Cuối tháng bảy, ngay cả cơn gió thoảng qua phố cũng có mùi mồ hôi mặn chátNgay khi mùa hè bước vào, Lâm Nguyên trở nên lười biếng mắt và lông mày sụp xuống, như thể không thể nào thức dậy nổi nhất là ở bất cứ nơi nào có điều hòa nhiệt độ.
Nghe được lời đề nghị đính hôn của Viêm Đình, Lâm Nguyên do dự và không muốn đồng ý.
Vẫn là Viêm Đình ôm vào lòng kiên nhẫn dỗ dành, nói rằng đính hôn không có nghĩa là kết hôn, sau khi đính hôn vẫn có thể đổi ý.
Lâm Nguyên nhai đi nhai lại bốn chữ có thể đổi ý nghĩ lại hai ngày mới đồng ý.
Tất cả mọi việc của lễ đính hôn đều do Viêm Đình lo liệu, Lâm Nguyên ngồi vững ở vị trí của tiểu tổ tông, trừ bỏ phối hợp nhà thiết kế đo kích cỡ may quần áo thì không cần lo lắng bất cứ thứ gì khác.
Cậu bé Nhiên Nhiên năm tháng tuổi dính baba đến mức tối nào cũng phải nắm tay mới ngủ được.
Lâm Nguyên đơn giản là chuyển đến phòng em bé và ngủ với con.
Ban ngày phải làm việc và lo tổ chức lễ đính hôn, ban đêm còn không được ôm bảo bối nhà mình ngủ, chỉ có một mình cuộc sống của Viêm Đình có thể diễn tả được là khổ.
Ngày đầu tiên, hắn nhịn.
Chịu đựng đến nửa đêm, cánh tay trống rỗng đến mức không ngủ được, Viêm Đình xoay người xuống giường, đầy tức giận khó chịu lẻn vào phòng bé, bế Lâm Nguyên đang ngủ trên thảm đi.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Viêm Nhiên thức dậy.
Tỉnh lại phát hiện ba không ở đó, gân cổ lên ngao ngao khóc.
Đó là một tiếng khóc thảm thiết, khiến Lâm Nguyên cảm thấy đau lòng
Sau khi bị đánh thức bởi tiếng khóc của con trai, vội vàng đứng dậy nhăn mặt và đá Viêm Đình đang ngủ bên cạnh mình xuống giường
Đêm hôm sau, Viêm Đình lại phòng không gối chiếc.
Hắn nằm ở trên giường, đợi đồng hồ điểm "1" sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đến phòng bé để đưa Lâm Nguyên đi.
Nhưng lần này hắn không thành công, cửa phòng bé bị khóa từ bên trong, chìa khóa tìm không thấy, không mở được cửa.
Kế hoạch trộm vợ vì vậy thất bại.
Viêm Đình hoàn toàn bị bỏ rơi, ở một mình trong nửa tháng cho đến đêm trước lễ đính hôn.
Sau khi tắm xong, hắn từ trong phòng tắm quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy tiểu gia hỏa vừa mới đi dỗ con ngủ trong phòng bé, đang mặc lễ phục của ngày mai đứng soi gương.
Lễ phục của hai người đều đặt làm riêng ở một cửa hàng đồ sang trọng.
Tất cả đều được làm thủ công và vải đều là những phiên bản giới hạn có tiền chưa chắc có, được trợ lý thiết kế tới nhà đo ni may áo, mỗi một tấc đều cắt vừa người.
Lâm Nguyên có làn da tinh tế, lông mày thanh tú môi đỏ răng trắng, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo lại xinh đẹp.
Khoác lên mình bộ vest trắng khiến cậu càng thêm nổi bật, chẳng khác gì hoàng tử bé bước ra từ truyện tranh.
Bộ đồ rất vừa vặn, ôm lấy cơ thể Lâm Nguyên làm nổi bật lên đường nét eo thon và đôi chân dài vừa phải.
Ánh mắt Viêm Đình rơi vào bờ mông cong của cậu, khóe miệng cong lên một nụ cười như không phải là cười, lười biếng dựa vào bức tường bên cạnh tủ quần áo, ánh mắt thưởng thức không chút nào che giấu, đem Lâm Nguyên từ đầu đến chân xuyên thấu.
Đôi mắt nóng bỏng ấy lăn trên da cậu từng tấc một, Lâm Nguyên không thể nào bỏ qua được.
"Sao anh lại nhìn em thế này? Có phải là khó coi lắm không?" Lâm Nguyên kéo mạnh chiếc nơ nhung màu đỏ, có chút không thoải mái khi mặc lễ phục.
"Đẹp trai."Viêm Đình khoanh tay dựa vào tường, khóe môi kìm xuống, trầm giọng nói "Em bé của tôi đương nhiên là xinh đẹp nhất."
Bé Lâm Nguyên liếc hắn một cái, đuôi mắt hơi nhướng lên, lộ ra một chút mị ý mà chính mình cũng không biết.
Bụng dưới thắt lại, hô hấp của Viêm Đình lập tức trở nên nặng nề, miệng khô khốc, trên mặt vẫn tiếp tục cười, cúi người nói nhỏ vào tai Lâm Nguyên "Không mặc quần áo thì tốt hơn."
"......!Ngày."
Lâm Nguyên híp mắt, giơ chân giẫm mạnh lên mu bàn chân hắn còn cố ý xoay vài cái "Lão súc sinh giữa ban ngày liền động dục !"
"Đã đã khuya, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thích hợp cho việc giường chiếu." Viêm Đình yên tâm thoải mái mà tiếp nhận xưng hô, triệt để thi triển ba chữ lão súc sinh hoàn toàn, một tay đem Lâm Nguyên bế lên, ném ở trên giường, thân hình cao lớn ngã xuống.
"Cút đi! Quần áo nhăn rồi!" Lâm Nguyên giơ chân giẫm lên ngực hắn, hoảng sợ đứng dậy "Ngày mai đính hôn, anh đừng lộn xộn!"
Lâm Nguyên rất sợ nóng vì vậy mùa hè đều trốn trong phòng điều hòa, thân thể không bị ánh nắng liếm láp, da thịt khắp nơi đều trắng.
Đặc biệt là đôi chân, mu bàn chân cong vừa cao, mảnh khảnh vừa linh hoạt trắng chói đến mắt.
Các ngón chân tròn hơi cong, trông nhỏ nhắn và đáng yêu.
Viêm Đình nắm lấy mắt cá chân mảnh mai trước mặt, ngực phập phồng dữ dội, nuốt nước bọt như một kẻ mất trí.
Trong lúc giãy dụa, Lâm Nguyên chỉ cảm thấy mu bàn chân đột nhiên lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Viêm Đình đang hôn lên mu bàn chân mình, còn định hôn lần thứ hai.
Lâm Nguyên đá cái chân kia không chút do dự "Bẩn !"
"Không bẩn." Viêm Đình nắm lấy bàn chân còn lại mà cậu duỗi ra, cúi đầu hôn lên mắt cá chân trắng nõn, thể hiện đầy đủ khí chất của một kẻ si hán "Thân thể của em bé chỗ nào cũng thơm, không bẩn."
Bàn chân bị nắm ở trong tay co rúm lại một chút, Lâm Nguyên cảm thấy này nam nhân có tật xấu, không bẩn thì mới là lạ.
"Không bẩn thì anh cũng không được hôn." Lâm Nguyên dùng sức co chân mình, trừng mắt nhìn hắn, đôi tai đỏ bừng.
Đuôi mắt ướt nhòe nước, trông không giống một người hung hăng, mà giống một người ** hơn.
"Vậy thì em yêu, hôn anh." Mãnh hổ đột nhiên làm nũng, trời long đất lở.
Lâm Nguyên trong nháy mắt kinh ngạc, phồng má phản bác "Em sẽ không hôn chân anh , hôi!"
"Không hôn chân, mà hôn chỗ khác." Sau khi Viêm Đình nói xong, hormone giống đực trong người đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ bao trùm lấy cậu, kích thích hơi thở của Lâm Nguyên trở nên gấp gáp.
Viêm Đình ôm Lâm Nguyên vào lòng, dùng ngón tay ấm áp xoa xoa vành tai nóng đỏ của cậu, lưu manh nói: "Bé con, nửa tháng rồi em không cho ăn."
Lâm Nguyên bị giọng điệu ủy khuất của hắn làm cho bối rối, chớp chớp đôi mắt to, chờ quay người lại bộ đồ trên người đã nhăn nhúm rồi "Cút ngay, quần áo của em!"
Cậu cố gắng bò sang một bên, nhưng chưa kịp bò xa đã bị Viêm Đình thô bạo kéo lại, mạnh mẽ giam cầm ở dưới thân.
......
......
Dù Viêm Đình có súc sinh đến đâu, vẫn có biện pháp của riêng mình, không đem người lăn lộn quá nhiều.
Nhưng nửa đêm người hầu trong biệt thự vất vả lắm mới có thể giặt giũ, ủi quần áo.
Ngày hôm sau, khi Lâm Nguyên tỉnh dậy Viêm Đình đã dọn dẹp sạch sẽ, ngồi bên trong phòng bưng một cốc nước nóng tràn đầy năng lượng chờ cậu mở mắt.
Lâm Nguyên buồn ngủ đến mức hoàn toàn không nghĩ tới chuyện rời giường, cuộn mình trên giường lẩm bẩm nói: "Chúng ta hoãn đính hôn đi."
"Không." Viêm Đình rất cứng lòng không còn chỗ để thương lượng, vì vậy kéo tiểu tổ tông của mình ra khỏi giường.
Lễ đính hôn được tổ chức trong một khách sạn sang trọng do nhà họ Tần làm chủ, không có nhiều người được mời hầu hết đều là giám đốc cấp cao của các tập đoàn khác có quan hệ làm ăn với nhà họ Viêm.
Mục đích của Viêm Đình rất là rõ ràng, là để cho nhiều người biết rằng Lâm Nguyên là của hắn là một thành viên của Viêm gia, và là người bạn đời của Viêm Đình .
Cũng là nghịch lân trong trái tim hắn, ai cũng không thể đụng vào .
Trong số những vị khách đến, Lâm Nguyên chỉ biết một số ít người.
Cậu không thích nhìn thấy người lạ, cũng không thích tán gẫu với những doanh nhân sặc mùi tiền, lười biếng nằm trên sô pha trong phòng nghỉ nhìn chằm chằm vài đĩa đồ ăn vặt trên bàn trà, ánh mắt đầy oán hận.
Bộ quần áo này vừa vặn đến mức không có khe hở, cho nên thậm chí không dám ăn một chút đồ ăn vặt, ăn một chút liền lập tức hiện ra trên bụng.
Mặc dù ngày thường Lâm Nguyên không quan tâm lắm đến hình tượng của mình, nhưng hôm nay là lễ đính hôn, sẽ có người chụp ảnh và quay phim cậu không thích để lại một trang lịch sử đen xấu xí.
Viêm Đình đi đón ông lão trước cửa khách sạn, Lâm Nguyên không muốn đi chán nản ngồi đợi ở phòng khách nhìn chằm chằm bánh ngọt trên bàn trà, đang suy nghĩ xem nên ăn thế nào thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên ngoài.
"Lâm Nguyên, sao còn trẻ như vậy lại kết hôn.
Mới mười tám tuổi, bây giờ kết hôn không cảm thấy vội vàng sao ?" Chu Tự dường như biết rằng Viêm Đình không có ở đó mà phàn nàn ngay khi bước vào phòng.
Ngồi ở trên sô pha, duỗi tay ôm vai Lâm Nguyên, nhìn thấy bộ đồ màu trắng của cậu, liền co rụt lại ngây ngô gãi gãi sau đầu "Cậu mặc đồ trắng trông thật đẹp."
Lâm Nguyên lần đầu tiên sửa lời nói về tuổi tác, cậu đã mười chín, không phải mười tám tuổi, lại hỏi: "Bạn gái của cậu đâu? Không tới sao?"
"Có đến, đến, đi cùng mẹ tớ." Nghe thấy Lâm Nguyên nhắc tới bạn gái, sắc mặt Chu Tự đỏ lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng do làn da quá đen, che đi tám phần, Lâm Nguyên hoàn toàn không nhìn thấy, một lần nữa đính chính rằng chỉ đính hôn chứ chưa kết hôn.
Lâm Nguyên không có nhiều bạn lắm, Chu Tự là một trong số đó.
Hai người nói chuyện phiếm trong phòng chờ một lúc, Chu Tự liền ra ngoài tìm bạn gái.
Phòng nghỉ chỉ còn lại Lâm Nguyên, cậu thực sự cảm thấy buồn chán, thừa dịp Viêm Đình còn chưa có trở về, trộm đi ra ngoài.
Hầu hết các khách mời đều không biết Lâm Nguyên, họ chưa nhìn thấy Lâm Nguyên, cũng không biết rằng cậu là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay.
Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, quần áo thơm tho bóng người, Lâm Nguyên khép nép ở giữa nhìn qua , đi một vòng liền phát hiện không vui, chuẩn bị đi tới bàn ăn ăn trộm hai quả anh đào, quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Viêm Lang.
Đã lâu không gặp người này, lâu như vậy Lâm Nguyên đã quên mất hắn, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào những ký ức bị lãng quên kia chậm rãi trở lại .
Viêm Lang tự mình đến, dù sao hắn cũng mang trong mình dòng máu của nhà họ Viêm, tuổi còn nhỏ không làm được việc gì nên Viêm Đình cũng không làm gì được hắn.
Dù vậy, Viêm Lang đã có một khoảng thời gian tồi tệ.
Mẹ bất ngờ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối được đưa vào bệnh viện.
Người cha không chỉ coi thường mẹ con họ mà còn cho người gửi đơn ly hôn, không để lại tài sản gì nên mẹ của Viêm Lang buộc đi khỏi nhà.
Nhìn thấy mẹ thất thế, tính mạng sắp tàn sau này không còn có thể lo cho mình nữa, Viêm Lang muốn tạ lỗi với chú của mình để khôi phục lại cuộc sống nhung lụa như trước.
Viêm Lang rất thông minh còn rất giỏi trong việc xem xét tình hình.
Hôm qua hắn đã đến nhà cũ để gặp ông nội và cậu con trai mới sinh của chú mình.
Nó trông trắng và sạch sẽ, được nuôi dưỡng rất tốt.
Viêm Lang có chút ghen ghét, đáng ra hắn phải là thiếu gia nhà họ Viêm giống như đứa bé này, vậy mà bây giờ suýt nữa cửa nát nhà tan.
Ngoài lòng ghen tị, Viêm Lang còn muốn ôm chặt lấy đùi ông chú, mong ông chú có thể xem hắn như người một nhà mà đối xử với cháu trai là mình tốt hơn một chút.
Viêm Lang chưa ăn sáng đang định ăn gì đó cho no bụng, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Nguyên đứng trong đám người.
Ăn mặc như một con chó trong bộ đồ trắng.
Hơn nữa mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt.
Buồn bực mà khoảng thời gian này Viêm Lang tích tụ trong lòng dâng lên xâm chiếm tâm trí, khiến hắn quên mất đây không phải là nơi gây chuyện, chỉ muốn đi làm phiền Lâm Nguyên.
"Nhìn cái gì mà nhìn ? Đây là tiệc chiêu đãi của nhà tôi.
Không phải là nơi mà một tên ăn mày như cậu nên đến.
" Trong nhà đã thành như vậy mà Viêm Lang cũng không hấp thụ được một chút ít bài học, đi nhanh vọt tới trước mặt Lâm Nguyên cao ngạo mà ngẩng đầu lên, sau đó là một trận châm chọc " Trước kia chú tôi tìm cậu, chính là chơi đùa mà thôi.
Thẩm thẩm tôi đã sinh một đứa con trai cho chú tôi.
Họ sắp kết hôn, cậu hết trò chơi rồi.
"
Khi Viêm Lang đang nói, hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Nguyên, nhịp tim đập loạn không tự giác mà thu liễm vài phần bén nhọn.
Nói thật, Viêm Lang có chút hối hận.
Tự hỏi tại sao trước đây mình không nhận ra Lâm Nguyên rất đẹp, hơn hẳn những người khác xung quanh.
Đứng dưới ánh đèn, trông giống như một con thiên nga trắng.
Hắn nhìn Lâm Nguyên, cảm thấy mình hối hận cũng không muộn dù sao chú cũng sắp kết hôn với một người phụ nữ, nhất định sẽ không cần Lâm Nguyên nữa, sẽ để hắn tiếp quản.
Lâm Nguyên không biết ý nghĩ của Viêm Lang , cảm thấy não của người này có lỗ thủng, xông tới trước mặt mình gầm thét, không khác gì kẻ kẻ điên chạy trốn khỏi bệnh viện.
Lâm Nguyên vốn dĩ muốn đánh trả, nhưng cảm thấy không cần thiết phải cãi nhau với một kẻ thần kinh, sẽ thu hút người xem.
Cậu xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Viêm Lang duỗi tay ngăn lại "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu bị điếc sao?"
Lâm Nguyên liếc mắt nhìn hắn không nói nên lời, lãnh đạm nói: "Tôi không phải người điếc, nhưng tôi không nói chuyện với người mù."
"Cậu cmn mắng tôi!" Viêm Lang giống như cái pháo đốt, bị châm một chút lửa đã bắt đầu bùm bùm.
Nhưng còn chưa kịp di chuyển thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Nguyên đứng trước mặt hắn đột nhiên vẫy vẫy tay phía sau lưng hắn không biết xấu hổ hét lên: "Chồng à, em ở chỗ này"
"Không biết xấu hổ!" Viêm Lang vừa mắng vừa quay đầu lại, muốn xem Lâm Nguyên đang gọi tên ngu ngốc nào, hẳn là loại người béo hói bụng bia.
Người đàn ông đầu trọc không nhìn thấy, nhưng thoáng nhìn đã thấy ông chú cao lớn đứng giữa đám khách, sải bước đi về phía bên này.
Viêm Lang không biết là bị gió thổi đột nhiên lùi lại hai bước, nắm lấy tay Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên bị hành động đột ngột của hắn làm cho choáng váng, chưa kịp phản ứng thì Viêm Đình đã đi đến trước mặt hai người họ.
Lâm Nguyên mở miệng chuẩn bị gọi chồng, nhưng không ngờ Viêm Lang chạy tới trước mặt nói: "Chú à, cháu chúc chú tân hôn vui vẻ.
Chú hẳn là không cần Lâm Nguyên đi, cháu nghĩ em ấy trông rất ổn, về sau liền theo cháu đi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook