Lão gia tử vẫn đang giới thiệu chuyện đính hôn, Lâm Nguyên nhìn chằm chằm hạt dưa rơi từ trong lòng bàn tay xuống sàn, mím môi không nói gì.
Một lúc sau, cậu đột nhiên đứng dậy, xoay người chạy lên lầu.
Đi được nửa đường, suýt đụng phải Viêm Đình đang xách một túi lớn đồ ăn vặt vào nhà.
"Nguyên Nguyên." Viêm Đình nghiêng người tránh đi, nghi hoặc mà kêu một tiếng.
Lâm Nguyên không có đáp lại, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cậu nhốt mình trong phòng ngủ, Viêm Đình đặt đồ xuống lên lầu kiểm tra tình hình, vặn cửa hai lần thì thấy cửa không mở được, cửa bị khóa từ bên trong.
"Bé con, có chuyện gì vậy? Em mau mở cửa, nếu có chuyện gì khó chịu thì nói cho anh biết, anh giúp em giải quyết được không?" Viêm Đình không biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ biết cố gắng dỗ dành với một giọng điệu nhẹ nhàng.
Hắn đang nghĩ xem, liệu có phải cha mình đã bắt nạt Lâm Nguyên hay không.
Ý nghĩ từ trong đầu toát ra đồng thời, bị Viêm Đình chính mình bác bỏ nó.
Với tính cách của Lâm Nguyên, cậu sẽ không trốn đi khóc sau khi bị bắt nạt, tiểu tổ tông ồn ào này sẽ phản bác ngay tại chỗ.
Viêm Đình gõ cửa một hồi, mọi lời nói nhẹ nhàng đều cạn kiệt nhưng phòng ngủ lại yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Quản gia lên lầu, đưa chìa khóa dự phòng của phòng ngủ "Tiên sinh có cần gọi bác sĩ không?"
"Tạm thời không cần." Viêm Đình tiếp nhận chìa khóa cắm vào ổ khóa "Đi xuống đi."
Trong căn phòng im lặng, một tiếng lách cách vang lên.
Cánh cửa đang đóng chậm rãi được đẩy ra, chìa khóa treo trên cửa lắc lư tạo ra tiếng va chạm của kim loại.
Ngay khi Viêm Đình bước vào phòng, đã thấy Lâm Nguyên đang dọn một chiếc ghế ngồi bên cửa sổ khép hờ kéo quần áo lên để gió thổi bụng.
Trên mặt không có biểu cảm gì,nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ gì, đáy mắt phủ một tầng sương mù, có hơi ướt.
"Bé con, đang nhìn cái gì vậy?" Viêm Đình khi đóng cửa sổ có nhìn ra, trên bầu trời chỉ có mây, không có chim bay và cũng không có tuyết rơi.
Lâm Nguyên không nói hay cử động.
Viêm Đình xoay người ngồi xổm trước mặt cậu, khuỵu gối đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp cậu kéo quần áo "Nếu trời nóng hãy ra sân đi dạo, đừng để bụng hứng gió.
"
"Chia tay đi."
"Cái gì?" Viêm Đình không nghe rõ, ôn thanh dò hỏi.
Lâm Nguyên lại nói: "Chúng ta chia tay được không?"
Viêm Đình không bao giờ tưởng tượng rằng anh chàng nhỏ bé sẽ chia tay hắn khi còn hơn mười ngày nữa là Tết Âm Lịch, hơn bốn mươi ngày nữa là đến ngày sinh dự tính.
"Tuy nhiên, sau khi chia tay anh vẫn phải tiếp tục nuôi con của chúng ta." Lâm Nguyên lại bổ sung một câu.
Sáu chữ cũng tiếp tục nuôi em nữa lưu lại trên môi, cậu do dự một lúc cuối cùng cảm thấy có chút xấu hổ mà không nói ra.
Lâm Nguyên khi vào phòng liền cởi áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, khuôn mặt tuấn tú bởi vì nhiệt độ cao mà có chút hồng.
Môi mím chặt vai căng thẳng, giống như một con mèo đang trong tình trạng phòng bị.
Nếu có đuôi, chắc hẳn lúc này nó đang dựng thẳng lên
Viêm Đình không tức giận vì chuyện chia tay đột ngột, cũng không có ý trách móc , kéo chiếc áo len mềm mại lại, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng bầu đang căng phồng của cậu, chậm rãi hỏi: "Bé yêu, muốn chia tay là phải có một cái lý do.
Em muốn cùng anh chia tay, lí do là gì?"
Bởi vì tôi không muốn cùng anh đính hôn.
Lâm Nguyên đang gặp phải chứng sợ hãi trước hôn nhân, cậu muốn dành cho con một tình thương của cha trọn vẹn, nhưng cậu cảm thấy từ "kết hôn" giống như mở đầu của mồm ác thú to lớn đầy máu .
Sau khi kết hôn, mối quan hệ của cậu với Viêm Đình sẽ thay đổi.
Sẽ biến thành cái dạng gì, Lâm Nguyên không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
Sau khi nói ra hai chữ chia tay, Lâm Nguyên liền hối hận.
Cậu đã quen với việc được Viêm Đình ôm vào lòng khi ngủ, nếu chia tay cậu sẽ chỉ có thể ngủ một mình trên một cái giường.
Nếu đêm có sấm sét, sẽ không ai bịt tai cậu dỗ dành cậu đi vào giấc ngủ.
Viêm Đình ngồi xổm trên mặt đất có chút không dậy nổi, đành phải ngẩng đầu nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế đẩu cao, đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra nhu hòa , yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Ngón tay bấu chặt mép ghế đẩu, cánh tay Lâm Nguyên dần dần dùng lực, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cậu bồn chồn nhìn đôi dép trên chân mình, sau đó nâng mắt lên nhìn Viêm Đình, môi mấp máy, giọng nói run run "Chúng ta không chia tay được không?"
"Có thể." Viêm Đình lần lượt rút các ngón tay cậu ra khỏi mép ghế và giữ chúng vào lòng bàn tay.
"Vậy thì ..." Lâm Nguyên do dự, ánh mắt hơi né tránh "Hiện tại chúng ta có thể không đính hôn được không?"
"Có thể." Viêm Đình nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn tay mềm mại của Lâm Nguyên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt "Bảo bảo, là bởi vì không muốn cùng anh kết hôn, mới trốn tránh?"
Lâm Nguyên không giống trước kia ngạo kiều mạnh miệng phản bác, mà là khẽ gật đầu "Chỉ là tạm thời, phải đợi đến khi em chuẩn bị tốt."
"Phải đợi bao lâu?" Viêm Đình quan sát sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của anh chàng nhỏ bé, thấy cậu không còn phản kháng trước câu hỏi này, mới tiếp tục "Anh sẽ phải đợi bao lâu, nhưng em yêu, em phải cho anh một thời hạn.
Ngay cả khi khoảng thời gian rất dài và phải mất cả đời, anh vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi.
"
Vừa dứt lời, Lâm Nguyên liền nóng lòng "Sẽ không phải cả đời đâu, sẽ không đợi lâu lắm."
"Hai năm?" Viêm Đình định ngày cho khoảng thời gian này.
Lâm Nguyên mím môi không nói gì.
"Vậy thì thêm một năm nữa." Viêm Đình cười dịu dàng "Ba năm?
Lâm Nguyên nghĩ nghĩ cảm thấy ba năm dường như quá dài.
Cậu nắm lấy lòng bàn tay của người đàn ông và vẽ một con số trên đó "Hai năm."
Sau khi giải thích rõ ràng, Lâm Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, lông mày cau lại duỗi ra, đưa tay về phía Viêm Đình "Ôm một cái."
Hai người ở trong phòng ngủ một thời gian mới đi ra cửa, lão gia tử vẫn luôn ngồi ở trong phòng khách chậm rì rì mà uống trà.
Người của công ty tổ chức tiệc cưới đã bị ông đuổi đi.
Có một chương trình đánh giá đồ cổ trên TV, ông lão vừa xem vừa nghĩ, đã đến lúc phải mua một ít đồ tốt cho Lâm Nguyên.
Không nói đến chuyện giới tính, người nào gả vào Viêm gia đều phải bước vào một cách vẻ vang, không thể bị bỏ qua.
Lâm Nguyên không biết Viêm Đình đã nói với cha mình như thế nào, lúc sau cũng không nghe ông gì về lễ đính hôn.
Ngày tháng trôi qua, mùi vị của ngày Tết càng đậm, những chiếc đèn lồng đỏ được treo khắp các con đường, ngõ hẻm.
Nhìn xung quanh, tràn đầy niềm vui.
Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều so với những năm trước, tuyết rơi nhiều lần liên tiếp, trên mặt đất tích tụ một lớp dày.
Khi Lâm Nguyên tỉnh dậy đã gần trưa, cậu mở rèm cửa ra đập vào mắt là một vùng tuyết trắng mênh mông.
Đôi mắt đang ngái ngủ bỗng nhiên sáng lên, Lâm Nguyên vui vẻ chạy xuống lầu mà không mang dép vào.
Quản gia đang đưa người hầu quét tuyết trong sân, cậu cũng muốn tham gia, đã cầm sẵn cái xẻng trong tay nhưng lại bị Viêm Đình đột nhiên xuất hiện phía sau ngăn lại.
"Em không đi được, đường trơn trượt rất dễ ngã, cứ để bọn họ quét là được."
Lâm Nguyên trơ mắt nhìn cái xẻng trong tay bị lấy mất, liền bĩu môi, có chút không vui.
Nhưng cũng biết thân thể mình hiện tại di chuyển không tiện không nên dính vào nguy hiểm, hắn rất có lý, không nhất định muốn đi.
Trong lòng chung quy vẫn là có chút nghẹn khuất, Viêm Đình người đang chặn cậu, không may trở thành mục tiêu của sự tức giận của cậu.
" Em không phải đi quét tuyết, mà là muốn đắp người tuyết." Lâm Nguyên thở phì phì mà cho hắn ra nan đề, cũng chính là thuận miệng nói, cũng không có nói nhất định phải làm.
Năm phút sau, Viêm Đình thỏa mãn nguyện vọng của cậu.
Chiếc chậu inox thường được dùng để rửa rau trong nhà bếp đã được trưng dụng để đổ đầy một chậu đầy tuyết.
Viêm Đình đích thân đi đào tuyết, đích thân đem tuyết cho Lâm Nguyên đang ngồi ở phòng khách ăn hạt dưa, trên mặt mang theo ý cười, như là đang dỗ trẻ con "Bé con, tới đây làm một người tuyết."
Phòng khách rất ấm áp, bên cạnh có một cái lò sưởi mặt trời nhỏ, Lâm Nguyên bóp một hai quả cầu tuyết nhỏ, ngồi bên cạnh đống lửa, cũng không lạnh lắm.
Nhược điểm duy nhất là tuyết tan quá nhanh và làm ướt sàn phòng khách.
Ông lão bưng tách trà xuống từ lầu hai, nhìn thấy hai người đang chơi đùa dưới tuyết trong phòng khách, bất lực lắc đầu, tự nhủ: "Thật vớ vẩn."
Ngày 30 tết, Lâm Nguyên sáng sớm đã dậy, lần đầu tiên không ở trên giường cho đến khi mặt trời ló dạng.
Viêm Đình đã đặt lịch hẹn trước với bác sĩ để đưa cậu đi khám lần cuối.
Kết quả khám sản khoa đều tốt, nhãi ranh hay đạp vào bụng ba ba đã lớn rất tốt, Lâm Nguyên đã tăng hơn 30 cân, cũng rất khỏe mạnh tình trạng suy dinh dưỡng khi bắt đầu mang thai đã hoàn toàn biến mất.
Trước khi cả hai xuất viện, bác sĩ đã đặc biệt dặn dò Lâm Nguyên ăn nhiều thức ăn giàu chất đạm và ít chất béo hơn trong khoảng thời gian từ nay đến trước khi sinh.
Nếu quá béo sẽ ảnh hưởng đến quá trình sinh sản.
Khi cậu nghe thấy điều này, Lâm Nguyên đang đỡ cánh tay của Viêm Đình bước ra ngoài, bước chân lảo đảo một chút.
Nhớ trước đây, bác sĩ còn nói cậu quá gầy, muốn cậu ăn nhiều một chút, hiện tại lại bảo béo quá.
A......!Miệng bác sĩ đều là gạt người.
Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện và ngồi vào trong xe, Lâm Nguyên đều xụ mặt bĩu môi, một bộ rầu rĩ không vui.
Dù Viêm Đình có nói gì đi nữa, nói cậu không béo, cực kỳ dễ thương, đẹp trai, cậu đều không nghe.
Cách dỗ người của Viêm Đình khan hiếm, lại không thể để tiểu gia hỏa khổ sở, chút xíu nữa là quay xe về bệnh viện, một lần nữa kêu bác sĩ lặp lại những lời dỗ dành vừa rồi.
May mắn thay, trước khi quay xe lại, Lâm Nguyên đã bị một cuộc điện thoại thu hút.
Không biết trong điện thoại là ai , Lâm Nguyên không những không bĩu môi ủ rũ nữa, ngược lại còn cười rộ lên.
Lông mày cười cong vút, đặc biệt tươi sáng.
Viêm Đình có chút mùi vị chua .
Trong năm mới này, thực sự có người đã động thổ trên đầu hổ của mình.
Lâm Nguyên nói chuyện phiếm nửa tiếng trước khi cúp máy, nụ cười trên mặt không phai nhạt.
Viêm Đình trái tim chua xót, như thể đã đổ hai chai giấm lớn.
Nhưng em nhỏ cũng nên có bạn bè của riêng mình, cũng phải trò chuyện hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Hỏi thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi.
Với sự ghen tuông trong lòng, Viêm Đình nhấn ga và phóng xe thật nhanh.
Đêm 30, không có nhiều người đi bộ và xe cộ ra vào, những chiếc đèn lồng đỏ đậm chất lễ hội được treo hai bên đường.
Lâm Nguyên cất điện thoại vào túi, thản nhiên nói: "Giấm của ai bị đỗ, chua quá."
Biết là cậu đang trêu chọc mình, Viêm Đình cũng không chịu thua kém, "Là của nhà em đấy"
Lâm Nguyên rất hài lòng với câu trả lời này, tự giác thẳng thắn nói: "Là Chu Tự gọi điện thoại cho em, cậu ấy nói khi còn nhỏ đã thích một cô gái là hàng xóm, sau khi tách ra hồi tốt nghiệp tiểu học , hiện tại lại gặp lại đối người ta nhất kiến chung tình."
Giọng nói trong trẻo tràn đầy ghen tị, Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía trước "Thật tuyệt nếu em cũng có một thanh mai trúc mã ."
Viêm Đình tâm trí hoàn toàn trái ngược với cậu, trong lòng chua nghĩ: Cho dù có thanh mai trúc mã, cũng nhất định sẽ không cho cả hai gặp lại.
Lâm Nguyên không biết đang nghĩ gì, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Ai, giữa người từ trên trời rơi xuống và trúc mã thật sự rất khó chọn, nên chọn cái nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook