“Em định từ bỏ việc học sao?” Đan Thần Huân hơi bất ngờ, cô luôn coi âm nhạc là mạng sống của mình.

“Không điều gì quan trọng hơn gia đình cả.

” Sau khi ba qua đời, cô mới hiểu được điều này.

Người đàn ông nhìn cô: “Em đã trưởng thành rồi.


Lục Niệm cười nói: “Em đã trưởng thành từ lâu rồi, chẳng lẽ anh vẫn coi em là một cô bé sao?”
Đan Thần Huân cong môi cười không nói gì nữa.

Lục Niệm nhìn gò má tuấn tú góc cạnh của anh, ánh mắt cô gợn sóng, dưới đáy mắt như có ngôi sao đang nhảy nhót.

Cô thích anh, đã thích suốt hai mươi năm.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, lần đầu tiên thấy anh đến nhà họ Lục chơi là khi cô năm tuổi.

Đan Thần Huân chỉ lớn hơn cô một tuổi, nhưng thuộc làu làu Đường thi Tống từ, rất giỏi tiếng Anh, không hề giống một đứa bé sáu tuổi.

Kể từ ngày đó, Lục Niệm đã sùng bái anh, thậm chí là thích anh.


Thời gian trôi qua, Đan Thần Huân càng ngày càng ưu tú, anh không chỉ có vẻ ngoài điển trai, dáng người cao lớn mà ngay cả tư duy cũng nhạy bén.

Từ sự yêu thích ban đầu, tình cảm của Lục Niệm dành cho anh biến thành tình yêu nam nữ, mỗi lần gặp anh, tình yêu đó lại sâu sắc thêm một phần, bây giờ đã không thể kiềm chế được.

Cô chỉ có hai giấc mơ, một là sáng lập trường học âm nhạc của mình, hai là làm vợ anh.

Nhưng Đan Thần Huân chỉ một lòng quan tâm sự nghiệp, anh chưa từng có bạn gái và cũng không bày tỏ gì với cô.

Lục Niệm không biết anh có thích cô không, không phải sự yêu thích giữa anh em mà là tình yêu nam nữ.

Cô không dám hỏi và không muốn thăm dò, cũng may bên cạnh anh không có người phụ nữ nào nên cô đã yên tâm hơn.

Mấy năm nay cô luôn ở nước ngoài thì cũng thôi, bây giờ đã quay về thì nhất định phải chậm rãi tiến thêm một bước nữa, xác định tình cảm của anh.

“Anh Huân, lần này cũng nhờ có anh, tối hôm qua có rất nhiều phóng viên, nếu không có anh gọi người đến chắc em sẽ không về nhà được.

” Lục Niệm luôn bình tĩnh, hôm qua thấy nhiều phóng viên như thế lại hơi luống cuống.

Lúc đó cô nghĩ đến anh đầu tiên, thế mới phát hiện mình ỷ lại vào anh đến thế nào!
Chưa đầy nửa tiếng sau đã có khoảng một trăm vệ sĩ đuổi hết đám phóng viên đi, còn đứng trông coi bên ngoài biệt thự cả đêm.

Đan Thần Huân không nói câu nào, vẫn nhìn quan tài bằng băng.


Lục Niệm tiếp tục tìm đề tài: “Anh Huân, gần đây anh có về nhà không? Tháng trước em gọi điện cho dì Đan, dì nói đã nửa năm rồi anh không về, anh! ”
“Sếp!”
Tiết Linh Âm chạy vào khẽ gọi một tiếng, cắt ngang lời cô, chắc có việc gấp.

Đan Thần Huân gật đầu nói với Lục Niệm: “Anh phải về đồn cảnh sát một chuyến, sáng sớm mai anh lại đến.


“Anh đi đi, yên tâm.


Người đàn ông gật đầu sải bước rời đi.

Đi ra bên ngoài linh đường, Tiết Linh Âm báo cáo tình hình vụ án: “Hôm nay bên đội trưởng Tiếu theo dõi vợ Cố Nhạc Sinh cả ngày không có phát hiện gì mới.

Mặt khác, bên pháp chứng không phát hiện dấu vân tay trên tờ hóa đơn kia.

Hạ Bân đã dẫn người đi điều tra camera giám sát siêu thị Viên Hải Hội, hôm đó lại đúng lúc siêu thị đang sửa chữa không có nhiều khách, cùng một khoảng thời gian chỉ có bảy người đến thanh toán.

Hạ Bân đã đi kiểm tra, cũng không phát hiện điều khả nghi, chỉ là một vài người dân bình thường, bọn họ đều có chứng cứ vắng mặt trong lúc xảy ra vụ án.


Người đàn ông dừng lại suy nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói: “Tiếp tục điều tra xem có bỏ sót không.


Tờ hóa đơn kia sẽ không xuất hiện ở hiện trường vụ án mà không có lý do, chắc chắn họ đã bỏ sót chỗ nào đó.

“Vâng, tôi sẽ thông báo với Hạ Bân ngay.

” Cô định đi gọi điện thoại, thấy người đàn ông dừng lại thì cau mày nói: “Đội trưởng Đan! ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương