Bất kể là Xa Sơn Tuyết hay Kham Nguy thì Ngu Thao Hành đều không chắc chắn có thể đối phó được trăm phần trăm, chứ đừng nói gì tới việc đồng thời đương đầu với cả hai.

Mà tình thế ấy cũng không khiến cho người ta cảm thấy giật mình. Từ khi nghe nói tìm được tung tích của Xa Sơn Tuyết ở núi Thanh Thành, Ngu Thao Hành đã lờ mờ dự liệu được trước ngày hôm nay.

Chiếc roi dài màu đỏ tươi gã mới lấy ra có chín đầu, mỗi một đầu đều đang uốn éo ở giữa không trung như vật sống. Khi đánh “bộp” xuống đất thì sẽ để lại những vệt đỏ ẩm ướt ngay, giống như trên roi dài có máu chưa khô.

Đây rõ ràng không phải là một chiếc roi bình thường giống vũ khí mà người tập võ sử dụng, ví dụ như Tương Phu Nhân của Kham Nguy, hay là Tinh Mạc Xa Sơn Tuyết đã từng dùng trước đây, mà là cùng một loại với pháp linh, pháp kiếm, pháp đao. Bởi vậy phương thức sử dụng cũng chẳng giống hoàn toàn với cách dùng roi thông thường. Xa Sơn Tuyết chỉ cần liếc mắt qua đã có thể nhìn thấy từng đám khói đen, khói tím lởn vởn không tan trên roi dài. Khi chín đầu roi uốn éo, bên tai y còn vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của nhóm oan hồn, chú nguyền rủa đếm không xuể quấn ở trên đó, người bình thường chỉ cần chạm qua một vết máu mà roi dài để lại trên mặt đất thì cũng có thể bị bệnh nặng, ba ngày sau chết bất đắc kỳ tử.

Khó đối phó.

Nếu như Xa Sơn Tuyết thật ở đây, đại khái có thể thi triển mấy cái chúc thuật đối với những chú nguyền rủa nhằm vào Kham Nguy đó. Song, đi tới Hồng Kinh lại chỉ là một tia phân thần không thể sử dụng Chúc Chú của Xa Sơn Tuyết. Mắt và tai y đúng là của Xa Sơn Tuyết thật, tay và miệng y cũng là của Xa Sơn Tuyết thật, thế nhưng bản thân y lại chẳng có năng lực gì. Ngay cả việc đi đường cũng cần phải nhờ Kham Nguy mang để có thể tới Hồng Kinh nhanh hơn.

Bùa chú thì nhét đầy người, thế mà y lại không sử dụng được.

Nói thật, có thể gặp được lão Lục ở đây, Xa Sơn Tuyết cũng giật mình lắm. Lúc trước, sau khi khôi phục ký ức ở Thanh Thành, y đã cố gắng liên lạc với mấy đồ đệ của mình. Lão Đại ở Ma Vực, lão Ngũ ở núi Vũ Di, tinh linh truyền tin không tới. Lão Nhị và lão Lục thì tìm hoài mà chẳng thấy. Đối với hai người này, Xa Sơn Tuyết đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống bi quan nhất, bây giờ lại phát hiện Dương Đông Dung vẫn còn sống thật khỏe mạnh, y rất vui mừng.

Hơn nữa lão Lục ở đây còn giải quyết được vấn đề y không thể sử dụng bùa chú.

Như thế đã là may mắn lắm rồi. Nhưng mà Xa Sơn Tuyết cũng không thể để mặc cho Dương Đông Dung tự mình dùng bùa chú, còn bản thân thì chỉ khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh được.

Giao việc đối phó Chim Sẻ cho đồ đệ thì có thể nói là để rèn luyện. Nhưng nếu đối mặt với Ngu Thao Hành mà vẫn để cho đồ đệ ra tay thì chỉ cần đầu óc biểu ca y không có vấn đề gì, gã sẽ nhận ra sự bất thường này. Đến lúc đó việc y không thể dùng Chúc Chú, không phải là Xa Sơn Tuyết thật sẽ bị bại lộ.

Bại lộ không thành vấn đề, nhưng không thể dùng phương thức bại lộ trắng trợn như vậy được, nếu không thì nó khác gì là đang hô to nơi này có bẫy?

Vừa suy nghĩ những điều ấy, vừa đối mặt với ánh mắt mà Ngu Thao Hành phóng tới, Xa Sơn Tuyết chỉ khẽ ngẩng đầu, giả bộ cao thâm mỉm cười.

Ngu Thao Hành tạm thời chưa phát hiện ra có gì bất thường dời mắt đi, nhìn về phía Kham Nguy.

Sát ý trên người Thanh Thành Kiếm thánh dâng trào, Tương Phu Nhân với hoa văn vân mây tím đốm đang không ngừng rung lên ở trong tay hắn. Chín đầu roi máu cũng không thể không thoáng tránh đi sự sắc nhọn này.

Kham Nguy nhìn chằm chằm Ngu Thao Hành, thoạt nhìn, ánh mắt giống như là đồ tể đang quan sát một con heo sống. Loại ánh mắt hờ hững mà lại tàn khốc không cho phép chống cự này đè ép lên người Ngu Thao Hành, làm cho nội tâm con người đầy dã tâm ấy cũng phải run rẩy theo.

Trong quá khứ, Ngu Thao Hành từng hoài nghi liệu có phải mình đã đánh giá cao cái tên mang danh “thiên hạ đệ nhất” này rồi hay không, bây giờ gã phát hiện mình đã đánh giá thấp hắn rồi.

Tuy nói là vậy, nhưng cũng không phải là gã không có bất kỳ ưu thế nào, ví dụ như ——

“Đại trận Vững Chắc”, Ngu Thao Hành vô cùng bình tĩnh mỉm cười: “Nếu như xếp hạng các trận pháp từ xưa tới nay theo thực lực thì Vững Chắc tất sẽ được liệt vào mười vị trí đầu. Cho dù có biểu đệ của ta chỉ điểm, cho dù ngươi chẳng qua chỉ là cạy một vết nứt cho phép đi qua trong nháy mắt ở trên đó, thì Kham chưởng môn à, ta không tin rằng ngươi còn sót lại bao nhiêu sức lực để đối phó với ta.”

Dẫu biết mình không thể sử dụng bùa chú, Xa Sơn Tuyết vẫn cứ di chuyển mấy tấm bùa chú ở trong tay, làm ra tư thái có thể hành động bất cứ lúc nào. Y ra hiệu cho Kham Nguy biết roi của Ngu Thao Hành có vấn đề, đồng thời xen miệng vào: “Biểu ca, ngươi phải biết rằng, chém người dễ hơn chém trận nhiều.”

Kham Nguy thật sự không hiểu cái cặp biểu huynh đệ có quan hệ không chết không thôi mà lúc nói chuyện vẫn rất thân thiết này là có ý gì, thế nhưng hắn nhất trí với Xa Sơn Tuyết, chém người dễ hơn chém trận nhiều.

Huống chi người cần phải bị chém lúc này là Ngu Thao Hành.

Kể từ khi biết được vô số cảnh tượng thảm thương hắn nhìn thấy ở kiếp trước đều là do Ngu Thao Hành một tay sắp đặt, người này đã sớm trở thành người mà Kham Nguy muốn giết chết nhất.

Nếu không phải là làm trái với võ đức thì quả thực Kham Nguy hận không thể thiên đao vạn quả Ngu Thao Hành.

Sát tâm của hắn khiến cho kiếm khí trên thân Tương Phu Nhân tăng vọt gấp mấy lần, khói trắng dần dần bay lên từ trên đầu Kham Nguy, ngay cả góc áo rủ xuống cũng bị ảnh hưởng bởi nội tức phun trào, không gió mà bay.

Ngu Thao Hành thấy vậy, lập tức hiểu rõ bây giờ không cần phải nói gì thêm nữa.

Trận chiến ngày hôm nay, không phải ngươi chết chính là ta sống.

Xa Sơn Tuyết đưa tay ra, che chở ba người trẻ tuổi kia lùi vào mép đường. Hành động này của y vô cùng đúng lúc, ngay khi bọn họ vừa đứng vững dưới mái hiên một cửa hàng nọ ngay sát mép đường thì hai người ở chính giữa đường lớn đồng thời xuất chiêu.

Bóng roi khiến cho đường phố đột nhiên bị bao phủ trong vô số ánh đỏ lấp loé, chín đầu roi đánh tới từ chín hướng khác nhau, góc độ quỷ quyệt cực kì. Ngoài chú nguyền rủa ra thì trên mỗi đầu roi lại được bổ sung thêm các công năng khác nhau như nhiệt cao, băng sương, sấm sét, dao sắc, mãnh độc, vân vân; cái dài cái ngắn, trọng lượng không đồng đều, cái thì nhẹ như một sợi tóc, cái thì nặng như được làm từ kim loại siêu cứng.

Không biết Ngu Thao Hành đã gắn thêm bao nhiêu bẫy và thủ đoạn ở trên chín đầu roi này, nhưng điều khiến cho người ta càng phải thêm kinh ngạc chính là gã “ăn nhiều mà không bị nghẹn”. Nhiều thủ đoạn như vậy, người bình thường chỉ mỗi việc phân chia thôi cũng đã mất rất nhiều thời gian rồi, thế mà gã còn có thể làm cho mỗi đầu roi ở yên tại chỗ gã muốn roi ở, làm chuyện gã muốn roi làm.

Bởi vậy, tuy rằng lúc này bóng roi đỏ rợp trời, nhưng ở trong mắt người xem, nó lại hiện ra vô cùng có trật tự, đến mức đủ để khống chế tạm thời khả năng cảm nhận cái đẹp của con người, khiến cho Trang Lập và Xa Nguyên Văn đang quan sát từ xa dâng trào cảm xúc, kích động không thôi.

Đáng tiếc vẻ đẹp cũng không phải là tiêu chuẩn để đánh giá thực lực mạnh yếu, vô luận góc độ những đầu roi này quỷ quyệt ra làm sao thì vẫn sẽ luôn có kiếm khí như lá trúc đến nghênh đón chúng.

Biết trên roi có bẫy, Kham Nguy thay đổi phong cách giải quyết nhanh gọn lẹ thường ngày, kiếm khí nhỏ bé nhưng lại dày đặc như Trúc Đao trận trên Thanh Vân lộ của núi Thanh Thành. Cuồng phong nổi lên, lá trúc bay nhanh, mạnh mẽ đánh văng roi dài.

Mỗi một lần ánh sáng màu xanh bốc lên là sự trật tự của bóng roi đỏ lại bị phá vỡ một chút, khiến cho một lớn một nhỏ đang đắm chìm trong sự chi phối của roi ở bên lề đường không khỏi trắng bệch mặt, sắp nôn ra máu.

Thế nhưng bọn họ không thể nào ngừng xem được. Dù cho mắt đau, tim đập loạn xạ thì cũng không dời mắt nổi.

Xa Sơn Tuyết lộ vẻ chần chừ, chỉ là trong nháy mắt.

Một khắc sau, y vỗ mạnh lên trán Xa Nguyên Văn và Trang Lập, “bép bép” hai tiếng, đánh tỉnh bọn họ.

“Xoay qua chỗ khác”, Xa Sơn Tuyết lạnh lùng nói: “Đừng nhìn.”

Xa Nguyên Văn che trán và Trang Lập cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.

Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú với trận giao chiến này, nhưng những giây phút ngắn ngủi không thể kiểm soát bản thân vừa rồi cũng đã đủ khiến cho bọn họ nhận ra bất thường. Dù không biết đến năm nào tháng nào mới được gặp lại trận tranh đấu sinh tử thế này nhưng hai người bọn họ vẫn ngoan ngoãn xoay đi, đối mặt với cánh cửa lớn đang đóng chặt của cửa hàng.

Cầm một nắm bùa chú trên tay, tuy rằng cảm thấy sư phụ có chút kì lạ, nhưng Dương Đông Dung vẫn cưỡng ép bản thân chỉ nhìn xuống mặt đất, đồng thời mắng thầm Ngu Thao Hành ở trong lòng.

Chín đầu roi này đã đủ biến thái, thế mà Ngu Thao Hành còn bỏ thêm thuật mê hoặc lên trên đó?

Duy chỉ có hai người không bị ảnh hưởng là Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy. Cho dù là bí thuật mê hoặc vô hình thì Kham Nguy vẫn cứ dùng kiếm phá đi. Kiếm khí lá trúc dày đặc đã làm rối loạn triệt để sự trật tự của chín đầu roi, khe hở roi trận lộ ra đủ để Kham Nguy vận khí tích lực ——

Sắc xanh dâng lên như triều cường!

Kham Nguy chuyển động cổ tay, kiếm khí vô hình được phóng ra từ mũi kiếm lướt qua các tòa nhà nhỏ ven đường, để lại trên mặt đất, thềm đá, cửa sổ, mái hiên, nóc nhà một đường mỏng như giấy, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng bị chia ra làm hai nửa. Kham Nguy vung kiếm theo đường tròn, nhìn từ xa mũi kiếm Tương Phu Nhân giống như một mặt trăng xanh, sau đó, mặt trăng vỡ vụn thành từng mảnh ở giữa đường phố.

Ánh sáng đột nhiên bùng lên khiến cho tất cả những ai đang chú ý tới nơi này không thể không nhắm mắt lại, toàn bộ ánh đỏ từ chín đầu roi trực tiếp bị dập tắt ở trong đó.

Chỉ là trong nháy mắt, chín đầu roi của Ngu Thao Hành đã biến thành mảnh vỡ không thể nào thu thập được.

Tuy rằng Ngu Thao Hành đã lẩn đi rất nhanh nhưng vẫn cứ bị kiếm phong xẹt qua, cánh tay bị tước mất một đoạn thịt từ trên xuống dưới, lộ ra xương trắng ở bên trong.

Đây không phải là vết thương trí mạng, một khắc sau gã đã xuất hiện ở trước người Xa Sơn Tuyết, áp sát vào y, hỏi: “Tại sao ngươi không ra tay? Ta nhớ rằng hai người các ngươi rất là ăn ý với nhau cơ mà. Còn nữa, biện pháp tốt nhất để xóa bỏ thuật mê hoặc là thanh tâm chú, tại sao ngươi lại không sử dụng?”

Gã liệt kê các sơ hở mà Xa Sơn Tuyết vừa lộ ra, còn Xa Sơn Tuyết thì tê dại cả da đầu, ý thức được mình đã bị phát hiện.

Thực ra Ngu Thao Hành vẫn chưa nhận ra thân thể này không phải là vật sống, cũng chưa phát hiện đây không phải là Xa Sơn Tuyết thật mà chỉ là một tia phân thần bám vào con rối.

Dẫu sao thì ở trên mọi phương diện, con rối này thoạt nhìn chẳng có gì khác với một thân thể bằng máu thịt bình thường. Ngay cả Kham Nguy cũng là ở trong tình huống có Xa Sơn Tuyết thật đứng bên để so sánh thì mới nhận ra điểm khác biệt được.

Bởi vậy, suy đoán của Ngu Thao Hành đương nhiên là giống với những gì Xa Sơn Tuyết đã dự liệu từ trước. Gã híp mắt nói: “Hóa ra không phải là ảo giác của ta, linh lực của ngươi bị hao tổn sao?”

Chuyện lúc nào… Chẳng lẽ là khi đối phó với Võ Thần lúc trước?

Mà cũng phải thôi, trái tim Võ Thần là Linh Mạch Bảo Châu oán hận dòng máu Ngu thị như vậy mà.

Xem ra, cái tên Túc Phi ngu xuẩn kia vẫn phát huy được một chút tác dụng.

Không thể bỏ lỡ giây phút này, cơ hội nắm giữ sinh tử của Xa Sơn Tuyết đang ở rất gần rồi. Đầu ngón tay Ngu Thao Hành bốc lên sương mù đen kịt, gã lẩm nhẩm trong miệng, một chú nguyền rủa mới nhanh chóng được thành hình.

Trong lúc tình thế cấp bách, giữa tiếng gió thổi ào ào, Tương Phu Nhân rít lên một tiếng đầy chói tai. Dư uy chiêu kiếm vừa rồi còn chưa tiêu tan hết, mặc dù ánh kiếm xanh đã nhạt màu phân nửa nhưng vẫn rất khó có thể chống đỡ nổi. Chỉ chốc lát sau, mũi kiếm của Kham Nguy đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Ngu Thao Hành, muốn đem người chẻ làm đôi.

Ngu Thao Hành cười ha ha mà túm chặt Xa Sơn Tuyết, thân thể hóa thành khói xanh bay lên giữa không trung.

Ánh kiếm và tiếng thét của Kham Nguy đuổi theo phía sau gã.

“Buông tay ra!!!”

Làm sao Ngu Thao Hành có thể buông tay được, cơ hội để giết Xa Sơn Tuyết không phải là ngày nào cũng có.

“Ngươi thực sự là quá sơ suất rồi”, gã nói với Xa Sơn Tuyết: “Linh lực bị hao tổn mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt ta? Ngươi cho rằng Kham Nguy có thể bảo vệ tốt ngươi sao?”

Xa Sơn Tuyết nghe vậy, bỗng nhiên, y mỉm cười với gã.

“Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy?” Trong tiếng gió thổi ào ào, y hỏi ngược lại: “Ta cần Kham Nguy bảo vệ lúc nào?”

Ngu Thao Hành sững sờ, chợt nhận ra ở đây có bẫy.

Những sơ hở ban nãy là Xa Sơn Tuyết cố ý để lộ ra sao?!

Gã cúi đầu xuống, nhìn thấy ở trên mặt đất, Kham Nguy vừa thét ầm ĩ ban nãy không hề đuổi theo gã, trái lại, dẫn theo ba người trẻ tuổi kia quay lưng chạy, tựa như không chút quan tâm tới an nguy của Xa Sơn Tuyết.

Mà ở trước mặt gã, nụ cười trên mặt Xa Sơn Tuyết càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Ta biết ngay biểu ca sẽ không bỏ lỡ cơ hội để giết ta. Biểu ca, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ngu Thao Hành chưa kịp nghe y nói gì, không chút nghĩ ngợi liền muốn quăng cái người đang túm ở trong tay ra.

Nhưng mà Xa Sơn Tuyết… Không, phân thần trên con rối của Xa Sơn Tuyết đã bị keo Tuyết Liên dính chặt vào tay gã, không thể nào quăng được.

Muốn lau sạch keo Tuyết Liên thì chỉ cần thi triển một chú thuật nho nhỏ trong vòng chưa đầy một cái chớp mắt.

Nhưng Ngu Thao Hành lại thiếu một cái chớp mắt này.

Trên thân con rối nứt ra vết rạn như mạng nhện, ngọn lửa nóng đến độ có thể nung chảy sắt thép trong tích tắc di chuyển ở đó, tiếp theo, lửa nhanh chóng bùng lên, bao trùm khắp người con rối và Ngu Thao Hành.

Nổ tung.

Ngọn lửa kia mang theo ánh sáng và nhiệt độ treo lơ lửng ở giữa không trung giống như mặt trời. Gió nóng lấy con rối làm trung tâm, lan ra khắp bốn phương tám hướng xung quanh nhanh như chớp, làm cho cả thành Hồng Kinh đều phải rên lên ở trong đó.

Tới lúc này, tiếng nổ vang rền mới chậm chạp truyền tới tai mọi người.

Ba người trẻ tuổi bịt tai, đứng cùng Kham Nguy ở trên nóc nhà, bọn họ chờ đợi thật lâu, mới đợi đến lúc bầu trời khôi phục lại gam màu bình thường.

Gió cuốn đi mùi khét, con rối và Ngu Thao Hành đồng thời biến mất, vô ảnh vô tung.

***

Cùng lúc đó, tại Thuần An.

Trong tĩnh thất, Xa Sơn Tuyết mở mắt ra.

Y xoa cằm nghiền ngẫm cảnh tượng cuối cùng mình nhìn thấy trước khi phân thần trở về với bản thân, đồng thời tìm kiếm tung tích của Ngu Thao Hành.

Thân thể hẳn là đã bị đốt thành tro bụi, nhưng thứ cuối cùng y nhìn thấy dường như là linh hồn của Ngu Thao Hành bị một lực vô hình nào đó hấp dẫn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời phía đông bắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương