Vừa rồi anh đã thấy cô đi ra kéo rèm cửa lại, xem ra cô không chỉ sợ đàn ông mà còn dị ứng với ánh nắng?
Chẳng trách cô chỉ đi làm ca đêm, chẳng trách làn da của cô lại tái xanh.

Người đàn ông im lặng!
Tô Cẩn bật đèn tường, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng khu vực bàn trà, vừa đủ để thấy rõ tình hình trên ghế sofa.

Cô thấy người đàn ông mở mắt nhưng không nói lời nào thì đá chân ghế: “Tôi cứu anh không lấy tiền, chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi, trả lời xong lập tức mời anh đi ngay cho.


Người đàn ông quay đầu sang một bên, khuôn mặt điển trai bình tĩnh tái nhợt.

Tô Cẩn quay về phòng ngủ, một lúc lâu sau mới cầm đồng hồ bước ra, chiếc cúc áo bị cô giấu trong túi quần.

“Đồng hồ là của anh sao? Anh mua hay được người khác tặng?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề, hi vọng nhanh chóng tìm được đáp án.

Mãi mà Đan Thần Huân vẫn không nói gì, tỏ vẻ “vô tội” nhìn cô chằm chằm.

Người đàn ông này! rất khác thường!
“Muốn qua cầu rút ván à?” Cô trợn to mắt: “Tôi đã nói không lấy tiền, chỉ cần anh trả lời câu hỏi của tôi thôi!”
Nếu không cô đã chẳng đưa anh ta về nhà.


Người đàn ông vẫn không có phản ứng, hai người trợn mắt nhìn nhau, mãi sau anh mới chậm rãi ngồi dậy.

“Tôi không nhớ! ”
“Cái gì?” Tô Cẩn thay đổi sắc mặt, cô chỉ vào mình: “Không nhớ? Anh không biết tôi là ai?”
Chẳng nhẽ anh ta bị đập đầu đến mức bị ngu? Mất trí nhớ?
“Nhớ chứ, cô là pháp y Tô! ” Anh gật đầu xoa huyệt thái dương, dường như đang cố gắng nhớ lại: “Chỉ không nhớ rõ chiếc đồng hồ đeo tay này! là của tôi sao?”
“Thế anh có nhớ đêm hôm trước xảy ra chuyện gì không?”
“Đêm hôm trước?” Người đàn ông cau mày: “Không phải tối qua à?”
Anh đã hôn mê một ngày một đêm?
Tô Cẩn bước tới một bước, đứng cách anh khoảng hai mét, hơi khom lưng đánh giá anh: Tình hình của người đàn ông này là sao? Mất trí nhớ có chọn lọc à?
“Anh còn nhớ những điều gì?” Cô dò hỏi.

“Phần lớn vẫn nhớ rõ, còn về việc đồng hồ, cô để tôi nhớ lại đã! ”
Sắc mặt Tô Cẩn tối sầm, đôi mắt hạnh trợn to: “Họ Đan, anh đang đùa tôi hả!”
Anh ta nhớ tất cả mọi chuyện, chỉ không có ấn tượng với vấn đề mà cô hỏi, anh ta đang giở trò với cô sao?!
Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi thề.


Tô Cẩn nghẹn họng không trả lời được, cô muốn nhìn rõ anh ta, nhưng vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, không giống nói đùa.

“Nếu đã không nhớ rõ, vậy thì.


.

” Cô lạnh lùng nói: “Anh đi ngay cho tôi!”
Nếu không phải muốn biết mối liên hệ giữa hai biểu tượng chữ S, cô sẽ không để một người xa lạ vào nhà.

“Tôi chưa đi được.

” Người đàn ông lại nằm xuống ghế sofa: “Tôi sẽ ở lại đây suy nghĩ kỹ càng, sau khi nhớ ra sẽ nói cho cô biết đầu tiên.


“Anh! ” Tô Cẩn hừ lạnh, nói: “Gây chuyện đến mức bị người ta truy sát mà muốn ở lại đây trốn?”
“Cô nghĩ vậy cũng được.

” Người đàn ông áp tay lên vết thương, lời nói có vẻ tùy ý nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: “Yên tâm, chờ tôi nhớ ra, sau khi báo đáp cô thì tôi sẽ đi ngay.


Tô Cẩn không lên tiếng, hàng lông mày cau chặt lại.

Cô chưa từng gặp loại người này bao giờ.

Đã cứu về còn ăn vạ không chịu đi!
Nếu là lúc trước, chắc chắn cô sẽ đuổi anh ta đi, nhưng bây giờ không được, dù thế nào cô cũng phải nhận được câu trả lời.

“Cảnh sát Đan, tôi là pháp y nên cũng được coi là một nửa bác sĩ, biểu hiện của anh không giống chứng mất trí nhớ chọn lọc! ” Cô nhìn qua nhìn lại, cảm thấy rất kỳ lạ: “Không phải anh không nhớ, mà muốn ở lại đây!”
Cô chỉ nói một câu đã vạch trần tất cả, ánh mắt sắc bén.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương