Editor: Qing Yun
Đám đông chen chúc trong viện nghiên cứu.
Có nhà báo phóng viên, cũng có nhưng quan chức có quan hệ tốt với nhà Iwanaga, vì nể mặt cô nên khi nhận được tin tức họ cũng đến đây, khi nhìn thấy tình huống thực nghiệm trên cơ thể người trong viện, bọn họ giận không thể át.
“Thế mà… Lại làm ra chuyện đánh mất nhân tính như vậy!”
Các phóng viên cũng cảm xúc dào dạt mở phát sóng trực tiếp ngay tại hiện trường.
Ngày càng có nhiều truyền thông nối đuôi nhau chạy đến ngoại thành Yokohama hơn.
“Các khán giả thân mến, mọi người có nhìn thấy không! Nhiều bình thực nghiệm như vậy, tất cả đều là người cả…”
“Rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức chôn vùi?!”
“Liệu ngày nào đó, người thường chúng ta cũng sẽ bị bắt làm vật thí nghiệm không?”
“Quân đội muốn tăng chiến lực thì vẫn còn rất nhiều con đường, dù thế nào cũng không nên dùng cách này!”
“Kiên quyết phản đối thực nghiệm trên cơ thể người!”
Bên ngoài long trời lở đất, đêm nay là một đêm khó ngủ.
Tầng lớp cán bộ cũng sẽ rung chuyển một phen… Có lẽ bên được lời nhất là tập đoàn Iwanaga, nhưng mà, đây là điều bọn họ nên được.
Phóng viên khứu giác nhạy bén đảo mắt nhìn về phía Iwanaga Kotoko.
Thiếu nữ đang thành thạo bắt chuyện với những nhân vật quan trọng các ngành, mắt tím trong vắt sáng ngời.
Dám tự mình đi vào hang hổ, phát hiện bí mật kinh thiên như vậy, lại còn chế định kế hoạch đưa mọi người đến đây.
Dù là dũng khí hay đầu óc đều đáng giá khen ngợi.
… Không, có lẽ đã không thể hoàn toàn xem như dũng khí.
Phóng viên cũng coi như từng gặp mặt nói chuyện với Iwanaga Kotoko rất nhiều lần, anh ta âm thầm phân tích trong lòng như vậy.
Đó loại siêu nhiên đặt an nguy của bản thân ở ngoài cuộc.
À, cũng không phải có ý nói cô Iwanaga muốn thăng tiên, mà là… Dường như cô không để ý đến an nguy của bản thân, quanh người cô có thứ gì đó không thuộc về thế giới này.
Khiến người khác bất an.
Liệu một ngày nào đó cô có thể sẽ lặng lẽ biến mất không.
… Không đúng.
Phóng viên yên lặng lắc đầu.
Cô Iwanaga chỉ là một thiếu nữ thông minh đáng yêu, vô ưu vô lự mà thôi.

Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi.
Chuyện quan trọng trước mắt là cứu người.
Iwanaga Kotoko cũng suy xét đến điểm này.
Theo sát cánh truyền thông và các quan chức chính là xe cứu thương của bệnh viện.
Cho dù là sinh mệnh thể dị năng thì bọn họ cũng có cơ thể và tư duy, nhân cách của bản thân, là người, đương nhiên phải cứu.
Nên cảm ơn N đưa bọn họ đến phòng quan trắc, như vậy khiến cho cô tiến hành kế hoạch được dễ dàng hơn.
Cô để yêu quái có thể đọc suy nghĩ đứng ngoài cửa sổ, nó phát lại cảnh tượng mà N mong muốn ra cho anh ta xem.

Cũng là yêu quái âm thầm điều khiển thiết bị, bọn họ là những oan hồn chết thảm ở đây chủ động nhân làm.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể an giấc ngàn thu mà.
Cho nên hình ảnh N nhìn thấy trong phòng quan sát đều chỉ là cảnh tượng giả dối mà thôi.
Dù là thanh niên cầm đồng xu hay là thiếu niên giống Chuuya đều còn sống sót.
Iwanaga Kotoko đứng cùng mọi người trước một loại bình thí nghiệm, ai nấy đều âu sầu không biết làm gì với chỗ bình này.
Tuy nói là cảnh tượng giả nhưng cũng biết được nếu tùy tiện mở ra thì sẽ nhận phải hậu quả gì… Phải cứu người ở trong thế nào đây?
Đúng rồi.
Iwanaga Kotoko vỗ tay.
— Daizai tiên sinh!
Sau khi dặn dò vài câu, cô liền rời khỏi đám đông đi tìm Dazai Osamu.
Rõ ràng lần này cũng có công lao của Dazai tiên sinh.
Nhưng mà loại trường hợp viên mãn chúc mừng này lại không có sự tham dự của anh.
Iwanaga Kotoko không nhịn được thở dài.
Cậu luôn tự do ở bên ngoài đám đông, không thể dung nhập vào trong buồn vui của loài người.
Khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy rất cô độc.
Dưới sự giúp đỡ của yêu quái, Iwanaga Kotoko tìm được Dazai Osamu ở trên một hành lang tối tăm.
Cậu đang nói chuyện với Verlaine.

Anh ta xách N như con gà bị tra tấn nửa sống nửa chết.
Hai người cùng quay lại nhìn cô, chuyện đang nói bị bỏ dở.
“Cảm ơn cậu đã hỗ trợ, Dazai.”
“Để bày tỏ kính ý đối với tuyệt vọng của cậu, tôi sẽ là người giết cậu.”
Dazai tiên sinh đưa tình báo cho Verlaine sao.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Nói xong, Verlaine nhìn sang phía cô.
Rốt cuộc đôi mắt kia cũng có một ít tình cảm thiết thực, như là cuối cùng cũng chú ý tới cô, tuy rằng còn vẫn mờ mịt nhưng không hề là loại ánh mắt nhìn công cụ như lần đầu gặp mặt.
Sau đó, anh ta giơ tay lên trần nhà, biểu cảm trên mặt cũng biến mất.
Tất cả ánh sáng đều bị nuốt hết trong tíc tắc.
Không biết qua bao lâu, như là chỉ có vài giây ngắn ngủn, lại cũng giống như dài lâu như qua cả mấy năm ánh sáng.
Xung quanh tối om duỗi tay không thấy năm ngón, như là bị vũ trụ che chắn cảm giác.
Chờ khi ánh sáng hiện lên lần nữa—
Trên đỉnh đầu xuất hiện một đường hầm.
Cái đường hầm nhỏ này xỏ xuyên qua tất cả mọi trần nhà, kéo dài đến tận mặt đất.

Có thể nhìn thấy bầu trời đêm nho nhỏ qua một đám vòng tròn đồng tâm.

Làm người sinh ra cảm giác ếch ngồi đáy giếng.
Dazai Osamu ngửa đầu lẳng lặng nhìn lên.
“An tĩnh chờ cô đến.”
Sau đó, cậu cúi đầu nhìn: “…”
“Kotoko.”
Cậu vô cảm nói với cô gái đang dùng cả tay chân treo trên người mình như bạch tuộc.
“Giả vờ sợ hãi cũng phải giả cho giống một chút đi?”
“Ai nói em sợ hả, em chỉ muốn nhân cơ hội ăn ớt thôi.”
“… Cô đúng là thành thật.”
Vài giây trôi qua.
Dazai Osamu: “Cô không nói chuyện chính à?”
Iwanaga Kotoko lưu luyến không rời bò xuống khỏi người cậu.
“Dazai tiên sinh, em muốn nhờ anh giúp một chút.”
Cô bắt tay sau lưng, thoải mái cười nói với Dazai Osamu: “Những người trong bình thực nghiệm bên kia, nếu nguyên nhân khiến họ tử vong là do quá tải dị năng nhận vào thì chắc lấy năng lực của Dazai tiên sinh, nói không chừng có thể giúp họ được…”
“Chúng ta sẽ cắt đứt dị năng ánh sáng trước, sau đó Dazai tiên sinh đụng vào họ, vô hiệu hóa dị năng còn sót lại.”
Dazai tiên sinh sẽ đồng ý, cô biết điều này.
Dazai Osamu dùng một loại ánh mắt kỳ diệu mà an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, nơi sâu trong đôi mắt nâu đang cuồn cuộn không ngừng, như có linh hồn liên tục vỡ nát rồi ráp lại từ những mảnh nhỏ.
“Vì sao vậy.”
Cậu nhẹ giọng hỏi.
“Vì sao phải cố chấp với sinh mệnh giả dối, chết đi không tốt à, xuất thân của người đó chính là sai lầm… Không, mỗi người sinh ra đều là sai lầm.”
“Không phải, mỗi người sinh ra đều có ý nghĩa.”
Iwanaga Kotoko nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
“Ví dụ như em, nếu không sinh ra thì em làm sao có thể gặp được người tốt như Dazai tiên sinh ạ.”
“…”
Dazai Osamu như là bị xúc động bởi lời nói của cô.
Khoảnh khắc kia, đáy mắt cậu có vô số cảm xúc xẹt qua, muốn cười nhạo, muốn phủ nhận, muốn không để bụng.
Nhưng mà lại ý thức được những điều này không có tác dụng gì với cô hết, cuối cùng chỉ dịch tầm mắt sang hướng khác như trốn tránh.
Hiệp đấu hôm nay Iwanaga Kotoko giành thắng lợi!
“Đi thôi, Dazai tiên sinh.”
Phát hiện thái độ của Dazai Osamu lơi lỏng xuống, Iwanaga Kotoko thân thiết kéo tay cậu quay về.

Trên đường về, cô hỏi.
“Dazai tiên sinh, anh nói rốt cuộc Chuuya tiên sinh có phải là người hay không? Cậu ấy là nguyên hình là người trong bình chứa với là nguyên hình?”
“Đương nhiên Chuuya là nguyên hình.”

“Tin tưởng vậy ạ.”
Iwanaga Kotoko kinh ngạc: “Nhưng theo cách nói của N, thiếu niên trong bình chứa mới là người mà.”
Tuy rằng vẫn thường nói lời của người xấu là không thể tin.
“Đương nhiên, người nhân tạo nào có được nhân cách khiến tôi ghét như vậy,” Dazai Osamu nói: “Tên Chuuya kia, chỉ có sức sống là ưu điểm… Không, nên nói cũng rất đáng ghét.”
Đều nói con gái sẽ tức giận ở điểm không thể hiểu được, lời này không phải giả.
Iwanaga Kotoko nghe ra sự chú ý của Dazai Osamu dành cho Nakahara Chuuya trong lời nói của cậu, điều này làm cô khó tránh khỏi buồn bực.
“Dazai tiên sinh, loại chú ý đối với đồng nghiệp của anh không thể chia cho bạn gái một chút được sao?”
“Được rồi, sức sống của cô cũng rất đáng ghét.”
“Dazai tiên sinh!!!”
Cô tức giận đến mức giơ tay đấm một cái lên lưng Dazai Osamu.
Dazai Osamu như đã sớm đoán được từ trước, cậu nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát.

Iwanaga Kotoko đuổi theo đánh cậu nhưng bị Dazai Osamu dùng tay bao phủ nắm tay, sau đó sờ đầu dỗ dành… Tuy rằng có hơi có lệ.
“Từ lúc bắt đầu cô đã biết bên trong là ‘Chuuya’ à?”
“Thật ra cũng không phải.

Ừm… Phải nói cũng nghĩ tới khả năng này, khả năng còn rất lớn nữa.”
Iwanaga Kotoko nói.
“Cho nên em mới nói N mở bình thực nghiệm ra, hướng dẫn anh ta nói những lời đó, Verlaine nghe thấy nhất định rất tức giận.”
“Anh ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng Chuuya tiên sinh là sinh mệnh thể dị năng giống mình, là em trai mình.

Cho nên nhìn thấy ‘em trai’ bị đối xử như vật thí nghiệm, nhất định sẽ tức chết.”
Iwanaga Kotoko không khỏi cười trộm.
Cái gì nha, tuy rằng đang nắm giữ lực lượng vô cùng mạnh nhưng Verlaine cũng chỉ là thanh niên bình thường mà thôi.
Một thanh niên bình thường biết phiền não, biết không vui.
“Nếu Dazai tiên sinh đã nói như vậy thì em cũng tin tưởng Chuuya tiên sinh là con người!”
“Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta để Chuuya tiên sinh gặp mặt đôi vợ chồng ở phòng khám đi, để bọn họ có một bất ngờ khổng lồ… Nhưng mà phải xác nhận trên tay phải Chuuya có vết do bút chì đâm vào hay không đã.”
“Oa, người nhà gặp lại nhau, nghĩ lại đã thấy rất xúc động rồi! Liệu Chuuya tiên sinh có khóc không, em chưa từng nhìn thấy Chuuya tiên sinh khóc lần nào, đến lúc đó nhất định phải quay video lại, sau này có thể dùng nói để nhờ Chuuya tiên sinh làm này làm kia.”
“Nói không chừng Chuuya tiên sinh sẽ đồng ý đưa cho em mấy chai rượu ngon.

Lần trước em đi xem mới phát hiện trong hầm rượu của Chuuya tiên sinh có cả Romanée Conti 85 năm!”
Rượu ngon giá trên trời.
Bán cho Chuuya tiên sinh một ân tình lớn như vậy, cô lấy chút rượu ngon cũng không quá đáng chút nào.
Nhưng mà…
Thiếu niên giống Chuuya tiên sinh kia hơi khó xử lý, sinh mệnh thể dị năng không có người nhà.
Iwanaga Kotoko nhớ tới đôi mắt xanh thẳm kia, đôi mắt dịu dàng bi thương tựa như lôi kéo trái tim.
“…”
Không khí an tĩnh lại mới phát hiện hình như bắt đầu từ lúc cô nói đến Chuuya tiên sinh là Dazai tiên sinh không nói chuyện nữa.
Trên mặt cậu không có cảm xúc gì, nhìn như không vui nhưng lại bị che giấu.
Ở bên Dazai tiên sinh lâu rồi, Iwanaga Kotoko cũng coi như thăm dò được một chút tính cách của cậu.


Dù nhìn cậu không khác ngày thường là bao nhưng cô vẫn có thể phát hiện ra hơi thở khó chịu kia.
A, là vì cô vẫn đang nói về Chuuya tiên sinh sao.
Xem ra con trai cũng sẽ tức giận một cách khó hiểu nhỉ?
Như là đoán được suy nghĩ của cô, Dazai Osamu lên tiếng trước khi cô kịp trêu chọc.
“Cô đoán trước được việc hôm nay từ khi nào?”
“Ừm…”
Iwanaga Kotoko cố gắng nhớ lại: “Nói thật ra thì chính là lúc yêu quái báo cho em biết Verlaine đi đến đây?”
Cô góp nhặt tất cả tình báo về Verlaine, cố tình đến sườn núi để gặp anh ta.
Biết được chuyện của viện nghiên cứu từ đôi vợ chồng ở phòng khám, lúc sau cô liền tiến hành bố cục mọi việc.
Giả vờ bị tai nạn xe cô, âm thầm liên lạc với Verlaine và các chức ngành trong xã hội.

Chờ N gửi thư, Dazai tiên sinh cũng đã đến, sau đó cùng nhau đi đến viện nghiên cứu.
Ăn thuốc giải trước, tiếp thu rút máu làm N buông lỏng cảnh giác, hướng dẫn anh ta nói ra chân tướng.
Làm Verlaine đến thu phục N, truyền thông đi đến công bố chuyện này ra cộng đồng.
Giải quyết hoàn mỹ.
“Tôi bị cô đưa đến cũng là một phần trong kế hoạch đúng không?”
Dazai Osamu nhẹ nhàng bâng quơ.
“Cô là đang lợi dụng cơ thể của tôi.”
Năng lực của cậu ắt không thể thiếu ở giai đoạn cuối cùng lần cứu viện này, cũng chỉ có cậu mới có thể làm được.
Lại tới nữa! Sao Dazai tiên sinh lại có thể nói như vậy!
“Em thật lòng! Tình cảm của em dành cho anh là thật lòng!”
Iwanaga Kotoko tức giận đến mức tiếng nói cũng vô thức to hơn, cô đập một tay lên ngực.
“Anh không thể tin tưởng vào tình cảm của em à! Anh nhìn em xem, em thật sự thích anh, cũng thật sự muốn ngủ với anh! Phát ra từ nội tâm, thật lòng muốn ngủ với anh!”
“Hơn nữa cũng không phải ngủ đơn thuần, em phải có ngủ tình yêu.

Không chỉ muốn ngủ được cơ thể của Dazai tiên sinh, em còn muốn bắt được trái tim của Dazai tiên sinh!”
Dazai Osamu đột nhiên dừng bước.
Iwanaga Kotoko bèn quay đầu lại nhìn.
“Ách…”
Quá kích động nên đã không chú ý, không biết bọn họ quay về nhà xưởng từ khi nào.
Những người cô gọi đến lúc trước, từng đôi mắt đang trợn tròn khiếp sợ nhìn bọn họ, camera tối om cũng đang nhắm vào bọn họ, điểm đỏ lập lòe chứng tỏ đang hoạt động.
… Oa.
Bây giờ cả nước đều biết cô muốn ngủ Dazai tiên sinh.
Hiện trường mất mặt thảm hại?
Không, không không.
Đối với Iwanaga Kotoko mà nói, đây chỉ là trường hợp nhỏ.
Cô giơ tay túm chạy Dazai Osamu đang muốn chạy trốn, nở nụ cười tự tin với camera ở đối diện.
“Dazai tiên sinh rất tuấn tú đúng không? Chỉ cho mọi người nhìn thôi, anh ấy là của tôi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương