Điều khiến người ta kinh diễm nhất chính là đôi mắt đen láy như mực, luôn mang theo vẻ mị hoặc.

Dù bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, nàng ta cũng chẳng hề để ý, chỉ hơi nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ đã khiến không ít người đỏ mặt, không dám nhìn nàng ta nữa.

Cả tòa Thái An Điện chìm trong một bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.

Mãi đến khi một câu nói vang lên đánh vỡ sự im lặng.

"May mắn bọn họ không biết lẫn nhau, nếu không đúng là một trận chiến tàn khốc đó nha!"
Nghe câu nói này, thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông rốt cuộc không thể kiềm chế được tức giận trong lòng, đập bàn đứng lên: "Nhan Phi, không phải nàng nói thích nhất là ở bên cạnh ta sao? Vì sao còn dính đến những người khác?"
"Chẳng lẽ lời ngon tiếng ngọt nàng từng nói đều là đang lừa ta?"
Nhan Phi than nhẹ một hơi, nâng bước đi đến trước mặt thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú ông ta, trong giọng nói chứa đựng một tia thở dài: "Sao ta lừa ngươi được chứ, từng câu từng chữ của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng.

"

Bây giờ sắc mặt của thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông mới khá hơn chút.

Nhan Phi nói tiếp: “Có điều, ta tưởng đâu ngươi hiểu ta, không ngờ ngươi lại hẹp hòi như vậy.


"Ta là tông chủ Hợp Hoan Tông, vốn có lòng yêu thương rộng lớn, thiên hạ có bao nhiêu đôi uyên ương, ta há có thể chỉ yêu một người mà xem nhẹ cảm xúc của những người khác?"
Thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông: "!!"
Mọi người: "!!!"
Thật là nhân tài!
Cắm sừng người ta mà có thể nói được thanh cao thoát tục như vậy!
Nhan Phi nhìn sắc mặt giận dữ của thái thượng trưởng lão, thu lại nụ cười rạng rỡ trên mặt, hơi nhíu mày: "Xem ra ngươi thật sự không muốn chấp nhận.

"
"Ngươi muốn trả thù như thế nào?" Nàng ta bước thêm một bước về phía trước, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh: "Giết ta sao?"
Lôi quang hiện lên trong tay thái thượng trưởng lão, nghiến răng nói: "Nàng cho rằng ta sẽ do dự ư?"
"Không thể ——"
"Khoan đã ——"
Ngay lúc này, vô số binh khí và vòng bảo hộ xuất hiện chắn trước mặt Nhan Phi, bảo vệ nàng ta một cách chặt chẽ.

Thái thượng trưởng lão vốn chỉ làm bộ làm tịch, không hề có ý định làm tổn thương Nhan Phi.

Tuy nhiên hành động của những người kia lại vô tình khẳng định việc ông ta muốn động thủ với Nhan Phi.

Ông ta hoảng hốt thu tay lại.

Nhan phi thất vọng nhìn thái thượng trưởng lão: "Nếu ngươi để ý, từ đây chúng ta cắt đứt quan hệ! "

Thái thượng trưởng lão nhìn biểu tình lạnh như băng của Nhan Phi, lòng hoảng hốt, buột miệng thốt ra: "Ta không ngại!"
Mọi người: "!!!"
Thái thượng trưởng lão, người luôn cương trực công chính, vậy mà lại thỏa hiệp??
Tuy nhiên!
Có người liếc nhìn về phía tông chủ Hợp Hoan Tông.

Nhan Phi cũng không bất ngờ với câu trả lời của thái thượng trưởng lão, nàng ta hơi cụp mắt, nghiêng mặt, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến người ta nín thở.

Mọi người sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy một tiên tử tuyệt sắc như vậy, thích thêm vài người cũng không có gì khó hiểu.

Cơn xung đột vừa rồi đã được hóa giải một cách vô hình.

Tô Li xem xong, gật đầu tán thưởng, sau đó lại nhìn lên Thiên Đạo chi thư:
【 Chuyện này không khó đoán, không hổ là! Từ từ!! Ôi mẹ ơi ôi mẹ ơi!! tông chủ Hợp Hoan Tông thế mà là nam giả nữ trang!!!"
"Trời ạ, quả nhiên nam nhân mới hiểu nam nhân nhất.

"
"Kích thích!!!"

! A?
Thái An Điện lại một lần nữa náo động.

Sao có thể!!??
Mọi người ngây ngốc nhìn về phía tông chủ Hợp Hoan Tông, cho dù đã nhìn vô số lần, vẫn bị vẻ đẹp của nàng ta khuất phục.

Một người như vậy, cử chỉ động tác đều phong tình vô hạn, làm sao có thể là nam nhân??
Tông chủ Vạn Kiếm Tông sắc mặt tái mét, môi run rẩy, vẻ mặt như vừa chịu đả kích mạnh: "Nhan Phi, ngươi thế mà! "
Ông ta chưa nói hết lời đã bị Thiên Cơ Môn chủ cắt ngang.

Thiên Cơ Môn chủ biết nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ dẫn đến nghi ngờ từ người ngoài cuộc.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương