Ngay cả Kham Nguy cũng phải giật mình kinh hãi vì câu nói này của Chu tiểu tướng quân.

Sự khác biệt giữa hồn ác quỷ và hồn quỷ thường lớn như sự khác biệt giữa người sống và kẻ chết. Chúng thu được sức mạnh từ oán hận, sau đó không bao giờ sinh ra những tình cảm tốt đẹp nữa. Sai khiến bọn họ làm việc thiện đã khó, muốn bọn họ đi làm việc thiện xuất phát từ nội tâm thì lại càng khó khăn hơn.

Nếu như Chu tiểu tướng quân và 13,000 quỷ tốt thật sự tự mình quyết định đi Nhạn Môn Quan, vậy thì đại khái là các chúc sư bị phản phệ vì nuôi quỷ từ xưa tới nay đều sẽ cảm thấy oan như “tuyết tháng sáu”.

Người bình thường có lẽ sẽ coi lời Chu tiểu tướng quân nói là chuyện cười, nhưng Kham Nguy thì không như vậy, trái lại còn rất nghiêm túc mà cân nhắc.

“Vì sao?” Hắn hỏi.

Chu tiểu tướng quân không trả lời, đưa tay lên cởi mũ trụ đang đội trên đầu xuống.

Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi vào khuôn mặt trẻ trung của hắn, làm cho tên ác quỷ nửa trong suốt này thoạt nhìn rất anh tuấn. Bất kỳ ai nhìn thấy đều phải cảm thán đôi lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao của hắn đẹp đẽ đến nhường nào!

Xét về tuổi thì khi Chu tiểu tướng quân chết cũng chẳng lớn hơn lão Lục nhà Xa Sơn Tuyết là bao. Hắn là con nhà tướng, còn trẻ nhưng đã dẫn dắt được vạn quân, tuy rằng thiên tư về võ đạo không sánh được với Trang Lập nhưng vẫn luôn chăm chỉ cần cù luyện võ, mang binh, nếu như còn sống thì ắt hẳn sẽ là nhân tài trụ cột trong thế hệ trẻ.

Đáng tiếc vận mệnh quá tồi, không biết sao lại bị đại soái Nhạn Môn Quan kiêng kỵ, sau đó chôn thây ở ngoài Nhạn Môn Quan cùng 13,000 binh mã trong tay, rồi lại bị người dùng sát khí chiến trường luyện thành ác quỷ.

Một Chu tiểu tướng quân như vậy mà lúc đối mặt Xa Sơn Tuyết vẫn có thể duy trì được chút tỉnh táo, quả thực là khiến cho người ta phải kính nể.

Nhưng mà kính nể đến đâu đi chăng nữa thì ác quỷ vẫn là ác quỷ, trừ phi…

Kham Nguy nhìn thấy cổ Chu tiểu tướng quân.

Trước đây, mỗi lần Chu tiểu tướng quân xuất hiện với tướng mạo thật thì đều có thể nhìn thấy cổ hắn có một vết thương thối nát không thể nào che lấp được. Nhưng mà hôm nay, dưới ánh trăng sáng, cổ và mặt hắn trông sạch sẽ vô cùng, chẳng hề có một vết thương nào cả.

Trong bóng tối bao trùm khắp sân, các ác quỷ dần cởi mũ hoặc áo giáp xuống, để lộ vết thương đã khép lại và đôi mắt đã không còn tỏa ra ánh hồng.

Kham Nguy không phải là chúc sư chuyên về quỷ đạo nhưng hắn cũng biết rằng tướng mạo thật của ác quỷ là dáng vẻ khi bọn họ chết, vết thương không thể khép lại cũng đồng thời là nỗi thống khổ đi theo bọn họ cho tới vĩnh cửu, không một ác quỷ nào có thể thoát khỏi, trừ phi…

Trừ phi bọn họ không còn là ác quỷ.

Hoặc là được người siêu độ, hoặc là đột nhiên tỉnh ngộ.

Trong lúc này ai có thể siêu độ cho 13,000 ác quỷ? Hay là điều gì có thể khiến cho bọn họ đồng thời tỉnh ngộ?

Chu tiểu tướng quân nói: “Vệ Hoành chết rồi.”

Vệ Hoành là ai? Kham Nguy không biết, nhưng nếu như Xa Sơn Tuyết ở đây thì có lẽ sẽ nhớ ra đó là người đã chiêu đãi y hết sức nồng nhiệt ở Nhạn Môn Quan trước khi y gặp nạn trên hồ Lạc Nhạn, là đại soái thủ quan đã liên hợp cùng thế gia, thậm chí là người Man quan ngoại để bán đứng Chu tiểu tướng quân và 13,000 ác quỷ.

Chu tiểu tướng quân nói: “Đến bây giờ thì kẻ thù của chúng ta chỉ còn lại người Man quan ngoại và Ngu Thao Hành. Chúng ta không hận chết ở trong tay người Man, bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu mối quan hệ của chúng ta đã là một mất một còn, về phần Ngu Thao Hành thì… giờ đây gã đã không chỉ là kẻ thù của mỗi mình bọn ta nữa.”

Kham Nguy hỏi: “Các ngươi không muốn báo thù nữa sao?”

Ác quỷ… Không, các quỷ hồn nhao nhao trả lời hắn.

“Muốn chứ.”

“Tất cả mọi người đều phải chết cùng nhau.”

“Tại sao có mỗi mình chúng ta chết? Ngươi nói xem, tại sao lại là chúng ta chết?”

“Cũng muốn về nhà lắm chứ!”

“Trong thôn thê tử còn đang chờ ta.”

“Ma tai đến rồi, không biết cha mẹ ra sao…”

“Mệt mỏi quá, huhuhu mệt mỏi quá.”

“Hãy để cho chúng ta đi nơi chúng ta cần phải đi”, bầy quỷ hồn cùng nhau hô lên: “Cho bụi về với bụi! Cho đất về với đất!”

“Lúc Trang Lập chết, dường như ta đã tỉnh táo lại một chút”, Chu tiểu tướng quân nói: “Nhìn cái bộ dạng khảng khái chịu chết của hắn thực sự là làm quỷ hờn, quỷ hận…”

“… Hắn chết không toàn thây! Hồn phi phách tán! Nhưng lại không sợ hãi một chút nào, rất là thảnh thơi!” Bầy quỷ hồn bất mãn rít gào.

“Hồn phách tứ tán vẫn có thể đi vào luân hồi”, Chu tiểu tướng quân nói: “Còn chúng ta thì lại bị giày vò ở cái chảo dầu lớn mang tên dương gian này mãi.”

“Oán chứ! Hận lắm!” Bầy quỷ hồn tiếp tục cao giọng: “Hãy để cho chúng ta trở lại! Để chúng ta tiếp tục làm binh lính Đại Diễn! Để chúng ta chết trận tại núi sông!”

Chu tiểu tướng quân: “… Hồn phi phách tán, cũng không hối hận.”

Ở Nhạn Môn Quan xa xôi, dưới đáy hồ Lạc Nhạn, một chiếc pháp linh bị bùn cát vùi lấp đột nhiên kêu leng keng một tiếng.

Đồng thời trong một cái viện lớn tại hành cung hoàng lăng, Kham Nguy bỗng liếc thấy ánh đỏ rực sáng trong tẩm điện phía sau lưng, vội vã xoay người chạy vọt vào.

13,000 quỷ hồn cũng vọt vào theo.

Bọn họ đi trong bóng tối nhưng không thể nào ẩn nấp tung tích được, bởi vì hồn phách của bọn họ cũng đang tỏa ra ánh đỏ rực rỡ, cảm giác bỏng cháy như đứng dưới mặt trời đang thiêu đốt toàn thân họ. 13,000 quỷ hồn kêu gào thảm thiết, giống như là lúc trước bọn họ đã để mặc Đại Quốc sư chết trong hồ Lạc Nhạn rồi bị huyết hỏa đốt cháy.

Lúc này, Chu tiểu tướng quân mới nhận ra mình đã quên mất một chuyện.

Từ bỏ báo thù, cũng là làm trái với khế ước.

Sắp quay về được rồi mà lại bị huyết hỏa thiêu đến không còn sót lại tro tàn ở đây sao? Ngay khi các quỷ hồn đang nghĩ như vậy thì từ trong hồn phách đang bị huyết hỏa thiêu đốt của bọn họ, những giọt máu nhỏ hơn cả mũi kim bay ra. Máu dẫn nhiệt độ nóng bỏng kia rời đi, rồi lại hội tụ ở giữa không trung thành một hạt châu tròn trịa to bằng nắm tay, màu sắc như một cục máu sắp đông, phản chiếu ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ.

Trên giường, Xa Sơn Tuyết rên rỉ một tiếng.

Y vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng phù văn màu đỏ trên ngón tay phải của y lại đang lấp lóe, bập bùng như ánh than hồng, vặn vẹo tựa vô số con rắn quấn vào nhau, thiêu đốt trên da Xa Sơn Tuyết, phát ra âm thanh khiến người sởn cả tóc gáy.

Kham Nguy vội vàng đưa tay định lau nó đi thì lại bị đánh văng ra.

May thay một khắc sau âm thanh ấy đã ngừng lại, bởi vì giọt máu lơ lửng giữa không trung đã rơi xuống, để cho mỗi một nét phù văn đều được uống no máu tươi.

Phù văn uống no rồi dần trở nên nhạt màu, cuối cùng biến mất trên ngón tay tái nhợt.

“Tự do rồi.” Có một quỷ hồn khẽ nói.

Cả tây viên yên lặng chốc lát, sau đó 13,000 quỷ hồn tự do ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh vui sướng khiến cho ai ai trong hành cung hoàng lăng cũng cảm thấy vui lây.

Đám người chưa ngủ ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thấy mây đen đang cuồn cuộn bay về phía tây.

Sau đêm hôm đó, rất nhiều người trong Hồng Kinh đều nói rằng mình mơ thấy các thiên binh thiên tướng mặc áo giáp, cầm binh khí, cưỡi gió đạp mây, quay lưng về phía mặt trăng, chạy băng băng tới tây bắc. Không qua mấy ngày, mọi người lại nghe nói trước Nhạn Môn Quan đột nhiên có một nhánh binh mã từ trên trời giáng xuống, dùng sức mạnh toàn quân tiêu diệt một con đại yêu ma ngang với tông sư đã sống bốn trăm năm.

Không ai biết nhánh binh mã này đến từ phương nào rồi lại đi tới nơi đâu, bởi vì sau đó bọn họ không còn xuất hiện nữa, cũng không có ai truyền tụng tên của bọn họ.

Chỉ có vài dòng ít ỏi được ghi lại trong sách sử, giống như là để làm nền cho trận chiến lớn hãy còn ở phía sau.

***

Từ ngày chôn cất Thái Tổ và tiên đế đến giờ đã là một tháng.

Biên cảnh vẫn bị yêu ma chú thú tập kích mỗi ngày, nhưng dần dần đã trở nên không đáng kể. Ban đầu còn có đại yêu ma sống mấy trăm năm tiến đánh, chứ dạo gần đây thì chỉ có vài ba con mèo con đi tới dưới tường thành.

Đa số dân chúng đều hết sức vui mừng vì không cần phải lưu lạc khắp chốn trong chiến loạn như hơn 100 năm trước nữa, nhưng một vài người hơi thấu triệt hơn chút thì đều không nhịn được mà suy nghĩ nhiều. Các binh sĩ ở biên quan có thể đánh lùi sự xâm lấn của yêu ma chú thú, nhưng lại không thể giết chết mấy con đại yêu ma đã sống hàng trăm năm. Thế mà bây giờ đại yêu ma không xuất hiện nữa, rốt cuộc là do lần tấn công trước bị thất bại nên sợ hãi quay về Ma Vực hay là đang chuẩn bị cho âm mưu gì lớn hơn đây?

Không khí bên trong hành cung hoàng lăng ngày một nghiêm trọng hơn, bất kể là cung nhân hay là đại thần, ai nấy đều rất vội vã. Nơi duy nhất mỗi ngày đều trôi qua trong tĩnh lặng chính là tây viên mà Đại Quốc sư đang hôn mê bất tỉnh ở tạm thời.

Thanh Thành Kiếm Thánh được mọi người nể sợ thì không ở đấy.

Dù sao Kham Nguy cũng là chưởng môn một phái, có rất nhiều chuyện hắn cần phải xử lý. Ngoại trừ mười ngày đầu đích thân chăm sóc Đại Quốc sư ra thì hắn vẫn luôn bôn ba qua lại giữa núi Thanh Thành và hành cung hoàng lăng, mỗi lần đi tới đều là một thân đầy mùi máu. Mà hôm sau trên báo chí kiểu gì cũng có tin hắn lại chém được một con, hai con, hay thậm chí là ba con đại yêu ma lợi hại như thế nào ở đâu đó. Bởi vì quá mức thường xuyên cho nên còn chẳng gây chấn động bằng tin tức Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ Tiêu Ngôn đã đột phá tông sư.

Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy hắn đi đến tây viên dọc theo hành lang uốn khúc, các cung nhân đều vẫn cứ thổn thức vô cùng.

Lúc đầu, không ai có thể quen với việc quan hệ giữa Thanh Thành Kiếm Thánh và Đại Quốc sư đã thay đổi, sau khi tin tức truyền ra còn có không ít thiếu nữ ngây thơ khóc đỏ cả mắt. Thậm chí khi tân hoàng nhìn thấy Thanh Thành Kiếm Thánh cũng cảm thấy ngượng nghịu, không muốn thân cận.

Mặc dù Đại Quốc sư là cái người mà quỷ thấy cũng phải sầu, nhưng dẫu sao y cũng là tôn thất duy nhất của Đại Diễn, là nhiếp chính thân vương mà ngay cả Hoàng đế cũng phải gọi hai tiếng “gia gia”, sao có thể để cho một người giang hồ mang đi được cơ chứ?

Tuy rằng Thanh Thành Kiếm Thánh có lẽ không phải chỉ là một người giang hồ bình thường, nhưng mà lúc này không ai để ý tới điều ấy.

Mà sau khi Đại Quốc sư hôn mê bất tỉnh một tháng thì mọi người không còn coi Kham Nguy chỉ là người giang hồ thông thường nữa.

Người ta nói, Đại Quốc sư có lẽ sẽ mãi mãi không tỉnh lại.

Trên đời này có bao nhiêu người có thể sống sót sau khi mất hết máu, mà cho dù sống được thì với thương tổn nặng như vậy, ắt hẳn sẽ để lại di chứng không thể nào chữa khỏi đúng không? Các cung nhân truyền tai nhau về câu chuyện người cháu của bà con họ hàng xa bị cây đè trúng đầu sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa, thế là mỗi khi bọn họ nhìn thấy Kham Nguy, trong ánh mắt đều không khỏi mang theo vài phần thương tiếc.

Có mấy người thì lại là sợ hãi.

Ví dụ như Cung Nhu.

Những ngày này nàng vẫn luôn là người chăm sóc cho Xa Sơn Tuyết, cô nương nhỏ thường xuyên nhìn vị sư phụ đang hôn mê của mình, sau đó khóc nguyên cả ngày. Khi mở cửa cho Kham Nguy, trên mặt nàng còn đang treo hai hạt hạch đào sưng húp dường như không bao giờ mất đi nữa, miễn cưỡng để lộ nụ cười không có chút vui vẻ nào.

Kham Nguy sờ đầu nàng rồi bước vào phòng, quen chân ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay sửa sang tóc mai hơi lộn xộn của Xa Sơn Tuyết, chúc y ngày mới tốt lành dù biết rằng sẽ không nhận được lời hồi đáp, sau đó bắt đầu mở miệng kể về những gì tận mắt chứng kiến trong lần đi ra ngoài này.

“… Chân thân của con đại yêu ma đang làm loạn ở tây bắc hóa ra là một con ốc, dịch nhầy toàn thân dày đến độ ta chém mãi mà không đứt…. Trong Ma Vực hầu như không thấy yêu ma, ngay cả âm khí chú lực cũng rất ít gặp, nhiều người cảm thấy chúng nó đã biến mất không còn tăm hơi, nhưng mà khi ta đi vào sâu bên trong để tìm kiếm thì thường xuyên nhìn thấy dấu vết giao chiến của các quái vật khổng lồ, tình cờ cũng gặp được đống xương trắng còn sót lại sau khi bị chúng nó gặm…”

“… Không tìm được Ngu Thao Hành, cũng không thấy rồng ở đâu cả, có trời mới biết gã đang trốn trong cái xó xỉnh nào rồi…”

Kham Nguy nói một hồi lâu, dừng lại để uống nước.

Lúc hắn ngẩng đầu lên liền thấy Cung Nhu hai mắt đẫm lệ đang đứng ở bên cạnh.

Một lớn một nhỏ đối diện hồi lâu, cô nương nhỏ không nhịn được, cất giọng hỏi: “Sư công, sư phụ con còn có thể tỉnh lại sao?”

“Lâm Uyển nói rằng trong vòng hai ngày này y sẽ tỉnh lại. Hắn rất ít khi nói sai ở phương diện này, con có thể tạm thời tin một chút.” Kham Nguy bình tĩnh nói.

“Nhưng mà, nhưng mà… đã nhiều ngày như vậy”, Cung Nhu nức nở: “Nếu như sư phụ không tỉnh lại…”

“Vậy thì đợi giải quyết Ngu Thao Hành xong, ta cho gã một kiếm rồi sẽ tự cho mình một kiếm, nói gì thì nói, nhất quyết ta sẽ không để y ra đi một mình.” Kham Nguy vẫn rất bình tĩnh đáp.

Cung Nhu nghe không hiểu trợn tròn đôi mắt, nhìn thấy khuôn mặt Kham Nguy dần trở nên dịu dàng, hắn cúi đầu xuống, định hôn lên khóe miệng Xa Sơn Tuyết.

Môi hắn vừa chạm vào da y thì hai thanh trường kiếm treo ở bên hông —— Tương Phu Nhân và Tinh Mạc —— đã đồng thời rung lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương