Editor: Uchihahaha~ Hoài
Để Chu Minh Thần làm việc một mình thì Du Sướng cũng cảm thấy ngại, nhưng thật sự là cậu không giúp được gì trong việc xếp gạch.

Du Sướng lượn vào trong nhà chính một vòng, khi quay lại đã có thêm một chiếc quạt hương bồ trên tay.
Chu Minh Thần đang nghiêm túc làm việc, thấy Du Sướng chỉ đi vào nhà, chắc là không xảy ra chuyện gì được nên anh cũng không để ý đến cậu.

Một lúc sau, đột nhiên Chu Minh Thần cảm thấy có từng đợt gió mát thổi qua.

Ban đầu anh tưởng là gió thổi, sau đó mới nhận ra có gì đó sai sai.

Anh ngẩng mặt lên, thấy Du Sướng đang ngồi trên bó củi, cầm quạt trong tay để quạt gió cho anh.
Mặt của Du Sướng vốn trông trẻ tuổi, cậu còn mặc một bộ quần áo giản dị, nhìn giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Du Sướng ngoan ngoãn ngồi trên bó củi, đội mũ rơm rộng vành trên đầu.

Một tay cậu chống cằm nhìn hành động của Chu Minh Thần, tay còn lại thì cầm quạt hương bồ, khẽ khàng quạt gió.

Nhìn thoáng qua cảm giác còn rất bé bỏng, khiến người khác không nhịn được mà muốn che chở.
Tính tình của Du Sướng mỗi khi không xù lông vô cùng tốt.

Vừa rồi mắt cậu được thưởng thức thỏa thích, nên bây giờ rất có kiên nhẫn với "mỹ nhân" Chu Minh Thần.

Cậu thấy Chu Minh Thần nhìn mình, chớp mắt hỏi: "Sao vậy? Quạt thế vẫn chưa đủ mát à?"
Du Sướng vừa hỏi, vừa quạt mạnh tay hơn.
Chu Minh Thần chầm chậm thu hồi tầm mắt, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.

Anh lắc đầu trả lời: "Không phải, sức gió như vừa nãy là được rồi".
Du Sướng dụi mắt, lười biếng ậm ừ một tiếng, quay lại tốc độ không nhanh không chậm như hồi nãy.

Khi Mễ Dương cõng một sọt bắp ngô quay lại, hình ảnh cậu ta nhìn thấy chính là Du Sướng đang nhàn hạ phe phẩy cây quạt, còn anh Minh Thần đang nghiêm túc xây bệ bếp.

Sao điều này khác xa với tưởng tượng của cậu ta thế nhỉ?
Dù bàn đến địa vị trong giới giải trí hay thân phận trong nông trại, chẳng lẽ người nên làm việc hăng say không phải là Du Sướng, còn Chu Minh Thần thì ngồi bên cạnh nhàn nhã trông coi à?
Mễ Dương nghĩ đến vết thương bị lá bắp cứa vào sau gáy khi đi vào ruộng bắp, lại nhìn bàn tay hằn đỏ lên vì bẻ bắp.

Cậu ta hoài nghi có phải vừa nãy mình nên chọn đi bê gạch không?
Mễ Dương để bắp xuống khu đất trống, cậu ta đi vào lán tre uống nước, tiện thể nhìn xem khuôn mặt của Du Sướng.


Tên này được lắm, mắt đã nhắm lại cả rồi, thế là cậu ta thật sự đã ngủ rồi sao?
Nghĩ đến cảnh bản thân phải vất vả bẻ bắp dưới cái nắng gay gắt, Mễ Dương ghen ghét đến mức mặt mũi cũng nhăn nhúm.

Cậu ta hắng giọng, muốn lôi Du Sướng đi bẻ bắp với bọn họ cho bằng được.
Cậu ta vừa tằng hắng một tiếng, Chu Minh Thần đã quay đầu, đặt ngón tay thon dài trước miệng làm động tác "suỵt".

Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại mang theo khí thế không giải thích được khiến Mễ Dương lập tức nuốt lại tiếng ho vào trong cổ họng, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Bởi động tác của Chu Minh Thần, Mễ Dương hạ giọng và nói: “Anh Minh Thần, để em gọi anh Sướng đi bẻ bắp.”
Dù sao Du Sướng cũng không có việc gì để làm mà?
Sắc mặt Chu Minh Thần vẫn như cũ, anh thấp giọng: "Em ấy vừa bê gạch xong, để em ấy nghỉ ngơi một lát đi.

Nếu hai người không làm được nhiều việc như vậy thì đợi tôi dựng bếp xong, tôi sẽ đến hỗ trợ."
Mễ Dương nhìn đống gạch bên cạnh lán tre, thoạt nhìn số lượng cũng không ít.

Đương nhiên Mễ Dương tưởng chỗ đó là do một mình Du Sướng bê.

Tuy rằng cậu ta hâm hộ Chu Minh Thần quá săn sóc Du Sướng, nhưng ít ra tâm lý đã cảm thấy công bằng hơn.
“Không cần, không cần đâu.

Em và Du Du vẫn còn làm được.

Anh Minh Thần, sau khi xếp bếp nấu ăn xong anh cũng nghỉ ngơi đi." Mễ Dương nhỏ giọng nói, sau đó lại cõng cái sọt lúc lắc trên lưng, tiếp tục đi bẻ bắp.
Khi mặt trời sắp xuống núi, Tống Du Du và Mễ Dương cõng gùi đầy khoai tây và củ cải về.

Chu Minh Thần cũng đã xếp bếp gạch xong, và nhóm lửa sẵn.

Làn khói men theo lỗ thông gió, bay từ từ ra ngoài, bên cạnh bếp nấu ăn là một đống củi.
Sau khi Mễ Dương và Tống Du Du cất nông sản thu hoạch xong, cả hai nhìn về phía bếp nấu ăn với vẻ mặt tán thưởng.
“Oa, đặt vừa cái nồi này, lửa cũng cháy rồi.

Anh Minh Thần, anh đỉnh quá." Mễ Dương khoa tay múa chân đo kích thước của cái nồi và bếp nấu.

Thật ra cậu ta không ôm hy vọng quá nhiều với cái bếp do Chu Minh Thần làm ra, dù sao thì Chu Minh Thần cũng là ảnh đế chứ không phải thợ xây.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy bếp nấu ăn được xếp bằng phẳng, Mễ Dương không khỏi tự hỏi chẳng lẽ trước đây Chu Minh đã từng làm cái này?
Tống Du Du chú ý đến đống củi được xếp bên bếp, cô ấy lên tiếng: "Anh Minh Thần, đống củi này đều do anh bổ hả? Hôm nay anh vất vả quá, nhưng mà đống củi này lấy ở đâu ra vậy ạ? Trước đó em không có nhìn thấy."
Sau khi thật sự làm việc trên ruộng, Tống Du Du mới phát hiện thật ra việc hái rau củ cũng không hẳn nhẹ nhàng.


Nhưng so sánh với việc Chu Minh Thần làm, việc của cô và Mễ Dương cũng không tính khó khăn gì.
“Tôi và đạo diễn Du làm cùng nhau, củi được xếp ở sân sau.

Việc đốn củi khá tốn sức nên cần đàn ông con trai thay phiên nhau làm.” Chu Minh Thần bình thản giải thích.
Lúc này Du Sướng mới hiểu ra, bảo sao lúc bọn họ mới đến nông trại, Chu Minh Thần lại đi quanh nông trại một vòng.

Nhưng nghe anh nói, biểu cảm của Du Sướng hơi mất tự nhiên.

Đúng là cậu có bổ một ít củi, nhưng mà cách bổ củi như mèo của cậu quá mất thời gian.

Vì để buổi tối được ăn cơm đúng giờ, đa số củi đều do Chu Minh Thần bổ.

Bởi chuyện này nên cậu không còn đủ tự tin để đối đầu với Chu Minh Thần nữa.
Sau khi sắp xếp rau củ của nhóm Tống Du Du hái về, bọn họ tìm ê-kíp chương trình để bán rau dưa hái được vào buổi chiều.

Sau khi loại đi một số sản phẩm bị hỏng, tổng cộng có 60 bắp ngô, 30 củ cải và 18 củ khoai tây.

Tổ chương trình trả cho họ tổng cộng 76 tệ.

Nhìn đạo diễn đưa tiền cho Chu Minh Thần, Mễ Dương và Tống Du Du là kích động nhất.

Cảm giác được cầm đồng tiền mà họ vất vả cả buổi trưa mới kiếm được trong tay đúng là khác vô cùng.
Vẻ mặt Mễ Dương xán lạn, cậu ta vui mừng nói: "Anh Minh Thần, tối tay chúng ta ăn thịt đi! Chúc mừng khoản thu nhập đầu tiên từ khi chúng ta bước vào nông trại."
Sau khi ghi chép mấy chữ trên sổ tay, Chu Minh Thần gật đầu đồng ý, anh nói: "Dạo này thời tiết khá nóng, tôi đã thương lượng với tổ đạo diễn để ngày mai bọn họ bổ sung thêm ít bia ướp lạnh, chờ khách đến, chúng ta có thể uống bia với nhau”.
"Anh Minh Thần muôn năm!" Đôi mắt của Mễ Dương sáng lên, hoàn toàn không nhớ đến những vất vả chiều nay, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mai có thể uống bia.
Đôi mắt của Du Sướng không tự chủ được mà nhìn Chu Minh Thần.

Cậu mới ngủ gật một giấc, Chu Minh Thần đã thương lượng xong chuyện bia bọt với đạo diễn rồi ư?
Du Sướng trông Mễ Dương như sống lại "full máu", lại nhìn Tống Du Du đang cong cong khóe miệng.

Giờ mới chỉ là ngày đầu tiên, Chu Minh Thần là chủ nhà đúng là vừa có tiếng vừa có miếng.

Tuy cậu cũng có chút hiểu biết về năng lực của Chu Minh Thần, nhưng anh vừa làm ảnh đế, vừa làm người đầu tư, rồi lại làm chủ nhà ở nông thôn.


Chu Minh Thần quá có năng lực rồi đấy?
Du Sướng nhìn chằm chằm góc nghiêng hoàn mỹ của Chu Minh Thần.

Đừng trách cậu hẹp hòi không rộng lượng, là do có vài người sinh ra để người khác ghen ghét.

Nhưng thân là một đạo diễn, tính cách hoàn mỹ và cuộc sống hoàn mỹ không hợp nhau.

Bệnh nghề nghiệp của Du Sướng lại phát tác, suy nghĩ của cậu bắt đầu phiêu lên.

Liệu có phải sự hoàn mỹ của Chu Minh Thần chỉ là một vai diễn không? Thật ra thân phận thật của anh có liên quan đến góc khuất nào đó, hoặc là ở chỗ không có người ngoài anh là kẻ vui buồn thất thường.

Khi Du Sướng đang tưởng tượng một ảnh đế bị cuốn vào vụ án giết người rửa tiền của xã hội đen, tiếng nói của Chu Minh Thần đã vang lên bên tai cậu.
“Sướng sướng, em đang mệt à? Em đi về phòng nghỉ chơi chút nữa đi, chờ lát nữa ra ăn cơm là được." Chu Minh Thần nghiêng đầu, nhìn Du Sướng đang thất thần với vẻ mặt quan tâm.

Vẫn may anh còn biết nói nhỏ lại, trừ Du Sướng, không ai có thể nghe rõ anh nói cái gì.
Một tiếng "Sướng Sướng" làm tất cả tình tiết trong đầu Du Sướng biến mất.

Mặt cậu rủ rũ, nhìn về phía Chu Minh Thần.

Bây giờ Chu Minh Thần đã đủ bất ổn rồi, cậu còn suy nghĩ linh tinh vớ vẩn gì vậy?
Sau khi ăn cơm chiều xong, bốn người đều cảm thấy mệt.

Họ nói chuyện hàn huyên trong phòng khách một lát rồi ai về phòng người nấy ngủ.

Phòng của Du Sướng rất rộng, hai bên phòng đều là giường đất lớn, ngoài phòng còn có một cái ban công nhỏ.

Buổi tối ở nông thôn có rất nhiều muỗi, tổ ê-kíp đã chuẩn bị màn cho họ.

Vừa hay cái màn đã chia không gian giữa ba bọn họ ra, tuy rằng ngủ chung một giường nhưng cũng nên tránh tiếp xúc thân mật với nhau.
Du Sướng nhìn cái màn đã được mắc xong, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cậu chọn vị trí ở bên trái, Mễ Dương ở giữa, Chu Minh Thần ở bên phải.

Du Sướng lấy gối đầu chuyên dùng của mình trong rương hành lý ra, tạm chấp nhận sự sắp xếp này.

Quay trương trình thì chắc chắn không được ngủ nướng, ba người đều lên giường nằm rất sớm.

Trong phòng không có camera, không biết có phải do mệt quá hay không mà trông Mễ Dương cũng không hoạt bát lắm.

Còn Du Sướng thì đúng là cậu có vài lời muốn hỏi Chu Minh Thần nhưng ngặt nỗi có Mễ Dương ở đây.

Chuyện mất trí nhớ của Chu Minh Thần có liên quan đến chuyện riêng tư của anh.

Trường hợp khá là bất tiện.

Trong phòng ngủ im lặng, chỉ có tiếng đám côn trùng rả rích từ bên ngoài truyền vào.

Du Sướng ôm gối đầu, trở mình, quay lưng về phía Mễ Dương.

Thôi, cứ để lần sau đi.
Nửa tiếng sau, khi Du Sướng đang mơ màng, một tiếng ngáy vang lên khiến cơn buồn ngủ của cậu muốn cuốn gói ra đi.

Nghe nói có một số người hay ngáy khi ngủ say, họ còn không biết mình bị ngáy khi ngủ.

Du Sướng ôm gối đầu che lỗ tai lại, yên lặng chờ đợi với suy nghĩ mong gặp may.

Nhưng tiếng ngáy ngủ của Mễ Dương không nhỏ lại mà còn càng ngày càng to.

Gối đầu căn bản không thể ngăn được tiếng ngáy của Mễ Dương.

Du Sướng dứt khoát từ bỏ phản kháng, nằm thẳng cẳng trên giường, vẻ mặt như chẳng còn luyến tiếc gì trên đời nữa.

Chắc chắn cậu và thằng nhóc Mễ Dương này khắc nhau, ngủ rồi cũng không cho cậu sống yên ổn.
"Em ngủ rồi à?" Giọng nói nam tính của Chu Minh Thần bỗng vang lên trong đêm tối.
Trong phòng chỉ có ba người, Mễ Dương thì ngủ say đến mức ngáy o o rồi, đương nhiên Chu Minh Thần đang hỏi cậu.

Ban đầu Du Sướng không muốn để ý đến Chu Minh Thần, nhưng nghĩ đến chuyện có lẽ anh cũng bị Mễ Dương làm ồn đến không ngủ được, trong lòng sinh ra cảm giác đồng cảm khi chung cảnh ngộ.
"Chưa ngủ." Xung quanh không có nguồn sáng, sau khi tắt đèn thì nhắm hay mở mắt cũng như nhau, Du Sướng quyết định nhắm mắt lại trả lời.
"Anh biết mà." Tiếng của Chu Minh Thần rất nhỏ, nhưng không biết có phải do ngoài tiếng ngáy ra thì không có âm thanh nào khác hay không mà Du Sướng nghe được giọng nói của Chu Minh Thần vô cùng rõ ràng.

Cậu còn cảm nhận được cả ý cười trong lời nói của anh, như là anh đang thủ thỉ bên tai cậu vậy.
"Nếu như buổi tối có tiếng ồn, chắc chắn em sẽ không ngủ được." Những lời này mang theo ý cười, lại có vài phần thân mật, nhưng loại thân mật bày lại quá giới hạn, làm người khác cảm thấy mình bị quấy rầy.
Đúng là Du Sướng có một thói quen như vậy, Chu Minh Thần biết cũng không có gì lạ.

Trước đây đi quay ngoại cảnh cho "0714", cậu và Chu Minh Thần thường ngủ chung một phòng, vậy nên cậu biết Chu Minh Thần không có tật xấu ngáy hay nghiến răng khi ngủ, Chu Minh Thần cũng biết cậu có yêu cầu rất cao với hoàn cảnh khi ngủ, chỉ cần có tiếng động là cậu không ngủ được.
Có lẽ do nghĩ đến những chuyện cũ ngày xưa ấm áp, tâm trạng bực bội lúc nãy của Du Sướng đã từ từ bình tĩnh lại, cậu hỏi với giọng điệu bình tĩnh: "Chu Minh Thần, anh nhớ được bao nhiêu chuyện giữa chúng ta?"
Trước đây Du Sướng chỉ biết Chu Minh Thần mất trí nhớ, nhớ nhầm mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng cậu chưa bao giờ tìm hiểu tình trạng ký ức hiện tại của Chu Minh Thần ra sao.

Một là cậu không quan tâm.

Hai là cậu cảm thấy không cần thiết, dù sao bọn họ cũng không liên quan đến nhau.

Nhưng bây giờ Chu Minh Thần cùng tham gia một chương trình với cậu, nhìn điệu bộ kia là biết anh cũng không muốn đổi người.

Vậy nên cậu nói sau này họ không còn tiếp xúc với nhau nữa thì đúng là lừa mình dối người.

Hơn nữa đột nhiên Du Sướng rất tò mò, rốt cuộc Chu Minh Thần nhớ được những gì, và đã quên những gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương