Editor: Qing Yun

Odasaku quay lại là do Iwanaga Kotoko gọi về.

Nói là "gọi" cũng không đúng. Là cô để nhóm yêu quái gây loạn một chút, làm cho Odasaku đi loạn trong mê cung thùng hàng, dân gian gọi là quỷ đánh tường.

Sau đó hắn liền đi đến chỗ Dazai Osamu.

Iwanaga Kotoko nhìn ra quan hệ hai người rất tốt, cho nên mới dùng chút thủ đoạn. Với tình huống vừa rồi, nếu Dazai-san thật sự làm ra chuyện gì, nói không chừng Odasaku có thể ngăn cản được.

Nhưng giờ xem ra không quan trọng nữa. Thật sự xin lỗi Oda-kun, làm anh phải xem bọn tôi ân ái miễn phí rồi.

Chẳng mấy chốc, Odasaku đã biến mất không còn bóng dáng.

"Odasaku? Đây là họ của anh ấy ạ?"

Iwanaga Kotoko hỏi.

"Không, Odasaku là cách tôi gọi anh ấy. Tên đầy đủ là Oda Sakunosuke."

A, vậy sao.

Vậy cô cũng gọi là "Odasauku" thôi, cần phải nhất trí với người yêu tương lai mà!

Có rảnh cũng để nhóm yêu quái đi tìm hiểu tình báo về Oda-kun.

"Được rồi."

"Dazai-san đừng đứng ngốc nữa, xử lý miệng vết thương nào."

Iwanaga Kotoko ấn Dazai Osamu ngồi xuống ghế, lau vết máu sạch sẽ, dùng thuốc sát trùng tiêu độc, bôi thuốc cầm máu, sau đó quấn băng lên.

Haizz, thật là nhiều miệng vết thương, chẳng trách quấn băng vải khắp người.

"Không phải ông Mori là bác sĩ ạ, anh không yêu quý cơ thể như vậy, ông ta có biết không?"

"Cô biết nhiều chuyện về ngài Mori nhỉ?"

Dazai Osamu tìm tỏi nghiên cứu hỏi.

Iwanaga Kotoko trả lời rất tự nhiên.

"Biết đôi chút. Dù sao em cũng muốn gặp ông ta, ít nhiều cũng nắm được chút thông tin."

Tháo băng vải quấn ở phần thân trên, Iwanaga Kotoko chú ý tới một vết thương tương đối dữ tợn trên người Dazai Osamu, vết thường ấy kéo dài từ vai trái xuống bụng.

"Đây cũng là?" Tự sát sao?

Cái này phải xuống tay ác với chính mình tới mức nào.

"Cái này sao... À, đây là bị một ông cụ nổi điên vác đao chém."

"Đừng nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy được không."

Iwanaga Kotoko than thở, trong lòng có phần không thoải mái.

Cô trở thành Thần Trí Tuệ nhiều năm, gặp đủ loại người việc kỳ lạ, chuyện của Dazai Osamu sẽ không khiến cô thấy ngạc nhiên. Nhưng nhìn từ góc độ tình cảm của cô, Dazai-san không giống những người đó, anh là người cô thích mà.

Tất cả những miệng vết thương này đều do tự sát gây nên, đó là tuyệt vọng cỡ nào. Càng tuyệt vọng chính là anh vẫn còn sống.

"Đau không?"

Cô cắn môi: "Có phải rất đau không, so với dưa chuột bị đá gãy thì thế nào?"

"... Làm sao mà tôi biết được."

Giọng nói của Dazai Osamu truyền tới từ trên đỉnh đầu, nghe có hơi kỳ quái.

"Hỏi cái này làm gì?"

"Em thích Dazai-san, cho nên không muốn thấy anh bị thương và đau đớn."

Sẽ đau lòng đó.

Iwanaga Kotoko ngồi xổm xuống bên chân Dazai Osamu, cô đặt hai tên lên đùi cậu, cũng gối cằm lên đó.

Cô vươn đầu ngón tay mơn trớn vết thương kia.

Thật sự rất sâu, chắc chắn là rất đau rồi.

Một lát sau.

"Đừng nói cô sắp khóc nhé."

Dazai Osamu đột nhiên nói.

"Còn lâu nhé."

Đừng tự kỷ như thế.

"Giọng nói cũng thay đổi rồi."

"Em nói không có là không có! Sao anh lại phiền như vậy chứ!"

"Cô..."

Dường như Dazai Osamu rất hoang mang.

"Có khi thẳng thắn dọa người, có khi lại không chịu thẳng thắn ở một vấn đề kỳ quái nào đó. Dù thế nào tôi cũng có tay chân khỏe mạnh đầy đủ, nhưng cô đó, thiếu một mắt một chân kìa."

"Dong dài."

Iwanaga Kotoko ngẩng đầu, vừa lúc rơi vào ánh nhìn sâu thẳm kia.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Dazai Osamu hơi sửng sốt.

Iwanaga Kotoko hít mũi, ổn định lại cảm xúc.

"Lại nói, chỗ này là thận đúng không?"

"Có bị thương vào trong không, có thể ảnh hưởng đến chức năng của nó không, hạnh phúc trong tương lai của em có được đảm bảo không?"



"... Đủ rồi."

Dazai Osamu nhẹ giọng ngắt lời cô, đồng thời kéo áo sơ mi mặc lên người.

_

Không biết có phải ảo giác hay không, từ sau sự kiện ở thùng đựng hàng trôi qua, Iwanaga Kotoko cảm giác quan hệ giữa mình và Dazai Osamu được kéo gần lại một chút.

Đại khái là bởi vì cô không bị sát khí của anh dọa sợ, lại còn chọc trúng tâm sự của anh... Nhưng nhìn tổng thể mà nói, thái độ của Dazai-san vẫn khá là xa cách, ánh mắt nhìn cô đầy thâm ý cùng tìm tòi nghiên cứu.

Iwanaga Kotoko cũng không cảm thấy thất bại.

Trai đẹp luôn khó theo đuổi một chút, huống chi còn là trai đẹp loại hình chán đời,

Thời gian còn dài.

Một đoạn thời gian sau, chỉ cần yêu quái nói cho cô biết Dazai Osamu về tới thùng đụng hàng, cô sẽ lập tức rời khỏi khách sạn đi đến chỗ của cậu, còn mang theo đồ đạc đến đó.

Ban đầu chỉ là một số đồ dùng nhỏ của khách sạn, ví dụ như máy chơi game, sẽ không xâm chiếm không gian cá nhân của đối phương quá mức.

Thấy Dazai Osamu không quá kháng cự, lá gan của Iwanaga Kotoko cũng dần lớn hơn.

Cô bắt đầu mang thảm nhung, chăn gối đệm đắt tiền rồi cả sô pha cũng đưa đến. Thùng hàng vẫn là thùng hàng, không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã dần hình thành ổ mèo sa hoa.

Rốt cuộc, khi Iwanaga Kotoko tìm người lắp điều hòa ở thùng hàng, Dazai Osamu mới không thể không lên tiếng:

"Mạch điện không chịu tải được đâu."

Điều này cô đương nhiên đã suy xét đến rồi!

Iwanaga Kotoko chỉ ra phía ngoài: "Công ty điện lưới đã đổi mạch điện ở đây rồi."

"..."

Biểu cảm ghét bỏ lại mang theo bất đắc dĩ trên mặt Dazai Osamu bây giờ thật sự quá hiếm gặp, nhất định là cậu đang suy nghĩ xem tại sao thùng hàng theo đuổi phong cách lạnh lùng của mình lại biến thành như bây giờ.

"Như vậy ở mới thoải mái." Iwanaga Kotoko trả lời đúng tình hợp lý: "Đây chính là nơi để tiếp đón em mà."

"... Hình như tôi cũng không mời cô đến."

Thôi bỏ đi.

Dazai Osamu lựa chọn từ bỏ tìm kiếm câu trả lời.

Cuối cùng, khi Nakahara Chuuya đến tìm Dazai Osamu để bàn bạc công việc, cậu ấy nhìn thấy khung cảnh người mình muốn tìm đang ngồi trên ghế quý phi chơi trò chơi, còn Iwanaga Kotoko thì ngồi trước bàn lật xem "Nakahara Chuuya không chịu thua".

Không thể cứu, hai tên này không thể cứu được nữa! Ranh con Dazai Osamu này bị bao nuôi rồi à?!

Từ từ, Iwanaga Kotoko cầm cái gì trên tay đấy, nhìn quen quá...

Nội dung công việc lần này không phải bí mật gì, cho nên Iwanaga Kotoko không cần tránh đi.

Chờ hai người nói chuyện xong, Iwanaga Kotoko hỏi: "Chuuya-kun sống ở nơi khác à?"

"Đương nhiên." Nakahara Chuuya ghét bỏ ra mặt: "Ai không có việc gì mà lại sống trong thùng hàng như tên này chứ."

Iwanaga Kotoko tỏ vẻ tán thành lời nói của Nakahara Chuuya.

"Nhưng mà sống dưới hoàn cảnh ẩm thấp lạnh lẽo như này mãi sẽ không tốt cho cơ thể, nếu sau này ngay cả một chính tự(1) cũng không kiên trì được thì phải làm sao đây?"

(1) Chính tự: Dùng để tính số nét chữ, một nét là một chữ, nghĩa lóng là để đánh dấu số lần xxx.

Dazai Osamu không khỏi khựng lại giây lát.

"Chính tự? Chính tự cái gì?"

Nakahara Chuuya không hiểu ra sao.

"A~~~"

Dazai Osamu lập tức hồi thần, phát ra tiếng kêu kỳ quái.

"Chuuya không biết sao?"

"Cái gì?"

"Vậy mà ngay cả cái này cũng không biết, quả nhiên là con sên thiếu kiến thức."

Sau khi luân phiên trào phúng, Nakahara Chuuya bị khơi gợi trí tò mò.

Cậu ấy túm cổ áo Dazai Osamu uy hiếp: "Rốt cuộc là cái gì?!"

"Trò chơi đó, một loại trò chơi." Dazai Osamu nâng hai tay: "Chẳng qua lấy năng lực của Chuuya thì một chính tự cũng khó."

"Không phải là trò chơi thôi à!"

Nakahara Chuuya cắn trăng, nghĩ đến lịch sử bi thôi khi chơi trò chơi mà cũng bị Dazai Osamu vượt mặt.

"Tôi cũng có thể làm một chính tự được!!"

Cậu ấy nói.

"Oa, vậy cũng không tính là gì, nếu tôi cố gắng thì có thể vẽ được một cái rưỡi đấy."

"Tôi có thể nhảy hai cái! Không, là ba!"

Iwanaga Kotoko trơ mắt nhìn Nakahara Chuuya bị Dazai Osamu xúi giục bắt đầu thổi phồng chính mình.

Nói lung tung như vậy thật sự ổn sao.

Yêu quái khẽ kéo tay áo Iwanaga Kotoko, cô nhìn theo phía yếu quái chỉ, phát hiện Dazai Osamu đưa tay ra sau lưng rồi bấm nút ghi âm.

Iwanaga Kotoko: "???"

Cừ thật.

Anh là ma quỷ à.

Cuối cùng Nakahara Chuuya dừng hình ảnh ở năm cái chính tự.

"Oa, thật đáng sợ, tôi nhận thua, Chuuya thật giỏi."



"Được rồi, để tôi nói cho Chuuya biết đây là trò chơi gì đi."

Dazai Osamu nở nụ cười ẩn sâu công cùng danh, cậu từ từ đứng dậy, ghé sát vào tai Nakahara Chuuya.

Iwanaga Kotoko thưởng thức một màn biến sắc mặt thần kỳ.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, sắc mặt Nakahara Chuuya thay đổi từ phiền lòng đến khiếp sợ rồi sang xấu hổ cuối cùng là giận giữ, hai má trắng nõn lập tức trở nên đỏ bừng, cậu ấy nhìn về phía đầu sỏ gây tội: "Một cô gái như cô sao lại nói ra lời nói kiểu đó!"

"Chuuya-kun thật hung."

Iwanaga Kotoko giơ quyển sổ lên, muốn ngăn cản tầm mắt giết người của Nakahara Chuuya.

"Quyển sách này... Á! Sao nó vẫn còn ở đây?! Không phải đã bị tôi đốt hết rồi à? Iwanaga Kotoko, cô đừng đọc, trả lại cho tôi, cô còn cười? Qủa thực là cùng một đức hạnh với Dazai."

Dazai Osamu: "Xem ra bản ghi chép "Nakahara Chuuya không chịu thua" lại có thêm nội dung mới."

Iwanaga Kotoko: "Thật sự làm tốt lắm..."

Nakahara Chuuya lườm qua, giọng nói của cô cũng nhỏ xuống: "Quá đáng mà..."

"Hai đứa đểu này!"

"? Sao Chuuya-kun có thể mắng bạn nữ như vậy, người lừa cậu là Dazai-san mà."

"Câm mồm, cô cũng là đồng phạm!"

"Hu hu hu."



Nakahara Chuuya đi rồi.

Nói chính xác hơn là bị hai người họ chọc tức nên bỏ đi.

Bữa tổi, Iwanaga Kotoko gọi nhân viên khách sạn mang đồ ăn đến, món cua là món chính. Dazai Osamu thích ăn cua, đây là thành quả nhờ sự quan sát tỉ mỉ của cô về cuộc sống của Dazai Osamu trong khoảng thời gian này.

Trên bàn, xác cua đang tự động bong ra từng mảng, thịt cua trắng bóc rơi xuống bàn. Dao nĩa tự động nhảy múa trên không trung, cắt nhỏ thịt cua ra. Nước trái cây cũng tự động rót vào trong cốc.

Nhân tiện nói luôn, cái bàn cũng là mới mua, bên trên là khăn trải bàn in hoa.

Iwanaga Kotoko nhìn dáng vẻ Dazai Osamu mở to mắt, cô kìm lòng không đậu, nở nụ cười.

Thật sự giống mèo.

Cô có thể nhìn thấy các loại yêu quái bận rỗn trước bàn ăn, nhưng trong mắt đối phương, có lẽ cái bàn như tự có ma pháp thần kỳ.

Dazai Osamu đột nhiên vươn tay chạm vào đồ ăn đang chuyển động phía trước.

Iwanaga Kotoko: "Anh làm gì thế?"

Yêu quái bị Dazai Osamu ngăn cản, mặt nó trướng đỏ bừng lên.

Dazai Osamu rút tay lại, nhìn đầu ngón tay, lại xem cái muôi tiếp tục chuyển động.

"Không thể làm nó biến mất sao."

"Đương nhiên không thể, Dazai-san chỉ có thể vô hiệu quá năng lực đặc biệt, yêu quái là sự tồn tại chân thật mà."

Dazai Osamu vươn tay, búng một cái lên trán yêu quái dựa vào trực giác.

"Thú vị."

Xem ra là mèo con đã phát hiện ra điều thú vị mới.

Yêu quái ôm trán, hai mắt nước mắt lưng tròng.

"Tôi nghĩ..." Dazai Osamu chậm rãi nói: "Với tính cách của cô, cô sẽ để tôi ra khỏi nơi này sao?"

Iwanaga Kotoko hiểu được ý của anh. So với việc xâm nhập vào nơi này từng chút từng chút một, đưa ra ngoài luôn quả thật chính là làm một mẻ khỏe cả đời.

"Em muốn anh ra, liệu anh có ra không?"

Cũng không phải cô không biết vì sao Dazai Osamu lại lựa chọn sống trong thùng được hàng.

Trên mặt Dazai Osamu viết rõ hai chữ "Không đi."

"Thì là vậy đó."

Cô vẫn tự mình hiểu lấy. Dazai-san sẽ không nghe lời cô, trước mắt là như thế.

"Tuy rằng rất đau lòng khi thấy bạn trai mình sống ở nơi như thế này, nhưng nếu đây là lựa chọn của chính anh, em chỉ có thể tôn trọng thôi,"

Iwanaga Kotoko nháy mắt mấy cái: "Thế nào, em rất săn sóc đúng không!"

"Ai là bạn trai ai."

Dazai Osamu thản nhiên nói.

"Chuyện sớm muộn thôi."

Iwanaga Kotoko ngồi xuống cạnh bàn, một tay chống má, nở nụ cười tươi với cậu.

"Chuyện tới hiện giờ, anh cảm thấy anh còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay em ạ?"

Giới thiệu nhân vật mới

Oda Sakunosuke

Tên: Odasakunosuke

Sinh nhật: 26 tháng 10

Chiều cao: 185cm

Dị năng: Hoàn mỹ

Cho phép Oda nhìn thấy vài giây về tương lai trong đầu, tương tự như khả năng của. Cụ thể, thời lượng của mỗi tầm nhìn tương lai dài hơn năm giây nhưng không quá sáu giây. Do đó, khả năng này có thể khiến hầu hết các cuộc tấn công bất ngờ trở nên vô dụng, chẳng hạn như tấn công bắn tỉa, vụ nổ và nhiều chuyển động khác mà anh ta có thể tránh được ngay lập tức.

[Xem thêm tại: https://bungostraydogs.fandom.com/wiki/Flawless]

sau-khi-mat-tri-nho-dazai-noi-muon-ket-hon-cung-toi-11-0

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương