con bài lớn: “Tiểu Dương hình như là thất tình, thật sự đau lòng. Tiểu Thần nè, cháu chịu ấm ức một chút, mang nó trở về đi.”
Thất tình?
“Toàn bộ bạn bè ở Thế Ninh đều nhìn tôi như một thằng hề.”
Nghe thấy hai chữ này, lông mày của Liêu Tinh Thần nhẹ nhíu lại, anh nhìn lướt qua chú Lý thấy rõ một người đang nằm cuộn tròn trên mặt đất. Triều Dương người cao chân dài, cái áo bành tô màu xanh quân đội đắp ở trên người cậu vẫn làm cho một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, nhìn qua thật sự rất lạnh.
Lý do cứu vớt được cậu là bởi vì Triều Dương có một gương mặt nhu thuận, trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ có lực sát thương cực cao.
Liêu Tinh Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Hơn một nửa gia đình trong đại viện Tân Giang đều như thế này, đời sống thời gian mãi mãi chẳng có chút quy luật nào, tăng ca suốt đêm là một chuyện rất bình thường.
Cho nên ở trong mắt của mọi người trong đại viện, Triều Dương và Liêu Tinh Thần chính là bạn bè tốt lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cho dù có đổi thành người khác cũng sẽ cảm thấy không còn ai thuận đường hơn anh nữa cả.
“Tô Tần đồng ý nguyện vọng ở bên nhau của cậu ta rồi.”
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc theo gió rét mạnh mẽ xộc thẳng vào xoang mũi, Triều Dương rùng mình một cái, hơi men đã tan bớt vài phần.
Bởi vì khi đặt ở trước mặt một sinh mệnh yếu ớt, cái loại tình cảm nhỏ nhoi này căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Triều Dương quơ tay chộp lấy một cái gối ôm vào người, khóc một trận xong liền lăn ra ngủ. Trên lông mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Cậu cảm giác được bản thân được người ta cõng trên lưng bước lên lầu, trong lúc mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt với góc nghiêng cực đẹp gần trong gang tấc.
Tất nhiên cũng biết Liêu Tinh Thần mắc bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn cực kỳ ghét những người say rượu.
Đẹp đến mức làm trái tim cậu ngừng đập.
Bóng đèn trong cầu thang khá tối, đôi mắt hẹp dài của Liêu Tinh Thần hơi rũ xuống, con ngươi đen bóng, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng khẽ mím, đường cong sóng mũi và khuôn cằm cương nghị mạnh mẽ, dáng người cường tráng anh tuấn.
Đây là lần đầu tiên Triều Dương nhìn rõ bộ dáng Liêu Tinh Thần trong khoảng cách gần như vậy mà không có bất cứ thứ gì ngăn che.
Triều Dương cảm thấy bản thân mình đã say đến mức sinh ra ảo giác mất rồi…
Triều Dương và Liêu Tinh Thần sống ở chung một tòa nhà, hai người là hàng xóm tầng trên tầng dưới, mẹ của cả hai lại làm bác sĩ chung một văn phòng nên thường xuyên qua lại với nhau.
Bởi vì trong trí nhớ suốt mười mấy năm qua của cậu, tên hàng xóm lầu dưới này lúc nào cũng mang một cặp kính đen dày cộm, tóc mái dài màu nâu nhạt lòa xòa rơi trước trán che mất cả nửa khuôn mặt, làn da lại trắng đến mức giống như bị bệnh.
Liêu Tinh Thần nhận một cuộc điện thoại khám gấp, cũng đã bước ra tới cửa nhưng bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của chú Lý lúc nãy “Ngủ thành bệnh mất” lại ma xui quỷ khiến mà vòng trở lại.
Quả thực là có mắt không tròng! Phung phí của trời!
Tên nhóc này ngay cả trường hạng ba còn chưa đậu nữa là, sau khi tùy tiện lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học nào đó, tuổi còn trẻ thế mà lại chui rúc ở đại viện này làm một nhân viên bảo an.
Đi đường cũng liêu xa liêu xiêu, cứ như nếu có một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ thổi bay anh đi luôn vậy. Trầm tĩnh lại ít nói, cho dù là đối xử với ai cũng luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt…
Triều Dương ấp úng cả nửa ngày, mới lẩm bẩm mở miệng: “Tôi, không biết.”
Mặc kệ là khí chất hay diện mạo đều thực sự quá mức âm nhu, là loại hình mà Triều Dương không ưa nổi nhất.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tần, gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, ba người là cậu cùng Tô Tần và Vu Tiểu Lạc có quan hệ xích mích.
Chứ đừng nói đến việc có chỗ cho một người nằm đó.
Bởi vì trong trí nhớ suốt mười mấy năm qua của cậu, tên hàng xóm lầu dưới này lúc nào cũng mang một cặp kính đen dày cộm, tóc mái dài màu nâu nhạt lòa xòa rơi trước trán che mất cả nửa khuôn mặt, làn da lại trắng đến mức giống như bị bệnh.
Triều Dương cậu đây thật sự là có phần chẳng ra làm sao, dùng chính lời nói của cậu mà nói á, ngay cả trộn lẫn chung một chỗ với đám quỷ cũng còn được, nhưng duy chỉ cái loại người trong trẻo lạnh lùng giống Liêu Tinh Thần này thì cậu chẳng thể nào xuống tay nổi.
Nghe thấy hai chữ này, lông mày của Liêu Tinh Thần nhẹ nhíu lại, anh nhìn lướt qua chú Lý thấy rõ một người đang nằm cuộn tròn trên mặt đất. Triều Dương người cao chân dài, cái áo bành tô màu xanh quân đội đắp ở trên người cậu vẫn làm cho một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, nhìn qua thật sự rất lạnh.
Cho nên rốt cuộc là cái đứa khốn nạn nào, dám bắt mất con rể mà ông luôn muốn yêu thương hết lòng này đi còn làm cho cậu đau khổ vì thất tình hả?
Cậu chẳng biết nên ở chung với Liêu Tinh Thần như thế nào, mà đối phương cũng không chủ động đến tìm cậu.
Ngoài ra còn có một nơi cũng náo nhiệt chẳng kém chỉ cách đó một bức tường chính là ký túc xá dành cho nhân viên, đại viện Tân Giang.
Ông Lý chẳng hiểu mô tê gì.
Cho nên mặc dù cả hai cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng thường xuyên đi theo người lớn trong nhà cùng nhau ngồi ăn chung một bàn tiệc liên hoan các thứ, nhìn bề ngoài thì quan hệ rất tốt. Nhưng trên thực tế lúc ở riêng chưa từng có lần nào trao đổi khơi thông được với nhau, giống như hai người xa lạ vậy.
Nhớ tới những năm tháng quý giá đã đánh mất ấy, trong lòng Triều Dương giống như bị dao cắt qua, cậu thất thanh khóc rống lên, cảm thấy bản thân mình sao lại ngu ngốc như thế chứ.
Cho nên ở trong mắt của mọi người trong đại viện, Triều Dương và Liêu Tinh Thần chính là bạn bè tốt lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cho dù có đổi thành người khác cũng sẽ cảm thấy không còn ai thuận đường hơn anh nữa cả.
Triều Dương lắc lắc đầu, muốn xua tan cái ảo giác này đi.
Nhưng lúc này lại chỉ có mỗi mình anh có thể đưa Triều Dương trở về nhà được thôi, ông Lý đau lòng cho con rể tương lai, cố gắng thuyết phục nói: “Hôm nay mưa to đất lạnh, ngủ thêm nữa không khéo sẽ ngủ thành bệnh mất. Hơn nữa…”
Là một người có tính cách thú vị ngàn dặm mới tìm được một, cũng bởi vậy mà Triều Dương trở thành người được chào đón nhất trong đại viện, ai ai cũng muốn tranh dành giới thiệu cháu gái nhà mình cho cậu cả.
Nhận ra người nằm trên lưng đã tỉnh, Liêu Tinh Thần dừng lại trước cửa 601, nói: “Đi xuống mở cửa.”
Triều Dương cúi đầu chôn mặt vào hõm vai Liêu Tinh Thần, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào: “Mật mã… là sinh nhật của Tô Tần, không muốn nói cho cậu.”
Tuy là Triều Dương đã tỉnh nhưng men say thì vẫn còn, cậu nắm chặt lấy bả vai Liêu Tinh Thần bắt đầu chơi xấu, sống chết cũng không chịu leo xuống: “Máy nhận dạng hư rồi, vân tay không mở được cửa.”
Ông Lý trông coi ở cánh cổng ra vào đại viện này mấy chục năm rồi, bên trong cho dù là có chuyện to chuyện bé gì của nhà ai xảy ra cũng đều không thoát khỏi tai mắt ông.
Liêu Tinh Thần nhìn những con số trên bàn phím số trí tuệ, chịu đựng xúc động muốn ném bay người trên lưng xuống mặt đất, khó có được mà kiên nhẫn hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Triều Dương ấp úng cả nửa ngày, mới lẩm bẩm mở miệng: “Tôi, không biết.”
Chỉ mỗi chưa từng thấy qua ai bị thất tình mà khóc cả.
Triều Dương quơ tay chộp lấy một cái gối ôm vào người, khóc một trận xong liền lăn ra ngủ. Trên lông mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Liêu Tinh Thần quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn tên đần mà liếc cậu một cái.
Là một người có tính cách thú vị ngàn dặm mới tìm được một, cũng bởi vậy mà Triều Dương trở thành người được chào đón nhất trong đại viện, ai ai cũng muốn tranh dành giới thiệu cháu gái nhà mình cho cậu cả.
Sau khi làm xong hết mọi việc anh mới nhanh chóng rời đi.
Có ai đời nào đến mật mã nhà mình mà cũng không biết không?
Quả thực là có mắt không tròng! Phung phí của trời!
Triều Dương cúi đầu chôn mặt vào hõm vai Liêu Tinh Thần, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào: “Mật mã… là sinh nhật của Tô Tần, không muốn nói cho cậu.”
“Toàn bộ bạn bè ở Thế Ninh đều nhìn tôi như một thằng hề.”
“Tô Tần đồng ý nguyện vọng ở bên nhau của cậu ta rồi.”
Nhớ lại một màn vừa xảy ra không lâu lúc trước, Triều Dương vẫn không nhịn được cảm giác khổ sở và ghê tởm, cậu rất ít khi nào ở trước mặt ai đó lộ ra bộ dạng yếu đuối, đêm nay lại phá lệ.
Mà ở giữa đống chai lọ ngổn ngang ấy có một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú đang cuộn mình ngủ say, hai má đỏ bừng cùng ánh mắt ngập hơi nước, xem ra là đã say không nhẹ.
Hơn một nửa gia đình trong đại viện Tân Giang đều như thế này, đời sống thời gian mãi mãi chẳng có chút quy luật nào, tăng ca suốt đêm là một chuyện rất bình thường.
Vành mắt cậu đỏ hồng, lẩm bẩm vài tiếng ồm ồm, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Hôm nay Vu Tiểu Lạc trở về rồi.”
Triều Dương cậu đây thật sự là có phần chẳng ra làm sao, dùng chính lời nói của cậu mà nói á, ngay cả trộn lẫn chung một chỗ với đám quỷ cũng còn được, nhưng duy chỉ cái loại người trong trẻo lạnh lùng giống Liêu Tinh Thần này thì cậu chẳng thể nào xuống tay nổi.
“Tô Tần đồng ý nguyện vọng ở bên nhau của cậu ta rồi.”
Triều Dương đột nhiên bị gió lạnh thổi vào khiến cậu tỉnh lại, cậu tự mình uống một ngụm rượu lớn, nghiêng đầu cợt nhả nói: “Chú Lý à… Cháu, cháu rốt cuộc thất tình rồi.”
Vì sao đến ông cũng không phát hiện ra một chút tiếng gió nào?
“Toàn bộ bạn bè ở Thế Ninh đều nhìn tôi như một thằng hề.”
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tần, gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, ba người là cậu cùng Tô Tần và Vu Tiểu Lạc có quan hệ xích mích.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tần, gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, ba người là cậu cùng Tô Tần và Vu Tiểu Lạc có quan hệ xích mích.
Tô Tần là người Triều Dương thích nhất từ trước đến giờ, là người cậu đặt ở đầu quả tim, yêu một cách mù quáng suốt mười năm qua.
Tuy là Triều Dương đã tỉnh nhưng men say thì vẫn còn, cậu nắm chặt lấy bả vai Liêu Tinh Thần bắt đầu chơi xấu, sống chết cũng không chịu leo xuống: “Máy nhận dạng hư rồi, vân tay không mở được cửa.”
Cậu vì hắn ta, ngay cả làm một cái lốp xe dự phòng cũng cam tâm tình nguyện.
Vào khoảng thời gian thay ca trực buổi đêm, chú Lý chạy đến giao ca vừa đẩy cánh cửa phòng an ninh ra, lập tức bị mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt, trên mặt đất toàn là vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt khắp nơi.
Bởi vì khi đặt ở trước mặt một sinh mệnh yếu ớt, cái loại tình cảm nhỏ nhoi này căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Triều Dương từng khờ dại suy nghĩ rằng, lòng người có lạnh lẽo thế nào, qua một thời gian dài cũng sẽ được ủ ấm. Chỉ cần cậu đủ kiên trì, một ngày nào đó Tô Tần nhất định sẽ phát hiện ra cậu là một người tốt.
Huống chi so sánh với tên họ Vu kia cậu cũng chẳng kém hơn tí nào.
Vì sao đến ông cũng không phát hiện ra một chút tiếng gió nào?
Căn cứ vào nguyên tắc “tấm lòng thầy thuốc”, Liêu Tinh Thần bèn bật điều hòa đặt ở chế độ nóng ra, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một cái chăn lông dày, cẩn thận quấn chặt lấy cả người Triêu Dương.
Nhưng tình cảm chung quy không thể dùng cách hèn mọn để dành lấy một điều gì đó, tiếc rằng Triều Dương hiểu ra đạo lý ấy quá muộn, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất đều đã vứt hết cho chó ăn rồi.
Triều Dương cảm thấy bản thân mình đã say đến mức sinh ra ảo giác mất rồi…
Nhớ tới những năm tháng quý giá đã đánh mất ấy, trong lòng Triều Dương giống như bị dao cắt qua, cậu thất thanh khóc rống lên, cảm thấy bản thân mình sao lại ngu ngốc như thế chứ.
Chú Lý đã sớm biết rõ tính nết của từng người sống ở đây như lòng bàn tay, ngay cả khu vườn phía Tây bên kia có bao nhiêu con mèo hoang, con nào dính người con nào lạnh lùng, ông cũng biết rõ hết.
Nều đời người có thể quay lại một lần nữa thì tốt quá rồi.
Liêu Tinh Thần nhìn những con số trên bàn phím số trí tuệ, chịu đựng xúc động muốn ném bay người trên lưng xuống mặt đất, khó có được mà kiên nhẫn hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Triều Dương vừa khóc vừa hối hận ở trong lòng, nếu thời gian có thể đảo ngược, cậu tuyệt đối sẽ không mang thời gian lãng phí trên người Tô Tần nữa đâu.
Ngoài ra còn có một nơi cũng náo nhiệt chẳng kém chỉ cách đó một bức tường chính là ký túc xá dành cho nhân viên, đại viện Tân Giang.
Nhận ra người nằm trên lưng đã tỉnh, Liêu Tinh Thần dừng lại trước cửa 601, nói: “Đi xuống mở cửa.”
Khi Liêu Tinh Thần ở trong bệnh viện đã từng thấy qua rất nhiều loại nước mắt, có người bị bệnh tật hành hạ đến khóc, có người thấy chi phí đắt đỏ trên giấy viện phí mà khóc, cũng có người không chịu nổi áp lực từ phía gia đình mà sụp đổ…
Chỉ mỗi chưa từng thấy qua ai bị thất tình mà khóc cả.
Bởi vì khi đặt ở trước mặt một sinh mệnh yếu ớt, cái loại tình cảm nhỏ nhoi này căn bản chẳng đáng để nhắc đến.
Bóng đèn trong cầu thang khá tối, đôi mắt hẹp dài của Liêu Tinh Thần hơi rũ xuống, con ngươi đen bóng, lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng khẽ mím, đường cong sóng mũi và khuôn cằm cương nghị mạnh mẽ, dáng người cường tráng anh tuấn.
Vành mắt cậu đỏ hồng, lẩm bẩm vài tiếng ồm ồm, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Hôm nay Vu Tiểu Lạc trở về rồi.”
Bả vai Liêu Tinh Thần bị nước mắt của cậu làm ướt một mảng lớn, anh há miệng thở dốc, dường như muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người đi xuống lầu dưới.
Cũng giống như nhà của Triều Dương, trong nhà Liêu Tinh Thần cũng chẳng có bóng người.
Hơn một nửa gia đình trong đại viện Tân Giang đều như thế này, đời sống thời gian mãi mãi chẳng có chút quy luật nào, tăng ca suốt đêm là một chuyện rất bình thường.
Không phải nói là công việc này có gì không tốt nhưng ở nơi nhân tài đông đúc, tranh đua nhau đã trở thành phong trào như ở Tân Giang này thì sẽ bị coi là rất nhục nhã, sẽ bị người khác ở sau lưng châm chọc mắng là một tên ăn hại.
Bàn trà trong phòng khách bị các loại thuốc thử chiếm chỗ, trên mặt đất hay trên ghế sô pha đều chất đầy các loại sách liên quan đến y học, toàn bộ căn nhà gần như chẳng có chỗ nào để đặt chân.
Tháng mười một vào ban đêm trời rất lạnh, hơn nữa còn có mưa, nhiệt độ trên sàn nhà xuống rất thấp. Chú Lý đã lớn tuổi nên khiêng không nổi Triều Dương, chỉ đành phải dọn dẹp sạch sẽ hết đống chai lọ trước rồi lại tìm cho cậu một cái áo khoác tạm lên người.
Cũng giống như nhà của Triều Dương, trong nhà Liêu Tinh Thần cũng chẳng có bóng người.
Chứ đừng nói đến việc có chỗ cho một người nằm đó.
Liêu Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng bất đắc sĩ mang người đến phòng ngủ, ném lên trên giường của mình.
Triều Dương quơ tay chộp lấy một cái gối ôm vào người, khóc một trận xong liền lăn ra ngủ. Trên lông mi vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Nều đời người có thể quay lại một lần nữa thì tốt quá rồi.
Liêu Tinh Thần nhận một cuộc điện thoại khám gấp, cũng đã bước ra tới cửa nhưng bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của chú Lý lúc nãy “Ngủ thành bệnh mất” lại ma xui quỷ khiến mà vòng trở lại.
Gió Bắc rét lạnh kèm theo mưa to, lúc này đang gào thét men theo khe hở nơi cửa sổ chui vào trong phòng, giống hệt với âm thanh khe khẽ khóc nức nở của người nào đó.
Phải biết rằng, ở trong đại viện Tân Giang này tùy tiện túm lấy một người qua đường cũng đều là người tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, là nhân tài được quốc qua bồi dưỡng…
Căn cứ vào nguyên tắc “tấm lòng thầy thuốc”, Liêu Tinh Thần bèn bật điều hòa đặt ở chế độ nóng ra, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra một cái chăn lông dày, cẩn thận quấn chặt lấy cả người Triêu Dương.
Sau khi làm xong hết mọi việc anh mới nhanh chóng rời đi.
Mặc kệ là khí chất hay diện mạo đều thực sự quá mức âm nhu, là loại hình mà Triều Dương không ưa nổi nhất.
Bên ngoài mưa to tầm tã vẫn chưa ngừng rơi, không biết có phải vì đang say rượu lại còn khóc lớn một trận không hay là bởi vì Liêu Tinh Thần đã tri kỷ đắp cho cậu một cái chăn lông dày, tóm lại một giấc ngủ này của Triều Dương hoàn toàn không yên ổn, trong lúc mơ màng cậu đã mơ thấy một giấc mộng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook