Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế
-
Chương 3: Xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn!
Kỳ Duyên nhìn cửa thang máy đóng lại cách đó không xa, bước chân dừng một chút.
Những người khác trong phòng họp đi ra theo, thấy hắn ngừng ở cửa mãi không nhúc nhích, cũng dừng lại theo.
Lão tổng Vương Thạch của Giải trí Khang Hằng là một người đàn ông ngoại hình hết sức phổ thông, chẳng khác nào mấy chú trung niên sáng sớm hay luyện Thái cực ngoài công viên. Nhưng bên ngoài cũng không ai dám xem thường ông ấy.
Hiện tại, ông nhìn Kỳ Duyên đứng phía trước, nhấc chân đi tới, rất chú ý dừng phía sau hắn nửa bước, hỏi: "Kỳ lão sư, làm sao vậy?"
Kỳ Duyên thu hồi ánh mắt. Mũ lưỡi trai của hắn kéo xuống rất thấp, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lộ ra một cỗ thâm ý, làm lòng người ta không khỏi rùng mình.
Hắn nhìn chỗ cô vừa đi ra, chỉ chỉ, nhàn nhạt lên tiếng: "Casting?"
Vương Thạch là đại tổng tài, cũng không chú ý những chuyện nhỏ thế này, nghe vậy, ông quét mắt nhìn mấy người đứng sau lưng.
Người phía sau vội vàng nói: "Kỳ lão sư, Vương tổng, hôm nay là tổ "Nhân gian pháo hoa vị" tuyển người mới."
Kỳ Duyên không tỏ vẻ gì, giơ tay cởi mũ lưỡi trai xuống, tùy tay sửa mái tóc đen hơi loạn.
Khuôn mặt không chút tì vết, không nhìn ra bất luận biểu tình gì, tĩnh lặng như mặt nước mà sau đó có lẽ sẽ duy trì tĩnh lặng, cũng có lẽ sẽ nháy mắt sóng trào, mãnh liệt thổi quét, hủy diệt tất thảy mọi sinh vật.
Hết thảy đều dựa theo tâm tình của hắn.
Kỳ Duyên lần nữa đội mũ lưỡi trai lên, suy nghĩ về người vợ cũ này của mình.
Ngôn Án là người thực tròn trịa.
Tuy rằng mặt cô nho nhỏ, nhìn trắng nõn, đáng yêu nhưng thật sự là hình tròn.
Mặc kệ thế nào, cũng không biết tại sao, ở trong mắt hắn, cô chính là một người rất tròn trịa. Bất luận chỗ nào cũng tròn, tròn hơn tất cả mọi thứ trên thế giới.
Kỳ Duyên luôn rất thích những thứ mượt mà, ví dụ như phiến lá của cây cỏ đồng tiền tùy ý trồng trong nhà.
Đương nhiên đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô còn mang theo đồ thuộc về hắn.
Kỳ Duyên cười cười, nụ cười chẳng hề có chút độ ấm: "Vậy chọn Ngôn Án đi."
Mọi người sửng sốt, nhất thời không có phản ứng.
Hắn cũng chẳng buồn giải thích, đi thẳng đến thang máy. Một câu không xa không gần truyền tới: "Để một vị trí cho tôi."
Thời kỳ Kỳ Duyên là tiểu thịt tươi, chỉ cần diễn một bộ truyền hình đã hot, sau đó liên tục chiến đấu trên các chiến trường điện ảnh.
Ba năm, ba bộ điện ảnh, bộ nào cũng càn quét phòng bán vé.
Đương nhiên trừ những thứ này còn có chuyện hầu hết mọi người không biết.
Vương Thạch lại là người biết chuyện này nhiều nhất, tuy không phải rất rõ ràng nhưng ông biết hiện tại trong tay Kỳ Duyên rốt cuộc có không ít thế lực và tài sản.
Vậy nên... Kỳ Duyên thế mà còn muốn tham gia một cái gameshow nho nhỏ đó?!
Ngôn Án lập tức quay về kết giới nhưng mà trước khi đi vào, cô đã mua ba chiếc kẹo mút ở quầy bán quà vặt ngoài ngõ, tổng cộng hết ba đồng.
Hiện tại trên người cô chỉ còn lại hơn ba trăm tệ, nhưng kẹo mút là hiện thân của sinh hoạt cuộc sống bình thường, vẫn muốn mua.
Ba chiếc kẹo mút, mỗi người một chiếc. Không giống hai bảo bảo, Ngôn Án chọn vị chanh.
Tới kết giới, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc lại biến thành trẻ nhỏ, nhận kẹo mút trong tay Ngôn Án.
Ba người cùng bóc vỏ kẹo ra, bỏ vào thùng rác đựng rác khô.
Gần đây ở ngoài thực hành phân loại rác thải, để tiện vứt rác, Ngôn Án để trong kết giới mấy cái thùng rác, yêu cầu mọi người phải phân loại trước, như vậy đến lúc đi ra ngoài thì cũng chỉ cần vứt một ít.
Bỏ rác xong, Ngôn Mông Mông mút kẹo trong miệng, nhìn Ngôn Án, không nhịn được nãi thanh nãi khí nhỏ giọng thương lượng: "Mẹ, mẹ có thể đừng ăn vị chanh không?"
Ngôn Án chép miệng một cái: "Ây dà, không sao đâu, kẹo mút vị chanh cũng không phải dùng chanh thật để làm. Đây là tinh dầu nhân loại nghiên cứu phát minh ra thôi. Yên tâm, không phải đồng loại của con."
Ngôn Mông Mông: "Thật vậy hả mẹ?"
Ngôn Án: "Đúng vậy, mẹ chưa bao giờ lừa người."
Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc bên cạnh cắn kẹo mút, yên lặng liếc mặt nhìn Ngôn Án một cái, gương mặt mướp đắng cất giấu vài phần hoài nghi khó tả.
Ngôn Mông Mông cũng ngừng lại một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: ".... Vậy, mẹ ăn đi."
Ngôn Án cười tủm tỉm: "Thật ngoan."
Ngôn Khốc Khốc lắc đầu, chậm rì rì xoay người đi về phía lãnh địa mướp đắng của mình.
May mà không có kẹo mút vị mướp đắng.
Buổi chiều hôm sau, ánh mặt trời vừa vặn, trong kết giới, ánh sáng không bị cản trở vẫn có thể chiếu vào.
Thời tiết tháng bảy, mặt trời rất độc, nhưng qua kết giới, ánh nắng rút bớt, thoải mái như nắng chớm đông.
Ngôn Án nằm dưới hồ trong kết giới, vui vẻ thoải mái vừa tắm vừa phơi nắng.
Những phiến lá tròn, xanh mướt của cô sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bên cạnh cô, hai đứa bé nằm phơi bụng nhỏ trên bãi cỏ bên hồ mà ngủ.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, là bầu không khí tốt để ngủ, Ngôn Án cũng tiến vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, di động ném một bên đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc hoảng sợ, tỉnh cả ngủ.
Ngôn Khốc Khốc bò dậy nhưng đôi mắt còn chưa mở, khuôn mặt mướp đắng chứa đầy oán niệm: Hả? Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?
Ngôn Mông Mông xoa xoa đôi mắt, nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Bé đi qua cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại sau đó đi đến bên hồ nước, ngồi xổm xuống, kéo kéo phiến lá cỏ đồng tiền bên bờ hồ: "Mẹ, mẹ ơi, có người gọi điện thoại."
Lúc này Ngôn Án mới tỉnh dậy, cô biến thành hình người, ngồi ở bên hồ, ngái ngủ nhận điện thoại.
"Xin chào, tôi là đạo diễn tuyển nhân sự "Nhân gian pháo hoa vị". Xin hỏi đây có phải cô Ngôn Án không?"
Ngôn Án sửng sốt một chút, sau đó lập tức tỉnh ngủ, kìm chế kích động nói: "Là tôi! Là tôi!"
"Chúc mừng cô Ngôn Án đã trở thành một trong những khách quý của tổ tiết mục chúng tôi."
"!!!" Ngôn Án vui vẻ đến nỗi liên tục bung ra một đống phiến lá cỏ đồng tiền trên đầu, rối thành một đống rậm rạp.
"Tiết mục tổng cộng quay mười hai tập, thù lao của cô Ngôn Án là một trăm vạn. Nếu cô Ngôn Án có thời gian thì có thể đến tổng bộ công ty ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Các hạng mục công việc cụ thể chúng ta sẽ bàn kỹ lại trong lúc ký hợp đồng, cô thấy thế nào?"
Cô chạm vào lá cây trên đầu mình: "Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ tới!"
Một trăm vạn! Đối với một người chỉ có ba trăm tệ như cô mà nói thì chính là một số tiền khổng lồ không thể nghi ngờ.
Lúc trước cô từng tra cứu qua, lương tháng một công việc bình thường là năm, sáu ngàn một tháng. Một vạn đã là rất cao rồi.
Không thể vì chồng cũ cho ba ngàn vạn mà không coi một trăm vạn ra gì, cô không phải loại cỏ đồng tiền như thế! Cô quý trọng mỗi đồng tiền, biết một đồng tiền cũng không dễ kiếm được!
Đối phương cười nói: "Được, tôi sẽ chờ ngài."
Sau khi tắt điện thoại, Ngôn Án vẫn khó nén kích động như cũ, cô túm nắm lá cây trên đỉnh đầu hai ba cái, chia ra nhét vào trong miệng hai đứa bé đang vây quanh mình: "Thanh nhiệt giải nhiệt, ăn nhiều tốt cho sức khỏe!"
Ngôn Mông Mông, Ngôn Khốc Khốc không kịp phòng bị, bị nhét đầy một miệng lá cỏ đồng tiền: "???"
Ngôn Khốc Khốc gian nan nuốt lá xuống: "Mẹ, con cũng có thể thanh nhiệt giải nhiệt."
Mướp đắng cũng có công hiệu này.
Ngôn Án: "Nhưng mẹ không ăn đắng nha."
Ngôn Khốc Khốc: ┮n┭
Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của Ngôn Khốc Khốc, lúc vừa định thu tay, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Ngôn Mông Mông nhìn cô.
Trong không khí bắt đầu có chút vị chua rất nhỏ.
Ngôn Án cũng vội vàng xoa nhẹ đầu Ngôn Mông Mông. Sau khi xoa đầu công bằng xong, cô cầm lấy di động, ngồi xổm bên cạnh mấy hạt mầm chưa nảy, gọi điện thoại cho Lương Bạch Vũ.
Phía sau, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng đi theo đến đây, cùng cô ngồi xổm.
Lương Bạch Vũ rất nhanh tiếp điện thoại: "Đồng tiền, có chuyện gì thế?"
"Bồ câu!" Ngôn Án báo tin vui nói, "Tớ được chọn rồi! Đạo diễn tuyển nhân sự mới gọi điện thoại cho tớ. Lát nữa tớ sẽ đi ký hợp đồng. Cảm ơn cậu nhé, tớ chuyển phát nhanh một ít lá cỏ đồng tiền cho cậu nha? Gần đây không phải cổ họng bị nóng sao? Cậu có thể pha trà uống!"
Lương Bạch Vũ: "Được, nhưng mà cậu được chọn hả?"
Ngôn Án: "Ừ! Được chọn! Hôm qua casting, hôm nay đã được chọn, người bạn đạo diễn của cậu hiệu suất thật là cao!"
Lương Bạch Vũ: "Nhưng hình như tớ đã quên nói với ông bạn đạo diễn của tớ rồi."
Ngôn Án: "Cái gì???"
Lương Bạch Vũ thảnh thơi phe phẩy cái chân bắt chéo, cứ như không có xương nằm oạch xuống sofa: "Không sao, cũng thế cả, không phải cậu cũng được chọn rồi sao? Nói hay không cũng cùng một kết quả."
Ngôn Án: "!!!"
Bài học xương máu, ngàn vạn không được làm bạn với một con bồ câu!
Nhưng xét thấy hai người có nhiều năm làm bạn bè, Ngôn Án biết rõ dòng máu bản năng "leo cây" của bạn tốt, rất nhanh đã bỏ qua sự không đáng tin của bạn, chia sẻ nói: "Bọn họ cho tớ một trăm vạn thù lao."
Lương Bạch Vũ: "Ồ."
Ngôn Án thuận miệng hỏi: "Thù lao của cậu bao nhiêu?"
Lương Bạch Vũ: "Quên rồi, chắc là mấy ngàn vạn."
Ngôn Án: "!!!"
Lương Bạch Vũ: "Đúng rồi, vào gameshow phải giả vờ không quen biết tớ."
Ngôn Án mờ mịt: "Vì sao vậy?"
Lương Bạch Vũ: "Fans của tớ rất điên cuồng, bọn anti-fans còn điên cuồng hơn, cách xa tớ một chút tốt cho cậu."
Ngôn Án nhớ tới những loại ngôn luận trên mạng, vội vàng gật đầu, quả quyết nói: "Được, tớ sẽ cách xa cậu một chút!"
Lúc hai người đang định nói thêm gì đó, Ngôn Án nghe thấy bên phía Lương Bạch Vũ truyền đến tiếng rống giận của một người đàn ông.
"Hả! Lương Bạch Vũ! Lương Bạch Vũ! Chiều nay quay MV cậu còn nhớ không! Cậu lại muộn rồi kia kìa! Tôi nhắc cậu bao nhiêu lần rồi! Không phải cậu nói là đã xuất phát rồi, đang ở trên đường, rất nhanh sẽ tới hả! Sao cậu vẫn còn ngồi trên sofa thế này! Cậu có muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa không! Lương Bạch Vũ, có cần tôi nhắc cậu còn dư lại bao tiền không! Giới giải trí có minh tinh nào nghèo như cậu không! Hả! Cậu có thể có chút khái niệm thời gian được không vậy! Hả!"
Ba mẹ con bị người ta rống đến run cả lá.
Tuy Ngôn Án không nhìn thấy người nhưng cách một cái điện thoại cũng có thể khẳng định giờ phút này sắc mặt người đại diện của Lương Bạch Vũ chắc chắn đã xanh mét. Không chừng giây tiếp theo sẽ thổ huyết.
Cô nói câu tạm biệt xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Lương Bạch Vũ là ngôi sao ca nhạc mấy năm nay đang hot, nhưng hắn rất nghèo, chỉ khá hơn Ngôn Án chút xíu.
Còn vì sao nữa chứ, bởi vì hắn hoặc là đến muộn, hoặc là thả bồ câu người ta. Tiền kiếm được đều đem đi bồi thường vi phạm hợp đồng cả rồi. Đây cũng là lý do vì sao trên mạng nhiều anti-fans như vậy.
Dù gì cũng là một ca sĩ mà buổi biểu diễn của mình còn có thể đến trễ, anti-fans vừa đông vừa điên, thật ra cũng... rất bình thường.
Ngay từ khi cô liên tục bị Lương Bạch Vũ thả bồ câu ba lần đã trực tiếp nổi đóa đánh hắn một trận, nhổ mấy cái lông bồ câu của hắn.
Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, hắn vẫn làm theo ý mình như cũ. Dựa theo cách nói của hắn, thân là bạn bè, hắn có thể vì giúp cô không tiếc mạng sống nhưng không đến muộn, không thả bồ câu? Thật xin lỗi, không có khả năng. Chẳng bằng nằm mơ đi cho nhanh.
Ngôn Án cũng quen rồi, cả tộc bồ câu không con nào đáng tin cả! Không có!
Hợp đồng ký rất thuận lợi, tập đầu tiên của gameshow sẽ quay sau một tháng nữa. Còn cách lúc quay nửa tháng, đạo diễn lập một nhóm trên WeChat.
Khách mời gameshow tổng cộng có sáu người, dựa theo địa vị trong giới thứ tự là: Avatar đen, Lương Bạch Vũ, Kỷ Lan, Ôn Dạng, Giang Thiên, cô.
Trước đó đạo diễn đã nói qua, cái người có avatar đen là khách mời bí mật, hình như địa vị rất lớn, vì hiệu quả tiết mục nên đến ngày khởi quay bọn họ mới có thể biết được thân phận thực sự của người ta.
Trên mạng suy đoán về vị avatar đen loạn thất bát tao, nhưng dù thế nào, người ta cũng là nhân vật vang dội giới giải trí, chỉ khác là người này hay là người kia.
Ngôn Án trước nay đều quán triệt phương châm nhân mạch càng nhiều càng tốt, sau khi vào nhóm, cô rất tự giác kết bạn với mọi người.
Ngoại trừ Lương Bạch Vũ, mọi người trong nhóm đều không quen biết nhau. Hơn nữa, Ngôn Án còn là người mới, cơ bản sau khi kết bạn thì cũng chỉ chào hỏi qua loa.
Cái vị avatar đen là người cuối cùng trong nhóm kết bạn với cô.
Ngôn Án chào hỏi theo khuôn mẫu đã ấn định.
Án Án rất cần tiền: Xin chào tiền bối, tôi là Ngôn Án ~
Y: Tôi biết
Ngôn Án thụ sủng nhược kinh, không ngờ vậy mà đại thần lại biết cô!
Án Án rất cần tiền: Vui sướng.jpg
Án Án rất cần tiền: Tôi là khách mời nghiệp dư, đến lúc quay có chỗ không biết xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn ~
Kỳ Duyên cầm di động đi qua sân biệt thự, tới hồ nước xây bằng đá, dòng nước trong vắt, trên mặt nước có cỏ đồng tiền và bên dưới còn có cá bơi lội khắp nơi.
Nhờ có môi trường sinh trưởng tốt, cỏ đồng tiền mọc rậm rạp nhưng có vài cái lá không hiểu sao vẫn bị ngả màu vàng.
Hắn dừng bước, khom người sờ một chiếc lá tròn ngả vàng, sau đó không chút thương tiếc mà ngắt xuống, vuốt ve phiến lá trong lòng bàn tay.
Nhìn tin nhắn vợ cũ gửi đến, Kỳ Duyên nhẹ nhàng cười một chút.
Chiếu cố nhiều hơn?
Hắn vo phiến lá cỏ đồng tiền thành một cục, tùy ý ném sang một bên, sau đó không thèm để ý dẫm lên.
Những người khác trong phòng họp đi ra theo, thấy hắn ngừng ở cửa mãi không nhúc nhích, cũng dừng lại theo.
Lão tổng Vương Thạch của Giải trí Khang Hằng là một người đàn ông ngoại hình hết sức phổ thông, chẳng khác nào mấy chú trung niên sáng sớm hay luyện Thái cực ngoài công viên. Nhưng bên ngoài cũng không ai dám xem thường ông ấy.
Hiện tại, ông nhìn Kỳ Duyên đứng phía trước, nhấc chân đi tới, rất chú ý dừng phía sau hắn nửa bước, hỏi: "Kỳ lão sư, làm sao vậy?"
Kỳ Duyên thu hồi ánh mắt. Mũ lưỡi trai của hắn kéo xuống rất thấp, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lộ ra một cỗ thâm ý, làm lòng người ta không khỏi rùng mình.
Hắn nhìn chỗ cô vừa đi ra, chỉ chỉ, nhàn nhạt lên tiếng: "Casting?"
Vương Thạch là đại tổng tài, cũng không chú ý những chuyện nhỏ thế này, nghe vậy, ông quét mắt nhìn mấy người đứng sau lưng.
Người phía sau vội vàng nói: "Kỳ lão sư, Vương tổng, hôm nay là tổ "Nhân gian pháo hoa vị" tuyển người mới."
Kỳ Duyên không tỏ vẻ gì, giơ tay cởi mũ lưỡi trai xuống, tùy tay sửa mái tóc đen hơi loạn.
Khuôn mặt không chút tì vết, không nhìn ra bất luận biểu tình gì, tĩnh lặng như mặt nước mà sau đó có lẽ sẽ duy trì tĩnh lặng, cũng có lẽ sẽ nháy mắt sóng trào, mãnh liệt thổi quét, hủy diệt tất thảy mọi sinh vật.
Hết thảy đều dựa theo tâm tình của hắn.
Kỳ Duyên lần nữa đội mũ lưỡi trai lên, suy nghĩ về người vợ cũ này của mình.
Ngôn Án là người thực tròn trịa.
Tuy rằng mặt cô nho nhỏ, nhìn trắng nõn, đáng yêu nhưng thật sự là hình tròn.
Mặc kệ thế nào, cũng không biết tại sao, ở trong mắt hắn, cô chính là một người rất tròn trịa. Bất luận chỗ nào cũng tròn, tròn hơn tất cả mọi thứ trên thế giới.
Kỳ Duyên luôn rất thích những thứ mượt mà, ví dụ như phiến lá của cây cỏ đồng tiền tùy ý trồng trong nhà.
Đương nhiên đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô còn mang theo đồ thuộc về hắn.
Kỳ Duyên cười cười, nụ cười chẳng hề có chút độ ấm: "Vậy chọn Ngôn Án đi."
Mọi người sửng sốt, nhất thời không có phản ứng.
Hắn cũng chẳng buồn giải thích, đi thẳng đến thang máy. Một câu không xa không gần truyền tới: "Để một vị trí cho tôi."
Thời kỳ Kỳ Duyên là tiểu thịt tươi, chỉ cần diễn một bộ truyền hình đã hot, sau đó liên tục chiến đấu trên các chiến trường điện ảnh.
Ba năm, ba bộ điện ảnh, bộ nào cũng càn quét phòng bán vé.
Đương nhiên trừ những thứ này còn có chuyện hầu hết mọi người không biết.
Vương Thạch lại là người biết chuyện này nhiều nhất, tuy không phải rất rõ ràng nhưng ông biết hiện tại trong tay Kỳ Duyên rốt cuộc có không ít thế lực và tài sản.
Vậy nên... Kỳ Duyên thế mà còn muốn tham gia một cái gameshow nho nhỏ đó?!
Ngôn Án lập tức quay về kết giới nhưng mà trước khi đi vào, cô đã mua ba chiếc kẹo mút ở quầy bán quà vặt ngoài ngõ, tổng cộng hết ba đồng.
Hiện tại trên người cô chỉ còn lại hơn ba trăm tệ, nhưng kẹo mút là hiện thân của sinh hoạt cuộc sống bình thường, vẫn muốn mua.
Ba chiếc kẹo mút, mỗi người một chiếc. Không giống hai bảo bảo, Ngôn Án chọn vị chanh.
Tới kết giới, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc lại biến thành trẻ nhỏ, nhận kẹo mút trong tay Ngôn Án.
Ba người cùng bóc vỏ kẹo ra, bỏ vào thùng rác đựng rác khô.
Gần đây ở ngoài thực hành phân loại rác thải, để tiện vứt rác, Ngôn Án để trong kết giới mấy cái thùng rác, yêu cầu mọi người phải phân loại trước, như vậy đến lúc đi ra ngoài thì cũng chỉ cần vứt một ít.
Bỏ rác xong, Ngôn Mông Mông mút kẹo trong miệng, nhìn Ngôn Án, không nhịn được nãi thanh nãi khí nhỏ giọng thương lượng: "Mẹ, mẹ có thể đừng ăn vị chanh không?"
Ngôn Án chép miệng một cái: "Ây dà, không sao đâu, kẹo mút vị chanh cũng không phải dùng chanh thật để làm. Đây là tinh dầu nhân loại nghiên cứu phát minh ra thôi. Yên tâm, không phải đồng loại của con."
Ngôn Mông Mông: "Thật vậy hả mẹ?"
Ngôn Án: "Đúng vậy, mẹ chưa bao giờ lừa người."
Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc bên cạnh cắn kẹo mút, yên lặng liếc mặt nhìn Ngôn Án một cái, gương mặt mướp đắng cất giấu vài phần hoài nghi khó tả.
Ngôn Mông Mông cũng ngừng lại một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: ".... Vậy, mẹ ăn đi."
Ngôn Án cười tủm tỉm: "Thật ngoan."
Ngôn Khốc Khốc lắc đầu, chậm rì rì xoay người đi về phía lãnh địa mướp đắng của mình.
May mà không có kẹo mút vị mướp đắng.
Buổi chiều hôm sau, ánh mặt trời vừa vặn, trong kết giới, ánh sáng không bị cản trở vẫn có thể chiếu vào.
Thời tiết tháng bảy, mặt trời rất độc, nhưng qua kết giới, ánh nắng rút bớt, thoải mái như nắng chớm đông.
Ngôn Án nằm dưới hồ trong kết giới, vui vẻ thoải mái vừa tắm vừa phơi nắng.
Những phiến lá tròn, xanh mướt của cô sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bên cạnh cô, hai đứa bé nằm phơi bụng nhỏ trên bãi cỏ bên hồ mà ngủ.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, là bầu không khí tốt để ngủ, Ngôn Án cũng tiến vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, di động ném một bên đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc hoảng sợ, tỉnh cả ngủ.
Ngôn Khốc Khốc bò dậy nhưng đôi mắt còn chưa mở, khuôn mặt mướp đắng chứa đầy oán niệm: Hả? Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?
Ngôn Mông Mông xoa xoa đôi mắt, nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Bé đi qua cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại sau đó đi đến bên hồ nước, ngồi xổm xuống, kéo kéo phiến lá cỏ đồng tiền bên bờ hồ: "Mẹ, mẹ ơi, có người gọi điện thoại."
Lúc này Ngôn Án mới tỉnh dậy, cô biến thành hình người, ngồi ở bên hồ, ngái ngủ nhận điện thoại.
"Xin chào, tôi là đạo diễn tuyển nhân sự "Nhân gian pháo hoa vị". Xin hỏi đây có phải cô Ngôn Án không?"
Ngôn Án sửng sốt một chút, sau đó lập tức tỉnh ngủ, kìm chế kích động nói: "Là tôi! Là tôi!"
"Chúc mừng cô Ngôn Án đã trở thành một trong những khách quý của tổ tiết mục chúng tôi."
"!!!" Ngôn Án vui vẻ đến nỗi liên tục bung ra một đống phiến lá cỏ đồng tiền trên đầu, rối thành một đống rậm rạp.
"Tiết mục tổng cộng quay mười hai tập, thù lao của cô Ngôn Án là một trăm vạn. Nếu cô Ngôn Án có thời gian thì có thể đến tổng bộ công ty ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Các hạng mục công việc cụ thể chúng ta sẽ bàn kỹ lại trong lúc ký hợp đồng, cô thấy thế nào?"
Cô chạm vào lá cây trên đầu mình: "Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ tới!"
Một trăm vạn! Đối với một người chỉ có ba trăm tệ như cô mà nói thì chính là một số tiền khổng lồ không thể nghi ngờ.
Lúc trước cô từng tra cứu qua, lương tháng một công việc bình thường là năm, sáu ngàn một tháng. Một vạn đã là rất cao rồi.
Không thể vì chồng cũ cho ba ngàn vạn mà không coi một trăm vạn ra gì, cô không phải loại cỏ đồng tiền như thế! Cô quý trọng mỗi đồng tiền, biết một đồng tiền cũng không dễ kiếm được!
Đối phương cười nói: "Được, tôi sẽ chờ ngài."
Sau khi tắt điện thoại, Ngôn Án vẫn khó nén kích động như cũ, cô túm nắm lá cây trên đỉnh đầu hai ba cái, chia ra nhét vào trong miệng hai đứa bé đang vây quanh mình: "Thanh nhiệt giải nhiệt, ăn nhiều tốt cho sức khỏe!"
Ngôn Mông Mông, Ngôn Khốc Khốc không kịp phòng bị, bị nhét đầy một miệng lá cỏ đồng tiền: "???"
Ngôn Khốc Khốc gian nan nuốt lá xuống: "Mẹ, con cũng có thể thanh nhiệt giải nhiệt."
Mướp đắng cũng có công hiệu này.
Ngôn Án: "Nhưng mẹ không ăn đắng nha."
Ngôn Khốc Khốc: ┮n┭
Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của Ngôn Khốc Khốc, lúc vừa định thu tay, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Ngôn Mông Mông nhìn cô.
Trong không khí bắt đầu có chút vị chua rất nhỏ.
Ngôn Án cũng vội vàng xoa nhẹ đầu Ngôn Mông Mông. Sau khi xoa đầu công bằng xong, cô cầm lấy di động, ngồi xổm bên cạnh mấy hạt mầm chưa nảy, gọi điện thoại cho Lương Bạch Vũ.
Phía sau, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng đi theo đến đây, cùng cô ngồi xổm.
Lương Bạch Vũ rất nhanh tiếp điện thoại: "Đồng tiền, có chuyện gì thế?"
"Bồ câu!" Ngôn Án báo tin vui nói, "Tớ được chọn rồi! Đạo diễn tuyển nhân sự mới gọi điện thoại cho tớ. Lát nữa tớ sẽ đi ký hợp đồng. Cảm ơn cậu nhé, tớ chuyển phát nhanh một ít lá cỏ đồng tiền cho cậu nha? Gần đây không phải cổ họng bị nóng sao? Cậu có thể pha trà uống!"
Lương Bạch Vũ: "Được, nhưng mà cậu được chọn hả?"
Ngôn Án: "Ừ! Được chọn! Hôm qua casting, hôm nay đã được chọn, người bạn đạo diễn của cậu hiệu suất thật là cao!"
Lương Bạch Vũ: "Nhưng hình như tớ đã quên nói với ông bạn đạo diễn của tớ rồi."
Ngôn Án: "Cái gì???"
Lương Bạch Vũ thảnh thơi phe phẩy cái chân bắt chéo, cứ như không có xương nằm oạch xuống sofa: "Không sao, cũng thế cả, không phải cậu cũng được chọn rồi sao? Nói hay không cũng cùng một kết quả."
Ngôn Án: "!!!"
Bài học xương máu, ngàn vạn không được làm bạn với một con bồ câu!
Nhưng xét thấy hai người có nhiều năm làm bạn bè, Ngôn Án biết rõ dòng máu bản năng "leo cây" của bạn tốt, rất nhanh đã bỏ qua sự không đáng tin của bạn, chia sẻ nói: "Bọn họ cho tớ một trăm vạn thù lao."
Lương Bạch Vũ: "Ồ."
Ngôn Án thuận miệng hỏi: "Thù lao của cậu bao nhiêu?"
Lương Bạch Vũ: "Quên rồi, chắc là mấy ngàn vạn."
Ngôn Án: "!!!"
Lương Bạch Vũ: "Đúng rồi, vào gameshow phải giả vờ không quen biết tớ."
Ngôn Án mờ mịt: "Vì sao vậy?"
Lương Bạch Vũ: "Fans của tớ rất điên cuồng, bọn anti-fans còn điên cuồng hơn, cách xa tớ một chút tốt cho cậu."
Ngôn Án nhớ tới những loại ngôn luận trên mạng, vội vàng gật đầu, quả quyết nói: "Được, tớ sẽ cách xa cậu một chút!"
Lúc hai người đang định nói thêm gì đó, Ngôn Án nghe thấy bên phía Lương Bạch Vũ truyền đến tiếng rống giận của một người đàn ông.
"Hả! Lương Bạch Vũ! Lương Bạch Vũ! Chiều nay quay MV cậu còn nhớ không! Cậu lại muộn rồi kia kìa! Tôi nhắc cậu bao nhiêu lần rồi! Không phải cậu nói là đã xuất phát rồi, đang ở trên đường, rất nhanh sẽ tới hả! Sao cậu vẫn còn ngồi trên sofa thế này! Cậu có muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa không! Lương Bạch Vũ, có cần tôi nhắc cậu còn dư lại bao tiền không! Giới giải trí có minh tinh nào nghèo như cậu không! Hả! Cậu có thể có chút khái niệm thời gian được không vậy! Hả!"
Ba mẹ con bị người ta rống đến run cả lá.
Tuy Ngôn Án không nhìn thấy người nhưng cách một cái điện thoại cũng có thể khẳng định giờ phút này sắc mặt người đại diện của Lương Bạch Vũ chắc chắn đã xanh mét. Không chừng giây tiếp theo sẽ thổ huyết.
Cô nói câu tạm biệt xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Lương Bạch Vũ là ngôi sao ca nhạc mấy năm nay đang hot, nhưng hắn rất nghèo, chỉ khá hơn Ngôn Án chút xíu.
Còn vì sao nữa chứ, bởi vì hắn hoặc là đến muộn, hoặc là thả bồ câu người ta. Tiền kiếm được đều đem đi bồi thường vi phạm hợp đồng cả rồi. Đây cũng là lý do vì sao trên mạng nhiều anti-fans như vậy.
Dù gì cũng là một ca sĩ mà buổi biểu diễn của mình còn có thể đến trễ, anti-fans vừa đông vừa điên, thật ra cũng... rất bình thường.
Ngay từ khi cô liên tục bị Lương Bạch Vũ thả bồ câu ba lần đã trực tiếp nổi đóa đánh hắn một trận, nhổ mấy cái lông bồ câu của hắn.
Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, hắn vẫn làm theo ý mình như cũ. Dựa theo cách nói của hắn, thân là bạn bè, hắn có thể vì giúp cô không tiếc mạng sống nhưng không đến muộn, không thả bồ câu? Thật xin lỗi, không có khả năng. Chẳng bằng nằm mơ đi cho nhanh.
Ngôn Án cũng quen rồi, cả tộc bồ câu không con nào đáng tin cả! Không có!
Hợp đồng ký rất thuận lợi, tập đầu tiên của gameshow sẽ quay sau một tháng nữa. Còn cách lúc quay nửa tháng, đạo diễn lập một nhóm trên WeChat.
Khách mời gameshow tổng cộng có sáu người, dựa theo địa vị trong giới thứ tự là: Avatar đen, Lương Bạch Vũ, Kỷ Lan, Ôn Dạng, Giang Thiên, cô.
Trước đó đạo diễn đã nói qua, cái người có avatar đen là khách mời bí mật, hình như địa vị rất lớn, vì hiệu quả tiết mục nên đến ngày khởi quay bọn họ mới có thể biết được thân phận thực sự của người ta.
Trên mạng suy đoán về vị avatar đen loạn thất bát tao, nhưng dù thế nào, người ta cũng là nhân vật vang dội giới giải trí, chỉ khác là người này hay là người kia.
Ngôn Án trước nay đều quán triệt phương châm nhân mạch càng nhiều càng tốt, sau khi vào nhóm, cô rất tự giác kết bạn với mọi người.
Ngoại trừ Lương Bạch Vũ, mọi người trong nhóm đều không quen biết nhau. Hơn nữa, Ngôn Án còn là người mới, cơ bản sau khi kết bạn thì cũng chỉ chào hỏi qua loa.
Cái vị avatar đen là người cuối cùng trong nhóm kết bạn với cô.
Ngôn Án chào hỏi theo khuôn mẫu đã ấn định.
Án Án rất cần tiền: Xin chào tiền bối, tôi là Ngôn Án ~
Y: Tôi biết
Ngôn Án thụ sủng nhược kinh, không ngờ vậy mà đại thần lại biết cô!
Án Án rất cần tiền: Vui sướng.jpg
Án Án rất cần tiền: Tôi là khách mời nghiệp dư, đến lúc quay có chỗ không biết xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn ~
Kỳ Duyên cầm di động đi qua sân biệt thự, tới hồ nước xây bằng đá, dòng nước trong vắt, trên mặt nước có cỏ đồng tiền và bên dưới còn có cá bơi lội khắp nơi.
Nhờ có môi trường sinh trưởng tốt, cỏ đồng tiền mọc rậm rạp nhưng có vài cái lá không hiểu sao vẫn bị ngả màu vàng.
Hắn dừng bước, khom người sờ một chiếc lá tròn ngả vàng, sau đó không chút thương tiếc mà ngắt xuống, vuốt ve phiến lá trong lòng bàn tay.
Nhìn tin nhắn vợ cũ gửi đến, Kỳ Duyên nhẹ nhàng cười một chút.
Chiếu cố nhiều hơn?
Hắn vo phiến lá cỏ đồng tiền thành một cục, tùy ý ném sang một bên, sau đó không thèm để ý dẫm lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook