Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
-
Chương 4
Bà con làng xóm đang nghe trộm bên ngoài Cung Phụng quan ồn ào cả lên.
Người hâm mộ Kiếm thánh trải rộng khắp Đại Diễn, cái tên kia dám nói thế mà không bị đánh chết thì chính là đang muốn bị đánh chết đây mà! Dân chúng chưa từng thấy ai ngạo mạn như vậy, nhất thời dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Trấn lệnh trấn Hòa Hòa nghe xong thì ân hận đã nhận tiền hối lộ lắm, nhưng mà tiền đã vào tay rồi, hắn đành phải giả vờ như không nghe thấy lời Lưu gia thiếu gia nói, vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Mẫn ơi, ngươi nói ngươi nhất định phải đến Thanh Thành kiếm môn làm gì chứ? Bà con trong trấn đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi xem, ngươi đã 16 tuổi rồi, suýt chút nữa là quá tuổi, thi chỉ đứng được ở vị trí thứ ba, đại phu kiểm tra gân cốt cũng bảo là ngươi không thích hợp học võ…”
“Ta muốn học kiếm.” Mẫn Cát trầm giọng nói.
Nghe thấy câu ấy, Xa Sơn Tuyết lộ ra vẻ mặt khác thường.
Ngoài sân, Lưu thiếu gia đang lớn tiếng cười nhạo: “Haha, bằng vào ngươi?”
Có vẻ như là hai người thiếu niên đã xô đẩy nhau, bởi vì ngay sau đó là một tiếng “Xoảng” tựa tiếng gốm sứ rơi xuống đất vỡ vụn vang lên, chỉ trong chốc lát, mùi thịt thơm ngọt tỏa ra khắp sân, Xa Sơn Tuyết hít hà một hơi, cảm thấy mình không có số được ăn mì vằn thắn rồi.
Tốt lắm, xem như là để báo thù cho bữa ăn này, lại còn liên quan tới Thanh Thành kiếm môn nữa, y cũng phải vào góp vui mới được.
Xa Sơn Tuyết mò mẫm đẩy cửa, đi ra ngoài sân. Khí chất y khác người, vừa xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của đám đông.
“Huynh đài ra đây làm gì vậy?” Mẫn Cát nhìn thấy y, kinh ngạc nói: “Thân thể huynh…”
Xa Sơn Tuyết phất phất tay với cậu, ngăn không cho Mẫn Cát nói tiếp, sau đó y dựa vào ấn tượng đối với âm thanh, chắp tay về phía trấn lệnh.
“Trấn lệnh đại nhân.”
Tuy rằng không biết Xa Sơn Tuyết là người phương nào nhưng trấn lệnh vẫn theo bản năng cung kính, đáp lễ với y: “Vị công tử này…”
“À… Tại hạ họ Yêu”, Xa Sơn Tuyết nhanh chóng nghĩ ra một cái tên giả cho mình: “Tại hạ có một kế có thể giải quyết được tranh chấp này.”
Trấn lệnh đã không dám để cho Lưu thiếu gia tự mãn kia ồn ào nữa, đang u sầu vô cùng, nghe thấy vậy lập tức đáp: “Xin mời Yêu công tử nói.”
“Nhân tài đưa tới Thanh Thành kiếm môn tất nhiên là phải chọn ra người tốt nhất.” Xa Sơn Tuyết nở nụ cười như sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Đã vậy thì hãy để cho Mẫn đại nhân và Lưu thiếu gia so tài một trận để phân thắng bại đi, ai thắng sẽ được đến Thanh Thành, như vậy không phải là ổn rồi sao?”
Kiến nghị của Xa Sơn Tuyết vừa xem trò vui, vừa quạt lửa lớn được đưa ra, cả sân đều yên tĩnh lại.
Mấy nhịp thở sau, không ngờ Lưu gia thiếu gia lại đáp ứng ngay và luôn: “Được thôi, so thì so!”
Trấn lệnh đại nhân lại muốn đưa tay lên bịt miệng hắn nữa rồi: “Ôi Lưu hiền chất ơi, cái này có gì đâu mà đấu, không phải một kiếm là phân định được ngay rồi à?”
“Thế mà vẫn cứ có người không phục đấy”, Lưu thiếu gia cười lạnh: “Một chúc sư chỉ biết niệm chúc chú mà còn muốn tới Thanh Thành học kiếm, quả thật là không biết lượng sức mình. Ta nói này Mẫn đại nhân, ngươi có đồng ý so tài hay không đây?”
Mẫn Cát nhìn hắn, sau đó lại nhìn Xa Sơn Tuyết ở bên cạnh, khá là ngơ ngác.
Đấu cái gì đây? Đúng như lời trấn lệnh nói, thắng thua giữa bọn họ thì chỉ cần một chiêu kiếm là phân định được ngay.
Nhân tộc coi trọng võ nghệ. Người người nhà nhà tập võ, từ công khanh quý tộc cho tới bình dân bách tính. Bởi vì chưa kể tới người Man thì bên ngoài Lục sơn là rất nhiều yêu ma chú thú. Người Man cùng lắm chỉ tới cướp lương thực và phụ nữ vào mùa thu, nhưng mà yêu ma chú thú thì khác, khi chúng hội tụ lại sẽ tạo nên ma tai, trong vòng mấy ngày là có thể ăn sạch cả một phủ.
Cứ như vậy, những người không biết võ sẽ bị yêu ma chú thú giết chết. Bây giờ nhìn thiên hạ có vẻ thái bình thế thôi, chứ những người hay nghĩ sâu xa thì vẫn hoang mang lo sợ lắm.
Binh mã của triều đình đánh nhau với người Man còn được, chứ đấu với yêu ma chú thú thì thua xa, chỉ có thể dùng sáu ngọn núi bao gồm: núi Thanh Thành, núi Đoạn, núi Vũ Di, núi Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, núi thiên Sơn của người Man và núi Bắc Lĩnh nơi triều đình Đại Diễn đóng để làm thành bức tường chắn ngăn cản yêu ma chú thú mà thôi.
Đấy cũng chính là lí do vì sao các môn phái dạy võ lại có địa vị cao đến vậy.
Ngay cả Đại Diễn trước khi được lập thành quốc gia thì cũng chỉ là hai tông môn lớn mà thôi.
Mặc dù Mẫn Cát là chúc sư nhưng cậu cũng từng tập võ.
Nhưng mà võ khó học, Mẫn Cát lại được sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo, thuở bé gặp đại nạn, trên đường chạy trốn được một lão Chúc sư nhặt về, tập luyện cùng ông ấy. Tuy rằng cậu chưa từng chểnh mảng việc luyện khí tập võ, nhưng mà thứ nhất là không có công pháp tốt, thứ hai là không có thầy giỏi dạy dỗ, chứ đừng nói gì tới tiên chi linh dược, thiên tài địa bảo để tăng cường gân cốt. Thành quả của những năm tháng qua chỉ là một cơ thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, có thể nhấc được bảy, tám thùng nước một mình mà thôi.
Lưu thiếu gia thì khác hẳn.
Nghe vị thiếu gia này nói là biết ngay, hắn ta sinh ra trong gia đình có truyền thống học võ, sau lưng còn có cây đại thụ Thanh Thành kiếm môn chống đỡ. Nói cách khác, một là Lưu thiếu gia không thiếu công pháp tốt, hai là không thiếu sư phụ chỉ điểm cách nhập môn, ngoài ra có lẽ còn được sử dụng linh đan diệu dược thường xuyên như ăn đường, chứ không thì làm sao có thể duy trì tốc độ tu luyện vượt xa dân thường thế kia? Tuy rằng hơi quái lạ vì sao hắn không dùng quan hệ của nhà mình để vào thẳng Thanh Thành kiếm môn luôn mà phải chạy tới trấn nhỏ xa xôi này để cướp suất tham dự của Mẫn Cát, nhưng bàn về thực lực thì một mình Lưu thiếu gia có thể đánh mấy cái Mẫn Cát.
Mẫn Cát nhìn người bệnh vừa đi ra đã đào cho mình một cái hố sâu, suýt chút nữa là quỳ xuống khóc cho y xem.
Đám người đang xem lén bên ngoài không hề hay biết về sự uất ức ấy trong lòng cậu, liên tục hô lên:
– Trai tài nên đến Thanh Thành! Không ngờ Mẫn đại nhân còn trẻ mà đã có chí lớn như vậy!
– Ủng hộ Mẫn đại nhân! Đánh bại hắn đi!
– Cố lên!
– Mẫn đại nhân, ta thích ngươi!
Bây giờ Mẫn Cát đã hết đường lùi, cậu cứng ngắc người quay đầu lại, thấy cách đó không xa, Lưu thiếu gia đang cười lạnh nhìn cậu chằm chằm, xoa tay hằm hè, nóng lòng mong chờ được tranh đấu.
“Huynh, huynh đài”, giọng cậu lí nhí như tiếng muỗi vo ve, nói với Xa Sơn Tuyết: “Sao ngươi không cổ vũ gì ta vậy?”
“Chút chuyện nhỏ thế này, ngươi thắng hắn là được”, Xa Sơn Tuyết dùng tên giả là Yêu công tử cảm thấy kinh ngạc: “Cổ vũ làm cái gì?
“…” Mẫn Cát thật sự là muốn bật khóc: “Ta không thắng hắn được.”
“Ta biết”, Xa Sơn Tuyết rất bình tĩnh đáp: “Không phải là ta đang định bày chiêu cho ngươi đây sao?”
Cách biệt về thực lực há có thể bị tiêu trừ nhờ vào mẹo vặt? Chứ chưa nói tới người bày chiêu cho cậu là một người mù mất trí nhớ. Mẫn Cát dở khóc dở cười, đã chuẩn bị xong tinh thần thua một cách quang vinh thì bỗng thấy Xa Sơn Tuyết ghé vào tai cậu, thì thầm: “Không phải là ngươi muốn học kiếm sao?”
Mẫn Cát sững sờ.
Đúng vậy, cậu muốn học kiếm.
Mẫn Cát không phải là người dân trấn Hòa Hòa, trước 5 tuổi thì gia đình cậu ở bên ngoài Kiếm môn quan, sống dựa vào nghề săn bắn, đốn củi.
Khi đó, Đại Quốc sư mới chỉ bắt đầu thực hiện cải cách, mảnh đất bên ngoài Kiếm môn quan chưa thất thủ, vẫn thuộc về Đại Diễn, gia đình cậu vẫn có năm người, vẫn được sống vui vẻ bình yên bên nhau. Đột nhiên một ngày nọ ma tai ập đến, người nhà cậu bị chết hết ở trong miệng yêu ma, chỉ có mình cậu là được chưởng môn Thanh Thành Kham Nguy dẫn đệ tử môn hạ tới trừ yêu cứu nên mới còn sống sót.
Mẫn Cát nhớ rõ khi đó mình đang trốn dưới bó củi, run rẩy bịt kín miệng nhìn thấy một con gấu yêu màu đen há cái miệng lớn như chậu máu cắn đứt đôi người mẹ mình, máu văng ra khắp nơi, trong lúc hốt hoảng cậu lỡ thả lỏng tay, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Con gấu đen khổng lồ không gì sánh bằng kia nghe thấy thế, quay ngoắt sang nơi cậu đang ẩn nấp. Ngay khi Mẫn Cát cho rằng mình khó tránh khỏi cái chết thì chợt thấy một ánh kiếm xanh phóng tới, chém con gấu yêu nọ làm hai khúc.
Cuối cùng, ánh kiếm xanh hóa thành bóng mờ của lá trúc, bay lượn giữa không trung. Mẫn Cát đang trốn dưới bó củi trợn tròn mắt, không dám thở mạnh, sau đó hồi lâu cậu nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên: “Nơi đó có một đứa bé, cứu ra đi.”
Đệ tử Thanh Thành cứu cậu nói cho Mẫn Cát biết người vừa lên tiếng là chưởng môn Thanh Thành, Kiếm thánh Kham Nguy.
Từ đó trở đi, Mẫn Cát đã đặt ra mục tiêu là phải gia nhập vào Thanh Thành kiếm môn, học kiếm, diệt sạch yêu ma chú thú.
…Kết quả là lại gia nhập vào Cung Phụng viện, trở thành thuộc hạ của kẻ thù lâu năm của Thanh Thành chưởng môn thì tốt nhất là đừng nên nhắc tới.
May mà Cung Phụng viện cũng không quá để ý tới tiểu chúc sư trên danh nghĩa như cậu, cho nên Mẫn Cát mới tranh thủ chuyển đến trấn Hòa Hòa, chỉ là để giành lấy một cơ hội tiến vào Thanh Thành kiếm môn.
Nào ngờ đâu, suất tham dự vốn tưởng rằng đã là con vịt chín nhừ rồi, mà sao còn bay mất thế này?
“… Ta muốn học kiếm”, Mẫn Cát nói: “Nhưng mà…”
“Tập võ khác với tu Chúc Chú. Võ đạo không quan trọng ai tập trước, ai tập sau mà chỉ chú trọng ai là kẻ mạnh hơn. Sức mạnh ấy mà, có lúc cũng không phải là thực lực mà là một phút may mắn”. Xa Sơn Tuyết nói: “Cho dù bây giờ ngươi tránh được những tranh chấp thế này nhưng chẳng lẽ tương lai đến núi Thanh Thành sẽ không có sao? Sau khi xuất sư Thanh Thành, lúc hàng yêu trừ ma chẳng lẽ sẽ không gặp phải sao? Lẽ nào đến lúc ấy, ngươi cũng chỉ cân nhắc làm sao để thua một cách đẹp mắt thôi à?”
Mẫn Cát sững sờ, không biết vì sao đối phương lại đoán được ý nghĩ ở trong lòng mình.
“Ngươi không muốn thắng”, Xa Sơn Tuyết khẽ quát: “Thì còn cầm kiếm làm gì?”
Cầm kiếm trên tay, là để chém hết yêu ma, để che chở cho dân chúng, để thắng…
Thắng ai nhỉ?
Xa Sơn Tuyết hoảng hốt trong nháy mắt, bỗng cảm thấy đau đầu, hình ảnh mới vừa hiện lên trong trí óc cũng vỡ vụn, chìm sâu vào bóng tối.
Mẫn Cát vô cùng xấu hổ đứng trước mặt y, cậu nắm tay cúi đầu, nói: “Xin tiên sinh hãy chỉ bảo cho ta.”
“Chỉ bảo thì ta không dám nhận, nhưng muốn thắng Lưu thiếu gia thì rất đơn giản thôi.” Tuy rằng mặt mày nhợt nhạt nhưng Xa Sơn Tuyết vẫn cố gắng chống đỡ, y đứng vững như cây tùng, phong thái ung dung, dù cho nhắm chặt hai mắt nhưng chỉ cần hơi nghiêng mặt về phía trấn lệnh thôi là đã có thể khiến cho hai người nọ không dám tới nghe trộm cuộc trò chuyện giữa y và Mẫn Cát.
Y nói: “Ngươi có… ừm, thứ gì dính rất chắc mà lại có hiệu quả ngay, có thể làm cho giày của mình dán trên mặt đất không gỡ ra được không?”
Mẫn Cát cho-rằng-sẽ-được-học-chiêu-kiếm-thần-thánh-gì-đó ngơ ngác: “… Hả?”
Người hâm mộ Kiếm thánh trải rộng khắp Đại Diễn, cái tên kia dám nói thế mà không bị đánh chết thì chính là đang muốn bị đánh chết đây mà! Dân chúng chưa từng thấy ai ngạo mạn như vậy, nhất thời dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Trấn lệnh trấn Hòa Hòa nghe xong thì ân hận đã nhận tiền hối lộ lắm, nhưng mà tiền đã vào tay rồi, hắn đành phải giả vờ như không nghe thấy lời Lưu gia thiếu gia nói, vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Mẫn ơi, ngươi nói ngươi nhất định phải đến Thanh Thành kiếm môn làm gì chứ? Bà con trong trấn đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi xem, ngươi đã 16 tuổi rồi, suýt chút nữa là quá tuổi, thi chỉ đứng được ở vị trí thứ ba, đại phu kiểm tra gân cốt cũng bảo là ngươi không thích hợp học võ…”
“Ta muốn học kiếm.” Mẫn Cát trầm giọng nói.
Nghe thấy câu ấy, Xa Sơn Tuyết lộ ra vẻ mặt khác thường.
Ngoài sân, Lưu thiếu gia đang lớn tiếng cười nhạo: “Haha, bằng vào ngươi?”
Có vẻ như là hai người thiếu niên đã xô đẩy nhau, bởi vì ngay sau đó là một tiếng “Xoảng” tựa tiếng gốm sứ rơi xuống đất vỡ vụn vang lên, chỉ trong chốc lát, mùi thịt thơm ngọt tỏa ra khắp sân, Xa Sơn Tuyết hít hà một hơi, cảm thấy mình không có số được ăn mì vằn thắn rồi.
Tốt lắm, xem như là để báo thù cho bữa ăn này, lại còn liên quan tới Thanh Thành kiếm môn nữa, y cũng phải vào góp vui mới được.
Xa Sơn Tuyết mò mẫm đẩy cửa, đi ra ngoài sân. Khí chất y khác người, vừa xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của đám đông.
“Huynh đài ra đây làm gì vậy?” Mẫn Cát nhìn thấy y, kinh ngạc nói: “Thân thể huynh…”
Xa Sơn Tuyết phất phất tay với cậu, ngăn không cho Mẫn Cát nói tiếp, sau đó y dựa vào ấn tượng đối với âm thanh, chắp tay về phía trấn lệnh.
“Trấn lệnh đại nhân.”
Tuy rằng không biết Xa Sơn Tuyết là người phương nào nhưng trấn lệnh vẫn theo bản năng cung kính, đáp lễ với y: “Vị công tử này…”
“À… Tại hạ họ Yêu”, Xa Sơn Tuyết nhanh chóng nghĩ ra một cái tên giả cho mình: “Tại hạ có một kế có thể giải quyết được tranh chấp này.”
Trấn lệnh đã không dám để cho Lưu thiếu gia tự mãn kia ồn ào nữa, đang u sầu vô cùng, nghe thấy vậy lập tức đáp: “Xin mời Yêu công tử nói.”
“Nhân tài đưa tới Thanh Thành kiếm môn tất nhiên là phải chọn ra người tốt nhất.” Xa Sơn Tuyết nở nụ cười như sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Đã vậy thì hãy để cho Mẫn đại nhân và Lưu thiếu gia so tài một trận để phân thắng bại đi, ai thắng sẽ được đến Thanh Thành, như vậy không phải là ổn rồi sao?”
Kiến nghị của Xa Sơn Tuyết vừa xem trò vui, vừa quạt lửa lớn được đưa ra, cả sân đều yên tĩnh lại.
Mấy nhịp thở sau, không ngờ Lưu gia thiếu gia lại đáp ứng ngay và luôn: “Được thôi, so thì so!”
Trấn lệnh đại nhân lại muốn đưa tay lên bịt miệng hắn nữa rồi: “Ôi Lưu hiền chất ơi, cái này có gì đâu mà đấu, không phải một kiếm là phân định được ngay rồi à?”
“Thế mà vẫn cứ có người không phục đấy”, Lưu thiếu gia cười lạnh: “Một chúc sư chỉ biết niệm chúc chú mà còn muốn tới Thanh Thành học kiếm, quả thật là không biết lượng sức mình. Ta nói này Mẫn đại nhân, ngươi có đồng ý so tài hay không đây?”
Mẫn Cát nhìn hắn, sau đó lại nhìn Xa Sơn Tuyết ở bên cạnh, khá là ngơ ngác.
Đấu cái gì đây? Đúng như lời trấn lệnh nói, thắng thua giữa bọn họ thì chỉ cần một chiêu kiếm là phân định được ngay.
Nhân tộc coi trọng võ nghệ. Người người nhà nhà tập võ, từ công khanh quý tộc cho tới bình dân bách tính. Bởi vì chưa kể tới người Man thì bên ngoài Lục sơn là rất nhiều yêu ma chú thú. Người Man cùng lắm chỉ tới cướp lương thực và phụ nữ vào mùa thu, nhưng mà yêu ma chú thú thì khác, khi chúng hội tụ lại sẽ tạo nên ma tai, trong vòng mấy ngày là có thể ăn sạch cả một phủ.
Cứ như vậy, những người không biết võ sẽ bị yêu ma chú thú giết chết. Bây giờ nhìn thiên hạ có vẻ thái bình thế thôi, chứ những người hay nghĩ sâu xa thì vẫn hoang mang lo sợ lắm.
Binh mã của triều đình đánh nhau với người Man còn được, chứ đấu với yêu ma chú thú thì thua xa, chỉ có thể dùng sáu ngọn núi bao gồm: núi Thanh Thành, núi Đoạn, núi Vũ Di, núi Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, núi thiên Sơn của người Man và núi Bắc Lĩnh nơi triều đình Đại Diễn đóng để làm thành bức tường chắn ngăn cản yêu ma chú thú mà thôi.
Đấy cũng chính là lí do vì sao các môn phái dạy võ lại có địa vị cao đến vậy.
Ngay cả Đại Diễn trước khi được lập thành quốc gia thì cũng chỉ là hai tông môn lớn mà thôi.
Mặc dù Mẫn Cát là chúc sư nhưng cậu cũng từng tập võ.
Nhưng mà võ khó học, Mẫn Cát lại được sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo, thuở bé gặp đại nạn, trên đường chạy trốn được một lão Chúc sư nhặt về, tập luyện cùng ông ấy. Tuy rằng cậu chưa từng chểnh mảng việc luyện khí tập võ, nhưng mà thứ nhất là không có công pháp tốt, thứ hai là không có thầy giỏi dạy dỗ, chứ đừng nói gì tới tiên chi linh dược, thiên tài địa bảo để tăng cường gân cốt. Thành quả của những năm tháng qua chỉ là một cơ thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, có thể nhấc được bảy, tám thùng nước một mình mà thôi.
Lưu thiếu gia thì khác hẳn.
Nghe vị thiếu gia này nói là biết ngay, hắn ta sinh ra trong gia đình có truyền thống học võ, sau lưng còn có cây đại thụ Thanh Thành kiếm môn chống đỡ. Nói cách khác, một là Lưu thiếu gia không thiếu công pháp tốt, hai là không thiếu sư phụ chỉ điểm cách nhập môn, ngoài ra có lẽ còn được sử dụng linh đan diệu dược thường xuyên như ăn đường, chứ không thì làm sao có thể duy trì tốc độ tu luyện vượt xa dân thường thế kia? Tuy rằng hơi quái lạ vì sao hắn không dùng quan hệ của nhà mình để vào thẳng Thanh Thành kiếm môn luôn mà phải chạy tới trấn nhỏ xa xôi này để cướp suất tham dự của Mẫn Cát, nhưng bàn về thực lực thì một mình Lưu thiếu gia có thể đánh mấy cái Mẫn Cát.
Mẫn Cát nhìn người bệnh vừa đi ra đã đào cho mình một cái hố sâu, suýt chút nữa là quỳ xuống khóc cho y xem.
Đám người đang xem lén bên ngoài không hề hay biết về sự uất ức ấy trong lòng cậu, liên tục hô lên:
– Trai tài nên đến Thanh Thành! Không ngờ Mẫn đại nhân còn trẻ mà đã có chí lớn như vậy!
– Ủng hộ Mẫn đại nhân! Đánh bại hắn đi!
– Cố lên!
– Mẫn đại nhân, ta thích ngươi!
Bây giờ Mẫn Cát đã hết đường lùi, cậu cứng ngắc người quay đầu lại, thấy cách đó không xa, Lưu thiếu gia đang cười lạnh nhìn cậu chằm chằm, xoa tay hằm hè, nóng lòng mong chờ được tranh đấu.
“Huynh, huynh đài”, giọng cậu lí nhí như tiếng muỗi vo ve, nói với Xa Sơn Tuyết: “Sao ngươi không cổ vũ gì ta vậy?”
“Chút chuyện nhỏ thế này, ngươi thắng hắn là được”, Xa Sơn Tuyết dùng tên giả là Yêu công tử cảm thấy kinh ngạc: “Cổ vũ làm cái gì?
“…” Mẫn Cát thật sự là muốn bật khóc: “Ta không thắng hắn được.”
“Ta biết”, Xa Sơn Tuyết rất bình tĩnh đáp: “Không phải là ta đang định bày chiêu cho ngươi đây sao?”
Cách biệt về thực lực há có thể bị tiêu trừ nhờ vào mẹo vặt? Chứ chưa nói tới người bày chiêu cho cậu là một người mù mất trí nhớ. Mẫn Cát dở khóc dở cười, đã chuẩn bị xong tinh thần thua một cách quang vinh thì bỗng thấy Xa Sơn Tuyết ghé vào tai cậu, thì thầm: “Không phải là ngươi muốn học kiếm sao?”
Mẫn Cát sững sờ.
Đúng vậy, cậu muốn học kiếm.
Mẫn Cát không phải là người dân trấn Hòa Hòa, trước 5 tuổi thì gia đình cậu ở bên ngoài Kiếm môn quan, sống dựa vào nghề săn bắn, đốn củi.
Khi đó, Đại Quốc sư mới chỉ bắt đầu thực hiện cải cách, mảnh đất bên ngoài Kiếm môn quan chưa thất thủ, vẫn thuộc về Đại Diễn, gia đình cậu vẫn có năm người, vẫn được sống vui vẻ bình yên bên nhau. Đột nhiên một ngày nọ ma tai ập đến, người nhà cậu bị chết hết ở trong miệng yêu ma, chỉ có mình cậu là được chưởng môn Thanh Thành Kham Nguy dẫn đệ tử môn hạ tới trừ yêu cứu nên mới còn sống sót.
Mẫn Cát nhớ rõ khi đó mình đang trốn dưới bó củi, run rẩy bịt kín miệng nhìn thấy một con gấu yêu màu đen há cái miệng lớn như chậu máu cắn đứt đôi người mẹ mình, máu văng ra khắp nơi, trong lúc hốt hoảng cậu lỡ thả lỏng tay, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Con gấu đen khổng lồ không gì sánh bằng kia nghe thấy thế, quay ngoắt sang nơi cậu đang ẩn nấp. Ngay khi Mẫn Cát cho rằng mình khó tránh khỏi cái chết thì chợt thấy một ánh kiếm xanh phóng tới, chém con gấu yêu nọ làm hai khúc.
Cuối cùng, ánh kiếm xanh hóa thành bóng mờ của lá trúc, bay lượn giữa không trung. Mẫn Cát đang trốn dưới bó củi trợn tròn mắt, không dám thở mạnh, sau đó hồi lâu cậu nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên: “Nơi đó có một đứa bé, cứu ra đi.”
Đệ tử Thanh Thành cứu cậu nói cho Mẫn Cát biết người vừa lên tiếng là chưởng môn Thanh Thành, Kiếm thánh Kham Nguy.
Từ đó trở đi, Mẫn Cát đã đặt ra mục tiêu là phải gia nhập vào Thanh Thành kiếm môn, học kiếm, diệt sạch yêu ma chú thú.
…Kết quả là lại gia nhập vào Cung Phụng viện, trở thành thuộc hạ của kẻ thù lâu năm của Thanh Thành chưởng môn thì tốt nhất là đừng nên nhắc tới.
May mà Cung Phụng viện cũng không quá để ý tới tiểu chúc sư trên danh nghĩa như cậu, cho nên Mẫn Cát mới tranh thủ chuyển đến trấn Hòa Hòa, chỉ là để giành lấy một cơ hội tiến vào Thanh Thành kiếm môn.
Nào ngờ đâu, suất tham dự vốn tưởng rằng đã là con vịt chín nhừ rồi, mà sao còn bay mất thế này?
“… Ta muốn học kiếm”, Mẫn Cát nói: “Nhưng mà…”
“Tập võ khác với tu Chúc Chú. Võ đạo không quan trọng ai tập trước, ai tập sau mà chỉ chú trọng ai là kẻ mạnh hơn. Sức mạnh ấy mà, có lúc cũng không phải là thực lực mà là một phút may mắn”. Xa Sơn Tuyết nói: “Cho dù bây giờ ngươi tránh được những tranh chấp thế này nhưng chẳng lẽ tương lai đến núi Thanh Thành sẽ không có sao? Sau khi xuất sư Thanh Thành, lúc hàng yêu trừ ma chẳng lẽ sẽ không gặp phải sao? Lẽ nào đến lúc ấy, ngươi cũng chỉ cân nhắc làm sao để thua một cách đẹp mắt thôi à?”
Mẫn Cát sững sờ, không biết vì sao đối phương lại đoán được ý nghĩ ở trong lòng mình.
“Ngươi không muốn thắng”, Xa Sơn Tuyết khẽ quát: “Thì còn cầm kiếm làm gì?”
Cầm kiếm trên tay, là để chém hết yêu ma, để che chở cho dân chúng, để thắng…
Thắng ai nhỉ?
Xa Sơn Tuyết hoảng hốt trong nháy mắt, bỗng cảm thấy đau đầu, hình ảnh mới vừa hiện lên trong trí óc cũng vỡ vụn, chìm sâu vào bóng tối.
Mẫn Cát vô cùng xấu hổ đứng trước mặt y, cậu nắm tay cúi đầu, nói: “Xin tiên sinh hãy chỉ bảo cho ta.”
“Chỉ bảo thì ta không dám nhận, nhưng muốn thắng Lưu thiếu gia thì rất đơn giản thôi.” Tuy rằng mặt mày nhợt nhạt nhưng Xa Sơn Tuyết vẫn cố gắng chống đỡ, y đứng vững như cây tùng, phong thái ung dung, dù cho nhắm chặt hai mắt nhưng chỉ cần hơi nghiêng mặt về phía trấn lệnh thôi là đã có thể khiến cho hai người nọ không dám tới nghe trộm cuộc trò chuyện giữa y và Mẫn Cát.
Y nói: “Ngươi có… ừm, thứ gì dính rất chắc mà lại có hiệu quả ngay, có thể làm cho giày của mình dán trên mặt đất không gỡ ra được không?”
Mẫn Cát cho-rằng-sẽ-được-học-chiêu-kiếm-thần-thánh-gì-đó ngơ ngác: “… Hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook