“… Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, đã chết rồi sao?”

Xa Nguyên Văn khiếp sợ nói.

Ngu Khiêm mở miệng nói một câu, nhưng Xa Nguyên Văn lại chẳng nghe thấy gì cả.

Nhìn qua như vậy lại giống như là ảo cảnh, Thái tử Đại Diễn mười tuổi không một tiếng động lùi về sau một bước, bàn tay không tiếp tục tìm kiếm dạ minh châu mà là hướng vào sâu bên trong tìm kiếm bùa chú mà Tam hoàng thúc gia gia đã đưa cho hắn.

Ngu Khiêm bối rối, nhưng cho dù y có nói như thế nào thì Xa Nguyên Văn cũng không thể nghe thấy một câu nửa lời.

Thiên phú thông linh không phải ai cũng có, nếu không thì chẳng phải người chết và người sống đều không khác gì nhau à? Làm một quỷ hồn không có oán khí, Ngu Khiêm có thể để cho Xa Nguyên Văn không có linh giác nhìn thấy y, đều là nhờ vào khi còn sống y là một chúc sư. Nhưng nói tiếng người cần nhiều linh lực hơn, mà Ngu Khiêm chết đã lâu như vậy, hồn phách dần dần trở nên yếu ớt thì không bỏ ra nổi.

Nếu để cho Xa Nguyên Văn dùng một tấm bùa thiêu chết, Ngu Khiêm thật sự sẽ oán hận đến nỗi không vào được luân hồi mất.

Cũng may mà Thái tử Đại Diễn không phải là người kích động, đứa nhỏ mười tuổi này bình tĩnh quan sát Ngu Khiêm —— quỷ hồn —— nửa ngày, bàn tay nắm chặt bùa chú chậm rãi thả lỏng ra.

Nhưng hắn không buông xuống cảnh giác, mà là hỏi: “Có lần ta không cẩn thận nhìn thấy bí mật của tiểu Ngu đại nhân, ngươi biết bí mật này là gì không?”

Ngu Khiêm lộ vẻ lúng túng, chần chừ không trả lời.

Phản ứng này ngược lại là làm cho Xa Nguyên Văn xác nhận được thân phận của Ngu Khiêm, đứa nhỏ “phù” một tiếng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đất. Một lát sau lại nhớ ra chuyện quan trọng lúc đầu, liền vội vàng hỏi: “Cung nhân đều nói không thấy tung tích của ngươi, chỉ sợ là đã phản bội Tam hoàng thúc gia gia cho nên mới trốn đi, sao ngươi lại—— ”

Xa Nguyên Văn đưa mắt nhìn bốn phía, không tìm được hài cốt của Ngu Khiêm, mũi cũng không ngửi thấy mùi mục nát đặc thù của thi thể.

“—— lại chết ở chỗ này?”

Ngu Khiêm vẫn không trả lời, Xa Nguyên Văn liếc nhìn vẻ mặt khó tả trên gương mặt như khói nhẹ kia, do dự một chút, không hỏi nữa.

Hắn dứt khoát đổi chủ đề, hỏi: “Ngươi biết cách rời khỏi nơi này không?”

Am hiểu lòng người như vậy, làm cho Ngu Khiêm lộ ra khuôn mặt xấu hổ.

Đồng thời y lại một lần nữa xuất phát từ nội tâm mà tán đồng lời đồn lưu truyền trong cung nhân và một ít đại thần kia: “Tính tình của đương kim Thái tử thực sự là mềm mại đến nỗi không giống như người Xa gia.”

Thái Tổ mất trước khi Ngu Khiêm ra đời, nhưng làm thứ tử của Ngu Thao Hành, thậm chí là con nối dõi duy nhất của gã thì những người thế hệ sau, bất kể là Xa Sơn Xương, hay là Xa Hoằng Vĩnh và mấy vị hoàng tử cùng thế hệ với hắn, thậm chí là sư phụ của y – Xa Sơn Tuyết, y đều đã tiếp xúc qua, hiểu rõ bản tính làm lơ ý kiến người khác của người nhà Xa gia.

Sư phụ y khổ tu sáu mươi năm, đem cái tính cách ấy mài đi một chút, nhưng Xa Nguyên Văn chỉ là một đứa bé, sau khi sinh không lâu đã được lập làm Thái tử, cho dù có ngang ngược ngông cuồng như thế nào thì cũng sẽ không bị chỉ trích mà lại có thể thông tình đạt lý được như vậy thì chỉ có thể nói là bẩm sinh.

Nghe nói sư phụ cũng rất xem trọng Thái tử, hẳn là ở phương diện trị quốc cũng có thiên phú nhỉ?

Nụ cười trên miệng Ngu Khiêm càng dịu dàng hơn chút, đầu ngón tay viết chữ ở giữa không trung.

Y hỏi Xa Nguyên Văn vì sao không ở yên tại Đông cung mà lại chạy đến nơi đây, điều này trái lại làm cho Xa Nguyên Văn kinh ngạc Ngu Khiêm đã chết từ lúc nào, sao lại chẳng biết gì thế này.

“Không chạy trốn nữa thì ta sợ rằng mình sẽ chết.” Xa Nguyên Văn bình tĩnh mà thành thục nói: “Tiểu Ngu đại nhân e rằng không biết, từ khi phụ thân ngươi mang theo vẻn vẹn mấy chục người đánh vào hoàng cung, khống chế phụ hoàng ta thì toàn bộ Hồng Kinh đã triệt để rối loạn rồi. Mỗi ngày gần đây đều có rất nhiều phản quân từ bốn phương tám hướng tụ hội ở bên ngoài tường thành, chặn hoàn toàn tám đại môn của Hồng Kinh. Còn thống lĩnh cấm quân Chu thống lĩnh và Lưu phó thống lĩnh đều đã bị Chim Sẻ thích khách giết chết, cộng thêm một vài vị đại thần cũng bị đột tử không rõ nguyên nhân, trong ngoài triều bây giờ không có ai dám lên tiếng với phụ thân ngươi.”

Hắn ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Phụ hoàng đã rất nhiều ngày không xuất hiện ở trước mặt người khác, không biết là còn sống hay đã chết. Cung nhân trong Đông cung qua mỗi một đêm đều sẽ biến mất một nhóm lớn, cũng không có người mới tới bổ sung, bây giờ trống rỗng như là lãnh cung. Nghe đâu những cung điện khác cũng thế, một số phi tần cấp bậc thấp thì ngay cả người đưa đồ ăn cũng không có, nhưng lại không dám rời khỏi cung của mình, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng. Mấy ngày qua ta lén lút chạy ra Đông cung, nghe nói ngày nào cũng có người bị chết đói. Đương nhiên, chỉ nhìn như vậy thì đãi ngộ của ta cũng không tệ lắm, không bị đói, thế nhưng…”

Thế nhưng, ba ngày trước, vị mẫu hậu vào ngày cung biến đã được ông ngoại hắn đón ra ngoài hoàng cung cuối cùng cũng nhớ đến đứa con trai này, sai cung nữ tâm phúc đưa tới cho Xa Nguyên Văn một bức mật thư, trên đó chỉ có ba chữ.

—— Mau rời đi.

Xa Hoằng Vĩnh và hoàng hậu Vương thị của hắn chính là một đôi phu thê tương kính như tân điển hình, không chỉ đối với trượng phu mà đối với con trai mình, Vương thị từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh nhạt. Mẫu hậu như vậy mà vẫn sẽ gửi cảnh báo cho Xa Nguyên Văn, sau khi cảm động thì hắn cũng ý thức được sự nguy hiểm mà mình phải đối mặt với e rằng rất lớn, lớn vô cùng, lớn đến nỗi việc Vương thị có thể làm cũng chỉ có bảo hắn mau chạy đi.

“Người Tam hoàng thúc gia gia lưu lại có giúp ta một chút, nhưng bọn họ hiện tại cũng không rảnh để quan tâm tới ta, cho nên ta chỉ có thể tự mình rời đi.” Xa Nguyên Văn nói: “Tiểu Ngu đại nhân ở nơi này đợi bao lâu rồi? Có thể báo cho ta lối ra ở đâu được không?”

Ngu Khiêm sững sờ, căn bản không nghe câu hỏi của Xa Nguyên Văn.

Thái tử Đại Diễn mười tuổi chờ giây lát, mất kiên nhẫn, bật dậy vung vẩy tay trước mặt Ngu Khiêm.

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Ngu Khiêm hoàn hồn, toàn thân thả ra ánh sáng màu xanh biếc.

Nhưng ánh sáng này vẫn không sánh được với sự lấp lánh trong ánh mắt Ngu Khiêm.

Trong kế hoạch của phụ thân y, chiếm cứ hoàng thành không phải là chuyện tháng ba, tháng tư mới làm sao? Sao lại đột nhiên chuyển sớm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn đến mức nào mới có thể làm cho phụ thân thay đổi kế hoạch như vậy… Lẽ nào, lẽ nào…

Y không nói nên lời câu nói ấy, thế nhưng y biết rằng suy đoán của mình nhất định là đúng.

Sư phụ không chết.

Đây là một việc may mắn biết nhường nào!

Ngu Khiêm lập tức muốn hỏi Xa Nguyên Văn để xác nhận, nói hồi lâu mà lại không được câu trả lời. Y dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn thấy đứa nhỏ mười tuổi trưởng thành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhất thời nhớ ra lời mình nói không thể nào truyền tới tai Xa Nguyên Văn được.

Y vừa lúng túng, vừa dùng đầu ngón tay viết chữ.

“Đúng vậy”, Xa Nguyên Văn xem xong câu hỏi của y trả lời: “Trước đó là Tam hoàng thúc gia gia giả chết, y được Thanh Thành chưởng môn cứu sống, chứ không thì trận chú tuyết lớn ở đông nam vừa rồi mà không có Tam hoàng thúc gia gia ra tay, nói không chừng Đào phủ đã biến thành Ma Vực rồi.”

Trận chú tuyết lớn ở đông nam?

Chuyện gì xảy ra? Lúc y nhìn lén kế hoạch của phụ thân căn bản là không có thứ này mà.

Ánh sáng phát ra từ linh hồn Ngu Khiêm đột nhiên trở nên ảm đạm, sự u ám bao trùm khắp toàn thân. Một khắc sau, Ngu Khiêm nhớ ra vẫn còn cơ hội để cứu vãn, ánh sáng nhạt trên người lại một lần nữa bừng lên, lóe đến nỗi Xa Nguyên Văn không thể không xoa xoa đôi mắt của mình.

Lúc Thái tử Đại Diễn mười tuổi mở mắt ra thì lại phát hiện Ngu Khiêm ấy thế mà đang quỳ gối trước mặt hắn.

Hắn hoảng loạn muốn đỡ người dậy, bàn tay duỗi ra lại xuyên qua thân thể Ngu Khiêm. Còn Ngu Khiêm thì lặng yên không một tiếng động mà dập đầu với Xa Nguyên Văn, hào quang quanh người thì càng lúc càng sáng.

Một linh hồn không biến thành ác quỷ hoặc lệ quỷ, nếu như linh lực được khuấy động đến cực hạn thì sẽ giống như Ngu Khiêm giờ phút này, toàn bộ linh hồn chẳng khác gì một gốc cây phượng cháy hừng hực, lộng lẫy đến nỗi làm cho người ta không dám mở mắt nhìn kĩ.

Tạm thời khôi phục mấy phần thực lực khi còn sống, Ngu Khiêm giơ tay ra, áo ngoài của Xa Nguyên Văn theo gió bay tới tay y.

Xa Nguyên Văn không kịp từ chối lấy tay che mắt lại, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở, thấy Ngu Khiêm bỗng giũ cái áo choàng kia của hắn một chút, sau đó dùng tay ở giữa không trung viết chữ lên trên áo.

Chỉ trong giây lát, Ngu Khiêm đã lưu loát viết được một đoạn dài.

Huyết thư viết bằng máu quỷ nhìn vô cùng đáng sợ, từng chữ cái đều lập lòe ánh lam lạnh như băng. Chỉ liếc mắt nhìn qua một chút, những chữ cái dính quỷ khí này quả thực như là thông qua đôi mắt, trực tiếp chen vào trong đầu người, làm cho Xa Nguyên Văn đau hết cả đầu.

Đứa nhỏ đành phải dời mắt, nhìn về phía Ngu Khiêm.

Không qua bao lâu, Ngu Khiêm mới vừa còn lộng lẫy huy hoàng như cây phượng đã trở nên mờ ảo hơn cả vệt nắng sớm nhạt nhòa nhất, đồng thời theo từng chữ rơi xuống thì lại càng tối dần đi. Khi Xa Nguyên Văn nhận ra không đúng muốn ngăn cản, toàn thân quỷ Ngu Khiêm chỉ còn lại có một điểm sáng.

Y viết xong một chữ cuối cùng, ngừng tay lại.

Những chữ cái kia lấp loé ba lần, biến mất ở trên ngoại bào của Xa Nguyên Văn.

Đồng thời, Xa Nguyên Văn phát hiện mình không hiểu sao lại đột nhiên có thể nghe thấy lời Ngu Khiêm nói.

Quỷ hồn của vị chúc sư có thân phận khó xử này nói chuyện vẫn ôn hòa như khi còn sống, dù cho tốc độ nói rất nhanh, lúc nghe vào cũng không nhanh không chậm.

Y trả áo ngoài cho Xa Nguyên Văn, chỉ tay về một hướng, sau đó nói: “Đi về phía bên này, tốc độ nhanh một chút, nhất định phải đưa áo choàng đến tay sư phụ ta.”

“Không, chờ đã?” Trong lòng Xa Nguyên Văn nổi lên linh cảm chẳng lành: “Ngươi —— ”

Một điểm sáng cuối cùng tắt đi, trong bóng tối Xa Nguyên Văn không tìm thấy quỷ ảnh của Ngu Khiêm đâu nữa.

Thái tử Đại Diễn chỉ có thể cảm thấy gió nhẹ đẩy phía sau lưng hắn, giục hắn chạy về phía trước.

Vành mắt đứa nhỏ nóng lên, lúc cất bước lảo đảo, ôm tay nải nặng trịch ngã sấp xuống. Nhưng hắn không oán giận, buồn bã không lên tiếng mà đứng dậy chạy tiếp.

Gió nhẹ đuổi theo hắn, mang theo câu nói cuối cùng của Ngu Khiêm.

“Nói cho sư phụ ta! Nói cho người biết, tuyệt đối không được đến Hồng Kinh! Tuyệt đối không được Hồng Kinh!”

***

Đông nam, Đào phủ, trên hòn đảo núi lửa chết.

Sau khi lại bắt được ba con hành thi thủ trận, nhóm quỷ hồn bị dọa không dám xuất hiện rốt cuộc cũng nhô ra. Cung Nhu mặt đầy đau khổ mà trò chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng đe dọa hồn văn sĩ râu dê một câu, muốn thu được tin tức hữu dụng từ trong miệng những quỷ hồn này.

Sư phụ của nàng thì lại ngồi xếp bằng ở trên bãi cát, mở một quyển bản đồ ra trên đùi.

Xa Sơn Tuyết cau mày nhìn chằm chằm hình vuông đỏ tươi đại diện cho Hồng Kinh kia, nếu như có thể, hận không thể dùng ánh mắt đốt thủng nơi đó thành một lỗ.

Cũng không biết Ngu Thao Hành đã thuyết phục những phản quân kia như thế nào, hoặc gã vốn chính là thủ lĩnh sau lưng của phản quân các nơi. Từ khi Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy đồng thời đánh tan Võ Di lâu, phản quân khắp nơi lại đột nhiên từ bỏ thành trì căn cứ của bọn họ, phái đại quân ra, xuất phát tới Hồng Kinh.

Những phản quân này vốn dĩ là đệ tử trong các môn phái nhỏ, đều là vũ nhân, dù cho không thể cưỡi Thiết Long thì tốc độ đi đường cũng không chậm. Trong mấy ngày Xa Sơn Tuyết bị vướng ở Đào phủ, dưới chân thành Hồng Kinh đã hội tụ mấy vạn người, còn có càng nhiều hơn đang ở trên đường.

Đám phản quân căn bản chưa từng đánh trận này tranh đấu lẫn nhau ở dưới tường thành, nói tạo ra tình cảnh hỗn loạn đều đã là nói giảm nói tránh rồi. Nhưng sau khi bọn họ đến đông đủ, bằng vào nhân số có thể làm cho kẻ địch nhìn mà phát khiếp, hình thành một bức tường người thật dày ngăn cách ở bên ngoài thành Hồng Kinh.

Bức tường người này dùng để ngăn cản ai, tất nhiên là không cần phải nói rồi.

Rốt cuộc là thứ gì đã làm cho Ngu Thao Hành không tiếc phải ra hạ sách này, cũng muốn bảo vệ cho thật tốt?

Thực sự là làm người ta phải để ý mà.

Xa Sơn Tuyết đặt bản đồ xuống nghĩ, nhất định phải mau chóng kết thúc chuyện ở Đào phủ, nhanh chân chạy tới Hồng Kinh.

Ngay tại lúc đang suy nghĩ làm sao để tăng nhanh tốc độ, Xa Sơn Tuyết đột nhiên cảm giác trong lòng có cái gì lộp bộp vang lên.

Một chén trà sau, Cung Nhu miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ vui vẻ cầm tờ giấy tràn ngập lời khai, trở về phía Xa Sơn Tuyết.

“Sư phụ, ta đã làm xong rồi. Lão tam dùng phong tinh truyền tin tức tới, nói rằng Kham chưởng môn đang chờ ngươi ăn trưa! Sư phụ ngươi và Kham chưởng môn…”

Nàng chạy đến trước mặt Xa Sơn Tuyết, phát hiện sư phụ mình đang sững sờ, không giống như bình thường.

“Sư phụ, người sao vậy ạ?”

“… Ta không sao.” Xa Sơn Tuyết thu hồi bản đồ, vỗ vỗ bụi trên người đứng dậy, giơ tay gọi từng trận âm phong.

Tay vừa vẽ phù văn quỷ độn, y vừa tìm tòi nghiên cứu cảm giác bất lành trong lòng lúc nãy.

Phía Hồng Kinh quả nhiên là khiến người để ý.

Trước tiên cứ thả chuyện ở Đào phủ xuống đã, chạy qua bên kia xem một chút thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương