Ngày thứ hai sau tết Trung Nguyên Lý Vụ mang từ chợ về một khối thịt bò tươi rói.
Vừa về đến nhà hắn đã không dừng chân mà đi thẳng vào phòng bếp.
Thái thịt, nấu nước, mọi động tác của hắn đều liền mạch lưu loát.

Hành tây, củ tỏi sẵn sàng, tay hắn cầm dao phay thái phăm phăm.

Thẩm Châu Hi chỉ có thể hỗ trợ nhặt rau, còn lại chỉ đứng bên cạnh nhìn động tác thuần thục của hắn.
Sau khi thịt bò được bỏ vào nồi nấu tầm một canh giờ thì Lý Côn và Lý Thước tới.

Vừa vào cửa Lý Thước đã nở nụ cười nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, đại ca đang làm món gì ngón thế?”
Lý Côn theo mùi thơm trực tiếp vọt tới cửa bếp thò đầu vào trong sau đó hưng phấn kêu lên: “Mì thịt bò! Mì thịt bò! Hôm nay ăn phía dưới của đại ca ——”
Lý Vụ cầm lấy một cái màn thầu trong rổ trên bệ bếp mà ném hắn.

Lý Côn bắt lấy màn thầu sau đó cho vào miệng cắn rồi vô cùng vui vẻ chạy đi.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử xé lưỡi nó.” Lý Vụ hùng hùng hổ hổ nói.
“Đại ca ——” Lý Thước đứng ở cửa bếp lắc đầu với hắn.
Thẩm Châu Hi không biết hai tên này lại đang bí mật cái gì, sáng sớm nay Lý Thước đã tới hai lần, mỗi lần đều lắc đầu.

Lý Vụ cũng không có phản ứng gì giống như cũng không quá quan tâm tới việc kia.
Phản ứng của hắn làm Thẩm Châu Hi cũng không tiện mở miệng dò hỏi.

Cùng với nghe hắn nói hươu nói vượn để che lấp thì không bằng chờ chính hắn mở miệng.
Lý Thước báo cáo xong thì cũng ra ngoài, nhà chính lúc này vang lên tiếng vui đùa của hai anh em nhà kia.
Tuy Thẩm Châu Hi không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng nhạy bén nhận ra được tầng ngăn cách giữa Lý Thước và Lý Côn đã biến mất.

Mặc dù không có Lý Vụ thì Lý Thước cũng đã bắt đầu để ý tới một ít lời nói ngây ngô của Lý Côn.
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ thì nước trong nồi đã sôi.


Lý Vụ ném đống mì đã cán xong để ở một bên vào trong nồi, mặt nước vốn sôi trào lập tức lặng xuống.

Hắn cầm lấy một đôi đũa dài ngoáy sợi mì cho tách ra, chờ nước lại sôi hắn mới cho nốt rau vào.
Rau xanh vừa chạm vào nước thì càng thêm xanh thẳm.

Lý Vụ ấn đống rau vào trong nước, chờ nước sôi lần nữa hắn mới dùng đũa dài gõ nồi, một tay khác duỗi về phía Thẩm Châu Hi.
Hắn hừ mũi một tiếng: “Hử?”
Thẩm Châu Hi giống một tên học đồ, sư phục vừa hừ một cái nàng đã vội kinh sợ đưa bát ra để tránh làm hỏng chuyện tốt của sư phụ.
Lý Vụ đón lấy cái bát, lưu loát gắp mì sợi trong nồi ra.

Sau khi gắp mì vào bốn cái bát hắn lại dùng muôi lớn đi tới chỗ nấu thịt bò múc hai muỗng canh thịt bò cay tưới lên trên.

Nước canh đỏ rực chảy theo sợi mì xuống dưới, thịt bò mềm chồng chất bên trên, mỗi khối đều có gân trong suốt, mạch lạc rõ ràng.
Mùi lá hành chìm trong mỡ nóng thơm lừng xông vào mũi.
Một khắc trước Thẩm Châu Hi còn không đói bụng, nhưng giờ khắc này nàng bắt đầu trộm nuốt nước miếng.
“Mang lên đi, cẩn thận nóng.”
Thẩm Châu Hi liên tục gật đầu, duỗi tay chuẩn bị cầm lấy bát.
“Ngươi cầm lấy cái chôn bát, đừng chạm vào bên thành bát.”
“Đã biết……” Thẩm Châu Hi duỗi tay tới gần một chút.
Nàng chớp mắt, mặt mang chờ mong, mười ngón tay mảnh khảnh trắng nộn như trong suốt.
“…… Thôi, thôi, ngươi ngồi đi!” Rõ ràng đã dặn kỹ rồi nhưng Lý Vụ lại bỗng nhiên thu cái chén về.

Thẩm Châu Hi mờ mịt nhìn hắn quay đầu sau đó cao giọng phẫn nộ quát, “Có cái bát thôi còn chờ lão tử bưng tới tận miệng cho hai đứa hả?”
Một tiếng sư tử rống vang lên, ngay sau đó Lý Thước cùng Lý Côn lập tức chạy như bay tới.
Lý Côn vò đầu, mặt tủi thân nói: “Huynh có gọi đệ đâu……”
Lý Thước thì cười hì hì và đi lên bưng hai cái bát.

Hắn vừa đi ra ngoài vừa nói với Thẩm Châu Hi: “Tẩu tử, loại việc nặng này giao cho bọn đệ làm là được rồi, tẩu mau tới ngồi đi!”.
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng vì không làm mà chỉ ăn nên vội chạy tới cầm bốn đôi đũa rồi mang tới.

Sau khi bốn người ngồi xuống bàn, môi còn chưa đụng vào mì thịt bò thì Lý Thước còn có tâm tư nói vài câu vui đùa nhưng chờ mọi người ăn xong đũa mì đầu tiên rồi thì trên bàn lập tức an tĩnh, chỉ còn tiếng hút mì sợi vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Lúc vừa tới đây Thẩm Châu Hi nghe tiếng động này sẽ khó chịu đứng ngồi không yên, hiện tại nàng đã có thể mặt không đổi sắc, chăm chú vào đồ ăn trong bát của mình.
Tuy nàng ăn mì không phát ra tiếng động nhưng nàng cũng ăn hăng say không kém gì ba người còn lại —— một bát mì thịt bò này so với mì của cửa hàng Mao Ký ở trấn trên còn ngon hơn nhiều!
Dựa theo cách nói của Lý Vụ thì thịt bò càng tươi ăn càng ngon.

Từ lúc giết thịt cho tới khi vào nồi không quá một canh giờ vì thế sau khi nấu thịt vừa mềm mại, gân lại giòn.

Hơn nữa Lý Vụ chọn chỗ thịt này ngon, mỗi khối đều nạc mỡ vừa đủ, sau khi nấu trong nồi bằng lửa nhỏ chừng một canh giờ thì thịt bò mang theo nước canh đậm đà không thể tả.
Thịt bò ăn ngon, mì sợi ăn ngon, ngay cả nước lèo cũng ngon khiến loại người nhìn thấy canh đã khinh thường như Thẩm Châu Hi cũng không nhịn được uống hai ngụm.

Lý Côn thì càng không cần phải nói, hắn chẳng những quét hết bát của mình mà còn muốn hỗ trợ giải quyết phần nước lèo còn lại trong bát Thẩm Châu Hi.
Lý Vụ dùng đũa đánh bẹp một cái lên tay hắn sau đó đẩy cái bát của mình cho em trai, rồi lấy bát của Thẩm Châu Hi tới.
Lý Côn nhìn cái bát trước mặt chỉ còn một nửa canh thịt bò và cái bát trước mặt Lý Vụ vẫn còn tràn đầy nước canh thì lầu bầu: “Keo kiệt……”
Ăn xong cơm trưa Lý Côn bị sai đi rửa bát, Thẩm Châu Hi cố ý hỗ trợ lại bị Lý Vụ đuổi về phòng ngủ trưa.
“Ngươi không ngủ sao?” Thẩm Châu Hi ôm cửa hỏi.
“Không ngủ.”
“Ta cũng không muốn ngủ, ta kể chuyện lịch sử cho ngươi nghe……”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã bị đẩy mạnh vào buồng trong.

Lý Vụ đứng bên ngoài màn trúc tức giận quát: “Đại lão gia chúng ta muốn chơi xúc xắc đánh cuộc ngươi đừng quấy rối, ngủ ngay!”
Thẩm Châu Hi mắng thầm một câu Lý rắm thối sau đó hầm hừ ôm cái bụng ăn no căng lên giường nằm như cái bánh nướng áp chảo.
Lý Vụ đi tới chỗ cây hoa quế trong viện, lại có tật giật mình xác nhận cửa sổ buồng trong không có người rình coi mới moi từ một hốc nhỏ trên thân cây ra một cuốn sách bèo nhèo.
Hắn xoay người kín đáo để người trong buồng không thể thấy được sau đó dựa vào thân cây hoa quế mà ngồi xuống.
“Ừ, làm thơ chú ý chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu không có tính thơ mà cố làm thơ, thì sẽ chỉ đông thi hiệu…… Hiệu…… Cái khỉ gì đây, sao lại dán ba cái chữ này cùng một chỗ?”
Lý Vụ cầm lấy sách giơ lên ánh mặt trời xuyên qua lá cây, nỗ lực phân biệt ba chữ dính vào nhau kia.
“Bước…… Trang…… Ti? Tần ti? Thứ rác rưởi, lừa tiền lão tử!”
Lý Vụ lập tức xé trang giấy kia đi, xoa thành một nắm rồi tùy tiện tìm một hốc cây nhét vào.

“Đại ca ——”
Giọng Lý Thước vang lên trước cửa, đảo mắt một cái cuốn sách trong tay Lý Vụ đã ở dưới mông hắn.

Hắn giả vờ bình thường mà nhìn Lý Thước đi từ ngoài vào sau đó hỏi: “Có tin tức chưa?”
Lý Thước lắc lắc đầu: “Vẫn không có.

Đại ca……” Hắn muốn nói lại thôi, thần sắc lo lắng.
Lý Vụ biết hắn đang lo lắng cái gì.

Hắn đứng lên, không quên đồng thời cầm lấy cuốn sách dưới mông rồi nhanh chóng nhét vào tay áo.
“Cũng nên đi ra ngoài nhìn xem.” Hắn nói, “Thu dọn đồ đi.”
……
“Chu thị, ngươi còn không khai thật hả?!”
Một tiếng gầm vang lên khiến Chu thị sợ tới mức bả vai co rụt lại, mặt biến sắc.
“Đại nhân, nô gia thật sự không biết ngài muốn ta nói cái gì! Những gì nô gia biết đều đã nói hết, ngài muốn nghe cái gì thì không bằng ngài nói cho nô gia, ta nhất định sẽ theo lời ngài dặn mà ——”
“Làm càn!” Phương Đình Chi xụ mặt nói, “Chẳng lẽ bản quan còn phải đánh để ngươi nhận tội chắc? Bản quan chỉ cần ngươi nói thật! Nhưng ngươi từ đầu tới đuôi vẫn che giấu, cố nói luyên thuyên.

Chu thị, ngươi mà vẫn chấp mê bất ngộ, bản quan chỉ có thể phái người dùng hình với ngươi!”
“Đừng, đại nhân!” Chu thị vừa nghe tới dụng hình đã kêu lên, “Nô gia biết gì đã nói hết, ngay cả chuyện tướng công mới chết của nô gia trước khi ra cửa ăn nhiều hơn ngày thường một bát cơm khô nô gia đều nói.

Đến tột cùng đại nhân muốn nghe cái gì?”
“Tướng công nhà ngươi rốt cuộc chết như thế nào?”
“Sao nô gia biết hắn chết thế nào, tên ma quỷ kia chẳng nói gì với nô gia đã về Tương Dương, kết quả lại chết ở trên đường —— quan phủ cho người tới nói cho nô gia hắn gặp phải thổ phỉ tới cướp.

Nô gia đúng là mệnh khổ mà, mới gả cho người ta mà tướng công đã không có.

Cha mẹ nô gia luôn thiên vị em trai, đứa em trai kia lại là kẻ ham ăn biếng làm, nô gia không có ai để dựa vào, ngày sau phải làm sao đây ——”
Chu thị kéo dài chữ cuối thực ai oán, không khác gì con hát trên sân khấu, Phương Đình Chi nghe vào tai thì mày nhíu chặt, không kiên nhẫn đánh gãy lời kêu oan của nàng ta.
“Dụng hình cho ta.”
Hai nha dịch cầm một chuỗi khúc gỗ nối dây thừng đi lên.

Chu thị vừa thấy vết máu khô dính trên đó là mặt đã trắng như tờ giấy, chờ hai nha dịch kia kẹp mười đầu ngón tay nàng ta lên đó, còn chưa kịp dụng hình nàng ta đã kêu la thảm thiết: “Đại nhân! Ta nói, ta nói!”
Hai nha dịch ngừng lại.

“Ngươi nói —— nếu còn dám giấu giếm thì trực tiếp dụng hình rồi lại nói chuyện.”
“Ta nói, ta nói…… Nhưng trước khi ta nói……” Chu thị rơi mồ hôi đầy đầu, ánh mắt trốn tránh, miệng hỏi một câu không liên quan: “Hiện tại là giờ nào rồi?”
Trong ngục không thấy mặt trời, nàng ta hỏi cái này cũng không kỳ quái, nhưng hỏi lúc này thì quả là khả nghi.
“Chính tuất.”
Lời vừa ra khỏi miệng hai ngục tốt đều nhìn hắn nhưng mặt Phương Đình Chi lại không hề gợn sóng.
“Chính tuất……” Chu thị lập tức buông lỏng, sau khi tạm dừng một lát nàng ta rốt cuộc mở miệng nói, “Nô gia không dám nói những thứ mình không hiểu rõ, nô gia chỉ biết…… sau khi tướng công của nô gia chết, tên du côn bản địa của nơi đó là Lý Vụ có từng cho người tới tìm nô gia……”
“Hắn tìm ngươi làm cái gì?” Phương Đình Chi hỏi.
“Đại nhân, có thể bỏ cái thứ này ra không? Tròng lên tay nô gia thế này ta hoảng hốt đến không nghĩ ra nổi……” Chu thị sợ hãi nói.
Phương Đình Chi lập tức ra hiệu, đám nha dịch vội tháo dụng cụ kia ra sau đó đứng một bên chờ lệnh.
Chu thị vẫn còn sợ hãi mà xoa xoa tay.
“Tên tướng công ma quỷ kia của nô gia vào sòng bạc rồi không biết bị người ta bỏ bùa thế nào mà lại cố tình coi trọng cô vợ mới cưới của Lý Vụ.” Chu thị trợn trắng mắt, trên mặt lộ ra khinh thường, “Ban ngày ban mặt hắn chạy tới đoạt người, nhưng người thì không cướp còn bị hai đứa em kiết nghĩa của Lý Vụ đánh cho mất mặt.

Hắn không nuốt trôi cơn giận nên gọi hết đám thị vệ ở bên cạnh nô gia tới để tìm lại mặt mũi ——”
Chu thị lạnh giọng nói: “Ai biết trận này mặt mũi tìm không thấy mà đến mệnh cũng ném.”
Sắc mặt Phương Đình Chi rất khó coi: “Chuyện lớn như vậy vì sao không có ai ở Ngư Đầu huyện nói thật?”
“Việc này tổng cộng chỉ có vài người biết, đại nhân hỏi không ra cũng là bình thường.” Chu thị an ủi hắn, “Huống chi mọi người còn phải sống dưới mí mắt Lý Vụ, làm gì có ai chán sống mà nói linh tinh chứ?”
“Một khi đã như vậy thì vì sao bây giờ ngươi lại chịu nói?”
Chu thị ngượng ngùng cười đáp: “Đương nhiên là bởi vì……”
“Bởi vì ta nói với ngươi giờ là chính tuất đúng không?”
Chu thị sửng sốt.
Phương Đình Chi lạnh lùng nói: “Ta đoán giờ Thân chính là thời gian ước định của ngươi và Lý Vụ.”
“Cái, cái gì ước định…… Ta ước định cái gì…… Đại nhân, ngài nói gì nô gia nghe không hiểu…” Chu thị sứt sẹo mà cười gượng.
“Ngươi và Lý Vụ ước định nếu vào canh giờ nào đó ngươi còn chưa về nhà thì chính là sự tình bại lộ.

Chu thị, ta nói có đúng không?”
Lúc này có tiếng báo giờ truyền vào từ bên ngoài, Chu thị thầm đếm sau đó sắc mặt trắng bệch.
“Các ngươi đánh sai bàn tính rồi.” Phương Đình Chi chắp tay sau lưng, cười lạnh nói, “Hiện tại vừa mới chính ngọ, nếu ra roi thúc ngựa thì khi chạng vạng là có thể đuổi tới Ngư Đầu huyện.

Tội bao che của ngươi chờ ta bắt được Lý Vụ sẽ truy cứu sau!”
“Đại nhân!” Chu thị kêu thảm thiết.
Phương Đình Chi lại phất tay áo, sắc mặt âm trầm bước ra khỏi nhà tù ẩm ướt.
“Chuẩn bị ngựa, ta tự mình đi một chuyến!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương