Editor: Anne
Người anh em Vương Tiểu Trác này đúng thật không còn gì để tả, mới sáng sớm đã mang theo tài xế nhà mình ngồi xổm dưới lầu.
Lâm Đăng Nhất đoán trước được cậu ta chắc chắn sẽ đến, lúc đi ra ngoài đem theo hai ổ bánh mì ném cho cậu ta một cái.
Vương Tiểu Trát hít hà một hơi: “Bánh mì do đại thần nhà ta mua thơm quá.”
Lâm Đăng Nhất vô cảm phớt lờ.
“Ui, cái tên này lại thay cái xe khác, ai mà vênh váo thế nhỉ.” Vương Tiểu Trát xoay qua xoay lại giữa cái xe với bồn hoa, đúng là không biết ai, mấy hôm trước là siêu xe khác, hôm nay đã đổi thành tình yêu của đàn ông – G63.
Lâm Đăng Nhất theo bản năng ngẩng đầu nhìn phòng 2 tầng 11, trong mắt tràn đầy cảm xúc không thể hiểu nổi.
Kể từ ngày hôm đó, nhà hàng xóm hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến tối hôm qua con xe này mới xuất hiện dưới tầng.
“Chậc chậc chậc, biển số xe này kiêu ngạo thật đấy.

Tôi tưởng xe nhà tôi có năm số 6 đã trâu bò rồi, nhưng tên này tận năm số 8 luôn.” Không có đứa con trai nào không mê xe, Vương Tiểu Trát không thể buông bỏ tình yêu với con G63 này, bốn bánh xe được độ quá ngầu, cậu ta cứ đi mấy mấy vòng xung quanh không muốn rời, cuối cùng bị Lâm Đăng Nhất tms cổ lôi đi.
“Anh em, tôi nói cho ông nghe, xe không đắt mà quan trọng là chất lượng.

Cứ như cái GTR, cho tôi một cái tôi có thể độ cho ông bay lên luôn.”
“Tránh xa xe này chút.” Lâm Đăng Nhất nói.
Vương Tiểu Trát nhìn chằm chằm vào cậu: “Chuyện gì thế anh em, của ông hả? Ông mua lúc nào thế? Không kể cho tôi.”
Mắt Lâm Đăng Nhất nhìn thẳng: “Không phải.”
“Ò.” Vương Tiểu Trát thở dài: “Tôi cứ tưởng ông ngẫm ra rồi.

Người ta nói phụ nữ và xe hơi là không thể thiếu được, thế mà ông lại ngược lại, chả thích cái nào.”
“Chủ xe….” Lâm Đăng Nhất không biết nên nói ra sao, dừng chút: “Là một tên nhóc phản nghịch*.”
(Raw: 是个社会问题少年)
Vương Tiểu Trát rất ngạc nhiên: “Quen biết thật hả? Nhanh nhanh nhanh, nói cho anh em biết sao lại gặp nhau.” Cậu ta phấn khởi quay lại cười nhìn Lâm Đăng Nhất.
Lâm Đăng Nhất liếc mắt nhìn cậu ta: “Không phải bạn bè mà là kẻ thù.”
Vương Tiểu Trát: …..?
Thật hả anh giai, ông mới chuyển đến đã thành kẻ thù với người ta rồi à?

Ninh Châu có ba chiến đội nổi tiếng nhất, ba chiến đội tạo thành thế ba thế chân vạc đối đầu khiến cho sự phát triển của ngành thể thao điện tử tăng lên mạnh mẽ.
Một nhà là BYL, một nhà là TT, nhà còn lại là UAA.
BYL và UAA là kẻ thù truyền kiếp, ai cũng biết hai nhà này như nước với lửa, cả hai đều không ưa gì nhau.
Còn tại sao lại thành kẻ thù truyền kiếp….


Việc này còn được đồn đại rất nhiều.

Dù sao trước kia cũng từng có tin đồn vui rằng ông chủ của BYL và ông chủ của UAA đã từng là một đôi, là một đôi rất yêu nhau.

Nhưng không hiểu tại sao hai người tan vỡ, BYL tách ra khỏi UAA và từ từ lớn mạnh.

Kể từ lúc đó, BYL và UAA đối đầu.
Sau đó, bất cứ nơi nào có BYL thì sẽ có UAA, có UAA sẽ có BYL, và một khi hai bên gặp nhau thì chắc chắn có sấm chớp đùng đùng.
Vương Tiểu Trát không hiểu mấy việc hậu trường này, dù sao trong mắt cậu nhóc cũng chỉ có mỗi KING, cậu ta thấy trên giao diện WeChat của Lâm Đăng Nhất có hai cái tên, cậu ta nghiêng đầu đọc: “Chu Ngư, Trác Nhiên?”
Tên này sao lại quen tai thế nhỉ….
Ba giây sau!
“Fuck, anh em, tôi….

Tôi không nhìn nhầm đúng không, hai người họ không phải là người của UAA với BYL hả?! UAA và BYL đều liên hệ với ông?”
Lâm Đăng Nhất “Ừm.” một tiếng: “Mấy hôm nay đang liên lạc.”
Mắt Vương Tiểu Trát gần như thẳng tắp: “UAA với BYL….

Chúa tôi ơi…”
Cả hai chiến đội hàng đầu, thế mà! Cả hai! Đều vươn cành oliu cho Lâm Đăng Nhất….
Người của hai chiến đội mắt đều thành tinh, mắt độc đáo hơn rất nhiều người, sau khi xác định DD là nhân tài hiếm có thì bắt đầu nhiệt tình oanh tạc Lâm Đăng Nhất, không ai chịu bỏ qua miếng thịt mỡ béo bở này.
“Tôi đã nói rồi! Tôi đã nói rồi! TT đó đúng không có phúc! Nhỏ mọn, không hào phóng, không giữ được đại thần mà còn muốn hại người ta, ông đúng là qua hoạn nạn gặp được may mắn, đi đi, ngoại trừ không có KING ra thì tất cả đều hơn TT vạn lần!” Vương Tiểu Trát còn hào hứng hơn cả Lâm Đăng Nhất, cậu ta cũng là fan cuồng của Mirror nhưng tiếc là đam mê chỉ có thể diễn tả bằng lời, chứ kỹ năng thì không nói nên lời.
Vương Tiểu Trát huyên thuyên không ngừng, cậu ta vừa chậm rãi cúi xuống kéo thẳng quần vừa nói với Lâm Đăng Nhất: “Nghe nói người của BYL đều là thần kinh, người này còn điên hơn người khác, tôi sợ ông không hòa nhập được.

Tôi thấy ông nên chọn UAA, dù sao người của UAA có tính cách khá giống cậu, sau đó các ông chẳng ai để ý đến ai, quá tốt luôn, mỗi ngày chỉ chào buổi sáng thôi.”
Lâm Đăng Nhất chỉ muốn làm theo ý mình, đồng đội thế nào không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ cần chơi game tốt là được.
Còn việc chọn chiến đội nhà nào thì cậu đã có lựa chọn của mình từ trước rồi.
Chiếc xe phi nước đại êm ái trên đường, cậu chống một tay lên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh đang lướt qua nhanh chóng bên ngoài.
Tâm trạng không tồi, thành phố mới, nhà mới, trường học mới và sắp tới là – chiến đội mới.
Mặc dù cái tên thần kinh ở nền tảng Trees [Gọi tao là bố] kia làm cậu thật sự cạn lời nhưng phải nói rằng hắn ta mang lại cho cậu độ hot rất cao.
Nói chung cậu vẫn phải cảm ơn hắn, nếu hắn không gây náo loạn liên tiếp mấy ngày thì cậu cũng sẽ không xuất hiện trên vị trí đề cử của Trees rồi được người ta phát hiện.


Trường trung học phổ thông Vân Lập cách nhà không xa, một lúc sau xe dừng lại trước cổng.
Bảng hiệu tòa nhà xa lạ và đồng phục nói cho cậu rằng đây là ngôi trường hoàn toàn mới lạ và cậu là một học sinh chuyển trường mới nhập học.
Bạn thân từ nhỏ của cậu – Vương Tiểu Trát bước xuống xe xoa quả đầu xoăn ngắn, cậu ta nắm một cọng giật giật, nhưng tóc vẫn không thẳng đành từ bỏ.
Lâm Đăng Nhất cao hơn Vương Tiểu Trát nửa cái đầu, đứng bên cạnh xe cực kỳ nổi bật.
Một lúc sau đã có mấy nữ sinh nhìn về hướng này, nhìn chút rồi vội quay đầu lại mỉm cười thầm thì không biết đang nói gì.
Những điều này Lâm Đăng Nhất đã quen lâu rồi.
“Đăng à, trường trung học phổ thông Vân Lập của chúng ta là trường trọng điểm của tỉnh, nội quy trường rất nghiêm, ông đừng gây chuyện như ngày trước biết chưa.

Nếu không cậu của ông sẽ lột da tôi.” Vương Tiểu Trát đeo dây balo hai bên vai chỉnh tề, cậu ta thắt cái nơ nhỏ trên cổ áo nhìn qua ngoan hơn hẳn Lâm Đăng Nhất.

Vì giờ Lâm Đăng Nhất đang dựa vào xe, cặp sách tùy tiện đeo một bên vai, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh trắng nõn mà lạnh lùng.
Mặt mũi cậu lạnh lùng, không thích cười nhưng lại rất thu hút các cô gái.
“Sao tui chưa từng thấy cậu ấy nhỉ, là người trường mình hả? Thật đẹp trai…” Nhóm nữ sinh đứng đó bàn luận, âm thanh lớn đến nỗi Lâm Đăng Nhất với Vương Tiểu Trát nghe rõ ràng.
“Mau nào, chụp ảnh chụp ảnh, chắc chắn là trường mình, thế mà trên đời có lúc trường mình có đôi nam khôi trường luôn?”
“Cái gì mà đôi nam khôi, sếp Dụ nhà chúng tui mới là nam khôi! là nam khôi duy nhất.”
“Bà đánh rắm, bà dám nói cậu ấy không đẹp trai không? Thế này mà không đẹp trai?”
“Hừ… Tui cũng chưa nói cậu ấy không đẹp.”
Chỉ trong phút chốc, Vương Tiểu Trát chào tài xế thật nhanh rồi lôi Lâm Đăng Nhất đi luôn.

Cậu ta không sợ mấy nữ sinh đó, dù sao Lâm Đăng Nhất không ra tay với con gái nhưng con trai thì không chắc.
Con gái mà điên lên thì rất đáng sợ, đừng bao giờ coi thường sức mạnh truyền thông tin của con gái.

Lâm Đăng Nhất còn chưa vào lớp, một nửa số nữ sinh trong trường đã có được ảnh cậu trên điện thoại.
Lâm Đăng Nhất muốn đến văn phòng chủ nhiệm lớp báo tin trước, Vương Tiểu Trát quyết định tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, làm người tốt đến cùng.
“Đăng này, ông nhất định phải nhớ rõ lời tôi nói á, đừng chọc đến tên Hỗn Thế Ma Vương lớp ông nhé, thà một điều nhịn chín điều lành, hắn ta rất khó động đến, nếu hắn ta động đến ông thì ông kiên nhẫn chút nha, dù sao nơi đây là Ninh Châu, không phải địa bàn nhà ông.”
Thời tiết hơi oi bức, Lâm Đăng Nhất cởi cúc áo sơ mi cổ, giật giật: “Tôi nhìn qua rất thích gây chuyện hả?”
Cổ áo của cậu càng mở rộng, yết hầu càng lộ rõ.

Khi cậu nói chuyện, đường cong của yết hầu mang cảm giác cấm dục không nói nên lời nhưng khi tầm mắt của cậu nhìn qua…..


Lại là một mảng trời băng đất tuyết.
“Không.” Vương Tiểu Trát nuốt nước bọt rồi lắc đầu: “Trông không giống.”
…..

Mới là lạ.

Lâm Đăng Nhất đứng chờ trước cửa văn phòng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp 3 năm 3: Trương Thiết Ngưu.
Cái tên này đúng là tràn ngập hơi thở quê mùa.
Lâm Đăng Nhất dựa vào cửa phòng làm việc, câu nghiêng mặt nhìn Thiết Ngưu đang đi ra, mái tóc đen tuyền, môi nhạt màu, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ vẻ lạnh lùng khó giải thích mỗi khi nhìn người khác.
Lão Trương run run.
Nhìn phiếu điểm của đứa nhỏ này thì đáng ra phải là một học bá chứ sao lại mang dáng vẻ ăn chơi trác táng thế nhỉ? Nhìn không khác gì tên nhóc nhị thế tổ* không dễ chơi trong lớp ông.
Trương Thiết Ngưu nghĩ thầm đừng xếp thêm một tên ma vương khác vào lớp ông, một người là đủ rồi, ông còn muốn dạy học ổn định nữa.
Đồng chí Thiết Ngưu này có chút bối rối trước người bạn học mới, ông còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Đăng Nhất đã nói trước.
Cậu hỏi: “Trương Thiết Ngưu…?”
Đồng chí Thiết Ngưu nghẹn họng.
Một giây sau.
Lâm Đăng Nhất: “….

Thầy giáo?”
Mẹ nó….

Lão Trương chửi tục trong lòng: Cậu mẹ nó hết hơi à, tên của ông đây có thể tùy tiện gọi hả!
Trương Thiết Ngưu nhìn cổ áo lộ rõ xương quai xanh của cậu, hừ một tiếng: “Lâm Đăng Nhất phải không, lại đây.”

Lớp 3 năm 3 được bao quanh bởi những cây ngô đồng Pháp và rừng cây phong.
Bên ngoài hành lang phủ từng lớp lá vàng, có hơi lạnh đầu tháng chín, mỗi khi có gió thổi qua, tán cây xào xạc rơi lá xuống phủ kín vàng mặt đất.
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Lão Trương vào trước duy trì trật tự, Lâm Đăng Nhất đeo tai nghe màu trắng, tay đút túi quần nhắm mắt nghe nhạc.
Gió thổi qua tóc mái, áo sơ mi trắng cực kỳ đơn giản với quần thụng, balo lỏng lẻo trên vai đã đặt xuống dưới chân.
Ánh nắng rất đẹp, đôi mắt híp lại dưới ánh mặt trời dường như thấy điểm đỏ, còn có những lấp lánh vàng nhỏ.

Khóe mắt cậu có nốt ruồi son nhàn nhạt như vẽ đúng tâm điểm, có thể là do da cậu trắng nên nốt ruồi son cũng nhạt đi đôi chút.
Lâm Đăng Nhất rất hưởng thụ quãng thời gian như vậy.

Mặc dù cậu chưa bao giờ đặt chân đến nơi này nhưng không hiểu tại sao lại khá thích nó.


Có lẽ là do cơn gió lúc 8 giờ sáng sớm, cũng có lẽ là do âm thanh tán lá ngô đồng và lá phong, cũng có lẽ là —
Màu đỏ khi nhắm mắt biến thành màu đen, Lâm Đăng Nhất nhạy cảm cảm thấy có người đang chắn ánh mặt trời của cậu.
Cậu nhíu mày và mở mắt đột ngột.
Bất chợt bắt gặp một đôi mắt.
Gần trong gang tấc, một đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự tò mò, nghiên cứu và thăm dò.
Khóe môi người đối diện thường xuyên cong lên, hơi phóng túng và thản nhiên không hề kiềm chế — Ngay cả khi đối mặt với thủ phạm đã đập phá nhà mình.
Dụ Trạch Niên cầm trong tay một cái dao bướm, con dao được tung lên bởi ngón tay thon dài ấy và hắn nhìn chằm chằm Lâm Đăng Nhất với nụ cười như không cười trên môi.

Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm hai đến ba cú đấm, gần đến mức có thể nghe rõ được hơi thở của nhau.
Dụ Trạch Niên áp sát với khí thế dọa người.
Dao bướm trong tay đột nhiên dừng lại, mũi dao chạm vào cằm Lâm Đăng Nhất, hắn nhướng mày: “Học sinh chuyển trường?”
Lâm Đăng Nhất hình như đã biết được Hỗn Thế Ma Vương trong lời cảnh báo của Vương Tiểu Trát là ai rồi, nhưng thật không may, cho dù nên hay không nên đụng vào thì cậu đã chọc đến hắn rồi.
Lâm Đăng Nhất đưa ngón trỏ đẩy dao bướm ra, nhìn Dụ Trạch Niên bằng đôi mắt đen thẳm, vứt ra mấy chữ:
“Liên quan đéo gì đến mày.”
———————————-
1.

Học bá:
学神 / Xué shén /: Học thần = Không học mà điểm vẫn cao.
学仙 / Xué xiān /: Học tiên = Học tàng tàng, học đại lại điểm cao.
学糕 / Xué gāo /: Học cao = Lên lớp ngủ, tan học quậy phá, điểm cao.
学屌 / Xué diǎo /: Học điểu = Học bình thường, trung bình.
学弱 / Xué ruò /: Học nhược = Chăm chỉ nỗ lực học vẫn điểm thấp.
学渣 / Xué zhā /: Học tra = Học cho có, điểm thấp.
学废 / Xué fèi /: Học phế = Không học luôn, bỏ học.
2.

Nhị thế tổ: (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.

Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
3.Dao bướm:

—————————
#Annne
#25/07/2022.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương