Editor: Qing Yun

Kỳ Điểm Không Gian.

Iwanaga Kotoko khuỵu gối ngồi xuống ôm lấy hai chân mình.

Lại nói, sao đột nhiên tên đểu kia không đưa son cho cô nhỉ.

Là đã nhận ra điều gì sao... NPC(1) thức tỉnh? Trò chơi bị bug?

(1) NPC là được viết tắt từ Non-player character được hiểu nôm na là các nhân vật xuất hiện trong một tựa game mà người chơi không thể điều khiển được. Thông thường các NPC thường xuất hiện nhiều trong các tựa game nhập vai, hành động nhằm mục đích cho các nhân vật do người chơi điều khiển đối thoại để biết một thông tin, chức năng nào đó hoặc phổ biến hơn là để làm nhiệm vụ... (theo internet)

Nhưng nhìn Gojo Satoru không giống phát hiện cô đang chơi trò chơi. Dù thế nào sau khi nhiệm vụ thất bại cô cũng sẽ rời đi, những chuyện đã xảy ra sẽ tự động bị xóa bỏ.

Hiện tại cô có hai lựa chọn.

Sử dụng [ lưu trữ 1], tiếp tục giả dạng làm Tsumiki rồi liều mạng với Gojo Satoru.

Hoặc là bắt đầu lại lần nữa.

Cái gì mà nhiệm vụ người mới, rõ ràng là mở ra hình thức địa ngục!

Gà mờ như cô thật sự rất thất bại.

Iwanaga Kotoko ngẩng đầu khỏi hai chân, lựa chọn xem tư liệu về Gojo Satoru, đầu ngón tay kéo màn hình, muốn tìm kiếm điểm đột phá.

"Trường học gì chứ, chỉ có hai học sinh...'

Trường học của Gojo Satoru là trường Cao đẳng Kỹ thuật Lời nguyền, có hai người cùng khóa là Shoko và Gojo Satoru.

Shoko chỉ ở trong trường chứ không ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu đóng giả thì tỷ lệ gặp người thật rất lớn. Trước mắt Geto Suguru có thân phận 'bỏ trốn', cũng không thích hợp xuất hiện trong trường.

"Đàn em khóa dưới thì..."

Haibara đã qua đời càng không được, làm không cẩn thận sẽ tạo thành sự kiện ma quái.

Nanami Kento còn tạm được, bây giờ người không ở trường học. Nhưng dáng vẻ này không phải ông chú hầm hố à? Ông chú hầm hố đi lấy son môi của tên đểu kia, nghĩ thế nào cũng thấy quái quái...

Iwanaga Kotoko nằm xuống mặt đất.

"Quả nhiên vẫn nên nghĩ cách lấy son từ trên người.

Lấy son từ người đàn ông liên tục từ chối đưa son môi cho mình, cái này không phải rất sảng khoái à.

Đại não Iwanaga Kotoko dần thả lỏng.

Lại nói tiếp, dải Ngân Hà này thật là đẹp, kéo dài từ đầu này đến đầu kia, thỉnh thoảng có thiên thạch xẹt qua. Nếu có thể xem cùng Dazai-san thì tốt rồi, cũng không biết anh ấy có thích hay không.

Thích... Sao...

Iwanaga Kotoko ngáp một cái.

"Nếu xuống tay từ sở thích... zzzZZZ..."

Không biết đã qua bao lâu.

Cô dụi mắt ngồi dậy.

"Mình đang ngủ à.'

[Có tiếp tục trò chơi hay không?]

"Tiếp tục." Iwanaga Kotoko nói: "Tôi đã nghĩ ra cách rồi."

Hỉ Lâu Phúc!

Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước trong trò chơi đã nhắc đến Hỉ Lâu Phúc bao nhiêu lần.

Dù là Gojo Satoru cầm túi đứng ở trên đường, hay là ở trước cửa nhà Fushiguro, lại thêm lời đối thoại với Tsumiki nữa... Xem ra là rất thích.

Đánh cuộc một phen đi!

Trong trò chơi, nhà Gojo có thế lực khổng lồ, nhưng trọng tâm của họ không nằm trong giới kinh doanh.

Không khéo, thương giới chính là thiên hạ của nhà Iwanaga. Thân phận của cô ở trong trò chơi cũng không khác ngời đời bao nhiêu.

Iwanaga Kotoko trở lại ngã tư quen thuộc, liếc mắt một cái là nhìn thấy Gojo Satoru, cô dứt khoát lựa chọn đi về hướng ngược lại.

Cô sử dụng chức năng Gia tốc thời gian, viết kế hoạch thu mua, mời dự hội nghị, điều động tài chính, tất cả đều lưu loát dứt khoát.

"Mua toàn bộ chi nhánh của Hỉ Lâu Phục!"

Lại có vài phần tư thái của nữ tổng giám đốc bá đạo.

Trời lạnh, đã đến lúc làm cho Gojo Satoru không thể ăn bánh ngọt của Hỉ Lâu Phúc rồi.



*

Giới bánh ngọt nhấc lên sóng togió lớn.

Nguyên nhân chỉ có một. Cửa hàng Sendai nổi tiếng của Hỉ Lâu Phúc và các chi nhánh trực tuyến cũng như ngoại tuyến của nó đều bị tập đoàn Iwanaga mua lại. Họ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đóng toàn bộ cửa hàng, cho dù có chuyện lớn bằng trời cũng không mua được bánh ngọt ở Hỉ Lâu Phúc nữa.

Iwanaga Kotoko liên tục nhận được điện thoại gọi đến, lợi dung tin tình báo do nhóm yêu quái cung cấp, cô giải quyết nhẹ nhàng từng cái một.

"Lượng tiêu thụ chè đậu nành rất tốt? Vậy thì thế nào, ngừng bán toàn bộ... Biết cái gì là 'tiếp thị đói khát' không?"

"Không đồng quan điểm... Có thể, vậy trước đó chúng ta nói về doanh thu ba triệu đã mất tích trong quý trước?"

"Triển lãm sản phẩm mới ở tỉnh Saitama à... Đúng, hủy bỏ tất cả." Iwanaga Kotoko cong môi: "Nếu có khách hàng không vui thì giao cho bộ phận khách hàng xử lý. Nếu gặp phải người thật sự khó đối phó..."

"Để người đó đến tìm tôi."

Chẳng mấy chốc, vị khách khó đối phó đã tìm đến đây.

Phòng khách.

"Chào anh."

Sau khi bắt tay, Iwanaga Kotoko ngồi xuống ghế sô pha, đặt gậy chống ở bên chân.

Thanh niên tóc trắng nhìn cô vài giây: "Có phải chúng ta từng gặp nhau không?"

"Cách làm quen như vậy thật không sáng tạo đâu."

"Không làm quen, tôi không có hứng thú với học sinh cấp hai."

Iwanaga Kotoko nhăn trán.

Anh mới là học sinh cấp hai, cả nhà anh mới là học sinh cấp hai!

Ngay cả Dazai cũng nói như vậy... Thật sự là.

"... Đừng bận tâm."

Gojo Satoru cắt ngang: "Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất... Lập tức mở bán lại chè đậu nành của Hỉ Lâu Phúc!"

Anh ta nói thêm: "Bao nhiêu tiền cũng được!"

"Cái này... E rằng không được."

"Cái gì?!"

Iwanaga Kotoko bắt đầu bịa chuyện ở lĩnh vực mình hiểu nhất: "Thực ra, gần đây chúng tôi đã mời được một chuyên gia ẩm thực người Pháp. Ông ấy nói rằng khẩu vị đồ ăn trong Hỉ Lâu Phúc của chúng tôi vẫn chưa phù hợp. Dựa trên nguyên tắc để khách hàng thưởng thức hương vị tốt nhất, chúng tôi đã quyết định ngừng bán cho đến khi hương vị được cải thiện đến mức hoàn hảo nhất."

"Không! Hương vị của chè đậu nành bây giờ đã rất hoàn hảo!"

Iwanaga Kotoko cười mà không nói.

Như là nhận ra nói không thông được, Gojo Satoru cáu kỉnh vò đâu bứt tóc: "Mất bao lâu?"

"Đại khái nửa năm."

"Nửa năm?!" Gojo Satoru khó có thể tin: "Cô biết đại não hoạt động cần bao nhiêu đường không! Nửa năm không được ăn chè đậu nành của Hỉ Lâu Phúc, tôi sẽ chết mất!"

"Thật là đáng tiếc." Iwanaga Kotoko mỉm cười: "Tôi quen biết một nhà tang lễ không tệ.."

Gojo Satoru bẻ khớp tay răng rắc.

Lo lắng Gojo Satoru có thể hành động thiếu suy nghĩ, cô nói tiếp: "Mong anh không sử dụng bạo lực."

"Anh có thể tìm được tôi, chứng tỏ năng lực của anh không kém. Có thể chúng tôi thật sự không thể ngăn cản anh, nhưng nếu anh làm nhưu vậy, tôi sẽ đóng cửa Hỉ Lâu Phúc mãi mãi."

Dù sao lỗ lã cũng là tiền trong trò chơi, không đau lòng. Lại nói, cô có thể kiếm lại thông qua cách khác.

Gojo Satoru phát điên.

Nhìn thấy đối phương bị chọc giận muốn điên, Iwanaga Kotoko rất vui.

Cho anh không chịu đưa son cho tôi! Cho anh đùa giỡn tôi! Hừ!

"Tiểu thư này..."

Gojo Satoru đột nhiên liên tiếng, Iwanaga Kotoko nhìn sang. Không biết đối phương đã tháo kính râm xuống từ khi nào, đôi mắt màu lam như bầu trời vô cùng tận, thâm thuý xa xăm.

Đối diện nhau vài giây.

"...?"

Cô kỳ quái không biết Gojo Satoru có ý gì, chợt nghe đối phương thì thào: "Quái, không nên chứ, mình tháo kính râm xuống rất đẹp trai mà... Sao không có phản ứng gì cả..."

Iwanaga Kotoko: "..."



Tự cảm thấy bản thân rất tốt rồi đó, Gojo-kun.

Iwanaga Kotoko đặt tay lên ngực, ngọt ngào cười nói: "Trái tim tôi đã sớm bao la. Mỹ nhân kế không có tác dụng với tôi."

Sông có khúc người có lúc, ha ha.

Nghe được lời này, bỗng nhiên rất muốn làm thịt người là thế nào.

Gojo Satoru khoa trương kêu rên, sau đó ngồi phịch xuống sô pha.

Muốn ăn đồ ăn của Hỉ Lâu Phúc mà sao khó thế.

"Cô nói điều kiện đi." Anh ta nói.

Cắn câu!

Iwanaga Kotokovẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng qua đôi mắt đã sáng rực lên.

Thời-điểm-săn-bắt!

Để đảm bảo, cô lưu giờ phút này vào [Lưu trữ 2].

Iwanaga Kotoko gọi điện thoái, cấp dưới mang theo vô số món ăn của Hỉ Lâu Phúc nối đuôi nhau đi vào.

"Những món này được mới làm trong hôm nay, còn rất mới mẻ, chẳng qua hương vị không được thông qua, cho nên chúng tôi chuẩn bị mang cho cô nhi viện."

Gojo Satoru: "Không dối gạt cô, thật ra tôi cũng đi ra từ cô nhi viện nghèo."

"Anh cởi chiếc áo sơ mi hai trăm năm mươi nghìn tệ ra thì những lời này sẽ có sức thuyết phục hơn."

Cô biết nhìn hàng đó.

"Dù sao cũng rất nhiều, cho anh mấy túi cũng được." Iwanaga Kotoko làm bộ như tùy ý: "Trên người anh món đồ gì nhỏ nhỏ không, coi như lấy đổi?"

Những lời này nhất định phải nói càng tùy ý càng tốt, giống như học sinh cấp hai nói: "Cậu nếm thử đồ ăn của tớ, tớ nếm thử đồ ăn của cậu." Như vậy mới không làm đối phương nghi ngờ.

Hơn nữa còn muốn Gojo Satoru tự mình chủ động đưa ra.

Lại thêm lúc trước mình xây dựng ấn tượng lì lợm không chịu bỏ...

Đầu tiên phải làm cho Gojo Satoru nghĩ rằng mình chắc chắn không được ăn Hỉ Lâu Phúc nữa, khiến tâm trạng bức bối vô cùng, sau đó làm cho Gojo Satoru biết mình không có ý đồ gì cả, từ đó buông lỏng cảnh giác.

Tuy rằng trước mắt coi như thành công, nhưng vẫn chưa thể thả lỏng.

"Cô muốn gì?"

Gojo Satoru mở hai tay ra. Áo sơ mi, đồng hồ, kính râm của anh ta đều là hàng cao cấp.

Iwanaga Kotokocố ý đánh giá một lát.

"Tôi không dùng mấy thứ này của anh được, bạn trai nhìn thấy sẽ ghen."

Gojo Satoru rút một cái móc khóa hình đầu nhím biển từ trong túi quần ra.

"Cái này tàm tạm..."

Iwanaga Kotoko đánh giá.

"A!" Gojo Satoru chợt nhớ tới gì đó: "Đây."

Hình hộp vuông bay theo hình parabol tới. Khoảnh khắc bắt được son môi, Iwanaga Kotoko nghe thấy tiếng nói cô chờ mong đã lâu.

[Nhiệm vụ người chơi mới hoàn thành]

Chưa bao giờ cảm thấy giọng nói này êm tai nhưu thế!

Chưa bao giờ cảm thấy lấy được son môi mà gian nan như thế!

Còn là một hộp ba thỏi nữa.

Cừ thật.

Iwanaga Kotoko cẩn thận lưu một tập tin.

[ Gojo Satoru · giá trị ràng buộc: +3]

Cô giao hàng rất sảng khoái. Sau khi tiễn vị đại phật này đi, Iwanaga Kotoko nghe thông báo của hệ thống: [Phần thưởng của nhiệm vụ đã gửi tới Kỳ Điểm Không Gian]

Phần thưởng nhiệm vụ?

Cô bỗng nhiên nhớ tới câu nói khi mình mới bước vào trò chơi... Chính là ký ức của cô sao?

[Có quay về Kỳ Điểm Không Gian không?]

[-> Có]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương