Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
-
Chương 39
Xa Sơn Tuyết run rẩy, rốt cuộc nhớ tới chuyện gì đã xảy ra trước khi va đầu vào tảng đá dưới đáy nước.
Cháu trai Hoàng đế, Cung Phụng viện, triều đình, thế gia tông môn, người Man… Hành động của các phe phái lướt nhanh một vòng trong đầu y. Xa Sơn Tuyết tự hỏi mấy vấn đề này để di dời lực chú ý, thế nhưng da thịt nóng bỏng dán vào thân thể y, Kham Nguy hoặc là bộ vị khó nói của hắn, bên tai còn vang lên tiếng hô hấp nhè nhẹ khẽ quét qua tóc y, tất cả đều khiến cho vị Chúc sư đã khổ tu sáu mươi năm, bàn về tĩnh công có thể nói là đệ nhất thiên hạ không ngừng bị cắt đứt dòng suy nghĩ.
… Đến, đến, đến, đến cùng xảy ra chuyện gì! Vì sao lúc nhắm mắt y còn đang ở hồ Lạc Nhạn, mở mắt ra liền đã cùng Kham Nguy… liền đã cùng Kham Nguy ngủ với nhau?!
Lúc y còn đang đờ người suy nghĩ những thứ này, cảm giác được hơi thở người bên cạnh thay đổi, Kham Nguy cũng tỉnh giấc rồi.
Bàn tay thô ráp của Thanh Thành Kiếm thánh vuốt ve hai cái tại nơi mềm mại ấm áp, tiếp theo, ký ức ùa vào não làm cho hắn đột nhiên mở mắt ra.
Hắn cùng Xa Sơn Tuyết nằm ở một bên hai mặt nhìn nhau.
Có chỗ nào đó không đúng lắm? Xa Sơn Tuyết này, cảm giác y mang lại cho người khác, đôi mắt của y…
Kham Nguy theo bản năng mở miệng: “Ngươi —— ”
Hắn mới phun ra được một chữ, khói sương băng lãnh đã lan tràn trong mái đình, trước tiên liền đông lạnh chiếc áo choàng lông vũ nặng trịch dày dặn đang lót phía dưới người bọn họ thành một khối cứng rắn.
Kham Nguy nhặt y phục nhảy lên bàn đá, đối mặt với Xa Sơn Tuyết đang ngồi trên áo choàng, trên tay cũng cầm một bộ y phục che người lại, trong lòng lại là giật mình không thôi.
Giờ phút này, suy nghĩ hiện lên trong đầu hai người bọn họ giống nhau như đúc.
Ta ngủ với ai cơ?
Coi như lại không muốn tiếp thu sự thực, Đại quốc sư cũng không phải loại người thích trốn tránh. Hàn khí như muốn đông cứng người càng lúc càng lạnh lẽo, rất nhanh sắp biến mái đình này thành băng vực luôn rồi, mà Xa Sơn Tuyết chỉ mở to hai mắt, trong con ngươi nhìn qua vô cùng hoàn hảo sâu kín nảy lên ngọn lửa hung tàn không biết là phẫn nộ hay là xấu hổ.
Ám muội mấy ngày nay vắt ngang giữa y và Kham Nguy, cứ thế bị thái độ lạnh lùng của y quét sạch sành sanh.
Trên thực tế, đây mới là Xa Sơn Tuyết mà Kham Nguy quen thuộc trước khi trọng sinh.
… Y… Khôi phục ký ức?
Hơn nữa, hình như không nhớ rõ việc đêm qua.
Kham Nguy không kịp xác nhận, Xa Sơn Tuyết đã đè nén hét lên.
“Kham Nguy!”
Đại Diễn quốc sư vỗ trên đất một cái, băng sương ngưng kết trên đó vỡ vụn bay tứ tung, hóa thành từng mảnh dao con sắc bén nhanh chóng bắn về phía Kham Nguy trên bàn đá. Băng đao lao vút mang theo tiếng gió như tiếng quỷ gào, đủ để đâm thủng mười bảy, mười tám cái lỗ trên người.
Nhưng mà đỡ một chiêu này đối với Thanh Thành Kiếm thánh mà nói, hẳn là dễ như trở bàn tay.
Cho nên sau trận băng đao còn có 108 biến chiêu đang chờ đợi Kham Nguy ứng phó, bất kể hắn định làm gì, đều nằm trong dự đoán của Xa Sơn Tuyết, ngoại trừ…
Ngoại trừ không đánh mà chạy.
Ngơ ngác nhìn một nửa rèm trúc bị kiếm khí chém xuống, lại ngơ ngác nhìn thân ảnh Kham Nguy lóe lên một cái rồi biến mất, băng đao bị Xa Sơn Tuyết thao túng ầm ầm rơi xuống mặt tuyết trắng tích một đêm bên ngoài mái đình, tạo ra mười mấy cái hố nông.
… Thế nhưng chạy?!
Đây nhất định không phải là Kham Nguy mà ta biết, Xa Sơn Tuyết mặt không cảm xúc nghĩ.
Y ngơ ngác ngồi trên áo choàng, bị nhiệt độ cơ thể dần dần hòa với băng sương mang đến chút lành lạnh, mới giật mình tỉnh táo lại. Xa Sơn Tuyết giật giật ngón tay đã đông đến mức hơi cứng ngắc, lấy lại tinh thần, cúi xuống bắt đầu tìm kiếm nội y trong đống y phục.
Y lấy ra một cái tiết khố không phù hợp với kích cỡ của mình, vứt qua một bên, rồi lại lật qua lật lại, phát hiện bên trong đống y phục này không có cái tiết khố thứ hai.
Xem ra đã bị Kham Nguy lấy đi rồi.
Âm thầm nói một câu quả nhiên là không hợp nhau, Xa Sơn Tuyết cứng đờ định mặc chiếc tiết khố kia vào, thế nhưng eo thoáng động nhẹ một chút, liền cảm giác được một cỗ chất lỏng ấm áp từ nơi nào đó khó nói của mình chảy ra ——
Y đen mặt, nhưng vẫn cố nén đau cùng cảm giác dị thường, tận lực mặc chỉnh tề đống y phục thiếu một cái, thừa một thứ trên mặt đất này đó lên người. Đợi đến khi cảm thấy ổn rồi, y mới đỡ cột gỗ mái đình lục giác đi ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi đình, Xa Sơn Tuyết vung tay đưa tới một trận hắc phong.
Mái đình phía sau nhanh chóng bị nhiễm đen trong gió, mục nát, đổ sụp xuống. Bất kể là cỏ lau, xà nhà, cột trụ, hay là rèm trúc vừa được treo lên tối qua, chậu than bình nước, xỉ than, áo choàng bẩn thỉu, cuối cùng đều biến thành một đống bùn nhão.
Mấy ngày liên tục tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ, hẳn là rất nhanh có thể vùi lấp tất cả những thứ này.
Xa Sơn Tuyết đi về phía trước mấy bước, tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua.
Y mở to mắt, phát hiện thế nhưng có một ống trúc không bị mục nát trong trận hắc phong, chần chừ một chút, vẫn là xoay người tới nhặt ống trúc ra khỏi đống bùn lầy.
Cảm giác trĩu nặng làm y theo bản năng lắc lắc, nghe thấy tiếng nước dao động bên trong, Xa Sơn Tuyết trầm mặc trong chốc lát.
Một tiếng thở dài biến mất trong gió núi.
“… Là rượu ngon.”
***
Cung Nhu và Lý Nhạc Thành cộng với tiểu Thất Mẫn Cát, cùng nhau vượt qua đêm giao thừa hiếm thấy không có sư trưởng quản giáo.
Điều này làm cho sư tỷ Cung Nhu quả thực sảng khoái tung trời, ngay cả việc đầy viện là lệ quỷ cũng không ngăn cản nổi nàng kéo theo Lý Nhạc Thành và Mẫn Cát cùng nhau chơi đùa. Trong sân Cung Phụng quan rải đầy xác pháo hoa, đều là tác phẩm của bọn họ tối hôm qua.
Bởi vậy, ba đứa nhỏ cũng ngủ muộn một chút.
Cũng may hai người trong đó đã từng được sư trưởng quản giáo nghiêm khắc, còn một người tuy rằng tuổi nhỏ nhưng lại đã từng quản lý Cung Phụng quan một trấn, đều không có thói quen dậy trễ. Cho dù là mùng một Tết, vẫn cứ trời chưa sáng đã dậy rồi.
Lúc Xa Sơn Tuyết một thân hàn khí bước vào Cung Phụng quan, liền thấy Tứ đồ đệ của mình đang ngáp ngắn ngáp dài cầm chổi dọn dẹp xác pháo đỏ rực trước cửa.
Cung Nhu nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy là sư phụ của mình, cặp mắt vô thần ngay lập tức sáng lên.
Nàng ném chổi xuống, nhảy đến trước mặt Xa Sơn Tuyết, trước tiên chắp tay vái chào.
“Chúc sư phụ một năm mới đại cát đại lợi! Vạn sự như ý! Sư phụ, sư phụ, con có lì xì không?!”
Xa Sơn Tuyết liếc mắt nhìn nàng, tiếp theo trực tiếp đi qua, không thèm nhìn Tứ đồ đệ của mình thêm một chút nào.
Cung Nhu đang ngây ngô cười sửng sốt, con ngươi nhìn về phía bóng lưng sư phụ, xoay người lại.
Đồng tử đen nhánh của nàng đầu tiên là đột nhiên co rụt, sau đó chậm rãi trợn tròn ra. Thế là khi Mẫn Cát nhấc theo cây lau nhà từ cửa hông đi tới nhìn nàng, liền cảm thấy được ánh mắt Cung sư tỷ có chút thất thần.
“Sư tỷ?” Hắn khom lưng nghiêng đầu gọi: “Cung sư tỷ?”
Cung Nhu chớp chớp mắt, sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu sau, kêu to thành tiếng.
“Má ơi! Sư phụ, người —— ”
Một tiếng quát truyền ra từ trong Cung Phụng quan, cắt ngang lời nàng.
“Cung Nhu, lăn tới đây!”
Cung Nhu vội vã che miệng mình lại, hối hả chạy vào trong Cung Phụng quan.
Mẫn Cát nhìn nhìn bóng lưng của nàng, lại nhìn nhìn cây lau nhà trong tay, trong lòng Thiên nhân giao chiến. Một lát sau một phe chiến thắng, hắn đặt cây lau nhà dưới tàng cây, cũng chạy vào.
Lúc hắn đi vào, nhìn thấy Lý sư huynh – Lý Nhạc Thành đã quỳ gối trước mặt tiên sinh, Cung Nhu vì vậy cũng vội quỳ xuống. Mẫn Cát không quá muốn quỳ, thế là do dự đứng ở cửa.
Vừa do dự, hắn vừa đánh giá Xa Sơn Tuyết.
Từ sau khi tỉnh dậy ở trấn Cùng Cùng, cho đến tận núi Thanh Thành, Mẫn Cát đều làm bạn bên cạnh vị đại nhân vật nổi danh bốn phương này. Tuy rằng hắn chưa từng hiểu tiên sinh đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng có thể được coi là người quen biết Xa Sơn Tuyết. Thế nhưng hôm nay, nếu không phải nhìn thấy mặt tiên sinh, hắn có lẽ sẽ nhận nhầm tiên sinh đang ngồi ngay ngắn trong đường thành một người khác.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt ——
Khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Đùa giỡn thường thấy tại khóe mắt đuôi lông mày, nụ cười nhạt như có như không bên môi, trong một đêm đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Nếu như nói Mẫn Cát nhận thức Xa Sơn Tuyết là suối nguồn vui vẻ, thì người ở trước mắt này, lại là hắc nham bị dòng nước mài giũa, trầm tích hãm sâu, không thể lay động.
Khi còn trẻ Xa Sơn Tuyết là ôn nhu, tuy rằng thích tỏ vẻ thần bí, thích hố người, nhưng y thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể lên lầu hát vang, sau đó đi chơi thuyền một ngày ba ngàn dặm, là một con người vạn sự tùy tâm. Nhưng bây giờ, xuất hiện ở trước mặt Mẫn Cát, là một Xa Sơn Tuyết lông mày dường như chưa từng giãn ra, dưới đáy mắt hơi khép là băng tuyết đông kết vạn năm, thậm chí cặp mắt màu hổ phách vốn dĩ sâu đậm sạch sẽ trong suốt kia cũng ám trầm xuống, giống như bịt kín một tầng cát mịn.
Ồ? Nói đến đôi mắt, mắt của tiên sinh ổn rồi?
Ló đầu ra muốn cẩn thận nhìn đôi mắt của Xa Sơn Tuyết, chân Mẫn Cát bỗng nhiên bước hụt một bước, vấp phải ngưỡng cửa, ngay lúc sắp ngã rụng hai cái răng cửa, đột nhiên có thứ gì đó chống đỡ hắn. Mẫn Cát giương mắt lên nhìn, phát hiện bậc cửa thế nhưng trong nháy mắt mọc ra một cành cây mới, chắn trước mặt hắn, làm cho hắn không té xuống.
Trên ghế chủ tọa, Xa Sơn Tuyết liếc mắt đánh giá nhóc con ngây ngốc bên cạnh cửa, hỏi: “Đây là ai?”
“Là tiểu Thất.” Cung Nhu trả lời.
Xa Sơn Tuyết yên lặng quay đầu sang nhìn Lý Nhạc Thành, làm sư huynh, Lý tam rốt cuộc vẫn chỉn chu hơn Cung Nhu rất nhiều. Hắn thấp giọng giải thích cho Xa Sơn Tuyết: “Ngài rơi xuống hồ Lạc Nhạn, dọc theo mạch nước ngầm tiến vào thủy hệ. Tiểu Mẫn vốn là chúc sư ở trấn Cùng Cùng, cứu ngài, cùng ngài đi tới núi Thanh Thành.”
Nếu là chúc sư, tại sao muốn đến Thanh Thành? Ánh mắt Xa Sơn Tuyết lướt qua kiếm gỗ luyện tập bên hông Mẫn Cát, không hỏi vấn đề này.
“Chúng con nghĩ ngài hẳn là sẽ không tùy tiện dẫn người theo bên mình, nói không chừng tiểu Mẫn là sư đệ của bọn con nên trước hết cứ gọi là tiểu Thất.” Lý Nhạc Thành nói.
Nghe thấy câu này, Xa Sơn Tuyết lại ngẩng đầu lên, nhìn Mẫn Cát lần nữa.
Tiểu chúc sư đang luống cuống tay chân nỗ lực gỡ vạt áo của mình ra khỏi cành cây, bộ dáng ngốc nghếch thế kia, thấy thế nào cũng không phù hợp với tiêu chuẩn thu đồ đệ của Xa Sơn Tuyết.
Đại quốc sư thích chỉ điểm người trẻ tuổi, nhưng không phải ai cũng đều sẽ thu làm môn hạ.
Thế nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất trước mắt, Xa Sơn Tuyết tỉ mỉ dò hỏi hướng đi gần nhất của triều đình, cái gì thanh quân trắc phản quân, người Man, phái Thiên Sơn, mấy đại tông môn của Đại Diễn, thế gia và trung – tiểu môn phái, còn có thế gia phái cùng bình dân phái bên trong Cung Phụng viện, Bạch Trạch cục, Thiết Long cục, đại tiểu thương hội…
Chuyên nào cũng phải hỏi, chuyện nào cũng phải bận tâm.
Đây chính là trạng thái mỗi ngày của Đại quốc sư quyền khuynh triều dã.
Nếu không phải Xa Hoằng Vĩnh không gánh vác nổi, tiểu tâm tư lại quá nhiều, y cũng không đến mức phải như vậy.
Biết rằng sư phụ nhất định sẽ có ngày khôi phục ký ức, cũng có thể có khả năng không nhớ rõ ký ức thời kỳ dưỡng bệnh ở giữa, những tin tức này Lý Nhạc Thành đã sớm chuẩn bị tốt. Chỉ nhìn từ điểm này, Lý tam so với Cung tứ chỉ biết vui đùa gặp rắc rối mạnh hơn nhiều.
Nhưng thế mạnh của Cung Nhu là ở chỗ làm việc quyết đoán, vừa vặn bổ sung với Lý Nhạc Thành chỉ cần cầm quyển sách dày nặng trịch đã không bước đi được nữa.
Xa Sơn Tuyết giữ hai đệ tử này lại ở Hồng Kinh, đương nhiên là cảm thấy để cho bọn họ chăm sóc lẫn nhau, không đến nỗi xảy ra đại sự gì.
Bây giờ nhìn lại, Lý Nhạc Thành xác thực chỉn chu, mà Cung Nhu cũng phi thường quả quyết. Sau khi truyền ra tin tức y đã chết, hai người hợp tác có thể bảo vệ tốt chính mình.
… Chính là trực tiếp từ bỏ Hồng Kinh.
Xa Sơn Tuyết trong phút chốc vạn phần hoài niệm đại đồ đệ Chương Hạc Nhã của mình.
Nhưng mà bất thường trong Ma Vực là trọng yếu nhất, giao cho những người khác y không yên tâm được.
Xa Sơn Tuyết nâng tay sờ sờ mí mắt của mình, hoặc là nói, cách mí mắt và nhãn cầu, chạm đến đồ vật phía dưới. Một lát sau, trong lòng y đã có tính toán, tâm tư cũng chuyển đến một việc khác cực kì quan trọng —— y và Kham Nguy.
Đại quốc sư uống ngụm trà làm nhuận cổ họng vẫn khàn khàn đau đớn của mình, cân nhắc ngôn từ, không muốn để cho đồ đệ nhìn ra y phải vất vả như thế nào mới có thể hỏi ra vấn đề này.
Chỉ là do dự trong chốc lát, chưa kịp mở miệng ra thì đã bị cắt ngang.
Lâm Uyển – Lâm trưởng lão đứng ngoài Cung Phụng quan, hô lớn: “Chưởng môn vừa mới phái ta tới đây, là do Đại quốc sư lại không chịu uống thuốc hả?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xa Sơn Tuyết: Lại không uống thuốc? Tên nào dám bại hoại thanh danh của ta?
Cháu trai Hoàng đế, Cung Phụng viện, triều đình, thế gia tông môn, người Man… Hành động của các phe phái lướt nhanh một vòng trong đầu y. Xa Sơn Tuyết tự hỏi mấy vấn đề này để di dời lực chú ý, thế nhưng da thịt nóng bỏng dán vào thân thể y, Kham Nguy hoặc là bộ vị khó nói của hắn, bên tai còn vang lên tiếng hô hấp nhè nhẹ khẽ quét qua tóc y, tất cả đều khiến cho vị Chúc sư đã khổ tu sáu mươi năm, bàn về tĩnh công có thể nói là đệ nhất thiên hạ không ngừng bị cắt đứt dòng suy nghĩ.
… Đến, đến, đến, đến cùng xảy ra chuyện gì! Vì sao lúc nhắm mắt y còn đang ở hồ Lạc Nhạn, mở mắt ra liền đã cùng Kham Nguy… liền đã cùng Kham Nguy ngủ với nhau?!
Lúc y còn đang đờ người suy nghĩ những thứ này, cảm giác được hơi thở người bên cạnh thay đổi, Kham Nguy cũng tỉnh giấc rồi.
Bàn tay thô ráp của Thanh Thành Kiếm thánh vuốt ve hai cái tại nơi mềm mại ấm áp, tiếp theo, ký ức ùa vào não làm cho hắn đột nhiên mở mắt ra.
Hắn cùng Xa Sơn Tuyết nằm ở một bên hai mặt nhìn nhau.
Có chỗ nào đó không đúng lắm? Xa Sơn Tuyết này, cảm giác y mang lại cho người khác, đôi mắt của y…
Kham Nguy theo bản năng mở miệng: “Ngươi —— ”
Hắn mới phun ra được một chữ, khói sương băng lãnh đã lan tràn trong mái đình, trước tiên liền đông lạnh chiếc áo choàng lông vũ nặng trịch dày dặn đang lót phía dưới người bọn họ thành một khối cứng rắn.
Kham Nguy nhặt y phục nhảy lên bàn đá, đối mặt với Xa Sơn Tuyết đang ngồi trên áo choàng, trên tay cũng cầm một bộ y phục che người lại, trong lòng lại là giật mình không thôi.
Giờ phút này, suy nghĩ hiện lên trong đầu hai người bọn họ giống nhau như đúc.
Ta ngủ với ai cơ?
Coi như lại không muốn tiếp thu sự thực, Đại quốc sư cũng không phải loại người thích trốn tránh. Hàn khí như muốn đông cứng người càng lúc càng lạnh lẽo, rất nhanh sắp biến mái đình này thành băng vực luôn rồi, mà Xa Sơn Tuyết chỉ mở to hai mắt, trong con ngươi nhìn qua vô cùng hoàn hảo sâu kín nảy lên ngọn lửa hung tàn không biết là phẫn nộ hay là xấu hổ.
Ám muội mấy ngày nay vắt ngang giữa y và Kham Nguy, cứ thế bị thái độ lạnh lùng của y quét sạch sành sanh.
Trên thực tế, đây mới là Xa Sơn Tuyết mà Kham Nguy quen thuộc trước khi trọng sinh.
… Y… Khôi phục ký ức?
Hơn nữa, hình như không nhớ rõ việc đêm qua.
Kham Nguy không kịp xác nhận, Xa Sơn Tuyết đã đè nén hét lên.
“Kham Nguy!”
Đại Diễn quốc sư vỗ trên đất một cái, băng sương ngưng kết trên đó vỡ vụn bay tứ tung, hóa thành từng mảnh dao con sắc bén nhanh chóng bắn về phía Kham Nguy trên bàn đá. Băng đao lao vút mang theo tiếng gió như tiếng quỷ gào, đủ để đâm thủng mười bảy, mười tám cái lỗ trên người.
Nhưng mà đỡ một chiêu này đối với Thanh Thành Kiếm thánh mà nói, hẳn là dễ như trở bàn tay.
Cho nên sau trận băng đao còn có 108 biến chiêu đang chờ đợi Kham Nguy ứng phó, bất kể hắn định làm gì, đều nằm trong dự đoán của Xa Sơn Tuyết, ngoại trừ…
Ngoại trừ không đánh mà chạy.
Ngơ ngác nhìn một nửa rèm trúc bị kiếm khí chém xuống, lại ngơ ngác nhìn thân ảnh Kham Nguy lóe lên một cái rồi biến mất, băng đao bị Xa Sơn Tuyết thao túng ầm ầm rơi xuống mặt tuyết trắng tích một đêm bên ngoài mái đình, tạo ra mười mấy cái hố nông.
… Thế nhưng chạy?!
Đây nhất định không phải là Kham Nguy mà ta biết, Xa Sơn Tuyết mặt không cảm xúc nghĩ.
Y ngơ ngác ngồi trên áo choàng, bị nhiệt độ cơ thể dần dần hòa với băng sương mang đến chút lành lạnh, mới giật mình tỉnh táo lại. Xa Sơn Tuyết giật giật ngón tay đã đông đến mức hơi cứng ngắc, lấy lại tinh thần, cúi xuống bắt đầu tìm kiếm nội y trong đống y phục.
Y lấy ra một cái tiết khố không phù hợp với kích cỡ của mình, vứt qua một bên, rồi lại lật qua lật lại, phát hiện bên trong đống y phục này không có cái tiết khố thứ hai.
Xem ra đã bị Kham Nguy lấy đi rồi.
Âm thầm nói một câu quả nhiên là không hợp nhau, Xa Sơn Tuyết cứng đờ định mặc chiếc tiết khố kia vào, thế nhưng eo thoáng động nhẹ một chút, liền cảm giác được một cỗ chất lỏng ấm áp từ nơi nào đó khó nói của mình chảy ra ——
Y đen mặt, nhưng vẫn cố nén đau cùng cảm giác dị thường, tận lực mặc chỉnh tề đống y phục thiếu một cái, thừa một thứ trên mặt đất này đó lên người. Đợi đến khi cảm thấy ổn rồi, y mới đỡ cột gỗ mái đình lục giác đi ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi đình, Xa Sơn Tuyết vung tay đưa tới một trận hắc phong.
Mái đình phía sau nhanh chóng bị nhiễm đen trong gió, mục nát, đổ sụp xuống. Bất kể là cỏ lau, xà nhà, cột trụ, hay là rèm trúc vừa được treo lên tối qua, chậu than bình nước, xỉ than, áo choàng bẩn thỉu, cuối cùng đều biến thành một đống bùn nhão.
Mấy ngày liên tục tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ, hẳn là rất nhanh có thể vùi lấp tất cả những thứ này.
Xa Sơn Tuyết đi về phía trước mấy bước, tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua.
Y mở to mắt, phát hiện thế nhưng có một ống trúc không bị mục nát trong trận hắc phong, chần chừ một chút, vẫn là xoay người tới nhặt ống trúc ra khỏi đống bùn lầy.
Cảm giác trĩu nặng làm y theo bản năng lắc lắc, nghe thấy tiếng nước dao động bên trong, Xa Sơn Tuyết trầm mặc trong chốc lát.
Một tiếng thở dài biến mất trong gió núi.
“… Là rượu ngon.”
***
Cung Nhu và Lý Nhạc Thành cộng với tiểu Thất Mẫn Cát, cùng nhau vượt qua đêm giao thừa hiếm thấy không có sư trưởng quản giáo.
Điều này làm cho sư tỷ Cung Nhu quả thực sảng khoái tung trời, ngay cả việc đầy viện là lệ quỷ cũng không ngăn cản nổi nàng kéo theo Lý Nhạc Thành và Mẫn Cát cùng nhau chơi đùa. Trong sân Cung Phụng quan rải đầy xác pháo hoa, đều là tác phẩm của bọn họ tối hôm qua.
Bởi vậy, ba đứa nhỏ cũng ngủ muộn một chút.
Cũng may hai người trong đó đã từng được sư trưởng quản giáo nghiêm khắc, còn một người tuy rằng tuổi nhỏ nhưng lại đã từng quản lý Cung Phụng quan một trấn, đều không có thói quen dậy trễ. Cho dù là mùng một Tết, vẫn cứ trời chưa sáng đã dậy rồi.
Lúc Xa Sơn Tuyết một thân hàn khí bước vào Cung Phụng quan, liền thấy Tứ đồ đệ của mình đang ngáp ngắn ngáp dài cầm chổi dọn dẹp xác pháo đỏ rực trước cửa.
Cung Nhu nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy là sư phụ của mình, cặp mắt vô thần ngay lập tức sáng lên.
Nàng ném chổi xuống, nhảy đến trước mặt Xa Sơn Tuyết, trước tiên chắp tay vái chào.
“Chúc sư phụ một năm mới đại cát đại lợi! Vạn sự như ý! Sư phụ, sư phụ, con có lì xì không?!”
Xa Sơn Tuyết liếc mắt nhìn nàng, tiếp theo trực tiếp đi qua, không thèm nhìn Tứ đồ đệ của mình thêm một chút nào.
Cung Nhu đang ngây ngô cười sửng sốt, con ngươi nhìn về phía bóng lưng sư phụ, xoay người lại.
Đồng tử đen nhánh của nàng đầu tiên là đột nhiên co rụt, sau đó chậm rãi trợn tròn ra. Thế là khi Mẫn Cát nhấc theo cây lau nhà từ cửa hông đi tới nhìn nàng, liền cảm thấy được ánh mắt Cung sư tỷ có chút thất thần.
“Sư tỷ?” Hắn khom lưng nghiêng đầu gọi: “Cung sư tỷ?”
Cung Nhu chớp chớp mắt, sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu sau, kêu to thành tiếng.
“Má ơi! Sư phụ, người —— ”
Một tiếng quát truyền ra từ trong Cung Phụng quan, cắt ngang lời nàng.
“Cung Nhu, lăn tới đây!”
Cung Nhu vội vã che miệng mình lại, hối hả chạy vào trong Cung Phụng quan.
Mẫn Cát nhìn nhìn bóng lưng của nàng, lại nhìn nhìn cây lau nhà trong tay, trong lòng Thiên nhân giao chiến. Một lát sau một phe chiến thắng, hắn đặt cây lau nhà dưới tàng cây, cũng chạy vào.
Lúc hắn đi vào, nhìn thấy Lý sư huynh – Lý Nhạc Thành đã quỳ gối trước mặt tiên sinh, Cung Nhu vì vậy cũng vội quỳ xuống. Mẫn Cát không quá muốn quỳ, thế là do dự đứng ở cửa.
Vừa do dự, hắn vừa đánh giá Xa Sơn Tuyết.
Từ sau khi tỉnh dậy ở trấn Cùng Cùng, cho đến tận núi Thanh Thành, Mẫn Cát đều làm bạn bên cạnh vị đại nhân vật nổi danh bốn phương này. Tuy rằng hắn chưa từng hiểu tiên sinh đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng có thể được coi là người quen biết Xa Sơn Tuyết. Thế nhưng hôm nay, nếu không phải nhìn thấy mặt tiên sinh, hắn có lẽ sẽ nhận nhầm tiên sinh đang ngồi ngay ngắn trong đường thành một người khác.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt ——
Khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Đùa giỡn thường thấy tại khóe mắt đuôi lông mày, nụ cười nhạt như có như không bên môi, trong một đêm đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Nếu như nói Mẫn Cát nhận thức Xa Sơn Tuyết là suối nguồn vui vẻ, thì người ở trước mắt này, lại là hắc nham bị dòng nước mài giũa, trầm tích hãm sâu, không thể lay động.
Khi còn trẻ Xa Sơn Tuyết là ôn nhu, tuy rằng thích tỏ vẻ thần bí, thích hố người, nhưng y thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể lên lầu hát vang, sau đó đi chơi thuyền một ngày ba ngàn dặm, là một con người vạn sự tùy tâm. Nhưng bây giờ, xuất hiện ở trước mặt Mẫn Cát, là một Xa Sơn Tuyết lông mày dường như chưa từng giãn ra, dưới đáy mắt hơi khép là băng tuyết đông kết vạn năm, thậm chí cặp mắt màu hổ phách vốn dĩ sâu đậm sạch sẽ trong suốt kia cũng ám trầm xuống, giống như bịt kín một tầng cát mịn.
Ồ? Nói đến đôi mắt, mắt của tiên sinh ổn rồi?
Ló đầu ra muốn cẩn thận nhìn đôi mắt của Xa Sơn Tuyết, chân Mẫn Cát bỗng nhiên bước hụt một bước, vấp phải ngưỡng cửa, ngay lúc sắp ngã rụng hai cái răng cửa, đột nhiên có thứ gì đó chống đỡ hắn. Mẫn Cát giương mắt lên nhìn, phát hiện bậc cửa thế nhưng trong nháy mắt mọc ra một cành cây mới, chắn trước mặt hắn, làm cho hắn không té xuống.
Trên ghế chủ tọa, Xa Sơn Tuyết liếc mắt đánh giá nhóc con ngây ngốc bên cạnh cửa, hỏi: “Đây là ai?”
“Là tiểu Thất.” Cung Nhu trả lời.
Xa Sơn Tuyết yên lặng quay đầu sang nhìn Lý Nhạc Thành, làm sư huynh, Lý tam rốt cuộc vẫn chỉn chu hơn Cung Nhu rất nhiều. Hắn thấp giọng giải thích cho Xa Sơn Tuyết: “Ngài rơi xuống hồ Lạc Nhạn, dọc theo mạch nước ngầm tiến vào thủy hệ. Tiểu Mẫn vốn là chúc sư ở trấn Cùng Cùng, cứu ngài, cùng ngài đi tới núi Thanh Thành.”
Nếu là chúc sư, tại sao muốn đến Thanh Thành? Ánh mắt Xa Sơn Tuyết lướt qua kiếm gỗ luyện tập bên hông Mẫn Cát, không hỏi vấn đề này.
“Chúng con nghĩ ngài hẳn là sẽ không tùy tiện dẫn người theo bên mình, nói không chừng tiểu Mẫn là sư đệ của bọn con nên trước hết cứ gọi là tiểu Thất.” Lý Nhạc Thành nói.
Nghe thấy câu này, Xa Sơn Tuyết lại ngẩng đầu lên, nhìn Mẫn Cát lần nữa.
Tiểu chúc sư đang luống cuống tay chân nỗ lực gỡ vạt áo của mình ra khỏi cành cây, bộ dáng ngốc nghếch thế kia, thấy thế nào cũng không phù hợp với tiêu chuẩn thu đồ đệ của Xa Sơn Tuyết.
Đại quốc sư thích chỉ điểm người trẻ tuổi, nhưng không phải ai cũng đều sẽ thu làm môn hạ.
Thế nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất trước mắt, Xa Sơn Tuyết tỉ mỉ dò hỏi hướng đi gần nhất của triều đình, cái gì thanh quân trắc phản quân, người Man, phái Thiên Sơn, mấy đại tông môn của Đại Diễn, thế gia và trung – tiểu môn phái, còn có thế gia phái cùng bình dân phái bên trong Cung Phụng viện, Bạch Trạch cục, Thiết Long cục, đại tiểu thương hội…
Chuyên nào cũng phải hỏi, chuyện nào cũng phải bận tâm.
Đây chính là trạng thái mỗi ngày của Đại quốc sư quyền khuynh triều dã.
Nếu không phải Xa Hoằng Vĩnh không gánh vác nổi, tiểu tâm tư lại quá nhiều, y cũng không đến mức phải như vậy.
Biết rằng sư phụ nhất định sẽ có ngày khôi phục ký ức, cũng có thể có khả năng không nhớ rõ ký ức thời kỳ dưỡng bệnh ở giữa, những tin tức này Lý Nhạc Thành đã sớm chuẩn bị tốt. Chỉ nhìn từ điểm này, Lý tam so với Cung tứ chỉ biết vui đùa gặp rắc rối mạnh hơn nhiều.
Nhưng thế mạnh của Cung Nhu là ở chỗ làm việc quyết đoán, vừa vặn bổ sung với Lý Nhạc Thành chỉ cần cầm quyển sách dày nặng trịch đã không bước đi được nữa.
Xa Sơn Tuyết giữ hai đệ tử này lại ở Hồng Kinh, đương nhiên là cảm thấy để cho bọn họ chăm sóc lẫn nhau, không đến nỗi xảy ra đại sự gì.
Bây giờ nhìn lại, Lý Nhạc Thành xác thực chỉn chu, mà Cung Nhu cũng phi thường quả quyết. Sau khi truyền ra tin tức y đã chết, hai người hợp tác có thể bảo vệ tốt chính mình.
… Chính là trực tiếp từ bỏ Hồng Kinh.
Xa Sơn Tuyết trong phút chốc vạn phần hoài niệm đại đồ đệ Chương Hạc Nhã của mình.
Nhưng mà bất thường trong Ma Vực là trọng yếu nhất, giao cho những người khác y không yên tâm được.
Xa Sơn Tuyết nâng tay sờ sờ mí mắt của mình, hoặc là nói, cách mí mắt và nhãn cầu, chạm đến đồ vật phía dưới. Một lát sau, trong lòng y đã có tính toán, tâm tư cũng chuyển đến một việc khác cực kì quan trọng —— y và Kham Nguy.
Đại quốc sư uống ngụm trà làm nhuận cổ họng vẫn khàn khàn đau đớn của mình, cân nhắc ngôn từ, không muốn để cho đồ đệ nhìn ra y phải vất vả như thế nào mới có thể hỏi ra vấn đề này.
Chỉ là do dự trong chốc lát, chưa kịp mở miệng ra thì đã bị cắt ngang.
Lâm Uyển – Lâm trưởng lão đứng ngoài Cung Phụng quan, hô lớn: “Chưởng môn vừa mới phái ta tới đây, là do Đại quốc sư lại không chịu uống thuốc hả?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xa Sơn Tuyết: Lại không uống thuốc? Tên nào dám bại hoại thanh danh của ta?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook