Sau Khi Mang Thai Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều
-
Chương 98: PN1
Hôn lễ của Lâm Nguyên và Viêm Đình được tổ chức vào mùa đông khi trời đã đổ tuyết.
Dưới trời tuyết, cả hai trao nhẫn, ôm lấy nhau trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Các bạn trong lớp thậm chí còn không biết rằng chàng trai đẹp trai, ấm áp và tốt bụng đã kết hôn sau khi trải qua kỳ nghỉ hè.
Lâm Nguyên rất nổi tiếng trong trường, thỉnh thoảng sẽ có các bạn học từ các khoa khác nhau đến đưa thư tình cho cậu hoặc tỏ tình trước đám đông.
Lần nào Lâm Nguyên cũng từ chối với lý do đã có người mình thích. Ban đầu, những cô gái có cảm tình với cậu còn ôm trái tim vỡ vụn than ngắn thở dài, không biết ai lại may mắn như vậy.
Nhưng sau một thời gian dài, ai cũng không thấy Lâm Nguyên thân mật với ai, liền dần nhận định chuyện có người mình thích là do cậu bịa ra.
Vì để không thương tổn người khác, ngay cả lý do từ chối cũng thật nhẹ nhàng . Kết quả là con gái trong trường học thích Lâm Nguyên càng nhiều.
Nhưng đại học học là một thùng thuốc nhuộm, trong số những người tốt bụng sẽ luôn có một hoặc hai con bò sát bẩn thỉu, tâm tư hẹp hòi.
Vào một ngày thứ tư nọ, một bài đăng mang tin tức nóng hổi đột nhiên nổi lên trên diễn đàn của trường. Như là sớm có dự mưu cho xu hướng tính dục của Lâm Nguyên hấp thụ ánh sáng, hơn nữa còn một mực chắc chắn, cậu bị người bao dưỡng. Còn người bao dưỡng cậu, là một tên béo ục ịch.
Trong bài, để tăng độ tin cậy còn có một vài bức ảnh chụp lén được đăng tải kèm theo. Đó là hình ảnh Lâm Nguyên lên một chiếc xe hơi sang trọng ở cổng trường.
Trong bức ảnh, ngoài cậu còn có một người đàn ông lớn tuổi mập mạp mở cửa, được chụp lại rất rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, có người lôi ra được rằng người bụng bia này là phó chủ tịch của một công ty bất động sản nào đó ở thành phố A, xe cũng là xe mà ông thường xuyên lái ra ngoài.
Bằng chứng rõ ràng lại vô cùng thuyết phục, khiến người xem phải thở dài. Không ngờ nam thần của mình lại là một kẻ bán thân thể.
Khi điều này được lên men trong diễn đàn của trường, Lâm Nguyên cũng không ở trường mà cũng không có thời gian để chơi di động.
Chiếc áo sơ mi mỏng buông hờ hững trên vai, cậu đang bị Viêm Đình ôm trong ngực khi dễ.
Trước người là vách tường lạnh lẽo, phía sau là lồng ngực nam nhân, cách nhau qua lớp quần áo mềm mại, nóng bỏng như cũ. Cậu bị cánh tay rắn chắc hữu lực Viêm Đình gắt gao khóa trụ, không có cách nào để thoát ra.
Đôi lông mi dài và rậm rạp treo những chuỗi bọt nước chưa khô, run rẩy theo từng tiếng dài cầu xin tha của cậu.
Màu đỏ thẫm leo lên khuôn mặt tinh xảo, đôi má trắng nõn của Lâm Nguyên không còn nhìn thấy nước da ban đầu, cả người cậu tràn đầy hơi nóng ửng hồng mềm mại, từng giọt mồ hôi ướt đẫm trên lớp lông tơ.
Hô hấp càng ngày càng gấp, khi lên đến đỉnh điểm nào đó , đột nhiên im bặt mà tạm dừng hai giây, Lâm Nguyên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, đại não lập tức tràn ngập vô số mây trắng lơ lửng.......
Phòng tắm tràn ngập hơi nóng, Lâm Nguyên đã ngủ say cuộn tròn trong tay hắn, gãi gãi ánh đèn chói mắt trước mặt.
Viêm Đình ném một quả bóng muối tắm có thể tan thành cầu vồng vào bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ khi quả bóng gần như tan hết, mới nhẹ nhàng đặt Lâm Nguyên xuống.
Đây là sở thích không tốt nhất thời của Lâm Nguyên, mỗi lần Viêm Đình đi tắm cậu đều lợi dụng lúc hắn chưa chuẩn bị mà ném quả bóng vào bồn tắm, nhìn màu sắc sặc sỡ vây quanh cơ thể tốt của Viêm Đình tan biến, sau đó giống như trò đùa dai của mình thành công nhanh chóng chụp ảnh lưu niệm, lại xách dép lê bỏ trốn khỏi hiện trường.
Không ngờ, khi thân thể nhũn ra đầu óc trống rỗng, lại bị kẻ lòng dạ hẹp hòi trả thù.
Làn da của Lâm Nguyên rất trắng, bọt nước bảy sắc cầu vồng bị gợn sóng lăn tăn khuấy động, khiến cậu giống như một đĩa đậu phụ trắng mềm được đổ nước đường, đang chờ được nếm thử.
Hầu kết lăn lộn, Viêm Đình hô hấp cứng lại, hỏa khí vừa phát tiết xong gần như lại nhen nhóm.
Nhưng Lâm Nguyên vừa rồi đã bị lăn lộn rất nhiều lần, lại đến nữa thì sợ là thân thể không chịu nổi, cho nên Viêm Đình chỉ có thể nén lòng nóng như thiêu, cúi người hôn hôn trên sóng mũi mượt mà, giọng nói khàn khàn :"Từ ngày mai trở đi, em phải tập thể dục một giờ mỗi ngày. "
"Hả!" Lâm Nguyên phát ra một tiếng kinh hô, hận không thể chui vào trong nước trốn đi.
Muốn cậu vận động, quả thực là muốn mạng nhỏ của cậu.
Lâm Nguyên ủy khuất mà trề môi, âm thầm xem thường nói: "Không cần, em không có thời gian."
"Em vẫn muốn giống như lần trước sao?" Viêm Đình nghiêng người dựa vào thành bồn tắm, khoanh tay dựa vào tường, vết máu bị Lâm Nguyên cắn vẫn đang chảy ra, còn dấu vết trên hầu kết đặc biệt dễ thấy, dâm • mĩ lại ái muội.
Không đề cập đến thì còn tốt, nhưng khi nhắc đến Lâm Nguyên liền muốn nổi giận.
Nửa tháng sau khi hôn lễ của họ kết thúc là khoảng thời gian mà Lâm Nguyên không muốn nhớ lại.
Nói tóm lại là đen tối, cực kì tăm tối. Dùng từ tăm tối để tổng kết, lại không khỏi quá mức trầm trọng. Lâm Nguyên mỗi khi nhớ lại, đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, hơn nữa rất cự tuyệt chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.
Trong nửa tháng đó, cậu hầu như dành toàn bộ thời gian trong phòng ngủ, giường cũng không rời khỏi.
Trước một tuần, hai người lăn lộn đến trời đất tối sầm, chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, Lâm Nguyên ăn cơm cũng là do Viêm Đình đút.
Bảy ngày sau, Lâm Nguyên ngã bệnh, vẫn luôn sốt nhẹ không hết, cả người suy yếu hôn mê, thuốc bổ uống nhiều đến choáng, mới khôi phục nguyên khí.
Kể từ đó, cho dù Viêm Đình có điên cuồng trên giường như thế nào cũng sẽ không vô độ, nên Lâm Nguyên cũng không bị ốm nữa.
Trong phòng tắm, Lâm Nguyên chui xuống nước, rầu rĩ mà nói không cần, toàn thân co rút vào trong.
Khi cái cằm tròn trịa chạm vào mặt nước, bị Viêm Đình kéo lên "Từ chối cũng vô ích, em phải ngoan ."
Lâm Nguyên hít hít cái mũi "Anh."
Sau khi tắm xong và được Viêm Đình ôm vào trong lòng đút ăn, Lâm Nguyên cảm thấy mỹ mãn mà ợ hơi và quyết định không chấp nhặt với người này.
Cậu vỗ về cái bụng đầy đặn của mình, chui vào trong ổ chăn, quấn người như một con mèo, nhắm mắt ngủ.
Viêm Đình khoác áo tắm dài dựa vào giường, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé đưa cậu vào giấc ngủ trước khi bật điện thoại kiểm tra tin nhắn mà cậu đã nhận được trước đó.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Nguyên, giống mơ thấy cái gì ăn ngon, đem ngón tay nam nhân đang chạm vào môi mình bỏ vào trong miệng, đối với sự trầm mặc và lạnh lẽo dần dần ngưng tụ ở thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Viêm Đình nghịch môi đứa bé rất nhẹ nhàng, nhưng những ngón tay cầm điện thoại không ngừng căng chặt cứ kéo ra, đôi mắt đen nhánh trở nên hung ác nham hiểm.
Khi cấp dưới chia sẻ bài viết trong diễn đàn của trường tới, hôm nay Tôn Khinh đang xử lý một chút việc. Sau khi biết được, lập tức đem tình huống gửi cho ông chủ, nhưng đợi thật lâu chờ đến buổi tối hơn mười một giờ mới thu được chỉ thị.
Tối hôm đó, bài đăng về việc khăng khăng rằng Lâm Nguyên được bao dưỡng, đột nhiên biến mất khi cuộc thảo luận đang sôi nổi, đột nhiên mai danh ẩn tích, vô luận như thế nào cũng không thể tìm thấy.
Nó giống như một giấc mơ, căn bản chưa từng tồn tại.
Một số người chụp ảnh màn hình khi đang ăn dưa lại tiếp tục đăng chúng ẩn danh trên diễn đàn, nhưng chúng luôn không tồn tại lâu, chỉ trong mười giây đã biến mất.
Một làn sóng chưa kịp khuấy lên đã bị giết chết ngay trong nôi như thế.
Vào lúc mười hai giờ sáng, cái vị còn lại trong bài đăng kia, cũng chính là vị phó chủ tịch công ty bất động sản, đã đăng Weibo để bác bỏ tin đồn và một bức ảnh gia đình với vợ , kèm theo một bức công hàm luật sư, không được tung tin đồn thất thiệt.
Giữa dòng Weibo phản bác tin đồn, phó chủ tịch kính cẩn gọi là Lâm Nguyên thiếu gia, đồng thời giải thích lý do ông đến trường đón người là do được người khác giao phó.
Nhưng ông không nói rõ mình được ai giao phó. Nhưng ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra được, người đó chắc chắn hơn cả vị trí phó chủ tịch.
Mọi người đều sôi nổi suy đoán rằng Lâm Nguyên chắc là một chàng trai giàu có đang che giấu xuất thân của mình. Vì vậy, sau tất cả những điều này, càng nhiều người trong trường thích cậu hơn.
Ngày hôm sau, Lâm Nguyên vừa đến trường học, liền phát hiện trên bàn ký túc xá chất đầy phong thư.
Người bạn cùng phòng nói với cậu rằng tất cả đều là thư tình của cậu. Lần này, thư tình trên bàn không chỉ có nữ, mà còn có nam.
Viêm Đình không ngờ một phương án giải quyết như vậy, lại thu hút vô số tình địch, thực sự là một thời gian ăn dấm.
Bức ảnh của Lâm Nguyên cũng không được công bố rộng rãi, những người biết nó lại giữ bí mật.
Trong trường có quá nhiều người theo đuổi nên Lâm Nguyên không thể làm gì được, đơn giản đem dây chuyền có xâu nhẫn cưới đeo lên cổ.
Mỗi khi ai đó đưa thư tình hay tỏ tình, cậu đều đưa chiếc nhẫn để đối phương nhìn, cũng ôn hòa cười nói rằng mình đã có gia đình.
Ngay sau đó, tin tức về việc Lâm Nguyên đã kết hôn đã lan truyền khắp trường, vô số người phải lòng hay yêu mến cậu đều đã tan vỡ mộng tưởng.
Còn có một số người chưa từ bỏ ý định, một hai phải đi đến gặp bạn cùng phòng Lâm Nguyên xác minh xem đó có phải là sự thật hay không.
Bạn cùng phòng đều yêu thích Lâm Nguyên, nên ngoài cửa trực tiếp dán một tờ giấy ghi chú: Cậu ấy quả thật đã kết hôn, chúng tôi đều đã gặp mặt người kia!
Điều này quả thực đúng, Viêm Đình đã mời bạn cùng phòng của Lâm Nguyên đi ăn vài lần, còn tài trợ tiền phòng để họ chăm sóc Lâm Nguyên.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hơn nữa Lâm Nguyên lớn lên đẹp, tính cách lại ôn hòa, các bạn cùng phòng coi cậu như em trai.
(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Care: Vườn hoa của Bạch Trà)
Không lâu sau khi tin tức về việc kết hôn của Lâm Nguyên lan truyền, trên diễn đàn của trường còn có tin tức sôi nổi hơn cả - Lâm Nguyên đã có con rồi!
Tin nóng này, không chỉ không phải tin đồn vô căn cứ mà có không ít người chứng kiến, rất nhiều người đều thấy Lâm Nguyên ôm một đứa trẻ hai tuổi trong trường.
Đứa bé đó lớn lên đẹp, lại thật ngoan khi nhìn thấy người ta sẽ gọi là ca ca, tỷ tỷ.
Chẳng mấy chốc, những người có cảm tình với Lâm Nguyên lần lượt trèo tường trở thành fan ca ca, tỷ tỷ của bảo bảo, bọn họ cảm thấy vẻ đẹp của baba bảo bảo chỉ kém bảo bảo một phần mười.
Hai ngày này, Viêm Nhiên cũng không biết sao lại thế này, ở nhà luôn khóc nháo không ngừng, chỉ khi ở bên cạnh hai ba, mới có thể vui vui vẻ vẻ mà chơi đùa.
Bác sĩ nói có thể do ác mộng gây ra, triệu chứng có thể kéo dài một thời gian, nếu ở bên cạnh chăm sóc tốt thì tình trạng này sẽ biến mất.
Viêm Đình khoảng thời gian trước đi công tác là chuyện tương đối quan trọng, tạm thời không thể điều chỉnh được. Lâm Nguyên không bận bịu với việc học nên đơn giản liền đem con cùng đến trường học. Đổi hoàn cảnh, nói không chừng con liền quên cơn ác mộng.
Cạnh khu ký túc xá có một quảng trường rất lớn, đang trong giờ học nên không có nhiều người, Lâm Nguyên đơn giản đặt con trai mình xuống đất, để nó tự chơi.
Tiểu Viêm Nhiên được thừa hưởng ngoại hình ưu tú của hai người ba, lớn lên thật sự quá đẹp, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, nhìn thấy người cũng không sợ người lạ, còn sẽ ngọt ngào mà kêu caca tỷ tỷ.
Mười phút sau, Lâm Nguyên bất lực nhìn con trai mình bị nhét đầy kẹo.
Sau đó, một viên cũng chưa ăn, đã bị baba xấu đoạt đi .
Con trai còn nhỏ, ăn đường quá nhiều sẽ sinh sâu răng, vì vậy Lâm Nguyên chỉ có thể nhẫn tâm.
Tiểu Viêm Nhiên nhìn tay trống rỗng của chính mình, hồng nhuận bẹp miệng, nước mắt lưng tròng, thống khổ nói: "Đường, con muốn kẹo."
Lâm Nguyên rất gian xảo, đem hết số kẹo vừa lấy được vào trong túi, đưa lòng bàn tay trống rỗng cho con nhìn, bình tĩnh mà nói dối "Không có, ăn hết rồi."
Tiểu Viêm Nhiên bẹp miệng, những giọt nước mắt long lanh lặng lẽ rơi từ khóe mắt, vô cùng đau lòng, nghẹn ngào nói: "Ba ba, hư."
Ngay khi con trai khóc, Lâm Nguyên không làm gì cả. Cậu phát hiện không hổ là nhãi con chính mình sinh, ngay cả thủ đoạn xin ăn cũng giống hệt như mình.
Mỗi lần Lâm Nguyên muốn ăn vặt mà Viêm Đình không cho, cậu liền giả vờ đau khổ và ủy khuất. Mỗi lần Viêm Đình nhìn thấy tâm trạng cậu trùng xuống liền không cứng rắn được, nhiều lần Lâm Nguyên đều đắc thủ.
Loại tình huống này, Tiểu Viêm Nhiên sử dụng ở trên người Lâm Nguyên, cũng không sai biệt mấy.
Ngay khi con trai rơi nước mắt, Lâm Nguyên làm ba ba hư không được nữa. Lấy một viên kẹo từ trong túi ra và nhét nó vào cái tay mũm mĩm của con. "Được rồi, cho con kẹo."
Tiểu Viêm Nhiên bóp viên kẹo, lập tức vui vẻ mà lộ răng sữa trắng tinh. Một khi cao hứng, liền đem baba bán đứng "Cha nói, ba ba không thể ăn kẹo. Cha nói con giám sát ba ba, trộm ăn kẹo là sẽ bị đánh vào mông."
"......" Khóe miệng Lâm Nguyên run rẩy, tràn đầy hoài nghi đứa con có thiên phú gián điệp này là do mình nhặt được. Cậu duỗi tay nắm khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của con, rồi giả vờ hung dữ đe dọa: "Không được méc, nếu không baba liền đánh con trước."
"Dạ." Tiểu Viêm Nhiên rất thông minh, đặc biệt hiểu được cách làm baba vui vẻ, ngoan ngoãn gật gật đầu, còn thò lại gần hôn trên mặt Lâm Nguyên một cái "Ba ba yên tâm, con nhất định không nói cho cha."
Ba ngày sau, Viêm Đình về nhà. Chưa đầy năm phút, Lâm Nguyên đã bị phạt đứng.
Mà nhóc con Nhiên Nhiên, nhận được một phần thưởng từ cha mình là một miếng sô cô la .
Lâm Nguyên sống không còn gì luyến tiếc, đầu dựa vào vách tường lẩm nhẩm lầm bầm, nói muốn đem con một lần nữa nhét trở lại trong bụng.
Viêm Đình đứng ở phía sau, gõ lên đầu cậu "Nửa tháng trước em mới nhổ một cái sâu răng còn không nghe lời, con còn ngoan hơn em nhiều."
Lâm Nguyên sai rồi nhưng Lâm Nguyên không nhận, cậu còn muốn báo thù.
Sáng hôm sau, ngay khi Viêm Đình thức dậy, thấy cổ tay mình bị còng vào giường.
Mà Lâm Nguyên người còng tay hắn, mặc chiếc áo sơ mi mỏng che đến mông để hai chân trần, đang ngồi ở trên ghế bên cửa sổ.
Dưới trời tuyết, cả hai trao nhẫn, ôm lấy nhau trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Các bạn trong lớp thậm chí còn không biết rằng chàng trai đẹp trai, ấm áp và tốt bụng đã kết hôn sau khi trải qua kỳ nghỉ hè.
Lâm Nguyên rất nổi tiếng trong trường, thỉnh thoảng sẽ có các bạn học từ các khoa khác nhau đến đưa thư tình cho cậu hoặc tỏ tình trước đám đông.
Lần nào Lâm Nguyên cũng từ chối với lý do đã có người mình thích. Ban đầu, những cô gái có cảm tình với cậu còn ôm trái tim vỡ vụn than ngắn thở dài, không biết ai lại may mắn như vậy.
Nhưng sau một thời gian dài, ai cũng không thấy Lâm Nguyên thân mật với ai, liền dần nhận định chuyện có người mình thích là do cậu bịa ra.
Vì để không thương tổn người khác, ngay cả lý do từ chối cũng thật nhẹ nhàng . Kết quả là con gái trong trường học thích Lâm Nguyên càng nhiều.
Nhưng đại học học là một thùng thuốc nhuộm, trong số những người tốt bụng sẽ luôn có một hoặc hai con bò sát bẩn thỉu, tâm tư hẹp hòi.
Vào một ngày thứ tư nọ, một bài đăng mang tin tức nóng hổi đột nhiên nổi lên trên diễn đàn của trường. Như là sớm có dự mưu cho xu hướng tính dục của Lâm Nguyên hấp thụ ánh sáng, hơn nữa còn một mực chắc chắn, cậu bị người bao dưỡng. Còn người bao dưỡng cậu, là một tên béo ục ịch.
Trong bài, để tăng độ tin cậy còn có một vài bức ảnh chụp lén được đăng tải kèm theo. Đó là hình ảnh Lâm Nguyên lên một chiếc xe hơi sang trọng ở cổng trường.
Trong bức ảnh, ngoài cậu còn có một người đàn ông lớn tuổi mập mạp mở cửa, được chụp lại rất rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, có người lôi ra được rằng người bụng bia này là phó chủ tịch của một công ty bất động sản nào đó ở thành phố A, xe cũng là xe mà ông thường xuyên lái ra ngoài.
Bằng chứng rõ ràng lại vô cùng thuyết phục, khiến người xem phải thở dài. Không ngờ nam thần của mình lại là một kẻ bán thân thể.
Khi điều này được lên men trong diễn đàn của trường, Lâm Nguyên cũng không ở trường mà cũng không có thời gian để chơi di động.
Chiếc áo sơ mi mỏng buông hờ hững trên vai, cậu đang bị Viêm Đình ôm trong ngực khi dễ.
Trước người là vách tường lạnh lẽo, phía sau là lồng ngực nam nhân, cách nhau qua lớp quần áo mềm mại, nóng bỏng như cũ. Cậu bị cánh tay rắn chắc hữu lực Viêm Đình gắt gao khóa trụ, không có cách nào để thoát ra.
Đôi lông mi dài và rậm rạp treo những chuỗi bọt nước chưa khô, run rẩy theo từng tiếng dài cầu xin tha của cậu.
Màu đỏ thẫm leo lên khuôn mặt tinh xảo, đôi má trắng nõn của Lâm Nguyên không còn nhìn thấy nước da ban đầu, cả người cậu tràn đầy hơi nóng ửng hồng mềm mại, từng giọt mồ hôi ướt đẫm trên lớp lông tơ.
Hô hấp càng ngày càng gấp, khi lên đến đỉnh điểm nào đó , đột nhiên im bặt mà tạm dừng hai giây, Lâm Nguyên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, đại não lập tức tràn ngập vô số mây trắng lơ lửng.......
Phòng tắm tràn ngập hơi nóng, Lâm Nguyên đã ngủ say cuộn tròn trong tay hắn, gãi gãi ánh đèn chói mắt trước mặt.
Viêm Đình ném một quả bóng muối tắm có thể tan thành cầu vồng vào bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ khi quả bóng gần như tan hết, mới nhẹ nhàng đặt Lâm Nguyên xuống.
Đây là sở thích không tốt nhất thời của Lâm Nguyên, mỗi lần Viêm Đình đi tắm cậu đều lợi dụng lúc hắn chưa chuẩn bị mà ném quả bóng vào bồn tắm, nhìn màu sắc sặc sỡ vây quanh cơ thể tốt của Viêm Đình tan biến, sau đó giống như trò đùa dai của mình thành công nhanh chóng chụp ảnh lưu niệm, lại xách dép lê bỏ trốn khỏi hiện trường.
Không ngờ, khi thân thể nhũn ra đầu óc trống rỗng, lại bị kẻ lòng dạ hẹp hòi trả thù.
Làn da của Lâm Nguyên rất trắng, bọt nước bảy sắc cầu vồng bị gợn sóng lăn tăn khuấy động, khiến cậu giống như một đĩa đậu phụ trắng mềm được đổ nước đường, đang chờ được nếm thử.
Hầu kết lăn lộn, Viêm Đình hô hấp cứng lại, hỏa khí vừa phát tiết xong gần như lại nhen nhóm.
Nhưng Lâm Nguyên vừa rồi đã bị lăn lộn rất nhiều lần, lại đến nữa thì sợ là thân thể không chịu nổi, cho nên Viêm Đình chỉ có thể nén lòng nóng như thiêu, cúi người hôn hôn trên sóng mũi mượt mà, giọng nói khàn khàn :"Từ ngày mai trở đi, em phải tập thể dục một giờ mỗi ngày. "
"Hả!" Lâm Nguyên phát ra một tiếng kinh hô, hận không thể chui vào trong nước trốn đi.
Muốn cậu vận động, quả thực là muốn mạng nhỏ của cậu.
Lâm Nguyên ủy khuất mà trề môi, âm thầm xem thường nói: "Không cần, em không có thời gian."
"Em vẫn muốn giống như lần trước sao?" Viêm Đình nghiêng người dựa vào thành bồn tắm, khoanh tay dựa vào tường, vết máu bị Lâm Nguyên cắn vẫn đang chảy ra, còn dấu vết trên hầu kết đặc biệt dễ thấy, dâm • mĩ lại ái muội.
Không đề cập đến thì còn tốt, nhưng khi nhắc đến Lâm Nguyên liền muốn nổi giận.
Nửa tháng sau khi hôn lễ của họ kết thúc là khoảng thời gian mà Lâm Nguyên không muốn nhớ lại.
Nói tóm lại là đen tối, cực kì tăm tối. Dùng từ tăm tối để tổng kết, lại không khỏi quá mức trầm trọng. Lâm Nguyên mỗi khi nhớ lại, đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, hơn nữa rất cự tuyệt chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.
Trong nửa tháng đó, cậu hầu như dành toàn bộ thời gian trong phòng ngủ, giường cũng không rời khỏi.
Trước một tuần, hai người lăn lộn đến trời đất tối sầm, chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, Lâm Nguyên ăn cơm cũng là do Viêm Đình đút.
Bảy ngày sau, Lâm Nguyên ngã bệnh, vẫn luôn sốt nhẹ không hết, cả người suy yếu hôn mê, thuốc bổ uống nhiều đến choáng, mới khôi phục nguyên khí.
Kể từ đó, cho dù Viêm Đình có điên cuồng trên giường như thế nào cũng sẽ không vô độ, nên Lâm Nguyên cũng không bị ốm nữa.
Trong phòng tắm, Lâm Nguyên chui xuống nước, rầu rĩ mà nói không cần, toàn thân co rút vào trong.
Khi cái cằm tròn trịa chạm vào mặt nước, bị Viêm Đình kéo lên "Từ chối cũng vô ích, em phải ngoan ."
Lâm Nguyên hít hít cái mũi "Anh."
Sau khi tắm xong và được Viêm Đình ôm vào trong lòng đút ăn, Lâm Nguyên cảm thấy mỹ mãn mà ợ hơi và quyết định không chấp nhặt với người này.
Cậu vỗ về cái bụng đầy đặn của mình, chui vào trong ổ chăn, quấn người như một con mèo, nhắm mắt ngủ.
Viêm Đình khoác áo tắm dài dựa vào giường, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé đưa cậu vào giấc ngủ trước khi bật điện thoại kiểm tra tin nhắn mà cậu đã nhận được trước đó.
Trong lúc ngủ mơ Lâm Nguyên, giống mơ thấy cái gì ăn ngon, đem ngón tay nam nhân đang chạm vào môi mình bỏ vào trong miệng, đối với sự trầm mặc và lạnh lẽo dần dần ngưng tụ ở thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Viêm Đình nghịch môi đứa bé rất nhẹ nhàng, nhưng những ngón tay cầm điện thoại không ngừng căng chặt cứ kéo ra, đôi mắt đen nhánh trở nên hung ác nham hiểm.
Khi cấp dưới chia sẻ bài viết trong diễn đàn của trường tới, hôm nay Tôn Khinh đang xử lý một chút việc. Sau khi biết được, lập tức đem tình huống gửi cho ông chủ, nhưng đợi thật lâu chờ đến buổi tối hơn mười một giờ mới thu được chỉ thị.
Tối hôm đó, bài đăng về việc khăng khăng rằng Lâm Nguyên được bao dưỡng, đột nhiên biến mất khi cuộc thảo luận đang sôi nổi, đột nhiên mai danh ẩn tích, vô luận như thế nào cũng không thể tìm thấy.
Nó giống như một giấc mơ, căn bản chưa từng tồn tại.
Một số người chụp ảnh màn hình khi đang ăn dưa lại tiếp tục đăng chúng ẩn danh trên diễn đàn, nhưng chúng luôn không tồn tại lâu, chỉ trong mười giây đã biến mất.
Một làn sóng chưa kịp khuấy lên đã bị giết chết ngay trong nôi như thế.
Vào lúc mười hai giờ sáng, cái vị còn lại trong bài đăng kia, cũng chính là vị phó chủ tịch công ty bất động sản, đã đăng Weibo để bác bỏ tin đồn và một bức ảnh gia đình với vợ , kèm theo một bức công hàm luật sư, không được tung tin đồn thất thiệt.
Giữa dòng Weibo phản bác tin đồn, phó chủ tịch kính cẩn gọi là Lâm Nguyên thiếu gia, đồng thời giải thích lý do ông đến trường đón người là do được người khác giao phó.
Nhưng ông không nói rõ mình được ai giao phó. Nhưng ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra được, người đó chắc chắn hơn cả vị trí phó chủ tịch.
Mọi người đều sôi nổi suy đoán rằng Lâm Nguyên chắc là một chàng trai giàu có đang che giấu xuất thân của mình. Vì vậy, sau tất cả những điều này, càng nhiều người trong trường thích cậu hơn.
Ngày hôm sau, Lâm Nguyên vừa đến trường học, liền phát hiện trên bàn ký túc xá chất đầy phong thư.
Người bạn cùng phòng nói với cậu rằng tất cả đều là thư tình của cậu. Lần này, thư tình trên bàn không chỉ có nữ, mà còn có nam.
Viêm Đình không ngờ một phương án giải quyết như vậy, lại thu hút vô số tình địch, thực sự là một thời gian ăn dấm.
Bức ảnh của Lâm Nguyên cũng không được công bố rộng rãi, những người biết nó lại giữ bí mật.
Trong trường có quá nhiều người theo đuổi nên Lâm Nguyên không thể làm gì được, đơn giản đem dây chuyền có xâu nhẫn cưới đeo lên cổ.
Mỗi khi ai đó đưa thư tình hay tỏ tình, cậu đều đưa chiếc nhẫn để đối phương nhìn, cũng ôn hòa cười nói rằng mình đã có gia đình.
Ngay sau đó, tin tức về việc Lâm Nguyên đã kết hôn đã lan truyền khắp trường, vô số người phải lòng hay yêu mến cậu đều đã tan vỡ mộng tưởng.
Còn có một số người chưa từ bỏ ý định, một hai phải đi đến gặp bạn cùng phòng Lâm Nguyên xác minh xem đó có phải là sự thật hay không.
Bạn cùng phòng đều yêu thích Lâm Nguyên, nên ngoài cửa trực tiếp dán một tờ giấy ghi chú: Cậu ấy quả thật đã kết hôn, chúng tôi đều đã gặp mặt người kia!
Điều này quả thực đúng, Viêm Đình đã mời bạn cùng phòng của Lâm Nguyên đi ăn vài lần, còn tài trợ tiền phòng để họ chăm sóc Lâm Nguyên.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hơn nữa Lâm Nguyên lớn lên đẹp, tính cách lại ôn hòa, các bạn cùng phòng coi cậu như em trai.
(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Care: Vườn hoa của Bạch Trà)
Không lâu sau khi tin tức về việc kết hôn của Lâm Nguyên lan truyền, trên diễn đàn của trường còn có tin tức sôi nổi hơn cả - Lâm Nguyên đã có con rồi!
Tin nóng này, không chỉ không phải tin đồn vô căn cứ mà có không ít người chứng kiến, rất nhiều người đều thấy Lâm Nguyên ôm một đứa trẻ hai tuổi trong trường.
Đứa bé đó lớn lên đẹp, lại thật ngoan khi nhìn thấy người ta sẽ gọi là ca ca, tỷ tỷ.
Chẳng mấy chốc, những người có cảm tình với Lâm Nguyên lần lượt trèo tường trở thành fan ca ca, tỷ tỷ của bảo bảo, bọn họ cảm thấy vẻ đẹp của baba bảo bảo chỉ kém bảo bảo một phần mười.
Hai ngày này, Viêm Nhiên cũng không biết sao lại thế này, ở nhà luôn khóc nháo không ngừng, chỉ khi ở bên cạnh hai ba, mới có thể vui vui vẻ vẻ mà chơi đùa.
Bác sĩ nói có thể do ác mộng gây ra, triệu chứng có thể kéo dài một thời gian, nếu ở bên cạnh chăm sóc tốt thì tình trạng này sẽ biến mất.
Viêm Đình khoảng thời gian trước đi công tác là chuyện tương đối quan trọng, tạm thời không thể điều chỉnh được. Lâm Nguyên không bận bịu với việc học nên đơn giản liền đem con cùng đến trường học. Đổi hoàn cảnh, nói không chừng con liền quên cơn ác mộng.
Cạnh khu ký túc xá có một quảng trường rất lớn, đang trong giờ học nên không có nhiều người, Lâm Nguyên đơn giản đặt con trai mình xuống đất, để nó tự chơi.
Tiểu Viêm Nhiên được thừa hưởng ngoại hình ưu tú của hai người ba, lớn lên thật sự quá đẹp, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, nhìn thấy người cũng không sợ người lạ, còn sẽ ngọt ngào mà kêu caca tỷ tỷ.
Mười phút sau, Lâm Nguyên bất lực nhìn con trai mình bị nhét đầy kẹo.
Sau đó, một viên cũng chưa ăn, đã bị baba xấu đoạt đi .
Con trai còn nhỏ, ăn đường quá nhiều sẽ sinh sâu răng, vì vậy Lâm Nguyên chỉ có thể nhẫn tâm.
Tiểu Viêm Nhiên nhìn tay trống rỗng của chính mình, hồng nhuận bẹp miệng, nước mắt lưng tròng, thống khổ nói: "Đường, con muốn kẹo."
Lâm Nguyên rất gian xảo, đem hết số kẹo vừa lấy được vào trong túi, đưa lòng bàn tay trống rỗng cho con nhìn, bình tĩnh mà nói dối "Không có, ăn hết rồi."
Tiểu Viêm Nhiên bẹp miệng, những giọt nước mắt long lanh lặng lẽ rơi từ khóe mắt, vô cùng đau lòng, nghẹn ngào nói: "Ba ba, hư."
Ngay khi con trai khóc, Lâm Nguyên không làm gì cả. Cậu phát hiện không hổ là nhãi con chính mình sinh, ngay cả thủ đoạn xin ăn cũng giống hệt như mình.
Mỗi lần Lâm Nguyên muốn ăn vặt mà Viêm Đình không cho, cậu liền giả vờ đau khổ và ủy khuất. Mỗi lần Viêm Đình nhìn thấy tâm trạng cậu trùng xuống liền không cứng rắn được, nhiều lần Lâm Nguyên đều đắc thủ.
Loại tình huống này, Tiểu Viêm Nhiên sử dụng ở trên người Lâm Nguyên, cũng không sai biệt mấy.
Ngay khi con trai rơi nước mắt, Lâm Nguyên làm ba ba hư không được nữa. Lấy một viên kẹo từ trong túi ra và nhét nó vào cái tay mũm mĩm của con. "Được rồi, cho con kẹo."
Tiểu Viêm Nhiên bóp viên kẹo, lập tức vui vẻ mà lộ răng sữa trắng tinh. Một khi cao hứng, liền đem baba bán đứng "Cha nói, ba ba không thể ăn kẹo. Cha nói con giám sát ba ba, trộm ăn kẹo là sẽ bị đánh vào mông."
"......" Khóe miệng Lâm Nguyên run rẩy, tràn đầy hoài nghi đứa con có thiên phú gián điệp này là do mình nhặt được. Cậu duỗi tay nắm khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của con, rồi giả vờ hung dữ đe dọa: "Không được méc, nếu không baba liền đánh con trước."
"Dạ." Tiểu Viêm Nhiên rất thông minh, đặc biệt hiểu được cách làm baba vui vẻ, ngoan ngoãn gật gật đầu, còn thò lại gần hôn trên mặt Lâm Nguyên một cái "Ba ba yên tâm, con nhất định không nói cho cha."
Ba ngày sau, Viêm Đình về nhà. Chưa đầy năm phút, Lâm Nguyên đã bị phạt đứng.
Mà nhóc con Nhiên Nhiên, nhận được một phần thưởng từ cha mình là một miếng sô cô la .
Lâm Nguyên sống không còn gì luyến tiếc, đầu dựa vào vách tường lẩm nhẩm lầm bầm, nói muốn đem con một lần nữa nhét trở lại trong bụng.
Viêm Đình đứng ở phía sau, gõ lên đầu cậu "Nửa tháng trước em mới nhổ một cái sâu răng còn không nghe lời, con còn ngoan hơn em nhiều."
Lâm Nguyên sai rồi nhưng Lâm Nguyên không nhận, cậu còn muốn báo thù.
Sáng hôm sau, ngay khi Viêm Đình thức dậy, thấy cổ tay mình bị còng vào giường.
Mà Lâm Nguyên người còng tay hắn, mặc chiếc áo sơ mi mỏng che đến mông để hai chân trần, đang ngồi ở trên ghế bên cửa sổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook