Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
-
Chương 74
Sự xuất hiện của nàng trái lại càng làm cho Trang Lập đề phòng hơn.
Loạn thế mấy trăm năm, luân lý “tam cương ngũ thường”(*) từ lâu đã không còn giống như triều đại trước, lại có nơi nữ tử là chủ gia đình như Đại – Tiểu Hưng Lĩnh làm gương, tuy rằng rất nhiều hán tử vẫn cứ xem thường nữ tử, trên giang hồ cũng không có mấy nữ cao thủ hành tẩu, nhưng với cái nghề trong bóng tối như của Trang Lập thì địa vị nam nữ dường như trái ngược hoàn toàn.
(*)Tam cương ngũ thường là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị – xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo.
1. Tam cương: Quân thần cương, Phụ tử cương, Phu phụ cương. Theo tam cương, người trên (vua-cha-chồng) phải có trách nhiệm yêu thương, chăm sóc, bao bọc người dưới (thần-con-vợ). Người dưới có trách nhiệm tôn trọng, yêu thương, phục tùng, hiếu thuận với người trên.
2. Ngũ thường: Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. (Theo tiengtrunganhduong.com)
Chim Sẻ quân không tuyển nữ, nhưng mấy tổ chức thích khách khác trong dân gian đều được điều hành bởi nữ nhân.
Sự khinh thường của nam nhân ngược lại là vũ khí trí mạng trong tay các nàng, Trang Lập cũng từng bị đánh bại mấy lần, đến nỗi bây giờ mỗi khi nhìn thấy nữ nhân là hắn lại cảm thấy như gặp phải đại địch.
Ví dụ như người trước mắt này.
Ngày hôm qua lúc Trang Lập động thủ đối phó đám giặc cướp kia đã chú ý tới nàng, không phải là bởi vì dung mạo của nàng, mà là bởi vì khi đám giặc cướp kia bỏ chạy, người phụ nữ này lại có gan đoạt lại bao quần áo của mình. Sau đó nàng còn quỳ xuống cám ơn, càng tỏ rõ nàng là một người bình tĩnh, lại tri tình biết lễ, tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng mà bọn họ chỉ là gặp gỡ ngẫu nhiên, cho nên dù Trang Lập tiện tay cứu nàng thì hắn cũng không cảm thấy mình sẽ gặp lại người phụ nữ này một lần nữa.
Nào ngờ đâu…
Trang Lập ngẩn người, nhớ lại nguyên nhân khiến cho mình rơi vào tình cảnh này.
Trưa hôm qua, hắn chọn người đi chấp hành nhiệm vụ tàn sát thôn xóm, đi được nửa đường thì chậm rãi tỉnh táo lại, không khỏi suy nghĩ kĩ những lời mà thừa tướng đại nhân vừa nói.
Dẫn dắt Chim Sẻ quân nguyện trung thành, tận tâm tận lực cống hiến cho Ngu Thao Hành là quyết định mà hắn đưa ra một năm trước.
Khác với nhóm Chim Sẻ được lựa chọn ra từ trẻ mồ côi, phái của Trang Lập là dòng chính đi theo Thánh Nữ Ngu thị Đại – Tiểu Hưng Lĩnh năm xưa, cho nên từ ban đầu hắn đã biết được bí mật của Ngu gia, đồng dạng vô cùng lo lắng chuyện Ma vực ngày càng tiến tới gần hơn.
Vì vậy khi Ngu Thao Hành tìm đến hắn nói ra mục đích, hắn tỉ mỉ lắng nghe các loại kế hoạch của gã, cảm thấy có thể thực hiện, cho nên đã dẫn dắt Chim Sẻ quân trợ giúp Ngu Thao Hành một tay.
Mà Ngu Thao Hành không hổ là người giữ lại huyết mạch của Ngu thị, tâm cơ thủ đoạn như vậy, quả là không tầm thường. Càng đi theo, Trang Lập càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Lần đầu tiên dao động, chính là vào hôm giao thừa.
Nhóm nông dân cực khổ trên hòn đảo núi lửa chết là do Chim Sẻ lén lút đưa tới. Bọn họ trực tiếp lên thuyền tại Quỳnh phủ, vận chuyển theo đường biển, bởi vì số lượng đông đảo nên hắn đã cho thuộc hạ ở lại để trông giữ. Song, vào hôm hai mươi chín Tết thì hắn lại bị mất liên lạc hoàn toàn với bọn họ, đợi đến khi nghe được tin tức của bên kia thì mới biết rằng âm khí chú lực phun trào đã tiêu diệt tất cả mọi người, không thể lưu lại một người sống.
Ngu Thao Hành tuyệt đối không thể không biết tới hậu quả, thế nhưng lại chưa từng nhắc nhở hắn một lần nào.
Trang Lập có thể hiểu được việc dùng hi sinh nhỏ để đổi lấy lợi ích lớn, dù sao thì hắn cũng chính là loại người dẫu biết rằng đào âm địa mạch cần phải dùng mười vạn tội nhân để huyết tế mà vẫn đồng ý với kế hoạch của Ngu Thao Hành.
Nhưng tạo ra trận chú tuyết lớn bao trùm khắp Đào phủ, chỉ là để dời đi sự chú ý của Đại quốc sư?
Tuy rằng Đại quốc sư quả thật khó đối phó, nhưng cũng không cần phải dùng cả một phủ để đánh đổi như thế chứ?
Đại quốc sư phản đối thừa tướng chém âm địa mạch, cũng có năng lực phá hủy hành động của bọn họ, đúng là phải cảnh giác với y. Tuy rằng Trang Lập nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nói ra, tiếp tục chấp hành cẩn thận các kế hoạch của Ngu Thao Hành.
Lần thứ hai hắn dao động, là mấy ngày gần đây.
Ngu Thao Hành nói huyết tế cần mười vạn tội nhân, Trang Lập đương nhiên cho rằng mười vạn tội nhân này sẽ là những phạm nhân bị quan phủ giam giữ trong ngục tù hay là bị đưa đến biên quan làm khổ dịch, hoặc là bọn cường đạo tội ác tày trời trên giang hồ. Lại không ngờ tới Ngu Thao Hành ấy thế mà lại muốn cưỡng ép tạo ra mười vạn tội nhân để huyết tế.
Trang Lập có chút nghĩ không thông.
Những ngày qua nhóm phản quân ngang ngược hoành hành, giết nam dâm nữ ở ngoại ô thành Hồng Kinh, trước đây không lâu, rõ ràng là không đảm đương nổi hai chữ “tội nhân” này.
Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, thậm chí còn không phải là người xấu trong dân gian. Nhưng để có được mười vạn tội nhân, Ngu Thao Hành đã bất chấp, cưỡng ép biến bọn họ thành tội nhân.
Song Ngu Thao Hành nói đúng, phạm nhân trong ngục tù khắp thiên hạ sẽ có tới mười vạn sao?
Chút dao động nhỏ vừa nổi lên đã lập tức bị đè xuống, Trang Lập thuyết phục chính mình, hi sinh vào giờ khắc này, chính là để cho tương lai không bị uy hiếp.
Hắn duy trì ý nghĩ như thế, mãi đến tận khi trở về cứ điểm, tiếp nhận nhiệm vụ mới từ trong tay Ngu Thao Hành.
Tình hình xung quanh Hồng Kinh đại khái đã truyền tới tai Đại quốc sư, cho dù người nọ bị kìm chân ở Đào phủ không thể đến đây thì chắc chắn cũng sẽ phái người tới gây trở ngại cho bọn họ. Lúc trước, khi chú tuyết rơi xuống, bọn họ đã rút về hết thảy người ở Đào phủ, cho nên bây giờ tình báo liên quan tới nó căn bản là trống không, tốt nhất là bản thân hắn nên đi qua quan sát ước lượng một chút, rồi bố trí lại một lần nữa.
Trang Lập tiện tay chọn hai người đi cùng mình, nhưng không ngờ, vừa mới ra khỏi cửa thành không được bao xa thì hắn đã trúng mai phục…
Nhớ tới đây, sắc mặt Trang Lập trắng bệch, hai tay nắm lấy rơm rạ phía dưới thân.
Kiểu mai phục của những người kia thật làm cho người ta cảm thấy quen thuộc, sao Trang Lập có thể không nhìn ra đây là phong cách quen thuộc của Chim Sẻ được?
Thế nhưng, thế nhưng là vì sao?
Ngay sau đó, dòng suy nghĩ của Trang Lập đã bị một trận đau đớn cắt đứt.
Người phụ nữ xinh đẹp kia ngồi bên người hắn, một tay đè vai Trang Lập lại, một cái tay khác trực tiếp đi móc đầu mũi tên ở trong vết thương của hắn.
Cách thức nàng làm thô bạo, không giống như người từng học qua y dược, duy nhất thắng ở sự gọn gàng dứt khoát, dường như không sợ sẽ để lại di chứng gì cho Trang Lập, nói rút là rút.
Nếu chỉ mỗi thế thôi thì không nói làm gì, sau khi rút ra nàng ấy thế mà lại trực tiếp dùng nước sôi để lau vết thương cho hắn. Trang Lập vốn dĩ chỉ còn lại nửa cái mạng, lại bị nàng giày vò mất đi một phần tư.
Chờ đến khi người phụ nữ này dừng tay, Trang Lập đã ngất đi tỉnh lại được mấy hồi.
Lần cuối cùng hắn tỉnh lại, nhìn thấy người phụ nữ này nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó mở miệng căn dặn: “Tiếp theo có thể sẽ hơi đau đấy, ngươi nhịn một chút.”
Lẽ nào ngươi cảm thấy lúc trước ta không đau sao? Trang Lập cảm thấy không thể nói nên lời.
Một khắc sau, người phụ nữ hành động. Đến lúc đấy, hắn mới hiểu ra tại sao từ nãy tới giờ nàng vẫn luôn im lặng không nói gì nhưng vừa rồi lại mở miệng nhắc nhở. Nếu như nói nỗi đau khi vết thương bị bỏng nước sôi Trang Lập còn có thể nhẫn nại không kêu lên, vậy thì hiện tại hắn đã đau tới mức không thể nào ý thức được mình đang gào thét.
Người phụ nữ nọ cũng không cảm thấy lạ, vẫn cứ duy trì tư thế một tay đè Trang Lập lại, một cái tay khác quét qua từng tấc, từng tấc trên vết thương của hắn.
Lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng màu xanh lá mềm mại của sự đâm chồi nảy lộc. Dưới sự chiếu rọi của nó, mạch máu bị đứt của Trang Lập lập tức được nối liền, phần da thịt bị khuyết nhanh chóng mọc ra, các mảnh xương vỡ cũng được lực vô hình kéo trở về vị trí cũ, ánh sáng xanh lá chợt lóe, một vết rạn cũng không còn.
Loại bí thuật “tái tạo thịt từ xương” trong truyền thuyết mới có này, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể làm được. Cho dù là Y chúc thì cũng phải là người có tu vi cực kỳ cao thâm mới sử dụng được.
Nhìn từ điều này, ta có thể thấy nàng cũng không phải là không biết phương pháp xử lý vết thương, những động tác thô bạo lúc trước, có lẽ chỉ là bởi vì nàng muốn tra tấn Trang Lập chăng?
Cứ như vậy, nàng tu bổ mấy vết thương lớn trên người Trang Lập rồi ngừng tay lại, đối với một ít vết thương nhỏ khác thì… làm như không thấy.
Mà Trang Lập thì vẫn còn đang đắm chìm trong sự đau đớn hồi lâu không tiêu tan, thân hình cường tráng thỉnh thoảng lại giật lên hai cái, nửa ngày sau mới khôi phục thần trí.
Hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng, dùng giọng nói khàn khàn cất lời.
“Ngươi là… người của Đại quốc sư.”
Ngoại trừ Ngu Thao Hành ra thì cũng chỉ có Đại quốc sư có chúc sư. Thật ra cũng không phải là không có những chúc sư nhàn tản trong dân gian, không thuộc về phe phái nào, thế nhưng những chúc sư ấy bây giờ lo bảo mệnh còn không kịp, làm sao có thể đi đến Hồng Kinh được?
Người phụ nữ xinh đẹp kia biết Trang Lập đã đoán ra thân phận nàng bằng cách nào, sắc mặt không chút thay đổi, nàng hỏi: “Cũng có thể là Ngu thừa tướng đã phái ta tới để cứu ngươi sau khi gã nghe được tin tức mà?”
“Thừa tướng…” Trang Lập cười khổ: “Ta làm gì đáng để thừa tướng phải mất công tốn sức tới cứu cơ chứ?”
Ngu Thao Hành mà muốn cứu hắn thì căn bản là sau khi cứu xong cũng không cần phải lén lén lút lút giấu hắn ở trong hang núi.
Nhưng, nếu như có người muốn giết hắn, Trang Lập không tin đến bây giờ Ngu Thao Hành vẫn chưa biết.
Còn có một khả năng nữa chính là…
“Vả lại, nếu hắn đã muốn giết ta rồi thì còn phải cứu ta để làm gì chứ?”
“Ha”, người phụ nữ xinh đẹp nhướng một bên lông mày, có chút tiếc nuối nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tin Ngu Thao Hành muốn giết ngươi, rồi đổ lỗi cho ta hoặc là hai tên thuộc hạ kia của ngươi, liều mạng biện hộ cho gã một phen cơ đấy.”
Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Như vậy là ta có thể lấy chứng cứ gã hại ngươi ra đập vào mặt ngươi rồi.”
Trang Lập: “…”
Người phụ nữ xinh đẹp: “Nhưng mà như thế này cũng được, đỡ mất công ta lại phải nhiều lời. Bây giờ nói thật ta nghe một chút, cái tên khốn kiếp Ngu Thao Hành làm cho quê hương của ông đây rối loạn mất trật tự thành thế kia, đến cùng là định làm cái gì đấy?”
Nếu Trang Lập còn không nghe ra được điểm khác thường thì hắn căn bản là không thể nào ngồi vững ở vị trí thống lĩnh Chim Sẻ quân như thế được.
“Giọng ngươi tuyệt đối không phải là giọng nữ”, hắn chần chừ hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Không phải đã trả lời ngươi rồi sao, là người của Đại quốc sư.”
Vừa nói, người phụ nữ vừa dùng tay áo che mặt lại, nhẹ nhàng lau đi.
Sau một khắc, ngực của nàng liền xẹp xuống, búi tóc buộc gọn gàng cũng được thả ra, buông xuống ở sau lưng.
Sau khi đặt ống tay áo xuống, lộ ra khuôn mặt của một nam nhân trẻ tuổi.
Hắn có tướng mạo rất dễ làm cho các thiếu nữ không biết chuyện yêu mến, trời sinh là một công tử phong lưu sẽ làm cho nữ nhân rơi lệ vì hắn. Bên trong đôi mắt đào hoa như có từng gợn sóng di chuyển, lúc nhìn chăm chú ai đó thì rất dễ khiến cho người ta cảm thấy hắn đang thâm tình.
Đây là một gương mặt vô cùng nổi danh ở Hồng Kinh, Trang Lập nhận ra ngay.
Nhưng mà, vị đệ tử thứ sáu của Đại quốc sư – Dương Đông Dung – một người xuất quỷ nhập thần thường xuyên không ở Hồng Kinh, không phải hơn nửa tháng trước đã mất mạng ở trong tay hắn sao?!
***
“Lục đồ đệ của ngươi?”
Thành Đan Châu, trong ngôi nhà nhỏ làm cứ điểm của Chim Sẻ, ở một gian phòng nào đó, Kham Nguy hỏi lại tên người vừa xuất hiện trong lời nói của Xa Sơn Tuyết một lần nữa.
Hắn nghiêm mặt ngồi trước gương trang điểm, Xa Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, cầm phấn trên tay, cau mày nhìn chằm chằm lớp dịch dung đã bị hủy một cách triệt để trên khuôn mặt Kham Nguy.
Vừa suy nghĩ nên bắt đầu sửa chữa từ chỗ nào, Xa Sơn Tuyết vừa mất tập trung gật đầu.
“Ừ, là hắn”, y nói: “Tiểu Lục có kĩ thuật dịch dung rất đáng nể, trên đời này không ai sánh bằng, nếu như hắn ở đây thì đơn giản hơn nhiều rồi.”
Trong quá khứ, Kham Nguy chưa từng gặp Lục đệ tử của Xa Sơn Tuyết. Ở kiếp trước, Dương Đông Dung cũng không rõ tung tích.
Nhưng mà…
“Trên đời này không ai sánh bằng?” Kham Nguy nói: “Lục đệ tử của ngươi mới bao lớn chứ? Con trâu ở dưới mặt đất cũng bị ngươi thổi bay lên trời luôn rồi.”
Xa Sơn Tuyết không đáp.
Y từ bỏ ý định trực tiếp dùng tay bôi lên, thả phấn xuống, lấy thuốc màu ra, rút một chiếc bút lông từ trong ống tay áo, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ ở trên mặt Kham Nguy, thường xuyên phải sửa lại, lau lau xóa xóa, vô cùng không chuyên nghiệp, không thể nào so được với người làm dịch dung cho Kham Nguy lúc trước ở Thuần An.
Kham Nguy vừa kinh ngạc bản thân ấy thế mà lại đồng ý để Xa Sơn Tuyết làm dịch dung cho mình, chứ không phải là để con Chim Sẻ vừa quy phục kia tới, vừa đưa mắt xuống nhìn Xa Sơn Tuyết sắp dán lên mặt hắn, ý nghĩ bảo y dừng lại liền phai nhạt xuống.
A, cái góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của Xa Sơn Tuyết… Hừ, lông mi nam nhân mọc dài như vậy để làm gì chứ?
Kham Nguy bất mãn, chẳng biết vì sao cảm thấy trong lòng có chút ngứa.
May mà một khắc sau Xa Sơn Tuyết đã kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, xoay người đi đổi sang một loại màu khác.
Lúc này không còn phải tập trung cao độ nữa, y rốt cuộc có thời gian để trả lời câu hỏi của Kham Nguy.
“Ta xác định trên đời này tuyệt đối không có ai hơn được hắn, bởi vì phương pháp hắn thay hình đổi dạng căn bản không phải là dịch dung”, Xa Sơn Tuyết nói: “Đông Dung cũng giống như Tử Hoa, căn bản không cần ta dạy dỗ, từ khi ra đời hắn đã có thể biến hóa khuôn mặt, trời sinh là một người có ngàn khuôn mặt.”
Loạn thế mấy trăm năm, luân lý “tam cương ngũ thường”(*) từ lâu đã không còn giống như triều đại trước, lại có nơi nữ tử là chủ gia đình như Đại – Tiểu Hưng Lĩnh làm gương, tuy rằng rất nhiều hán tử vẫn cứ xem thường nữ tử, trên giang hồ cũng không có mấy nữ cao thủ hành tẩu, nhưng với cái nghề trong bóng tối như của Trang Lập thì địa vị nam nữ dường như trái ngược hoàn toàn.
(*)Tam cương ngũ thường là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị – xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo.
1. Tam cương: Quân thần cương, Phụ tử cương, Phu phụ cương. Theo tam cương, người trên (vua-cha-chồng) phải có trách nhiệm yêu thương, chăm sóc, bao bọc người dưới (thần-con-vợ). Người dưới có trách nhiệm tôn trọng, yêu thương, phục tùng, hiếu thuận với người trên.
2. Ngũ thường: Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. (Theo tiengtrunganhduong.com)
Chim Sẻ quân không tuyển nữ, nhưng mấy tổ chức thích khách khác trong dân gian đều được điều hành bởi nữ nhân.
Sự khinh thường của nam nhân ngược lại là vũ khí trí mạng trong tay các nàng, Trang Lập cũng từng bị đánh bại mấy lần, đến nỗi bây giờ mỗi khi nhìn thấy nữ nhân là hắn lại cảm thấy như gặp phải đại địch.
Ví dụ như người trước mắt này.
Ngày hôm qua lúc Trang Lập động thủ đối phó đám giặc cướp kia đã chú ý tới nàng, không phải là bởi vì dung mạo của nàng, mà là bởi vì khi đám giặc cướp kia bỏ chạy, người phụ nữ này lại có gan đoạt lại bao quần áo của mình. Sau đó nàng còn quỳ xuống cám ơn, càng tỏ rõ nàng là một người bình tĩnh, lại tri tình biết lễ, tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng mà bọn họ chỉ là gặp gỡ ngẫu nhiên, cho nên dù Trang Lập tiện tay cứu nàng thì hắn cũng không cảm thấy mình sẽ gặp lại người phụ nữ này một lần nữa.
Nào ngờ đâu…
Trang Lập ngẩn người, nhớ lại nguyên nhân khiến cho mình rơi vào tình cảnh này.
Trưa hôm qua, hắn chọn người đi chấp hành nhiệm vụ tàn sát thôn xóm, đi được nửa đường thì chậm rãi tỉnh táo lại, không khỏi suy nghĩ kĩ những lời mà thừa tướng đại nhân vừa nói.
Dẫn dắt Chim Sẻ quân nguyện trung thành, tận tâm tận lực cống hiến cho Ngu Thao Hành là quyết định mà hắn đưa ra một năm trước.
Khác với nhóm Chim Sẻ được lựa chọn ra từ trẻ mồ côi, phái của Trang Lập là dòng chính đi theo Thánh Nữ Ngu thị Đại – Tiểu Hưng Lĩnh năm xưa, cho nên từ ban đầu hắn đã biết được bí mật của Ngu gia, đồng dạng vô cùng lo lắng chuyện Ma vực ngày càng tiến tới gần hơn.
Vì vậy khi Ngu Thao Hành tìm đến hắn nói ra mục đích, hắn tỉ mỉ lắng nghe các loại kế hoạch của gã, cảm thấy có thể thực hiện, cho nên đã dẫn dắt Chim Sẻ quân trợ giúp Ngu Thao Hành một tay.
Mà Ngu Thao Hành không hổ là người giữ lại huyết mạch của Ngu thị, tâm cơ thủ đoạn như vậy, quả là không tầm thường. Càng đi theo, Trang Lập càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Lần đầu tiên dao động, chính là vào hôm giao thừa.
Nhóm nông dân cực khổ trên hòn đảo núi lửa chết là do Chim Sẻ lén lút đưa tới. Bọn họ trực tiếp lên thuyền tại Quỳnh phủ, vận chuyển theo đường biển, bởi vì số lượng đông đảo nên hắn đã cho thuộc hạ ở lại để trông giữ. Song, vào hôm hai mươi chín Tết thì hắn lại bị mất liên lạc hoàn toàn với bọn họ, đợi đến khi nghe được tin tức của bên kia thì mới biết rằng âm khí chú lực phun trào đã tiêu diệt tất cả mọi người, không thể lưu lại một người sống.
Ngu Thao Hành tuyệt đối không thể không biết tới hậu quả, thế nhưng lại chưa từng nhắc nhở hắn một lần nào.
Trang Lập có thể hiểu được việc dùng hi sinh nhỏ để đổi lấy lợi ích lớn, dù sao thì hắn cũng chính là loại người dẫu biết rằng đào âm địa mạch cần phải dùng mười vạn tội nhân để huyết tế mà vẫn đồng ý với kế hoạch của Ngu Thao Hành.
Nhưng tạo ra trận chú tuyết lớn bao trùm khắp Đào phủ, chỉ là để dời đi sự chú ý của Đại quốc sư?
Tuy rằng Đại quốc sư quả thật khó đối phó, nhưng cũng không cần phải dùng cả một phủ để đánh đổi như thế chứ?
Đại quốc sư phản đối thừa tướng chém âm địa mạch, cũng có năng lực phá hủy hành động của bọn họ, đúng là phải cảnh giác với y. Tuy rằng Trang Lập nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nói ra, tiếp tục chấp hành cẩn thận các kế hoạch của Ngu Thao Hành.
Lần thứ hai hắn dao động, là mấy ngày gần đây.
Ngu Thao Hành nói huyết tế cần mười vạn tội nhân, Trang Lập đương nhiên cho rằng mười vạn tội nhân này sẽ là những phạm nhân bị quan phủ giam giữ trong ngục tù hay là bị đưa đến biên quan làm khổ dịch, hoặc là bọn cường đạo tội ác tày trời trên giang hồ. Lại không ngờ tới Ngu Thao Hành ấy thế mà lại muốn cưỡng ép tạo ra mười vạn tội nhân để huyết tế.
Trang Lập có chút nghĩ không thông.
Những ngày qua nhóm phản quân ngang ngược hoành hành, giết nam dâm nữ ở ngoại ô thành Hồng Kinh, trước đây không lâu, rõ ràng là không đảm đương nổi hai chữ “tội nhân” này.
Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, thậm chí còn không phải là người xấu trong dân gian. Nhưng để có được mười vạn tội nhân, Ngu Thao Hành đã bất chấp, cưỡng ép biến bọn họ thành tội nhân.
Song Ngu Thao Hành nói đúng, phạm nhân trong ngục tù khắp thiên hạ sẽ có tới mười vạn sao?
Chút dao động nhỏ vừa nổi lên đã lập tức bị đè xuống, Trang Lập thuyết phục chính mình, hi sinh vào giờ khắc này, chính là để cho tương lai không bị uy hiếp.
Hắn duy trì ý nghĩ như thế, mãi đến tận khi trở về cứ điểm, tiếp nhận nhiệm vụ mới từ trong tay Ngu Thao Hành.
Tình hình xung quanh Hồng Kinh đại khái đã truyền tới tai Đại quốc sư, cho dù người nọ bị kìm chân ở Đào phủ không thể đến đây thì chắc chắn cũng sẽ phái người tới gây trở ngại cho bọn họ. Lúc trước, khi chú tuyết rơi xuống, bọn họ đã rút về hết thảy người ở Đào phủ, cho nên bây giờ tình báo liên quan tới nó căn bản là trống không, tốt nhất là bản thân hắn nên đi qua quan sát ước lượng một chút, rồi bố trí lại một lần nữa.
Trang Lập tiện tay chọn hai người đi cùng mình, nhưng không ngờ, vừa mới ra khỏi cửa thành không được bao xa thì hắn đã trúng mai phục…
Nhớ tới đây, sắc mặt Trang Lập trắng bệch, hai tay nắm lấy rơm rạ phía dưới thân.
Kiểu mai phục của những người kia thật làm cho người ta cảm thấy quen thuộc, sao Trang Lập có thể không nhìn ra đây là phong cách quen thuộc của Chim Sẻ được?
Thế nhưng, thế nhưng là vì sao?
Ngay sau đó, dòng suy nghĩ của Trang Lập đã bị một trận đau đớn cắt đứt.
Người phụ nữ xinh đẹp kia ngồi bên người hắn, một tay đè vai Trang Lập lại, một cái tay khác trực tiếp đi móc đầu mũi tên ở trong vết thương của hắn.
Cách thức nàng làm thô bạo, không giống như người từng học qua y dược, duy nhất thắng ở sự gọn gàng dứt khoát, dường như không sợ sẽ để lại di chứng gì cho Trang Lập, nói rút là rút.
Nếu chỉ mỗi thế thôi thì không nói làm gì, sau khi rút ra nàng ấy thế mà lại trực tiếp dùng nước sôi để lau vết thương cho hắn. Trang Lập vốn dĩ chỉ còn lại nửa cái mạng, lại bị nàng giày vò mất đi một phần tư.
Chờ đến khi người phụ nữ này dừng tay, Trang Lập đã ngất đi tỉnh lại được mấy hồi.
Lần cuối cùng hắn tỉnh lại, nhìn thấy người phụ nữ này nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó mở miệng căn dặn: “Tiếp theo có thể sẽ hơi đau đấy, ngươi nhịn một chút.”
Lẽ nào ngươi cảm thấy lúc trước ta không đau sao? Trang Lập cảm thấy không thể nói nên lời.
Một khắc sau, người phụ nữ hành động. Đến lúc đấy, hắn mới hiểu ra tại sao từ nãy tới giờ nàng vẫn luôn im lặng không nói gì nhưng vừa rồi lại mở miệng nhắc nhở. Nếu như nói nỗi đau khi vết thương bị bỏng nước sôi Trang Lập còn có thể nhẫn nại không kêu lên, vậy thì hiện tại hắn đã đau tới mức không thể nào ý thức được mình đang gào thét.
Người phụ nữ nọ cũng không cảm thấy lạ, vẫn cứ duy trì tư thế một tay đè Trang Lập lại, một cái tay khác quét qua từng tấc, từng tấc trên vết thương của hắn.
Lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng màu xanh lá mềm mại của sự đâm chồi nảy lộc. Dưới sự chiếu rọi của nó, mạch máu bị đứt của Trang Lập lập tức được nối liền, phần da thịt bị khuyết nhanh chóng mọc ra, các mảnh xương vỡ cũng được lực vô hình kéo trở về vị trí cũ, ánh sáng xanh lá chợt lóe, một vết rạn cũng không còn.
Loại bí thuật “tái tạo thịt từ xương” trong truyền thuyết mới có này, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể làm được. Cho dù là Y chúc thì cũng phải là người có tu vi cực kỳ cao thâm mới sử dụng được.
Nhìn từ điều này, ta có thể thấy nàng cũng không phải là không biết phương pháp xử lý vết thương, những động tác thô bạo lúc trước, có lẽ chỉ là bởi vì nàng muốn tra tấn Trang Lập chăng?
Cứ như vậy, nàng tu bổ mấy vết thương lớn trên người Trang Lập rồi ngừng tay lại, đối với một ít vết thương nhỏ khác thì… làm như không thấy.
Mà Trang Lập thì vẫn còn đang đắm chìm trong sự đau đớn hồi lâu không tiêu tan, thân hình cường tráng thỉnh thoảng lại giật lên hai cái, nửa ngày sau mới khôi phục thần trí.
Hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng, dùng giọng nói khàn khàn cất lời.
“Ngươi là… người của Đại quốc sư.”
Ngoại trừ Ngu Thao Hành ra thì cũng chỉ có Đại quốc sư có chúc sư. Thật ra cũng không phải là không có những chúc sư nhàn tản trong dân gian, không thuộc về phe phái nào, thế nhưng những chúc sư ấy bây giờ lo bảo mệnh còn không kịp, làm sao có thể đi đến Hồng Kinh được?
Người phụ nữ xinh đẹp kia biết Trang Lập đã đoán ra thân phận nàng bằng cách nào, sắc mặt không chút thay đổi, nàng hỏi: “Cũng có thể là Ngu thừa tướng đã phái ta tới để cứu ngươi sau khi gã nghe được tin tức mà?”
“Thừa tướng…” Trang Lập cười khổ: “Ta làm gì đáng để thừa tướng phải mất công tốn sức tới cứu cơ chứ?”
Ngu Thao Hành mà muốn cứu hắn thì căn bản là sau khi cứu xong cũng không cần phải lén lén lút lút giấu hắn ở trong hang núi.
Nhưng, nếu như có người muốn giết hắn, Trang Lập không tin đến bây giờ Ngu Thao Hành vẫn chưa biết.
Còn có một khả năng nữa chính là…
“Vả lại, nếu hắn đã muốn giết ta rồi thì còn phải cứu ta để làm gì chứ?”
“Ha”, người phụ nữ xinh đẹp nhướng một bên lông mày, có chút tiếc nuối nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tin Ngu Thao Hành muốn giết ngươi, rồi đổ lỗi cho ta hoặc là hai tên thuộc hạ kia của ngươi, liều mạng biện hộ cho gã một phen cơ đấy.”
Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Như vậy là ta có thể lấy chứng cứ gã hại ngươi ra đập vào mặt ngươi rồi.”
Trang Lập: “…”
Người phụ nữ xinh đẹp: “Nhưng mà như thế này cũng được, đỡ mất công ta lại phải nhiều lời. Bây giờ nói thật ta nghe một chút, cái tên khốn kiếp Ngu Thao Hành làm cho quê hương của ông đây rối loạn mất trật tự thành thế kia, đến cùng là định làm cái gì đấy?”
Nếu Trang Lập còn không nghe ra được điểm khác thường thì hắn căn bản là không thể nào ngồi vững ở vị trí thống lĩnh Chim Sẻ quân như thế được.
“Giọng ngươi tuyệt đối không phải là giọng nữ”, hắn chần chừ hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Không phải đã trả lời ngươi rồi sao, là người của Đại quốc sư.”
Vừa nói, người phụ nữ vừa dùng tay áo che mặt lại, nhẹ nhàng lau đi.
Sau một khắc, ngực của nàng liền xẹp xuống, búi tóc buộc gọn gàng cũng được thả ra, buông xuống ở sau lưng.
Sau khi đặt ống tay áo xuống, lộ ra khuôn mặt của một nam nhân trẻ tuổi.
Hắn có tướng mạo rất dễ làm cho các thiếu nữ không biết chuyện yêu mến, trời sinh là một công tử phong lưu sẽ làm cho nữ nhân rơi lệ vì hắn. Bên trong đôi mắt đào hoa như có từng gợn sóng di chuyển, lúc nhìn chăm chú ai đó thì rất dễ khiến cho người ta cảm thấy hắn đang thâm tình.
Đây là một gương mặt vô cùng nổi danh ở Hồng Kinh, Trang Lập nhận ra ngay.
Nhưng mà, vị đệ tử thứ sáu của Đại quốc sư – Dương Đông Dung – một người xuất quỷ nhập thần thường xuyên không ở Hồng Kinh, không phải hơn nửa tháng trước đã mất mạng ở trong tay hắn sao?!
***
“Lục đồ đệ của ngươi?”
Thành Đan Châu, trong ngôi nhà nhỏ làm cứ điểm của Chim Sẻ, ở một gian phòng nào đó, Kham Nguy hỏi lại tên người vừa xuất hiện trong lời nói của Xa Sơn Tuyết một lần nữa.
Hắn nghiêm mặt ngồi trước gương trang điểm, Xa Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, cầm phấn trên tay, cau mày nhìn chằm chằm lớp dịch dung đã bị hủy một cách triệt để trên khuôn mặt Kham Nguy.
Vừa suy nghĩ nên bắt đầu sửa chữa từ chỗ nào, Xa Sơn Tuyết vừa mất tập trung gật đầu.
“Ừ, là hắn”, y nói: “Tiểu Lục có kĩ thuật dịch dung rất đáng nể, trên đời này không ai sánh bằng, nếu như hắn ở đây thì đơn giản hơn nhiều rồi.”
Trong quá khứ, Kham Nguy chưa từng gặp Lục đệ tử của Xa Sơn Tuyết. Ở kiếp trước, Dương Đông Dung cũng không rõ tung tích.
Nhưng mà…
“Trên đời này không ai sánh bằng?” Kham Nguy nói: “Lục đệ tử của ngươi mới bao lớn chứ? Con trâu ở dưới mặt đất cũng bị ngươi thổi bay lên trời luôn rồi.”
Xa Sơn Tuyết không đáp.
Y từ bỏ ý định trực tiếp dùng tay bôi lên, thả phấn xuống, lấy thuốc màu ra, rút một chiếc bút lông từ trong ống tay áo, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ ở trên mặt Kham Nguy, thường xuyên phải sửa lại, lau lau xóa xóa, vô cùng không chuyên nghiệp, không thể nào so được với người làm dịch dung cho Kham Nguy lúc trước ở Thuần An.
Kham Nguy vừa kinh ngạc bản thân ấy thế mà lại đồng ý để Xa Sơn Tuyết làm dịch dung cho mình, chứ không phải là để con Chim Sẻ vừa quy phục kia tới, vừa đưa mắt xuống nhìn Xa Sơn Tuyết sắp dán lên mặt hắn, ý nghĩ bảo y dừng lại liền phai nhạt xuống.
A, cái góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của Xa Sơn Tuyết… Hừ, lông mi nam nhân mọc dài như vậy để làm gì chứ?
Kham Nguy bất mãn, chẳng biết vì sao cảm thấy trong lòng có chút ngứa.
May mà một khắc sau Xa Sơn Tuyết đã kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, xoay người đi đổi sang một loại màu khác.
Lúc này không còn phải tập trung cao độ nữa, y rốt cuộc có thời gian để trả lời câu hỏi của Kham Nguy.
“Ta xác định trên đời này tuyệt đối không có ai hơn được hắn, bởi vì phương pháp hắn thay hình đổi dạng căn bản không phải là dịch dung”, Xa Sơn Tuyết nói: “Đông Dung cũng giống như Tử Hoa, căn bản không cần ta dạy dỗ, từ khi ra đời hắn đã có thể biến hóa khuôn mặt, trời sinh là một người có ngàn khuôn mặt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook