Đông chí, núi Thanh Thành.

Thanh Thành kiếm môn – tông môn đệ nhất Đại Diễn tọa lạc tại ngọn núi nối liền trời đất này. Mà đỉnh núi cao nhất ở nơi đây chính là Thiên Thanh phong.

Thanh Thành chưởng môn, Kiếm Thánh Kham Nguy, đã bế quan ở Thiên Thanh phong được hai năm rồi.

Dựa theo phân phó của hắn thì ngoại trừ kiếm đồng đứng gác ở ngoài ra, trên đỉnh núi dường như không còn một ai khác.

Nhóm kiếm đồng lúc đầu cũng thủ vệ tận tâm tận trách lắm, nhưng sau hai năm bình yên không sóng gió trôi qua thì ngay cả kiếm đồng nghiêm túc nhất cũng không nhịn được mà đánh một giấc ở canh ba đêm nay.

Cũng vì vậy mà mãi cho đến khi có người đi tới trước mặt kiếm đồng, hắn mới chợt thức tỉnh.

“Ai vậy…” Kiếm đồng mệt mỏi vặn thắt lưng, ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn một cái thì đã bị bóng người trước mặt làm cho sợ hãi run cầm cập. Chỉ thấy người này mặc một thân trung y trắng như tuyết, chân trần đứng trên tảng đá thấm đẫm sương đêm, tóc dài chưa buộc, rối tung xõa xuống vai, khá là mất lễ pháp. Nếu để cho chưởng môn thấy được thì sợ là sẽ bị ăn mắng một hồi.

Nhưng mà nhìn cái tướng mạo anh tuấn, lông mày lưỡi kiếm, không giận mà vẫn phát ra khí tràng mạnh mẽ kia đi, người mất lễ pháp đấy lại chính là bản thân chưởng môn!

Kiếm đồng vội vã lau nước miếng đứng dậy, ôm quyền chào hỏi: “Vấn an chưởng môn, chưởng môn xuất quan sớm, chắc hẳn công lực lại cao thêm một tầng!”

Nói xong, kiếm đồng lại lén lút liếc nhìn. Vừa liếc mắt một cái, hắn nhất thời kinh hãi đến biến sắc.

“Chưởng môn, sao ngài lại bị hộc máu?!”

Nghe vậy, Thanh Thành chưởng môn Kham Nguy nhìn hắn, lau giọt máu đỏ tươi bên khóe miệng đi rồi lại tiếp tục cau mày đứng ở nơi đó, không biết là đang trầm tư suy nghĩ cái gì.

Kiếm đồng ngược lại là không bị sắc mặt nghiêm túc của hắn dọa sợ, dù sao một năm bốn mùa, một ngày mười hai canh giờ, chưởng môn bọn họ nếu không nghiêm mặt thì cũng là cau mày. Môn nhân Thanh Thành kiếm môn từ trên xuống dưới đã sớm quen rồi. Hiện tại, kiếm đồng nhìn Kham Nguy trước sau không nói một lời, một suy đoán lớn mật mà bi quan không khỏi hiện lên ở trong lòng hắn.

Lần này chưởng môn hẳn là phải bế quan ba năm, mà bây giờ lại đột nhiên ra sớm một năm, khóe miệng còn chảy máu, sẽ không phải là, sẽ không phải là…

Tẩu hỏa nhập ma!

Kiếm đồng giật mình, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Chưởng môn, ta đi mời Lâm trưởng lão!”

“Đứng lại.” Kham Nguy nói.

“Chưởng môn…”

“Hôm nay là ngày tháng năm nào?” Kham Nguy không để ý tới biểu tình như muốn òa khóc của kiếm đồng, cau mày hỏi.

Xong đời! Chưởng môn tẩu hỏa nhập ma đến nỗi đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi! Kiếm đồng rất muốn khóc, nhưng vẫn phải gắng sức lớn giọng trả lời: “Chưởng môn, hôm nay là ngày 21, tháng Chạp, năm Nguyên Huệ thứ 17.”

Kham Nguy thấp giọng lặp lại một lần: “Ngày 21, tháng Chạp, năm Nguyên Huệ thứ 17…”

Không sai, chính là hôm nay.

Chính là hôm nay, hoàng đế ngu xuẩn của Đại Diễn sẽ liên hợp với trọng triều lão thần, người Man ngoại vực và yêu thú chú ma để tàn sát mười ngàn quân coi giữ ở Nhạn Môn Quan, âm mưu giết chết Đại Quốc sư Cung Phụng viện – Xa Sơn Tuyết ở hồ Lạc Nhạn.

Tên hoàng đế ngu xuẩn và nhóm lão công khanh không thể nào ngờ rằng, một khắc trước bọn họ vẫn còn đang hô hào cái gì mà thanh trừ “Lộng quyền nịnh thần”, cái gì mà “một người làm quan cả họ được nhờ”, một khắc sau, toàn bộ Đại Diễn đã sụp đổ. Quân đảo chính đạp lên hài cốt bọn họ, một cây đuốc đốt sáng Hồng Kinh, làm cho ma tai nổi lên bốn phía, chiến tranh loạn lạc khắp nơi, tính mạng ngàn vạn bách tính lung lay trong gió, còn làm cho…

… Làm cho đồ đệ Xa Sơn Tuyết tới tìm hắn, nói là đã nghiên cứu xong một phần thời gian bí thuật, nguyện dùng mệnh đảo ngược thời gian, chỉ mong hắn tới cứu sư phụ.

Xa Sơn Tuyết.

Sau khi y chết mấy năm, tất cả mọi người đều cùng nói một câu.

Nếu như Đại Quốc sư Xa Sơn Tuyết còn sống…

… Đại Diễn và Nhân tộc chắc chắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.

Kham Nguy không muốn đi cứu cái người mà hắn coi là kẻ thù suốt đời kia một chút nào, nhưng hắn cũng không thể không để ý tới lòng dân thiên hạ.

Thanh Thành chưởng môn có thể một kiếm phá núi, một kiếm tách biển, lại không thể một kiếm an ổn giang sơn xã tắc.

Nếu như Xa Sơn Tuyết còn sống…

“Vậy thì hãy để cho y sống đi.”

“Chưởng môn, ngài nói gì cơ?” Kiếm đồng không nghe rõ lời Kham Nguy.

Hắn đã leo lên đỉnh chóp Thiên Thanh phong cùng Kham Nguy, dưới ánh trăng là biển mây mênh mông vô bờ chỗ xanh chỗ xám, có thể lờ mờ nhìn thấy từng cái gò nhỏ, đó chính là những đỉnh núi khác ở Thanh Thành.

Tinh hà uốn lượn chảy xuôi qua màn đêm, trong đó có bảy dấu chấm nhỏ chói mắt hợp thành hình dáng một cái muỗng, mà chuôi muỗng lại chỉ về phía bắc.

Ở phía bắc Thiên Thanh phong, bên ngoài mấy chục triệu dặm chính là Nhạn Môn Quan.

Giờ khắc này Xa Sơn Tuyết đang ở đấy.

Kham Nguy phóng tầm mắt tới trong chốc lát, sau đó quay đầu lại bảo kiếm đồng.

“Ngươi đi lấy kiếm của ta đến đây.”

***

Nhạn Môn Quan, hồ Lạc Nhạn.

Trước đây tại Nhạn Môn Quan, Chu tiểu tướng quân và 13,000 binh lính bị người Man vây nhốt diệt sạch, gần như chưa tìm về được một thi thể nào. Tin tức này truyền tới triều đình, cả nước bi thống, Đại Quốc sư vốn dĩ đang bận bịu tại Đào phủ cũng phải tạm thời bỏ qua mọi việc, vội vàng đi tới Nhạn Môn Quan, tự mình chủ trì đại tế an hồn.

An ủi vong linh, đưa hồn về cố hương, dẹp an lòng người.

Hồn thuộc tính thủy, bởi vậy nơi diễn ra đại tế an hồn lần này tất nhiên là ở hồ Lạc Nhạn, cách Nhạn Môn Quan không xa.

Mấy chục năm nay Xa Sơn Tuyết đã chủ trì không biết bao nhiêu là đại tế, tiểu tế, chưa từng mắc một sai lầm nhỏ nào. Chỉ là lần này y không thể ngờ rằng thứ y cần an ủi là linh hồn 13,000 người bị tàn sát, sau đó lại bị bí thuật chọc giận, nay đã biến thành ác quỷ hoàn toàn không có thần trí.

Cả hồ Lạc Nhạn đã bị lít nha lít nhít trận kỳ vây quanh, trận kỳ này liên kết với trận kỳ kia bằng sợi vàng. Mỗi lần bị linh lực trong trận chạm vào thì lưới sợi vàng sẽ phát ra hàng loạt kim quang. Khi sợi vàng sắp đứt thì sẽ được kim quang trấn hồi, cầm cố trong trận pháp không thể di động.

Trận pháp đã thành, vững như tường đồng vách sắt, Xa Sơn Tuyết bị nhốt ở trong đó, chắp cánh cũng khó lòng thoát nổi. Đám gia hỏa lập mưu lần này rốt cuộc dám quang minh chính đại xuất hiện, đứng chỉ chỉ trỏ trỏ trên tường thành Nhạn Môn Quan cách đó không xa.

“Đỗ đại sư không hổ là cao nhân trận pháp”, trên tường thành, một nam tử nhìn có vẻ hèn mọn xoa xoa tay, nịnh nọt nói: “Chẳng trách Đại Quốc sư lại chèn ép ngài đến vậy, e rằng y đã sớm biết mình không thể nào sánh được với ngài rồi.”

Nam nhân trung niên được gọi là Đỗ đại sư nhìn về phía hồ Lạc Nhạn, mặt vô cảm.

“Này… Vẫn là phải để cho đệ tử của ta tới gia cố trận pháp thêm một chút…”

“Đỗ đại sư đang lo lắng Đại Quốc sư sẽ phá trận pháp của ngài sao?” Tên hèn mọn cười ha hả, khiến cho những người khác trên tường thành cũng nhìn sang đây: “Ngài không cần phải lo, nếu như y phá trận thì chẳng phải là 13,000 ác quỷ trong đó cũng sẽ chạy ra ngoài sao? Đại Quốc sư há có thể làm chuyện như vậy được?”

Đám người xung quanh dồn dập hưởng ứng, không một ai cảm thấy xấu hổ vì sử dụng loại độc kế hại nước hại dân này.

Đại tướng Nhạn Môn Quan – Vệ Hoành cũng bước tới bên người Đỗ đại sư, vỗ vai hắn nói: “Tài hoa của lão đệ ai mà chẳng biết, lần này Xa Sơn Tuyết chết rồi thì vị trí Đại Quốc sư không chạy thoát khỏi tay ngươi!”

Trái lại, Đỗ đại sư cũng chẳng cảm thấy nắm chắc như những người này, nghe thấy thế bật cười nói: “Tất nhiên là… Từ từ, Đại Quốc sư đang làm cái gì đấy?”

Vệ Hoành âm thầm xem thường cái tên cứ lo lo sợ sợ này ở trong lòng, nhưng tay thì lại cầm một cái thiên lý nhãn lên, nhìn về phía chính giữa hồ Lạc Nhạn.

Hắn xác nhận Xa Sơn Tuyết vẫn còn ở trong trận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xa Sơn Tuyết tất nhiên là vẫn còn ở trong trận pháp.

Y đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ năm màu, tóc dài không buộc, rũ xuống đến đầu gối; mặc trên mình hắc y của chúc sư, khoác một chiếc áo choàng lông vũ lớn, chân trần đứng trên mặt nước hồ Lạc Nhạn.

Nước hồ Lạc Nhạn sâu vài chục trượng, sóng nước có thể nhấc cao một trượng. Thế mà y lại giống như gỗ nổi, đứng ở trên đó vững tựa trên đất bằng.

Xa Sơn Tuyết cầm một chiếc pháp linh trong tay, mỗi lần đi lên trước một bước thì y lại rung pháp linh. Tiếng chuông xa xăm thậm chí có thể xuyên qua trận pháp thần khóc quỷ gào, truyền đến tai mọi người trên tường thành.

“Keng — ”

“Cái tên này”, Vệ Hoành cắn răng: “Bản thân đang gặp đại nạn mà còn vọng tưởng an ủi ác quỷ!”

Có người lo lắng hỏi: “Lỡ như y đại tế thành công thì chúng ta lấy cái gì để giết y đây?”

“Không cần phải lo”, Vệ Hoành gọi thân binh tiến lên giao phó: “Sát chiêu còn ở phía sau.”

Ở đây chỉ có Đỗ đại sư là chúc sư, nam nhân trung niên đã nhoài nửa người trên ra ngoài tường, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng niệm chú trong trận, nghi hoặc nói: “Hình như đây không phải là chú an hồn?”

“Không phải là chú an hồn thì còn có thể là..”

“Là chú tĩnh tâm!” Đỗ đại sư mở mắt ra: “Y muốn gọi về thần trí cho đám ác quỷ trong trận!”

Trên hồ Lạc Nhạn.

Xa Sơn Tuyết đứng ở giữa hồ, giơ tay xốc mặt nạ ác quỷ lên để lộ ra một cái khe. Giọng nói khàn khàn truyền ra từ phía dưới mặt nạ, y hỏi: “Các ngươi muốn gì?”

Khói đen bao phủ khắp hồ Lạc Nhạn, 13,000 đôi mắt ác quỷ lấp loé trong khói mù, chúng nó phát ra những tiếng kêu thảm thiết đau đớn, nhấc lên sóng lớn, không có thần trí, chỉ có bản năng giết chóc, căm hận tất cả vật sống, gào thét tựa cuồng phong.

“Giết ngươi! Giết ngươi! Bọn ta chết đều là tại vì ngươi! Tất cả là tại vì ngươi a a a a a! Ngươi đi chết đi!!!”

Ác quỷ đứng trước mặt Xa Sơn Tuyết khi còn sống là tướng lĩnh của nhánh quân trên – con trai của Phi Hổ nguyên soái – Chu tiểu tướng quân. Vị ác quỷ trẻ tuổi này đã tìm về được không ít thần trí thông qua chú tĩnh tâm, sau khi nghe thấy câu hỏi của Xa Sơn Tuyết, hắn liền lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc trên cái mặt quỷ.

“Những người kia giết ta và 13,000 đồng bào chỉ là để Đại Quốc sư tự mình dấn thân vào cạm bẫy này. Ngươi lại hỏi ta muốn gì?”

Oán khí hừng hực bay lên từ người hắn, Xa Sơn Tuyết lại coi như không nhìn thấy, y hỏi: “Ta sẽ trợ giúp bọn ngươi báo thù, thấy thế nào?”

Âm thanh thần khóc quỷ gào trong trận dường như tạm dừng trong nháy mắt, Chu tiểu tướng quân há hốc mồm: “Cái, cái gì cơ?”

“Nếu như các ngươi không giết người vô tội, chỉ báo thù người mưu hại các ngươi lần này, báo thù xong liền đi luân hồi thì ta sẽ mở trận pháp, thả các ngươi đi ra ngoài.”

Vừa nói, Xa Sơn Tuyết vừa rung pháp linh, càng nhiều ác quỷ tỉnh lại nghe thấy lời của y.

Nhóm ác quỷ không dám tin tưởng: “Đại Quốc sư sao…”

“Ta cảm thấy ta không có đủ lòng bao dung đối với đám gia hỏa kia”, nhóm ác quỷ không nhìn thấy biểu tình phía dưới mặt nạ của Xa Sơn Tuyết, nhưng có thể nghe thấy giọng nói đầy tức giận của y: “Một đám không biết đúng sai, lại còn dám to gan lớn mật đến đây.”

Y ngẩng đầu lên, trong khói đen, 13,000 ác quỷ cảm thấy tầm mắt của y dường như đang rơi vào người mình.

“Chư vị đối với ta mới là binh sĩ tốt của Đại Diễn, so với bọn họ, bên nào nặng bên nào nhẹ thì chỉ cần có đầu óc là nhận ra ngay.”

Tiếc rằng, cháu trai hoàng đế của y và đám công khanh đại thần bố trí cái bẫy này đều không có đầu óc.

Bọn họ dường như không hề nghĩ tới sau khi giết y thì phải làm sao, yêu ma chú thú rình rập ở bên cạnh, người Man nhòm ngó đã lâu, không có y đứng ra uy hiếp thì bốn bề làm sao không khởi binh cho được? Huống hồ phái cải cách của y đã đứng vững gót chân trong triều, lẽ nào bọn họ cho rằng ám sát Hoàng đế hay y thì có thể làm cho cải cách dừng lại sao?

Còn có vô số đại tông môn khác tựa như bầy sói, mọi thời mọi khắc chuẩn bị cắn miếng thịt tươi Đại Diễn, nhân trung hào kiệt Thanh Thành chưởng môn…

Kham Nguy.

Xa Sơn Tuyết hoảng hốt trong nháy mắt bởi vì cái tên này, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại.

Y nâng tay phải lên, một giọt máu tươi đỏ sẫm chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay.

“Vậy thì… Vậy thì làm như ngươi nói đi!” Nhóm ác quỷ đồng thanh gào to: “Báo thù! Trợ giúp chúng ta báo thù!”

Oán khí vỡ bờ, chẳng khác nào lốc xoáy, cuốn đi giọt máu tươi trên đầu ngón tay Xa Sơn Tuyết. 13,000 ác quỷ đón lấy, sau đó quay người, ồ ạt phóng về phía Nhạn Môn Quan!

Đầu tiên là bọn chúng đụng phải một vòng trận pháp vây quanh hồ Lạc Nhạn. Màu sắc lưới sợi vàng càng lúc càng lộng lẫy chói mắt, bởi vì bị oán lực đồng loạt va vào mà không khỏi giãn ra, thoạt nhìn như thể sắp đứt đến nơi rồi.

Trên tường thành Nhạn Môn Quan, Đỗ đại sư chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không sao, chúng nó không thể phá được…”

Hắn còn chưa dứt lời, bên tai đã nghe thấy tiếng chuông xa xăm.

“Keng — ”

Trên hồ Lạc Nhạn, Xa Sơn Tuyết rung pháp linh, phá tan trận pháp sợi vàng.

13,000 ác quỷ gào thét phóng đến, chỉ chốc lát đã nuốt sạch một bên tường thành Nhạn Môn Quan.

Trên đầu tường, đèn lồng bị thổi tắt, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh tối sầm lại, bên tai vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết. Đỗ đại sư đang đứng ở trên cao chợt cảm giác thân mình nóng lên, một luồng tanh hôi nồng nặc bốc ra, người hắn bỗng chốc dính đầy máu tươi.

Kẻ bị chết chính là cái tên hèn mọn vừa nói chuyện cùng hắn, Đỗ đại sư kinh hãi túm chặt đại tướng quân Vệ Hoành đang định vứt bỏ tất cả để chạy trốn, khóc ròng nói: “Vệ huynh, xin đừng bỏ lại tiểu đệ!”

Xa xa trên hồ Lạc Nhạn, không cần thiên lý nhãn cũng có thể nhìn rõ tất cả, Xa Sơn Tuyết lắc đầu.

“Đều là một đám ô hợp…”

Xem ra kẻ thật sự lập ra kế hoạch mưu hại y không nằm trong đám người này.

Rốt cuộc là chủ ý của ai? Ngu Thừa tướng? Cháu trai hoàng đế dốt nát, hay là…

Xa Sơn Tuyết trầm tư không chú ý tới có một mũi tên từ phía tây phóng đến sau lưng y, đủ loại bí thuật giúp cho mũi tên tiêu ảnh vô tung, đầu mũi tên lấp lánh ánh xanh thẫm độc hại chỉ vào một người. Chính là y.

Cái y nhìn thấy là một kiếm khí màu xanh khác, phóng tới từ dãy núi phía nam, cũng nhắm thẳng vào y.

Đó là một kiếm khí đã xuyên qua mấy chục triệu dặm, đến từ Thiên Thanh phong, núi Thanh Thành.

Trên đời chỉ có một người có thể làm được như vậy, nhưng Xa Sơn Tuyết vốn dĩ không cảm thấy người nọ sẽ ra tay với y vào giờ khắc này.

“… Kham Nguy, ngươi dám giết ta ư?!”

Ánh kiếm không trả lời, thoáng chốc rơi xuống gây nên kình phong ở hồ Lạc Nhạn, nước dâng lên ba ngàn trượng.

“Ầm!”

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương