Ánh mắt Kham Nguy dừng lại một chút nơi khóe miệng hơi cong lên của y, đi xuống, rơi vào ống rượu trúc trong tay người nọ.

Có chút quen mắt, hắn nghĩ.

Xa Sơn Tuyết đang lúc lắc ống trúc, tiếng rượu dao động nghe đến thật là vui tai. Người thích rượu chỉ cần nghe âm thanh liền có thể biết được đây là một ống trúc rượu ngon, trên thực tế đúng là như vậy—— gạo trúc, thanh tuyền, men rượu, thậm chí ngay cả nơi chôn xuống để ủ, không có cái nào không phải là thứ tốt nhất.

Chờ chút, Kham Nguy nhớ ra.

Hơn tám mươi năm trước, trong một đêm khuya tại đỉnh Thiên Thanh, mình đã đào một cái hố, dùng dây thừng quấn lấy mấy cái ống trúc nặng trịch với nhau, bỏ vào, vùi sâu trong lòng đất. Khi đó màu sắc bên ngoài của ống trúc vẫn là xanh tươi chứ không khô vàng như bây giờ, cũng không lộ ra mùi hương nồng đượm thế này. Cho nên…

Tên khốn kia đã làm thế nào mà đào được cái ống trúc rượu ngay chính hắn cũng đã quên mất ấy? Mọc mũi chó hay sao?!

Xa Sơn Tuyết không biết Kham Nguy đang oán thầm y cái gì, cười khanh khách mà nghe tiếng rượu dao động.

“Thật là may mắn”, y nói: “Mấy ngày nay ta thả đám quỷ kia đi ra ngoài tìm hiểu tình hình, bọn chúng lười bay, trực tiếp phóng xuyên qua núi, lại ở dưới đất va trúng cái này.”

Khóe mắt Kham Nguy giật giật, không nhìn thấy Xa Sơn Tuyết tiếp tục vô cùng hào hứng mà chia sẻ câu chuyện may mắn này với hắn.

“Chu tiểu tướng quân nói bọn họ tìm được sáu bình, thế nhưng có năm bình đã bị mục nát vào đất, rượu bên trong đều chảy ra ngoài, khi không lại làm lợi cho cỏ dại và côn trùng. Chỉ có duy nhất một bình này nằm ở giữa, cho nên vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Ngửi hương rượu sợ là đã bảy mươi năm có thừa đi, rượu thượng hạng ủ lâu năm như vậy, một người uống thì quá lãng phí, cho nên, ngươi có tới hay không?”

Kham Nguy trầm mặc trong chốc lát, lời nói đến bên miệng rồi lại không xuất ra thành câu được.

Thanh Thành chưởng môn cũng không thích rượu, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, cho nên mấy ống trúc rượu này tuyệt đối không phải là hắn ủ cho chính mình. Ngược lại, Xa Sơn Tuyết từ xưa giờ lại luôn ham thích thứ đồ ấy, đối với rượu ngon khắp thiên hạ thì thuộc làu như lòng bàn tay, quá khứ mỗi khi gặp chuyện vui vẻ đều sẽ ra sức uống ba ly.

Nếu như bây giờ nói cho Xa Sơn Tuyết đây là rượu hắn tự ủ, e rằng hai người đều sẽ lúng túng không thôi đi.

Ngày trước Kham Nguy mới không để ý chuyện Xa Sơn Tuyết có xấu hổ hay không, nhưng mà hôm nay là đêm 30 Tết, ngày cuối cùng của Nguyên Huệ năm thứ mười bảy, trên khuôn mặt ai nấy cũng bừng sáng nụ cười, tạo thành một bầu không khí hết sức lạ thường. Thật giống như người nào nói ra chuyện mất hứng, người ấy chính là tội nhân.

Vì vậy Kham Nguy do dự một lát, nuốt vào bụng chuyện gây mất hứng đệ nhất, đồng thời nói ra chuyện gây mất hứng đệ nhị với Xa Sơn Tuyết.

“Ngươi không thể uống rượu.” Hắn nói.

“…”

“Chưởng môn đại nhân, đêm nay là giao thừa đấy”, Xa Sơn Tuyết không thể tin nổi Kham Nguy thật sự nói ra câu này: “Ta đã dưỡng bệnh lâu như vậy rồi, uống một ngụm nhỏ hẳn là sẽ không sao đi?”

“Ngươi hoàn toàn ngoan ngoãn dưỡng bệnh theo lời dặn mới chỉ được bốn ngày.” Kham Nguy nói.

“…”

Xa Sơn Tuyết không nói gì, một mặt thâm trầm suy nghĩ, không trách gì là kẻ thù với nhau.

Cái tính cách cứ rõ ràng rành mạch như thế kia quả thật là không khiến người yêu thích được.

Mà lúc ấy Kham Nguy đã sửa soạn xong án thư, từ trong tay Xa Sơn Tuyết cầm lấy —— hoặc là nói cướp đi —— ống trúc, nhét vào trong túi.

“Đợi lát nữa Thanh thành môn nhân bọn ta phải cúng tổ tiên, đoán chừng ngươi cũng không muốn tới, đợi đến khi bày rượu ăn cơm hẳn là đã khuya. Ta sẽ phân phó kiếm phó làm trước cho ngươi, bảo bọn họ đưa đồ ăn của ngươi và đồ đệ đến Cung Phụng quan. Đến lúc đó ngươi ở bên kia tự mình mở một bàn là ổn rồi, ăn cơm sớm rồi lo mà uống thuốc, chuyện gác đêm giao thừa thì để cho đồ đệ mình làm đi, nếu như ta biết được ngươi đến giờ Tuất vẫn còn chưa ngủ…”

“Kham Nguy”, Xa Sơn Tuyết mặt không cảm xúc nói: “Con gấu trúc tinh nào bám vào người ngươi à?”

Kham chưởng môn hừ một tiếng, chỉ cảm thấy bản thân hiếm khi quan tâm này đó, thế mà còn có người không hài lòng.

Hắn lập tức rời khỏi Quân Tử đường, gật gật đầu với đệ tử đang đứng đợi ngoài đường, tùy ý kiếm phó bung dù cho hắn, để Xa Sơn Tuyết ở phía sau, bước đi không quay đầu lại.

Bởi vì đi quá dứt khoát, cho nên hắn không nhìn thấy bên trong Quân Tử đường đã xảy ra một chuyện sẽ chọc giận mình.

Nghe thấy tiếng bước chân đám người Kham Nguy dần dần rời xa, Xa Sơn Tuyết móc từ trong tay áo ra một ống trúc rượu khác, lắc lắc, vừa nghe tiếng rượu dao động, vừa sung sướng nói: “May mà để lại một ống nhá.”

Sau khi nhóm lệ quỷ đào ống trúc ra, thực ra bên trong còn hai bình có thể uống được.

Trước khi mời rượu Xa Sơn Tuyết đã nghĩ tới khả năng bị tịch thu, nhưng mà y vẫn làm điều đó, bởi vì ngày hôm nay, y đột nhiên muốn uống rượu cùng Kham Nguy.

Đáng tiếc, trăng có tròn khuyết, chuyện có bán đầy, nếu Kham Nguy đã không đáp ứng, đêm nay y chỉ có thể tịch mịch uống một mình mà thôi.

A, nên chọn chỗ nào, để đi phẩm bình rượu Kham Nguy đã ủ cho mình hơn bảy mươi năm trước đây?

***

Đêm giao thừa.

Trên dưới núi Thanh Thành đèn đuốc sáng choang.

Ở Phong Diêu từ, Kham chưởng môn đứng đầu tiên, dẫn người lên dâng hương cho các đời tiên sư. Phía sau hắn, bởi vì chuyện của Lưu gia, toàn bộ môn nhân Thanh Thành đồng loạt chỉnh tề quỳ xuống, cùng Kham Nguy đồng thời lạy trời đất tổ sư.

Trong từ đường, mấy trăm bia đá vừa được rửa sạch dưới ánh nến tỏa ra sắc vàng ấm áp. Kham Nguy đứng lên từ bồ đoàn(*), mắt nhìn vô số tên họ tổ tiên, lần thứ hai khom lưng cúi đầu.

(*)Bồ đoàn: một dụng cụ để Toạ thiền

Thanh Thành trưởng lão cùng các đệ tử cũng đang cúi đầu.

Không cầu hưng thịnh, không cầu an khang, chỉ cầu Thanh Thành kiếm môn đạo thống có thể tiếp tục truyền thừa.

Cảnh tượng nhân tộc tàn bại cuối cùng nhìn thấy tại kiếp trước lướt nhanh qua mắt Kham Nguy, hắn trừng mắt nhìn, dứt khoát vứt bỏ những ý nghĩ phức tạp đó, lần thứ ba cúi đầu.

Nếu như Thanh Thành đạo thống có thể tiếp tục truyền thừa, như vậy nhân tộc cũng không có gì phải lo lắng.

Kham Nguy ở trong lòng nói xong này đó, mở mắt ra, đứng thẳng lưng.

Cầu khẩn tổ tiên chẳng qua là một cách để trấn an tâm lý, nếu thật sự muốn cứu nhân tộc thoát khỏi biển lửa, cần phải xem hành động thực tế.

Nhưng mà hôm nay, thoáng lười biếng một chút cũng không sao.

“Mở tiệc đi.” Kham Nguy nói.

Nghe thấy lời này của hắn, bầu không khí quá mức trang nghiêm trước từ đường mới bớt đi đôi chút, các đệ tử trẻ tuổi vô ưu vô lự tụm năm tụm ba mà đi ra ngoài, ai ai cũng muốn là người thứ nhất nhìn thấy tiệc Tất niên năm nay có gì.

Kham Nguy vốn dĩ đứng ở đầu tiên bây giờ lại tụt về phía sau, nhưng mà hắn cũng không vội, dừng lại chờ đợi một người còn chậm hơn cả hắn.

Tiểu chúc sư Mẫn Cát.

Lúc trước Mẫn Cát tham dự kì thi Đông Thí, tuy rằng bị căn cốt kéo chân sau, nhưng mà ngộ tính cực cao đã cân bằng số điểm lại cho nó, cộng lại thế nhưng thật sự có thể đi vào Thanh Thành.

Ngặt nỗi Đại quốc sư dường như vừa ý, muốn nhận Mẫn Cát làm đệ tử của mình, các trưởng lão không biết phải làm gì cho tốt, chỉ có thể báo cáo Kham Nguy, thỉnh hắn hỏi Xa Sơn Tuyết một tiếng.

Kham Nguy mới lười hỏi đấy, không khôi phục ký ức, Xa Sơn Tuyết e rằng không nhớ nổi chuyện y thu đồ đệ này.

Hôm nay Thanh Thành cử sơn cúng tế tổ tiên, vừa vặn thiếu mất một chúc sư chủ trì, Kham Nguy liền điểm tên Mẫn Cát.

Mẫn Cát đã kích động như thế nào, chuyện này trước tiên không nói, ít nhất vào giờ phút này, tại trước mặt Kham Nguy cho dù nó có hơi cứng ngắc, cử chỉ lại coi như rất thỏa đáng.

Một lớn một nhỏ đi ra khỏi Phong Diêu từ, Kham Nguy hỏi: “Sau này ngươi muốn đi theo Xa Sơn Tuyết hay là lưu lại núi Thanh Thành?”

Mẫn Cát vẫn đang kích động không thôi, nhất thời không nghe rõ, liền vội vàng hỏi lại: “Ngài đang hỏi ta sao?”

Kham Nguy liếc mắt nhìn nó, cảm thấy đứa nhỏ tiểu Thất nhà Xa Sơn Tuyết này dường như càng không đáng tin cậy hơn cả các sư huynh sư tỷ của nó, nhưng đúng dịp hôm nay tâm tình hắn rất tốt, cho nên Kham Nguy liền chậm rãi giải thích: “Nếu như ngươi muốn lưu ở núi Thanh Thành, cho dù là Xa Sơn Tuyết cũng không mang ngươi đi được.”

Nghe thấy câu nói này của hắn, Mẫn Cát vẫn luôn thấp thỏm bất an tim đập như trống chầu, mặt đỏ bừng lên.

Nó nhất thời thốt lên lời nói từ tận đáy lòng, hô: “Chưởng môn!”

“Hửm?”

“Ta ta ta ta!” Mẫn Cát nuốt xuống một ngụm nước bọt, tạm thời chữa bệnh nói lắp: “Ta sùng bái ngài đã rất lâu! Ta! Ta muốn cùng ngài học kiếm!”

Cái suy nghĩ trẻ con này chọc cho Kham Nguy vui vẻ trong lòng.

“Chăm chỉ khắc khổ”, Kham Nguy nói: “Không chừng ta sẽ nhận ngươi.”

Không nhìn tới đôi mắt trợn tròn của Mẫn Cát, phát hiện trưởng lão phía trước đang chờ mình, Kham Nguy bước nhanh chân, bỏ Mẫn Cát lại phía sau.

“Tiểu Thất”, Cung Nhu không biết từ đâu nhô ra vỗ vỗ vai Mẫn Cát, nàng cúi người xuống đưa khăn tay ra, đồng thời hỏi: “Sao ngươi lại khóc?”

“Không, không khóc”, Mẫn Cát nhận lấy khăn tay lau nước mắt, khịt khịt mũi, khàn khàn  giọng hỏi: “Cung sư tỷ không phải là đang ở cùng tiên sinh và Lý sư huynh tại Cung Phụng quan sao? Sao lại tới đây?”

“Aida”, Cung Nhu thở dài một hơi: “Sư phụ vẫn luôn không trở về, ta và lão tam đành phải đi ra ngoài tìm người.”

“Hả?” Mẫn Cát cả kinh: “Đã tìm được chưa?”

“Vẫn chưa”, Cung Nhu càng thêm ủ rũ: “Ta vẫn là nên đi hỏi Kham chưởng môn thôi.”

Nói xong, nàng kéo Mẫn Cát, đuổi theo hướng đoàn người rời đi.

Sau đó bọn họ liền bị biển người cuồn cuộn chặn lại.

Đợi đến khi hai đứa nhỏ này chạy tới nơi khai tiệc, Kham Nguy đã nói xong lời chúc, gánh hát Dược Thanh phong nuôi đang ra sức biểu diễn trên đài, ê a hát, thừa dịp tầm mắt của mọi người đều đặt ở đó, Cung Nhu vội vã tiến lên.

“Không trở lại?” Kham Nguy cau mày nói.

Tâm trạng vốn dĩ bởi vì ăn Tết mà hiếm khi tốt đẹp của hắn ngay lập tức bị phá hỏng không còn sót lại chút gì, chỉ có thể trước tiên gật đầu ra hiệu với Lâm và Mã trưởng lão, sau đó dẫn Cung Nhu, Mẫn Cát đang cười làm lành với các trưởng lão đứng dậy rời bàn.

Đợi đến khi đã cách xa bầu không khí ồn ào náo nhiệt bên kia, Kham Nguy mới mở miệng hỏi: “Vẫn luôn không trở về sao?”

“Đúng vậy”, Cung Nhu trước mặt Kham chưởng môn từ trước đến giờ đều vẫn luôn rất kinh sợ, cúi đầu trả lời: “Lúc trước gặp chủ thương hội Đông nam xong, sư phụ liền bảo ta đi về trước. Ta cam đoan sau đó sư phụ vẫn chưa từng bước vào Cung Phụng quan một bước, ngài hẳn là người cuối cùng nhìn thấy sư phụ rồi.”

Mẫn Cát đang cúi đầu cùng Cung Nhu khẽ run lên, nó nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến một loạt tiếng nghiến răng.

“Hai người các ngươi đi về ăn cơm trước đi, không cần phải để ý đến y.” Kham Nguy nói.

“Nhưng mà đều đã trễ thế này rồi…”

Kham Nguy không lên tiếng, chỉ tay về phía Cung Phụng quan xa xa giữa sườn núi, hai đứa nhỏ liền nhanh chóng ngậm miệng, nắm tay nhau chạy trở về.

Còn Kham Nguy thì lại đứng yên tại chỗ một hồi lâu, phát hiện mình cũng không biết Xa Sơn Tuyết sẽ đi nơi nào uống rượu.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, như chợt nghĩ ra điều gì, vận khinh công, bước qua tuyết trắng mênh mang, bay về phía đỉnh núi cao nhất ở Thanh Thành.

Đỉnh núi Thiên Thanh.

Hơn hai mươi ngày trước Kham Nguy xuất quan, đứng ở trên đỉnh núi phóng một kiếm xẹt qua nửa Đại Diễn, kiếm ý dâng trào đến nay vẫn đang rít gào trên đỉnh, rất nhiều người đi tới giữa lưng chừng đều không dám tiếp tục hướng lên trên, ngay cả kiếm đồng canh gác cũng đã được nghỉ. Mà tối nay, trên đỉnh núi Thiên Thanh vốn không nên có dấu người, lại có một hình bóng.

Cách chỗ ngày ấy Kham Nguy rút kiếm mấy trượng, có một cái đình lục giác.

Mái đình mộc mạc này trước kia bốn phía lọt gió, là nơi tốt nhất để ngắm cảnh. Nhưng tối nay có người đã treo lên cho nó sáu mảnh rèm trúc, lại đốt thêm một chậu than.

Chậu nước gác trên lửa than, bên trong đong một nửa phần nước, ống trúc rượu đã mở nút đứng ở trung tâm, được nước nóng đun lên, mùi rượu thơm nức liền xộc vào mũi.

Ngoài đình tuyết rơi nhè nhẹ, trong đình lửa than bập bùng.

Xa Sơn Tuyết dùng chén nhỏ uống nửa ống rượu, đầu óc tạm thời vẫn duy trì sự tỉnh táo, bỗng nhiên lỗ tai y hơi động, duỗi tay xốc một mảnh rèm trúc lên, thò đầu ra.

Kham Nguy đứng ở con đường nhỏ bên ngoài đình, lửa giận ngút trời, quả thực như muốn đốt cháy “sơn tuyết” này.

“Ngươi cũng tới rồi”, Xa Sơn Tuyết chậm rãi nói: “Kham Nguy, chúc mừng năm mới.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương