Dư Duy vừa tạo kiệt tác hoàn hảo này xong thì tất cả các dây thần kinh như được bước vào trạng thái thả lỏng hoàn toàn, anh gục vào lòng Ôn Biệt Yến thiếp đi, mãi một lúc sau cảnh sát cũng đã tới.

Pheromone đã cuốn theo những cơn gió lạnh đi xa rồi, khắp căn ngõ nhỏ này chẳng có vương chút mùi thủy mặc áp chế nào nữa, chỉ còn tiếng kêu rên của những kẻ bại trận đang ôm bụng vang vọng khắp nơi.

Trừ Dương Tiêu.

Gã bị thương rất nặng,

Dương Tiêu cứ như con chó đã chết dính sát vào nền đất ướt át, vết thương chỗ thì bầm tím chỗ thì nứt nẻ. Xương gò má của gã là vùng bị thương nghiêm trọng nhất, tơ máu nhàn nhạt dần chảy ra từ đó, đôi mắt khép lại, hơi thở mong manh vô cùng yếu đuối.

Đối với cảnh sát mà nói thì lớp trẻ thanh niên đánh nhau ẩu đả là chuyện quá đỗi bình thường, chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi cũng có thể gây chuyện rồi nên tình trạng như này cũng chẳng hiếm gặp lắm.

Chỉ là lúc bọn họ hay tin tất cả người bệnh trên cán thương đều là do một tay Dư Duy xử gọn, ai nấy cũng không khỏi bất ngờ

Một chọi chục mà vẫn dập người ta ra bã như này, giới trẻ bây giờ ai cũng lợi hại vậy sao?

Đám lưu manh kia cứ la hét không ngừng, bị bứng về cục Cảnh Sát. Duy chỉ còn Dương Tiêu với Dư Duy phải đến bệnh viện vì vết thương khá nghiêm trọng.

Vốn dĩ Ôn Biệt Yến định đi theo Dư Duy, nhưng tận đến lúc kết thúc sự tình Trương Vọng mới đến hiện trường nên cậu ta vốn chẳng hay biết tại sao sự tình lại đến đường nước này, chỉ sợ mấy tên côn đồ kia lại bẻ cong sự thật gây hiểu nhầm thì chết dở. Cuối cùng, Ôn Biệt Yến chỉ đành để Trương Vọng đưa Dư Duy đến bệnh viện, còn mình thì theo cảnh sát lên phường trình bày sự việc.

Quả nhiên không khác với dự đoán của cậu là bao, đám côn đồ kia liên tục bẻ cong sự thật, kiếm cớ bao biện cho bản thân

"Bọn tôi không hề động chạm gì đến nó, chỉ đi ngang qua thôi mà, ai biết tại sao nó nổi điên nổi khùng lên vì gì đâu?"

"Đúng vậy! Bọn tôi chỉ đi ngang qua đó mà thôi, thấy hai người họ thân mật ân ái trong góc cũng chỉ huýt sáo vài câu để giỡn, ai ngờ..."

"Chú cảnh sát à, nhìn vết thương trên người bọn tôi đi này, lại còn đại ca đang nửa sống nửa chết của chúng tôi nữa. Người thông minh nhìn phát là biết ai bắt nạt ai mà, bọn tôi mới là người bị hại huhuhu..."

"Ngực tôi đau quá, ban nãy vừa bị thằng oắt con đấy đá vào xương sườn, không biết là có bị gãy hay không mà sao chẳng ai đưa tôi đến bệnh viện vậy chứ....."

Cảnh sát đang cầm sổ ghi chép lời khai nhíu chặt mày lại, anh cất bút khoanh tay dựa lưng vào ghế nhìn bọn nó: "Ý mấy cậu là bọn họ gây sự trước, động chân động tay trước?"

"Đúng đúng đúng." Tên côn đồ liên tục gật đầu: "Chú cảnh sát à, bọn tôi oan uổng quá đi mất, chỉ đi ăn khuya thôi mà cũng gặp phải chuyện như vầy, quá đỗi bi thảm!"

Cảnh sát chỉ chỉ vào Ôn Biệt Yến đang ngồi im chẳng nói gì, cậu chỉ kể đúng toàn bộ sự tình ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện rồi im lặng nghe bọn côn đồ nói nhảm nói láo: "Nhưng bạn nhỏ này bảo mấy cậu gây sự trước?"

"Ai gây sự cơ chứ?" Tên côn đồ trừng mắt: "Bọn tôi cũng trải qua đạo nghĩa giang hồ rồi, sao có thể ỷ mạnh hiếp yếu chứ?!"

Viên cảnh sát híp mắt nhìn Ôn Biệt Yến, sau đó lại nhìn về phía bọn côn đồ mặt mũi bầm dập trông cực kì không giống người tốt kia, chẳng hề tin tưởng đống lời khai của bọn nó.

"Bạn nhỏ."

Anh hất cằm về phía Ôn Biệt Yến, ý bảo cậu mau trình bày lại ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện một cách kĩ càng.

Bỗng dưng một vị cảnh sát lùn lùn đẩy cửa đi vào, ném xấp giấy tờ lên bàn.

Sau đó anh ta chống tay vào bàn liếc mấy tên côn đồ kia, liệt kê toàn bộ tên tuổi mỗi người: "Đám bọn cậu với cả đại ca đang nằm bệnh viện kia có tiền án từ trước rồi, đã là kẻ tái phạm lại còn rống mồm kêu oan, lên phường uống trà nhiều lần rồi vẫn chưa quen à?"

Cả đám chỉ lẳng lặng len lén nhìn nhau không dám nói gì

"Không thừa nhận cũng vô dụng." Chú cảnh sát lùn lùn kia đẩy hồ sơ ra trước mặt bọn nó: "Tiền án của mấy cậu đều ghi hết trong đây, có muốn tự mình xác minh không?"

Ôn Biệt Yến nhíu mày nhìn đống hồ sơ tài liệu, sau đó lại nhìn mấy tên côn đồ

"Nào nào chú cảnh sát à, việc nào ra việc nấy chứ." Rõ ràng là tên côn đồ kia đã bắt đầu có dấu hiệu chột dạ, không đủ tự tin: "Tuy là bọn tôi từng vi phạm, nhưng ai cũng trải qua giáo huấn rồi mà, bọn tôi đã quyết tâm thay da đổi thịt từ lâu rồi!"

"Đúng vậy, mấy anh không thể lấy tiền án mà đổ tội lên người chúng tôi được, như vậy là không công bằng!"

"Chính nó, người bị đánh là bọn tôi, bao nhiêu cớ sự xui xẻo đổ hết lên bọn tôi thì bọn tôi cũng cam chịu, không truy cứu trách nhiệm hình sự nữa, bọn tôi xin giảng hòa! Được chưa?!"

Thực tế thì mấy vụ ẩu đả giữa các thanh thiếu niên thường không mấy nghiêm trọng lắm, chúng có thể vô trại giáo dưỡng hoặc là hai bên bắt tay làm hòa, sau đó viết giấy cam kết sau này sẽ không tái phạm nữa.

Cơ mà theo như Ôn Biệt Yến kể lại thì vụ này còn đề cập đến cả vũ nhục Omega, thậm chí là quan hệ tình dục trước tuổi vị thành niên nữa. Mà ở thời thế bây giờ thì Omega chính là đối tượng được pháp luật quan tâm và bảo vệ nhất, chuyện này đâu phải chuyện nhỏ, nhất định phải làm cho ra lẽ mới được.

"Mấy cậu muốn giảng hòa thì giảng hòa à? Chuyện nào nào có đơn giản như vậy, với lại mấy cậu cũng đã hỏi phía bên còn lại có đồng ý hay không đâu?

Tên côn đồ tưởng chuyện này đã kết thúc tại đây, ánh mắt long lanh sáng ngời nhìn Ôn Biệt Yến ——

"Không."

Ôn Biệt Yến lạnh nhạt nói: "Tôi không đồng ý làm hòa."

Dư Duy bị thương, chỉ với điều này thôi đã khiến cậu nhất quyết không đồng ý làm hòa bằng bất cứ giá nào rồi.

"Này này bạn gì ơi, chuyện gì đến thì cũng đã đến, đi thì cũng đã đi, có mỗi việc cỏn con vậy thôi mà cũng phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vầy hả?"

"Chờ phía bên cảnh sát làm rõ sự tình mọi chuyện, khắc cậu sẽ tự biết tại sao tôi phải làm căng như vậy. Miễn làm hòa."

"Này——"

Cộc cộc

Tiếng gõ cửa vang lên, lại thêm một viên cảnh sát đi vào, cô nhìn hai vị đồng nghiệp rồi nói: "Không cần hỏi, tổ trưởng đã liên hệ với bên kia rồi, phái người kiểm tra lại camera đi." 

"Camera?"

"Camera?!!"

Đám côn đồ bỗng dưng biến sắc, đập bàn đứng dậy trợn mắt nhìn viên cảnh sát. 

Vị cảnh sát lùn lùn liếc nó: "Sao cậu lại kích động như vậy? Chột dạ?"

Sắc mặt của tên côn đồ thoáng chốc cứng đờ, hậm hực ngồi lại: "Không phải không phải, không chột dạ, không chột dạ, chỉ tò mò chút thôi......"

"Bây giờ là lúc để cậu tò mò à?"

Vị cảnh sát lùn lùn chỉ tay ra cửa, hỏi: "Camera khu nào? Không phải camera trong ngõ đấy hỏng rồi à? Tôi nhớ là nó đã sửa đâu?" 

"Đúng vậy! Không phải đã hỏng rồi sao?!"

Tên côn đồ lại chen miệng vào, bị cảnh sát trừng mắt cái liền chẳng dám ho he gì nữa. 

"Đúng là camera công cộng thì hỏng thật, cơ mà hôm qua hiệu trưởng trường đại học Hoài bảo buổi tối cuối tuần thường có các sinh viên với cặp đôi đi trên quãng đường đó, không có camera thì không an toàn lắm, mà chờ sửa thì phải đến mùa quýt năm sau mới được nên ông ấy chi tiền lắp cái mới luôn, ai dè hôm qua vừa lắp nay đã có cơ hội dùng rồi." 

Sắc mặt mấy tên lưu manh bỗng chốc đanh lại

Đờ mờ... sao lại trùng hợp như vậy chứ???

Vị cảnh sát lùn lùn kia gật đầu bảo "ok", sau đó hỏi đám côn đồ: "Có gì muốn nói nữa không?" 

"......"

"......."

"......"

Thôi được rồi, đến cả camera còn ghi lại được thì bọn nó còn lấy cớ gì để bao biện cho bản thân được nữa?

Đúng là vật cản khó nhằn, chuyện xui xẻo thế này mà cũng ập đến trên đầu bọn nó được. 

Sự việc có chuyển biến mới, có người đau buồn thì hiển nhiên cũng sẽ có người vui mừng. 

Khóe môi Ôn Biệt Yến khẽ cong cong, xóa sạch đống thông tin cậu vừa mới biên tập lại. 

Nếu sự việc đã không còn gì để trì hoãn nữa, vậy thì đợi Chương Dao về rồi bàn lại với cô ấy vậy. 

...

Hôm sau

Ôn Biệt Yến xuống tầng mua đồ ăn sáng xong xuôi, lúc lên đã thấy Dư Duy tỉnh lại, nhe răng cười tươi muốn chạm vào miệng vết thương. 

"Anh à, đừng chạm vào nữa." Cậu để đồ ăn lên bàn rồi chạy đến kiểm tra vết thương của anh: "Vừa mới thoa thuốc xong, chạm vào là trôi hết đấy." 

"Yến Yến!"

Dư Duy thấy cậu, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời ngời cả lên: "Em ở đây với anh à?"

"Không, trải nghiệm cuộc sống phòng bệnh thôi anh."

Dư Duy ôm mặt nhoẻn cười, vừa mới cười chưa đầy một giây thì đã vội vàng nhăn lại vì đau: "Ặc—— đau quá đi mất, anh hết đẹp trai rồi à?" 

"Vẫn đẹp trai lắm." Tuy rằng cậu thấy đau lòng thật đấy, nhưng nhìn dáng vẻ hấp tấp bộp chộp của anh vẫn cảm thấy có chút buồn cười. Ôn Biệt Yến ngồi ở mép giường, thổi khẽ lên miệng vết thương: "Không chảy máu đâu, chỉ là khóe miệng có vết bầm thôi, anh đừng ngáp to quá kẻo vết thương nứt ra đấy." 

"Vết thương nứt ra á..... Sợ vậy???" Dư Duy sợ hãi lẩm bà lẩm bẩm, chống cằm không dám nói to. 

"À đúng rồi, Yến Yến ơi, em đưa anh tới bệnh viện à?"

"Em không." Ôn Biệt Yến lắc đầu: "Em lên cục cảnh sát khai báo, còn Trương Vọng đưa anh đến bệnh viện.  "

"Cục Cảnh Sát?"

Dư Duy giật mình, vội vàng hỏi cậu: "Báo án à? Em không đánh nhau, em là người bị hại mà? Bọn họ kéo em lên cục cảnh sát làm gì? Có khó xử lắm không???" 

Đống câu hỏi liên tục ùa đến khiến Ôn Biệt Yến không biết nên khóc hay cười nữa: "Em không sao đâu anh, chỉ lập biên bản thôi, em cũng không bị bắt giam mà." 

Dư Duy nghĩ nghĩ một hồi, lại hỏi tiếp: "Sao chú cảnh sát không bắt anh lên phường cùng luôn nhỉ?"

"Anh đi làm gì, định dùng tài ăn nói theo kiểu Tam Tự Kinh của anh để tuyên dương chiến tích vĩ đại một chọi một trăm của anh à?"

Ôn Biệt Yến không lưu tình chút nào, tranh thủ cười nhạo bạn trai: "Mà với tình hình sức khỏe của anh thì lúc ấy chú cảnh sát có muốn kéo anh lên phường cũng khó, lại phải tốn công tốn sức đánh thức anh dậy, phiền lắm." 

"À cũng phải." Dư Duy nói: "Anh hôn mê."

"Không phải hôn mê."

"Ơ?"

"Anh chỉ mệt rồi thiếp đi thôi." Ôn Biệt Yến nói: "Bác sĩ bảo vậy."

"......"

Thôi được, dù sao thì trước mặt Yến Yến, mặt mũi của anh đều bị vứt sạch ra chuồng gà hết cả rồi.

Ôn Biệt Yến kể hết tình huống lúc cậu ở cục Cảnh Sát với anh, còn kể thêm chút tình hình hiện tại của Dương Tiêu cậu vừa mới hóng hớt được. 

".......Bác sĩ bảo nó bị đánh thành như vậy mà cũng chưa vào ICU, gãy xương cẳng chân, chỗ nào bị anh đánh cũng bị thương rất nghiêm trọng, phải mất vài tháng nữa mới khôi phục như lúc đầu được." 

"Nghe cũng nghiêm trọng phết đấy." Dư Duy khịt mũi: "Đáng đời, ai bảo nó bắt nạt em."  

Anh còn thấy mình đánh vẫn nhẹ tay chán, nên đạp nát tuyến thể của nó, đập gãy răng nanh khiến nó vĩnh viễn không bao giờ giở trò kinh tởm như này nữa! Thế mới là mạnh tay!

"Ừ, đáng đời lắm." Ôn Biệt Yến vuốt vuốt mái tóc rối xù của anh: "Không sao hết, ở đấy có camera, chúng ta đang nắm giữ lợi thế. Với lại mẹ em về rồi, cô ấy bảo để cổ giải quyết cho, đảm bảo Dương Tiêu và đồng bọn của nó sẽ chịu hình phạt thích đáng, cũng sẽ không cần chúng ta đứng ra giải quyết nữa."  

Giờ Dư Duy mới nhớ ra mẹ Yến Yến là luật sư, thở dài cảm thán: "Hóa ra có chỗ dựa là cảm giác như này, thích thật đó."

"Bảo là chỗ dựa thì phóng đại quá, chỉ là cũng có chút am hiểu về phương diện này mà thôi." 

Tất nhiên, Chương Dao có mạng lưới quan hệ vô cùng rộng, xử lý mấy chuyện cỏn con như cãi vã như này cũng chỉ là chuyện nhỏ, cơ mà mấy lời này Ôn Biệt Yến vẫn giữ trong lòng chưa hề nói ra.  

"À đúng rồi, anh ơi, em có chuyện muốn hỏi."

Những thắc mắc vẫn luôn ẩn sâu trong lòng Ôn Biệt Yến từ tối hôm qua đến tận bây giờ mới có cơ hội giải đáp: "Anh với Dương Tiêu có ân oán gì với nhau vậy? Còn có Trần Phàm nữa, anh biết cậu ta từ trước rồi đúng không?" 

Nếu cậu cũng đã bị cuốn vào những chuyện như này rồi thì Dư Duy cũng không giấu diếm được gì nữa, nói tất cả mọi chuyện ra cho cậu. 

Vốn dĩ Dương Tiêu học ở trường số 3, là anh em hàng xóm với trường số 1. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau, càng không quen biết gì nhau, nước sông không phạm nước giếng chẳng hề qua lại. Tận cho đến một hôm, anh chán quá chẳng biết làm gì nên mới nổi tính ngựa ngựa đi đường vòng mua xiên nướng BBQ, vừa lúc bắt gặp một đám lưu manh đang bắt nạt Omega, đầu đàn là Dương Tiêu. 

Omega là hai bạn nữ mặc áo sơ mi đồng phục trường số 3, áo khoác đầy dấu chân bẩn thỉu thì bị vứt lăn vứt lóc ở cửa ngõ. 

Con hẻm này là ngỏ cụt kẹp giữa hai bức tường thành của khu dân cư, do một đầu thì bị chặn, một đầu thì có người đứng canh nên tiếng gào thét kêu cứu thảm thiết của hai cô chẳng thể thu hút nổi sự chú ý của người dân qua đường. 

Tất nhiên, đang người nhàn rỗi đi tản bộ như Dư Duy là ngoại lệ 

Dương Tiêu với hai tên đồng bọn của gã vốn đã có tiền án, địa điểm gây sự cùng thủ đoạn đều vô cùng quen thuộc, nó thích nhìn nữ sinh vô vọng giành giật sự sống, cũng chẳng buồn thả pheromone ra áp bức. 

Tận đến lúc bị bạn nữ kia cắn mạnh vào môi mới thẹn quá hóa giận thả pheromone ra áp bức cô khiến cô kiệt sức ngã quỵ xuống chẳng thể đứng nổi nữa. 

"Cắn tao? Tao coi trọng bọn mày đến thế là đã cho mày mặt mũi lắm rồi đấy? Tao đây cũng không phải loại rau cỏ rác rưởi gì cũng nuốt đâu đấy, được tao nhìn trúng là vinh hạnh của bọn mày rồi mà còn không biết điều?!" 

Bạn nữ kia vừa định nói gì đó thì bị tát mạnh một cái, đau đến nỗi tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, âm thanh bên tai cũng dần trở nên hỗn loạn hơn. 

"Anh Tiêu à, đừng phí lời làm gì. Mấy em ý không muốn là do còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm thôi. Chờ tí nữa anh giúp tụi nó hưởng qua mỹ vị ái tình thì lại chả sướng như lên tiên à?" 

"Đúng vậy, đừng phí lời làm gì, tốn nước bọt tốn thời gian, sướng xong thì tụi mình ra net làm vài ván thâu đêm!"

Dương Tiêu nhổ nước bọt lên mặt đất, cười khanh khách: "Cũng đúng, lột sạch quần áo bọn nó ra đi, không nghe thì cứ cắn nó. Bọn mày cũng đừng khóc như thể cả nhà rồi nữa đi, đợi tí nữa tao làm cho thì lại chả sướng quá." 

Tiếng khóc nghẹn ngào chất đầy tuyệt vọng cứ đong đầy ở cổ họng nhưng chẳng thốt ra được, bạn nữ kia cố gắng cuộn tròn mình lại, ngón tay run rẩy siết chặt góc áo. 

Dương Tiêu phát điên muốn túm cổ cô tát thêm cái nữa, chỉ là lần này chỉ kịp vung tay lên, chưa kịp vung tay xuống thì đã bị pheromone cường độ cao của ai đó áp chế. 

Sắc mặt của gã bỗng chốc tối kịt lại, gã quay đầu sang thì thấy có một anh bạn khá là mảnh khảnh đang vác cặp sách tựa vào tường, tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào. 

"Người anh em, coi lại bản thân xem mình là ai mà ngông thế? Muốn làm gì thì làm à? Tưởng hứng thú với người ta là cho người ta mặt mũi sao? Mấy lời ghê tởm này mà cậu cũng thốt ra được luôn á? Buồn nôn." 

"Mày là ai?" Dương Tiêu nhìn anh: "Nếu còn trân quý sinh mệnh của mình thì cút ra chỗ khác, đừng chõ mũi vào." 

Dư Duy cười nhạt: "Mấy chuyện thường tình thì tôi nào có dám nhúng tay, nhưng nhúng tay vào diệt trừ kẻ ác đi bắt nạt Omega thì lại là sở thích của tôi đấy, thích đến nỗi chẳng buồn trân quý sinh mệnh cơ mà....." 

Anh vứt găng tay sang một bên, bẻ khớp ngón tay, rồi nở một nụ cười tươi rói: "Hay là chúng ta đấu tay đôi chút rồi gì tính sau nhỉ?" 

Bảy tám người cũng chẳng phải đối thủ của anh, huống chi lúc ấy đám Dương Tiêu chỉ có đúng ba người. 

"Vậy nên anh xử gọn bọn họ luôn hả?" Ôn Biệt Yến hỏi.

Dư Duy khoe khoang cười tươi, suýt chút nữa lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, vội vã nín cười: "Tất nhiên, bọn họ đâu phải đối thủ của anh đâu, bị anh dập cho ra bã cái là cong đuôi cúp đít chạy vội luôn." 

"Vì chuyện này mà nó ghi hận lâu vậy luôn?"

"Một phần thôi." Dư Duy giơ hai ngón tay, nói: "Anh ghi lại cảnh nó ức hiếp hai bạn nữ kia rồi, hai phút."

Lúc ấy Dương Tiêu bận bắt nạt hai bạn nữ kia rồi nên chẳng thèm quay đầu lại, anh thấy vậy mới lấy điện thoại ra quay video, muốn quay thêm nhưng sợ ảnh hưởng đến hai bạn nữ kia nên chỉ quay đúng 2 phút đã tắt máy." 

"Sau đó anh đưa video kia cho hai bạn nữ bị bắt nạt hôm ấy, xử lý như nào anh để hai bạn ý tự quyết định hết. Cứ tưởng rằng mấy bạn ý nhát gan chỉ dám giữ lại làm bùa hộ mệnh, ai ngờ mấy bản can đảm hơn anh tưởng nhiều, gửi thẳng tới email của hiệu trưởng luôn. Nhờ chuyện này mà Dương Tiêu bị cho thôi học, lại còn để vết nhơ vào hồ sơ, không trường nào chịu thu nhận nó làm học sinh cả." 

Chân tướng sự việc dần dần được hé mở, Ôn Biệt Yến cau mày, vô thức lộ ra chút nóng nảy hiếm thấy. 

Cậu vội vàng thúc giục Dư Duy: "Trần Phàm thì sao anh? Kể em nghe coi." 

"Trần Phàm thì đơn giản hơn nhiều." Dư Duy vừa biên soạn lại ký ức vừa kể chuyện cho cậu nghe: "Hồi ấy cậu ta nổi danh hay đi bắt nạt các bạn nữ lắm. Có một hồi anh với Trương Vọng tình cờ thấy cậu ta đang chặn đường một bé gái, ỷ mình cũng là Omega mà giở trò lưu manh." 

Trí nhớ của anh khá tốt, nhìn chút thôi đã nhớ ra đấy là ai. Sau khi nhận diện xong xuôi rồi thì anh lao đến đấm cho cậu ta một cái, lại còn hùng hồn tuyên bố rằng sau này lần nào gặp cậu ta thì lần ấy sẽ là ngày tàn của cậu ta, đến khi nào chừa thì thôi. 

Trần Phàm có tà tâm lớn nhưng gan thì lại rất bé, mới bị đấm hai cái thôi rén hẳn, quay sang cầu xin ba mẹ cho nó chuyển sang trường số 7, cách rất xa Dư Duy.

Cơ mà nghe nói sau này không biết làm gì mà lại bị cho thôi học, phỏng chừng bây giờ cũng chung một giuộc với Dương Tiêu, làm thành phần cặn bã của xã hội cũng nên. 

Nhịp tim của Ôn Biệt Yến dần dần dồn dập hơn, bình tĩnh nhìn Dư Duy mãi không nói nên lời.

Hóa ra là như thế này......

Suy đoán lần trước ở sân thể dục cuối cùng cũng được giải đáp. 

Vì Trần Phàm bắt nạt Omega nên mới bị Dư Duy buộc chuyển trường, mà cũng vì Trần Phàm là Omega nên Dư Duy mới nói những lời lẽ cay nghiệt như vậy để răn đe lại cậu ta. 

Cậu sai rồi, cậu đã hiểu sai tất cả mọi chuyện rồi. Dư Duy chưa từng coi khinh Omega, cũng chưa từng vũ nhục ức hiếp bất cứ Omega nào, tất cả đều xuất phát từ hiểu lầm tai hại của cậu. 

***Chắc đây là bug của Nha Nha á -"д´-

Chiếc gai khoảng cách giữa hai người được diệt sạch sẽ không còn chút mầm mống nào, Ôn Biệt Yến ngơ ngác nhìn người trước mặt, cảm xúc phức tạp liên tục trào dâng lên trong lòng cậu, dần dần lấp kín mọi khoảng trống. 

Có ngại ngùng, có may mắn, cũng có cảm giác nhẹ nhõm vì đã có câu trả lời cho khúc mắc của mình....... 

Hơn nữa, cậu lại càng yêu người trước mặt cậu nhiều hơn, càng lúc lại càng thêm yêu. 

Bạn trai của cậu quả nhiên là Alpha tốt nhất, lợi hại nhất, xuất sắc nhất thế giới mà! 

Dư Duy quơ quơ tay trước mặt cậu, anh dí sát vào hỏi Ôn Biệt Yến đang ngẩn người: "Yến Yến sao thế? Choáng váng trước sự tích hào hiệp hùng dũng của anh Dư nhà em hả?" 

Ôn Biệt Yến hôn lên tay anh, sau đó nhào thẳng vào lòng Dư Duy, dang tay ôm chặt lấy anh

"Yến Yến, sao vậy em?"

Ôn Biệt Yến nén chặt niềm vui vào trong lòng, lắc đầu nguầy nguậy. 

Mùi hương của bạn trai ngọt tựa kẹo bông gòn vậy, tan chảy làm cả người cậu chìm vào trong sự ấm áp. 

"Anh à, sao lúc nguy cấp như thế mà anh vẫn bình tĩnh quay video được vậy?"

Dư Duy liền đáp lại: "Đấy là suy nghĩ chu toàn, chỉ có quay video mới có bằng chứng cáo tội được chứ."

Ôn Biệt Yến hỏi tiếp: "Vậy sao hôm qua anh liều lĩnh thế? Không những chẳng thèm quay video làm bằng chứng, lại còn đánh người ta suýt chết nữa?" 

Dư Duy: "Này không so sánh được, khác nhau hoàn toàn."

"Khác chỗ nào vậy anh?"

"Nếu nạn nhân là người khác, anh chỉ muốn diệt ác giúp dân. Nhưng đến lúc thấy em là nạn nhân, anh đã nghĩ, anh rất ghét bất cứ ai phải để em chịu ấm ức. Chỉ cần nhìn thấy ai gây hấn với em thôi là trong lòng anh đã dấy lên quyết tâm nhất định phải báo thù rồi." 

Ôn Biệt Yến nhắm mắt lại, âm thầm siết chặt vòng tay đang ôm bạn trai hơn. 

Cứu mạng, cậu thích người này quá đi mất, thật sự rất thích, rất rất rất thích luôn ý.

Dư Duy vẫn không hiểu tại sao bạn trai lại trở nên dính người như vậy, cơ mà chỉ cần biết đây là chuyện tốt, thế là được rồi!

Tuyến thể của cậu vẫn còn lưu luyến chút pheromone nhàn nhạt của anh, Dư Duy vui vẻ cúi đầu hít hà mùi mặc nhài thoảng thoảng. Ký ức về nụ hôn nóng bỏng ở ngõ nhỏ góc tường bỗng dưng bị khơi dậy lại, chiếm trọn tâm trí anh. 

Đến tận bây giờ anh mới lại cảm nhận được tất cả những ái muội của nụ hôn tối qua, hậu tri hậu giác. 

Hóa ra hôn môi là loại cảm giác như này, thích quá đi mất. 

Yến Yến nhà anh ăn gì mà ngọt thế không biết. 

Vừa thơm vừa mềm, tối qua hôn đến thế rồi mà vẫn còn chưa đủ, anh vẫn muốn hôn thêm....... 

Cổ họng anh bỗng chốc khô khốc lại. 

Dư Duy mím chặt môi, còn đang nghĩ xem nên bán thảm thế nào để được em Yến cấp phép cho hôn môi thêm lần nữa, nhưng vừa mới khai thác ý tưởng được một lúc thì bỗng dưng một ý nghĩ kinh khủng nảy ra trong đầu anh. 

Anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn tuyến thể của Yến Yến, run rẩy hỏi cậu: "Yến Yến, em bảo mẹ em về rồi à?"

Ôn Biệt Yến: "Vâng, sáng nay cô ấy mới đi công tác về xong."

Dư Duy lại hỏi: "Em gặp mẹ chưa?"

Ôn Biệt Yến: "Gặp rồi"

"......"

Dư Duy hít sâu một hơi, không khí nén chặt trong lồng ngực không dám thở ra: "Vậy nên, mẹ em... biết em yêu sớm lại còn bị thằng nhãi như anh đánh dấu.....rồi hả?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương