“Dazai tiên sinh?”
“Không phải.”
Thiếu niên vẫn lãnh đạm không khác gì ngày thường.
Chỉ là tốc độ nói chuyện nhanh hơn.
“Nói mãi về con sên kia làm tôi ghê tởm muốn chết… Mà vấn đề này sẽ có đáp án nhanh thôi.”
Trong lúc Verlaine sắp nhấc lên gió lốc—
“Vậy ạ.”
Nếu Dazai tiên sinh nói như vậy.
“Em còn tưởng là Dazai tiên sinh ghen, vì để anh có tinh thần hơn, em có thể khen thưởng anh, ví dụ bây giờ anh có thể sờ phía sau.”
Dazai tiên sinh cõng cô, đôi tay cũng lịch sự đặt ở đầu gối, quá mất hứng, chẳng lẽ không nên nhân cơ hội làm chuyện thân mật hơn à?
“… Cô mà còn nói loại lời này thì tôi ném cô xuống đấy.”
Oa, thế mà lại uy hiếp cô?
“Dazai tiên sinh đừng thẹn thùng.”
Một lúc lâu sau.
“Kotoko.”
Dazai Osamu nghiêm túc nói, nghe giọng điệu của cậu như vậy, Iwanaga Kotoko cũng không trêu đùa nữa.
“Cô mau rời khỏi Yokohama đi, sắp có một hồi ác chiến xảy ra.”
“Vì Verlaine ạ?”
Không cần cậu trả lời cô cũng biết đáp án.
Iwanaga Kotoko dựa vào gần hơn, cô ôm cổ Dazai Osamu, người dán sát lên lưng cậu.
“Dazai tiên sinh, chúng ta chơi trò chơi đi — trao đổi tình báo!”
Cô vui sướng nói: “Chúng ta chơi nói nối tiếp những tình huống có khả năng xảy ra đi!”
Bọn họ đều là người thông minh, hiểu tận gốc rễ, cũng có cách biết đối phương có đang nói thật hay không, cho nên không có lý do gì để phải nói dối cả.
“Có thể,” Dazai Osamu sảng khoái đồng ý: “Cô trước hay tôi trước?”
“Em trước đi.”
Iwanaga Kotoko nhắm mắt, cô hắng giọng.
Khi đôi mắt mở ra lần nữa, đôi mắt cô trở nên sáng rực như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tương lai.
“Châu Âu có một dị năng giả âm mưu lật đổ chính phủ tên là ‘thần Faun’, Verlaine là dị năng nhân tạo ‘Đen số 12’ do ông ta sáng tạo ra.
Thần Faun dùng mệnh lệnh để điều khiển anh ta.”
Dazai Osamu tiếp lời: “Rimbaud giải phóng Đen số 12, đặt tên cho anh ta, rèn luyện anh ta trở thành nhân viên tình báo của chính phủ, hai người trở thành cộng sự.”
“Lại nói Rimbaud tiên sinh đã bị Dazai tiên sinh và Chuuya tiên sinh giết ở một năm trước.”
“Chuẩn bị không đầy đủ, trận chiến kia rất gian nay, chỉ có tôi và Chuuya.”
“Như vậy mà vẫn thắng được, không hổ là Dazai tiên sinh!”
“… Cô đó.”
Dazai Osamu hơi bất đắc dĩ, nhưng nhìn có vẻ cậu sắc quen được cô khen rồi, thậm chí còn hưởng thụ.
“Không chỉ là dị năng giả nhân tạo, trong người Verlaine còn có dã thú hung ác đang ngủ say.”
Iwanaga Kotoko nhớ lại dáng vẻ run rẩy của yêu quái.
“Nhưng trong tài liệu mà chính phủ thu về, chương cuối cùng về [Bí mật về rừng rậm dịu dàng] đã bị hủy đi.”
“Có lẽ là Rimbaud làm, ai biết được,” Dazai Osamu nhẹ nhàng bâng quơ: “Chương đó đại khái miêu tả ngoại hình của dã thú cùng với cách đánh thứ nó.”
“Nói như chính Dazai tiên sinh viết ý.”
Dazai Osamu nói tiếp.
“Verlaine là kẻ ám sát chú trọng nghi thức.
Anh ta thường để lại một chữ thập làm từ bạch dương ở hiện trường ám sát, coi như ký tên.
Lần này anh ta đã mua bốn giá chữ thập bạch dương.”
Dazai Osamu quay đầu, khóe mắt liếc nhìn cô.
“Kotoko muốn đoán xem đó là ai không?”
“Dazai tiên sinh, em có một câu hỏi—“
“Một chữ thập đại biểu cho một người hay là một trường hợp?”
“Ví dụ như khi Verlaine giết năm người trong một căn phòng, vậy sau khi giết người xong, anh ta để lại một chữ thập hay là năm cái?”
“… Không hổ là Kotoko.”
Dazai Osamu cười khẽ, có thể nghe ra tâm tình vui sướng của cậu.
“Là trường hợp.” Cậu trả lời.
Nếu Dazai tiên sinh biết điều này thì người của Mafia Cảng nhất định sẽ không ngây ngốc tụ bên nhau, Mafia Cảng không thể tính thành trường hợp, chỉ có thể tách ra tính toán.
“Mori tiên sinh chắc chắn tính một cái.”
“Sau đó là bạn của Chuuya tiên sinh, nếu có thể làm họ tụ lại rồi giết một lúc thì cũng tính thành một cái.”
“Ngoài ra chính là người có liên quan đến Chuuya tiên sinh…”
Phạm vi này thì không dễ xác định.
Nếu Chuuya tiên sinh cũng là dị năng giả nhân tạo giống Verlaine, vậy người có quan hệ với cậu ấy chính là nhân viên nghiên cứu.
Nếu là người, vậy đó chính là ba mẹ.
Đây là lý do tạm thời không để Chuuya tiên sinh và vợ chồng ở phòng khám gặp nhau, nếu không cẩn thận thì có khả năng sẽ hại đến bọn họ.
Cuối cùng chính là…
“Dazai tiên sinh.”
“Thật sự không sai đâu Kotoko, hoàn toàn chính.”
Dazai Osamu cõng cô đi chậm rãi trên đường, giọng điệu vui sướng như dạ oanh, giống như chuyện sắp xảy ra không phải gặp ám sát mà là lên thiên đường.
“Sẽ đối phó tôi thế nào đây, chờ mong ghê.
Cố nói nếu Verlaine là vua ám sát ở Châu Âu thì có cách làm người chết không đau đớn không.”
“Nói như thể sinh nở không đau…”
Iwanaga Kotoko nói mát, sau lại nhớ đến trận chiến khó khăn với Rimbaud mà Dazai Osamu nói.
“Lần này đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Cô ôm cổ Dazai Osamu hỏi.
Dazai Osamu hoàn toàn không nhấc nổi lòng nhiệt tình.
“Đại khái đi, tất cả tin tức về Verlaine đều ở trong tay Rimbaud, lấy cái này thiết kế chiến thuật cũng đủ dùng.
Bạn bè biến thành kẻ địch là đáng sợ nhất đó.”
“Quá trình hơi rắc rối một chút, nhưng quan trọng nhất vẫn là chú lùn kia.
A, sao Mori tiên sinh lại giao hết nhiệm vụ này cho tôi chứ, quá phiền toái… Còn phải triệu tập toàn bộ lực lượng vũ trang…”
Dazai Osamu đột nhiên im bặt.
Cậu dừng chân tại chỗ.
Đôi mắt nâu cậu nhìn lại đây tựa như ma vật chém giết nơi đáy biển sâu đen nhánh mà ánh nắng không chiếu đến, có máu đỏ cuồn cuộn mơ hồ.
Lần đầu tiên thấy Dazai Osamu để lộ hơi thở không thành như vậy, tuy không sợ hãi nhưng Iwanaga Kotoko cũng không khỏi ngừng thở.
“Làm sao vậy.”
“Đây là một cơ hội…” Dazai Osamu si ngốc lẩm bẩm: “Tình báo, chiến thuật, nhân viên… Đều ở chỗ tôi, nếu âm thầm thao túng thì nói không chừng có thể…”
“Thế nào, Kotoko muốn tôi làm thủ lĩnh Mafia không?”
Có trong giây lát, Iwanaga Kotoko cảm giác được cậu đang nói nghiêm túc.
Cô dừng việc buộc bím tóc cho Dazai Osamu, muốn cẩn thận quan sát nhưng phát hiện giây phút kia trôi đi, tâm tư của Dazai Osamu lại mơ hồ không phân biệt được.
“….”
Làm thủ lĩnh Mafia xem như việc phiền toái nhất ở Yokohama, không phải Dazai tiên sinh ghét nhất việc phiền toái à.
Nói ghét cũng không đúng hoàn toàn… Thân ở địa vị cao sẽ bị cuốn vào nhiều tranh chấp.
Dazai tiên sinh rất thông minh, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy càng nhân tính đáng ghê tởm hơn.
Cho nên nếu muốn nói thì có lẽ cậu cảm thấy nhàm chán và sợ hãi.
Iwanaga Kotoko chợt kéo một cái.
“Đau—”
Dazai Osamu kêu lên một cách khoa trương, vờ đáng thương nói với cô: “Đau quá đó Kotoko, tóc bị kéo xuống rồi.”
Trọc thì phải làm sao.
“Chút đau này hoàn toàn không đáng kể so với đau do bị gãy dưa.”
Iwanaga Kotoko trợn trắng mắt.
“Em không có hứng thú làm phu nhân thủ lĩnh.”
“Nếu Mori tiên sinh yên tâm giao hết nhiệm vụ cho anh thì chắc ông ta đã suy xét đến tình huống anh tạo phản rồi… Nói không chừng anh sẽ bị bao vây tiêu diệt đó Dazai tiên sinh.”
Nói cách khách chính là, bây giờ Dazai tiên sinh còn non lắm.
Thêm mấy năm nữa thì không nói được.
“Sao, tôi cũng nghĩ vậy.”
Dazai Osamu tiếp tục đi về phía trước.
“Còn tưởng rằng có thể xảy ra chuyện gì mới lạ.
A, a, chuyện gì cũng trong dự kiến hết… Thật là không nhiệt tình nổi.”
“Bây giờ Dazai tiên sinh giống như là ‘tôi đã xem kịch bản nhưng tôi lười đi diễn’.
So với làm thủ lĩnh, Dazai tiên sinh còn không bằng đi ở rể nhà Iwanaga, đãi ngộ chắc chắn tốt hơn làm thủ lĩnh.”
“Nếu thật đi hình dung như vậy, chẳng phải Kotoko cũng thế à, đã xem kịch bản đó.”
Tiếng nói của Dazai Osamu phiêu đãng một tia sung sướng lạnh băng.
“Kotoko cũng rất đáng sợ mà, nếu tôi là thủ lĩnh, chắc chắn sẽ không làm kẻ địch với cô.”
“Nghe nói bên cung ứng lần trước bị báo cáo nặc danh, khiến toàn bộ mạng lưới cung ứng của Mafia Cảng cũng bị liên lụy, còn bị chính phủ thanh tra một phen, Mori tiên sinh bị tổn thất không ít đâu.”
Làm Mafia Cảng vốn không mấy giàu có rơi vào tình trạng nhà dột gặp mưa rào.
“A, vậy sao,” Iwanaga Kotoko cũng cười giống cậu: “Vậy đúng là bất hạnh.”
Trong lòng bọn họ biết rõ nhưng đều không nói ra.
Đây là bí mật chung của hai người.
“Dazai tiên sinh, anh thật sự không suy xét việc ở rể ạ?”
“…”
“Thật ra vừa rồi em đã suy nghĩ, cái lợi duy nhất khi Dazai tiên sinh làm thủ lĩnh chính là có thể Py trong văn phòng, làm ở văn phòng thủ lĩnh Mafia Cảng, nghĩ thấy rất kích thích… Không, nếu Dazai tiên sinh không phải thủ lĩnh mà địa điểm vẫn là văn phòng thủ lĩnh Mafia Cảng thì hình như càng kích thích hơn…!!”
“… Cô câm miệng đi.”
Em sai rồi, em không nói làm thủ lĩnh được không.
Cầu anh đừng trừng phạt em như vậy.
“Dazai tiên sinh!”
Cả đoạn hội thoại bọn họ đều nói nhỏ với âm lượng đủ để đối phương nghe thấy.
Trong lúc nói còn sử dụng tiếng lóng chỉ có đối phương biết được, chẳng may bị nghe trộm thì cũng không nghe ra.
Dazai tiên sinh đột nhiên sử dụng tiếng lòng, ban đầu cô còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã đuổi kịp tiết tấu!
Tình báo về Verlaine đều là yêu quái lẻn vào chính phủ Châu Âu đọc lấy sau đó thuật lại cho Iwanaga Kotoko.
Không lâu trước đây, khi yêu quái nói có kẻ thân mang ma thú đi vào nơi này, cô đã bắt đầu tìm cách đối phó.
Nếu mục tiêu của Verlaine là Nakahara Chuuya, Mafia Cảng cũng chuẩn bị nghênh chiến, vậy cô tạm thời ngồi yên xem hổ đấu là được.
Nếu chiến đấu tạo thành phá hư quá lớn, cô sẽ nhúng tay.
“Đừng chết nhé, Dazai tiên sinh.”
Iwanaga Kotoko thở dài bên tai Dazai Osamu.
Cô không cho rằng Dazai tiên sinh không đối phó được Verlaine, nhưng chẳng may người này tâm huyết dâng trào, tự đi chịu chết thì phải làm sao?
“Nếu Dazai tiên sinh chết, em sẽ đi tìm Verlaine tiên sinh để báo thù, nói không chừng sẽ hy sinh.
Cái này có coi là tuẫn tình không?”
“Tình yêu cảm động cỡ nào, thần tình yêu nhất định sẽ bị em làm cảm động!”
Dazai tiên sinh chắc chắn không muốn tuẫn tình cùng mình, nói thế này chỉ là muốn kích thích anh thôi.
Nói giỡn, cô mới không muốn chết đâu.
Dazai Osamu im lặng vài giây một cách kỳ lạ.
… A, không thể nào, Dazai tiên sinh sẽ không cảm thấy đề nghị này rất hay chứ.
Iwanaga Kotoko sửa miệng: “Hoặc là em tìm Chuuya tiên sinh sống cùng nhau cũng được, không phải Dazai tiên sinh đã nói rồi à, Chuuya tiên sinh rất phù hợp với em.”
Dazai Osamu tạm dừng một chút.
Cô đột nhiên cảm nhận được sự tức giận, đang định hỏi thì nghe thấy Dazai Osamu nói: “Chú lùn xui xẻo thật đó.”
“…”
Đáng giận, càng khó chịu hơn.
Rốt cuộc Dazai tiên sinh có thích cô hay không, chỉ có điểm này là nghĩ không ra… Thôi, tạm thời không rối rắm cái này!
“Thể lực của Dazai tiên sinh tốt thật đó.”
Là rèn luyện ra nhờ tự sát sao?
“Anh cõng em đi lâu như vậy, còn vừa nói chuyện vừa động não mà đến giờ cũng chưa thấy thở dốc.
Cảm giác rất chờ mong biểu hiện của Dazai tiên sinh ở trên giường trong tương lai.”
Dazai Osamu chợt dừng bước.
“?”
“Tôi không đi nổi nữa, cô quá nặng.”
Iwanaga Kotoko tức giận đập lên lưng cậu.
“Dazai tiên sinh!”
Vừa bị cô nói là đã nói đi không nổi, quá đáng ghét, cố ý đúng không!
–
Trở lại khách sạn, sau khi ăn cơm xong, Iwanaga Kotoko bắt đầu sửa sang lại tình báo.
Tạm thời đặt chuyện của Verlaine sang bên, về việc của chính cô—
Hai vợ chồng ở phòng khám nhắc đến phương diện nghiên cứu quân dụng, cô lập tức cho yêu quái đi tìm hiểu tin tức.
Căn cứ tin tức và hình ảnh yêu quái truyền lại, địa điểm tương đối phù hợp là một viện nghiên cứu ở giữa sườn núi ngoại thành Yokohama.
Con đường đi đến đó thậm chí còn chưa có nhựa đường, cây cố che trời, trên mặt đất là sỏi đá lầy lội và loài bò sát.
Ở nơi sâu trong rừng có một kho hàng.
Đúng là nếu tìm hiểu thì có thể tìm được nơi đó.
Mặt ngoài kho hàng nhìn như nhà kho để dụng cụ nông nghiệp và đồ săn thú.
Trên nóc nhà kho có cỏ tranh thưa thớt, hoàn toàn không thể dùng để che đậy, cây cột gỗ làm trụ chống đã biến thành màu đen, trên thân đầy lỗ mọt, dán.
Nhưng bên dưới có hầm ngầm.
Yêu quái đi theo thang máy xuống bên dưới.
Dưới hầm ngầm có khu canh gác, văn phòng, phòng thí nghiệm… Rất nhiều nghiên cứu viên mặc áo trắng hối hả trước sau.
Nơi sâu hơn dù là yêu quái cũng khó thâm nhập.
Sóng điện vô hình trong không khí có từ trường quấy nhiễu yêu quái.
Vì đề phòng, Iwanaga Kotoko cho chúng nó quay về.
Theo lời hai vợ chồng, cô gặp tai nạn xe cộ sau khi điều tra không lâu—
Có thể nói là ngẫu nhiên.
Cũng có thể nói là lúc ấy cô đã phát hiện cái gì, đối phương vì không muốn bí mật bị lộ nên đã tập kích cô, cũng ngụy trang thành tai nạn xe cô.
Mất trí nhớ có thể là do cái này.
Thực nghiệm trên cơ thể người sao?
Việc cô điều tra viện nghiên cứu cùng với bây giờ Verlaine đến tìm Nakahara Chuuya nhìn như riêng biệt nhưng cũng có thể nói hai việc tồn tại vô vàn sợi tơ liên kết.
— Viện nghiên cứu này đang nghiên cứu dị năng.
Mà Nakahara Chuuya có khả năng là sinh mệnh mang dị năng nhân tạo.
Hồi lâu sau.
Iwanaga Kotoko mở bừng mắt.
“Như vậy à…”
Đại khái cô đã biết rõ nguyên nhân là gì, cũng sắp xếp mọi chuyện để ứng đối.
Mệt chết người!
Iwanaga Kotoko bổ nhào lên giường.
Ngủ một giấc dưỡng đủ tinh thần trước để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Vùi mặt vào chăn đệm mềm mại, cô thở dài một hơi.
“Thật là tội nghiệt mà…”
A, nếu có thể khiến Dazai tiên sinh đến giúp đỡ thì tốt rồi, nhưng bây giờ chắc anh đang bận việc của Mafia, rối rắm thật đó.
Tìm cơ hội hỏi Dazai tiên sinh một chút, nếu cô và Mori tiên sinh cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước đi!
–
Trong thời gian ngủ ngắn ngủi, Iwanaga Kotoko mơ một giấc mơ.
Khác với người thường, thỉnh thoảng cô sẽ có ý thức trong mơ, giống với xuất hồn.
Mở to đôi mắt—
Xung quanh là nhiên viên nghiên cứu ồn ào.
Hệ thống điện lực chiếu hầm ngầm này sáng trưng, không phân rõ là ban ngày hay là đêm tối.
Có nghiên cứu viên đang cãi cọ với đồng nghiệp.
Có người không cẩn thận làm đổ cà phê lên người, đang vội vàng lau đi.
Có người ôm một chồng tài liệu chạy tới chạy lui, trang giấy bay ra khỏi tay.
Trường hợp thường thấy trong viện nghiên cứu.
“Cô Iwanaga, mời đi bên này.”
Có người đàn ông đứng trước mặt cô.
Người này là ai?
Mặt mũi mơ hồ không rõ như có một tầng sương đen che chở, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười khẩn trương cùng nịnh nọt của anh ta.
Sau đó cơ thể của cô tự cử động.
… À.
Iwanaga Kotoko hiểu ra.
— Đây có lẽ không phải mơ, là ký ức cô đến viện nghiên cứu, trời xui đất khiến nhớ lại được.
Cô không thể khống chế hành động và lời nói của chính mình, nhưng có thể thông qua đôi mắt của chính mình để quan sát bốn phía.
“Không ngờ cô Iwanaga lại thấy hứng thú với viện nghiên cứu hẻo lánh này của chúng tôi… Ai nha, thật là làm người kinh sợ, cô cứ tham quan tùy ý…”
Tiếng nói của người đàn ông kia lại vang lên.
Cơ thể của Iwanaga Kotoko đi theo anh ta, nghe anh ta giảng giải về thành quả của viện.
Không biết lúc này, bọn họ đã đi đến nơi sâu nhất.
“A, thế mà lại đi đến đây, không còn gì để xem rồi.
Chúng ta quay lại nhé cô Iwanaga?”
Vị trí này đã đến cuối cầu thang, ngoài một cánh cửa ra thì không còn gì nữa.
“Chính mình” đứng im tại chỗ, ánh mắt thầm liếc nhìn cánh cửa đóng chặt.
Iwanaga Kotoko kinh ngạc, đây là con đường mà lúc đó chính mình cố ý dẫn đi.
Nói cách khác, lúc đó mình đã nhận ra khác thường nên mới nương danh nghĩa quan sát để tra xét.
Trong cánh cửa có gì sao?
“Ngài N!”
Có nghiên cứu viên vội vàng chạy đến: “Máy đo axit magie bị vỡ khiến axit chảy ra ngoài! Máy đo tia gamma cũng xuất hiện trục trặc…”
Người đàn ông được gọi là ngài N kinh hãi.
“Tôi đi xem!”
“Làm phiền cậu đưa cô Iwanaga đi lên.”
Bóng dáng N biến mất sau cầu thang.
Nghiên cứu viên đưa chìa khóa cho cô, nói nhỏ.
“Chạy nhanh.”
Xem ra là tay trong đã chuẩn bị từ trước.
Iwanaga Kotoko mở cánh cửa bên cạnh.
Bên trong là thang máy dẫn xuống một cái hành lang đã tích bụi.
Cuối hành lang lại có một cánh cửa, không khóa, vừa đẩy là cửa mở ra.
Không ngờ sâu trong nền đất còn có một nhà xưởng rộng lớn như vậy, rộng tới mức gần như nhìn không thấy vách tường.
Chỗ này là cơ sở 2 của viện, trông nội thành Yokohama có cơ sở 1 tương tự thế này — tin tức điều tra ùa vào óc cô.
Một vật chứa hình trụ kéo dài từ mặt đất lên đến trần nhà giống như một cây cột.
Đường kính rất rộng, khả năng rộng đến mức ba người lớn ôm mới hết.
Đây là cái gì?
Bên trong có cái gì?
Màu đen, nhìn không rõ.
Iwanaga Kotoko cảm nhận được cảm xúc khẩn trương của cơ thể này, như là có bí mật gì đó sắp bị cô phát hiện.
Cô chậm rãi vươn tay, sắp chạm vào vách tường thủy tinh thì đột nhiên… Rầm!
Một bàn tay vươn ra đập lên vách thủy tinh!
Bàn tay to hơn tay cô một chút!
Có người?!
“Bộp bộp bộp!”
Iwanaga Kotoko đột nhiên bừng tỉnh, trái tim kinh hoàng.
Cảnh trong mơ và hiện thực đan xen, khiến cô vẫn hơi hoảng hốt.
Rất nhanh, cô nhận ra tiếng đập kia truyền ra từ hành lang khách sạn.
Yêu quái lập tức bảo vệ bên người cô.
Iwanaga Kotoko mở cửa.
Bóng người xuất hiện ở lối đi an toàn, vệ sĩ cầm súng đuổi theo sau.
“Tiểu thư Kotoko, tôi đuổi theo tên này!” Vệ sĩ quay lại vội nói với cô: “Xe của tập đoàn đã dừng ở cửa khách sạn, mong cô nhanh chóng thu dọn quay về Tokyo!”
“…”
Iwanaga Kotoko nheo mắt lại.
Đến rồi sao.
…
Giấc ngủ này của cô kéo dài đến chạng vạng.
Iwanaga Kotoko ngồi ở bên cửa xe, nhìn xe chạy ra khỏi nội thành Yokohama, ráng đỏ cuối chân trời dần ảm đạm.
Điện thoại vang lên.
Iwanaga Kotoko vừa thấy tên người gọi đến, khuôn mặt vô cảm lập tức lộ ra ý cười.
“Dazai tiên sinh,” cô nghe máy: “Chủ động gọi điện thoại cho em, đúng là hiếm có, mới xa nhau có một lúc mà anh đã nhớ em rồi à.
Chỉ cần anh nói nhớ là em có thể quay lại vì anh đó.”
“Kotoko.”
Tiếng nói của Dazai Osamu có phần áp lực, như là dây cung kéo căng.
“Cô rời khỏi Yokohama à… Vậy cũng tốt.”
Iwanaga Kotoko lập tức cảnh giác.
“Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Không có gì… Chỉ là bạn của Chuuya, hôm nay bị Verlaine giết chết.”
“— anh ta bắt đầu ám sát rồi.”
Iwanaga Kotoko hơi im lặng.
“Dazai tiên sinh, có phải anh đã đoán được từ trước rằng mục tiêu của Verlaine ngày hôm nay vốn là anh không?”
Hôm nay, khi ở quán cà phê.
Verlaine vốn tính toán giết Dazai Osamu.
[Dazai Osamu] [Mori Ougai] [Bạn của Chuuya] [Người có liên quan đến Chuuya]
Đây là mục tiêu ám sát của Verlaine họ đã thảo luận vào sáng nay.
“Đúng vậy.”
Dazai Osamu bình tĩnh thừa nhận.
“Tôi cần cung cấp tình báo cho Verlaine, làm anh ta thay đổi trình tự ám sát, đặt Mori tiên sinh ở sau, để Mafia Cảng có đầy đủ thời gian chuẩn bị.”
Đây là nguyên nhân cậu biết rõ Verlaine sẽ giết mình nhưng vẫn xuất hiện trước mặt anh ta.
“Trước đây Kotoko và Chuuya không có liên quan gì đúng không?”
“Em và Chuuya tiên sinh không thân nhau đến mức ấy, Dazai tiên sinh không cần ghen đâu.”
“Tôi đâu có ghen…:
Dazai Osamu nói thầm, giọng điệu kỳ quái.
Yên lặng trong chốc lát.
“Kotoko muốn khôi phục ký ức à?”
Iwanaga Kotoko nghe được câu hỏi của cậu, nhận ra cậu thay đổi đề tài.
“Đương nhiên,” cô trịnh trọng trả lời: “Cảm giác cơ thể thiếu hụt gì đó rất kỳ quái, muốn thêm vào.
Cái cơ thể em thiếu hụt không chỉ ký ức mà còn là gậy gộc của Dazai tiên sinh nữa.”
“Khụ—”
Iwanaga Kotoko nghe thấy tiếng sặc nước.
Dazai tiên sinh bị sặc rồi sao?
“Khụ khụ… Chuyện đó không giống nhau.”
“Không khác mấy là được.”
Iwanaga Kotoko lẩm bẩm, ngón tay quấn lọn tóc.
“Có lẽ có người tình nguyện thiếu hụt ký ức, cũng không muốn nhớ lại chuyện khổ sở.
Nhưng em không phải người hy vọng ký ức của mình tàn khuyết.”
“Vậy sao…”
Iwanaga Kotoko đột nhiên nhận ra Dazai tiên sinh dùng cách gọi điện thoại để đàm luận vấn đề này với cô là cực kỳ xảo quyệt, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, không cảm nhận được hơi thở của anh, chỉ có thể phân biệt bằng giọng điệu.
Dazai tiên sinh như đang bước chậm giữa trời đầy tuyết, biết những bông tuyết đó không giữ được, nắm chặt không được, sẽ tan biến, quanh quẩn nhẹ nhàng mà đau thương.
“Tôi chờ mong ngày đó tiến đến.” Cậu nói.
“Ý của Dazai tiên sinh là sẽ giúp em ạ? Để báo đáp, em có thể làm ấm giường!”
“Thật cũng không cần.”
“… Chậc.”
…
Yokohama.
Tuy rằng người nào đó mãnh liệt kháng nghị nhưng Dazai Osamu vẫn vô tình kết thúc cuộc gọi.
Cậu đi ra khỏi thùng hàng, gió đêm thổi qua khiến độ ấm của khuôn mặt thấp xuống.
Không dừng không được mà, sẽ càng lún càng sâu, nếu bị Kotoko nhận ra thì không xong đâu.
Dù sao chỉ cần giúp cô ấy khôi phục ký ức thì cô ấy sẽ rời đi.
Dazai Osamu ngẩng đầu nhìn bóng đêm thâm thúy.
Vùng trời đen nhánh như có ngôi sao xẹt qua, chẳng khác nào một giấc mộng.
Cánh môi cậu mấp máy, lẩm bẩm nói.
“Trước đó…”
Trước đó, để cho tôi hưởng thụ phần vui sướng tuyệt diệu này đi.
Cho dù là nói dối.
Cho dù là bi thương như thủy triều ập đến, tôi cũng không hối hận.
Một nửa tỉnh táo lý trí, một nửa say mê phóng túng.
Nơm nớp lo sợ, rồi lại vui vẻ chịu đựng.
“Xui xẻo… Không phải cũng khá tốt à.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook