Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
-
Chương 6: Nhà Có Núi Thì Xem Sao? (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mỗi lớp bình thường của trường Trung học Số 2 chỉ có ba mươi người, năm hàng sáu dãy, mỗi người một bàn riêng, Nguyễn Trà nhẹ nhàng gật đầu, ôm sách vở mới tinh ngồi vào chỗ mà giáo viên chủ nhiệm vừa chỉ.
Chốc lát lại có ánh mắt rơi xuống trên người Nguyễn Trà, sau khi Nguyễn Trà ngồi xuống, liếc mắt nhìn đến vị trí phía trước, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của một bạn nữ xinh xắn chưa kịp thu lại.
Tóc đen xoăn nhẹ buông xõa, trên mặt có một lớp trang điểm tinh xảo, áo đồng phục đã được sửa để ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, khuôn mặt giống Lương Thiến Linh đến năm sáu phần, nhưng trong mắt lại mang theo địch ý rõ ràng.
Tống Mạnh Vũ.
Chị gái họ của mình.
"Tiết sau là tiết tiếng Anh, các em phải cố gắng lên, kỳ thi giữa kỳ lần này đừng khiến thầy Trần chặn mọi người ở văn phòng nữa."
"Chị Lan, chúng em sẽ cố gắng hết sức, điểm trung bình của bài thi giữa kỳ lần này không lo không được hạng nhất!"
"Giữ được hạng hai, tranh giành hạng ba, chỉ là chuyện nhỏ!"
"Được rồi được rồi, đừng khoác lác nữa, các em giữ được hạng hai là được rồi, hạng ba thì không cần đâu." Liêu Lan nói xong, lại nhìn thoáng qua Nguyễn Trà, bắt gặp cô đang sửa sang lại tài liệu học tập, trái tim đang treo lơ lửng vẫn không thể buông xuống được.
Làm một người giáo viên, bản thân cô ấy cũng không hy vọng Nguyễn Trà bị phân đến lớp A10 này.
Mấy đứa nhỏ ở lớp A10 phần lớn đều là con nhà giàu có, có đứa hiểu lễ nghĩa, cũng có đứa hiểu vinh nhục, cũng có đứa từ nhỏ giáo dục không tốt, tính tình hung hăng càn quấy lại dễ nổi cáu, cả trường đều biết đến danh tiếng, là đối tượng phải đặc biệt chú ý đến.
Nỗi lo lắng của Liêu Lan rất nhanh đã trở thành sự thật, cô ấy vừa đi khuất, bàn học của Nguyễn Trà đã bị vỗ một cái, nữ sinh Tề Lưu Hải mang vẻ mặt chế giễu, hai tay đút trong túi, lạnh lùng nhìn Nguyễn Trà: "Bạn học, nhìn lạ quá nha, trước đây bạn học ở trường nào vậy? Nhà bạn mở công ty kinh doanh gì vậy?"
Tuy rằng Lâm Lăng không được làm hoa khôi, nhưng ở lớp A10 cũng là số một số hai, hơn nữa thành tích vẫn luôn đứng hạng nhất trong lớp, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Trà, lại nhìn thấy thái độ nhiệt tình của mấy bạn nam khác, khó tránh khỏi có chút không vui.
Đến khi Lâm Lăng chú ý đến chiếc váy mà Nguyễn Trà đang mặc được làm từ chất vải bình thường, trong lòng nhất thời có sự so sánh, nhìn không ra nhãn hiệu, lại không phải sản xuất thủ công, có lẽ là học sinh nghèo khó có học lực không tồi, có được học bổng cho nên được chuyển đến đây.
Nguyễn Trà lần đầu tiên bị người khác hỏi gia cảnh trong nhà, trong lòng có cảm giác cực kỳ mới mẻ: "Từ trường Trung học Số 6 ở trấn trên, Ừm... Ngành nghề? Trong nhà có núi thì có được tính không?"
Lâm Lăng: "..."
Tống Mạnh Vũ nhìn thấy Nguyễn Trà nói ra hoàn cảnh nghèo kiết hủ lậu của mình, vội vàng ra vẻ dịu dàng châm thêm một chút lửa: "Mọi người đừng cười, em gái mình mới về nhà, trước kia ở trong trấn nhỏ, tuy rằng dì và dượng mình sống ở trong làng nhỏ, không có công việc gì, nhưng mọi người đều sống rất không tồi."
Nghe được lời nói của Tống Mạnh Vũ, các bạn trong lớp đang có chút tò mò cũng chuyển sang khinh thường, thậm chí còn không kiêng nể gì mà cười vang, tuy rằng có một số bạn chướng mắt với hành vi cười nhạo thành tiếng của học sinh cá biệt, nhưng không thân thiết gì với Nguyễn Trà, cũng không phải cùng một loại người, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ, đứng ngoài cuộc.
Mỗi lớp bình thường của trường Trung học Số 2 chỉ có ba mươi người, năm hàng sáu dãy, mỗi người một bàn riêng, Nguyễn Trà nhẹ nhàng gật đầu, ôm sách vở mới tinh ngồi vào chỗ mà giáo viên chủ nhiệm vừa chỉ.
Chốc lát lại có ánh mắt rơi xuống trên người Nguyễn Trà, sau khi Nguyễn Trà ngồi xuống, liếc mắt nhìn đến vị trí phía trước, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của một bạn nữ xinh xắn chưa kịp thu lại.
Tóc đen xoăn nhẹ buông xõa, trên mặt có một lớp trang điểm tinh xảo, áo đồng phục đã được sửa để ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, khuôn mặt giống Lương Thiến Linh đến năm sáu phần, nhưng trong mắt lại mang theo địch ý rõ ràng.
Tống Mạnh Vũ.
Chị gái họ của mình.
"Tiết sau là tiết tiếng Anh, các em phải cố gắng lên, kỳ thi giữa kỳ lần này đừng khiến thầy Trần chặn mọi người ở văn phòng nữa."
"Chị Lan, chúng em sẽ cố gắng hết sức, điểm trung bình của bài thi giữa kỳ lần này không lo không được hạng nhất!"
"Giữ được hạng hai, tranh giành hạng ba, chỉ là chuyện nhỏ!"
"Được rồi được rồi, đừng khoác lác nữa, các em giữ được hạng hai là được rồi, hạng ba thì không cần đâu." Liêu Lan nói xong, lại nhìn thoáng qua Nguyễn Trà, bắt gặp cô đang sửa sang lại tài liệu học tập, trái tim đang treo lơ lửng vẫn không thể buông xuống được.
Làm một người giáo viên, bản thân cô ấy cũng không hy vọng Nguyễn Trà bị phân đến lớp A10 này.
Mấy đứa nhỏ ở lớp A10 phần lớn đều là con nhà giàu có, có đứa hiểu lễ nghĩa, cũng có đứa hiểu vinh nhục, cũng có đứa từ nhỏ giáo dục không tốt, tính tình hung hăng càn quấy lại dễ nổi cáu, cả trường đều biết đến danh tiếng, là đối tượng phải đặc biệt chú ý đến.
Nỗi lo lắng của Liêu Lan rất nhanh đã trở thành sự thật, cô ấy vừa đi khuất, bàn học của Nguyễn Trà đã bị vỗ một cái, nữ sinh Tề Lưu Hải mang vẻ mặt chế giễu, hai tay đút trong túi, lạnh lùng nhìn Nguyễn Trà: "Bạn học, nhìn lạ quá nha, trước đây bạn học ở trường nào vậy? Nhà bạn mở công ty kinh doanh gì vậy?"
Tuy rằng Lâm Lăng không được làm hoa khôi, nhưng ở lớp A10 cũng là số một số hai, hơn nữa thành tích vẫn luôn đứng hạng nhất trong lớp, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Trà, lại nhìn thấy thái độ nhiệt tình của mấy bạn nam khác, khó tránh khỏi có chút không vui.
Đến khi Lâm Lăng chú ý đến chiếc váy mà Nguyễn Trà đang mặc được làm từ chất vải bình thường, trong lòng nhất thời có sự so sánh, nhìn không ra nhãn hiệu, lại không phải sản xuất thủ công, có lẽ là học sinh nghèo khó có học lực không tồi, có được học bổng cho nên được chuyển đến đây.
Nguyễn Trà lần đầu tiên bị người khác hỏi gia cảnh trong nhà, trong lòng có cảm giác cực kỳ mới mẻ: "Từ trường Trung học Số 6 ở trấn trên, Ừm... Ngành nghề? Trong nhà có núi thì có được tính không?"
Lâm Lăng: "..."
Tống Mạnh Vũ nhìn thấy Nguyễn Trà nói ra hoàn cảnh nghèo kiết hủ lậu của mình, vội vàng ra vẻ dịu dàng châm thêm một chút lửa: "Mọi người đừng cười, em gái mình mới về nhà, trước kia ở trong trấn nhỏ, tuy rằng dì và dượng mình sống ở trong làng nhỏ, không có công việc gì, nhưng mọi người đều sống rất không tồi."
Nghe được lời nói của Tống Mạnh Vũ, các bạn trong lớp đang có chút tò mò cũng chuyển sang khinh thường, thậm chí còn không kiêng nể gì mà cười vang, tuy rằng có một số bạn chướng mắt với hành vi cười nhạo thành tiếng của học sinh cá biệt, nhưng không thân thiết gì với Nguyễn Trà, cũng không phải cùng một loại người, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ, đứng ngoài cuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook