Edit: Qing Yun

Những lời này vừa được nói ra, không khí bến tàu lập tức đông cứng lại vài giây.

"Gì cơ? Anh còn gì cơ?!"

Iwanaga Kotoko vừa nghe càng tức giận, cũng không để ý người Dazai Osamu đang ướt sũng, cô lao tới ôm eo cậu: "Anh không có chút phản ứng nào với bạn gái lâu ngày không gặp thế à?!"

Cơ thể bị đôi tay ôm chặt dần trở nên cứng đờ, căng thẳng thấy rõ.

Cô không quan tâm, hít mũi một cái, càng ôm chặt hơn.

Thật sự là... Sao người này lạnh như vậy.

Nhưng mà, eo nhỏ thật đó.

"Chẳng lẽ không nên bởi vì lâu ngày không gặp mà vội đặt em lên giường, sau đó điên cuồng đòi lấy từ em à?"

Dazai Osamu: "..."

Không có loại dục vọng thế tục này.

Vệ sĩ không biết tình yêu hận thù trong quá khứ của cô chủ nhà mình, lúc này anh ta cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Nakahara Chuuya tạm thời được coi là đồng bạn đứng đó, khoanh tay xem kịch vui, chỉ thiếu điều không viết dòng chữ vui sướng khi người gặp họa lên mặt.

Ai bảo con có thu cậu suốt ngày đi hái hoa ngắt cỏ.

Bây giờ hay rồi, bị người tìm tới cửa.

Xứng! Đáng!

Dazai Osamu: "...."

Thế giới này, làm cho người ta không cảm nhận được một tia ấm áp nào...

"Chỉ cần anh đồng ý đi đăng ký kết hôn với em ngay bây giờ, em sẽ tha thứ cho anh."

Iwanaga Kotoko vùi mặt vào ngực Dazai Osamu, tiếp tục bày ra dáng vẻ khổ sở, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán: "Dù sao anh đã đồng ý yêu đương lấy kết hôn làm tiền đề rồi... A, không, là đã đồng ý kết hôn với em."

Bốn bỏ lên năm một chút là được.

Nói không chừng lần này có thể thành công, cố lên!

"Hả?!"

Tiếng nói khiếp sợ truyền đến.

Dụi vào ngực Dazai Osamu, Iwanaga Kotoko quay đầu nhìn thấy Nakahara Chuuya trợn tròn đôi mắt màu lam của mình.

"Làm sao vậy?"

Iwanaga Kotoko ngẩng đầu nhìn Dazai Osamu, nhìn không rõ vẻ mặt cậu, vì thế lại quay ra nói với Nakahara Chuuya: "Nhìn quan hệ hai người có vẻ khá tốt. Nếu cử hành hôn lễ kiểu Tây, để cậu đến làm phù rể cũng được."

"Ai muốn làm phù rể cho tên này, quan hệ của chúng tôi tốt lúc nào!... Không đúng, đây không phải trọng điểm!"

Nakahara Chuuya trợn tròn mắt.

Cậu chơi thì chơi, nhưng còn dám tự định chung thân?

Cậu trâu bò như vậy, thủ lĩnh có biết không.

"Vị tiểu thư này..."

Giọng nói mềm nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.

Cơ thể bị ôm có ý đồ giãy dụa, Iwanaga Kotoko thuận thế buông ra. Dazai Osamu lui về phía sau, kéo dài khoảng các.

"Có phải cô nhận sai không? Hình như tôi chưa từng đồng ý yêu đương với cô."

Thật tò mò, người này...

Dazai Osamu.

Có thể cảm giác được, chỉ có cảm xúc kinh ngạc ban đầu mới là cảm xúc thật của anh

Hiện tại, anh giấu diếm tất cả các cảm xúc chân thật đi rồi, tựa như mưa bụi mờ mịt. Ánh mắt nhìn về phía mình có cảnh giác và đánh giá, thậm chí còn giấu diếm nguy cơ.

Iwanaga Kotoko cũng không sợ hãi: "Định mệnh tuyệt đối không nhận sai."

"Nhưng cô cũng không quen biết tôi, đúng không?" Lời nói của Dazai Osamu dịu dàng lại lạnh băng: "Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô cả."

Iwanaga Kotoko nghiêng đầu: "Đây là trò chơi đặc biệt gì sao?"

Mất trí nhớ play?

"Không phải."

"Không nhớ rõ cũng không sao, cứ bắt đầu lại từ bây giờ đi."

Đôi đồng tử của Dazai Osamu bị bóng đêm nhuộm đẫm một mảnh đen nghịt.

Iwanaga Kotoko hoàn toàn không sợ hãi hơi thở hắc ám này, cô nhìn vào đôi mắt kia, gằn từng chữ.

"Em tên là Iwanaga Kotoko, năm nay mười bảy tuổi, đúng là tuổi thanh xuân phơi phới, sức sống mãnh liệt."

"Em đối với anh chính là vừa gặp đã thương."

"Có thể lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để yêu đương với em không?"

Dazai Osamu im lặng.

Không ngừng cố gắng, cưỡng bức dùng lợi ích dụ dỗ! (Không phải)

"Điều kiện nhà em tốt lắm đó, nếu kết hôn với em thì đất đai bất động sản đều là của anh." Ánh mắt Iwanaga Kotoko dần sắc bén: "Cũng có thể sắp xếp công việc giúp anh luôn."

"Không muốn làm việc cũng không sao, em nuôi anh là được, anh muốn ở nhà chuyên tâm làm chồng không ạ?"

"Từ từ!"

Không đợi Dazai Osamu mở miệng, Nakahara Chuuya đã thốt lên, sau đó ngừng lại vài giây, dường như đang châm chước tìm từ.

"Chúng tôi có... Có công việc, thuộc một tổ chức, làm việc phải nghe theo lệnh thủ lĩnh, không thể tự tiện hành động, cho nên..."



Cậu ấy nghiêm túc nói: "Cô buông tay đi."

Rốt cuộc cô nhìn trúng con cái thu này chỗ nào? Nhìn trúng sở thích tự sát của cậu ta à? Hay nhìn trúng sở thích nhảy cầu của cậu ta?

Iwanaga Kotoko gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

Nakahara Chuuya thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tôi sẽ cầu hôn với thủ lĩnh của các anh."

"?!"

Nakahara Chuuya nghẹn một hơi ở hầu kết.

"Cần bao nhiêu sính lễ cứ việc nói, thời gian địa điểm tôi sẽ cho người thương lượng với người phụ trách của các anh." Cô vừa nói vừa suy nghĩ: "Nhưng mà, tôi tự đi tìm thủ lĩnh của các anh thì càng thể hiện được thành ý nhỉ."

Nakahara Chuuya sắp thở không ra hơi.

"Phụt..."

Dazai Osamu yên tĩnh nãy giờ, lúc này cậu chợt buông lỏng khóe môi.

Iwanaga Kotoko nhìn thấy khi đối phương nhìn mình, trong mắt cậu có ý cười.

Nhưng ý cười này rất nhẹ, cảm giác thật xa xôi.

"Thật sự là tiểu thư đáng yêu lại thú vị, tuy nhiên..." Dazai Osamu buồn rầu nói: "Yêu đương với cô nhóc còn nhỏ hơn Nakahara Chuuya, tôi sẽ bị coi là cưỡng ép học sinh cấp hai rồi bị bắt đến cục cảnh sát mất."

Một câu nói chọc giận đến hai người.

Nakahara Chuuya: "Cái gì?!"

"Đã nói em mười bảy tuổi rồi!!!"

Iwanaga Kotoko nổi giận: "Sang năm là lên đại học! Anh là gà trống à, trí nhớ kém như vậy!"

Nụ cười của Dazai Osamu không thay đổi.

"Nói giỡn thôi..."

... Bị trêu đùa.

Iwanaga Kotoko tức giận.

Lần tỏ tình này, Dazai Osamu cho một câu trả lời thuyết phục là.

"Tôi không thích người đội mũ nồi."

Khi nói lời này, tầm mắt cậu nhìn vào chiếc mũ nồi trên đầu cô.

Đáng giận.

"Nào có ai từ chối con gái vì mũ nồi đâu?!"

Lấy cớ cũng quá vụng về.

"Đẹp trai là muốn làm gì thì làm à?!"

Phòng khách của du thuyền.

Iwanaga Kotoko tức giận vung nắm đấm, sau khi náo loạn một lúc, cô vùi đầu vào gối, cảm giác mềm mại vuốt ve những cảm xúc khác.

Nói tức giận thật ra cũng không phải tức giận.

Xem ở trí nhớ của chính mình, tuy rằng có tỏ tình nhưng không thành công, nếu không đối phương đã không có thái độ như vậy.

Iwanaga Kotoko lật người, nhìn trần nhà, vươn tay ra. Khuôn mặt thiếu niên hiện lên trước mắt cô.

Tái nhợt, chán đời.

"Cảm giác thật tò mò..."

Iwanaga Kotoko nhìn mu bàn tay mình, lẩm bẩm.

Suy tư một lát, cô lật mình ngồi dậy, gọi qua số điện thoại riêng của gia tộc.

"Điều tra người này giúp tôi, Dazai Osamu, xem anh ấy thuộc tổ chức nào."

"Nếu được thì liên hệ với thủ lĩnh của bọn họ, nói..."

Iwanaga Kotoko cong môi cười.

"Có một mối làm ăn lớn."

Làm ăn về cuộc đời.

Dễ dàng buông tay thì không phải cô rồi.

*

Vốn dĩ Iwanaga Kotoko nghĩ phải gặp thủ lĩnh thì mới có thể gặp lại Dazai Osamu, không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy.

Sau buổi đấu giá đá quý sẽ có một vũ hội liên tục đến tận đêm khuya, cho nên người tham gia sẽ nghỉ ngơi tại du thuyền, hôm sau dùng bữa sáng xong mới khởi hành rời đi.

Bởi vì bị người nào đó chọc giận ngủ không ngon, hôm sau trời còn chưa sáng, Iwanaga Kotoko đã ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà ăn.

Tiếng ồn ào náo động truyền đến.

"Xe cứu thương! Sao xe cứu thương vẫn chưa đến?!"

"Cố gắng một chút, anh không thể không có em!"

"Tsubaki, Tsubaki..."

Giữa đám người.

Người đàn ông ngồi trên mặt đất ôm vợ mình, vạt áo bị máu tươi nhuộm đỏ. Trên ngực và bụng người phụ nữ có rất nhiều vết đạn bắn, máu tươi chảy ròng.

Ở trước mặt bọn họ...



Thiếu niên tóc đen bình tĩnh đứng đỏ, tóc mái che lấp biểu cảm trên mặt cậu.

Trong tay cậu là một khẩu súng.

"Này, cậu đúng là, sao lại chạy đến đây..."

Thì ra Nakahara Chuuya cũng tìm người ở khắp nơi, cậu ấy đẩy đám người ra, lập tức hít vào một hơi: "Đây là sao vậy?"

"Tao phải kiện chúng mày!" Người đàn ông ngẩng đầu, hai mắt anh ta đỏ bừng vì nỗi đau mất vợ: "Chúng mày chuẩn bị đền mạng cho vợ tao đi!"

"Từ từ!"

Nakahara Chuuya ép mình bình tĩnh lại, bày ra tư thế đàm phán: "Không có chứng cứ chứng minh chúng tôi giết người đúng không?"

"Tôi, tôi nhìn thấy..."

Bartender trẻ tuổi run rẩy nâng tay.

"Lúc thay ca nhà ăn không có ai, tôi đi ra sau chuẩn bị thay quần áo, thay được một nửa thì nghe thấy tiếng súng, vội lao ra nhìn..."

Anh ta run rẩy chỉ vào Dazai Osamu: "Cậu ta, cậu ta bắn vài phát súng xuống đất, nổ không ngừng... Thật đáng sợ."

"Pháp y cũng sẽ chứng minh..."

Người đàn ông nhìn chằm chằm Dazai Osamu: "Viên đạn lấy ra từ trong cơ thể vợ tao và đạn trong súng của mày là cùng một loại! Chờ đền tội đi, tao tuyệt đối sẽ không tha cho hung thủ giết vợ tao!"

Tất cả chứng cứ đều chỉ ra Dazai Osamu là hung thủ.

Đám đông khe khẽ nói nhỏ.

Nakahara Chuuya nhíu mày, một chốc cũng không nghĩ được cách nào.

Như vậy...

Iwanaga Kotoko nhìn thiếu niên là tiêu điểm của nghị luận, cậu bình tĩnh như những chuyện xảy ra không có liên quan gì đến mình.

Bây giờ anh sẽ làm gì?

Dazai Osamu cười nhạo một tiếng.

Người đàn ông càng phẫn nộ: "Mày cười cái gì?!"

Dazai Osamu thậm chí không thèm nhìn anh ta, cậu vứt súng trong tay, xoay người muốn đi.

"Ngăn cậu ta lại!!"

Hội trường kiểu này nhất định được sắp xếp bảo vệ, một số người tham dự cũng đưa vệ sĩ theo. Cả đám tạo thành bức tường che ở trước mặt thiếu này, có tiếng rút súng vang lên.

Không khí giương cung bạt kiếm.

Dưới bầu không khí này, tiếng chống gậy chạm xuống sàn càng rõ ràng hơn.

"Là nhà Iwanaga..."

Iwanaga Kotoko bước vào giữa dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhà Iwanaga được coi là một trong những đầu sỏ của thương hội, mọi người ít nhiều cũng từng nghe tới cô.

"Đầu tiên, tôi bày tỏ thương tiếc với bất hạnh của vợ anh."

Sau khi thăm hỏi, Iwanaga Kotoko xoay người đối mặt với đám người.

"Chẳng qua, để tôi nói một vài giả thiết..."

"Liệu có khả năng vị phu nhân này đã gặp vết thương trí mạng, còn thiếu niên này chính là người giúp chị ấy thoát hay không."

"Nói hươu nói vượn!"

Người đàn ông tức giận: "Chính cậu ta đã giết vợ tôi! Bartender nhìn thấy, nhân chứng vật chứng đầy đủ!"

"Đúng vậy."

Người xung quanh phụ họa.

"Cho dù là giúp giải thoát như cô nói thì cũng không cần bắn nhiều phát đạn như vậy chứ."

Sắp bắn người thành cái sàng rồi.

Ha...

Có lẽ là Dazai-san đột nhiên bị úng não?

Lời này không thể nói được.

Iwanaga Kotoko bèn bịa chuyện: "Có lẽ là kỹ thuật bắn súng không tốt, cũng có thể là áp lực tâm lý quá lớn, dù sao đối tượng nổ súng cũng là người. Loại chuyện một súng mất mạng, ai cũng không thể đảm bảo được."

Iwanaga Kotoko có thể cảm nhận được có một đôi mắt âm u đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cô cố ý không nhìn lại nó.

Cô nhìn về phía bartender: "Anh đứng ở quầy bar nhìn thấy à?"

"Đúng vậy..."

Cô xem xét tầm nhìn từ quầy bar đến bên này.

"Người trên đất bị khăn trải bàn che mất, nhiều nhất chỉ có thể nhìn được hai chân. Cho nên tuy rằng anh nhìn thấy anh ấy nổ súng, nhưng không thể xác định được trạng thái của vị phu nhân này lúc đó, đúng không?"

"Quả thật, quả thật là thế này..."

Iwanaga Kotoko nở nụ cười tự tin, cô giơ hai ngón tay lên.

"Như vậy, giả thiết thứ hai là..."

sau-khi-mat-tri-nho-dazai-noi-muon-ket-hon-cung-toi-2-0

Iwanaga Kotoko, 17 tuổi, cao 150cm, Thần trí tuệ của yêu quái

sau-khi-mat-tri-nho-dazai-noi-muon-ket-hon-cung-toi-2-1

Dazai Osamu, cao 175cm, năng lực: Nhân gian thất cách (mất tư cách làm người)

sau-khi-mat-tri-nho-dazai-noi-muon-ket-hon-cung-toi-2-2

Nakahara Chuuya, tuổi khoảng 16,17; cao 160cm. Năng lực: Điều khiển trọng lực

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương