“Con vẫn nhớ thỏa thuận năm năm trước, con sẽ hoàn thành nghĩa vụ của người thừa kế.

” Đan Thần Huân nghiêm túc nói chuyện với bà: “Ngày mùng 9 tháng 9, con sẽ kết thúc công việc ở đồn cảnh sát.


“Vậy là tốt nhất! ” Bà Đan thở phào nhẹ nhõm, bà nắm chặt tay anh: “Mẹ không nỡ ép con từ bỏ công việc mình thích, nhưng ông nội và bố con! ”
“Mẹ đừng nói nữa.

” Đan Thần Huân đứng dậy, anh kéo tay áo sơ mi, thản nhiên nói: “Con đi trước, trong đồn còn có việc.


“Bên nhà họ Lục! ” Bà Đan khẽ hỏi: “Tang lễ thế nào rồi?”
“Gần xong rồi ạ.


“Con phải để ý nhiều hơn, cô Lục của con không khỏe, Lục Niệm quanh năm ở nước ngoài không quen cuộc sống nơi đây, Lục Lâm lại không hiểu gì hết! ”
“Con biết rồi, mẹ lên tầng nghỉ ngơi đi, đã muộn lắm rồi.

” Đan Thần Huân gọi cô giúp việc đang đứng ở đầu cầu thang, ra hiệu cô ta đưa mẹ mình lên lầu.

“Không cần, để mẹ tiễn con ra ngoài.

” Bà ra hiệu cô giúp việc lùi lại, đi ra ngoài với anh.


Đi ra bên ngoài biệt thự, Đan Thần Huân không cho mẹ tiễn nữa, Đổng Nghệ Trân hiểu rõ tính cách của con trai, đành phải dừng lại.

“Con phải chăm sóc bản thân thật tốt, chú ý sức khỏe đấy.

” Bà buồn bã vuốt ve cổ áo sơ mi của anh.

“Mẹ đừng lo lắng, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe.

” Người đàn ông mỉm cười.

Bà Đan gật đầu, đôi mắt đong đầy nước mắt, biết phải mấy tháng nữa mới được gặp con trai, trong lòng bà rất khó chịu.

“Con mau nhanh đi, về sớm ngủ sớm.

” Bà kéo áo khoác giục.

Thằng bé này thường xuyên thức đêm, gần đây lại có vụ án giết người liên hoàn chấn động cả nước, chắc chắn nó không được nghỉ ngơi tử tế.

“Mẹ ngủ ngon.


Anh tạm biệt bà, lúc sắp quay người rời đi, bà Đan đột nhiên kéo anh lại: “Con chuyển lời đến Lục Niệm, nhà chúng ta không tiện tham gia tang lễ của bố con bé.


Đế thành có quy định, quân nhân và chính trị không được liên quan đến nhau, cho dù nhà họ Đan chỉ là quân hàm cha truyền con nối nhưng cũng phải tránh né nghi ngờ.


Thật ra hai nhà có quan hệ nhiều đời, bà Đan và bà Lục là bạn tốt, do thân phận đặc biệt, nên hai nhà chỉ có thể bí mật qua lại, nhưng cũng không có nhiều cơ hội.

Dù sao đều là gia đình giàu có nổi tiếng, có rất nhiều người nhìn chằm chằm bọn họ, còn phải đề phòng cả đám phóng viên.

Người ngoài không biết thân phận thật của Đan Thần Huân, chỉ nghĩ anh là học trò cưng cấp dưới đắc lực của Lục Chính Hùng nên anh có thể thoải mái ra vào nhà họ Lục.

“Lục Niệm biết rồi.

” Anh ra hiệu cho quản gia đứng bên cạnh.

Quản gia thông minh hiểu rõ, bước tới nói: “Cậu chủ cậu yên tâm đi đi, tôi sẽ chăm sóc cho bà chủ.


Người đàn ông gật đầu, đi về phía xe.

“Chịu quay về nhưng không dám gặp ông hả?” Còn chưa đi được mấy bước, một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên sau lưng.

Đan Thần Huân dừng bước, người giúp việc và quản gia đứng ở cửa đều ngoảnh lại, lúc thấy rõ bóng người, tất cả đều cung kính cúi đầu: “Cụ chủ! ”
“Bố.

” Bà Đàn gọi, căng thẳng nhìn con trai.

Đan Thần Huân ngoảnh lại nhìn chằm chằm người tới, đó là một ông cụ dáng người cao gầy, ông mặc áo tôn Trung Sơn màu đen, quần tây cùng màu, trong tay cầm một cây gậy ba toong đầu rồng khảm ngọc.

Ánh mắt ông cụ sắc bén, mái tóc bạc được chải gọn gàng, khuôn mặt nghiêm nghị tỏa ra khí thế hào hùng và vẻ lão luyện đầy áp lực, khí chất trời sinh không giận mà uy, dù đứng rất xa cũng cảm nhận được.

Sóng lưng ông cụ thẳng tắp, vững vàng như núi, người này là ông cụ nhà họ Đan - Đan Chấn Thiên.

Sự xuất hiện của ông Đan khiến bầu không khí tĩnh lặng, mọi người đều kiêng dè ông, không dám sơ suất.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương