Sau Khi Nam Chính Phát Điên
-
7: Vào Ảo Ảnh
Lúc này vừa nghe Liễu thị muốn đi dịch trạm, ngược lại đã gợi lên hồi ức của Diêu Thủ Ninh.
"Nói cái gì?"Liễu thị còn xụ mặt, nhưng thấy nữ nhi nửa ngã trên người bà, ngửa đầu lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt to kia chớp chớp nhìn bà, tức giận trong lòng không khỏi giảm đi vài phần.
"Đừng lắc nữa, làm cho ta choáng váng.
"Mặc dù bà vẫn chưa cho sắc mặt tốt, nhưng thái độ đã dịu đi một chút.
Diêu Thủ Ninh ôm chặt cánh tay bà hơn, mặt dán vào vai bà:"Nương, có phải biểu tỷ bọn họ sắp tới rồi không?""Làm sao ta biết?" Liễu thị tức giận đáp.
Nói xong, trên mặt lại hiện ra vài phần lo lắng:"Đây không phải là chuẩn bị đi trạm dịch bắc thành xem một chút, có thư của dì con gởi không?"Từ nửa năm trước sau khi nhận được một phong thư nhà tiểu Liễu thị gửi tới, Liễu thị vẫn chưa nhận được hồi âm của tiểu Liễu thị.
"Con đến nay cũng chưa từng gặp qua biểu tỷ, không biết tỷ ấy trông như thế nào, tính cách có hợp với con hay không.
"Nỗi buồn trong lòng Liễu thị bị lời này của nàng xua tan, nghe được lời này, không khỏi nói:"Tính cách của dì con là trinh tĩnh dịu dàng, rồi lại cực kỳ có chủ ý, nữ nhi nàng ấy nuôi, tự nhiên sẽ không quá kém.
"Nói đến đây, Liễu thị không khỏi giơ một bàn tay, dùng ngón trỏ chỉ vào trán Diêu Thủ Ninh:"Ít nhất sẽ không giống như con, chỉ biết chọc giận ta.
"Bà điểm vào trán nữ nhi xong, bực bội trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, nhắc tới muội muội, trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo.
"Về phần diện mạo, dì con lớn lên giống ngoại tổ phụ của con, từ nhỏ đã là tiểu mỹ nhân nổi danh của Nam Chiêu.
"Liễu Tịnh Chu lúc trẻ là mỹ nam tử nổi tiếng Nam Chiêu, tri thức uyên bác mà lại phong độ nhẹ nhàng, nhưng thê tử của ông lại có diện mạo bình thường, từng bị người Nam Chiêu nghị luận.
Năm đó có rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ Liễu Tịnh Chu, tình nguyện không cần danh phận, chỉ vì vào cửa Liễu gia, bởi vậy có thể thấy mỹ danh năm đó của Liễu Tịnh Chu.
Mặc dù là tỷ muội ruột thịt, nhưng Liễu thị diện mạo giống mẫu thân, bộ dạng bình thường; tiểu Liễu thị lại càng giống Liễu Tịnh Chu, bộ dáng thập phần tinh xảo.
Liễu thị nguôi giận, nhắc tới chuyện năm đó mặt mũi đều nhu hòa vài phần.
"Khi ngoại tổ mẫu con qua đời, tuổi của ta còn rất nhỏ.
"Mà tiểu Liễu thị còn nhỏ hơn bà một chút, sau khi mất đi mẫu thân cả ngày khóc nức nở, là Liễu thị ôm muội muội ngày đêm dỗ dành.
Lúc đó Liễu Tịnh Chu mặc dù đã danh mãn Nam Chiêu, trong nhà cũng coi như thanh quý, nhưng chăm sóc tiểu hài tử lại không tính là cẩn thận.
Hạ nhân thấy không có chủ mẫu đương gia, liền lơ là hầu hạ, suýt nữa làm cho tiểu Liễu thị lúc đó mới chưa tới sáu tuổi mất mạng.
Liễu thị chỉ lớn hơn muội muội không đến ba tuổi, lúc này, bất đắc dĩ phải đứng ra, đè nén nỗi sợ hãi cùng nỗi khổ sở mất mẹ trong lòng, gánh vác chức vụ đại tỷ, tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc tiểu Liễu thị, giống như tiểu đại nhân quản nàng ấy ăn, mặc, ở, đi lại, đợi nàng ấy lớn lên, lại nói với nàng ấy những điều mà các nữ hài nên biết.
Có thể nói muội muội chính là Liễu thị một tay nuôi lớn, hai người danh là tỷ muội, kì thực tình như mẹ con.
"Ai——"Nói đến đây, Liễu thị thở dài:"Đáng tiếc cuối cùng nàng ấy không nghe lời, cố ý muốn gả cho Tô Văn Phòng, khiến cho chúng ta tách biệt hai nơi, đã trải qua nhiều năm không gặp mặt.
"Giọng nói của bà mang theo một sự oán giận:"Dì con từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, Tô Văn Phòng mặc dù nói có tài, nhưng thời vận không tốt, mấy năm nay dì con đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi, không biết khổ thế nào nữa.
”Tiểu Liễu thị tính tình ngoài mềm trong cứng, năm đó bởi vì vì hôn sự này, tỷ muội hai người huyên náo tan rã trong không vui.
Thời gian mười mấy năm sau đó, chỉ có mấy phong thư qua lại mà thôi.
Lấy tính cách, nếu không phải là cùng đường, hẳn tuyệt đối sẽ không cúi đầu xin mình giúp đỡ.
Trong lòng Liễu thị cho dù có oán hận nhiều hơn nữa, trong nháy mắt nhận được thư của muội muội, cũng hóa thành lo lắng.
"Thời điểm gửi thư, nàng ấy nói vừa tới Giang Ninh.
"Từ sau khi nhận được thư, Liễu thị lật qua lật lại xem, gần như mỗi chữ trong thư đều ghi nhớ trong lòng:"Hiện giờ đã qua tháng mười một, bên kia chỉ sợ đã sớm hạ nhiệt, cũng không biết nàng ấy bây giờ như thế nào —— "Bà nói đến đây, trong mắt lộ ra vẻ bất an.
Tiểu Liễu thị chịu không được đông chí!Không biết vì sao, trong đầu Diêu Thủ Ninh xuất hiện một ý niệm như vậy.
Nàng đối với nơi này vô cùng chắc chắn, trong lúc hoảng hốt giống như thần hồn xuất khiếu, mơ hồ bên tai nghe được tiếng nức nở ẩn nhẫn.
Tiếng bánh xe ngựa chuyển động yếu đi, Liễu thị thở dài cũng cơ hồ nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
Ở trước mặt Diêu Thủ Ninh, thay vào đó là một cảnh tượng khác —— một đôi thiếu niên nam nữ quần áo đơn bạc quỳ gối trước giường bệnh, nắm lấy tay một nữ nhân gầy trơ xương như củi, khóc đến thương tâm.
Trong ánh sáng yếu ớt, một nam nhân chống lên khung cửa, cúi đầu gạt lệ.
Một màn này hiện ra cực kỳ quái dị, Diêu Thủ Ninh lòng hiếu kỳ tràn đầy, vừa "nhìn" càng muốn nhìn rõ diện mạo người trong phòng.
Chỉ là tình cảnh trước mắt giống như là ngược ánh sáng, nhìn không rõ ràng lắm, ngay khi nàng cực lực mở to hai mắt muốn nhìn ——Thiếu nữ quỳ gối trước giường bệnh, thiếu nữ nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, một nốt ruồi son nhỏ giữa mi tâm, ngược lại làm cho Diêu Thủ Ninh nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Đang lúc nàng còn muốn cố gắng nhìn rõ, đột nhiên trong tai truyền đến tiếng kêu:"Thủ Ninh, Thủ Ninh?"Tiếng gọi có chút lo lắng của Liễu thị từ đằng xa vang lên, ngay lập tức áp chế xuống tiếng nức nở mỏng manh kia, cùng với nữ nhân đang chậm rãi nói chuyện.
Trong nháy mắt, tiếng bánh xe ngựa chuyển động, tiếng gọi Diêu Uyển Ninh của Liễu thị, cùng với tiếng ồn ào của người đi hai bên đường, hóa thành âm lượng ồn ào thật lớn, mạnh mẽ rót vào trong đầu Diêu Thủ Ninh, mạnh mẽ kéo tinh thần nàng trở về.
"A——"Ảo ảnh trước mắt ầm ầm vỡ vụn, nam nhân vịn cửa, nữ nhân trên giường, cùng với hình ảnh thiếu niên nam nữ quỳ khóc vặn vẹo thành đoàn, tức khắc biến mất không còn một mảnh.
Đầu Diêu Thủ Ninh đau như muốn nứt ra, hai tay đỡ lấy cánh tay Liễu thị mềm nhũn trượt xuống.
"Con không có ——"Nàng muốn nói với Liễu thị mình không có việc gì, nhưng lời còn chưa nói ra, người đã thoát lực, ngã xuống người Liễu thị.
Lần này có thể khiến Liễu thị sợ tới mức không nhẹ.
"Đây là làm sao vậy?"Bà phản ứng cực nhanh, vươn cánh tay ra, ôm chặt thân thể trượt xuống của nữ nhi.
Tiểu nữ nhi này không giống Diêu Uyển Ninh, từ nhỏ đã khỏe mạnh, không tai ương không bệnh tật.
Vừa rồi lại giống như đột nhiên mất hồn, hai mắt không chớp, hiếm thấy trầm mặc không nói.
Vừa bị bà mạnh mẽ đánh thức, liền sắc mặt trắng bệch, ngã vào trong ngực bà.
Liễu thị giơ tay dò trán nàng, lại chạm vào chính mình:"Không nóng.
"Không chỉ không có sốt, thậm chí trán giống như rịn ra mồ hôi, khiến gương mặt nàng hơi lạnh.
"Thủ Ninh, Thủ Ninh! "Diêu Thủ Ninh nghe được tỷ tỷ có chút lo lắng kêu to, muốn đáp lại, lại cảm thấy sức lực toàn thân đều giống như bị rút đến không còn một mảnh.
Nàng nghe được mẫu thân lo lắng sai người lại lấy đấu bồng quấn chặt nàng, lại phân phó Tào ma ma vội vàng về nhà mời đại phu, giống như là có chút bối rối.
Vòng tay Liễu thị ấm áp mà mềm mại, làm cho nàng cảm thấy thoải mái mà an tâm, tiếp theo một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại cũng thò qua, nhéo nhéo lòng bàn tay nàng.
"Đừng lo lắng! "Diêu Thủ Ninh mơ mơ màng màng muốn an ủi tỷ tỷ, ý đồ nắm lấy tay nàng.
Nhưng lúc này mí mắt nàng cay xè chua xót, giống như là người liên tục mấy ngày không có ngủ, vô cùng buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ kia khí thế mạnh mẽ, nàng trong sự lo lắng vuốt ve của liễu thị cùng Diêu Uyển Ninh, lâm vào trong giấc ngủ say.
------------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook