Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
-
Chương 82
“Tiểu Ngu đại nhân!”
Xa Nguyên Văn kêu lên.
Hắn cho rằng sẽ được Ngu Khiêm đáp lại, không ngờ rằng cái bóng mờ giống như linh hồn đang bay phía trên áo choàng này lại bất động không nói, đôi mắt cũng vô hồn.
Khi Xa Nguyên Văn vừa cảm thấy bất thường thì cái bóng mờ này rốt cuộc mở miệng, nói chuyện với bọn họ.
“Nghe được tin sư phụ bỏ mình ở Nhạn Môn Quan, mỗ Khiêm rất đỗi bi thương. Hơn nữa người khác không biết, nhưng mỗ Khiêm lại biết rằng người mưu hại sư phụ, ngoại trừ cha Ngu Thao Hành của mỗ Khiêm ra thì chắc chắn không còn ai khác… Trước khi tám tuổi, mỗ Khiêm sống cùng ông ngoại ở con hẻm nhỏ phía nam, không biết cha mẹ mình là ai, bị lăng nhục đủ lời. Sau này mặc dù được Ngu Thao Hành đón về Ngu phủ nhưng vẫn cảm thấy sống sót quá khó khăn. Mãi cho đến khi gặp được sư phụ, được người nhận vào môn phái thì mới có cảm giác như sống lại.”
“Đại sư huynh mặt lạnh tựa thầy, nghiêm khắc với bản thân nhưng lại đối xử với mỗ Khiêm rất tốt, các sư đệ, sư muội ai cũng thông minh, đáng yêu, tôn kính con. Ngoài ra còn có các đồng liêu ở Phong Vũ cục, bọn họ cũng rất thân thiện, chẳng hề e ngại thân phận của mỗ Khiêm. Trước đây mỗ Khiêm cho rằng người tàn tật mà lại tham sống sợ chết như mỗ Khiêm là một cái tội, vì thế bị ông trời giáng cực khổ xuống. Bây giờ nhìn lại mới thấy đó đều là ngục tù mỗ Khiêm tự vẽ ra, rồi lại không thoát được, thật là buồn cười.”
“Mỗ Khiêm vốn nghĩ rằng sư phụ đã chết rồi, không báo thù cho người thì không xứng danh đồ đệ. Mặc dù là lấy trứng chọi đá nhưng ta cũng chẳng ngại ngần gì. Sở dĩ mỗ Khiêm bỏ mình là vì lén đi vào mật thất Ngu phủ, vô tình đụng phải cấm chế. May sao tuy thân thể đã chết nhưng thần hồn vẫn còn tồn tại, gặp được Thái tử, biết rằng sư phụ vẫn còn sống, thật là may mắn biết bao! Lúc này mới nhờ hắn gửi tin hộ.”
“Sư phụ từng nói rằng người với Ngu Thao Hành không hợp nhau là do bất đồng quan điểm về cách phục sinh dương địa mạch. Nhưng mà, theo như tài liệu mỗ Khiêm nhìn thấy ở trong mật thất thì dự tính của Ngu Thao Hành tuyệt đối không phải là để diệt trừ Ma Vực… Thượng cổ có Chúc Long, năm vạn năm chết, tiền triều có Chúc Long, chưa sinh ra đã chết, bảy trăm năm qua chưa từng có ai tìm được tung tích của nó. Chúc Long có thể bay lên trời, chui xuống đất, mặc dù không thể đồng thọ cùng trời đất nhưng cũng sống được vạn năm, điều này khiến cho biết bao người phải ước ao. Nhiều người thích rồng, trong đó có Ngu Thao Hành.”
“Gã không chỉ thích rồng, mà còn muốn trở thành rồng! Mặc dù mỗ Khiêm không biết làm thế nào để gã đạt được điều đó nhưng theo như sách trong mật thất thì có ba điểm mấu chốt giúp gã trở thành rồng: Thứ nhất là kế thừa long huyết, long khí, long cốt và long chủng; thứ hai là cần tìm ra nơi giao nhau của ba dòng linh mạch phía dưới Hồng Kinh; điều thứ ba, cũng là điều khó hiểu nhất, chính là sư phụ phải chết trước gã.”
“Trong mấy ngày linh hồn mỗ Khiêm bơi ở dưới lòng đất, mỗ Khiêm nhìn thấy máu chảy khắp nơi, oán khí xuất hiện khắp chốn, lại còn có đủ loại dị tượng và vô số trận pháp kì quái. Lúc đấy ta không hiểu, nhưng vừa nghe Thái tử nói rằng sư phụ chưa chết thì liền đoán ra đây đều là bẫy.”
“Sư phụ nếu như nhận được tin này, xin người hãy lắng nghe lời cầu khẩn thiết của mỗ Khiêm: Đừng trở về Hồng Kinh! Ngàn vạn lần đừng trở về Hồng Kinh!”
Âm thanh bóng mờ phát ra ban đầu rất trầm thấp, càng về sau, cao độ càng được nâng lên, lúc nói đến đoạn “đừng trở về Hồng Kinh” thì đã biến thành tiếng gào thét đẫm máu và nước mắt. Thấy bóng mờ dần dần tan biến, Xa Sơn Tuyết vẫn đang im lặng lắng nghe tung áo choàng lên, quăng về phía bóng mờ.
Điểm sáng vốn đang tan vào trong gió bị áo choàng trùm lại, ngoan ngoãn co thành một nắm. Khi Xa Sơn Tuyết luồn tay chạm vào, chúng nó còn quyến luyến quanh lòng bàn tay y mãi không thôi.
“Đây, đây là”, Xa Nguyên Văn không dám thở mạnh hỏi: “Đây là tiểu Ngu đại nhân sao?”
“Không hẳn vậy”, Xa Sơn Tuyết nói: “Giống như chân, tay của ngài thì không thể nói là ngài được.”
Đây là những dòng chữ cuối cùng Ngu Khiêm để lại trước khi hồn phi phách tán, được viết bằng linh lực, làm tiêu hao hết thảy sức mạnh của hắn.
Cũng bởi vậy mà trong đó chứa đựng một phần hồn phách của hắn.
Như thế là đủ rồi.
Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ, như thế là đủ rồi.
Tuy rằng không trọn vẹn, nhưng một chút còn sót lại này cũng đủ cho y đưa Ngu Khiêm đi đầu thai chuyển kiếp. Trên con đường để trở về nhân gian dài dằng dặc ấy, hồn phách bị tan mất của Ngu Khiêm sẽ được những hồn phách thiếu hụt khác bổ sung vào.
Vậy thì, tuy rằng nó không thể sửa lại thành một Ngu Khiêm hoàn chỉnh, nhưng nó có thể trở thành một linh hồn mới, không biết bao nhiêu năm sau, một lần nữa chào đời ở nhân gian.
Đây là chuyện cuối cùng Xa Sơn Tuyết có thể làm được cho nhị đệ tử của mình.
Lần sau phải gặp phải một người cha tốt nha.
Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ như vậy ở trong lòng, dùng câu nói ấy coi như là lời chào từ biệt Ngu Khiêm, sau đó y và Xa Nguyên Văn đồng thời đưa mắt nhìn điểm sáng rời đi.
***
Sau một hồi như vậy, bọn họ bị trì hoãn lâu hơn dự định.
Ngọc lộ đã dừng trước cung điện nửa ngày, người hầu gõ cửa gọi mà không thấy tân hoàng và Đại Quốc sư bước ra.
Văn võ bá quan đứng xì xào bàn tán với nhau. Một vị đại thần lòng dạ nham hiểm suy đoán rằng có lẽ tân hoàng cũng bất mãn trước sự chuyên quyền của Đại Quốc sư, giấu thích khách ở trong ngọc lộ, muốn đẩy người vào chỗ chết. Càng về sau hắn càng nói hăng hái, miêu tả tường tận y như đúng rồi, ngay cả thích khách nên dùng vũ khí gì cũng được hắn phân tích hộ cho. Vì thế, đợi đến khi Xa Nguyên Văn mang đôi mắt đỏ, sưng húp xuống xe cùng Xa Sơn Tuyết, vị đại thần này lập tức bị đám người xung quanh dùng ánh mắt cười nhạo, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Thiết kế của ngọc lộ giúp nó có thể ngăn cản âm thanh truyền từ trong ra ngoài, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh từ ngoài vào trong. Bởi vậy, những lời đại thần này nói Xa Nguyên Văn đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Tâm trạng hắn vốn đã không vui, thấy người này vừa vặn chính là Công bộ Thượng thư nói khoác không biết ngượng mồm, đã thế hành văn lại còn không lưu loát lúc thượng triều mấy ngày trước thì dứt khoát cách chức luôn.
Những đại thần khác đang định quỳ xuống cầu tình thì chợt thấy Đại Quốc sư đứng ở bên cạnh, như cười như không mà nhìn bọn họ. Lúc này bọn họ mới nhớ ra Hoàng đế bây giờ đã không phải là Xa Hoằng Vĩnh sẽ bao che cho thế gia nữa, mà là Xa Nguyên Văn đã không có thiện cảm với bọn họ.
Tân hoàng đang ở trong độ tuổi dễ thay đổi cảm xúc, nếu như bọn họ cầu tình rồi cũng bị cách chức luôn thì chẳng phải là vừa ý Đại Quốc sư rồi sao?
Nghĩ thế, các đại thần nhất, nhị phẩm liền ngậm miệng không ai nói một lời.
Ngược lại là những quan viên trẻ tuổi giả vờ như không tồn tại mấy ngày trước đột nhiên liệt kê ra hàng loạt sai phạm của Công bộ Thượng thư trong quá khứ, ngươi nói ta nói líu ra líu ríu, trong khoảng thời gian ngắn, thật giống như Công bộ Thượng thư là một con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Chuyển biến ấy làm cho Xa Nguyên Văn cảm thấy sợ hãi, cũng may hắn ý thức được đây đều là do hoàng thúc gia gia trở về nên chẳng hề lo lắng.
Không lâu sau, khi đã kể xong các sai phạm của Công bộ Thượng thư rồi, các quan viên trẻ tuổi không còn gì để nói cũng lập tức im lặng.
Lúc này bọn họ mới nhận ra rằng, từ lúc xuống xe cho đến tận bây giờ, Đại Quốc sư vẫn chưa hề nói một lời nào mà chỉ đứng nhìn bọn họ, ánh mắt đầy thâm trầm.
Cả đám đồng thời rùng mình, cúi đầu xuống.
Trước cung điện đột nhiên yên lặng như tờ, ngay cả ngựa kéo xe cũng căng cứng thân mình, chẳng dám nhấc móng chân lên. Gió ào ào thổi qua, lạnh như ánh mắt của Đại Quốc sư.
Một hồi lâu sau, Xa Sơn Tuyết mới nói: “Trước tiên, chúng ta đi nhìn tiên đế cái đã.”
“Hắn ở ngay trong cung.” Xa Nguyên Văn vội vàng nói.
Tân hoàng trẻ tuổi đi trước dẫn đường, các đại thần đang định theo sát phía sau thì lại bị ánh mắt liếc qua của Xa Sơn Tuyết đóng đinh tại chỗ cũ.
Y đi cùng Xa Nguyên Văn tới bậc thang lạnh như băng, càng đi về trước, càng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh thấp hơn.
Đây là lẽ đương nhiên. Thi thể Xa Hoằng Vĩnh chưa được chôn cất mà đang đặt trong quan tài băng, ở đó có linh bảo tỏa ra khí lạnh để bảo vệ thi thể ngàn năm không bị thối rữa, đồng thời cũng đủ khiến cho cả tòa cung điện này như trở về mùa đông khắc nghiệt của hơn nửa tháng trước.
Hàng trăm, hàng ngàn ngọn nến màu xám trắng được thắp sáng, cho dù trong điện không có gió nhưng ánh lửa lại đang lung lay, dường như bọn chúng cũng cảm thấy lạnh.
Không có một cung nhân nào ở bên cạnh. Nữ nhân đang mặc tang phục, quỳ trước quan tài băng chính là hoàng hậu Vương thị của Xa Hoằng Vĩnh.
Nàng nghe thấy tiếng Xa Nguyên Văn và Xa Sơn Tuyết bước vào điện, nhưng không hề quay đầu lại. Xa Sơn Tuyết cũng chẳng chào hỏi nàng, y đứng trước bài vị của Xa Hoằng Vĩnh, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhận lấy ba que hương Xa Nguyên Văn đã đốt thay y, cắm vào lư hương.
“Thánh thượng đã không còn ở đây nữa sao?” Vương thị đột nhiên hỏi.
Thánh thượng nàng nhắc đến không phải là con trai nàng, mà là chồng nàng.
“Ta không nhìn thấy hắn.” Xa Sơn Tuyết trả lời như vậy.
“Vậy cũng rất tốt”, Vương thị chắp tay trước ngực cúi lạy, giọng nói nghẹn ngào của nàng vang vọng khắp cung điện: “Ta nghĩ rằng tiên đế cũng không muốn gặp hoàng thúc ngài.”
“Thật ra ta lại muốn gặp hắn một lần.” Xa Sơn Tuyết nói: “Thế nhưng, nghĩ kỹ lại thì cho dù gặp được, cũng chẳng có gì để nói.”
Xong xuôi, Xa Sơn Tuyết ra hiệu cáo từ với Vương thị.
Sau đó, y bắt đầu chính thức dạy cho Xa Nguyên Văn cách xử lí việc quốc gia.
Quy trình bình thường thì Xa Nguyên Văn đã được học từ lúc còn là Thái tử, nhưng việc Hoàng đế phải làm tuyệt đối không chỉ là giải quyết các vấn đề được nêu lên trong tấu chương mà thôi. Cho dù những việc như “cách để phân biệt được thật, giả trong tấu chương”, “cách để phán đoán nhân phẩm của người viết qua từng câu chữ”, “cách để tìm ra căn nguyên thực sự của vấn đề từ những dấu hiệu nhỏ nhặt nhất” có thể giao cho quan viên làm, thế nhưng Hoàng đế tuyệt đối không thể bởi vậy mà trốn trách trách nhiệm, không chịu đi tìm hiểu để lí giải.
Đương nhiên là không thể nào dạy xong tất cả trong vòng một khoảng thời gian ngắn được, huống chi tâm trạng Xa Nguyên Văn vừa mới lên voi xuống chó, bây giờ hắn cũng chẳng còn chút tinh lực nào.
Thế nên Xa Sơn Tuyết chỉ hướng dẫn sơ qua một chút, sau đó giao cho Xa Nguyên Văn mấy quyển sách để đọc, còn y thì quay trở về chỗ ở của mình trong Đại Cung Phụng viện.
Đúng vậy, vẫn là cái viện hẻo lánh năm xưa.
Hơn mười năm qua, cái viện nho nhỏ hẻo lánh ấy đã được mở rộng mấy lần. Dù sao thì Xa Sơn Tuyết là Đại Quốc sư, cũng phải lo chỗ ở cho đệ tử, tâm phúc và thuộc hạ của mình chứ. Mà một khi người nhiều lên thì cũng cần phải có tôi tớ hỗ trợ. Do đó, những năm gần đây, cái viện từng hết sức trống trải sáu mươi năm này, không có giờ phút nào là không chứa đầy người.
May mà hôm nay không có. Tất cả tôi tớ đều đã bị phân tán hết sau khi Xa Sơn Tuyết “chết”, còn Cung Nhu thì trở về cất hành lí xong, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi.
Khung cảnh yên tĩnh, không người trái lại lại khiến cho Xa Sơn Tuyết cảm thấy thoải mái hơn.
Y ngồi lên giường, mở một quyển tấu chương ra, đặt trên đầu gối, nhưng mà chẳng có một chữ nào lọt vào mắt y cả.
Mặc dù sống lưng vẫn đang ưỡn thẳng, nhưng trên thực tế, y đã không còn sức lực để nói chuyện nữa rồi.
Xa Sơn Tuyết đang ngẩn người.
Các đại thần bị Đại Quốc sư dọa sợ trước cung điện không hề biết rằng, lúc đó Xa Sơn Tuyết trầm mặc không phải là bởi vì nổi giận, mà là bởi vì hồn đang ở trên mây.
Sau khi tiễn Ngu Khiêm đi, Xa Nguyên Văn đã ngồi khóc thút thít ở trên ngọc lộ, còn Xa Sơn Tuyết thì nhớ tới việc lát nữa phải đối mặt với đủ loại quan viên, làm sao có thể để cho bản thân rơi lệ được chứ?
Huống chi, hai mắt y đều là giả, không thể chảy ra nước mắt.
Về phần cảm giác đau đớn khi chuyển động con ngươi, đại khái là Chúc Long Chi loại lại đang nghịch ngợm cái gì đấy.
Lúc sau y còn phải xử lí nhiều thứ, sự bận rộn ấy khiến cho Xa Sơn Tuyết nghĩ rằng mình đã tạm thời quên đi chuyện này rồi, nào ngờ đâu, khi trở về với không gian yên tĩnh quen thuộc nhất, nhận ra bên cạnh không có ai, lòng y lại bắt đầu hiện lên hình ảnh người này tiếp người kia.
Ký ức lúc mẫu thân rời đi rất mơ hồ, y thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt nàng, nhị ca mất trước khi y sinh ra, nếu không có người khác nhắc tới thì e rằng Xa Sơn Tuyết đã sớm chẳng còn chút ấn tượng nào về nhị ca của mình.
Y vẫn duy trì thái độ ngây thơ, vô tri với cái gọi là “tử biệt”, cho đến ngày Xa Viêm băng hà. Lúc ấy là giữa mùa hè, thế mà bậc thang ở ngoài đại điện lại rét căm căm, giống như hôm nay vậy.
Khi Xa Sơn Xương bị ám sát, y nhìn thấy Hồng Long đang bay lượn trên bầu trời Hồng Kinh đột nhiên hóa thành một trận mưa hồng trong chớp mắt, sau đó mấy hoàng tử – mỗi người mang trong mình một phần long khí tranh đấu nhau, mây đen chậm chạp không thể sinh ra một con rồng mới.
Bây giờ là Xa Hoằng Vĩnh, Ngu Khiêm…
Làm chúc sư có tu vi cao thâm, tuổi thọ của y mới chỉ trôi qua hơn một nửa, thế mà thật giống như đã đi đến cuối con đường. Người thân, bạn bè liên tiếp rời đi, để y ở lại nhân gian, cô độc một mình.
Không, không đúng, còn có Kham Nguy.
Bất kể là gần hay là xa, Kham Nguy vẫn luôn ở đó.
Cho dù có quyết tâm đến đâu thì y cũng không thể nào từ bỏ được cái tên bạn tốt, kẻ thù… kiêm người yêu này.
Xa Sơn Tuyết che mặt, thở dài một hơi.
…Mẹ nó, đồ khốn Kham Nguy kia vậy mà đến giờ vẫn chưa tới gặp y!
Không phải là chưa nói uy lực của bí thuật trong con rối sẽ lớn thế thôi sao? Chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt ấy mà hắn giận dỗi nhiều ngày đến vậy?!
Lúc nãy Cung Nhu trở về đã cất hành lí gọn gàng, xếp một số đồ vật của Xa Sơn Tuyết ra quanh phòng, trong đó có ống trúc rượu y nhặt được ở đỉnh núi Thiên Thanh hôm mồng một Tết.
Xa Sơn Tuyết cần mượn rượu giải sầu lấy nút ống trúc ra, uống liền tù tì mấy hơi, chẳng mấy chốc sau, một ống rượu đầy tràn đã cạn sạch.
Đợi đến khi ngà ngà say rồi, Xa Sơn Tuyết cảm thấy đầu óc của mình quả nhiên là tỉnh táo hơn không ít.
Y ném ống trúc đi, đứng dậy bước ra cửa, đi tìm Kham Nguy.
Xa Nguyên Văn kêu lên.
Hắn cho rằng sẽ được Ngu Khiêm đáp lại, không ngờ rằng cái bóng mờ giống như linh hồn đang bay phía trên áo choàng này lại bất động không nói, đôi mắt cũng vô hồn.
Khi Xa Nguyên Văn vừa cảm thấy bất thường thì cái bóng mờ này rốt cuộc mở miệng, nói chuyện với bọn họ.
“Nghe được tin sư phụ bỏ mình ở Nhạn Môn Quan, mỗ Khiêm rất đỗi bi thương. Hơn nữa người khác không biết, nhưng mỗ Khiêm lại biết rằng người mưu hại sư phụ, ngoại trừ cha Ngu Thao Hành của mỗ Khiêm ra thì chắc chắn không còn ai khác… Trước khi tám tuổi, mỗ Khiêm sống cùng ông ngoại ở con hẻm nhỏ phía nam, không biết cha mẹ mình là ai, bị lăng nhục đủ lời. Sau này mặc dù được Ngu Thao Hành đón về Ngu phủ nhưng vẫn cảm thấy sống sót quá khó khăn. Mãi cho đến khi gặp được sư phụ, được người nhận vào môn phái thì mới có cảm giác như sống lại.”
“Đại sư huynh mặt lạnh tựa thầy, nghiêm khắc với bản thân nhưng lại đối xử với mỗ Khiêm rất tốt, các sư đệ, sư muội ai cũng thông minh, đáng yêu, tôn kính con. Ngoài ra còn có các đồng liêu ở Phong Vũ cục, bọn họ cũng rất thân thiện, chẳng hề e ngại thân phận của mỗ Khiêm. Trước đây mỗ Khiêm cho rằng người tàn tật mà lại tham sống sợ chết như mỗ Khiêm là một cái tội, vì thế bị ông trời giáng cực khổ xuống. Bây giờ nhìn lại mới thấy đó đều là ngục tù mỗ Khiêm tự vẽ ra, rồi lại không thoát được, thật là buồn cười.”
“Mỗ Khiêm vốn nghĩ rằng sư phụ đã chết rồi, không báo thù cho người thì không xứng danh đồ đệ. Mặc dù là lấy trứng chọi đá nhưng ta cũng chẳng ngại ngần gì. Sở dĩ mỗ Khiêm bỏ mình là vì lén đi vào mật thất Ngu phủ, vô tình đụng phải cấm chế. May sao tuy thân thể đã chết nhưng thần hồn vẫn còn tồn tại, gặp được Thái tử, biết rằng sư phụ vẫn còn sống, thật là may mắn biết bao! Lúc này mới nhờ hắn gửi tin hộ.”
“Sư phụ từng nói rằng người với Ngu Thao Hành không hợp nhau là do bất đồng quan điểm về cách phục sinh dương địa mạch. Nhưng mà, theo như tài liệu mỗ Khiêm nhìn thấy ở trong mật thất thì dự tính của Ngu Thao Hành tuyệt đối không phải là để diệt trừ Ma Vực… Thượng cổ có Chúc Long, năm vạn năm chết, tiền triều có Chúc Long, chưa sinh ra đã chết, bảy trăm năm qua chưa từng có ai tìm được tung tích của nó. Chúc Long có thể bay lên trời, chui xuống đất, mặc dù không thể đồng thọ cùng trời đất nhưng cũng sống được vạn năm, điều này khiến cho biết bao người phải ước ao. Nhiều người thích rồng, trong đó có Ngu Thao Hành.”
“Gã không chỉ thích rồng, mà còn muốn trở thành rồng! Mặc dù mỗ Khiêm không biết làm thế nào để gã đạt được điều đó nhưng theo như sách trong mật thất thì có ba điểm mấu chốt giúp gã trở thành rồng: Thứ nhất là kế thừa long huyết, long khí, long cốt và long chủng; thứ hai là cần tìm ra nơi giao nhau của ba dòng linh mạch phía dưới Hồng Kinh; điều thứ ba, cũng là điều khó hiểu nhất, chính là sư phụ phải chết trước gã.”
“Trong mấy ngày linh hồn mỗ Khiêm bơi ở dưới lòng đất, mỗ Khiêm nhìn thấy máu chảy khắp nơi, oán khí xuất hiện khắp chốn, lại còn có đủ loại dị tượng và vô số trận pháp kì quái. Lúc đấy ta không hiểu, nhưng vừa nghe Thái tử nói rằng sư phụ chưa chết thì liền đoán ra đây đều là bẫy.”
“Sư phụ nếu như nhận được tin này, xin người hãy lắng nghe lời cầu khẩn thiết của mỗ Khiêm: Đừng trở về Hồng Kinh! Ngàn vạn lần đừng trở về Hồng Kinh!”
Âm thanh bóng mờ phát ra ban đầu rất trầm thấp, càng về sau, cao độ càng được nâng lên, lúc nói đến đoạn “đừng trở về Hồng Kinh” thì đã biến thành tiếng gào thét đẫm máu và nước mắt. Thấy bóng mờ dần dần tan biến, Xa Sơn Tuyết vẫn đang im lặng lắng nghe tung áo choàng lên, quăng về phía bóng mờ.
Điểm sáng vốn đang tan vào trong gió bị áo choàng trùm lại, ngoan ngoãn co thành một nắm. Khi Xa Sơn Tuyết luồn tay chạm vào, chúng nó còn quyến luyến quanh lòng bàn tay y mãi không thôi.
“Đây, đây là”, Xa Nguyên Văn không dám thở mạnh hỏi: “Đây là tiểu Ngu đại nhân sao?”
“Không hẳn vậy”, Xa Sơn Tuyết nói: “Giống như chân, tay của ngài thì không thể nói là ngài được.”
Đây là những dòng chữ cuối cùng Ngu Khiêm để lại trước khi hồn phi phách tán, được viết bằng linh lực, làm tiêu hao hết thảy sức mạnh của hắn.
Cũng bởi vậy mà trong đó chứa đựng một phần hồn phách của hắn.
Như thế là đủ rồi.
Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ, như thế là đủ rồi.
Tuy rằng không trọn vẹn, nhưng một chút còn sót lại này cũng đủ cho y đưa Ngu Khiêm đi đầu thai chuyển kiếp. Trên con đường để trở về nhân gian dài dằng dặc ấy, hồn phách bị tan mất của Ngu Khiêm sẽ được những hồn phách thiếu hụt khác bổ sung vào.
Vậy thì, tuy rằng nó không thể sửa lại thành một Ngu Khiêm hoàn chỉnh, nhưng nó có thể trở thành một linh hồn mới, không biết bao nhiêu năm sau, một lần nữa chào đời ở nhân gian.
Đây là chuyện cuối cùng Xa Sơn Tuyết có thể làm được cho nhị đệ tử của mình.
Lần sau phải gặp phải một người cha tốt nha.
Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ như vậy ở trong lòng, dùng câu nói ấy coi như là lời chào từ biệt Ngu Khiêm, sau đó y và Xa Nguyên Văn đồng thời đưa mắt nhìn điểm sáng rời đi.
***
Sau một hồi như vậy, bọn họ bị trì hoãn lâu hơn dự định.
Ngọc lộ đã dừng trước cung điện nửa ngày, người hầu gõ cửa gọi mà không thấy tân hoàng và Đại Quốc sư bước ra.
Văn võ bá quan đứng xì xào bàn tán với nhau. Một vị đại thần lòng dạ nham hiểm suy đoán rằng có lẽ tân hoàng cũng bất mãn trước sự chuyên quyền của Đại Quốc sư, giấu thích khách ở trong ngọc lộ, muốn đẩy người vào chỗ chết. Càng về sau hắn càng nói hăng hái, miêu tả tường tận y như đúng rồi, ngay cả thích khách nên dùng vũ khí gì cũng được hắn phân tích hộ cho. Vì thế, đợi đến khi Xa Nguyên Văn mang đôi mắt đỏ, sưng húp xuống xe cùng Xa Sơn Tuyết, vị đại thần này lập tức bị đám người xung quanh dùng ánh mắt cười nhạo, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Thiết kế của ngọc lộ giúp nó có thể ngăn cản âm thanh truyền từ trong ra ngoài, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh từ ngoài vào trong. Bởi vậy, những lời đại thần này nói Xa Nguyên Văn đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Tâm trạng hắn vốn đã không vui, thấy người này vừa vặn chính là Công bộ Thượng thư nói khoác không biết ngượng mồm, đã thế hành văn lại còn không lưu loát lúc thượng triều mấy ngày trước thì dứt khoát cách chức luôn.
Những đại thần khác đang định quỳ xuống cầu tình thì chợt thấy Đại Quốc sư đứng ở bên cạnh, như cười như không mà nhìn bọn họ. Lúc này bọn họ mới nhớ ra Hoàng đế bây giờ đã không phải là Xa Hoằng Vĩnh sẽ bao che cho thế gia nữa, mà là Xa Nguyên Văn đã không có thiện cảm với bọn họ.
Tân hoàng đang ở trong độ tuổi dễ thay đổi cảm xúc, nếu như bọn họ cầu tình rồi cũng bị cách chức luôn thì chẳng phải là vừa ý Đại Quốc sư rồi sao?
Nghĩ thế, các đại thần nhất, nhị phẩm liền ngậm miệng không ai nói một lời.
Ngược lại là những quan viên trẻ tuổi giả vờ như không tồn tại mấy ngày trước đột nhiên liệt kê ra hàng loạt sai phạm của Công bộ Thượng thư trong quá khứ, ngươi nói ta nói líu ra líu ríu, trong khoảng thời gian ngắn, thật giống như Công bộ Thượng thư là một con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Chuyển biến ấy làm cho Xa Nguyên Văn cảm thấy sợ hãi, cũng may hắn ý thức được đây đều là do hoàng thúc gia gia trở về nên chẳng hề lo lắng.
Không lâu sau, khi đã kể xong các sai phạm của Công bộ Thượng thư rồi, các quan viên trẻ tuổi không còn gì để nói cũng lập tức im lặng.
Lúc này bọn họ mới nhận ra rằng, từ lúc xuống xe cho đến tận bây giờ, Đại Quốc sư vẫn chưa hề nói một lời nào mà chỉ đứng nhìn bọn họ, ánh mắt đầy thâm trầm.
Cả đám đồng thời rùng mình, cúi đầu xuống.
Trước cung điện đột nhiên yên lặng như tờ, ngay cả ngựa kéo xe cũng căng cứng thân mình, chẳng dám nhấc móng chân lên. Gió ào ào thổi qua, lạnh như ánh mắt của Đại Quốc sư.
Một hồi lâu sau, Xa Sơn Tuyết mới nói: “Trước tiên, chúng ta đi nhìn tiên đế cái đã.”
“Hắn ở ngay trong cung.” Xa Nguyên Văn vội vàng nói.
Tân hoàng trẻ tuổi đi trước dẫn đường, các đại thần đang định theo sát phía sau thì lại bị ánh mắt liếc qua của Xa Sơn Tuyết đóng đinh tại chỗ cũ.
Y đi cùng Xa Nguyên Văn tới bậc thang lạnh như băng, càng đi về trước, càng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh thấp hơn.
Đây là lẽ đương nhiên. Thi thể Xa Hoằng Vĩnh chưa được chôn cất mà đang đặt trong quan tài băng, ở đó có linh bảo tỏa ra khí lạnh để bảo vệ thi thể ngàn năm không bị thối rữa, đồng thời cũng đủ khiến cho cả tòa cung điện này như trở về mùa đông khắc nghiệt của hơn nửa tháng trước.
Hàng trăm, hàng ngàn ngọn nến màu xám trắng được thắp sáng, cho dù trong điện không có gió nhưng ánh lửa lại đang lung lay, dường như bọn chúng cũng cảm thấy lạnh.
Không có một cung nhân nào ở bên cạnh. Nữ nhân đang mặc tang phục, quỳ trước quan tài băng chính là hoàng hậu Vương thị của Xa Hoằng Vĩnh.
Nàng nghe thấy tiếng Xa Nguyên Văn và Xa Sơn Tuyết bước vào điện, nhưng không hề quay đầu lại. Xa Sơn Tuyết cũng chẳng chào hỏi nàng, y đứng trước bài vị của Xa Hoằng Vĩnh, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhận lấy ba que hương Xa Nguyên Văn đã đốt thay y, cắm vào lư hương.
“Thánh thượng đã không còn ở đây nữa sao?” Vương thị đột nhiên hỏi.
Thánh thượng nàng nhắc đến không phải là con trai nàng, mà là chồng nàng.
“Ta không nhìn thấy hắn.” Xa Sơn Tuyết trả lời như vậy.
“Vậy cũng rất tốt”, Vương thị chắp tay trước ngực cúi lạy, giọng nói nghẹn ngào của nàng vang vọng khắp cung điện: “Ta nghĩ rằng tiên đế cũng không muốn gặp hoàng thúc ngài.”
“Thật ra ta lại muốn gặp hắn một lần.” Xa Sơn Tuyết nói: “Thế nhưng, nghĩ kỹ lại thì cho dù gặp được, cũng chẳng có gì để nói.”
Xong xuôi, Xa Sơn Tuyết ra hiệu cáo từ với Vương thị.
Sau đó, y bắt đầu chính thức dạy cho Xa Nguyên Văn cách xử lí việc quốc gia.
Quy trình bình thường thì Xa Nguyên Văn đã được học từ lúc còn là Thái tử, nhưng việc Hoàng đế phải làm tuyệt đối không chỉ là giải quyết các vấn đề được nêu lên trong tấu chương mà thôi. Cho dù những việc như “cách để phân biệt được thật, giả trong tấu chương”, “cách để phán đoán nhân phẩm của người viết qua từng câu chữ”, “cách để tìm ra căn nguyên thực sự của vấn đề từ những dấu hiệu nhỏ nhặt nhất” có thể giao cho quan viên làm, thế nhưng Hoàng đế tuyệt đối không thể bởi vậy mà trốn trách trách nhiệm, không chịu đi tìm hiểu để lí giải.
Đương nhiên là không thể nào dạy xong tất cả trong vòng một khoảng thời gian ngắn được, huống chi tâm trạng Xa Nguyên Văn vừa mới lên voi xuống chó, bây giờ hắn cũng chẳng còn chút tinh lực nào.
Thế nên Xa Sơn Tuyết chỉ hướng dẫn sơ qua một chút, sau đó giao cho Xa Nguyên Văn mấy quyển sách để đọc, còn y thì quay trở về chỗ ở của mình trong Đại Cung Phụng viện.
Đúng vậy, vẫn là cái viện hẻo lánh năm xưa.
Hơn mười năm qua, cái viện nho nhỏ hẻo lánh ấy đã được mở rộng mấy lần. Dù sao thì Xa Sơn Tuyết là Đại Quốc sư, cũng phải lo chỗ ở cho đệ tử, tâm phúc và thuộc hạ của mình chứ. Mà một khi người nhiều lên thì cũng cần phải có tôi tớ hỗ trợ. Do đó, những năm gần đây, cái viện từng hết sức trống trải sáu mươi năm này, không có giờ phút nào là không chứa đầy người.
May mà hôm nay không có. Tất cả tôi tớ đều đã bị phân tán hết sau khi Xa Sơn Tuyết “chết”, còn Cung Nhu thì trở về cất hành lí xong, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi.
Khung cảnh yên tĩnh, không người trái lại lại khiến cho Xa Sơn Tuyết cảm thấy thoải mái hơn.
Y ngồi lên giường, mở một quyển tấu chương ra, đặt trên đầu gối, nhưng mà chẳng có một chữ nào lọt vào mắt y cả.
Mặc dù sống lưng vẫn đang ưỡn thẳng, nhưng trên thực tế, y đã không còn sức lực để nói chuyện nữa rồi.
Xa Sơn Tuyết đang ngẩn người.
Các đại thần bị Đại Quốc sư dọa sợ trước cung điện không hề biết rằng, lúc đó Xa Sơn Tuyết trầm mặc không phải là bởi vì nổi giận, mà là bởi vì hồn đang ở trên mây.
Sau khi tiễn Ngu Khiêm đi, Xa Nguyên Văn đã ngồi khóc thút thít ở trên ngọc lộ, còn Xa Sơn Tuyết thì nhớ tới việc lát nữa phải đối mặt với đủ loại quan viên, làm sao có thể để cho bản thân rơi lệ được chứ?
Huống chi, hai mắt y đều là giả, không thể chảy ra nước mắt.
Về phần cảm giác đau đớn khi chuyển động con ngươi, đại khái là Chúc Long Chi loại lại đang nghịch ngợm cái gì đấy.
Lúc sau y còn phải xử lí nhiều thứ, sự bận rộn ấy khiến cho Xa Sơn Tuyết nghĩ rằng mình đã tạm thời quên đi chuyện này rồi, nào ngờ đâu, khi trở về với không gian yên tĩnh quen thuộc nhất, nhận ra bên cạnh không có ai, lòng y lại bắt đầu hiện lên hình ảnh người này tiếp người kia.
Ký ức lúc mẫu thân rời đi rất mơ hồ, y thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt nàng, nhị ca mất trước khi y sinh ra, nếu không có người khác nhắc tới thì e rằng Xa Sơn Tuyết đã sớm chẳng còn chút ấn tượng nào về nhị ca của mình.
Y vẫn duy trì thái độ ngây thơ, vô tri với cái gọi là “tử biệt”, cho đến ngày Xa Viêm băng hà. Lúc ấy là giữa mùa hè, thế mà bậc thang ở ngoài đại điện lại rét căm căm, giống như hôm nay vậy.
Khi Xa Sơn Xương bị ám sát, y nhìn thấy Hồng Long đang bay lượn trên bầu trời Hồng Kinh đột nhiên hóa thành một trận mưa hồng trong chớp mắt, sau đó mấy hoàng tử – mỗi người mang trong mình một phần long khí tranh đấu nhau, mây đen chậm chạp không thể sinh ra một con rồng mới.
Bây giờ là Xa Hoằng Vĩnh, Ngu Khiêm…
Làm chúc sư có tu vi cao thâm, tuổi thọ của y mới chỉ trôi qua hơn một nửa, thế mà thật giống như đã đi đến cuối con đường. Người thân, bạn bè liên tiếp rời đi, để y ở lại nhân gian, cô độc một mình.
Không, không đúng, còn có Kham Nguy.
Bất kể là gần hay là xa, Kham Nguy vẫn luôn ở đó.
Cho dù có quyết tâm đến đâu thì y cũng không thể nào từ bỏ được cái tên bạn tốt, kẻ thù… kiêm người yêu này.
Xa Sơn Tuyết che mặt, thở dài một hơi.
…Mẹ nó, đồ khốn Kham Nguy kia vậy mà đến giờ vẫn chưa tới gặp y!
Không phải là chưa nói uy lực của bí thuật trong con rối sẽ lớn thế thôi sao? Chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt ấy mà hắn giận dỗi nhiều ngày đến vậy?!
Lúc nãy Cung Nhu trở về đã cất hành lí gọn gàng, xếp một số đồ vật của Xa Sơn Tuyết ra quanh phòng, trong đó có ống trúc rượu y nhặt được ở đỉnh núi Thiên Thanh hôm mồng một Tết.
Xa Sơn Tuyết cần mượn rượu giải sầu lấy nút ống trúc ra, uống liền tù tì mấy hơi, chẳng mấy chốc sau, một ống rượu đầy tràn đã cạn sạch.
Đợi đến khi ngà ngà say rồi, Xa Sơn Tuyết cảm thấy đầu óc của mình quả nhiên là tỉnh táo hơn không ít.
Y ném ống trúc đi, đứng dậy bước ra cửa, đi tìm Kham Nguy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook