Có một câu nói là: “Chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy.”

Xa Sơn Tuyết tuy rằng chưa theo đuổi ai bao giờ, thế nhưng y sinh ra ở Hồng Kinh, lại là con trai út của Xa Viêm, ngoại trừ một nhóm bạn trong giang hồ thì thời niên thiếu y đương nhiên đều giao du với các công tử cao môn đại hộ, trâm anh thế gia. Những thiếu gia này quen đùa phong ghẹo nguyệt, cũng đã từng kể cho Xa Sơn Tuyết nghe mấy lần.

Bởi vậy, giờ khắc này nhìn thấy căn phòng nhỏ đốt than cùng với cảnh ngày đông hoa mơ nở tứ phía, y lập tức hiểu ra ẩn ý sâu xa của nó.

Xa Sơn Tuyết vẫn chưa biết những thứ này đều là từ một tay đồ đệ tốt nhà mình mưu tính ra (nếu như biết đến, hai chân Lý Nhạc Thành đều giữ không nổi nữa rồi), tất nhiên là cảm thấy có chút buồn cười.

Loại thủ đoạn theo đuổi nữ nhân này, Kham Nguy thế mà cảm thấy sẽ hữu dụng sao?

Nhưng nghĩ lại thì, Kham Nguy làm thế này đương nhiên là để bày ra thái độ nghiêm túc của hắn. Mà vì những thứ trước mắt này, tên kiếm si chưa bao giờ bị cuốn vào hồng trần ấy nói không chừng còn phải thỉnh giáo không ít người, làm trò cười cho người khác.

Xa Sơn Tuyết bị cảm động thoáng qua trong chớp mắt, đương nhiên, chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi.

Tâm trạng bất an càng lúc càng dày đặc trên đường bỗng nhiên tiêu tán, y dở khóc dở cười ngồi xuống bên bàn, nâng bình sứ men xanh lên rót cho mình một chén rượu, giơ chén lên ra hiệu với Kham Nguy, sau đó một hơi uống cạn sạch.

“Dù sao đi chăng nữa thì”, y nói: “Đa tạ ngươi đã dụng tâm.”

Kham Nguy liền lấy trà thay rượu mà đối ẩm, động tác lưu loát che đi khuôn mặt hoang mang của hắn.

Những thứ này dĩ nhiên không phải là do Kham chưởng môn sắp xếp, hắn chỉ là tới gần buổi trưa đi tìm Lý Nhạc Thành hỏi một tiếng bao giờ Xa Sơn Tuyết trở về, lại được người trẻ tuổi này mời đi hậu hoa viên dùng bữa, sau đó trùng hợp gặp được Xa Sơn Tuyết ở tiền sảnh, đương nhiên là cất lời mời rồi.

Đối mặt với căn phòng nhỏ được chuẩn bị riêng cho hai người này, hắn căn bản còn chưa kịp phản ứng lại, cảnh đẹp bên ngoài căn phòng càng không có khả năng hấp dẫn sự chú ý của hắn. Vì vậy lúc Xa Sơn Tuyết ngỏ lời cảm ơn, hắn thật sự là không hiểu y đang nói cái gì.

“Ăn đi.” Kham Nguy nói.

… Phí tâm tư để làm nhiều thứ như vậy mà lại không nói được hơn nửa câu đôi lời? Cũng đúng thôi, tác phong của Kham Nguy trước giờ vẫn thế mà.

Xa Sơn Tuyết đói bụng đã lâu, nghe vậy không chút khách khí động đũa.

Bàn ăn lập tức yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng đũa và đồ sứ chạm vào nhau rất khẽ khàng.

Nhưng mà bọn họ đều không tập trung ăn cơm.

Thói quen của Đại quốc sư là vậy, vừa động đũa, tâm tư của y liền từ chỗ Kham Nguy trở về Hồng Kinh.

Y tính nhẩm khả năng nhân số sẽ xuất hiện ở ngoài thành Hồng Kinh mấy ngày nữa, cộng với bách tính bên trong thành, cùng với chuyện vừa điều tra được từ lời nhận tội của văn sĩ râu dê, càng nghĩ lông mày càng cau chặt lại, thức ăn trong miệng cũng dần nhạt như nước ốc.

Sau một khắc, Kham Nguy vẫn luôn quan sát sắc mặt y cắt đứt dòng suy nghĩ càng lúc càng bi quan của Xa Sơn Tuyết.

“Đang lo lắng chuyện gì đấy?” Thanh Thành chưởng môn nói: “Đến cả ăn cơm mà cũng không tập trung để ăn, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi lo nghĩ đến bệnh ra mới vui vẻ được.”

“Cái giọng điệu như bà mẹ già này của ngươi thật làm cho người ta sợ hãi nha”, Xa Sơn Tuyết đã không còn khẩu vị gì nữa dứt khoát buông bát xuống, y do dự một chút rồi nói: “Ta đang nghĩ về Hồng Kinh.”

Không giống như quá khứ, bây giờ Kham Nguy cũng rất quan tâm đến thiên hạ đại thế. Nghe thấy Xa Sơn Tuyết nhắc tới Hồng Kinh, hắn đồng thời đặt đũa xuống, hỏi: “Ngu Thao Hành?”

“Mấy năm trước ta và gã bất đồng ý kiến, mỗi người đi một ngả. Nhưng mà nhìn ở tình nghĩa trong quá khứ, mặc dù biết gã làm một chút việc khác người, ta cũng không quản gã”, Xa Sơn Tuyết đỡ trán: “Nếu như biết sớm hơn…”

Nếu như biết sớm hơn thì ngươi cũng không cần phải chết.

Kham Nguy nghĩ.

Nếu như đến giờ vẫn còn chưa thấy rõ biến cố ở Nhạn Môn Quan là do Ngu Thao Hành một tay thúc đẩy ở phía sau thì Kham Nguy hắn đây quả là có mắt như mù.

Khác với đời trước, nhân vật hết sức quan trọng là Xa Sơn Tuyết chưa chết, rất nhiều chuyện đều phát sinh biến hóa. Nhưng mà có một ít chuyện vẫn xảy ra, ví như là phản quân.

Sau khi Ngu Thao Hành khống chế Hồng Kinh lại, phản quân khắp Cửu phủ dường như nhận được tín hiệu gì đó, cùng nhau ùa về phía Hồng Kinh. Nhưng nếu phải nói liệu bọn họ có thật sự làm theo cờ hiệu thanh quân trắc như lúc bắt đầu hay không thì, Kham Nguy nhìn đám phản quân vây Hồng Kinh lại sau đó liền bất động, cảm thấy không hề giống.

So với nói là đi tấn công Hồng Kinh, không bằng nói là đi bảo vệ Hồng Kinh.

Phản quân và Ngu Thao Hành là một nhóm.

Kiếp trước Kham Nguy thật sự cho rằng Ngu Thao Hành là dựa vào bản lĩnh của chính mình để đánh bại phản quân, bây giờ mới biết rằng đó là gã diễn trò cho thiên hạ xem.

Đã vậy thì chuyện vài năm sau gã lần lượt thu phục phản quân, đồng dạng cũng là diễn trò.

Quá kỳ quái, như thế thì có ích lợi gì chứ?

Tiếp tục tự hỏi như vậy rồi lại bế tắc, Kham Nguy không phải là người có khả năng suy đoán loại ý nghĩ cao thâm khó dò này. Vì thế hắn bèn hỏi thẳng: “Hồng Kinh đối với ngươi và ta mà nói thì cũng không xa, trực tiếp đến giết hắn có được không?”

Xa Sơn Tuyết liếc hắn: “Vậy thì cũng phải giết được gã.”

Kham Nguy chưa từng gặp phải người nào hắn không giết được, nghe vậy giương mắt lên nhìn.

“Nói về tu vi thì ta hơi cao hơn Ngu Thao Hành một bậc, nhưng nói tới thủ đoạn…” Xa Sơn Tuyết cũng không phải là không tự tin, nhưng y hiểu rõ Ngu Thao Hành hơn Kham Nguy: “Rất nhiều năm trước tu vi của gã đình trệ không tiến, chuyển sang nghiên cứu một ít phương pháp nhỏ. 8,888 chúc chú và cấm thuật, vị biểu huynh kia của ta đều đã thử qua hết. Nếu như đánh nhau thật thì phần thắng hẳn là năm: năm.

“Chúc Chú khác với kiếm đạo.” Kham Nguy nói: “Ngươi với ta liên thủ cũng đánh không lại gã sao?”

Xa Sơn Tuyết lắc đầu.

“Cao thủ so chiêu cũng không khác gì hai quân giao chiến, đều phải chú trọng tới thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Ở chỗ khác thì ta liên thủ với ngươi có thể bắt gã lại, thế nhưng ở Hồng Kinh…”

Hồng Kinh.

Bên trong căn phòng, hai người đồng thời cau mày.

Đồ ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh, chúng nó cứ như là quăng mị nhãn cho người mù xem, bị những người nên ăn chúng làm như không thấy.

Công sức Lý lão tam bỏ ra coi như là uổng phí, hắn cho rằng vừa ngắm cảnh vừa uống rượu thì có thể làm bọn họ gia tăng tình cảm, ấy thế mà vào giờ phút này đây, một người thì đỡ trán, một người thì khoanh hai tay trước ngực, cùng nhau nghĩ về một nam nhân ở nơi khác.

Hồng Kinh có đại trận.

Đó là đại trận mà Thánh Khải Thái Hậu, cũng chính là mẫu thân của Xa Sơn Tuyết – Ngu thị tự tay bố trí, tên là “Vững Chắc”.

Xa Sơn Tuyết dám nói rằng tu vi của Ngu Thao Hành thua y một bậc, nhưng mà đối với vị nữ trung hào kiệt – theo Xa Viêm chinh chiến khắp thiên hạ —— trong lúc chinh chiến còn sinh ba người con trai này thì Xa Sơn Tuyết lại không dám so cùng.

Nữ tử Ngu gia luôn có chỗ đặc biệt hơn trong chúc chú, uy lực của trận pháp mà nàng tự tay bố trí cho đô thành của mình như thế nào thì người vẫn luôn cân nhắc từng tấc, từng tấc của nó những năm này là Xa Sơn Tuyết đương nhiên biết rõ.

Không chỉ biết rõ, mà việc giữ gìn, tu sửa trận pháp mấy năm gần đây đều là do y làm.

Vừa nghĩ tới việc các thủ đoạn nhỏ mà mình thêm vào, không lâu sau lại thành hố chính mình, Xa Sơn Tuyết liền cảm thấy ngứa răng.

Đại trận là một vấn đề y sắp phải đối mặt với, như vậy phản quân bao vây thành Hồng Kinh chính là vấn đề thứ hai của y.

Phản quân đuổi tới bên ngoài thành Hồng Kinh bây giờ là hơn năm vạn, so với quân coi giữ biên quan thì cũng chỉ là nhân số của hai doanh. Vấn đề là theo báo cáo của chưởng chúc Cung Phụng quan các nơi thì còn có hơn mười vạn phản quân đang ở trên đường, đợi đến khi bọn chúng đổ vào Hồng Kinh thì đã là gần mười sáu vạn.

Quân coi giữ biên quan nhiều nhất là ở Nhạn Môn, cộng với mười ba ngàn người đã biến thành quỷ thì cũng chỉ có mười sáu vạn.

Những phản quân này phần lớn là vũ nhân bậc thấp, nếu là hàng chục đến hàng trăm thì Xa Sơn Tuyết hoặc Kham Nguy cũng sẽ không coi bọn họ là kẻ địch. Nhưng nếu là hội tụ thành mấy vạn người, dùng quân làm danh, ngày đêm thao luyện, huyết khí bọn họ dung hợp sẽ sinh ra một loại gọi là quân thế khí.

Trong quá khứ đã từng có một vị tướng quân dựa vào quân đội như lang hổ giết chết một tông sư.

Cho dù là thành công của vị tướng quân này được đổi lấy từ tính mạng của mấy vạn người dưới trướng hắn thì mọi người cũng có thể nhìn ra được uy lực của quân thế từ đó.

Có quân thế bao phủ, một khi Xa Sơn Tuyết muốn làm chúc chú gì với phản quân thì đều phải cân nhắc tới khả năng chịu phản phệ tăng gấp mấy lần.

“Nhưng mà, nếu như chỉ là hơn năm vạn thì tạm thời vẫn có thể ứng phó được.” Xa Sơn Tuyết lẩm bẩm.

Gần mười sáu vạn… Đây thực sự là một con số làm người ta đau đầu.

Nếu như phản quân ở trên đường không thể chạy tới là tốt rồi.

Xa Sơn Tuyết cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy đây là một phương pháp có thể sử dụng được.

Trong đám phản quân không biết là có bao nhiêu tông môn giống như Thiên Nhận phái cướp đường lúc trước, bị người cưỡng ép, không cam tâm tình nguyện nâng cờ phản loạn. Đương nhiên, nhân tài nguyện ý muôn đời ở một chỗ, không có dã tâm gì như sơn chủ Thiên Nhận phái như vậy chỉ là số ít, nhưng người nguyện ý trả giá hết thảy vì dã tâm còn ít hơn.

Bây giờ bọn họ cảm thấy có lợi nên gia nhập phản quân, sau này phát hiện lợi bất cập hại thì sẽ lập tức biến thành bách tính thuần phác.

Chỉ cần Xa Sơn Tuyết cam kết không truy cứu, người muốn biến trở về “bách tính thuần phác” đương nhiên sẽ không hung hăng mà đối nghịch với y.

Như vậy vấn đề lúc này là.

Làm sao để những người này cảm thấy phản quân là lợi bất cập hại đây?

Mặt khác, Kham Nguy cũng đang cảm thán: “Những năm này ta kế vị chưởng môn, số đệ tử mà Thanh Thành bồi dưỡng được, tổng cộng cũng không tới mười sáu vạn…”

Các môn phái vừa và nhỏ luôn có thể sinh sôi không ngừng, so với đại tông môn, bọn họ mới là đa số.

Xa Sơn Tuyết nghe thấy câu nói này của Kham Nguy, sững người.

Thanh Thành kiếm môn có 264 đại, tiểu trưởng lão, đệ tử nội môn có 5,831 người, đệ tử ngoại môn trên mười vạn, đương nhiên, phần lớn đệ tử nội, ngoại môn sau khi xuất sư liền xuống núi, trên núi Thanh Thành lưu lại chỉ có hơn hai vạn.

Những con số này Xa Sơn Tuyết đương nhiên là biết. Chỉ là trong quá khứ, những con số này đối với y mà nói thì chỉ là con số, nhưng hiện tại…

Xa Sơn Tuyết híp mắt đánh giá người trước mặt, lần đầu tiên ý thức được y có thể liên thủ với Thanh Thành kiếm môn.

Y chần chừ hỏi: “Mấy đời đệ tử ngoại môn được ngươi gọi về lúc trước, đều đã rời đi sao?”

“Một phần xuống núi, một phần dự định sau tết Nguyên Tiêu mới đi”, Kham Nguy vô thức trả lời, một lát sau hắn mới hiểu ra suy nghĩ của Xa Sơn Tuyết, lập tức cắt ngang: “Chờ đã.”

Hai người đối diện.

“Thanh Thành kiếm môn và triều đình Đại Diễn là minh hữu trăm năm.” Xa Sơn Tuyết nói.

“Câu này được nói ra từ miệng người chuyên ngáng chân tông môn như ngươi thật sự là không có sức thuyết phục.” Kham Nguy nói.

Nếu như Xa Sơn Tuyết cần bản thân hắn xuất lực, Kham Nguy sẽ không nói hai lời lập tức đến giúp đỡ. Nhưng trong chuyện này, Kham Nguy nhất định phải suy xét cho tông môn của mình.

“Hơn nữa Thanh Thành của ta và Đại Diễn cũng không có quan hệ đồng minh”, hắn vạch ra: “Năm đó phụ thân ngươi đồng ý cho Thanh Thành kiếm môn tuyển chọn đệ tử tại mỗi thành trấn của Đại Diễn, nhưng chúng ta cũng đồng ý dùng dãy núi Thanh Thành làm lá chắn của phía tây Đại Diễn, còn cho thủ vệ kiếm môn quan canh gác ở phía sau, xử lí mọi chuyện phát sinh.”

Mặc dù vậy, Xa Viêm cũng chỉ đồng ý cho bọn họ tuyển chọn đệ tử thông qua quan phủ hai trăm năm.

“Như vậy… Nếu như đặt trước mặt ngươi, là bách tính toàn thành Hồng Kinh, nam nữ già trẻ 50 vạn người thì sao?”

Xa Sơn Tuyết trầm giọng nói.

Kham Nguy sững sờ, nói: “Nếu Hồng Kinh bị Ngu Thao Hành khống chế, phản quân lại là thủ hạ của gã thì bách tính Hồng Kinh hẳn là không có nguy hiểm gì mới đúng chứ.”

Xa Sơn Tuyết đổi chủ đề: “Ngày hôm nay ta đi tới hòn đảo núi lửa chết kia.”

Kham Nguy: “Để an hồn sao?”

“Một phần thôi”, Xa Sơn Tuyết nói: “Những nông dân cực khổ kia đến từ đâu, chuyện này ta vẫn luôn đặt ra nghi vấn. Ngày hôm nay hỏi ra mới biết rằng bọn họ là sơn dân của Đại – Tiểu Hưng Lĩnh…”

“Nơi cực đông cực bắc như vậy, thế mà vẫn còn nhiều người sinh hoạt vậy sao?”

“Đại Diễn lập quốc hậu, Đại – Tiểu Hưng Lĩnh được phong làm vùng đất riêng của Ngu thị, đương nhiên, phong hay không thì Đại – Tiểu Hưng Lĩnh vẫn là thuộc về Ngu thị, cũng như quân coi giữ Bắc Lĩnh vẫn là dòng chính của Thần Long tông trong quá khứ.” Xa Sơn Tuyết nói: “Nhưng Đại – Tiểu Hưng Lĩnh lại có một điểm bất đồng, nơi đó không phải là nơi thích hợp để người định cư, ngày xưa ngoại trừ chúc sư và chú binh thì có rất ít người nguyện ý tới đây.”

Xa Sơn Tuyết dừng một chút, châm chước câu chữ.

“Nhưng ta biết ở sâu bên trong Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, rất nhiều năm về trước, Ngu thị đã từng nuôi nhốt mấy người…”

“Nuôi nhốt?” Cái từ này làm cho Kham Nguy nhíu mày lại.

“Hiến tế dùng người sống, nuôi ra thì càng tốt hơn”, Xa Sơn Tuyết nói: “Đương nhiên, nếu không chú trọng mà nói thì chỉ cần là con người là được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương