Sau Khi Nam Chính Phát Điên
-
14: Đặt Bẫy
Nghe Diêu Hồng nhắc tới Hình Ngục, vẻ tức giận trên mặt Liễu thị hòa hoãn một chút, ngược lại biến thành vẻ mặt hơi có chút nhức đầu.
Thái tổ năm đó khi lập quốc, ngoại trừ thiết lập Trấn Ma Ti ra, đồng thời thiết lập Hình Ngục, trao cho nơi đó quyền chém trước tấu sau, chuyên bắt tham quan ô lại.
Vốn là vì giai đoạn đầu thống trị Đại Khánh, quan trường hối lộ thành thói quen, nhưng theo Đại Khánh triều thành lập, một thời gian dài, dần dần liền thay đổi bầu không khí, Hình Ngục tồn tại, đã trở thành vùng giao tranh của thế lực khắp nơi, dùng để chèn ép, hãm hại quyền hành của đối thủ.
Hơn nữa đến những năm gần đây, Hoàng đế trầm mê tu tiên tìm đạo luyện đan, đối với triều sự đã không quản lý được nhiều, triều cương hỗn loạn, phân ra phe phái, càng đấu càng hung ác, trong triều lấy Trưởng công chúa Lục gia cầm đầu cùng Hình Ngục, Trấn Ma Ti địa vị ngang nhau.
Thế hệ này, người đứng đầu Hình Ngục họ Sở, ở trong triều rắc rối khó gỡ, tạo thành thế lực cường đại.
Nếu bách quan có đắc tội với phe Sở thị, sẽ bị bắt giữ với các loại tội danh, trước dùng hình sau định tội.
Quan viên bị Hình Ngục theo dõi, nếu không có chống lưng bảo vệ tánh mạng, đều run như cầy sấy.
Bởi vậy, đại quan tứ phẩm trở lên trong triều, muốn tự bảo vệ mình, đều sẽ tự tìm trận doanh.
Người không có xuất thân, bối cảnh như Diêu Hồng, cho dù đã được xếp vào lục phẩm, nhưng người của Hình Ngục cũng nói bắt thì bắt.
Nhất là người Hình Ngục hình như đặc biệt không thích người tốt giống như Diêu Hồng —— hai vợ chồng liếc nhau một cái, nhớ tới chuyện cũ.
Năm đó ông phụng điều lệnh vào Thần Đô, từng nghe theo quan trên chỉ dẫn, mang theo lễ vật, muốn bái kiến quan viên khắp nơi.
Diêu Hồng người này nhìn như tướng mạo thô lỗ, kì thực lại trong thô có tỉ mỉ, đối với nhân tình tai nạn nắm chắc cực chuẩn.
Ông có thể dựa vào thân bạch y, cưới được Liễu thị, sau đó điều vào Thần Đô nhậm chức lục phẩm Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử, không thoát khỏi liên quan đến tính cách mạnh vì gạo, bạo vì tiền của ông.
Năm đó vừa vào Thần Đô, đối với mỗi người đều có thể hòa thuận nói chuyện vui vẻ, duy chỉ có khi bái kiến người của Hình Ngục ty, lúc đầu được đón vào, người của Hình Ngục ty phía sau không biết nghe cái gì, lại biến sắc đuổi ông ra ngoài, ngay cả lễ vật cũng không thu, còn ăn nói bậy bạ nói người Hình Ngục sau này thấy ông bái phỏng sẽ không mở cửa.
Từ đó, xem như chặt đứt con đường đút lót Hình Ngục của Diêu Hồng.
Lúc mới bắt đầu còn có chút lo lắng đề phòng, sợ bị Hình Ngục theo dõi, Thần Đô này cũng không thể ở lâu.
Liễu thị lúc đó còn không dám mua nhà, e sợ sớm muộn gì cũng phải trở về Nam Chiêu.
Lại không ngờ từ đó về sau, Diêu Hồng mặc dù không tiếp xúc với người của Hình Ngục ty, nhưng không bị làm khó dễ, sau đó phu thê liền dần dần buông bỏ chuyện này.
Lúc này Liễu thị vừa nghe trượng phu nói ra, cũng không dám tùy tâm sở dục:"Quên đi, thiếp cũng chỉ là nói như vậy mà thôi.
"Bà cố nén tức giận:"Bệnh của Uyển Ninh cũng không phải chuyện sớm chiều.
""Vậy cũng không phải.
"Diêu Hồng làm sao nỡ để thê tử nén giận, tròng mắt đảo quanh, cười "khà khà" hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt:"Tuy rằng không thể công khai đập phá quán thuốc của hắn ta, nhưng nếu cái gọi là thần y chỉ là lừa gạt, cũng không phải không có cách nào thu thập hắn ta.
"Ông chưởng quản Binh Mã Tư Bắc thành, nha sai thủ hạ trà trộn giữa phố phường, cũng quen biết du côn lưu manh.
"Đến lúc đó tìm một phố phường vô lại, làm bộ khám bệnh, cuối cùng nằm xuống đó, nâng người qua ầm ĩ một hồi.
"Diêu Hồng nhếch miệng, vẻ mặt thật thà nói:"Đến lúc đó ta lại phái người xuất mã, cứ như vậy, danh chính ngôn thuận, đến lúc đó người của Hình Ngục tùy tiện hỏi, ta cũng có chuyện để nói.
”Nói đến đây, ông da mặt dày nằm bên người Liễu thị:"Đợi ta bắt được tên lừa gạt này, nhất định phải tra hỏi thật tốt, để cho nàng xả giận!"Liễu thị nghe xong lời này, vẻ u ám trên mặt chuyển sang sáng trong, một mặt như oán trách đẩy trượng phu một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ thoả mãn:"Cũng đừng nói như vậy.
" Bà thản nhiên nói:"Trước tiên để cho Uyển Ninh uống mấy thang thuốc này, nếu không thấy hiệu quả, đến lúc đó lại dùng phương pháp này cũng không muộn.
"Diêu Hồng đương nhiên là không có không nghe theo, gật đầu nói:"Tất cả đều nghe lời nàng.
"Diêu Thủ Ninh cũng mặc kệ cha mẹ muốn đối phó Tôn thần y như thế nào, nàng nghe một lúc lâu, thấy hai người thương nghị xong, không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có nàng đang ngồi.
Nàng không khỏi nắm lấy cánh tay Liễu thị, lắc lắc hai cái, khiến mẫu thân chú ý:"Nương, đến lúc đó con cũng muốn đi.
"Hôm qua nàng hôn mê, khiến Liễu thị sợ tới mức không nhẹ, Liễu thị hạ quyết tâm muốn nhốt nàng ở trong nhà một thời gian.
Nhưng lúc này bà bị trượng phu dỗ dành đến tâm tình thoải mái, nghe con gái năn nỉ, cũng không một mực cự tuyệt:"Con đi làm gì?""Con muốn xem mẫu thân trút giận cho tỷ tỷ.
" Nàng ôm lấy cánh tay Liễu thị, thân thể dán qua vỗ mông ngựa của mẫu thân:"Mẫu thân, Tôn thần y này nếu là lừa gạt, mẫu thân muốn vạch trần hắn ta, chính là chuyện tốt tích đức, con muốn xem mẫu thân thu thập kẻ lừa gạt như thế nào!"Nàng lắc lắc cánh tay Liễu thị, làm nũng nói:"Nương, con muốn đi!” Lại sợ Liễu thị lại tìm cớ cự tuyệt nàng, nên lại nói tiếp:"Dù sao đến lúc đó phụ thân sẽ tìm người chờ ở phụ cận, cho dù con đi cũng không sợ xảy ra chuyện, cho con đi, cho con đi nha!"Liễu thị không chịu nổi thế công làm nũng của nữ nhi, Diêu Hồng lại từ trước đến nay thương yêu nữ nhi này, thấy nàng liên tiếp năn nỉ, cũng giúp đỡ lên tiếng:"Thủ Ninh đi cũng được, dù sao có người của ta, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Diêu Thủ Ninh tính cách hoạt bát, nếu thật sự có đại sự như vậy không cho nàng đi, chỉ sợ nàng sẽ rầu rĩ không vui một thời gian.
Dưới thế công của trượng phu nữ nhi, Liễu thị cuối cùng buông lỏng đáp:"Được rồi, để cho con đi, không cần lắc lắc, lắc ta chóng mặt quá!"Chỉ là sau khi đáp lại cố ý nói rõ, không cho phép nàng ở lại trong trà lâu, sợ nàng lại nghe những chuyện xưa không đứng đắn này, đến lúc đó lại bị kinh hách đến suy nghĩ.
Nói xong, lại nhắc lại chuyện cũ, nói đến chuyện hôm qua Diêu Thủ Ninh mê man, Diêu Hồng ở một bên phụ họa lời nói của thê tử, cũng đi theo giáo huấn nữ nhi.
Diêu Thủ Ninh dĩ nhiên đáp ứng.
Chuyện xưa tùy thời đều có thể nghe, cùng lắm thì nàng nghĩ cách để Đông Quỳ ra ngoài nghe, sau khi trở về kể lại cho nàng nghe cũng được.
Nhưng loại náo nhiệt như đập y quán này cũng không phải lúc nào cũng có thể có, nàng đương nhiên là không thể bỏ qua.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tào ma ma:"Đại lang đã về!"Diêu Thủ Ninh đang bị cha mẹ liên tục càm ràm đến da đầu tê dại, vừa nghe lời này, ánh mắt không khỏi sáng lên:"Đại ca đã về rồi!"Đại ca Diêu Nhược Quân của nàng hiện giờ đang học trong thư viện Trúc Sơn, để tham gia khoa cử năm sau.
Thư viện Trúc Sơn là tộc học do Cố thị bỏ bạc xây dựng, mời chào không ít người đọc sách có danh vọng giảng bài, ở trong Thần Đô phi thường có danh tiếng, con trai của rất nhiều quan lại quyền quý đều đang đọc sách trong thư viện Trúc Sơn này.
Thư viện nằm bên ngoài thành Thần Đô vài dặm, bình thường Diêu Nhược Quân ở lại thư viện cùng bạn bè, cứ cách bốn năm ngày mới về nhà một lần.
Diêu Thủ Ninh nhớ Liễu thị nói sáng nay hắn mới đến thăm mình đang mê man, chắc là tối hôm qua về nhà, không nghĩ tới hôm nay lại trở lại.
"Đại ca con nghe nói con mê man, buổi sáng lúc đi còn lo lắng.
"Liễu thị cười đáp một câu.
Buổi trưa bà vốn nên cho người đi thư viện Trúc Sơn một chuyến, truyền cho Diêu Nhược Quân tin tức nữ nhi đã tỉnh.
Thế nhưng lúc ấy bà mệt mỏi vô cùng, trở về phòng liền ngủ thiếp đi, nhất thời quên mất việc này.
Lúc này vừa nghe nhi tử trở về, vừa cảm thấy vui vẻ, tự trách mình ngủ lâu quên chuyện, để cho nhi tử chạy về thêm một lần.
Diêu Nhược Quân vào cửa, khi nhìn thấy người trong phòng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thần thái buông lỏng một chút, theo bản năng sửa sang lại cổ áo --Đây là động tác theo bản năng chứng minh tâm tình lúc này của hắn rất tốt.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook